Địa Phủ Lâm Thời Công
-
Chương 20: Quỷ Đả Tường
[FONT=Tahoma
Cho dù Lưu Anh Nam không hề để bụng đến sự sống chết của những gã này nhưng hắn vẫn phải đi coi thử, nếu có người tử vong ngay tại trận, hắn rất có thể sẽ thừa dịp gặp được đồng nghiệp như Hắc Bạch Vô Thường hay Chung Quỳ, thừa cơ tìm họ xin chút pháp bảo, ít nhất cũng phải cải tiến Durex của hắn.
Tiểu khu xa hoa này chiếm diện tích rộng lớn, trang thiết bị hoàn thiện, có công viên công cộng lớn, có giả sơn, có hồ nhân tạo, hành lang đường nhỏ, phong cảnh tuyệt đẹp, còn có một khu rừng cỡ nhỏ được xưng là bầu thiên nhiên, cũng là một đặc điểm lớn của tiểu khu. Mà dưới màn đêm, cánh rừng đó có vẻ vô cùng tĩnh mịch, đã phát triển thành thánh địa của những cặp tình nhân hẹn hò, đặc biệt là đám bồ nhí và tình nhân sống ở đây, gần như mỗi người đều sẽ thể nghiệm cảm giác "thiên nhiên".
Nhưng lúc này, vẫn là cánh rừng nhỏ cây cối rậm rạp, cành lá xum xuê. Trong đem đen, yên lặng đến đáng sợ, dường như ẩn giấu sát khí đáng sợ.
Lưu Anh Nam không vẻn vẹn chỉ cảm thấy đáng sợ, hắn còn tận mắt nhìn thấy có quỷ khí lan tràn ngập ngụa từ trong khu rừng, khiến da thịt người ta lạnh buốt, lông măng dựng đứng.
Lưu Anh Nam chờ ở bên ngoài một hồi, không nghe thấy bên trong có một tiếng động nào, không có ai đang hẹn hò, những phần tử xã hội đen lúc nãy kia cũng không khai chiến ở đây, nhưng nơi đây lại có quỷ khí rất rõ ràng, lẽ nào có oan hồn đang lởn vởn ở đây?
Hắn kiểm tra qua đạo cụ trên người, mọi thứ đầy đủ hết, yên tâm dũng cảm đi vào. Dẫu hắn là Bán Quỷ Thể hiếm thấy trên đời nhưng quỷ khí âm hàn quấn lấy người vẫn khiến hắn cảm thấy mất tự nhiên. Trong khu rừng đen kịt, hắn mở mắt muốn nhìn xem rốt cuộc là oan hồn không tiêu tan kiểu nào, nhưng quỷ còn chưa tìm được, trước tiên lại nhìn thấy một người sống.
Đó là một bóng người thướt tha cao ráo, trong tay cô nàng cầm chiếc di động đang chiếu sáng, thỉnh thoảng lật di động xem giờ, điều này cũng khiến Lưu Anh Nam thấy rõ nàng ta, mái tóc dài, áo bó sát, trước lồi sau vểnh, trong miệng còn ngậm điếu thuốc cho phụ nữ. Chính là chị Đình, Thường Đình từng gặp hồi sáng, địch nhân bên ngoài và người mình đều tìm lật cả đất trời!
Cô ả này làm gì ở đây? Lưu Anh Nam chợt nhớ tới lúc cô nàng rời đi hồi sáng, hắn hình như nhìn thấy một bóng quỷ theo bên người cô nàng, lúc đó hắn còn tưởng mình hoa mắt, bây giờ xem ra cô ả này thật sự bị quỷ quấn lấy! Nhưng vì sao cô nàng lại xuất hiện ở đây, lẽ nào là bị oan hồn ác quỷ dẫn tới? Không giống lắm, trong tay cô nàng cầm di động rọi đường phía trước, giống như đang tìm cái gì đó, hơn nữa bên người cô nàng cũng không có quỷ vật.
Lưu Anh Nam cảm thấy sự việc rất kỳ quái, cho nên hắn không manh động, vừa vặn lúc này Thường Đình đi về hướng hắn, hắn vội vã trốn sau gốc cây, muốn ở chỗ kín nhìn xem, quỷ đi theo cô nàng rốt cuộc muốn làm gì?
Thường Đình không nhanh không chậm tạt qua trước mắt hắn, vừa đi vừa lẩm bẩm:
- Mẹ nó, chẳng phải nói cánh rừng này là thánh địa hẹn hò, thánh cảnh dã chiến ư? Sao ngay cả một đôi cẩu nam nữ đều không thấy? Mau mau xuất hiện một đôi để bà mày nhìn xem, phụ nữ vì sao lại cam tâm tình nguyện để đàn ông chiếm tiện nghi? Mà sau khi đàn ông chiếm tiện nghi thì sẽ thành kiểu gì…
Thường Đình làu bàu đi tới, Lưu Anh Nam suýt nữa cười ra tiếng, dẫu cô ả này là chị Hai giới xã hội đen nhưng dù sao vẫn là một người phụ nữ, cho dù có cản trở tâm lý nhưng trong tiềm thức cô nàng lại muốn cố gắng khắc phục. Bằng không, một người tới thánh địa hẹn hò này nhìn lén, xem xem người khác làm thế nào kiếm đối tượng, vì sao phụ nữ biết rõ đàn ông đa phần là kẻ lừa đảo, biết rõ tình yêu là hư ảo lại vẫn bất chấp như thiêu thân lao vào lửa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://qtruyen.net
Đối với Thường Đình, nàng quả thật nên tới nơi này xem, chứng kiến thời khắc ngọt ngào thực sự giữa nam nữ, hơn nữa cô nàng cũng không nên sống trong bi kịch của mẹ cô nàng. Mỗi người đều có con đường mình muốn đi, trong vở kịch cuộc sống này, mỗi người đều có vai diễn chuyên biệt cần bản thân mình diễn. Trong vở kịch lớn này, có người trở thành vua màn ảnh, có người thì trở thành diễn viên phụ. Bạn không thể lập lại thành công của vua màn ảnh, cũng sẽ không trở thành một diễn viên phụ, cuối cùng là vai diễn kiểu nào, điều này cần xem khả năng diễn xuất của chính bản thân bạn.
Thường Đình đi tới, Lưu Anh Nam vẫn không phát hiện ra có quỷ vật, theo sau bóng người thướt tha của nàng, Lưu Anh Nam vừa muốn đi theo nhìn xem lại chợt phát hiện, rõ ràng Thường Đình đi đằng trước không ngờ lại xuất hiện từ bên trái hắn một cách thần kỳ. Hắn vội vã trốn vào mé một gốc cây khác, Thường Đình vẫn lầu bà lầu bầu, dùng ánh sáng điện thoại rọi đường, bước chân không nhanh không chậm đi tới, nhưng khi Lưu Anh Nam hồi hồn, nàng ta lại xuất hiện ở đằng sau mình…
Hơn nữa Lưu Anh Nam phát hiện ra rằng, nàng ta hoàn toàn không nhìn thấy mình, thực ra khoảng cách giữa hai người họ không vượt quá 5m, Lưu Anh Nam nhờ ánh sáng điện thoại thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của cô nàng, nhưng nàng ta lại không nhìn thấy mình, hơn nữa cô nàng là tới tìm người ở cánh rừng này.
Còn nữa, đám đàn ông xăm mình lúc nãy kia tìm nàng đều tìm sắp điên lên rồi. Vào thời đại công nghệ cao này, điện thoại di dộng đã trở thành công cụ không thể thiếu trong cuộc sống của mọi người, lúc nãy những gã kia sốt sắng như thế, vì sao không gọi điện thoại cho nàng ta chứ, điện thoại ở trong tay cô nàng, độ sáng đã chứng tỏ nguồn điện dư dả, hơn nữa loại người này chắc không có khả năng nợ cước điện thoại chứ?
Còn có điểm quan trọng nhất chính là, vì sao nàng ta lại đảo qua đảo lại một cách xuất quỷ nhập thần quanh Lưu Anh Nam nhỉ? Lưu Anh Nam móc điện thoại của mình ra xem, không hề có tín hiệu, điểm này ở tiểu khu xa hoa là tuyệt đối không có khả năng, bởi vì ở trong cánh rừng nhỏ này có cột tín hiệu của nhà mạng…
Đúng vào lúc này, Thường Đình lại lần nữa xuất hiện, gần như đi dán sát bên người Lưu Anh Nam, Lưu Anh Nam thậm chí có thể nhìn thấy lông mi Thường Đình đang giần giật, bên miệng bay ra một luồng khói, còn có hình dáng nội y dưới bộ áo bó, nhưng Thường Đình lại không nhìn thấy hắn.
Quỷ Đả Tường! Lưu Anh Nam lập tức nghĩ đến khả năng này, tại đây quả thật là giải thích hợp lý nhất.
Trong mắt Lưu Anh Nam, Thường Đình giống như một người đi lại trong đường hầm thời không, rõ ràng là đi về phía trước, giây tiếp theo lại xuất hiện ở bên trái, từ trái đi về bên phải, rồi lại xuất hiện ở đằng sau, điều này nếu là người thường nhìn thấy, có lẽ sẽ bị hù chết.
Mà bản thân Thường Đình khẳng định không biết hết thảy mọi chuyện này, nàng ta chỉ cảm thấy mình thỏa thích dạo chơi ở trong cánh rừng, cho dù đi con đường lặp lại, cũng chỉ là mình không chú ý mà thôi. Dẫu sao nơi đây là khu rừng nhân tạo, mỗi gốc cây đều mọc như nhau, lại là ban đêm tối om, chỉ dựa vào ánh sáng của điện thoại thì hoàn toàn không phân biệt được đâu với đâu.
Song, Thường Đình đi đâu bao lâu bèn dừng lại, bởi vì cô nàng nhìn thấy một mẩu thuốc lá còn chưa tắt hết dưới chân mình, trên đầu lọc còn có dấu son môi, điếu thuốc ấy chính là nàng ta vừa mới vứt xuống không lâu, hơn nữa loại thuốc cho phụ nữ đặc biệt này ở trong thành phố không bán, vả lại trong cánh rừng lại không có ai khác.
Thường Đình giẫm tắt mẩu thuốc kia đi, gãi gãi đầu, cô nàng vẫn chưa ý thức được tính đặc thù của sự việc, chỉ cho rằng mình đi nhầm đường, cho nên cô nàng không nghĩ nhiều, lại lần nữa bước lên con đường phía trước. Nhưng khi cô nàng lặp lại liên tục sáu lần trở về chỗ mẩu thuốc, thì cô nhóc đã luống cuống rồi!
[/FONT]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook