Địa Phủ Lâm Thời Công
-
Chương 37: Gã đời hai cổ quái
Vì lòng tự tôn và mặt mũi vô dụng kia của đàn ông, Lưu Anh Nam liền bốc phét, Lăng Vân ở bên cạnh bĩu môi một hồi, với cái nhà tắm của hắn, một năm có thể kiếm ngàn vạn tám trăm vạn trừ phi hắn bán hết cả đám phụ nữ tắm ở nhà tắm của hắn.
Gã đàn ông áo đen trước mắt hiển nhiên cũng không tin nhưng vẫn rất lễ phép nói:
- Ồ, thật không đơn giản, không ngờ tuổi trẻ như vậy đã có công ty riêng rồi, so với đám đời hai dựa vào phúc đức tổ tiên như chúng tôi mạnh hơn nhiều. Có thời gian mong anh dạy chúng tôi lập nghiệp nhé.
Lưu Anh Nam cười gượng gật đầu, nom bây giờ mọi người không hề che giấu thân phận đời hai của mình, ngồi mát ăn bát vàng ngược lại trở thành vốn liếng để khoe khoang, trở thành cảm giác về sự ưu việt của họ. Mặc dù y mặt ngoài rất lễ phép nhưng trong thâm tâm đã khinh thường Lưu Anh Nam, đám đời hai đương nhiên có phạm vi của bọn họ. Cua gái, thuốc lắc, xe hơi, đây đều là những thứ người thường có thể chơi.
Hơn nữa rất hiển nhiên y tới là vì Lăng Vân, rõ ràng là muốn cưa nàng, nhưng Lăng Vân dường như không có hứng thú với y, cho nên mới tạm thời để Lưu Anh Nam làm bia đỡ đạn.
Còn có chính là gã đàn ông này mang tới cho hắn một thứ cảm giác rất quỷ dị, đồ Tây cà-vạt đen sơ mi đen, còn có mặt đá dây chuyên hình lưỡi hái lấp lánh ánh bạc kia, hết thảy những điều này đều rất cổ quái.
Lăng Vân vẫn rất thân thiết khoác tay Lưu Anh Nam và hiển nhiên là đang từ chối lời mời của đối phương. Trên mặt gã đàn ông kia trước sau vẫn duy trì nụ cười mỉm, rất lễ phép và phong độ, chỉ là lời nói khiến người ta khó hiểu:
- Tôi rất tiếc nuối khi không thể mời cô làm bạn nhảy, có điều tôi có dự cảm tiểu thư Lăng cần tôi, tôi hy vọng khi cô gặp phải phiền toái hoặc chuyện đáng sợ gì đó thì có thể nghĩ đến tôi, tôi sẵn lòng giúp đỡ cô.
Gã đàn ông nói xong, nhún vai xoay người rời đi khá là tiêu sái, chỉ là chuyện nói ra khiến người ta rất khó lý giải.
- Hắn ta là ai? –Lưu Anh Nam lẳng lặng nhích lại gần Lăng Vân, vai dán vai, cánh tay khoác cánh tay, khuỷu tay chạm nội y, Lưu Anh Nam thích nhất loại nội y mỏng này, điều này chứng minh cô gái dáng người rất đẹp, không cần nó nâng lên.
Lăng Vân lập tức cảm giác được hắn không nghiêm túc, vội vung tay hắn ra, trên mặt có một tia mây đỏ, kéo giãn một khoảng cách với hắn, rồi sau khi xác định mình sẽ không bị hắn chiếm tiện nghi mới nói:
- Hắn ta là con trai tổng giám đốc Trương của tập đoàn xây dựng Hồng Vũ trong thành phố, mẹ hắn ta giữ chức bộ ủy nào đó trong tỉnh. Tất cả người nhà hắn đều có lai lịch, thực lực mạnh mẽ, nhất là ông bà nội, ông bà ngoại của hắn ta thân phận cực kỳ hiển hách, là thế hệ dựng nước, hơn nữa là nhân vật trọng yếu.
Éc… Lai lịch thật là lớn đến dọa người, có điều người có lai lịch lớn hơn chăng nữa Lưu Anh Nam đều đã gặp qua, chẳng hạn như Thái Tổ hoàng đế của triều ta, có nhân vật nào có thể lớn hơn ông ấy?
Lưu Anh Nam bĩu môi nói:
- Một vị đời hai siêu cấp quyền tài vẹn toàn như thế sao lại tìm tới cô chứ? Còn có những lời hắn ta nói khi nãy, gì mà cô cần hắn ta lúc cô gặp phải phiền toái hoặc chuyện đáng sợ?
Lăng Vân lắc đầu:
- Tôi không biết, tôi và hắn ta cũng chỉ quen biết nhau trong một lần vũ hội vào mấy ngày trước, hắn ta dường như rất có hứng thú với khu Nam nội thành chúng tôi đang đầu tư.
- Tôi thấy hắn ta càng có hứng thú hơn với cô thì phải? –Lưu Anh Nam nói.
Lăng Vân lườm hắn một cái, nghe giọng điệu của hắn thì hình như đang ghen vậy. Lăng Vân mỉm cười, ậm ừ, với sắc đẹp có thể khiến quân vương không muốn lên triều sớm của nàng ta, hứng thú của đám đàn ông với nàng ta đương nhiên vượt qua hết thảy, cho nên cô nàng mới kiếm Lưu Anh Nam làm bia đỡ đạn.
- Từ hôm đầu tiên quen nhau hắn ta đã bắt đầu hẹn tôi, chẳng qua tôi chưa đồng ý lần nào cả. –Lăng Vân cảm thấy mình có chút quái lạ, như mất khống chế nói hết những chuyện này cho Lưu Anh Nam, dường như không muốn làm cho hắn hiểu lầm, cũng không muốn để hắn ghen:
- Từ đó trở đi, hắn ta liền một mực nói một vài chuyện kỳ quái, còn khuyên tôi rằng đừng đầu tư vào khu Nam nội thành, nói tôi nhất định cần hắn, tôi nghĩ hắn ta muốn…
Lăng Vân nhíu mày, còn chưa nói xong Lưu Anh Nam đã tiếp lời:
- Hắn ta là muốn thu cả tài lẫn sắc.
Lăng Vân bật cười không nói gì, Lưu Anh Nam luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ kỳ, nhất là cơn đau mắt ù ù cạc cạc khi nãy, trước mắt xuất hiện một biển máu, đây là chuyện trước kia chưa từng có bao giờ, điều này liệu có quan hệ với gã đàn ông kia hay chăng? Còn có vì sao hắn ta phải nói nếu Lăng Vân gặp phải chuyện đáng sợ, hắn ta sẽ sẵn sàng giúp đỡ chứ?
Lưu Anh Nam vội hỏi:
- Cô gặp phải trận bóng đè kia là trước hay sau khi quen biết tên kia?
Lưu Anh Nam đột nhiên chất vấn khiến Lăng Vân lập tức khẩn trương, cô nàng vô ý thức nói:
- Điều này có liên can sao? Con quỷ nhỏ kia chẳng phải hiểu lầm mới quấy lấy tôi sao?
- Tôi cũng chẳng biết, hy vọng không có việc gì xảy ra. –Lưu Anh Nam không xác định nói.
- Anh đừng hù dọa tôi, lẽ nào thế giới này còn có người có thể khống chế được quỷ hồn đi hại người ư? –Lăng Vân sợ hãi, chủ động nép mình sang cạnh Lưu Anh Nam, nhưng lại lo hắn thừa cơ chiếm tiện nghi, quỷ và sắc quỷ với nàng đều mang tính nguy hiểm ngang nhau. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lưu Anh Nam nhìn ra Lăng Vân chỗ nào cũng đang phòng bị hắn, hắn cười nhạt nói:
- Đây có lẽ cũng là một cách theo đuổi phụ nữ của đám đời hai thôi. Được rồi, việc của tôi đã làm xong, chỉ mong mọi thứ đều tốt, chỉ mong thế giới hòa bình. Tôi đi đây.
Lưu Anh Nam tiêu sái cầm hợp đồng trên bàn, có thời gian ở đây suy xét câu chuyện của trai nhà giàu và nữ nhân, còn chẳng bằng trở về làm một chuyện đám bần tiện đều muốn làm: đếm tiền!
Nhìn Lưu Anh Nam xoay người rời đi, trong lòng Lăng Vân hơi mất vui, có cảm giác chua xót như bị bạn trai bỏ rơi, mà nguyên nhân lại là vì mình để ý tới người đàn ông khác, thứ cảm giác này rất kỳ quái, nhưng lại rất chân thật.
Cô nàng vô ý thức vươn tay ra muốn kéo lại, nhưng đúng vào lúc này, chiếc điều hòa vốn thổi gió nhẹ trong phòng làm việc bỗng phát ra tiếng vang quái dị, thổi ra gió lạnh rất mạnh, hệt như gió từ địa ngục cạo da khoét xương. Bầu trời vốn đang trong xanh không biết từ nơi nào kéo tới vài đám mây đen, kéo dài đen như mực, vừa vặn che mặt trời. Trong phòng thoáng cái tối sầm, hệt như đêm đen buông xuống, đồng thời bên tai vang lên âm thanh cành cạch, Lăng Vân kêu một tiếng thất thanh, cô nàng và Lưu Anh Nam song song nhìn thấy trên màn hình máy chiếu bỗng biến thành vô số chấm trắng nhảy nhót.
Lăng Vân vô ý thức bấm con chuột trong tay, tưởng là xảy ra lỗi gì nhưng laptop không hề phản ứng. Cô nàng thậm chí thử mở lại bộ phim Lưu Anh Nam vừa xem, lại vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Thanh âm xèo xèo càng lúc càng vang vọng, trên màn hình cực lớn kia, vô số chấm trắng nhảy nhót, dày chi chít, khiến người ta ghê rợn, không rét mà run. Máy nén của điều hòa đang vang rền, từng đợt hơi lạnh thổi tới, gió lạnh thấu xương, âm phong gào thét. Mọi thứ tới quá đột ngột, quá quỷ dị, Lăng Vân hô to một tiếng, lao vào trong ngực Lưu Anh Nam…
Lưu Anh Nam ôm chặt đại mỹ nữ, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình đầy chấm trắng nhảy nhót kia, hình ảnh khựng lại, tất cả chấm trắng đều ngừng nhảy, dần dần từ màu trắng biến thành màu đen. Nhưng chẳng phải thứ màu đen khi tắt màn hình, mà là bóng tối của vực sâu vô tận, từng chấm biến thành màu đen, kéo dài vô hạn, vĩnh viễn cũng không nhìn thấy điểm cuối. Bỗng nhiên, ở chỗ sâu chất trong bóng tối kia, lại xuất hiện một đốm sáng…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook