Địa Cầu Online
-
Chương 91: Người đầu thỏ
Thời điểm Hắc tháp bắt đầu mở ra trò chơi, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đã chạy được một quãng khá xa về phía khu thương mại Tân Nhai Khẩu. Khắp Nam Kinh nơi nơi đều có thể nghe được tiếng hét đầy hoảng sợ của người chơi. Một Phó bản hiện thực có quy mô lớn như thế này tới quá mức đột ngột, khiến tất cả mọi người đều không kịp chuẩn bị. Đường Mạch và Phó Văn Đoạt liếc nhau, hai người quay đầu, trở lại chỗ cũ.
Khi bọn họ trở lại phía dưới Hắc tháp, Tiêu Quý Đồng lập tức đi lên nói: “Trò chơi bắt đầu rồi.”
Đường Mạch nhìn anh ta: “Các anh thế nào rồi?”
Trên trán Tiêu Quý Đồng là một tầng mồ hơi mỏng, có thể thấy được anh ta cũng không phải hoàn toàn thờ ơ không quan tâm gì tới trò chơi tổng vệ sinh rác rưởi bất ngờ được mở ra này.Anh ta bình tĩnh mà nói: “Vừa rồi khi Hắc tháp tuyên bố trò chơi bắt đầu, bọn tôi đang đứng ngay phía dưới nó, thông báo này rõ ràng là được công bố trên toàn Trung Quốc. Trò chơi này gọi là ‘Trò chơi tổng vệ sinh rác rưởi của các mạt vị giả ’. Tôi nghĩ ý định của Hắc tháp rất rõ ràng, trò chơi này có hai điểm quan trọng, một cái là “mạt vị giả”, một cái là “tổng vệ sinh rác rưởi.” Dừng lại một chút, Tiêu Quý Đồng nhìn Đường Mạch, sau lại nhìn sang Phó Văn Đoạt, hắn cười khổ nói: “Tất cả những người chơi ở trong khu Nam Kinh chúng ta đây, đều là mạt vị giả, cũng chính là rác rưởi trong miệng Hắc tháp.”
Tiêu Quý Đồng không buông tha bất kì tin tức nào Hắc tháp đưa ra. Trên thực tế, khi tham gia trò chơi Hắc tháp, Đường Mạch cũng giống như anh ta, cho dù là tên hay quy tắc trò chơi, hoặc ngay cả những chú ý nhận xét được đưa ra bởi Hắc tháp, hắn đều sẽ không bỏ qua. Bởi vì tất cả những điều này có lẽ chính là mấu chốt để thông quan trò chơi.
Đường Mạch đại khái đã đoán ra được trò chơi này vì sao lại xuất hiện.
Đường Mạch: “Nếu tôi đoán không lầm, mười ngày trước, địa cầu online tròn 100 ngày, đây là một ngày rất đặc biệt.” Đường Mạch tạm dừng một chút, nhìn thấy Tiêu Quý Đồng không có phản ứng gì, xác định đối phương cũng giống như Phó Văn Đoạt đã chú ý tới tính chất đặc biệt của ngày 23 tháng 2 này. Đường Mạch tiếp tục nói: “Kể từ khi một ngày kia bắt đầu, Hắc tháp ở Nam Kinh liền xuất hiện ba điểm trắng mà chúng ta đã thấy. Ba điểm nhỏ ấy được coi như sự khởi động trước khi bước vào trò chơi lần này.”
Phó Văn Thanh không biết từ khi nào cũng chạy tới, nghe xong lời này liền suy nghĩ nói: “Ý anh là, Hắc tháp dùng thời gian mười ngày để chuẩn bị trò chơi tổng vệ sinh này?”
“Không sai.” Đường Mạch gật đầu, “Vừa rồi ngay câu đầu tiên Hắc Tháp đã nói ——‘ Trung Quốc mười khu đã xác định ’, tiếp theo nó liền công bố mười khu đó. Khắp Trung Quốc tổng cộng có 1021 tòa tháp, tương ứng với 1021 khu vực, Hắc Tháp là từ trong những khu này chọn ra 10 khu nhất định. Nó nói, ngày 5 tháng 3, nó xác định ra mười khu vực này. Như vậy nó lấy cái gì làm tiêu chuẩn, để xác định mười khu vực đó đây?”
Phó Văn Đoạt rất ăn ý mà nói tiếp: “Mạt vị giả.”
Đường Mạch liếc mắt nhìn Phó Văn Đoạt: “Mười khu này chính là mạt vị giả trong 1021 khu kia. Rất có khả năng, chúng chính là 10 khu xếp cuối cùng. Tôi không biết Hắc Tháp đã dựa vào tiêu chuẩn cụ thể nào để bình phán thực lực mỗi khu, nhưng nó đã đưa ra phán quyết, nhận định mười khu này là mạt vị giả.” Trò chơi đã bắt đầu, tiêu chí Hắc tháp dùng để đánh giá hiện tại không còn quan trọng nữa, càng quan trọng hơn chính là trò chơi tổng vệ sỉnh rác rưởi này.
Đường Mạch vứt đề tài này sang một bên, nhìn về phía Tiêu Quý Đồng: “Hắc tháp nói Nam Kinh có 11 trạm xử lý rác rưởi, anh đã tìm thấy nó chưa?”
Tiêu Quý Đồng: “Khi nãy tôi đã bảo Sài Vinh phái người đi tìm rồi.”
Một lúc sau, Sài Vinh cùng thành viên tổ Nam Kinh thở hồng hộc mà chạy về: “Tìm được rồi, cách nơi này rất gần!”
Mọi người lập tức theo sau. Lướt qua hai con phố cùng một vài tòa nhà cao tầng chọc trời. Mọi người di chuyển cực nhanh, không lãng phí một giây nào, Sài Vinh còn chưa kịp nói rõ mình đã tìm được trạm xử lý rác rưởi kia như thế nào, nó rốt cuộc là cái bộ dáng gì, thì một tòa kiến trúc kỳ dị thấp bé đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Đường Mạch dừng bước chân, nhìn đến căn nhà tinh xảo quái dị kia, trên mặt hắn lộ ra một tia kinh ngạc.
Chỉ thấy ở giữa ngã tư rộng mở, một căn nhà nhỏ thấp bé tọa lạc giữa ba tòa nhà chọc trời cao chót vót. Căn nhà này có chút kì lạ, kì lạ đến mức pha thêm cả một chút đáng yêu. Nóc nhà là màu hồng nhạt diễm lệ, vách tường là màu xanh lá cây tươi sáng, còn cửa sổ là màu xanh dương. Hình dạng căn nhà nhìn qua rất cổ quái, trông thật giống học sinh tiểu học dùng các hình vuông tròn trên máy tính trực tiếp vẽ ra, gọn gàng đến không có một nét thừa nào. Trên mái nhà phập phồng năm bọt khí hoạt hình tròn vo ——
“Trạm xử lý rác rưởi.” Đường Mạch niệm ra năm chữ này.
Một thành viên của tổ Nam Kinh bỗng nhiên cả kinh nói: “Đó là cái gì vậy?” Nói xong, người này theo bản năng tiến lại gần, muốn nhìn rõ hơn quang cầu màu vàng ở ngay phía trước căn nhà. Ninh Ninh lập tức vươn tay ngăn lại, người đàn ông khó hiểu nhìn sang Ninh Ninh.
Ninh Ninh lạnh lùng nói: “Quy tắc trò chơi điều thứ sáu, mỗi người chơi chỉ có thể tiến vào trạm xử lý rác rưởi một lần.”
Người này lập tức phục hồi tinh thần, giải thích nói: “Tôi không đi vào đâu, tôi chỉ muốn nhìn xem một chút thôi. Đội trưởng, Tiêu đội, các anh cũng đều thấy được đi. Bên kia có cái quang cầu. Ở ngay trước cửa nhà ấy.”
Sau khi Đường Mạch đi vào trạm xử lý rác rưởi, thứ đầu tiên hắn nhìn đến chính là quang cầu kia. Đó là một quang cầu màu vàng lớn ước chừng bằng nắm tay, lơ lửng ở phía trước cửa ra vào của trạm xử lý rác rưởi. Quang cầu này quả thật không nằm phía sau cánh cửa.
Trong lòng Đường Mạch chợt loé lên một suy đoán, hắn đi đến phía bên kia, từ bên cạnh nhìn xem căn nhà này. Quả nhiên, hắn cao giọng nói: “Các anh lại đây nhìn xem.”
Mọi người đồng loạt đi qua.
Tiêu Quý Đồng sau khi thấy rõ tình huống, hơi hơi sửng sốt, hai mắt nheo lại, nói: “Hóa ra là như thế này.” Anh ta nhìn về phía thành viên tổ Nam Kinh vừa nói chuyện lúc nãy, “Cậu cho rằng chỉ cần không đẩy cửa đi vào, liền không tính là đã tiến vào trạm xử lý rác rưởi. Nhưng trên thực tế, căn nhà này chỉ là một mặt phẳng, đứng từ bên cạnh nhìn vào nó liền thành một trang giấy. Chúng ta ai cũng không biết rốt cuộc thế nào mới tính là đã chính thức đi vào. Trước khi tìm được phương thức thông quan chính xác, Sài Vinh, ngăn tất cả lại, không cho phép bất kì ai tới gần nơi này.”
Thành viên tổ nam Kinh vừa bị Ninh Ninh cản lại lòng còn sợ hãi gật gật đầu, đứng sang một bên.
Trò chơi này tổng cộng có chín quy tắc, trong đó có nhắc đến phương thức thông quan trò chơi, đó là người chơi đem “Surprise” đưa vào trạm xử lý rác rưởi. Tiêu Quý Đồng nói: “Trước mắt chúng ta cũng không biết “Surprise” này rốt cuộc là có ý gì, nhưng Hắc tháp đã nhắc tới người đầu thỏ. Mỗi giờ sẽ xuất hiện một đám người đầu thỏ, bọn họ cụ thể là cái gì tạm thời chưa biết. Giết chết một người đầu thỏ có thể đạt được một huy hiệu. Hắc tháp sẽ không đưa ra tin tức vô dụng……”
Sài Vinh: “Người đầu thỏ ở đâu?”
Tiêu Quý Đồng: “Hẳn là rất nhanh liền sẽ xuất hiện, hoặc là bọn chúng đã xuất hiện rồi.”
Sài Vinh nghĩ nghĩ: “Chúng ta trước tiên hãy giết hết người đầu thỏ đi, đạt được huy hiệu, như vậy khẳng định không sai đi.”
Miêng Tiêu Quý Đồng khẽ trương trương, nhưng rốt cuộc cũng không nói gì. Đường Mạch nhìn đối phương, hiểu rõ suy nghĩ trong anh ta.
Tiêu Quý Đồng vừa rồi nói, bọn họ trước mắt cũng không biết người đầu thỏ rốt cuộc là cái gì. Người đầu thỏ có thể là quái vật Hắc tháp, có thể là Người dưới lòng đất, có thể là một sinh vật nào đó mà Hắc tháp vì trò chơi này sáng tạo ra. Còn có một loại khả năng ——
Người đầu thỏ là nhân loại.
Trong phó bản Đoàn xiếc thú Kỳ Quái, A tiên sinh, B tiên sinh chính là thân phận Hắc tháp giao cho Phó Văn Đoạt và Đường Mạch. Nếu giống như A tiên sinh, B tiên sinh, trên đỉnh đầu người chơi cũng sẽ có đồ hình con thỏ, Hắc tháp sẽ nhận định người đó là người đầu thỏ, như vậy việc Sài Vinh phải làm là giết người, đoạt huy hiệu.
Nhưng Đường Mạch chung quy vẫn cảm thấy Hắc tháp sẽ không làm ra loại hành vi táo bạo trắng trợn khiến nhân loại giết hại nhau như thế này, điều này không phù hợp với phong cách nhất quán của nó. Nhưng sau khi hắn nhớ tới sự tình chính mình và Phó Văn Đoạt từng bị Hắc tháp hố thành A tiên sinh, B tiên sinh, hắn liền ngậm miệng không nói gì, học theo Tiêu Quý Đồng cùng chờ đợi người đầu thỏ xuất hiện.
Lỡ như thật sự là nhân loại thì sao…… Giết, hay là không giết?
Rốt cuộc nên lựa chọn như thế nào đây.
Đường Mạch không tự chủ được nhìn về phía Phó Văn Đoạt, hắn phát hiện Phó Văn Đoạt cũng đang nhìn lại mình. Tổ Nam Kinh và tổ công lược còn đang thương lượng sách lược cho trò chơi lần này, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt lại lẳng lặng nhìn nhau. Hai người đều không nói gì, cứ đứng như vậy nhìn nhau.
Thật lâu sau, Đường Mạch cười: “Nếu chỉ có như vậy mới có thể thông quan……”
Phó Văn Đoạt: “Cậu có Đồng Vàng Của Quốc Vương.”
Đường Mạch dừng lại trong chốc lát. Một lúc lâu sau, hắn hỏi: “Vậy còn anh thì sao?”
Tầm mắt Phó Văn Đoạt chăm chú nhìn trên người Đường Mạch. Đường Mạch đạt được một Đồng Vàng Của Quốc Vương, có thể bỏ qua bất kì trò chơi Hắc tháp nào, nhưng Phó Văn Đoạt lại không như vậy. Nếu thật sự chỉ có giết người mới có thể thông quan……Trò chơi công tháp hình thức khó khăn có bao nhiêu gian nan, hai người toàn bộ đều biết. Hơn nữa Phó Văn Đoạt một khi công tháp chính là Hắc tháp tầng thứ ba. Tầng thứ ba hình thức khó khăn, cho dù là hắn, cũng đều không dám chắc mình có thể sống sót trở ra.
Nụ cười trên mặt Đường Mạch tắt hẳn đi.
Khoé miệng Phó Văn Đoạt khẽ cong lên: “12 giờ đồng hồ, mỗi giờ sẽ xuất hiện một đám người đầu thỏ. Vậy tổng cộng có 12 nhóm.” Đối phương không cần nói tiếp, Đường Mạch cũng tự mình hiểu được ý tứ trong đó.
Đường Mạch đang chuẩn bị mở miệng, bỗng nhiên, hắn nghe được một thanh âm kỉ kỉ kỳ quái.
Mọi người lập tức quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng kêu. Phó Văn Đoạt là người phản ứng nhanh nhất, dưới chân vừa giẫm, cả người đã lao lên trước, một tay lôi người đang trốn phía sau thân cây kéo ra. Tay hắn gắt gao nắm chặt bả vai đối phương, kéo người kia ra khỏi chỗ tối. Rời khỏi lùm cây, ánh trăng sáng ngời chiếu rọi xuống, hiện ra trước mặt mọi người là một người đàn ông cao lớn thân người đầu thỏ đang hoảng sợ mà kêu kỉ kỉ .
Phó Văn Đoạt cũng không nghĩ tới sẽ lại là cái dạng kết quả này, hắn chỉ thoáng sửng sốt trong chốc lát, người đầu thỏ cao lớn đã dùng sức vùng ra, xoay người liền chạy. Phó Văn Đoạt nào có thể để đối phương chạy thoát dễ dang như vậy, hắn lật tay lấy ra một sợi dây thừng, dây thừng ngay lập tức bay về phía người đầu thỏ. Ai ngờ sợi dây kia vừa mới quấn lên, đôi tai to lớn của người đầu thỏ liền dựng thẳng lên trong khung trung, hay tay người này chống nạnh, một tiếng gào rít bén nhọn bỗng nhiên phát ra: “Kỉ kỉ!!!”
Tiếng kêu này vang lên, dây thừng liền rơi xuống, người đầu thỏ nhảy một bước chạy ra xa.
Ánh mắt Phó Văn Đoạt lạnh như băng. Bên kia, Đường Mạch, Sài Vinh và Ninh Ninh cũng xông lên, cùng Phó Văn Đoạt từ bốn hướng vây bắt người đầu thỏ này.
Bọn họ đã dùng hết thủ đoạn trên người, thế nhưng vẫn lại không thể bắt lấy đối phương. Tốc độ của người đầu thỏ này thực sự quá nhanh, thậm chí còn nhanh hơn Ninh Ninh một bước. Nhưng người này gần như không có bất kì lực công kích nào, chỉ biết phát ra tiếng kêu kỉ kỉ. Thanh âm này chấn cho mọi người một trận định tai nhức óc, móng vuốt và hàm răng của đối phương có thể lưu lại một vài vết xước mờ mờ trên da Đường Mạch, dùng sức mạnh hơn nữa mới tạo ra vết máu.
Nhưng mọi người trước sau không thể bắt được người đầu thỏ.
Các thành viên khác của tổ Nam Kinh cũng xông lên, mọi người tạo thành một vòng tròn, vây lại người đầu thỏ ở bên trong, tiếp theo bắt đầu thu nhỏ vòng vây.
Trong ánh mắt đỏ như máu của người đầu thỏ là hình ảnh ngược của đám người chơi nhân loại, giây tiếp theo, người này ngẩng đầu và hai chân, dùng sức kêu lên.
“Kỉ kỉ!”
Người đầu thỏ hùng tráng bay vọt lên, vẽ ra một đường cong hoàn hảo ở trong không trung, kế đó nhảy ra khỏi vòng vây.
Tiêu Quý Đồng: “Ninh Ninh!”
Thân hình Ninh Ninh chợt lóe, giây tiếp theo cô xuất hiện là khi người đầu thỏ đã tiếp đất an toàn. Ninh Ninh giơ lên nỏ bạc, vèo một tiếng, một mũi tên bạc được bắn ra. Tên bạc như tia chớp, chuẩn bị bắn thủng trái tim người đầu thỏ. Nhưng ngay một khắc trước khi mũi tên kịp trúng đích, một thân ảnh màu đen dùng tốc độ kinh người đã lẻn ra phía sau người đầu thỏ.
Dưới màn đêm lạnh lẽo, một thứ vũ khí sắc bén đen nhánh hình chóp tam giác như thấm đượm ánh trăng, không chút do dự đâm xuyên qua trái tim người đầu thỏ. Ngay sau đó, tên bạc bắn thủng trái tim người đầu thỏ. Phó Văn Đoạt bắt lấy thi thể người đầu thỏ ngã xuống đất.
Thi thể trong nháy mắt hóa thành vô số quang điểm màu vàng, người đầu thỏ biến mất, ánh sáng vàng ngưng tụ trong lòng bàn tay Phó Văn Đoạt.
Phó Văn Đoạt mở tay ra, một tấm huy hiệu gỗ hình tròn thô ráp xuất hiện.
Đường Mạch đi lên, cầm lấy huy hiệu, hắn yên lặng nhìn chữ cái nổi bật ở giữa.
“……S.”
Đường Mạch ngẩng đầu nhìn Phó Văn Đoạt, ánh mắt hai người giao nhau trong không trung.
Thấy thế, thành viên tổ Nam Kinh và tổ công lược cũng đều chạy lên, muốn nhìn xem huy hiệu này rốt cuộc là cái dạng gì. Nhưng bọn họ còn chưa kịp đến gần, liền đã nghe thấy một trận tiếng kêu “Kỉ kỉ” vang dội như sóng biển, che trời lấp đất tụ về nơi này, tạo thành tiếng vang trên bầu trời Nam Kinh. Mọi người cứng đờ thân thể, xoay người nhìn về bốn phía.
Trong đêm tối, một đôi mắt đỏ rực hiện ra.
Tiếp ngay sau đó là đôi mắt thứ hai, đôi mắt thứ ba……
Hàng trăm hàng ngàn người đầu thỏ mắt đỏ đang trốn trong mỗi ngóc ngách nơi nhà lớn, cây cối, trung tâm thương mại, đứng nhìn người chơi Nam Kinh. Giây tiếp theo, bọn chúng đồng thời nhìn lên không trung, nhìn đến tòa cự tháp khổng lồ màu đen kia, phát ra tiếng kêu bén nhọn: “Kỉ kỉ!”
Một giọng trẻ con thanh thúy vang lên giữa những thanh âm “Kỉ kỉ” khủng bố ——
“Leng keng! 18 giờ 0 phút, nhóm người đầu thỏ lượt đầu tiên chính thức xuất hiện.”
Âm thanh nhắc nhở của Hắc tháp kết thúc, dưới ánh trăng, từng bóng đen lũ lượt lao ra khỏi không trung. Bóng đen rậm rạp bao trùm cả đất trời, khiến cho ánh trăng cũng không thể chiếu sáng mặt đất được nữa. Đường Mạch mở to mắt, nhìn cảnh tượng khủng bố mà quỷ dị này. Hàng ngàn người đầu thỏ nhảy lên trong không trung, sau đó cũng không thèm quay đầu lại mà chạy về các hướng khác nhau, tản ra khắp mọi nơi.
Khi bọn họ trở lại phía dưới Hắc tháp, Tiêu Quý Đồng lập tức đi lên nói: “Trò chơi bắt đầu rồi.”
Đường Mạch nhìn anh ta: “Các anh thế nào rồi?”
Trên trán Tiêu Quý Đồng là một tầng mồ hơi mỏng, có thể thấy được anh ta cũng không phải hoàn toàn thờ ơ không quan tâm gì tới trò chơi tổng vệ sinh rác rưởi bất ngờ được mở ra này.Anh ta bình tĩnh mà nói: “Vừa rồi khi Hắc tháp tuyên bố trò chơi bắt đầu, bọn tôi đang đứng ngay phía dưới nó, thông báo này rõ ràng là được công bố trên toàn Trung Quốc. Trò chơi này gọi là ‘Trò chơi tổng vệ sinh rác rưởi của các mạt vị giả ’. Tôi nghĩ ý định của Hắc tháp rất rõ ràng, trò chơi này có hai điểm quan trọng, một cái là “mạt vị giả”, một cái là “tổng vệ sinh rác rưởi.” Dừng lại một chút, Tiêu Quý Đồng nhìn Đường Mạch, sau lại nhìn sang Phó Văn Đoạt, hắn cười khổ nói: “Tất cả những người chơi ở trong khu Nam Kinh chúng ta đây, đều là mạt vị giả, cũng chính là rác rưởi trong miệng Hắc tháp.”
Tiêu Quý Đồng không buông tha bất kì tin tức nào Hắc tháp đưa ra. Trên thực tế, khi tham gia trò chơi Hắc tháp, Đường Mạch cũng giống như anh ta, cho dù là tên hay quy tắc trò chơi, hoặc ngay cả những chú ý nhận xét được đưa ra bởi Hắc tháp, hắn đều sẽ không bỏ qua. Bởi vì tất cả những điều này có lẽ chính là mấu chốt để thông quan trò chơi.
Đường Mạch đại khái đã đoán ra được trò chơi này vì sao lại xuất hiện.
Đường Mạch: “Nếu tôi đoán không lầm, mười ngày trước, địa cầu online tròn 100 ngày, đây là một ngày rất đặc biệt.” Đường Mạch tạm dừng một chút, nhìn thấy Tiêu Quý Đồng không có phản ứng gì, xác định đối phương cũng giống như Phó Văn Đoạt đã chú ý tới tính chất đặc biệt của ngày 23 tháng 2 này. Đường Mạch tiếp tục nói: “Kể từ khi một ngày kia bắt đầu, Hắc tháp ở Nam Kinh liền xuất hiện ba điểm trắng mà chúng ta đã thấy. Ba điểm nhỏ ấy được coi như sự khởi động trước khi bước vào trò chơi lần này.”
Phó Văn Thanh không biết từ khi nào cũng chạy tới, nghe xong lời này liền suy nghĩ nói: “Ý anh là, Hắc tháp dùng thời gian mười ngày để chuẩn bị trò chơi tổng vệ sinh này?”
“Không sai.” Đường Mạch gật đầu, “Vừa rồi ngay câu đầu tiên Hắc Tháp đã nói ——‘ Trung Quốc mười khu đã xác định ’, tiếp theo nó liền công bố mười khu đó. Khắp Trung Quốc tổng cộng có 1021 tòa tháp, tương ứng với 1021 khu vực, Hắc Tháp là từ trong những khu này chọn ra 10 khu nhất định. Nó nói, ngày 5 tháng 3, nó xác định ra mười khu vực này. Như vậy nó lấy cái gì làm tiêu chuẩn, để xác định mười khu vực đó đây?”
Phó Văn Đoạt rất ăn ý mà nói tiếp: “Mạt vị giả.”
Đường Mạch liếc mắt nhìn Phó Văn Đoạt: “Mười khu này chính là mạt vị giả trong 1021 khu kia. Rất có khả năng, chúng chính là 10 khu xếp cuối cùng. Tôi không biết Hắc Tháp đã dựa vào tiêu chuẩn cụ thể nào để bình phán thực lực mỗi khu, nhưng nó đã đưa ra phán quyết, nhận định mười khu này là mạt vị giả.” Trò chơi đã bắt đầu, tiêu chí Hắc tháp dùng để đánh giá hiện tại không còn quan trọng nữa, càng quan trọng hơn chính là trò chơi tổng vệ sỉnh rác rưởi này.
Đường Mạch vứt đề tài này sang một bên, nhìn về phía Tiêu Quý Đồng: “Hắc tháp nói Nam Kinh có 11 trạm xử lý rác rưởi, anh đã tìm thấy nó chưa?”
Tiêu Quý Đồng: “Khi nãy tôi đã bảo Sài Vinh phái người đi tìm rồi.”
Một lúc sau, Sài Vinh cùng thành viên tổ Nam Kinh thở hồng hộc mà chạy về: “Tìm được rồi, cách nơi này rất gần!”
Mọi người lập tức theo sau. Lướt qua hai con phố cùng một vài tòa nhà cao tầng chọc trời. Mọi người di chuyển cực nhanh, không lãng phí một giây nào, Sài Vinh còn chưa kịp nói rõ mình đã tìm được trạm xử lý rác rưởi kia như thế nào, nó rốt cuộc là cái bộ dáng gì, thì một tòa kiến trúc kỳ dị thấp bé đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Đường Mạch dừng bước chân, nhìn đến căn nhà tinh xảo quái dị kia, trên mặt hắn lộ ra một tia kinh ngạc.
Chỉ thấy ở giữa ngã tư rộng mở, một căn nhà nhỏ thấp bé tọa lạc giữa ba tòa nhà chọc trời cao chót vót. Căn nhà này có chút kì lạ, kì lạ đến mức pha thêm cả một chút đáng yêu. Nóc nhà là màu hồng nhạt diễm lệ, vách tường là màu xanh lá cây tươi sáng, còn cửa sổ là màu xanh dương. Hình dạng căn nhà nhìn qua rất cổ quái, trông thật giống học sinh tiểu học dùng các hình vuông tròn trên máy tính trực tiếp vẽ ra, gọn gàng đến không có một nét thừa nào. Trên mái nhà phập phồng năm bọt khí hoạt hình tròn vo ——
“Trạm xử lý rác rưởi.” Đường Mạch niệm ra năm chữ này.
Một thành viên của tổ Nam Kinh bỗng nhiên cả kinh nói: “Đó là cái gì vậy?” Nói xong, người này theo bản năng tiến lại gần, muốn nhìn rõ hơn quang cầu màu vàng ở ngay phía trước căn nhà. Ninh Ninh lập tức vươn tay ngăn lại, người đàn ông khó hiểu nhìn sang Ninh Ninh.
Ninh Ninh lạnh lùng nói: “Quy tắc trò chơi điều thứ sáu, mỗi người chơi chỉ có thể tiến vào trạm xử lý rác rưởi một lần.”
Người này lập tức phục hồi tinh thần, giải thích nói: “Tôi không đi vào đâu, tôi chỉ muốn nhìn xem một chút thôi. Đội trưởng, Tiêu đội, các anh cũng đều thấy được đi. Bên kia có cái quang cầu. Ở ngay trước cửa nhà ấy.”
Sau khi Đường Mạch đi vào trạm xử lý rác rưởi, thứ đầu tiên hắn nhìn đến chính là quang cầu kia. Đó là một quang cầu màu vàng lớn ước chừng bằng nắm tay, lơ lửng ở phía trước cửa ra vào của trạm xử lý rác rưởi. Quang cầu này quả thật không nằm phía sau cánh cửa.
Trong lòng Đường Mạch chợt loé lên một suy đoán, hắn đi đến phía bên kia, từ bên cạnh nhìn xem căn nhà này. Quả nhiên, hắn cao giọng nói: “Các anh lại đây nhìn xem.”
Mọi người đồng loạt đi qua.
Tiêu Quý Đồng sau khi thấy rõ tình huống, hơi hơi sửng sốt, hai mắt nheo lại, nói: “Hóa ra là như thế này.” Anh ta nhìn về phía thành viên tổ Nam Kinh vừa nói chuyện lúc nãy, “Cậu cho rằng chỉ cần không đẩy cửa đi vào, liền không tính là đã tiến vào trạm xử lý rác rưởi. Nhưng trên thực tế, căn nhà này chỉ là một mặt phẳng, đứng từ bên cạnh nhìn vào nó liền thành một trang giấy. Chúng ta ai cũng không biết rốt cuộc thế nào mới tính là đã chính thức đi vào. Trước khi tìm được phương thức thông quan chính xác, Sài Vinh, ngăn tất cả lại, không cho phép bất kì ai tới gần nơi này.”
Thành viên tổ nam Kinh vừa bị Ninh Ninh cản lại lòng còn sợ hãi gật gật đầu, đứng sang một bên.
Trò chơi này tổng cộng có chín quy tắc, trong đó có nhắc đến phương thức thông quan trò chơi, đó là người chơi đem “Surprise” đưa vào trạm xử lý rác rưởi. Tiêu Quý Đồng nói: “Trước mắt chúng ta cũng không biết “Surprise” này rốt cuộc là có ý gì, nhưng Hắc tháp đã nhắc tới người đầu thỏ. Mỗi giờ sẽ xuất hiện một đám người đầu thỏ, bọn họ cụ thể là cái gì tạm thời chưa biết. Giết chết một người đầu thỏ có thể đạt được một huy hiệu. Hắc tháp sẽ không đưa ra tin tức vô dụng……”
Sài Vinh: “Người đầu thỏ ở đâu?”
Tiêu Quý Đồng: “Hẳn là rất nhanh liền sẽ xuất hiện, hoặc là bọn chúng đã xuất hiện rồi.”
Sài Vinh nghĩ nghĩ: “Chúng ta trước tiên hãy giết hết người đầu thỏ đi, đạt được huy hiệu, như vậy khẳng định không sai đi.”
Miêng Tiêu Quý Đồng khẽ trương trương, nhưng rốt cuộc cũng không nói gì. Đường Mạch nhìn đối phương, hiểu rõ suy nghĩ trong anh ta.
Tiêu Quý Đồng vừa rồi nói, bọn họ trước mắt cũng không biết người đầu thỏ rốt cuộc là cái gì. Người đầu thỏ có thể là quái vật Hắc tháp, có thể là Người dưới lòng đất, có thể là một sinh vật nào đó mà Hắc tháp vì trò chơi này sáng tạo ra. Còn có một loại khả năng ——
Người đầu thỏ là nhân loại.
Trong phó bản Đoàn xiếc thú Kỳ Quái, A tiên sinh, B tiên sinh chính là thân phận Hắc tháp giao cho Phó Văn Đoạt và Đường Mạch. Nếu giống như A tiên sinh, B tiên sinh, trên đỉnh đầu người chơi cũng sẽ có đồ hình con thỏ, Hắc tháp sẽ nhận định người đó là người đầu thỏ, như vậy việc Sài Vinh phải làm là giết người, đoạt huy hiệu.
Nhưng Đường Mạch chung quy vẫn cảm thấy Hắc tháp sẽ không làm ra loại hành vi táo bạo trắng trợn khiến nhân loại giết hại nhau như thế này, điều này không phù hợp với phong cách nhất quán của nó. Nhưng sau khi hắn nhớ tới sự tình chính mình và Phó Văn Đoạt từng bị Hắc tháp hố thành A tiên sinh, B tiên sinh, hắn liền ngậm miệng không nói gì, học theo Tiêu Quý Đồng cùng chờ đợi người đầu thỏ xuất hiện.
Lỡ như thật sự là nhân loại thì sao…… Giết, hay là không giết?
Rốt cuộc nên lựa chọn như thế nào đây.
Đường Mạch không tự chủ được nhìn về phía Phó Văn Đoạt, hắn phát hiện Phó Văn Đoạt cũng đang nhìn lại mình. Tổ Nam Kinh và tổ công lược còn đang thương lượng sách lược cho trò chơi lần này, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt lại lẳng lặng nhìn nhau. Hai người đều không nói gì, cứ đứng như vậy nhìn nhau.
Thật lâu sau, Đường Mạch cười: “Nếu chỉ có như vậy mới có thể thông quan……”
Phó Văn Đoạt: “Cậu có Đồng Vàng Của Quốc Vương.”
Đường Mạch dừng lại trong chốc lát. Một lúc lâu sau, hắn hỏi: “Vậy còn anh thì sao?”
Tầm mắt Phó Văn Đoạt chăm chú nhìn trên người Đường Mạch. Đường Mạch đạt được một Đồng Vàng Của Quốc Vương, có thể bỏ qua bất kì trò chơi Hắc tháp nào, nhưng Phó Văn Đoạt lại không như vậy. Nếu thật sự chỉ có giết người mới có thể thông quan……Trò chơi công tháp hình thức khó khăn có bao nhiêu gian nan, hai người toàn bộ đều biết. Hơn nữa Phó Văn Đoạt một khi công tháp chính là Hắc tháp tầng thứ ba. Tầng thứ ba hình thức khó khăn, cho dù là hắn, cũng đều không dám chắc mình có thể sống sót trở ra.
Nụ cười trên mặt Đường Mạch tắt hẳn đi.
Khoé miệng Phó Văn Đoạt khẽ cong lên: “12 giờ đồng hồ, mỗi giờ sẽ xuất hiện một đám người đầu thỏ. Vậy tổng cộng có 12 nhóm.” Đối phương không cần nói tiếp, Đường Mạch cũng tự mình hiểu được ý tứ trong đó.
Đường Mạch đang chuẩn bị mở miệng, bỗng nhiên, hắn nghe được một thanh âm kỉ kỉ kỳ quái.
Mọi người lập tức quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng kêu. Phó Văn Đoạt là người phản ứng nhanh nhất, dưới chân vừa giẫm, cả người đã lao lên trước, một tay lôi người đang trốn phía sau thân cây kéo ra. Tay hắn gắt gao nắm chặt bả vai đối phương, kéo người kia ra khỏi chỗ tối. Rời khỏi lùm cây, ánh trăng sáng ngời chiếu rọi xuống, hiện ra trước mặt mọi người là một người đàn ông cao lớn thân người đầu thỏ đang hoảng sợ mà kêu kỉ kỉ .
Phó Văn Đoạt cũng không nghĩ tới sẽ lại là cái dạng kết quả này, hắn chỉ thoáng sửng sốt trong chốc lát, người đầu thỏ cao lớn đã dùng sức vùng ra, xoay người liền chạy. Phó Văn Đoạt nào có thể để đối phương chạy thoát dễ dang như vậy, hắn lật tay lấy ra một sợi dây thừng, dây thừng ngay lập tức bay về phía người đầu thỏ. Ai ngờ sợi dây kia vừa mới quấn lên, đôi tai to lớn của người đầu thỏ liền dựng thẳng lên trong khung trung, hay tay người này chống nạnh, một tiếng gào rít bén nhọn bỗng nhiên phát ra: “Kỉ kỉ!!!”
Tiếng kêu này vang lên, dây thừng liền rơi xuống, người đầu thỏ nhảy một bước chạy ra xa.
Ánh mắt Phó Văn Đoạt lạnh như băng. Bên kia, Đường Mạch, Sài Vinh và Ninh Ninh cũng xông lên, cùng Phó Văn Đoạt từ bốn hướng vây bắt người đầu thỏ này.
Bọn họ đã dùng hết thủ đoạn trên người, thế nhưng vẫn lại không thể bắt lấy đối phương. Tốc độ của người đầu thỏ này thực sự quá nhanh, thậm chí còn nhanh hơn Ninh Ninh một bước. Nhưng người này gần như không có bất kì lực công kích nào, chỉ biết phát ra tiếng kêu kỉ kỉ. Thanh âm này chấn cho mọi người một trận định tai nhức óc, móng vuốt và hàm răng của đối phương có thể lưu lại một vài vết xước mờ mờ trên da Đường Mạch, dùng sức mạnh hơn nữa mới tạo ra vết máu.
Nhưng mọi người trước sau không thể bắt được người đầu thỏ.
Các thành viên khác của tổ Nam Kinh cũng xông lên, mọi người tạo thành một vòng tròn, vây lại người đầu thỏ ở bên trong, tiếp theo bắt đầu thu nhỏ vòng vây.
Trong ánh mắt đỏ như máu của người đầu thỏ là hình ảnh ngược của đám người chơi nhân loại, giây tiếp theo, người này ngẩng đầu và hai chân, dùng sức kêu lên.
“Kỉ kỉ!”
Người đầu thỏ hùng tráng bay vọt lên, vẽ ra một đường cong hoàn hảo ở trong không trung, kế đó nhảy ra khỏi vòng vây.
Tiêu Quý Đồng: “Ninh Ninh!”
Thân hình Ninh Ninh chợt lóe, giây tiếp theo cô xuất hiện là khi người đầu thỏ đã tiếp đất an toàn. Ninh Ninh giơ lên nỏ bạc, vèo một tiếng, một mũi tên bạc được bắn ra. Tên bạc như tia chớp, chuẩn bị bắn thủng trái tim người đầu thỏ. Nhưng ngay một khắc trước khi mũi tên kịp trúng đích, một thân ảnh màu đen dùng tốc độ kinh người đã lẻn ra phía sau người đầu thỏ.
Dưới màn đêm lạnh lẽo, một thứ vũ khí sắc bén đen nhánh hình chóp tam giác như thấm đượm ánh trăng, không chút do dự đâm xuyên qua trái tim người đầu thỏ. Ngay sau đó, tên bạc bắn thủng trái tim người đầu thỏ. Phó Văn Đoạt bắt lấy thi thể người đầu thỏ ngã xuống đất.
Thi thể trong nháy mắt hóa thành vô số quang điểm màu vàng, người đầu thỏ biến mất, ánh sáng vàng ngưng tụ trong lòng bàn tay Phó Văn Đoạt.
Phó Văn Đoạt mở tay ra, một tấm huy hiệu gỗ hình tròn thô ráp xuất hiện.
Đường Mạch đi lên, cầm lấy huy hiệu, hắn yên lặng nhìn chữ cái nổi bật ở giữa.
“……S.”
Đường Mạch ngẩng đầu nhìn Phó Văn Đoạt, ánh mắt hai người giao nhau trong không trung.
Thấy thế, thành viên tổ Nam Kinh và tổ công lược cũng đều chạy lên, muốn nhìn xem huy hiệu này rốt cuộc là cái dạng gì. Nhưng bọn họ còn chưa kịp đến gần, liền đã nghe thấy một trận tiếng kêu “Kỉ kỉ” vang dội như sóng biển, che trời lấp đất tụ về nơi này, tạo thành tiếng vang trên bầu trời Nam Kinh. Mọi người cứng đờ thân thể, xoay người nhìn về bốn phía.
Trong đêm tối, một đôi mắt đỏ rực hiện ra.
Tiếp ngay sau đó là đôi mắt thứ hai, đôi mắt thứ ba……
Hàng trăm hàng ngàn người đầu thỏ mắt đỏ đang trốn trong mỗi ngóc ngách nơi nhà lớn, cây cối, trung tâm thương mại, đứng nhìn người chơi Nam Kinh. Giây tiếp theo, bọn chúng đồng thời nhìn lên không trung, nhìn đến tòa cự tháp khổng lồ màu đen kia, phát ra tiếng kêu bén nhọn: “Kỉ kỉ!”
Một giọng trẻ con thanh thúy vang lên giữa những thanh âm “Kỉ kỉ” khủng bố ——
“Leng keng! 18 giờ 0 phút, nhóm người đầu thỏ lượt đầu tiên chính thức xuất hiện.”
Âm thanh nhắc nhở của Hắc tháp kết thúc, dưới ánh trăng, từng bóng đen lũ lượt lao ra khỏi không trung. Bóng đen rậm rạp bao trùm cả đất trời, khiến cho ánh trăng cũng không thể chiếu sáng mặt đất được nữa. Đường Mạch mở to mắt, nhìn cảnh tượng khủng bố mà quỷ dị này. Hàng ngàn người đầu thỏ nhảy lên trong không trung, sau đó cũng không thèm quay đầu lại mà chạy về các hướng khác nhau, tản ra khắp mọi nơi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook