Địa Cầu Online
-
Chương 86: Năm mới vui vẻ
Sau khi tiến vào Phó bản hiện thực của Đại Gà Tây, người chơi đã xếp thành hàng bốn lần. Lần xếp hàng cuối cùng chính xác, giúp họ thành công thông quan trò chơi.
Lượt đầu tiên bọn họ không có một chút manh mối nào đối với trò chơi này, quyết định dựa theo trình tự tiến vào trò chơi để xếp hàng. Kế tiếp trong trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con”” vòng thứ nhất, Đại Gà Tây đã liều mạng đuổi giết Ninh Ninh, ngay một giây cuối cùng trước khi trò chơi kết thúc, nó đã đả thương cô ấy, khiến cô ấy suýt chút nữa tử vong. Bởi vì Đại Gà Tây không thể che dấu sát ý với Ninh Ninh, cho nên Đường Mạch xác định trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con” tồn tại trình tự đuổi bắt nhất định, kế đó cũng nhận định Ninh Ninh xếp ở vị trí cuối cùng.
Tiểu Vân cũng không đặc biệt thông minh, nhưng cô bé vẫn cố gắng nhớ lại rồi nói: “Lúc ấy em nhớ rõ Victor tiên sinh, còn có Tiêu đội, các anh đều cảm thấy chị Ninh Ninh xếp ở vị trí cuối cùng. Nhưng hiện tại chúng ta đều biết đứng cuối chính là Đường Cát tiên sinh, vậy Đại Gà Tây lúc ấy tại sao lại đuổi theo chị Ninh Ninh, chẳng lẽ nói……” Hai mắt Tiểu Vân sáng ngời, cô bé nghĩ đến: “Đại Gà Tây đã cố ý đánh lừa chúng ta?!”
Ba lượt trò chơi Lão ưng đuổi bắt gà con, mục tiêu đuổi giết lần đầu tiên là Ninh Ninh, hai lần sau tất cả đều là Phó Văn Đoạt. Đại Gà Tây quả thật tận tâm tận lực mà đi bắt gà con, nhưng trên thực tế nó căn bản chưa hề giết chết một con gà con nào. Có lẽ nó chỉ giả bộ bắt người, nhưng trên thực tế lại đang đánh lừa bọn họ, khiến người chơi tính sai trình tự?
Tiểu Vân càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán của mình là chính xác: “Nó có phải đang cố ý đánh lừa chúng ta, cố ý đuổi theo chị Ninh Ninh không ạ? Nhưng cuối cùng nó cũng không giết chị ấy, loại hành vi muốn giết người này ngược lại làm chúng ta lầm tưởng Ninh Ninh xếp ở vị trí cuối cùng.”
Tiêu Quý Đồng: “Suy đoán này của em cũng không phải không có khả năng, nhưng đại khái chỉ có 20% thôi.”
Tiểu Vân sửng sốt.
Tiêu Quý Đồng: “Trước chúng ta đã có hơn 150 người tham gia trò chơi này, nhưng rốt cuộc cũng không có ai sống sót. Trong đó tuyệt đại đa số người chơi khẳng định không phát hiện ra quy tắc của trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con”. Suy cho cùng, đây là Phó bản hiện thực ở Nam Kinh, bọn họ là người chơi Nam Kinh.”
Tiểu Vân và Viện Viện nghe không hiểu gì, Đường Mạch nghe được lời này ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tiêu Quý Đồng.
Tiêu Quý Đồng không chút nào để ý tới “Việc xấu trong nhà không truyền ra ngoài”, anh ta hào phóng nói: “Địa cầu online hơn bốn tháng, tôi không biết trình độ cụ thể của người chơi ở những thành phố khác như thế nào, nhưng trình độ của người chơi Nam Kinh khẳng định là dưới mức trung bình trên toàn Trung Quốc, bởi vì có tổ công lược, có tổ Nam Kinh, cho nên người chơi Nam Kinh không cần nỗ lực để sống sót nữa. Bọn họ sống quá mức thỏa mái, cũng tham gia quá ít trò chơi. Nếu hơn 150 người kia có thể nghĩa ra được gì đó, tổ công lược chúng tôi đây tồn tại cũng không có ý nghĩa gì nữa.”
Tiểu Vân và Viện Viện cũng là người chơi Nam Kinh trong miệng Tiêu Quý Đồng, hai cô bé hiểu rõ ý tứ trong lời của đối phương, hổ thẹn mà cúi đầu.
Thật ra loại sự tình này cũng không có gì đáng để áy náy, nhưng hai cô bé vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng. Đặc biệt là ở trước mặt hai người ngoài như Đường Mạch và Phó Văn Đoạt. Đương nhiên, rất nhanh sẽ đến kỳ hạn ba tháng, nhiều nhất một tháng, người chơi Nam Kinh cần phải đi công tháp một lần. Hắc tháp cưỡng chế công tháp, ai cũng đều không cứu nổi bọn họ. Đây cũng là chính là lí do lúc trước Tiểu Vân và Viện Viện tham gia vào một trò chơi Hắc tháp khác: Hai cô bé cũng muốn nâng cao thực lực của chính mình.
Tiêu Quý Đồng tiếp tục nói: “Trò chơi vừa mới bắt đầu, Đại Gà Tây cũng không biết thực lực của chúng ta là như thế nào. Hơn nữa nó thực cuồng vọng. Trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con” lượt thứ nhất, nó rất coi thường chúng ta, nếu không nó sẽ không dễ dàng rơi vào bẫy tập của Tiểu Kiều như vậy. Nhưng hai lần tiếp theo nó không hề dính bẫy như lần thứ nhất nữa. Nó khinh thường chứng minh nó không cho rằng chúng ta dùng một lần liền có thể nhận thấy ra được chân tướng của trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con”, cho nên có đến 70% lượt đầu tiên nó thật sự muốn bắt Ninh Ninh.”
“80%.” Một giọng nam từ bên cạnh vang lên, Tiêu Quý Đồng quay đầu nhìn lại. Đường Mạch nghiêm túc nướng gà tây, hắn đem gà tây nướng mọng nước vàng óng xoay tròn một cái, nói: “Nó khinh thường không chỉ là trí tuệ của chúng ta, cảm thấy chúng ta không có khả năng sẽ đoán ra được quy tắc của trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con”, mà nó còn khinh thường thực lực của chúng ta. Lúc ấy, nó quả thật đã muốn giết chết Ninh Ninh.”
Tiêu Quý Đồng cười cười, cũng không nói nữa, coi như ngầm thừa nhận cách nói này.
Tiểu Vân hoang mang nói: “Vậy nó đáng lẽ nên đuổi theo Đường Cát tiên sinh, chứ không phải là chị Ninh Ninh chứ.”
Đường Mạch nhìn về phía Tiểu Vân. Người chơi Nam Kinh được những người chơi mạnh hơn che chở, cho tới nay luôn giống như sống trong nhà kính, đã trải qua quá ít mưa gió, thực lực nhìn chung đều thuộc dạng yếu kém. Hai cô bé này đã xem như đủ tốt, vẫn chưa hoàn toàn đánh mất ý chí chiến đấu, cầu xin cường giả che chở. Nhưng nếu đem đi so sánh với những người chơi Thượng Hai cáo già xảo quyệt, thậm chí còn giết người không chớp mặt, thì thật sự là không đủ.
Nhưng hai cô bé cũng không từ bỏ. Tiểu Vân thật sự muốn biết đáp án, muốn gia tăng thực lực, bù đắp cho những thiếu sót của bản thân.
Còn chưa tới mức hết thuốc chữa.
Nghĩ vậy, Đường Mạch giải thích nói: “Trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con” ít nhất phải có ba nhân vật mới có thể tiến hành trò chơi. Thứ nhất là chim ưng, thứ hai là gà con, và cuối cùng là gà mái mẹ. Em cảm thấy vừa rồi trong trò chơi, ai là gà mái?”
Viện Viện nhanh chóng nói: “Người đứng đầu tiên chính là gà mái…… Là anh sao?”
Đường Mạch lắc đầu.
Tiểu Vân nghĩ nghĩ: “…… Là Đường Cát tiên sinh? Đại Gà Tây vẫn luôn tấn công anh ấy.” Gà mái phải chiến đấu với chim ưng, bảo vệ gà con.
Đường Mạch nói: “Là Đại Gà Tây.”
“A?”
Ai cũng không nghĩ tới thế nhưng sẽ lại là cái đáp án này.
“Đại Gà Tây biến thành chim ưng, nhưng Hắc tháp vẫn luôn nhắc nhở, nó là gà mẹ của chúng ta, nó là bởi vì tinh thần phân liệt mới biến thân thành chim ưng. Nó bản chất vẫn là một con gà mái mẹ. Vì là chim ưng, nó cần phải bắt đầu từ con gà con cuối cùng. Cho nên lượt xếp hàng thứ nhất, trình tự của chúng ta là em, Viện Viện, Tiêu tiên sinh, Tiểu Kiều……”
Giọng nói Đường Mạch vang lên trong siêu thị yên tĩnh.
Trong bảy người, Phó Văn Đoạt và Tiêu Quý Đồng đều đã hiểu rõ chân tướng của trò chơi này, chỉ có bốn người còn lại là vẫn khá mù mờ. Tiểu Vân và Viện Viện cẩn thận lắng nghe, Tiểu Kiều và Ninh Ninh cũng nhìn về phía Đường Mạch. Bọn họ đều muốn biết đáp án thật sự.
Thật ra sự tình rất đơn giản. Ngay từ đầu Đường Mạch và Phó Văn Đoạt cho rằng Ninh Ninh là con con gà con xếp ở vị trí cuối cùng, bởi vì người đầu tiên Đại Gà Tây muốn giết là cô ấy. Trong trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con”, người đầu tiên bị đuổi bắt khẳng định là người đứng cuối cùng, lập luận này không có gì sai cả. Thứ duy nhất bọn họ tính sai chính là, trò chơi này còn tồn tại một con gà mái mẹ.
Đại Gà Tây tinh thần phân liệt biến thành chim ưng, nhưng nó bản chất vẫn là một con gà mái mẹ. Nó phải bảo vệ con của mình, nhưng dựa theo quy tắc trò chơi của Hắc tháp, nó mất đi lý trí chỉ nghĩ đến việc ăn gà con. Vậy nó phải làm thế nào mới có thể bảo vệ được các con của mình đây?
Xếp hàng ăn sâu, đây vẫn luôn là những lời Đại Gà Tây dùng thân phận gà mái mẹ để nói. Đúng vậy, chỉ có xếp thành hàng, gà con mới có thể được Đại Gà Tây bảo hộ. Nó sẽ không tinh thần phân liệt đi tấn công những con gà con đã xếp hàng chính xác, mà sẽ chỉ tấn công những con gà con đứng sai vị trí, bởi vì nó “Không thể nhận ra” con của mình.
Đây là quy tắc ngầm trong trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con””.
Tính từ dưới lên trên, con gà con thứ nhất đứng sai vị trí, chính là đối tượng chim ưng muốn đuổi bắt.
Lượt xếp hàng đầu tiên, Phó Văn Đoạt xếp ở vị trí cuối cùng, Đường Mạch xếp ở vị trí thứ sáu. Phó Văn Đoạt xếp hàng chính xác, nên đứng thứ sáu phải là Ninh Ninh, vì thế Đại Gà Tây không thể nhận ra con của mình, nó điên cuồng đuổi giết Ninh Ninh, đây là con gà con duy nhất nó có thể giết chết. Mà lượt xếp hàng tiếp theo đều là Ninh Ninh xếp ở vị trí cuối cùng, Phó Văn Đoạt lại xếp thứ sáu. Lúc này bởi vì Phó Văn Đoạt lẽ ra phải xếp cuối cùng, tính từ dưới lên trên hắn là con gà con thứ nhất đứng sai vị trí, cho nên người chơi bị chim ưng đuổi giết lần này đã biến thành hắn.
Đường Mạch: “…… Thật ra chúng ta nên sớm nghĩa đến, lượt xếp hàng thứ hai sai lầm Đại Gà Tây đuổi giết Đường Cát, điều này liền chứng minh phỏng đoán vừa rồi của chúng ta về trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con” có lỗ hổng. Trình tự đuổi giết cũng không nhất thiết phải là tuần tự tiến về phía trước.” Lý do này quả thật có chút gượng ép. Chỉ là ngay lúc đó bảy người chỉ nghĩ tới mặt ngoài của vấn đề, cũng không tiếp tục cố gắng suy nghĩ logic thêm một chút, tự vấn đến tầng ý nghĩa thứ hai. “Người nó thật sự muốn đuổi bắt chính là con gà con thứ nhất đứng sai vị trí, tính từ dưới đếm lên.”
Người chơi chính thức, Ngạch quân dự bị, Khách lén qua sông.
Hắc tháp sở dĩ muốn dựa theo trình tự xếp hàng như vậy, chính là vì muốn để Đại Gà Tây có thể dễ dàng bắt chết Khách lén qua sông nhất. Trong trình tự này, ít có khả năng tử vong nhất chính là Người chơi chính thức. Hắc tháp chán ghét Khách lén qua sông, lúc trước khi xác định trình tự xếp hàng Đường Mạch và Tiêu Quý Đồng không nói đến chuyện này, nhưng trong lòng bọn họ đều ngầm thừa nhận sự thật này.
Đúng là bởi vì Hắc tháp chán ghét Khách lén qua sông, thừa nhận Người chơi chính thức nhất, cho nên bọn họ mới có thể xếp hàng theo trình tự “Người chơi chính thức, Ngạch quân dự bị, Khách lén qua sông”. Bởi vì như vậy, người dễ chết nhất chính là Khách lén qua sông, có khả năng sống sót nhất chính là Người chơi chính thức. Loại phương thức xếp hàng này cực kỳ phù hợp với sở thích và quy tắc của Hắc tháp.
Đường Mạch bởi vì đã thông quan Hắc tháp tầng thứ hai, mạnh hơn Tiểu Kiều, càng được Hắc tháp tán thành cho nên mới xếp thứ nhất. Tiêu Quý Đồng là Ngạch quân dự bị đứng thứ nhất trong ba người, bởi vì hắn đã thông quan Hắc tháp tầng thứ hai, biến thành Người chơi chính thức, cho nên cũng được Hắc tháp tán thành.
Bọn họ không dám khẳng định vị trí của Tiểu Vân và Viện Viện, sai lầm duy nhất chính là vị trí của Ninh Ninh và Phó Văn Đoạt.
Ninh Ninh và Phó Văn Đoạt đều là người chơi thông quan Hắc tháp tầng thứ hai, vả lại cũng đều là Khách lén qua sông. Trình tự của hai bọn họ thực sự quá khó để lựa chọn. Thực lực của Ninh Ninh rất mạnh, lại bị Đại Gà Tây đuổi giết. Tuy rằng trong lòng Đường Mạch cũng có nghĩ tới “So với Ninh Ninh, Hắc tháp phỏng chừng càng muốn đem Phó Văn Đoạt bầm thây vạn đoạn hơn”, nhưng hắn vẫn không dám mù quáng tin tưởng vào loại ý thức chủ quan này, lý trí vẫn khiến hắn càng tin tưởng hơn vào quy tắc của trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con””, vì thế mới khiến đội ngũ sai lầm trong cả hai lượt xếp hàng tiếp theo.
Nhưng may mắn thay, trình tự xếp hàng của lượt cuối cùng là chính xác.
Trải qua sự giải thích của Đường Mạch và Tiêu Quý Đồng, Tiểu Vân và Viện Viện rốt cuộc đã hiểu rõ chân tướng của trò chơi này. Tiểu Kiều bừng tỉnh đại ngộ, bỗng nhiên cậu bé cả kinh nói: “A, chờ một chút, vậy lượt đặt vấn đề lần thứ ba, Đại Gà Tây nói em xếp thứ hai, chị gái này xếp thứ năm. Hai câu trả lời này đều là đúng.” Đến lúc này Tiểu Kiều mới ý thức được: “…… Nó gian lận?!”
Ở hai lượt đặt vấn đề trước, đáp án của Đại Gà Tây vẫn luôn là một chính xác một sai lầm. Cho nên lượt đặt vấn đề thứ ba, người chơi đương nhiên vẫn cho rằng Đại Gà Tây sẽ tiếp tục nói dối, như vậy bọn họ sẽ trúng kế nó. Trên thực tế nó quả thật đã thành công. Nó đánh lừa Đường Mạch và Tiêu Quý Đồng, bọn họ xếp Tiểu Vân ở vị trí thứ năm, còn Viện Viện lại đứng thứ tư.
Bảy người vây quanh đống lửa nướng gà tây, trò chơi kết thúc, Đại Gà Tây đã chết, bầu không khí thật nhẹ nhàng.
Tiêu Quý Đồng nói: “Vừa rồi quả thật đã giải thích hết mọi chuyện, nhưng tôi vẫn còn chút nghi vấn về một chuyện.” Dừng một chút, Tiêu Quý Đồng mỉm cười nhìn về phía Đường Mạch: “Victor tiên sinh, trình tự của Tiểu Vân và Viện Viện thật sự không có manh mối gì để xác định, hoàn toàn không thể tìm ra. Tôi rất muốn biết…… Cậu đã làm như thế nào để xác định vị trí của hai cô bé ấy vậy?”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều đổ dốn về phía Đường Mạch.
Tiểu Vân và Viện Viện cũng tò mò nhìn chằm chằm hắn, hai cô bé cũng muốn biết Đường Mạch rốt cuộc đã làm thế nào để đoán đúng ví trí của mình. Nếu nói Đường Mạch xếp trước Tiểu Kiều, là bởi vì hắn thông quan Hắc tháp tầng thứ hai; Tiêu Quý Đồng xếp trước Tiểu Vân và Viện Viện, là bởi vì anh ta đã chuyển thành Người chơi chính thức; trình tự của Phó Văn Đoạt và Ninh Ninh là được xác định sau ba lượt trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con”…… Vậy trình tự của Tiểu Vân và Viện Viện thì sao?
Tại sao Tiểu Vân đứng thứ tư, mà Viện Viện lại xếp ở vị trí thứ năm?
Hai mắt Tiểu Kiều trông mong nhìn Đường Mạch, Ninh Ninh làm bộ như không quan tâm, nhưng tầm mắt lại cũng lén lút nhìn về phía hắn.
Chỉ thấy Đường Mạch bình tĩnh đứng lên, đi tới nơi chất đầy lông gà của Đại Gà Tây, khom lưng nhặt lên một con sâu đen nho nhỏ từ trên mặt đất. Sâu đen ngoan cường đến tận bây giờ cũng vẫn chưa chết, nó đang nỗ lực giãy giụa trong tay Đường Mạch. Đường Mạch cầm nó trở lại bên đống lửa, đem nó đặt trên mặt đất, sau đó mặt không cảm xúc mà……
Một chưởng đập chết nó.
Tiêu Quý Đồng: “……”
Ninh Ninh: “……”
Tiểu Kiều: “……”
Tiểu Vân và Viện Viện: “……”
Ngay cả Phó Văn Đoạt cũng sửng sốt trong chốc lát. Rất nhanh khoé môi hắn khẽ nhếch lên, ánh mắt thâm trầm lướt qua trên mặt Đường Mạch. Phó Văn Đoạt vươn tay: “Để tôi.”
Đường Mạch gật gật đầu, nhường ra vị trí.
Động tác xử lý sâu đen của Phó Văn Đoạt còn nhanh, chuẩn và tàn nhẫn hơn Đường Mạch nhiều, hắn chỉ dùng vài chưởng đã đem sâu đen đánh thành nát bấy, sau đó lại dùng ngón tay cầm chúng cầm lên, trực tiếp rải lên miếng thịt gà đang nướng trên đống lửa. Vài tiếng thét chói tai tức khắc vang lên, Tiểu Vân, Viện Viện và Tiểu Kiều đều trừng lớn mắt, kinh hãi nói: “Anh…… Anh làm gì vậy?!”
Ngay cả Ninh Ninh cũng đều trương miệng, trợn mắt há mồm nhìn Phó Văn Đoạt rải sâu đen lên thịt gà tây nướng.
Đường Mạch nhàn nhạt nói: “Ăn sâu mới có thể đạt được khen thưởng. Mấy người không muốn khen thưởng, hay là muốn trực tiếp ăn con sâu kia?”
Mọi người lúc này mới nhớ tới phần khen thưởng thông quan như lừa người kia của Hắc tháp: “……”
So sánh một chút, giữa việc ăn trực tiếp một con sâu với đem sâu rải lên thịt gà nướng thơm ngào ngạt như kia…… Mọi người đồng thời đều trầm mặc.
…… Vẫn là thịt gà nướng vị sâu tốt hơn nha.
Đại Gà Tây dần dần được nướng chín, Đường Mạch dùng đao xẻ xuống một bên đùi gà, không chút khách khí cầm đùi gà lên ăn, không có ý tứ muốn nhường cho ai khác. Phó Văn Đoạt không có hứng thú lắm với việc ăn thịt gà tây, lúc trước hắn giúp một tay giết Đại Gà Tây chỉ bởi vì hắn phát hiện Đường Mạch rất muốn giết con gà này, cho nên mới hỗ trợ một chút. Ngay khi hắn phát hiện ăn một miếng cùng với ăn nhiều miếng hiệu quả gia tăng dị năng và năng lực thân thể là như nhau, kế đó hắn liền thu hồi tiểu đao, không tiếp tục ăn nữa.
Ăn nhiều nhất vẫn là Tiểu Vân, Viện Viện và Tiểu Kiều. Chỉ trong ba phút, con gà tây khổng lồ đã bị bảy người chơi chia nhau ăn sạch. Ngay sau khi bọn họ ăn xong sâu đen, một giọng trẻ con thanh thúy vang lên bên tai bảy người ——
“Leng keng! Đạt được khen thưởng ‘ Ổ Gà Của Ta ’.”
Ngón tay Đường Mạch vừa lật, một chiếc ổ gà mini liền xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Đường Mạch im hơi lặng tiếng ngẩng đầu nhìn sang Tiêu Quý Đồng đang ngồi gần mình nhất. Sau khi hắn nhìn thấy ổ gà trong tay đối phương, ánh mắt hắn chợt lóe lên.
Đường Mạch bình tĩnh thu ổ gà vào trong túi, cũng không trực tiếp lấy ra xem xét hiệu quả của đạo cụ.
Ăn thịt Đại Gà Tây, bắt được đạo cụ của phó bản, Phó bản hiện thực Đại Gà Tây chính thức hạ màn. Tiểu Vân và Viện Viện không ngừng cảm tạ ba người Tiêu Quý Đồng, nếu không có bình rượu Hương Tiêu kia, Tiểu Vân đã sớm chết trong phó bản này. Cô bé vẫn luôn tỏ vẻ nếu mình còn sống sót, nhất định sẽ nghĩ cách trả lại bình rượu Hương Tiêu đó.
Trước khi đi Tiểu Vân và Viện Viện cũng lại lần nữa nói lời cảm tạ với Đường Mạch và Phó Văn Đoạt. Chỉ là trong ánh mắt hai cô bé mang theo một tia cảnh giác cùng nhút nhát. Trò chơi kết thúc, bọn họ liền không phải là đồng đội Nữa. Thậm chí có thể nói, trong trò chơi này, hai cô bé cũng không thể coi như đồng đội của Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, nhiều nhất chỉ có thể xem như đồng minh tạm thời.
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt có thừa khả năng để giết chết hai cô bé, nhưng bọn họ lại không làm vậy, mà còn giúp mọi người cùng nhau chiến thắng trò chơi. Hai cô bé cực kỳ cảm kích. Nhưng sau khi nói lời cảm ơn xong, Tiểu Vân và Viện Viện cũng không quay đầu lại mà xoay người liền chạy, sắc trời đem ám, hai cô bé muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi.
Sau khibTiểu Vân và Viện Viện rời đi, siêu thị chỉ còn lại Đường Mạch, Phó Văn Đoạt và nhóm người Tiêu Quý Đồng.
Năm người cùng nhau ra khỏi siêu thị.
Mặt trời chiều ngã về tây, thế nhưng đã là chạng vạng. Có lẽ là chạng vạng ngày hôm sau. Gió xuân ấm áp thổi qua trên mặt mọi người, ánh mặt trời đem bóng năm người kéo đến thật dài.
Tay Đường Mạch vẫn luôn đặt trong túi, hắn đi đến bên cạnh Phó Văn Đoạt, hai người nâng bước chuẩn bị rời đi. Đúng lúc này, một tiếng cười vang lên: “Victor tiên sinh, Đường Cát tiên sinh, hai cậu hình như vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi. Tại sao lại khẳng định trình tự xếp hàng của hai cô bé kia là như vậy?”
Đường Mạch dừng bước chân.
Hắn xoay người.
Ở cửa siêu thị, một người đàn ông thanh tú văn nhã đang cười tủm tỉm nhìn hắn, ánh mắt Tiêu Quý Đồng không có ác ý, nhưng lại mang theo sự đánh giá sâu sắc. Đối với những vấn đề anh ta không hiểu, người này vĩnh viễn ôm thái độ hoài nghi hết thảy. Bất luận phỏng đoán gì của Đường Mạch anh ta cũng đều có thể đưa ra đáp án hợp lý, duy chỉ có vấn đề này.
Tại sao trình tự của hai cô bé kia lại là như vậy?
Tại sao lượt cuối cùng Đường Mạch lại muốn hỏi ra hai vấn đề kia?
Hắn rốt cuộc từ hai vấn đề kia đã phát hiện ra điều gì, mà lại có thể khiến hắn đưa ra đáp án khẳng định như vậy?
Trong ánh hoàng hôn ấm áp, Tiêu Quý Đồng nhẹ nhàng mỉm cười, Đường Mạch lãnh đạm nhìn đối phương.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, ngón tay trong túi Đường Mạch khẽ động. Hắn tựa như đang gõ gõ thứ gì đó, Ninh Ninh ngoại trừ biết đọc khẩu hình miệng, thật ra thính lực cũng cực kỳ nhạy bén. Cô ngưng thần lắng nghe trong chốc lát, cho rằng Đường Mạch vừa rồi là đang gõ ổ gà kia.
Đường Mạch cười nói: “Tiêu đội trưởng, tôi và anh giống nhau, đều tin tưởng vào trực giác của mình.”
Tiêu Quý Đồng ngẩn người, rất nhanh anh ta liền hiểu rõ lời Đường Mạch. Ở lượt xếp hàng lần thứ hai, Tiêu Quý Đồng cũng nói y như vậy. Phó Văn Đoạt hỏi anh ta tại sao lại muốn để Tiểu Vân đứng phía trước Viện Viện, anh ta lúc ấy đã trả lời: “Tôi tin tưởng vào trực giác của mình”. Nhưng trên thực tế, anh ta, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đều biết, bọn họ sở dĩ muốn sắp xếp như vậy là vì bọn họ đều ngầm thừa nhận, Tiểu Vân dường như có chút mạnh hơn Viện Viện.
Mà hiện giờ, Đường Mạch lại đang dùng chính lý do này để lấp kín miệng Tiêu Quý Đồng
Môi Tiêu Quý Đồng hơi giật giật, cuối cùng anh ta mím miệng, cười khổ lắc đầu. Lý do Đường Mạch đưa ra, thật sự khiến anh ta không còn lời nào để nói. Cho dù anh ta chắc chắn Đường Mạch không phải dựa vào trực giác, nhưng anh ta cũng không có cách nào để phản bác lại.
Mà giờ phút này, Tiêu Quý Đồng vĩnh viễn không thể tưởng được, ngay ở trong túi của Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, một quả trứng gà tây lập loè ánh sáng nhàn nhạt bỗng nhiên tối sầm lại. Nó đã phát sáng suốt một giờ đồng hồ, hai vị chủ nhân của nó cũng không lựa chọn load lại, vì thế thời gian lưu trữ cho lần này đã kết thúc.
Cho dù hỏi Đại Gà Tây vấn đề gì, Đường Mạch cũng đều sâu sắc hiểu được, hắn không có khả năng chân chính xác định được trình tự chính xác của Tiểu Vân và Viện Viện. Không phải cứ dùng ý thức chủ quan phán định ai mạnh ai yếu, là có thể xác định được vị trí của hai cô bé này. Đại Gà Tây giảo hoạt âm hiểm sẽ không nói tin tức quan trọng nhất này cho bọn họ biết, vì thế ngay sau khi kết thúc trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con” lượt thứ ba, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đã nhất trí quyết định mở ra lưu trữ.
Bọn họ đã biết trình tự của năm người còn lại, kế tiếp đơn giản chính là một phần hai cơ hội. Không phải Tiểu Vân ở phía trước, thì chính là Viện Viện ở phía trước.
Bọn họ có cơ hội để bắt đầu lại, bọn họ tuyệt đối sẽ không thua.
Cho nên hai vấn đề muốn hỏi kia liền trở thành thứ không cần thiết nữa. Đường Mạch hỏi ba vấn đề. Hai vấn đề đầu tiên về bản chất đều là một vấn đề, đó là bởi vì hắn muốn biết: Nếu có người chơi hỏi hai vấn đề giống nhau, Đại Gà Tây sẽ trả lời lại như thế nào?
Đáp án là: Không thể hỏi hai vấn đề giống nhau, Đại Gà Tây sẽ bảo anh đổi một vấn đề khác.
Mà lần thứ hai, Đường Mạch muốn biết khi chỉ còn lại một người sống sót, rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện gì.
Hơn 150 người chơi đã chết ở nơi này, khẳng định có vô số lần chỉ còn lại một người cuối cùng. Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà người kia lại không thể sống sót. Đại Gà Tây nói cho Đường Mạch đáp án lập lờ nước đôi, Đường Mạch lại ẩn ẩn đoán ra được chân tướng cuối cùng.
Thời điểm anh dùng phương pháp giết hại đồng đội để sống sót đến cuối cùng, Đại Gà Tây sẽ dùng nụ cười yêu thương xen lẫn tàn nhẫn nói cho anh biết: “Con ngoan, con phải xếp hàng mới có thể ăn sâu.”
Từ đầu tới cuối, anh đều phải xếp hàng. Cho đã chết bao nhiêu người, cũng đều phải xếp hàng. Tất cả chết hết chỉ còn lại một người, vậy thì để một người đó vì bảy người mà xếp hàng đi. Trò chơi này chưa bao giờ quan tâm rốt cuộc có bao nhiêu người có thể sống sót, phương thức thông quan trò chơi chỉ có một: Xếp hàng, ăn sâu.
Đây cũng là vấn đề thứ nhất Đường Mạch hỏi Đại Gà Tây, nó không hề nói dối, đáp án nó đưa ra chính là chân tướng cuối cùng.
Trong thế giới bị Hắc tháp chi phối này, có được một người đồng đội có thể tín nhiệm, đã là may mắn lớn nhất. Hồi ức lại một tràng trò chơi huyết tinh bạo lực của Đại Gà Tây, Đường Mạch càng sâu sắc hiểu được, nếu trò chơi này không có loại cao thủ như Phó Văn Đoạt và Ninh Ninh, bọn họ rất khó có thể thông quan thành công.
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt bước đi rất nhanh, chẳng mấy chốc liền đã biến mất ở chỗ ngoặt trên đường. Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên từ phía sau bọn họ.
“Phó tiên sinh.”
Bước chân Phó Văn Đoạt dừng lại.
Hoàng hôn đã hoàn toàn ngả về phía chân trời, Phó Văn Đoạt xoay người, nhìn về phía Tiêu Quý Đồng đang cách đó không xa.
Đường Mạch nghe thấy thế, cũng nhanh chóng xoay người, cảnh giác nhìn chằm chằm ba người Tiêu Quý Đồng. Vẻ mặt Tiểu Kiều ngơ ngác, dường như thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì. Tay Ninh Ninh cũng đã đặt lên nỏ bạc để bên hông, tùy thời chuẩn bị tấn công.
Tiêu Quý Đồng vẫn luôn mỉm cười.
Khoé môi Phó Văn Đoạt khẽ nhếch lên: “Tiêu đội trưởng, có chuyện gì sao.”
Tiêu Quý Đồng cười: “Tôi cho rằng hẳn là các cậu có việc tìm bọn tôi, chẳng lẽ tôi lầm rồi? Biết rõ trong trò chơi vừa rồi tôi vẫn luôn hoài nghi ‘có người chơi tử vong trò chơi sẽ không thể thông quan’, cho nên không có khả năng hai cậu muốn giết ai đó, vì thế các cậu cố ý để lộ tên mình ra, để bọn tôi biết được danh tính……” Dừng một chút, Tiêu Quý Đồng cười nói: “Đường Cát tiên sinh, hay là nói, Khách lén qua sông mạnh nhất Trung Quốc Phó Văn Đoạt Phó tiên sinh, cùng với vị Đường Mạch tiên sinh cũng cực kỳ lợi hại này. Hai người đột nhiên xuất hiện ở Nam Kinh, hẳn là không phải tùy tiện đi ngang qua đấy chứ?”
Nghe được ba chữ Phó Văn Đoạt, Tiểu Kiều đầu tiên là ngây người trong chốc lát, tiếp theo cậu bé hoảng sợ nói: “Anh ta là Phó Văn Đoạt?!”
Ninh Ninh lạnh lùng nói: “Anh ta vẫn luôn là Phó Văn Đoạt.”
Tiểu Kiều: “Em tại sao lại không biết gì cả?!”
Ninh Ninh: “Bởi vì em ngốc nghếch.”
Tiểu Kiều: “……”
Tiêu Quý Đồng: “Hai cậu hẳn là có chuyện phải làm ở Nam Kinh. Đem tên nói cho chúng tôi biết, là muốn nhìn một chút xem chúng tôi có thể giúp hai cậu hoàn thành chuyện này hay không. Hai cậu muốn mượn sức mạnh của tổ công lược Nam Kinh, hoặc có lẽ nói, là mượn sức mạnh của tổ Nam Kinh, làm một chuyện. Tôi đoán……” Tiêu Quý Đồng vuốt cằm, làm bộ làm tịch trầm ngâm trong chốc lát, cười tủm tỉm nói: “A, chẳng lẽ là muốn tìm người sao?”
Ánh mắt Đường Mạch ngưng lại.
Tiêu Quý Đồng cười nói: “Thật sự là tìm người à?”
Tiêu Quý Đồng vừa dứt lời, Ninh Ninh kinh ngạc mà “Di” một tiếng. Hai mắt Ninh Ninh đảo quanh, ngữ khí cổ quái nói: “Nhóc con kia không phải vẫn luôn nói không quen biết Phó Văn Đoạt, nói Phó Văn Đoạt là con rùa đen vương bát đản, nhóc ấy nếu nhìn thấy Phó Văn Đoạt nhất định phải đem anh ta chém thành trăm khối lấy máu để trút giận vì bị kéo vào trò chơi công tháp, em ấy vẫn luôn khẳng định không có quan hệ gì với Phó Văn Đoạt mà?”
Phó Văn Đoạt: “……”
Đường Mạch: “……”
Phó Văn Thanh vừa mới từ một phó bản đi ra liền đánh cái hắt xì. Cậu nhóc sờ sờ mũi, nhìn về phía đồng đội mình: “Không phải nói thời tiết đã chuyển ấm rồi sao?”
——————————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Phó tiểu đệ: QAQ Ca, ngươi nghe ta giải thích, ngươi thật sự nghe ta giải thích! Ô ô ô, ta không có nói như vậy mà QAQ Người khác đánh không lại ngươi, bọn họ khẳng định muốn bắt đệ đệ đáng yêu cuả ngươi là ta đây để trút giận a!!!
Lão Phó: [Duỗi tay]
Đường Đường: [Cầm sẵn roi da]
Phó tiểu đệ: Oa một tiếng liền khóc nức lên, có một ca ca như vậy ta sống thật sự khộng dễ dàng chút nào QAQ!!!
Lượt đầu tiên bọn họ không có một chút manh mối nào đối với trò chơi này, quyết định dựa theo trình tự tiến vào trò chơi để xếp hàng. Kế tiếp trong trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con”” vòng thứ nhất, Đại Gà Tây đã liều mạng đuổi giết Ninh Ninh, ngay một giây cuối cùng trước khi trò chơi kết thúc, nó đã đả thương cô ấy, khiến cô ấy suýt chút nữa tử vong. Bởi vì Đại Gà Tây không thể che dấu sát ý với Ninh Ninh, cho nên Đường Mạch xác định trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con” tồn tại trình tự đuổi bắt nhất định, kế đó cũng nhận định Ninh Ninh xếp ở vị trí cuối cùng.
Tiểu Vân cũng không đặc biệt thông minh, nhưng cô bé vẫn cố gắng nhớ lại rồi nói: “Lúc ấy em nhớ rõ Victor tiên sinh, còn có Tiêu đội, các anh đều cảm thấy chị Ninh Ninh xếp ở vị trí cuối cùng. Nhưng hiện tại chúng ta đều biết đứng cuối chính là Đường Cát tiên sinh, vậy Đại Gà Tây lúc ấy tại sao lại đuổi theo chị Ninh Ninh, chẳng lẽ nói……” Hai mắt Tiểu Vân sáng ngời, cô bé nghĩ đến: “Đại Gà Tây đã cố ý đánh lừa chúng ta?!”
Ba lượt trò chơi Lão ưng đuổi bắt gà con, mục tiêu đuổi giết lần đầu tiên là Ninh Ninh, hai lần sau tất cả đều là Phó Văn Đoạt. Đại Gà Tây quả thật tận tâm tận lực mà đi bắt gà con, nhưng trên thực tế nó căn bản chưa hề giết chết một con gà con nào. Có lẽ nó chỉ giả bộ bắt người, nhưng trên thực tế lại đang đánh lừa bọn họ, khiến người chơi tính sai trình tự?
Tiểu Vân càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán của mình là chính xác: “Nó có phải đang cố ý đánh lừa chúng ta, cố ý đuổi theo chị Ninh Ninh không ạ? Nhưng cuối cùng nó cũng không giết chị ấy, loại hành vi muốn giết người này ngược lại làm chúng ta lầm tưởng Ninh Ninh xếp ở vị trí cuối cùng.”
Tiêu Quý Đồng: “Suy đoán này của em cũng không phải không có khả năng, nhưng đại khái chỉ có 20% thôi.”
Tiểu Vân sửng sốt.
Tiêu Quý Đồng: “Trước chúng ta đã có hơn 150 người tham gia trò chơi này, nhưng rốt cuộc cũng không có ai sống sót. Trong đó tuyệt đại đa số người chơi khẳng định không phát hiện ra quy tắc của trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con”. Suy cho cùng, đây là Phó bản hiện thực ở Nam Kinh, bọn họ là người chơi Nam Kinh.”
Tiểu Vân và Viện Viện nghe không hiểu gì, Đường Mạch nghe được lời này ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tiêu Quý Đồng.
Tiêu Quý Đồng không chút nào để ý tới “Việc xấu trong nhà không truyền ra ngoài”, anh ta hào phóng nói: “Địa cầu online hơn bốn tháng, tôi không biết trình độ cụ thể của người chơi ở những thành phố khác như thế nào, nhưng trình độ của người chơi Nam Kinh khẳng định là dưới mức trung bình trên toàn Trung Quốc, bởi vì có tổ công lược, có tổ Nam Kinh, cho nên người chơi Nam Kinh không cần nỗ lực để sống sót nữa. Bọn họ sống quá mức thỏa mái, cũng tham gia quá ít trò chơi. Nếu hơn 150 người kia có thể nghĩa ra được gì đó, tổ công lược chúng tôi đây tồn tại cũng không có ý nghĩa gì nữa.”
Tiểu Vân và Viện Viện cũng là người chơi Nam Kinh trong miệng Tiêu Quý Đồng, hai cô bé hiểu rõ ý tứ trong lời của đối phương, hổ thẹn mà cúi đầu.
Thật ra loại sự tình này cũng không có gì đáng để áy náy, nhưng hai cô bé vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng. Đặc biệt là ở trước mặt hai người ngoài như Đường Mạch và Phó Văn Đoạt. Đương nhiên, rất nhanh sẽ đến kỳ hạn ba tháng, nhiều nhất một tháng, người chơi Nam Kinh cần phải đi công tháp một lần. Hắc tháp cưỡng chế công tháp, ai cũng đều không cứu nổi bọn họ. Đây cũng là chính là lí do lúc trước Tiểu Vân và Viện Viện tham gia vào một trò chơi Hắc tháp khác: Hai cô bé cũng muốn nâng cao thực lực của chính mình.
Tiêu Quý Đồng tiếp tục nói: “Trò chơi vừa mới bắt đầu, Đại Gà Tây cũng không biết thực lực của chúng ta là như thế nào. Hơn nữa nó thực cuồng vọng. Trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con” lượt thứ nhất, nó rất coi thường chúng ta, nếu không nó sẽ không dễ dàng rơi vào bẫy tập của Tiểu Kiều như vậy. Nhưng hai lần tiếp theo nó không hề dính bẫy như lần thứ nhất nữa. Nó khinh thường chứng minh nó không cho rằng chúng ta dùng một lần liền có thể nhận thấy ra được chân tướng của trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con”, cho nên có đến 70% lượt đầu tiên nó thật sự muốn bắt Ninh Ninh.”
“80%.” Một giọng nam từ bên cạnh vang lên, Tiêu Quý Đồng quay đầu nhìn lại. Đường Mạch nghiêm túc nướng gà tây, hắn đem gà tây nướng mọng nước vàng óng xoay tròn một cái, nói: “Nó khinh thường không chỉ là trí tuệ của chúng ta, cảm thấy chúng ta không có khả năng sẽ đoán ra được quy tắc của trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con”, mà nó còn khinh thường thực lực của chúng ta. Lúc ấy, nó quả thật đã muốn giết chết Ninh Ninh.”
Tiêu Quý Đồng cười cười, cũng không nói nữa, coi như ngầm thừa nhận cách nói này.
Tiểu Vân hoang mang nói: “Vậy nó đáng lẽ nên đuổi theo Đường Cát tiên sinh, chứ không phải là chị Ninh Ninh chứ.”
Đường Mạch nhìn về phía Tiểu Vân. Người chơi Nam Kinh được những người chơi mạnh hơn che chở, cho tới nay luôn giống như sống trong nhà kính, đã trải qua quá ít mưa gió, thực lực nhìn chung đều thuộc dạng yếu kém. Hai cô bé này đã xem như đủ tốt, vẫn chưa hoàn toàn đánh mất ý chí chiến đấu, cầu xin cường giả che chở. Nhưng nếu đem đi so sánh với những người chơi Thượng Hai cáo già xảo quyệt, thậm chí còn giết người không chớp mặt, thì thật sự là không đủ.
Nhưng hai cô bé cũng không từ bỏ. Tiểu Vân thật sự muốn biết đáp án, muốn gia tăng thực lực, bù đắp cho những thiếu sót của bản thân.
Còn chưa tới mức hết thuốc chữa.
Nghĩ vậy, Đường Mạch giải thích nói: “Trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con” ít nhất phải có ba nhân vật mới có thể tiến hành trò chơi. Thứ nhất là chim ưng, thứ hai là gà con, và cuối cùng là gà mái mẹ. Em cảm thấy vừa rồi trong trò chơi, ai là gà mái?”
Viện Viện nhanh chóng nói: “Người đứng đầu tiên chính là gà mái…… Là anh sao?”
Đường Mạch lắc đầu.
Tiểu Vân nghĩ nghĩ: “…… Là Đường Cát tiên sinh? Đại Gà Tây vẫn luôn tấn công anh ấy.” Gà mái phải chiến đấu với chim ưng, bảo vệ gà con.
Đường Mạch nói: “Là Đại Gà Tây.”
“A?”
Ai cũng không nghĩ tới thế nhưng sẽ lại là cái đáp án này.
“Đại Gà Tây biến thành chim ưng, nhưng Hắc tháp vẫn luôn nhắc nhở, nó là gà mẹ của chúng ta, nó là bởi vì tinh thần phân liệt mới biến thân thành chim ưng. Nó bản chất vẫn là một con gà mái mẹ. Vì là chim ưng, nó cần phải bắt đầu từ con gà con cuối cùng. Cho nên lượt xếp hàng thứ nhất, trình tự của chúng ta là em, Viện Viện, Tiêu tiên sinh, Tiểu Kiều……”
Giọng nói Đường Mạch vang lên trong siêu thị yên tĩnh.
Trong bảy người, Phó Văn Đoạt và Tiêu Quý Đồng đều đã hiểu rõ chân tướng của trò chơi này, chỉ có bốn người còn lại là vẫn khá mù mờ. Tiểu Vân và Viện Viện cẩn thận lắng nghe, Tiểu Kiều và Ninh Ninh cũng nhìn về phía Đường Mạch. Bọn họ đều muốn biết đáp án thật sự.
Thật ra sự tình rất đơn giản. Ngay từ đầu Đường Mạch và Phó Văn Đoạt cho rằng Ninh Ninh là con con gà con xếp ở vị trí cuối cùng, bởi vì người đầu tiên Đại Gà Tây muốn giết là cô ấy. Trong trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con”, người đầu tiên bị đuổi bắt khẳng định là người đứng cuối cùng, lập luận này không có gì sai cả. Thứ duy nhất bọn họ tính sai chính là, trò chơi này còn tồn tại một con gà mái mẹ.
Đại Gà Tây tinh thần phân liệt biến thành chim ưng, nhưng nó bản chất vẫn là một con gà mái mẹ. Nó phải bảo vệ con của mình, nhưng dựa theo quy tắc trò chơi của Hắc tháp, nó mất đi lý trí chỉ nghĩ đến việc ăn gà con. Vậy nó phải làm thế nào mới có thể bảo vệ được các con của mình đây?
Xếp hàng ăn sâu, đây vẫn luôn là những lời Đại Gà Tây dùng thân phận gà mái mẹ để nói. Đúng vậy, chỉ có xếp thành hàng, gà con mới có thể được Đại Gà Tây bảo hộ. Nó sẽ không tinh thần phân liệt đi tấn công những con gà con đã xếp hàng chính xác, mà sẽ chỉ tấn công những con gà con đứng sai vị trí, bởi vì nó “Không thể nhận ra” con của mình.
Đây là quy tắc ngầm trong trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con””.
Tính từ dưới lên trên, con gà con thứ nhất đứng sai vị trí, chính là đối tượng chim ưng muốn đuổi bắt.
Lượt xếp hàng đầu tiên, Phó Văn Đoạt xếp ở vị trí cuối cùng, Đường Mạch xếp ở vị trí thứ sáu. Phó Văn Đoạt xếp hàng chính xác, nên đứng thứ sáu phải là Ninh Ninh, vì thế Đại Gà Tây không thể nhận ra con của mình, nó điên cuồng đuổi giết Ninh Ninh, đây là con gà con duy nhất nó có thể giết chết. Mà lượt xếp hàng tiếp theo đều là Ninh Ninh xếp ở vị trí cuối cùng, Phó Văn Đoạt lại xếp thứ sáu. Lúc này bởi vì Phó Văn Đoạt lẽ ra phải xếp cuối cùng, tính từ dưới lên trên hắn là con gà con thứ nhất đứng sai vị trí, cho nên người chơi bị chim ưng đuổi giết lần này đã biến thành hắn.
Đường Mạch: “…… Thật ra chúng ta nên sớm nghĩa đến, lượt xếp hàng thứ hai sai lầm Đại Gà Tây đuổi giết Đường Cát, điều này liền chứng minh phỏng đoán vừa rồi của chúng ta về trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con” có lỗ hổng. Trình tự đuổi giết cũng không nhất thiết phải là tuần tự tiến về phía trước.” Lý do này quả thật có chút gượng ép. Chỉ là ngay lúc đó bảy người chỉ nghĩ tới mặt ngoài của vấn đề, cũng không tiếp tục cố gắng suy nghĩ logic thêm một chút, tự vấn đến tầng ý nghĩa thứ hai. “Người nó thật sự muốn đuổi bắt chính là con gà con thứ nhất đứng sai vị trí, tính từ dưới đếm lên.”
Người chơi chính thức, Ngạch quân dự bị, Khách lén qua sông.
Hắc tháp sở dĩ muốn dựa theo trình tự xếp hàng như vậy, chính là vì muốn để Đại Gà Tây có thể dễ dàng bắt chết Khách lén qua sông nhất. Trong trình tự này, ít có khả năng tử vong nhất chính là Người chơi chính thức. Hắc tháp chán ghét Khách lén qua sông, lúc trước khi xác định trình tự xếp hàng Đường Mạch và Tiêu Quý Đồng không nói đến chuyện này, nhưng trong lòng bọn họ đều ngầm thừa nhận sự thật này.
Đúng là bởi vì Hắc tháp chán ghét Khách lén qua sông, thừa nhận Người chơi chính thức nhất, cho nên bọn họ mới có thể xếp hàng theo trình tự “Người chơi chính thức, Ngạch quân dự bị, Khách lén qua sông”. Bởi vì như vậy, người dễ chết nhất chính là Khách lén qua sông, có khả năng sống sót nhất chính là Người chơi chính thức. Loại phương thức xếp hàng này cực kỳ phù hợp với sở thích và quy tắc của Hắc tháp.
Đường Mạch bởi vì đã thông quan Hắc tháp tầng thứ hai, mạnh hơn Tiểu Kiều, càng được Hắc tháp tán thành cho nên mới xếp thứ nhất. Tiêu Quý Đồng là Ngạch quân dự bị đứng thứ nhất trong ba người, bởi vì hắn đã thông quan Hắc tháp tầng thứ hai, biến thành Người chơi chính thức, cho nên cũng được Hắc tháp tán thành.
Bọn họ không dám khẳng định vị trí của Tiểu Vân và Viện Viện, sai lầm duy nhất chính là vị trí của Ninh Ninh và Phó Văn Đoạt.
Ninh Ninh và Phó Văn Đoạt đều là người chơi thông quan Hắc tháp tầng thứ hai, vả lại cũng đều là Khách lén qua sông. Trình tự của hai bọn họ thực sự quá khó để lựa chọn. Thực lực của Ninh Ninh rất mạnh, lại bị Đại Gà Tây đuổi giết. Tuy rằng trong lòng Đường Mạch cũng có nghĩ tới “So với Ninh Ninh, Hắc tháp phỏng chừng càng muốn đem Phó Văn Đoạt bầm thây vạn đoạn hơn”, nhưng hắn vẫn không dám mù quáng tin tưởng vào loại ý thức chủ quan này, lý trí vẫn khiến hắn càng tin tưởng hơn vào quy tắc của trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con””, vì thế mới khiến đội ngũ sai lầm trong cả hai lượt xếp hàng tiếp theo.
Nhưng may mắn thay, trình tự xếp hàng của lượt cuối cùng là chính xác.
Trải qua sự giải thích của Đường Mạch và Tiêu Quý Đồng, Tiểu Vân và Viện Viện rốt cuộc đã hiểu rõ chân tướng của trò chơi này. Tiểu Kiều bừng tỉnh đại ngộ, bỗng nhiên cậu bé cả kinh nói: “A, chờ một chút, vậy lượt đặt vấn đề lần thứ ba, Đại Gà Tây nói em xếp thứ hai, chị gái này xếp thứ năm. Hai câu trả lời này đều là đúng.” Đến lúc này Tiểu Kiều mới ý thức được: “…… Nó gian lận?!”
Ở hai lượt đặt vấn đề trước, đáp án của Đại Gà Tây vẫn luôn là một chính xác một sai lầm. Cho nên lượt đặt vấn đề thứ ba, người chơi đương nhiên vẫn cho rằng Đại Gà Tây sẽ tiếp tục nói dối, như vậy bọn họ sẽ trúng kế nó. Trên thực tế nó quả thật đã thành công. Nó đánh lừa Đường Mạch và Tiêu Quý Đồng, bọn họ xếp Tiểu Vân ở vị trí thứ năm, còn Viện Viện lại đứng thứ tư.
Bảy người vây quanh đống lửa nướng gà tây, trò chơi kết thúc, Đại Gà Tây đã chết, bầu không khí thật nhẹ nhàng.
Tiêu Quý Đồng nói: “Vừa rồi quả thật đã giải thích hết mọi chuyện, nhưng tôi vẫn còn chút nghi vấn về một chuyện.” Dừng một chút, Tiêu Quý Đồng mỉm cười nhìn về phía Đường Mạch: “Victor tiên sinh, trình tự của Tiểu Vân và Viện Viện thật sự không có manh mối gì để xác định, hoàn toàn không thể tìm ra. Tôi rất muốn biết…… Cậu đã làm như thế nào để xác định vị trí của hai cô bé ấy vậy?”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều đổ dốn về phía Đường Mạch.
Tiểu Vân và Viện Viện cũng tò mò nhìn chằm chằm hắn, hai cô bé cũng muốn biết Đường Mạch rốt cuộc đã làm thế nào để đoán đúng ví trí của mình. Nếu nói Đường Mạch xếp trước Tiểu Kiều, là bởi vì hắn thông quan Hắc tháp tầng thứ hai; Tiêu Quý Đồng xếp trước Tiểu Vân và Viện Viện, là bởi vì anh ta đã chuyển thành Người chơi chính thức; trình tự của Phó Văn Đoạt và Ninh Ninh là được xác định sau ba lượt trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con”…… Vậy trình tự của Tiểu Vân và Viện Viện thì sao?
Tại sao Tiểu Vân đứng thứ tư, mà Viện Viện lại xếp ở vị trí thứ năm?
Hai mắt Tiểu Kiều trông mong nhìn Đường Mạch, Ninh Ninh làm bộ như không quan tâm, nhưng tầm mắt lại cũng lén lút nhìn về phía hắn.
Chỉ thấy Đường Mạch bình tĩnh đứng lên, đi tới nơi chất đầy lông gà của Đại Gà Tây, khom lưng nhặt lên một con sâu đen nho nhỏ từ trên mặt đất. Sâu đen ngoan cường đến tận bây giờ cũng vẫn chưa chết, nó đang nỗ lực giãy giụa trong tay Đường Mạch. Đường Mạch cầm nó trở lại bên đống lửa, đem nó đặt trên mặt đất, sau đó mặt không cảm xúc mà……
Một chưởng đập chết nó.
Tiêu Quý Đồng: “……”
Ninh Ninh: “……”
Tiểu Kiều: “……”
Tiểu Vân và Viện Viện: “……”
Ngay cả Phó Văn Đoạt cũng sửng sốt trong chốc lát. Rất nhanh khoé môi hắn khẽ nhếch lên, ánh mắt thâm trầm lướt qua trên mặt Đường Mạch. Phó Văn Đoạt vươn tay: “Để tôi.”
Đường Mạch gật gật đầu, nhường ra vị trí.
Động tác xử lý sâu đen của Phó Văn Đoạt còn nhanh, chuẩn và tàn nhẫn hơn Đường Mạch nhiều, hắn chỉ dùng vài chưởng đã đem sâu đen đánh thành nát bấy, sau đó lại dùng ngón tay cầm chúng cầm lên, trực tiếp rải lên miếng thịt gà đang nướng trên đống lửa. Vài tiếng thét chói tai tức khắc vang lên, Tiểu Vân, Viện Viện và Tiểu Kiều đều trừng lớn mắt, kinh hãi nói: “Anh…… Anh làm gì vậy?!”
Ngay cả Ninh Ninh cũng đều trương miệng, trợn mắt há mồm nhìn Phó Văn Đoạt rải sâu đen lên thịt gà tây nướng.
Đường Mạch nhàn nhạt nói: “Ăn sâu mới có thể đạt được khen thưởng. Mấy người không muốn khen thưởng, hay là muốn trực tiếp ăn con sâu kia?”
Mọi người lúc này mới nhớ tới phần khen thưởng thông quan như lừa người kia của Hắc tháp: “……”
So sánh một chút, giữa việc ăn trực tiếp một con sâu với đem sâu rải lên thịt gà nướng thơm ngào ngạt như kia…… Mọi người đồng thời đều trầm mặc.
…… Vẫn là thịt gà nướng vị sâu tốt hơn nha.
Đại Gà Tây dần dần được nướng chín, Đường Mạch dùng đao xẻ xuống một bên đùi gà, không chút khách khí cầm đùi gà lên ăn, không có ý tứ muốn nhường cho ai khác. Phó Văn Đoạt không có hứng thú lắm với việc ăn thịt gà tây, lúc trước hắn giúp một tay giết Đại Gà Tây chỉ bởi vì hắn phát hiện Đường Mạch rất muốn giết con gà này, cho nên mới hỗ trợ một chút. Ngay khi hắn phát hiện ăn một miếng cùng với ăn nhiều miếng hiệu quả gia tăng dị năng và năng lực thân thể là như nhau, kế đó hắn liền thu hồi tiểu đao, không tiếp tục ăn nữa.
Ăn nhiều nhất vẫn là Tiểu Vân, Viện Viện và Tiểu Kiều. Chỉ trong ba phút, con gà tây khổng lồ đã bị bảy người chơi chia nhau ăn sạch. Ngay sau khi bọn họ ăn xong sâu đen, một giọng trẻ con thanh thúy vang lên bên tai bảy người ——
“Leng keng! Đạt được khen thưởng ‘ Ổ Gà Của Ta ’.”
Ngón tay Đường Mạch vừa lật, một chiếc ổ gà mini liền xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Đường Mạch im hơi lặng tiếng ngẩng đầu nhìn sang Tiêu Quý Đồng đang ngồi gần mình nhất. Sau khi hắn nhìn thấy ổ gà trong tay đối phương, ánh mắt hắn chợt lóe lên.
Đường Mạch bình tĩnh thu ổ gà vào trong túi, cũng không trực tiếp lấy ra xem xét hiệu quả của đạo cụ.
Ăn thịt Đại Gà Tây, bắt được đạo cụ của phó bản, Phó bản hiện thực Đại Gà Tây chính thức hạ màn. Tiểu Vân và Viện Viện không ngừng cảm tạ ba người Tiêu Quý Đồng, nếu không có bình rượu Hương Tiêu kia, Tiểu Vân đã sớm chết trong phó bản này. Cô bé vẫn luôn tỏ vẻ nếu mình còn sống sót, nhất định sẽ nghĩ cách trả lại bình rượu Hương Tiêu đó.
Trước khi đi Tiểu Vân và Viện Viện cũng lại lần nữa nói lời cảm tạ với Đường Mạch và Phó Văn Đoạt. Chỉ là trong ánh mắt hai cô bé mang theo một tia cảnh giác cùng nhút nhát. Trò chơi kết thúc, bọn họ liền không phải là đồng đội Nữa. Thậm chí có thể nói, trong trò chơi này, hai cô bé cũng không thể coi như đồng đội của Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, nhiều nhất chỉ có thể xem như đồng minh tạm thời.
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt có thừa khả năng để giết chết hai cô bé, nhưng bọn họ lại không làm vậy, mà còn giúp mọi người cùng nhau chiến thắng trò chơi. Hai cô bé cực kỳ cảm kích. Nhưng sau khi nói lời cảm ơn xong, Tiểu Vân và Viện Viện cũng không quay đầu lại mà xoay người liền chạy, sắc trời đem ám, hai cô bé muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi.
Sau khibTiểu Vân và Viện Viện rời đi, siêu thị chỉ còn lại Đường Mạch, Phó Văn Đoạt và nhóm người Tiêu Quý Đồng.
Năm người cùng nhau ra khỏi siêu thị.
Mặt trời chiều ngã về tây, thế nhưng đã là chạng vạng. Có lẽ là chạng vạng ngày hôm sau. Gió xuân ấm áp thổi qua trên mặt mọi người, ánh mặt trời đem bóng năm người kéo đến thật dài.
Tay Đường Mạch vẫn luôn đặt trong túi, hắn đi đến bên cạnh Phó Văn Đoạt, hai người nâng bước chuẩn bị rời đi. Đúng lúc này, một tiếng cười vang lên: “Victor tiên sinh, Đường Cát tiên sinh, hai cậu hình như vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi. Tại sao lại khẳng định trình tự xếp hàng của hai cô bé kia là như vậy?”
Đường Mạch dừng bước chân.
Hắn xoay người.
Ở cửa siêu thị, một người đàn ông thanh tú văn nhã đang cười tủm tỉm nhìn hắn, ánh mắt Tiêu Quý Đồng không có ác ý, nhưng lại mang theo sự đánh giá sâu sắc. Đối với những vấn đề anh ta không hiểu, người này vĩnh viễn ôm thái độ hoài nghi hết thảy. Bất luận phỏng đoán gì của Đường Mạch anh ta cũng đều có thể đưa ra đáp án hợp lý, duy chỉ có vấn đề này.
Tại sao trình tự của hai cô bé kia lại là như vậy?
Tại sao lượt cuối cùng Đường Mạch lại muốn hỏi ra hai vấn đề kia?
Hắn rốt cuộc từ hai vấn đề kia đã phát hiện ra điều gì, mà lại có thể khiến hắn đưa ra đáp án khẳng định như vậy?
Trong ánh hoàng hôn ấm áp, Tiêu Quý Đồng nhẹ nhàng mỉm cười, Đường Mạch lãnh đạm nhìn đối phương.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, ngón tay trong túi Đường Mạch khẽ động. Hắn tựa như đang gõ gõ thứ gì đó, Ninh Ninh ngoại trừ biết đọc khẩu hình miệng, thật ra thính lực cũng cực kỳ nhạy bén. Cô ngưng thần lắng nghe trong chốc lát, cho rằng Đường Mạch vừa rồi là đang gõ ổ gà kia.
Đường Mạch cười nói: “Tiêu đội trưởng, tôi và anh giống nhau, đều tin tưởng vào trực giác của mình.”
Tiêu Quý Đồng ngẩn người, rất nhanh anh ta liền hiểu rõ lời Đường Mạch. Ở lượt xếp hàng lần thứ hai, Tiêu Quý Đồng cũng nói y như vậy. Phó Văn Đoạt hỏi anh ta tại sao lại muốn để Tiểu Vân đứng phía trước Viện Viện, anh ta lúc ấy đã trả lời: “Tôi tin tưởng vào trực giác của mình”. Nhưng trên thực tế, anh ta, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đều biết, bọn họ sở dĩ muốn sắp xếp như vậy là vì bọn họ đều ngầm thừa nhận, Tiểu Vân dường như có chút mạnh hơn Viện Viện.
Mà hiện giờ, Đường Mạch lại đang dùng chính lý do này để lấp kín miệng Tiêu Quý Đồng
Môi Tiêu Quý Đồng hơi giật giật, cuối cùng anh ta mím miệng, cười khổ lắc đầu. Lý do Đường Mạch đưa ra, thật sự khiến anh ta không còn lời nào để nói. Cho dù anh ta chắc chắn Đường Mạch không phải dựa vào trực giác, nhưng anh ta cũng không có cách nào để phản bác lại.
Mà giờ phút này, Tiêu Quý Đồng vĩnh viễn không thể tưởng được, ngay ở trong túi của Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, một quả trứng gà tây lập loè ánh sáng nhàn nhạt bỗng nhiên tối sầm lại. Nó đã phát sáng suốt một giờ đồng hồ, hai vị chủ nhân của nó cũng không lựa chọn load lại, vì thế thời gian lưu trữ cho lần này đã kết thúc.
Cho dù hỏi Đại Gà Tây vấn đề gì, Đường Mạch cũng đều sâu sắc hiểu được, hắn không có khả năng chân chính xác định được trình tự chính xác của Tiểu Vân và Viện Viện. Không phải cứ dùng ý thức chủ quan phán định ai mạnh ai yếu, là có thể xác định được vị trí của hai cô bé này. Đại Gà Tây giảo hoạt âm hiểm sẽ không nói tin tức quan trọng nhất này cho bọn họ biết, vì thế ngay sau khi kết thúc trò chơi “Lão ưng đuổi bắt gà con” lượt thứ ba, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đã nhất trí quyết định mở ra lưu trữ.
Bọn họ đã biết trình tự của năm người còn lại, kế tiếp đơn giản chính là một phần hai cơ hội. Không phải Tiểu Vân ở phía trước, thì chính là Viện Viện ở phía trước.
Bọn họ có cơ hội để bắt đầu lại, bọn họ tuyệt đối sẽ không thua.
Cho nên hai vấn đề muốn hỏi kia liền trở thành thứ không cần thiết nữa. Đường Mạch hỏi ba vấn đề. Hai vấn đề đầu tiên về bản chất đều là một vấn đề, đó là bởi vì hắn muốn biết: Nếu có người chơi hỏi hai vấn đề giống nhau, Đại Gà Tây sẽ trả lời lại như thế nào?
Đáp án là: Không thể hỏi hai vấn đề giống nhau, Đại Gà Tây sẽ bảo anh đổi một vấn đề khác.
Mà lần thứ hai, Đường Mạch muốn biết khi chỉ còn lại một người sống sót, rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện gì.
Hơn 150 người chơi đã chết ở nơi này, khẳng định có vô số lần chỉ còn lại một người cuối cùng. Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà người kia lại không thể sống sót. Đại Gà Tây nói cho Đường Mạch đáp án lập lờ nước đôi, Đường Mạch lại ẩn ẩn đoán ra được chân tướng cuối cùng.
Thời điểm anh dùng phương pháp giết hại đồng đội để sống sót đến cuối cùng, Đại Gà Tây sẽ dùng nụ cười yêu thương xen lẫn tàn nhẫn nói cho anh biết: “Con ngoan, con phải xếp hàng mới có thể ăn sâu.”
Từ đầu tới cuối, anh đều phải xếp hàng. Cho đã chết bao nhiêu người, cũng đều phải xếp hàng. Tất cả chết hết chỉ còn lại một người, vậy thì để một người đó vì bảy người mà xếp hàng đi. Trò chơi này chưa bao giờ quan tâm rốt cuộc có bao nhiêu người có thể sống sót, phương thức thông quan trò chơi chỉ có một: Xếp hàng, ăn sâu.
Đây cũng là vấn đề thứ nhất Đường Mạch hỏi Đại Gà Tây, nó không hề nói dối, đáp án nó đưa ra chính là chân tướng cuối cùng.
Trong thế giới bị Hắc tháp chi phối này, có được một người đồng đội có thể tín nhiệm, đã là may mắn lớn nhất. Hồi ức lại một tràng trò chơi huyết tinh bạo lực của Đại Gà Tây, Đường Mạch càng sâu sắc hiểu được, nếu trò chơi này không có loại cao thủ như Phó Văn Đoạt và Ninh Ninh, bọn họ rất khó có thể thông quan thành công.
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt bước đi rất nhanh, chẳng mấy chốc liền đã biến mất ở chỗ ngoặt trên đường. Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên từ phía sau bọn họ.
“Phó tiên sinh.”
Bước chân Phó Văn Đoạt dừng lại.
Hoàng hôn đã hoàn toàn ngả về phía chân trời, Phó Văn Đoạt xoay người, nhìn về phía Tiêu Quý Đồng đang cách đó không xa.
Đường Mạch nghe thấy thế, cũng nhanh chóng xoay người, cảnh giác nhìn chằm chằm ba người Tiêu Quý Đồng. Vẻ mặt Tiểu Kiều ngơ ngác, dường như thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì. Tay Ninh Ninh cũng đã đặt lên nỏ bạc để bên hông, tùy thời chuẩn bị tấn công.
Tiêu Quý Đồng vẫn luôn mỉm cười.
Khoé môi Phó Văn Đoạt khẽ nhếch lên: “Tiêu đội trưởng, có chuyện gì sao.”
Tiêu Quý Đồng cười: “Tôi cho rằng hẳn là các cậu có việc tìm bọn tôi, chẳng lẽ tôi lầm rồi? Biết rõ trong trò chơi vừa rồi tôi vẫn luôn hoài nghi ‘có người chơi tử vong trò chơi sẽ không thể thông quan’, cho nên không có khả năng hai cậu muốn giết ai đó, vì thế các cậu cố ý để lộ tên mình ra, để bọn tôi biết được danh tính……” Dừng một chút, Tiêu Quý Đồng cười nói: “Đường Cát tiên sinh, hay là nói, Khách lén qua sông mạnh nhất Trung Quốc Phó Văn Đoạt Phó tiên sinh, cùng với vị Đường Mạch tiên sinh cũng cực kỳ lợi hại này. Hai người đột nhiên xuất hiện ở Nam Kinh, hẳn là không phải tùy tiện đi ngang qua đấy chứ?”
Nghe được ba chữ Phó Văn Đoạt, Tiểu Kiều đầu tiên là ngây người trong chốc lát, tiếp theo cậu bé hoảng sợ nói: “Anh ta là Phó Văn Đoạt?!”
Ninh Ninh lạnh lùng nói: “Anh ta vẫn luôn là Phó Văn Đoạt.”
Tiểu Kiều: “Em tại sao lại không biết gì cả?!”
Ninh Ninh: “Bởi vì em ngốc nghếch.”
Tiểu Kiều: “……”
Tiêu Quý Đồng: “Hai cậu hẳn là có chuyện phải làm ở Nam Kinh. Đem tên nói cho chúng tôi biết, là muốn nhìn một chút xem chúng tôi có thể giúp hai cậu hoàn thành chuyện này hay không. Hai cậu muốn mượn sức mạnh của tổ công lược Nam Kinh, hoặc có lẽ nói, là mượn sức mạnh của tổ Nam Kinh, làm một chuyện. Tôi đoán……” Tiêu Quý Đồng vuốt cằm, làm bộ làm tịch trầm ngâm trong chốc lát, cười tủm tỉm nói: “A, chẳng lẽ là muốn tìm người sao?”
Ánh mắt Đường Mạch ngưng lại.
Tiêu Quý Đồng cười nói: “Thật sự là tìm người à?”
Tiêu Quý Đồng vừa dứt lời, Ninh Ninh kinh ngạc mà “Di” một tiếng. Hai mắt Ninh Ninh đảo quanh, ngữ khí cổ quái nói: “Nhóc con kia không phải vẫn luôn nói không quen biết Phó Văn Đoạt, nói Phó Văn Đoạt là con rùa đen vương bát đản, nhóc ấy nếu nhìn thấy Phó Văn Đoạt nhất định phải đem anh ta chém thành trăm khối lấy máu để trút giận vì bị kéo vào trò chơi công tháp, em ấy vẫn luôn khẳng định không có quan hệ gì với Phó Văn Đoạt mà?”
Phó Văn Đoạt: “……”
Đường Mạch: “……”
Phó Văn Thanh vừa mới từ một phó bản đi ra liền đánh cái hắt xì. Cậu nhóc sờ sờ mũi, nhìn về phía đồng đội mình: “Không phải nói thời tiết đã chuyển ấm rồi sao?”
——————————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Phó tiểu đệ: QAQ Ca, ngươi nghe ta giải thích, ngươi thật sự nghe ta giải thích! Ô ô ô, ta không có nói như vậy mà QAQ Người khác đánh không lại ngươi, bọn họ khẳng định muốn bắt đệ đệ đáng yêu cuả ngươi là ta đây để trút giận a!!!
Lão Phó: [Duỗi tay]
Đường Đường: [Cầm sẵn roi da]
Phó tiểu đệ: Oa một tiếng liền khóc nức lên, có một ca ca như vậy ta sống thật sự khộng dễ dàng chút nào QAQ!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook