Địa Ngục Công Ngụ
-
Quyển 7 - Chương 4: Biến mất
Sau khi xe buýt lăn bánh, mọi người đều cảm thấy khẩn trương và bất an. Sau cùng, tài xế phải nhắc nhở, mọi người mới nhớ lấy ra thẻ giao thông để quẹt thẻ.
Bảy người hành khách này, trừ thiếu nữ đeo tai nghe walkman và thanh niên cầm máy vi tính xách tay ra... Ừm, nữ nhân váy đỏ đeo kính mát cũng coi như bình thường, bốn người còn lại đều cảm thấy...
“ Lão bà bà che dù kia...” Lương Băng cẩn thận xoay đầu nhìn về phía chỗ ngồi của lão bà bà, nhẹ giọng nói bên tai Ngô Hiểu Xuyên:” Có khi nào là lệ quỷ không đây? Không, bé trai mặc y phục bệnh nhân kia cũng...”
“ Hừ...” Ngô Hiểu Xuyên nói:” Không có chứng cớ, đừng nói lung tung.”
Ngân Dạ thì chọn một chỗ trống ở hàng trước, ngồi thẳng xuống, quay đầu lại, suy nghĩ về bảy người kia.
Ai là lệ quỷ?
Có cần thiết suy nghĩ không?
Ngân Dạ căn bản không phải ngu ngốc. Nhà trọ luôn luôn an bài huyết tự sinh lộ, lần này dĩ nhiên cũng sẽ không ngoại lệ. Thay vì suy nghĩ ai là lệ quỷ, không bằng suy nghĩ xem sinh lộ là cái gì. Ngân Dạ cho rằng, nếu không đi trêu chọc lệ quỷ, thì lệ quỷ kia cũng nhất định sẽ hạ thủ với bọn họ. Mặc dù xe buýt này nhìn có vẻ hơi chật hẹp, không thể nào giết người mà tránh khỏi người khác phát hiện, nhưng mà... Thủ đoạn của lệ quỷ, tự nhiên không thể nào giống với loài người. Tỷ như... Xóa sạch hết trí nhớ của người ta.
Chuyện như vậy rất có khả năng.
Tỷ như lệ quỷ đột nhiên hiện ra nguyên hình giết chết một chủ hộ, sau đó xóa đi trí nhớ của mọi người rồi trở lại chỗ cũ, như vậy, vẫn không biết ai là lệ quỷ.
Mà quan sát tìm ra ai là lệ quỷ rồi sau đó thì làm gì nữa? Trong thời gian hạn định không thể rời khỏi xe buýt, sau khi phát hiện chẳng lẽ liều mạng đi đoạt mảnh khế ước? Cái này gọi là muốn chết.
Cho nên... Mấu chốt là ở huyết tự sinh lộ!
Bây giờ không được, cùng lắm thì buông tha huyết tự Ma Vương. Ngân Dạ làm người, không giống với người bình thường, hiểu được cái nào nên lấy cái nào nên bỏ. Lợi ích cho dù lớn hơn nữa, nếu như nguy hiểm quá cao, vậy cũng không nhất thiết phải cố gắng vượt qua nguy hiểm để đoạt được.
Công ngụ nhất định an bài một con đường sống, chắc chắn có phương pháp nhận biết lệ quỷ và lấy được mảnh khế ước, đồng thời bình yên rời đi. Nếu không, toàn bộ chuyện này cũng không có ý nghĩa gì. Nếu để cho mảnh khế ước xuất hiện tại địa phương huyết tự chỉ thị, thì tuyệt đối không thể nào an bài một tử cục trong đó chủ hộ tuyệt đối không cách nào lấy được nó. Như vậy không có ý nghĩa, không phù hợp với tình huống huyết tự chỉ thị thực tế bấy lâu nay.
Nhưng mà, đối với sinh lộ lần huyết tự này... Ngân Dạ vẫn còn chưa có đầu mối.
Lúc này, Hạ Tiểu Mỹ chợt ngồi xuống bên cạnh Ngân Dạ, nói:” Kha... Kha tiên sinh... Anh có biện pháp gì tốt không?”
“ Tạm thời tôi muốn yên tĩnh theo dõi kỳ biến.” Ngân Dạ xoa xoa một bên huyệt thái dương, nói:” Nhớ lời tôi nói không? Suy tính sinh lộ là ưu tiên thứ nhất.”
“ Như vậy à...” Hạ Tiểu Mỹ gật đầu một cái, nói:” Kha tiên sinh anh đúng là lợi hại... Chúng tôi sợ như vậy, nhưng anh vẫn trấn định thế này...”
“ Cô đánh giá tôi cao rồi.” Ngân Dạ lắc đầu một cái, nói:” Tôi, cũng rất sợ. Chẳng qua là so với quỷ hồn, trên đời này có thứ còn làm tôi sợ hơn. Đối với tôi mà nói, bản thân ‘sợ hãi’ mới là thứ đáng phải sợ hãi nhất.”
Ngay vào lúc này, xe buýt đánh một khúc cua lớn. Kết quả, Lương Băng vẫn còn đang đứng đã không đứng vững, chao đảo một cái, vậy là cả người đụng vào người thanh niên đang cầm máy vi tính xách tay kia.
“ A... Thật, thật xin lỗi!” Lương Băng chợt nghĩ tới thanh niên này có thể chính là lệ quỷ, sợ đến nỗi vội vàng dời đi, không ngừng cúi đầu nói:” Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi!”
“ Không sao, không sao.” Thanh niên kia mặt không thay đổi vuốt lại nếp nhăn trên âu phục, tiếp tục tập trung vào máy tính xách tay. Lương Băng liếc một cái, trên màn ảnh là biểu đồ chứng khoáng. Xem ra thanh niên này đang theo dõi cổ phiếu.
Mà lúc này, Ngô Hiểu Xuyên cũng chủ động xuất kích...
Y chậm rãi đi tới trước mặt nam nhân đeo mặt nạ quỷ, mỉm cười một cái, nói:” Ừm... Cái mặt nạ này chất quá nha! Ngươi, mua ở đâu vậy?”
Thấy y chủ động như vậy, Lương Băng nhất thời trợn tròn hai mắt, còn Ngân Dạ thì thầm mắng trong lòng: quá lỗ mãng! Sao lại có thể trực tiếp đi...
Nam tử đeo mặt nạ quỷ kia, lại không có lên tiếng.
Ngô Hiểu Xuyên cũng không tức giận, tiếp tục nói:” Này... Ta rất thích mặt nạ của ngươi đó, rất cá tính. Có thể cho ta mượn đeo thử một cái hay không?”
Lá gan cũng lớn quá rồi!
Nam tử đeo mặt nạ quỷ kia rốt cục cũng có phản ứng.
Y đưa tay phải ra, liên tục xòe ra co lại thành trảo, hơn nữa các khớp ngón tay còn phát ra tiếng vang chát chúa.
Móng tay của nam tử này rất dài, hình như lâu rồi chưa được gọt dũa.
Ngô Hiểu Xuyên lập tức cảm thấy không ổn, ngay sau đó nói:” Thật xin lỗi... Ta đi.”
Tiếp theo, y dần dần đi về phía thiếu nữ đeo tai nghe walkman kia. Sau đó. Ghé sát vào cô gái, lớn tiếng nói:” Ừm... Xin lỗi, tôi muốn hỏi cô một ít chuyện...”
Thiếu nữ nhìn về phía Ngô Hiểu Xuyên, lấy tai nghe xuống, lạnh lùng hỏi:” Chuyện gì?”
“ Cái máy nghe nhạc này, hiệu gì thế? Gần đây tôi cũng muốn mua một cái, nhưng mà...”
Thật dám tiếp cận a... Lương Băng thầm nghĩ trong lòng.
“ Anh phiền quá! Tránh ra!” Thiếu nữ lại tiếp tục đeo tai nghe lên, bất quá ngay nháy mắt tai nghe được gắn lên, Lương Băng mơ hồ nghe được tiếng hát từ bên trong lọt ra.
Là Châu Kiệt Luân hát << Tóc em như tuyết >>, lúc này đang ở đoạn “Nén hương thắp lên khiến ai kia cảm động...”
Xem ra là fan hâm mộ Châu Kiệt Luân? Bất quá, cũng không thể nói lệ quỷ không thể là fan hâm mộ Châu Kiệt Luân a... Hình như có một cuốn tiểu thuyết kinh dị tên là << Tử thần thích nghe Châu Kiệt Luân >> nha...
Nhưng mà, bây giờ không phải thời điểm nói những thứ này...
Ngân Dạ vừa quan sát bảy người hành khách này, đại não cũng đồng thời nhanh chóng vận chuyển...
Rốt cục huyết tự sinh lộ là gì?
Cũng như y và Ngân Vũ đã từng thảo luận, nhà trọ không bao giờ không cho bất kỳ một gợi ý nào, hoặc ít nhất là trước lúc giết chết chủ hộ thứ nhất, sẽ có một gợi ý xuất hiện.
Hay là gợi ý nằm trong nội dung huyết tự chỉ thị?
Ngân Dạ nhớ lại trong đầu nội dung huyết tự chỉ thị:” Ngày 15 tháng 1 năm 2011 trước mười hai giờ đêm, đến Đông Minh trấn ở ngoại ô thành phố K, đón chuyến xe buýt số 145, đi về phía tây đến Nguyệt Hoa thôn, xe buýt đến trạm cuối là được xuống xe. Ngoại trừ tài xế, lẫn bên trong hành khách trên xe buýt, tồn tại một lệ quỷ. Phần thứ nhất của địa ngục khế ước, cũng ở trên người lệ quỷ. Địa ngục khế ước, tổng cộng có bảy mảnh rời rạc, sau khi tập hợp thì trong lúc chấp hành huyết tự chỉ thị Ma Vương, trong phạm vi mười thước xuất ra khế ước sẽ phong ấn Ma Vương. Tung tích của sáu mảnh khế ước còn lại sẽ được thông báo trong những huyết tự chỉ thị sau.”
Lẫn trong hành khách... Tồn tại một lệ quỷ... Loại trừ tài xế.
Quả nhiên...
Không hề loại trừ chủ hộ trong nhà trọ.
Ngân Dạ nhìn về bốn người kia... Hạ Tiểu Mỹ, Lâm Linh, Ngô Hiểu Xuyên và Lương Băng. Sự kiện “Tư Thần” trong trò chơi trốn tìm lần đó ở núi Hoa Nham, y còn nhớ rõ như mới đấy.
Có lẽ... Một trong bốn người này, căn bản không phải là chủ hộ, mà là trí nhớ của mình đã bị sửa đổi.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, trong bốn người này thì có một ắt là lệ quỷ.
Dĩ nhiên, đây cũng chỉ là giả thiết mà thôi. Không có bất kỳ căn cứ nào.
Tóm lại trên xe buýt, trừ bỏ tài xế và chính mình, bất cứ người nào cũng đều có thể là lệ quỷ. Tính như vậy, thì thực tế số người bị hiềm nghi tổng cộng có mười một người.
Lâm Linh, giờ phút này đi về phía hàng ghế cuối cùng, nơi... lão bà bà che dù.
Lâm Linh tiến vào nhà trọ, đại khái sớm hơn Lý Ẩn bốn tháng. Cô là ngưới có tính cách khá nhạy cảm, là cô gái vô cùng yếu đuối, bất quá cũng là người có thể vì bằng hữu của mình mà sẽ trở nên dũng cảm kiên cường. Cô và Âu Dương Tinh vô cùng hợp nhau, quan hệ rất tốt. Lần huyết tự chỉ thị đầu tiên của cô, là chấp hành cùng với bác sĩ Đường.
Lần đó, địa điểm là sân thượng một tháp chuông trong thành phố K. Hai người đều là lần đầu tiên chấp hành huyết tự, huyết tự lần đó độ khó không cao lắm, nhưng mà Lâm Linh vẫn rơi vào tuyệt cảnh, kết quả bác sĩ Đường đã mạo hiểm tính mạng, trong tình huống vốn có thể tự mình chạy trốn đã cõng theo cô trở về nhà trọ.
Bác sĩ Đường chết, cũng khiến cho Lâm Linh vô cùng tiếc nuối. Sau cái chết của Âu Dương Tinh, thì đó cũng là một đả kích lớn.
Lâm Linh dần đến gần lão bà bà kia, ngay sau đó cô cố gắng nặn ra một khuôn mặt tươi cười, mạnh mẽ áp chế nội tâm không ngừng bùng lên cảm giác sợ hãi, hỏi:” Lão bà bà... Vì sao, bà lại che dù ở bên trong xe buýt ạ? Cái này hẳn là không cần thiết a...”
Lão bà bà hơi ngẩng đầu lên, trên trán của bà toàn là nếp nhăn, đôi đồng tử cũng rất đục và tái nhợt, giống như bị đục thủy tinh thể. Tay phải của bà nắm chặc cán dù, chẳng qua lại hơi run rẩy. Đôi môi mấp mấy chuyển động, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng không nói được.
Lúc này, tráng hán mặt sẹo ngồi chung một chỗ với nữ nhân váy đỏ đeo kính mát, lấy ra một gói thuốc lá, rút ra cái bật lửa đốt thuốc.
Thời điểm nuốt mây nhả khói, tráng hán mặt sẹo tựa hồ rất sảng khoái.
Nếu nhìn gần, sẽ phát hiện vết sẹo kia rất dọa người, từ cái trán kéo dài đến cằm, giống như một con rết đang ngọ ngoạy vậy, xem ra đao này chém được rất sâu.
Nữ nhân váy đỏ đeo kính mát thủy chung ngồi không nhúc nhích, tựa hồ không hề có chút bất mãn nào với hành vi của tráng hán mặt sẹo này.
Ngồi ở phía trước hai người này là bé trai mặc đồ bệnh nhân trong bệnh viện, vẻ mặt cũng rất khô cứng, giống như là một tượng gỗ vậy, không có sức sống chút nào, nhìn đúng là giống quỷ. Trên thực tế, Hạ Tiểu Mỹ cảm thấy bé trai kia có khả năng là lệ quỷ nhất. Nhưng mà, cũng không cách nào xác định.
Không khí bên trong buồng xe buýt thật sự là vô cùng nặng nề.
Ai là lệ quỷ? Người nào đang cầm mảnh khế ước địa ngục? Chủ hộ nào ở đây cũng đau đầu suy nghĩ.
Ngô Hiểu Xuyên tiếp tục di chuyển bên trong buồng xe buýt, quan sát từng người. Mà lúc này, thiếu nữ đeo tai nghe walkman kia bất mãn nói:” Mấy người này làm sao vậy hả? Chỗ trống nhiều như vậy không ngồi, đi tới đi lui không thấy phiền à!”
Ngô Hiểu Xuyên cũng không thèm để ý, ánh mắt của hắn không ngừng quét qua bảy người này...
Trong bọn họ có một người là quỷ...
Là ai...
Người nào...
Hử?
Tại sao ?
Ngô Hiểu Xuyên, đột nhiên cảm giác được... Rét buốt dọc theo sống lưng lan ra cả người.
Làm sao có thể!
Nhìn những hành khách này, Ngô Hiểu Xuyên phát hiện một chuyện vô cùng đáng sợ! Chuyện gì xảy ra thế này? Sao lại có thể là cái dạng này?
Nhất định, nhất định phải nhanh chóng đem phát hiện này, nói cho những người khác!
Ngô Hiểu Xuyên chợt phát hiện có chút không đúng.
Tiếp theo, y khẽ ngẩng đầu lên.
Một thân ảnh đang ngọ ngoạy dính chặc trên trần xe buýt, một đôi đồng tử đỏ như máu đang gắt gao nhìn chằm chằm Ngô Hiểu Xuyên!
Ngô Hiểu Xuyên nhất thời bị hù sợ đến ngã nhào xuống sàn! Hắn muốn nói chuyện, nhưng phát hiện cổ họng tựa hồ bị cái gì đó chặn lại! Khí lực trên người giống như bị rút đi mất, căn bản không có biện pháp đứng lên, chỉ có thể bất lực lắc lư cánh tay, hoặc khẽ nhấc chân lên.
Trong một cái chớp mắt này, y biết mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng mà cho dù chết, cũng không thể chết một cách vô giá trị được! Nhất định, phải lưu lại cho những người khác đầu mối gì đó!
Ngân Dạ dụi dụi con mắt.
Xảy ra chuyện gì?
Mới vừa rồi hình như tim đập rất mạnh.
“ Ui ui...” Hạ Tiểu Mỹ chợt nói với Ngân Dạ:” Ngô Hiểu Xuyên... Ngô Hiểu Xuyên đi đâu rồi?”
Ngân Dạ chợt có linh cảm xấu, trước sau trái phải đều nhìn... Quả thật nơi nào cũng không có Ngô Hiểu Xuyên!
Hai người khác cũng phát hiện.
“ Sao lại như vậy...” Lương Băng nhìn chung quanh, quả thật nơi nào cũng không nhìn thấy Ngô Hiểu Xuyên. Vừa rồi mới thấy y đi qua bên người mình, tiếp theo y liền...
Biến mất! Ở trên xe buýt này, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi!
Bảy người hành khách này, trừ thiếu nữ đeo tai nghe walkman và thanh niên cầm máy vi tính xách tay ra... Ừm, nữ nhân váy đỏ đeo kính mát cũng coi như bình thường, bốn người còn lại đều cảm thấy...
“ Lão bà bà che dù kia...” Lương Băng cẩn thận xoay đầu nhìn về phía chỗ ngồi của lão bà bà, nhẹ giọng nói bên tai Ngô Hiểu Xuyên:” Có khi nào là lệ quỷ không đây? Không, bé trai mặc y phục bệnh nhân kia cũng...”
“ Hừ...” Ngô Hiểu Xuyên nói:” Không có chứng cớ, đừng nói lung tung.”
Ngân Dạ thì chọn một chỗ trống ở hàng trước, ngồi thẳng xuống, quay đầu lại, suy nghĩ về bảy người kia.
Ai là lệ quỷ?
Có cần thiết suy nghĩ không?
Ngân Dạ căn bản không phải ngu ngốc. Nhà trọ luôn luôn an bài huyết tự sinh lộ, lần này dĩ nhiên cũng sẽ không ngoại lệ. Thay vì suy nghĩ ai là lệ quỷ, không bằng suy nghĩ xem sinh lộ là cái gì. Ngân Dạ cho rằng, nếu không đi trêu chọc lệ quỷ, thì lệ quỷ kia cũng nhất định sẽ hạ thủ với bọn họ. Mặc dù xe buýt này nhìn có vẻ hơi chật hẹp, không thể nào giết người mà tránh khỏi người khác phát hiện, nhưng mà... Thủ đoạn của lệ quỷ, tự nhiên không thể nào giống với loài người. Tỷ như... Xóa sạch hết trí nhớ của người ta.
Chuyện như vậy rất có khả năng.
Tỷ như lệ quỷ đột nhiên hiện ra nguyên hình giết chết một chủ hộ, sau đó xóa đi trí nhớ của mọi người rồi trở lại chỗ cũ, như vậy, vẫn không biết ai là lệ quỷ.
Mà quan sát tìm ra ai là lệ quỷ rồi sau đó thì làm gì nữa? Trong thời gian hạn định không thể rời khỏi xe buýt, sau khi phát hiện chẳng lẽ liều mạng đi đoạt mảnh khế ước? Cái này gọi là muốn chết.
Cho nên... Mấu chốt là ở huyết tự sinh lộ!
Bây giờ không được, cùng lắm thì buông tha huyết tự Ma Vương. Ngân Dạ làm người, không giống với người bình thường, hiểu được cái nào nên lấy cái nào nên bỏ. Lợi ích cho dù lớn hơn nữa, nếu như nguy hiểm quá cao, vậy cũng không nhất thiết phải cố gắng vượt qua nguy hiểm để đoạt được.
Công ngụ nhất định an bài một con đường sống, chắc chắn có phương pháp nhận biết lệ quỷ và lấy được mảnh khế ước, đồng thời bình yên rời đi. Nếu không, toàn bộ chuyện này cũng không có ý nghĩa gì. Nếu để cho mảnh khế ước xuất hiện tại địa phương huyết tự chỉ thị, thì tuyệt đối không thể nào an bài một tử cục trong đó chủ hộ tuyệt đối không cách nào lấy được nó. Như vậy không có ý nghĩa, không phù hợp với tình huống huyết tự chỉ thị thực tế bấy lâu nay.
Nhưng mà, đối với sinh lộ lần huyết tự này... Ngân Dạ vẫn còn chưa có đầu mối.
Lúc này, Hạ Tiểu Mỹ chợt ngồi xuống bên cạnh Ngân Dạ, nói:” Kha... Kha tiên sinh... Anh có biện pháp gì tốt không?”
“ Tạm thời tôi muốn yên tĩnh theo dõi kỳ biến.” Ngân Dạ xoa xoa một bên huyệt thái dương, nói:” Nhớ lời tôi nói không? Suy tính sinh lộ là ưu tiên thứ nhất.”
“ Như vậy à...” Hạ Tiểu Mỹ gật đầu một cái, nói:” Kha tiên sinh anh đúng là lợi hại... Chúng tôi sợ như vậy, nhưng anh vẫn trấn định thế này...”
“ Cô đánh giá tôi cao rồi.” Ngân Dạ lắc đầu một cái, nói:” Tôi, cũng rất sợ. Chẳng qua là so với quỷ hồn, trên đời này có thứ còn làm tôi sợ hơn. Đối với tôi mà nói, bản thân ‘sợ hãi’ mới là thứ đáng phải sợ hãi nhất.”
Ngay vào lúc này, xe buýt đánh một khúc cua lớn. Kết quả, Lương Băng vẫn còn đang đứng đã không đứng vững, chao đảo một cái, vậy là cả người đụng vào người thanh niên đang cầm máy vi tính xách tay kia.
“ A... Thật, thật xin lỗi!” Lương Băng chợt nghĩ tới thanh niên này có thể chính là lệ quỷ, sợ đến nỗi vội vàng dời đi, không ngừng cúi đầu nói:” Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi!”
“ Không sao, không sao.” Thanh niên kia mặt không thay đổi vuốt lại nếp nhăn trên âu phục, tiếp tục tập trung vào máy tính xách tay. Lương Băng liếc một cái, trên màn ảnh là biểu đồ chứng khoáng. Xem ra thanh niên này đang theo dõi cổ phiếu.
Mà lúc này, Ngô Hiểu Xuyên cũng chủ động xuất kích...
Y chậm rãi đi tới trước mặt nam nhân đeo mặt nạ quỷ, mỉm cười một cái, nói:” Ừm... Cái mặt nạ này chất quá nha! Ngươi, mua ở đâu vậy?”
Thấy y chủ động như vậy, Lương Băng nhất thời trợn tròn hai mắt, còn Ngân Dạ thì thầm mắng trong lòng: quá lỗ mãng! Sao lại có thể trực tiếp đi...
Nam tử đeo mặt nạ quỷ kia, lại không có lên tiếng.
Ngô Hiểu Xuyên cũng không tức giận, tiếp tục nói:” Này... Ta rất thích mặt nạ của ngươi đó, rất cá tính. Có thể cho ta mượn đeo thử một cái hay không?”
Lá gan cũng lớn quá rồi!
Nam tử đeo mặt nạ quỷ kia rốt cục cũng có phản ứng.
Y đưa tay phải ra, liên tục xòe ra co lại thành trảo, hơn nữa các khớp ngón tay còn phát ra tiếng vang chát chúa.
Móng tay của nam tử này rất dài, hình như lâu rồi chưa được gọt dũa.
Ngô Hiểu Xuyên lập tức cảm thấy không ổn, ngay sau đó nói:” Thật xin lỗi... Ta đi.”
Tiếp theo, y dần dần đi về phía thiếu nữ đeo tai nghe walkman kia. Sau đó. Ghé sát vào cô gái, lớn tiếng nói:” Ừm... Xin lỗi, tôi muốn hỏi cô một ít chuyện...”
Thiếu nữ nhìn về phía Ngô Hiểu Xuyên, lấy tai nghe xuống, lạnh lùng hỏi:” Chuyện gì?”
“ Cái máy nghe nhạc này, hiệu gì thế? Gần đây tôi cũng muốn mua một cái, nhưng mà...”
Thật dám tiếp cận a... Lương Băng thầm nghĩ trong lòng.
“ Anh phiền quá! Tránh ra!” Thiếu nữ lại tiếp tục đeo tai nghe lên, bất quá ngay nháy mắt tai nghe được gắn lên, Lương Băng mơ hồ nghe được tiếng hát từ bên trong lọt ra.
Là Châu Kiệt Luân hát << Tóc em như tuyết >>, lúc này đang ở đoạn “Nén hương thắp lên khiến ai kia cảm động...”
Xem ra là fan hâm mộ Châu Kiệt Luân? Bất quá, cũng không thể nói lệ quỷ không thể là fan hâm mộ Châu Kiệt Luân a... Hình như có một cuốn tiểu thuyết kinh dị tên là << Tử thần thích nghe Châu Kiệt Luân >> nha...
Nhưng mà, bây giờ không phải thời điểm nói những thứ này...
Ngân Dạ vừa quan sát bảy người hành khách này, đại não cũng đồng thời nhanh chóng vận chuyển...
Rốt cục huyết tự sinh lộ là gì?
Cũng như y và Ngân Vũ đã từng thảo luận, nhà trọ không bao giờ không cho bất kỳ một gợi ý nào, hoặc ít nhất là trước lúc giết chết chủ hộ thứ nhất, sẽ có một gợi ý xuất hiện.
Hay là gợi ý nằm trong nội dung huyết tự chỉ thị?
Ngân Dạ nhớ lại trong đầu nội dung huyết tự chỉ thị:” Ngày 15 tháng 1 năm 2011 trước mười hai giờ đêm, đến Đông Minh trấn ở ngoại ô thành phố K, đón chuyến xe buýt số 145, đi về phía tây đến Nguyệt Hoa thôn, xe buýt đến trạm cuối là được xuống xe. Ngoại trừ tài xế, lẫn bên trong hành khách trên xe buýt, tồn tại một lệ quỷ. Phần thứ nhất của địa ngục khế ước, cũng ở trên người lệ quỷ. Địa ngục khế ước, tổng cộng có bảy mảnh rời rạc, sau khi tập hợp thì trong lúc chấp hành huyết tự chỉ thị Ma Vương, trong phạm vi mười thước xuất ra khế ước sẽ phong ấn Ma Vương. Tung tích của sáu mảnh khế ước còn lại sẽ được thông báo trong những huyết tự chỉ thị sau.”
Lẫn trong hành khách... Tồn tại một lệ quỷ... Loại trừ tài xế.
Quả nhiên...
Không hề loại trừ chủ hộ trong nhà trọ.
Ngân Dạ nhìn về bốn người kia... Hạ Tiểu Mỹ, Lâm Linh, Ngô Hiểu Xuyên và Lương Băng. Sự kiện “Tư Thần” trong trò chơi trốn tìm lần đó ở núi Hoa Nham, y còn nhớ rõ như mới đấy.
Có lẽ... Một trong bốn người này, căn bản không phải là chủ hộ, mà là trí nhớ của mình đã bị sửa đổi.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, trong bốn người này thì có một ắt là lệ quỷ.
Dĩ nhiên, đây cũng chỉ là giả thiết mà thôi. Không có bất kỳ căn cứ nào.
Tóm lại trên xe buýt, trừ bỏ tài xế và chính mình, bất cứ người nào cũng đều có thể là lệ quỷ. Tính như vậy, thì thực tế số người bị hiềm nghi tổng cộng có mười một người.
Lâm Linh, giờ phút này đi về phía hàng ghế cuối cùng, nơi... lão bà bà che dù.
Lâm Linh tiến vào nhà trọ, đại khái sớm hơn Lý Ẩn bốn tháng. Cô là ngưới có tính cách khá nhạy cảm, là cô gái vô cùng yếu đuối, bất quá cũng là người có thể vì bằng hữu của mình mà sẽ trở nên dũng cảm kiên cường. Cô và Âu Dương Tinh vô cùng hợp nhau, quan hệ rất tốt. Lần huyết tự chỉ thị đầu tiên của cô, là chấp hành cùng với bác sĩ Đường.
Lần đó, địa điểm là sân thượng một tháp chuông trong thành phố K. Hai người đều là lần đầu tiên chấp hành huyết tự, huyết tự lần đó độ khó không cao lắm, nhưng mà Lâm Linh vẫn rơi vào tuyệt cảnh, kết quả bác sĩ Đường đã mạo hiểm tính mạng, trong tình huống vốn có thể tự mình chạy trốn đã cõng theo cô trở về nhà trọ.
Bác sĩ Đường chết, cũng khiến cho Lâm Linh vô cùng tiếc nuối. Sau cái chết của Âu Dương Tinh, thì đó cũng là một đả kích lớn.
Lâm Linh dần đến gần lão bà bà kia, ngay sau đó cô cố gắng nặn ra một khuôn mặt tươi cười, mạnh mẽ áp chế nội tâm không ngừng bùng lên cảm giác sợ hãi, hỏi:” Lão bà bà... Vì sao, bà lại che dù ở bên trong xe buýt ạ? Cái này hẳn là không cần thiết a...”
Lão bà bà hơi ngẩng đầu lên, trên trán của bà toàn là nếp nhăn, đôi đồng tử cũng rất đục và tái nhợt, giống như bị đục thủy tinh thể. Tay phải của bà nắm chặc cán dù, chẳng qua lại hơi run rẩy. Đôi môi mấp mấy chuyển động, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng không nói được.
Lúc này, tráng hán mặt sẹo ngồi chung một chỗ với nữ nhân váy đỏ đeo kính mát, lấy ra một gói thuốc lá, rút ra cái bật lửa đốt thuốc.
Thời điểm nuốt mây nhả khói, tráng hán mặt sẹo tựa hồ rất sảng khoái.
Nếu nhìn gần, sẽ phát hiện vết sẹo kia rất dọa người, từ cái trán kéo dài đến cằm, giống như một con rết đang ngọ ngoạy vậy, xem ra đao này chém được rất sâu.
Nữ nhân váy đỏ đeo kính mát thủy chung ngồi không nhúc nhích, tựa hồ không hề có chút bất mãn nào với hành vi của tráng hán mặt sẹo này.
Ngồi ở phía trước hai người này là bé trai mặc đồ bệnh nhân trong bệnh viện, vẻ mặt cũng rất khô cứng, giống như là một tượng gỗ vậy, không có sức sống chút nào, nhìn đúng là giống quỷ. Trên thực tế, Hạ Tiểu Mỹ cảm thấy bé trai kia có khả năng là lệ quỷ nhất. Nhưng mà, cũng không cách nào xác định.
Không khí bên trong buồng xe buýt thật sự là vô cùng nặng nề.
Ai là lệ quỷ? Người nào đang cầm mảnh khế ước địa ngục? Chủ hộ nào ở đây cũng đau đầu suy nghĩ.
Ngô Hiểu Xuyên tiếp tục di chuyển bên trong buồng xe buýt, quan sát từng người. Mà lúc này, thiếu nữ đeo tai nghe walkman kia bất mãn nói:” Mấy người này làm sao vậy hả? Chỗ trống nhiều như vậy không ngồi, đi tới đi lui không thấy phiền à!”
Ngô Hiểu Xuyên cũng không thèm để ý, ánh mắt của hắn không ngừng quét qua bảy người này...
Trong bọn họ có một người là quỷ...
Là ai...
Người nào...
Hử?
Tại sao ?
Ngô Hiểu Xuyên, đột nhiên cảm giác được... Rét buốt dọc theo sống lưng lan ra cả người.
Làm sao có thể!
Nhìn những hành khách này, Ngô Hiểu Xuyên phát hiện một chuyện vô cùng đáng sợ! Chuyện gì xảy ra thế này? Sao lại có thể là cái dạng này?
Nhất định, nhất định phải nhanh chóng đem phát hiện này, nói cho những người khác!
Ngô Hiểu Xuyên chợt phát hiện có chút không đúng.
Tiếp theo, y khẽ ngẩng đầu lên.
Một thân ảnh đang ngọ ngoạy dính chặc trên trần xe buýt, một đôi đồng tử đỏ như máu đang gắt gao nhìn chằm chằm Ngô Hiểu Xuyên!
Ngô Hiểu Xuyên nhất thời bị hù sợ đến ngã nhào xuống sàn! Hắn muốn nói chuyện, nhưng phát hiện cổ họng tựa hồ bị cái gì đó chặn lại! Khí lực trên người giống như bị rút đi mất, căn bản không có biện pháp đứng lên, chỉ có thể bất lực lắc lư cánh tay, hoặc khẽ nhấc chân lên.
Trong một cái chớp mắt này, y biết mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng mà cho dù chết, cũng không thể chết một cách vô giá trị được! Nhất định, phải lưu lại cho những người khác đầu mối gì đó!
Ngân Dạ dụi dụi con mắt.
Xảy ra chuyện gì?
Mới vừa rồi hình như tim đập rất mạnh.
“ Ui ui...” Hạ Tiểu Mỹ chợt nói với Ngân Dạ:” Ngô Hiểu Xuyên... Ngô Hiểu Xuyên đi đâu rồi?”
Ngân Dạ chợt có linh cảm xấu, trước sau trái phải đều nhìn... Quả thật nơi nào cũng không có Ngô Hiểu Xuyên!
Hai người khác cũng phát hiện.
“ Sao lại như vậy...” Lương Băng nhìn chung quanh, quả thật nơi nào cũng không nhìn thấy Ngô Hiểu Xuyên. Vừa rồi mới thấy y đi qua bên người mình, tiếp theo y liền...
Biến mất! Ở trên xe buýt này, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook