Địa Đồ Di Cốt
-
Chương 18: Hồi kết
Ngày 18 tháng 8, 11 giờ 45 phút sáng
Công viên Tokoma, Maryland
Gray đạp xe về phố Cedar, đi ngang qua thư viện công viên Takoma. Thật tuyệt vời khi được hưởng những cơn gió mát và ánh sáng mặt trời chiếu vào khuôn mặt mình. Có vẻ như đã ba tuần trôi qua dưới tầng hầm của Chỉ huy sở Sigma, hết cuộc họp này sang cuộc họp khác.
Anh vừa trở về sau cuộc họp cuối cùng với Painter Crowe. Cuộc họp tập trung vào Seichan.Cô điệp viên của Hiệp hội đã biến mất như ma sau khi họ rời Lâu đài Giáo hoàng, bước vào một góc tối rồi mất tăm. Nhưng Gray đã thấy một vật của cô trong túi.
Chiếc phù hiệu hình con rồng.
Một lần nữa.
Và trong khi chiếc thứ nhất để lại ở Fort Detrick rõ ràng như một lời đe dọa, thì cái này lại khác hẳn. Một lời hứa, cho đến khi họ gặp lại nhau.
Kat và Monk cũng có mặt tại cuộc họp. Monk ngồi đó, mân mê đôi bàn tay giả mới lắp, một công trình tuyệt vời, mặc dù không thoải mái lắm vì anh vẫn lo lắng vì cuộc hẹn vào buổi tối sắp tới. Kat và Monk sẽ đi chơi trong buổi hẹn hò đầu tiên. Hai người đã trở nên gần gũi với nhau sau khi trở về Mỹ. Và cũng thật lạ, chính Kat là người gợi ý thúc đẩy mọi chuyện tới cuộc hẹn ăn tối nay.
Sau đó, Monk kéo Gray sang một bên, vẻ cười cợt.
“Phải có bàn tay máy. Đến với hai tốc độ rung. Phụ nữ không thích chuyện gì khi hò hẹn với tôi nhỉ?”
Dù cợt nhã, nhưng Gray vẫn thấy được sự mến mộ thật sự và hy vọng trong đôi mắt bạn anh. Và cũng có đôi chút sự sợ hãi. Gray biết rằng Monk vẫn có một chút mặc cảm về việc anh bị mất bàn tay, một sự thiếu tự tin
Gray đạp xe trên đường, tò mò muốn xem mọi chuyện đến đâu.
Anh chuyển sang đạp một bàn đạp rồi chuyển sang đường số Sáu. Mẹ anh đã gọi anh về ăn trưa.
Và khi anh không thể từ chối được, anh đã lui lại quá lâu. Gray đi tiếp dọc dãy nhà kiểu Victoria và Qween Anne, nằm dưới bóng các loại cây dương và cây du.
Khi rẽ vào đường Buternut, anh bóp phanh lại rồi quặt vào nhà vườn của bố mẹ. Anh bỏ mũ, bê chiếc xe đạp vào cổng.
Anh gọi qua tấm cửa đẩy “Mẹ, con về rồi.”
Dựa chiếc xe vào hành rào, Gray đẩy cánh cửa
“Mẹ đang ở bếp” Mẹ anh nói.
Gray thấy như có cái gì đang cháy, một ít khói bốc lên
“Có việc gì không mẹ?” Anh hỏi, bước vào gian giữa.
Mẹ anh mặc quần jean, một cái áo khoác và tạp dề quấn ngang lưng. Mẹ đã thôi không dạy suốt tuần ở trường đại học nữa mà dành hai ngày trong tuần để lo việc nhà.
Khói mù trong bếp
Có khi đó không phải là điều tốt
“Mẹ đang nướng món bánh sandwich” Mẹ nói, vẫy anh vào
“Mẹ có cuộc gọi từ văn phòng, để nó trên lò lâu quá”
Gray nhìn xuống chiếc bánh sandwich trên đĩa. Mỗi cái đều bị cháy một góc. Anh cầm thử một chiếc. Thậm chí phó mát cũng chưa kịp chảy ra. Sao mẹ anh lại làm được như vậy. Làm sandwich cháy xém mà vẫn còn lạnh, đấy chắc hẳn là một nghệ thuật?
“Trông được đấy mẹ ạ?” Gray nói
“Gọi bố con đi” Bà lấy khăn lau bát để cố xua khói đi “Ông ấy đã về rồi”
Lại làm tiếp nhà tổ chim nữa ạ?
Mẹ anh trợn tròn mắt.
Gray bước ra khoảng sân sau rồi gọi “Bố, bữa trưa đã sẵn sàng rồi”
“Bố vào ngay đây”
Anh quay lại khi mẹ đang dọn dĩa.
“Con có thể giúp mẹ đổ ít nước cam không?” Mẹ anh nói “Mẹ phải đi lấy cái quạt”
Gray bước tới tủ lạnh, tìm thấy một hộp đựng nước cam rồi anh lấy rót vào từng ly. Khi mẹ anh đi rồi, anh đặt cái hộp xuống và lấy ra một cái ly nhỏ từ túi sau
Một chất bột màu trắng đầy tới nửa ly. Chỗ bột hỗn hợp cuối cùng.
Với sự giúp đỡ của Monk, anh đã làm một vài thí nghiệm về chất bột ở trạng thái –m, xem chất tổng hợp đã kích thích hệ thống tụy và hình như có tác dụng mạnh lên bộ não, tăng cường khả năng nhận biết và trí nhớ.
Gray đổ chổ bột đó vào một trong những cốc đựng nước cam rồi dùng thìa khuấy đều lên.
Bố anh bước vào qua cửa sau. Mùn cưa vẫn dính vào trên tóc ông. Ông chùi chân vào thảm, gật đầu với Gray rồi ngồi bịch xuống ghế.
“Mẹ con nói con sẽ quay trở lại Italy”
“Con chỉ đi 5 ngày thôi” Gray trả lời, cầm ba chiếc cốc trên tay, lại một chuyến đi công tác”
“Vậy àh” Bố anh nhìn anh “Thế còn cô gái…?”
Gray giật mình trước câu hỏi, uống một ngụm nước cam. Anh chưa nói với bố anh chút gì về Rachel. Anh cũng chưa biết sẽ nói thế nào. Sau vụ giải cứu, họ đã ở với nhau một đêm ở Avignon khi phải ở lại chờ giải quyết các vấn đề. Họ nằm cuộn tròn trước một cái lò sưởi nhỏ khi cơn bảo vẫn chưa dứt. Họ không làm tình trong đêm đó nhưng nói chuyện. Rachel kể về lịch sử gia đình cô, ngập ngừng với những giọt nước mắt. Cô vẫn chưa thể cân bằng tình cảm của mình với bà ngoại.
Cuối cùng họ ôm chặt nhau ngủ thiếp trong vòng tay.
Đến sáng, hoàn cảnh và nhiệm vụ lại chia rẽ họ mỗi người một ngả.
Điều đấy dẫn đến đâu rồi nhỉ?
Anh phải quay lai Rome để tìm ra?
Anh vẫn gọi cô mỗi ngày, thỉnh thoảng hai lần trong ngày. Vigor phục hồi nhanh. Sau đám tang của Hồng y Spera, ông được đề bạt lên vị trí Viện trưởng viện Cơ mật, trông coi việc sửa chữa thiệt hại do bọn Long Đình gây ra. Tuần qua, Gray đã nhận được lá thư cám ơn từ Vigor nhưng đồng thời cũng phát hiện một tín hiệu dấu trong văn bản. Dưới chữ ký của ngài linh mục là hai dấu có mực, phù hiệu của Giáo hoàng, đối xứng với nhau, hình tượng sinh đôi của nhà thờ Thomas.
Hình như nhà thờ bí mật đã tìm được một vị hồng y mới thay thế vị Hồng y đã mất
Khi biết được điều này, anh đã gửi chiếc chìa khóa vàng cho Vigor, chiếc chìa khóa vàng thực sự đã từ một hộp lưu trữ an toàn ở Ai Cập tới văn phòng của ông. Để giữ cẩn thận, còn có ai tốt hơn để giữ nó? Chiếc chìa khóa giả, cái dùng để lừa Raoul đã được làm mẫu bán rất nhiều ở chợ Alexandria, nổi tiếng vì nghề làm đồ cổ giả. Việc đó chỉ mất chưa đầy một giờ trong khi Gray giải thoát cho Seichan từ ngôi mộ dưới nước của Alexander. Anh không dám mang chìa khóa thật tới Pháp, tới Long Đình
Lời khai của tướng Rende và thú tội trong tù của y đã cho thấy tổ chức này nguy hiểm như thế nào. Danh sách những tội ác dã man và các vụ giết người kéo dài hàng chục năm về trước. Với lời thú tội của Rende, giáo phái Long Đình đã bị dần dần quét sạch. Nhưng sạch hay không thì có trời mà biết được.
Trong khi đó, gần gũi hơn trong trái tim và tâm trí của Gray, Rachel vẫn tiếp tục ổn định lại cuộc sống của mình. Sau cái chết của Raoul, cô và gia đình đã thừa kế lại lâu đài Sauvaga, một món thừa kế đầy máu. Nhưng ít nhất hậu quả là đã mất đi bào ngoại của cô. Không một ai trong gia đình Verona biết được bí mật đen tối của bà ngoại cô. Để giải quyết vấn đề triệt để, đã có kế hoạch bán cái lâu đài đó. Tiền thu được sẽ trả cho những gia đình có người chết ở Cologne và Milan.
Vậy là cuộc sống cũng dần được hàn gắn và tiến về phía trước
Đến với hy vọng
Và có thể còn hơn thế nữa
Bố anh thở dài, ngồi dựa lưng vào chiếc ghế “Con trai, con hình như ở trong tâm trang tốt hơn nhiều trong thời gian gần đây. Kể từ khi con trở về sau chuyến đi công tác tháng trước. Chỉ có phụ nữ mới có thể làm cho người đàn ông biến đổi như vậy được.”
Gray xếp lại những chiếc cốc nước cam trên bàn
“Bố có thể mất trí nhớ, nhưng không phải là không nhìn được. Thôi nói cho bố biết về cô gái đi.”
Anh trợn mắt nhìn bố. Anh nghe thấy điều cần phải nói thêm chưa được nói ra.
Trong khi mình vẫn còn nhớ
Thái độ bình tĩnh của bố anh giấu một điều gì sâu xa hơn. Không buồn, không mất mát. Ông đang đi tới một cái gì đó bây giờ. Ngay hiện tại. Một sự kết nối với người con trai có thể ông đã mất trong quá khứ
Gray đứng như trời trồng bên cạnh bàn. Anh cảm thấy một nỗi bực dọc từ xa xưa. Anh không từ chối nó nhưng anh để cơn nóng quyét sạch trong anh.
Bố anh chắc cảm thấy điều gì đấy, rồi ông đẩy chiếc ghế lui ra. Ông hắng giọng “Rồi những chiếc bánh xăng-quych đâu rồi?”
Hãy chấp nhận quá khứ, không chạy bổ đến tương lai.
Bố anh vớ lấy cốc nước cam đã khuấy lúc nãy
Anh lấy tay chặn lại, rồi bỏ chiếc cốc đi “Bố, liệu có nên uống bia không? Con thấy có bia Bud trong tủ lạnh”
Bố anh gật đầu “ Vì vậy ta rất yêu con, con trai a.”
Gray bước tới chậu rửa bát, đổ cốc nước cam đi, rồi nhìn dòng nước xoáy đẩy chổ nước xuống dưới.
Quá sớm.....quá muộn
Bây giờ là lúc anh sống cho hiện tại. Anh không biết sẽ còn bao nhiêu lâu với bố anh nữa, nhưng anh sẽ cố lấy được những gì mình có và làm tốt nhất có thể được.
Anh bước tới tủ lạnh, lấy ra hai chai bia, vặn nắp ra, kéo một chiếc ghế, ngồi xuống và đặt một chai trước mặt bố anh.
“Tên cô ấy là Rachel”
Công viên Tokoma, Maryland
Gray đạp xe về phố Cedar, đi ngang qua thư viện công viên Takoma. Thật tuyệt vời khi được hưởng những cơn gió mát và ánh sáng mặt trời chiếu vào khuôn mặt mình. Có vẻ như đã ba tuần trôi qua dưới tầng hầm của Chỉ huy sở Sigma, hết cuộc họp này sang cuộc họp khác.
Anh vừa trở về sau cuộc họp cuối cùng với Painter Crowe. Cuộc họp tập trung vào Seichan.Cô điệp viên của Hiệp hội đã biến mất như ma sau khi họ rời Lâu đài Giáo hoàng, bước vào một góc tối rồi mất tăm. Nhưng Gray đã thấy một vật của cô trong túi.
Chiếc phù hiệu hình con rồng.
Một lần nữa.
Và trong khi chiếc thứ nhất để lại ở Fort Detrick rõ ràng như một lời đe dọa, thì cái này lại khác hẳn. Một lời hứa, cho đến khi họ gặp lại nhau.
Kat và Monk cũng có mặt tại cuộc họp. Monk ngồi đó, mân mê đôi bàn tay giả mới lắp, một công trình tuyệt vời, mặc dù không thoải mái lắm vì anh vẫn lo lắng vì cuộc hẹn vào buổi tối sắp tới. Kat và Monk sẽ đi chơi trong buổi hẹn hò đầu tiên. Hai người đã trở nên gần gũi với nhau sau khi trở về Mỹ. Và cũng thật lạ, chính Kat là người gợi ý thúc đẩy mọi chuyện tới cuộc hẹn ăn tối nay.
Sau đó, Monk kéo Gray sang một bên, vẻ cười cợt.
“Phải có bàn tay máy. Đến với hai tốc độ rung. Phụ nữ không thích chuyện gì khi hò hẹn với tôi nhỉ?”
Dù cợt nhã, nhưng Gray vẫn thấy được sự mến mộ thật sự và hy vọng trong đôi mắt bạn anh. Và cũng có đôi chút sự sợ hãi. Gray biết rằng Monk vẫn có một chút mặc cảm về việc anh bị mất bàn tay, một sự thiếu tự tin
Gray đạp xe trên đường, tò mò muốn xem mọi chuyện đến đâu.
Anh chuyển sang đạp một bàn đạp rồi chuyển sang đường số Sáu. Mẹ anh đã gọi anh về ăn trưa.
Và khi anh không thể từ chối được, anh đã lui lại quá lâu. Gray đi tiếp dọc dãy nhà kiểu Victoria và Qween Anne, nằm dưới bóng các loại cây dương và cây du.
Khi rẽ vào đường Buternut, anh bóp phanh lại rồi quặt vào nhà vườn của bố mẹ. Anh bỏ mũ, bê chiếc xe đạp vào cổng.
Anh gọi qua tấm cửa đẩy “Mẹ, con về rồi.”
Dựa chiếc xe vào hành rào, Gray đẩy cánh cửa
“Mẹ đang ở bếp” Mẹ anh nói.
Gray thấy như có cái gì đang cháy, một ít khói bốc lên
“Có việc gì không mẹ?” Anh hỏi, bước vào gian giữa.
Mẹ anh mặc quần jean, một cái áo khoác và tạp dề quấn ngang lưng. Mẹ đã thôi không dạy suốt tuần ở trường đại học nữa mà dành hai ngày trong tuần để lo việc nhà.
Khói mù trong bếp
Có khi đó không phải là điều tốt
“Mẹ đang nướng món bánh sandwich” Mẹ nói, vẫy anh vào
“Mẹ có cuộc gọi từ văn phòng, để nó trên lò lâu quá”
Gray nhìn xuống chiếc bánh sandwich trên đĩa. Mỗi cái đều bị cháy một góc. Anh cầm thử một chiếc. Thậm chí phó mát cũng chưa kịp chảy ra. Sao mẹ anh lại làm được như vậy. Làm sandwich cháy xém mà vẫn còn lạnh, đấy chắc hẳn là một nghệ thuật?
“Trông được đấy mẹ ạ?” Gray nói
“Gọi bố con đi” Bà lấy khăn lau bát để cố xua khói đi “Ông ấy đã về rồi”
Lại làm tiếp nhà tổ chim nữa ạ?
Mẹ anh trợn tròn mắt.
Gray bước ra khoảng sân sau rồi gọi “Bố, bữa trưa đã sẵn sàng rồi”
“Bố vào ngay đây”
Anh quay lại khi mẹ đang dọn dĩa.
“Con có thể giúp mẹ đổ ít nước cam không?” Mẹ anh nói “Mẹ phải đi lấy cái quạt”
Gray bước tới tủ lạnh, tìm thấy một hộp đựng nước cam rồi anh lấy rót vào từng ly. Khi mẹ anh đi rồi, anh đặt cái hộp xuống và lấy ra một cái ly nhỏ từ túi sau
Một chất bột màu trắng đầy tới nửa ly. Chỗ bột hỗn hợp cuối cùng.
Với sự giúp đỡ của Monk, anh đã làm một vài thí nghiệm về chất bột ở trạng thái –m, xem chất tổng hợp đã kích thích hệ thống tụy và hình như có tác dụng mạnh lên bộ não, tăng cường khả năng nhận biết và trí nhớ.
Gray đổ chổ bột đó vào một trong những cốc đựng nước cam rồi dùng thìa khuấy đều lên.
Bố anh bước vào qua cửa sau. Mùn cưa vẫn dính vào trên tóc ông. Ông chùi chân vào thảm, gật đầu với Gray rồi ngồi bịch xuống ghế.
“Mẹ con nói con sẽ quay trở lại Italy”
“Con chỉ đi 5 ngày thôi” Gray trả lời, cầm ba chiếc cốc trên tay, lại một chuyến đi công tác”
“Vậy àh” Bố anh nhìn anh “Thế còn cô gái…?”
Gray giật mình trước câu hỏi, uống một ngụm nước cam. Anh chưa nói với bố anh chút gì về Rachel. Anh cũng chưa biết sẽ nói thế nào. Sau vụ giải cứu, họ đã ở với nhau một đêm ở Avignon khi phải ở lại chờ giải quyết các vấn đề. Họ nằm cuộn tròn trước một cái lò sưởi nhỏ khi cơn bảo vẫn chưa dứt. Họ không làm tình trong đêm đó nhưng nói chuyện. Rachel kể về lịch sử gia đình cô, ngập ngừng với những giọt nước mắt. Cô vẫn chưa thể cân bằng tình cảm của mình với bà ngoại.
Cuối cùng họ ôm chặt nhau ngủ thiếp trong vòng tay.
Đến sáng, hoàn cảnh và nhiệm vụ lại chia rẽ họ mỗi người một ngả.
Điều đấy dẫn đến đâu rồi nhỉ?
Anh phải quay lai Rome để tìm ra?
Anh vẫn gọi cô mỗi ngày, thỉnh thoảng hai lần trong ngày. Vigor phục hồi nhanh. Sau đám tang của Hồng y Spera, ông được đề bạt lên vị trí Viện trưởng viện Cơ mật, trông coi việc sửa chữa thiệt hại do bọn Long Đình gây ra. Tuần qua, Gray đã nhận được lá thư cám ơn từ Vigor nhưng đồng thời cũng phát hiện một tín hiệu dấu trong văn bản. Dưới chữ ký của ngài linh mục là hai dấu có mực, phù hiệu của Giáo hoàng, đối xứng với nhau, hình tượng sinh đôi của nhà thờ Thomas.
Hình như nhà thờ bí mật đã tìm được một vị hồng y mới thay thế vị Hồng y đã mất
Khi biết được điều này, anh đã gửi chiếc chìa khóa vàng cho Vigor, chiếc chìa khóa vàng thực sự đã từ một hộp lưu trữ an toàn ở Ai Cập tới văn phòng của ông. Để giữ cẩn thận, còn có ai tốt hơn để giữ nó? Chiếc chìa khóa giả, cái dùng để lừa Raoul đã được làm mẫu bán rất nhiều ở chợ Alexandria, nổi tiếng vì nghề làm đồ cổ giả. Việc đó chỉ mất chưa đầy một giờ trong khi Gray giải thoát cho Seichan từ ngôi mộ dưới nước của Alexander. Anh không dám mang chìa khóa thật tới Pháp, tới Long Đình
Lời khai của tướng Rende và thú tội trong tù của y đã cho thấy tổ chức này nguy hiểm như thế nào. Danh sách những tội ác dã man và các vụ giết người kéo dài hàng chục năm về trước. Với lời thú tội của Rende, giáo phái Long Đình đã bị dần dần quét sạch. Nhưng sạch hay không thì có trời mà biết được.
Trong khi đó, gần gũi hơn trong trái tim và tâm trí của Gray, Rachel vẫn tiếp tục ổn định lại cuộc sống của mình. Sau cái chết của Raoul, cô và gia đình đã thừa kế lại lâu đài Sauvaga, một món thừa kế đầy máu. Nhưng ít nhất hậu quả là đã mất đi bào ngoại của cô. Không một ai trong gia đình Verona biết được bí mật đen tối của bà ngoại cô. Để giải quyết vấn đề triệt để, đã có kế hoạch bán cái lâu đài đó. Tiền thu được sẽ trả cho những gia đình có người chết ở Cologne và Milan.
Vậy là cuộc sống cũng dần được hàn gắn và tiến về phía trước
Đến với hy vọng
Và có thể còn hơn thế nữa
Bố anh thở dài, ngồi dựa lưng vào chiếc ghế “Con trai, con hình như ở trong tâm trang tốt hơn nhiều trong thời gian gần đây. Kể từ khi con trở về sau chuyến đi công tác tháng trước. Chỉ có phụ nữ mới có thể làm cho người đàn ông biến đổi như vậy được.”
Gray xếp lại những chiếc cốc nước cam trên bàn
“Bố có thể mất trí nhớ, nhưng không phải là không nhìn được. Thôi nói cho bố biết về cô gái đi.”
Anh trợn mắt nhìn bố. Anh nghe thấy điều cần phải nói thêm chưa được nói ra.
Trong khi mình vẫn còn nhớ
Thái độ bình tĩnh của bố anh giấu một điều gì sâu xa hơn. Không buồn, không mất mát. Ông đang đi tới một cái gì đó bây giờ. Ngay hiện tại. Một sự kết nối với người con trai có thể ông đã mất trong quá khứ
Gray đứng như trời trồng bên cạnh bàn. Anh cảm thấy một nỗi bực dọc từ xa xưa. Anh không từ chối nó nhưng anh để cơn nóng quyét sạch trong anh.
Bố anh chắc cảm thấy điều gì đấy, rồi ông đẩy chiếc ghế lui ra. Ông hắng giọng “Rồi những chiếc bánh xăng-quych đâu rồi?”
Hãy chấp nhận quá khứ, không chạy bổ đến tương lai.
Bố anh vớ lấy cốc nước cam đã khuấy lúc nãy
Anh lấy tay chặn lại, rồi bỏ chiếc cốc đi “Bố, liệu có nên uống bia không? Con thấy có bia Bud trong tủ lạnh”
Bố anh gật đầu “ Vì vậy ta rất yêu con, con trai a.”
Gray bước tới chậu rửa bát, đổ cốc nước cam đi, rồi nhìn dòng nước xoáy đẩy chổ nước xuống dưới.
Quá sớm.....quá muộn
Bây giờ là lúc anh sống cho hiện tại. Anh không biết sẽ còn bao nhiêu lâu với bố anh nữa, nhưng anh sẽ cố lấy được những gì mình có và làm tốt nhất có thể được.
Anh bước tới tủ lạnh, lấy ra hai chai bia, vặn nắp ra, kéo một chiếc ghế, ngồi xuống và đặt một chai trước mặt bố anh.
“Tên cô ấy là Rachel”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook