Địa Cầu Online
Chương 107: Hắc tháp : Ta hãm hại chính là ngươi đó !

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bọn họ khẳng định không phải đối thủ của Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, nếu không sẽ không sử dụng đến mấy lần dị năng cũng đều không thể giết chết được bọn họ.

Chỉ khi giữ được mạng của người chơi sở hữu dị năng quay ngược thời gian, ba người còn lại mới có khả năng sống sót. Mà lúc này, gã cầm đầu đã thiết kế ra một kế hoạch. Trong bốn người này, gã ta và người đàn ông cầm đao rõ ràng là lực lượng tấn công chủ lực, hai người còn lại thể chất yếu kém, vẫn luôn ở bên cạnh phụ trợ. Ngay khi sự tình bại lộ, gã cầm đầu liền hô lớn: “Lão Cửu, chạy mau!”

Lão Cửu nhanh chóng chạy trốn, nhưng hắn cũng phải tên Khách lén qua sông có khả năng quay ngược thời gian, chân chính sở hữu dị năng này chính là người ở lại cùng với gã cầm đầu đối phó Phó Văn Đoạt.

Màn kịch này thực sự đã che mắt được hai người bọn họ.

Gần như là trong nháy mắt, hai người bọn họ liền phán định lão Cửu là người chơi có thể quay ngược thời gian, hơn nữa còn đuổi theo. Lúc này người chân chính sở hữu dị năng lại nhân cơ hội chạy trốn, chỉ cần kéo dài quá một phút đồng hồ anh ta liền có thể quay ngược thời gian, mọi thứ sẽ bắt đầu lại từ đầu. Nhưng anh ta trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, thời điểm khi Đường Mạch chuẩn bị giết chết lão Cửu, hắn đã sử dụng dị năng *“Cái chết phàm trần”.

*Trước đây hình như mình dịch tên dị năng này thành “Phàm nhân chết cuối cùng”. Sorry nha, cái tên đó sai, tên mới này mới đúng ┐( ̄ヘ ̄)┌

Dị năng: Cái chết phàm trần

Người sở hữu: Bạch Nhược Dao (Người chơi chính thức)

……

Công năng: Hai mắt có thể nhìn thấy tử khí màu đen quấn quanh trên cơ thể người khác. ……

Thời điểm Đường Mạch sử dụng dị năng này, hắn kinh hãi phát hiện tử khí trên người lão Cửu yếu ớt cực kỳ, gần như không có một chút tử khí nào! Que diêm lớn của hắn sắp bổ nát đầu lão Cửu, không thể nghi ngờ gì nữa, lão Cửu chắc chắn sẽ phải chết. Nhưng nếu gã ta không chết, điều này liền chứng minh một sự kiện……Người chơi chân chính có thể quay ngược thời gian không phải lão Cửu, mà là một người khác.

Dưới tình thế cấp bách, Đường Mạch đã trực tiếp sử dụng dị năng “Một người người đàn ông rất nhanh”, tìm được người còn lại đang xoay người chạy trốn kia.

“Anh chết không oan đâu.” Đường Mạch nhìn thi thể lạnh lẽo của đối phương, nhẹ nhàng buông tiếng thở dài.

Đường Mạch sử dụng dị năng “Một người đàn ông rất nhanh”, sử dụng một giây, liền tiêu hao 2 phút sinh mệnh. Từ sau khi đạt được dị năng này, hắn chỉ sử dụng hai lần, đây là lần thứ hai. Nếu cho Đường Mạch thêm một lần cơ hội, hắn có lẽ sẽ không lựa chọn làm như vậy nữa. Bởi vì lần này, bốn người này vẫn luôn tránh ở sau nhà trệt, cũng không tiếp tục đánh lén nữa, hiển nhiên là đã dao động, không tính toán lại tập kích Đường Mạch. Bọn họ chỉ nghĩ đến mạng sống, nhưng Đường Mạch lại phát hiện ra manh mối hắn tự mình lưu lại, hơn nữa còn bắt được bọn họ.

Đường Mạch cũng không nghĩ nhiều thêm nữa, hắn tiếp tục kiểm tra thi thể của người chơi này.

Trên người bọn họ không mang theo bất kì đồ vật dư thừa nào, chỉ có một khẩu súng, một thanh trường đao màu đen và một số con dao nhỏ. Đường Mạch đem mấy thứ này giao cho Phó Văn Thanh, cậu nhóc ngoan ngoãn thu thứ tốt vào trong túi. Phó Văn Đoạt sờ soạng quần áo của gã cầm đầu, sau đó đột nhiên dừng động tác, lấy ra một thứ gì đó từ trong túi đối phương.

“…… Bánh mì?”

Đường Mạch và Phó Văn Thanh lập tức đi lên xem.

Phó Văn Đoạt đem tờ giấy này đưa cho bọn họ. Hai người kiểm tra một lần, Phó Văn Thanh kỳ quái nói: “Đây là cái gì ạ? Tại sao lại viết hai chữ ‘ bánh mì ’ lên tờ giấy này vậy? Chẳng lẽ anh ta muốn ăn bánh mì à?”

Phó Văn Đoạt: “Tờ giấy này được lấy ra từ túi quần anh ta, nó hẳn là có tác dụng khác.”

Ba người cân nhắc hồi lâu mà cũng vẫn chưa nghĩ ra tại sao một tên Khách lén qua sông lại để một tờ giấy trắng trong túi quần mình, mặt trên còn viết hai chữ “Bánh mì”. Đường Mạch cúi đầu nhìn tờ giấy, muốn từ mặt trên tìm được một ít dấu vết để lại. Lúc này, phía sau hắn truyền đến một tiếng kinh hô: “A, đây là cái gì?!”

Đường Mạch và Phó Văn Đoạt nhanh chóng quay đầu lại.

Chỉ thấy Phó Văn Thanh không biết từ khi nào đã lật ngược thi thể của gã cầm đầu lại. Cậu nhóc đẩy tóc ở sau đầu gã ra, kinh ngạc nhìn vào gáy gã. Ánh mắt Đường Mạch sắc bén hẳn lên, nhanh chóng đi về phía này. Hắn mới vừa tới gần, tầm mắt liền dừng trên gáy gã cầm đầu, nhanh chóng thấy được ký hiệu kia. Đường Mạch kinh ngạc nói: “……X?”

Sau cổ gã cầm đầu khắc một ấn kí chữ “X” đỏ thắm.

Đường Mạch nhìn ấn kí kỳ quái này, trong đầu hắn hiện lên một ý niệm, hắn nhanh chóng nói: “Nhìn một chút ba người còn lại xem, trên người bọn họ có lẽ cũng có sẽ ký hiệu này.”

“Vâng ạ!”

Đường Mạch và Phó Văn Thanh lập tức cởi quần áo những thi thể còn lại. Quả nhiên, trên bụng, phía sau lưng, trên đùi của ba người kia đều khắc ấn ký chữ X màu đỏ thắm này. Đây là dấu vết bị người dùng dao sống sờ sờ mà cắt ra, máu tươi sớm đã ngưng kết thành sẹo, hai vết sẹo đan vào nhau hiện trên da người, trông cực kỳ giống chữ 叉 được viết to ra.



Sắc mặt Đường Mạch nghiêm trọng nhìn ấn ký trên thi thể bốn người này, trong lòng bỗng dần dâng lên một dự cảm bất thường. “Bốn người này chờ sẵn ở đây đánh lén chúng ta, bọn họ đơn thuần chỉ là muốn mai phục người chơi qua đường, hay là trực tiếp nhằm vào chúng ta đây. Chữ X này, có phải có chỗ nào đó đặc biệt hay không ……”

“Không phải chữ X.”

Đường Mạch ngẩng đầu, nhìn về phía Phó Văn Đoạt.

Phó Văn Đoạt nhìn ký hiệu sau cổ gã cầm đầu, ánh mắt hắn lạnh băng. Hắn vươn tay, ấn lên vết sẹo rồi vẽ phác hoạ lại. Thời điểm hắn vẽ lại vết sẹo, trình tự khác với người bình thường khi viết chữ “X”, trước tiên hắn vẽ ra một số “7” dọc theo vết sẹo dài nhất, sau đó ở giữa số “7” này vẽ ra một đường nằm ngang ngắn.

Đường Mạch nhìn thứ Phó Văn Đoạt vẽ ra trên mặt đất, cả kinh nói: “Là số 7?!”

Không phải chữ “X”, mà là số 7 có gạch ngang ở giữa!

Trước viết xuống một số 7, sau lại vẽ một nét ngang cắt qua, như vậy nếu nhìn nghiêng, quả thật trông rất giống chữ X được viết tay.

Phó Văn Đoạt nheo lại hai mắt.

Đường Mạch trong nháy mắt liền nghĩ tới một cái tên. Nhưng ngay khi còn chưa kịp nói ra cái tên đó, hắn đã nghe thấy Phó Văn Đoạt lạnh lùng nói: “…… Thiên Tuyển.”

Tổ chức Khách lén qua sông mạnh nhất Bắc Kinh – Thiên Tuyển. Ba tháng trước, khi Đường Mạch gặp Phó Văn Đoạt lần đầu tiên, hắn dò hỏi đối phương tình huống ở Bắc Kinh, Phó Văn Đoạt khi đó chỉ nói cho hắn một cái tên ——

Thiên Tuyển.

Bắc Kinh cũng không giống với Nam Kinh, một tổ chức lớn mạnh quản lý cả thành phố. Bắc Kinh có rất nhiều tổ chức, bao gồm cả Người chơi chính thức, Ngạch quân dự bị và Khách lén qua sông. Tổ chức mạnh nhất trong số đó, gọi là Thiên Tuyển.

Phó Văn Đoạt cầm lấy một cây bút, vẽ ra biểu tượng của tổ chức Thiên Tuyển trên bảng trắng, tiếp đó nói: “Bốn tháng trước, trước khi rời khỏi Bắc Kinh, tôi đã từng giao thủ với Nguyễn Vọng Thư và Tề Hành một lần.” Dừng một chút, Phó Văn Đoạt bổ sung nói: “Nguyễn Vọng Thư là thủ lĩnh của Thiên Tuyển, còn Tề Hành là một tên Khách lén qua sông thuộc tổ chức này, hai người bọn họ rất lợi hại. Tổ chức này thời điểm mới thành lập chỉ có bảy người, trên người bảy người bọn họ đều là biểu tượng này.”

Một số 7, hơn nữa còn có một đường gạch ngang ở giữa.

Đường Mạch bình tĩnh nói: “Có thể hay không là trùng hợp? Nơi này mới gần đến vành đai số 7 của Bắc Kinh, cách khu Triều Dương rất xa. Như anh đã nói, đại bản doanh của tổ chức Thiên Tuyển ở khu Triều Dương. Trải qua bốn tháng, tổ chức của bọn họ đã phát triển lớn mạnh, không chỉ có Khách lén qua sông, mà còn thu nạp cả Người chơi chính thức, Ngạch quân dự bị. Hơn nữa nếu thật sự là tới mai phục chúng ta, bọn họ tại sao lại biết chúng ta hôm nay muốn tới Bắc Kinh, lại còn biết cả lộ tuyến của chúng ta nữa?”

Ngón tay Phó Văn Đoạt gõ nhẹ lên bảng trắng.

Đường Mạch lẳng lặng nhìn đối phương. Phó Văn Thanh cũng không dám hé răng, chỉ thật cẩn thận nhìn hai người.

Qua vài giây, Phó Văn Đoạt nhìn về phía Đường Mạch, bình tĩnh nói: “Cậu cảm thấy…… Là trùng hợp sao?”

Đường Mạch yên lặng nhìn Phó Văn Đoạt.

Một lát sau, Đường Mạch thở dài, nói ra đáp án: “Tôi cảm thấy không phải.”

Trên thế giới này nào có nhiều sự trùng hợp đến vậy.

Bốn tháng qua đi, thành viên của Thiên Tuyển có nhiều như thế nào, cũng sẽ không phát triển đến mức khắp Bắc Kinh đều có. Vành đai số 7 cách khu Triều Dương rất xa, bốn tên Khách lén qua sông này là chủ đích chạy tới đây để mai phục Đường Mạch và Phó Văn Đoạt. Bốn người bọn họ quả thật là những tên sát thủ tốt nhất, bởi vì bọn họ có được dị năng quay ngược thời gian.

“Dị năng kia mỗi ngày nhiều nhất có thể sử dụng bảy lần. Thực rõ ràng, bọn họ đã biết được một số dị năng của tôi, hơn nữa tôi thiêu hủy kệ sách, bố trí manh mối một lần kia, bọn họ ít nhất đã sử dụng 5 lần dị năng, quay ngược 5 lần thời gian. Chỉ vì để giết chết chúng ta, bọn họ liền hao hết tâm tư, không tiếc nhiều lần quay ngược thời gian. Nếu thật sự chỉ là đi ngang qua, ngay lần đầu tiên không thành công bọn họ liền sẽ từ bỏ. Nhiều nhất hai lần thất bại, bọn họ nên biết bản thân đá phải tấm ván sắt rồi, sẽ không năm lần bảy lượt tiếp tục tập kích nữa.”

Phó Văn Đoạt nhìn Đường Mạch: “Cho nên, bọn họ là cố ý tới đây, sau đó đánh lén.”

Phó Văn Thanh hỏi: “Anh họ, anh lúc trước ở Bắc Kinh đã kết thù với bọn họ à? Bọn họ tốn nhiều công sức như vậy, là vì nhất định phải giết được anh sao?”

“Anh không có.”

Đáp án này nằm ngoài dự liệu của Đường Mạch và Phó Văn Thanh.

Kinh ngạc qua đi, sắc mặt Đường Mạch trở nên càng thêm phức tạp. Hắn hỏi: “Nếu anh không kết thù với bọn họ, vậy tại sao anh lại nói anh đã từng giao thủ với thủ lĩnh của bọn họ?”

Phó Văn Đoạt: “Kia càng chỉ như là luận bàn. Tôi là người chơi đầu tiên thông quan Hắc tháp tầng thứ nhất, toàn thế giới đều biết tôi ở Trung Quốc khu 1, Bắc Kinh. Tổ chức này của bọn họ…… rất điên cuồng. Bọn họ không giống như tổ Nam Kinh, toàn tâm toàn ý muốn chính mình lớn mạnh, giữ cho Nam Kinh an toàn. Cũng không giống với Attack, chỉ muốn gia tăng thực lực, nhanh chóng công tháp. Bọn họ sẽ không giết hết người chơi Bắc Kinh, nhưng bọn họ sẽ tìm tới những người chơi mạnh nhất. Hoặc là gia nhập với bọn họ, hoặc là chết.”

Đường Mạch: “Cho nên trước khi anh rời khỏi Bắc Kinh, bọn họ tìm được anh, muốn anh gia nhập Thiên Tuyển?”

“Tôi là Khách lén qua sông.”

Đường Mạch sửng sốt, rất nhanh hắn gật gật đầu: “Đúng vậy, anh là Khách lén qua sông.”

Một Khách lén qua sông lợi hại, gia nhập một tổ chức Khách lén qua sông có tầm cỡ, nhìn thế nào cũng thấy đây là lẽ đương nhiên.

Nhưng Phó Văn Đoạt lại không có khả năng sẽ tham gia tổ chức này, cho nên giữa bọn họ liền nổ ra một hồi chiến đấu. Kết cục, Phó Văn Đoạt hoàn hảo không tổn hao gì rời khỏi Bắc Kinh, mà tổ chức Thiên Tuyển kia dường như cũng không phải chịu bất kì tổn thất nào.

Phó Văn Đoạt: “Từ đó về sau, tôi và Thiên Tuyển đã đạt thành một nhận thức chung, mọi người nước sông không phạm nước giếng. Chúng tôi không hề kết thù.”

Phó Văn Thanh khó hiểu nói: “Vậy tại sao lần này bọn họ lại……”

Phó Văn Đoạt: “Bọn họ thật sự là tới giết tôi sao?”

Những lời này vừa nói ra, Đường Mạch và Phó Văn Thanh đồng thời ngẩn người.

Phó Văn Đoạt cũng đột nhiên ý thức được chính mình vừa rồi thuận miệng nói ra câu suy đoán kia, rốt cuộc là có ý nghĩa gì. Ngón tay dần nắm chặt lại, ánh mắt Phó Văn Đoạt chăm chú nhìn Đường Mạch. Đối phương hé miệng, gằn từng câu từng chữ mà nói: “Người bọn họ mai phục chính là cậu. Sau khi hai người chúng ta tách ra, bọn họ không hề tới tìm tôi, mà là tới tìm cậu, tấn công cậu, muốn giết cậu. Đường Mạch…… Bọn họ tại sao lại muốn giết cậu?”

Đường Mạch, bọn họ tại sao lại muốn giết mày đây?

Đường Mạch nhấp môi, hắn nhanh chóng động não suy nghĩ. Kí ức về những lần quay ngược thời gian lúc trước, hắn không có khả năng sẽ nhớ lại được. Nhưng lần tập kích cuối cùng kia, Đường Mạch nhớ rõ, những người này quả thật muốn đưa hắn vào chỗ chết. Nếu là muốn giết Phó Văn Đoạt, sau khi hai người tách ra, bọn họ hẳn là nên tập kích Phó Văn Đoạt, chứ không phải tập kích hắn. Tấn công Phó Văn Đoạt đơn độc cùng với trước tiên giết chết Đường Mạch, sau đó mới đi giết Phó Văn Đoạt, kết quả là như nhau.

Mục tiêu của bọn họ quả thật chính là hắn.

Trong đầu hắn hiện lên vô số loại khả năng, thậm chí ngay cả tình huống bạn tốt của hắn có phải đang ở Thiên Tuyển hay không, hắn cũng đều đã suy xét tới rồi. Cuối cùng, Đường Mạch nặng nề thở dài. Hắn ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Phó Văn Đoạt: “Thật ra tất cả mọi chuyện đều xoay xung quanh một vấn đề —— tại sao tổ chức Thiên Tuyển lại biết được vị trí của chúng ta, biết chúng ta hôm nay sẽ tới Bắc Kinh, sẽ đi ngang qua nơi này.”

Phó Văn Thanh nghĩ đến: “Chẳng lẽ tổ chức của bọn họ có người sở hữu dị năng nhìn thấy tương lai?”

Đường Mạch: “Vậy vì sao người đó lại không thể nhìn thấy trước được tương lai của bốn người đột kích chúng ta ngày hôm nay, toàn bộ đều sẽ chết ở chỗ này?”

Phó Văn Thanh trương miệng, cũng cảm thấy bản thân không thể đưa ra được một lời giải thích hợp lý nào.

Có lẽ dị năng kia chỉ có thể biết trước được vị trí của Đường Mạch? Nhưng như vậy cũng rất không hợp lý.

“Bọn họ không thể quen biết tôi. Đường Mạch không phải người nổi tiếng, người đầu tiên thông quan Hắc tháp tầng thứ nhất, hiện lại là người chơi tầng thứ hai là anh, không phải tôi.” Đường Mạch phân tích nói, “Tôi nhiều nhất chỉ có thời điểm thông quan Hắc tháp tầng thứ nhất hình thức khó khăn, có lẽ đã bị thủ lĩnh Thiên Tuyển biết được. Nhưng khi đó tôi là Mạch Mạch, không phải Đường Mạch. Hơn nữa cậu ta không thể biết tôi là ai, không thể biết tôi sẽ ở cùng với anh.”

Sắc mặt Phó Văn Đoạt nghiêm trọng nhìn Đường Mạch, Đường Mạch cũng nhìn lại đối phương.

Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, gần như là đồng thời, bọn họ liền hiểu rõ suy nghĩ trong đầu nhau, trăm miệng một lời mà nói ——

“Hắc tháp!”

Đúng vậy, chỉ có Hắc tháp mới có thể biết được Đường Mạch đang ở nơi nào. Cũng chỉ có Hắc tháp, mới có thể khiến cho một tổ chức mạnh như Thiên Tuyển không chút do dự mà đi giết một người.

Một ngày trước, Trường trung học số 80 của Bắc Kinh. (thực sự cái trường này nó tên vậy đó:)))

Một người phụ nữ trẻ tuổi cả người chi chít vết thương khiêng một thiếu niên nhợt nhạt ốm yếu, nghiêng ngả lảo đảo mà tiến vào cổng trường học. Khi người phụ nữ kia bước vào cửa, một bóng đen chợt lóe lên từ sân vận động, trong chớp mắt liền di chuyển về phía này. Đây là một người đàn ông trẻ tuổi đang cười tủm tỉm, anh ta nhìn thấy người phụ nữ kia vô cùng chật vật, cả người toàn bộ đều là máu, đang chuẩn bị mở miệng cười nhạo, bỗng nhiên ánh mắt anh ta dừng lại trên thiếu niên mà đối phương đang khiêng trên người.

Người đàn ông kinh hãi trợn to mắt: “Đây là làm sao vậy?” Anh ta chạy lên, vội vàng đỡ thiếu niên kia xuống.

Luyện Dư Tranh xoa xoa khóe miệng chảy máu, cười lạnh nói: “Đồ ngốc, anh không nghe thấy Hắc tháp thông báo là Hắc tháp tầng thứ hai hình thức khó khăn à?”

“Dù vậy cũng không đến nỗi đứt tay đứt chân như thế này chứ?!”

Tề Hành cõng Nguyễn Vọng Thư, dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào phòng y tế của trường học. Anh ta đi vào, nữ bác sĩ ở bên trong kinh ngạc đến ngây người, ánh mắt trực tiếp dừng lại trên người Nguyễn Vọng Thư đang ở phía sau. “Má? Tay trái tay phải đều không còn, chân trái cũng mất luôn? Đây là học theo *Nhân Trư đấy à. Tay chân thủ lĩnh đâu rồi, lấy ra đây xem nào. Nói không chừng tôi còn có thể làm tiêu bản để mỗi ngày thưởng thức một chút.”

*人彘 = Nhân trư = người lợn. Nhân trư là hình phạt tàn khốc Lữ Thái hậu dành cho Thích phu nhân vào thời Hán Huệ đế. Thích phu nhân, hay còn gọi là Thích Cơ, là một phi tần rất được sủng ái của Hán Cao Tổ Lưu Bang. Bà là mẹ của Triệu vương Lưu Như Ý, do mẹ được yêu nên Như Ý cũng được Cao Tổ sủng ái, từng có ý định lập Như Ý thay Hán Huệ Đế Lưu Doanh làm Thái tử. Sau khi Cao Tổ băng hà, Thích Cơ cùng con trai bị mẹ của Hán Huệ Đế là Lữ hậu ra tay tàn sát rất độc ác, nổi danh trong lịch sử. Thái hậu sai người chặt chân tay Thích phu nhân, rồi móc mắt, đốt tai, cho uống thuốc thành câm. Sau đó Thái hậu sai để Thích phu nhân ở trong nhà xí, gọi đó là Nhân trư (人彘; có nghĩa là người lợn). (nguồn https://vi.wikipedia.org/wiki/Th%C3%ADch_phu_nh%C3%A2n)

Tề Hành cả giận nói: “Vẫn còn nói giỡn được đấy à, thủ lĩnh sắp chết rồi đây này, tim cũng không thấy đập nữa!”

Nghe xong lời này, nữ bác sĩ lúc này mới trầm sắc mặt, nhanh chóng chạy qua đó.

Một phút đồng hồ sau, Luyện Dư Tranh khập khiễng đi vào phòng y tế. Cô ta im hơi lặng tiếng đi đến một bên, tự mình cầm một vại rượu Hương Tiêu màu vàng, mở ra uống cạn. Nhưng sắc mặt cô ta không vì thế mà chuyển biến tốt đẹp, qua một lúc lâu, màu máu đỏ tươi lại nhiễm hồng quần áo cô ta. Dư quang nơi đáy mắt Tề Hành nhìn thấy thần sắc khủng bố trên mặt Luyện Dư Tranh, lúc này mới phát hiện: “Con mẹ nó, trên bụng cô lại là vết thương gì vậy?!”

Tề Hành không nói hai lời, xông lên trực tiếp lột quần áo Luyện Dư Tranh xuống. Luyện Dư Tranh ban đầu còn dùng tay cản lại, nhưng cô ta thực sự đã quá yếu rồi, căn bản không thể nhúc nhích, chỉ có thể để đồng bạn mình tùy ý lột áo mình xuống, lộ ra miệng vết thương khủng bố ở trên bụng.

Một vết thương hình miệng bát nằm vắt ngang trên bụng nhỏ của Luyện Dư Tranh, ruột sớm đã rơi ra ngoài, dường như là bị thứ gì đó cắn đứt, chỉ còn lại một nửa bị người thô bạo mà nhét trở lại trong bụng. Dọc đường đi Luyện Dư Tranh một bên khiêng Nguyễn Vọng Thư, một bên dùng tay trái che lại bụng mình. Tề Hành cũng không nghĩ tới sẽ bị thương đến mức độ này, anh ta sửng sốt nửa ngày, cuối cùng trầm mặc lấy ra từ trong ngăn tủ hai vại rượu Hương Tiêu, bắt đầu tiến hành trị liệu.

“Ngu xuẩn, đau muốn chết.”

“Con mẹ nó, cô câm miệng cho tôi.”

Cố gắng thu xếp hơn một giờ, thương thế của Nguyễn Vọng Thư và Luyện Dư Tranh mới dần ổn định trở lại.

Nữ bác sĩ xoa xoa mồ hôi trên trán: “Tay và chân của thủ lĩnh phỏng chừng khoảng 8 đến 10 ngày nữa mới có thể mọc trở lại. Thủ lĩnh cũng không phải tên Phó Văn Đoạt biến thái kia, đứt tay đứt chân liền có thể lập tức dài ra. A Tranh hẳn là nhanh hơn một chút, phỏng chừng năm ngày sau là có thể khôi phục rồi. Haiz, Hắc tháp tầng thứ hai hình thức khó khăn rốt cuộc là cái gì, tại sao ngay cả cô và thủ lĩnh đều biến thành như vậy?”

Tề Hành cũng tò mò nhìn về phía Luyện Dư Tranh.

Nữ ca sĩ thanh thuần mỹ lệ ngọc nữ này lạnh lùng quét mắt liếc nhìn bọn họ, cười lạnh nói: “Ba con Chuột chũi lớn. Giết chết bọn chúng, liền tính là thông quan hình thức khó khăn. Chạy thoát khỏi thuộc hạ của bọn chúng, hơn nữa còn tùy tiện cướp đi một quả trứng gà tây, đây là hình thức bình thường.”

“Những con chuột này, có thể khiến cô và thủ lĩnh biến thành như vậy?”

“Nếu là mỗi một con chuột chũi đều ít nhất còn mạnh hơn Phó Văn Đoạt thì sao?”

Tề Hành và nữ bác sĩ đồng thời ngậm miệng, không dám nói thêm gì nữa.

Luyện Dư Tranh muốn đứng lên, nhưng cô chỉ hơi giật mình một cái, liền thống khổ kêu lên một tiếng. Nữ bác sĩ nói: “Cô đừng nhúc nhích, miệng vết thương còn chưa khép lại đâu. Tôi đã bảo đừng có đi nếm thử hình thức khó khăn gì đó rồi mà, ai mà biết được lúc trước cái tên Mạch Mạch kia đã làm thế nào để thông quan trò chơi hình thức đó chứ. Cô và thủ lĩnh đáng lẽ không nên ẩn mình tránh khỏi sự tra quét của Hắc tháp, chờ lâu như vậy mới đi công tháp. May mà hiện giờ còn tốt, không thì thiếu chút nữa đã chết ở trong đó rồi.”

“…… Mạch Mạch?”

Nữ bác sĩ nói: “Đúng vậy, thủ lĩnh không phải nói người tên Mạch Mạch kia đã thông quan Hắc tháp tầng thứ nhất hình thức khó khăn, cho nên cậu ấy cũng mới muốn đi thử một chút Hắc tháp tầng thứ hai hình thức khó khăn sao?”

Biểu tình trên mặt Luyện Dư Tranh bỗng nhiên lạnh xuống: “Mạch Mạch, Đường Mạch. Mạch Mạch, Đường Mạch……”

Nữ bác sĩ: “Đường Mạch là ai?”

Luyện Dư Tranh đập một chưởng xuống giường y tế, chiếc giường nhỏ ngay lập tức bị đập gãy, bản thân cô ta cũng không cẩn thận mà ngã trên mặt đất. Nữ bác sĩ và Tề Hành kinh ngạc nhìn một màn này, sau một lúc lâu, hai người đồng thời cười to ra tiếng.

Luyện Dư Tranh mặt không cảm xúc bò dậy từ dưới đất, nhưng những lời kế tiếp cô ta nói ra, ngay lập tức đã khiến cho nữ bác sĩ và Tề Hành ngưng cười.

“Sau khi rời khỏi trò chơi, Hắc tháp nói muốn thưởng cho tôi và thủ lĩnh khen thưởng của thông quan Hắc tháp tầng thứ hai hình thức khó khăn. Đây là khen thưởng thêm vào.” Dừng một chút, Luyện Dư Tranh một tay ôm bụng, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra một mạt cười tàn nhẫn, “Nhưng ngay giây tiếp theo, Hắc tháp liền nói cho chúng tôi biết……”

“Leng keng! Người chơi Nguyễn Vọng Thư, Luyện Dư Tranh thành công thông quan Hắc tháp tầng thứ hai ( hình thức khó khăn). Trở thành người chơi đầu tiên trên toàn cầu thông quan Hắc tháp tầng thứ hai ( hình thức khó khăn), đạt được khen thưởng thêm vào ‘ Trứng gà tây Mạch……”

“Tích tích, số liệu sai lầm!”

“Tích tích, số liệu sai lầm!”

……

“Leng keng! Số liệu đã được khôi phục. ‘ Trứng gà tây Mạch Mạch ’ đã bị người chơi T thu hoạch, người chơi Nguyễn Vọng Thư, Luyện Dư Tranh có thể lựa chọn đạt được một Đồng Vàng Của Quốc Vương. Hoặc là……” Sau sự trầm mặc quỷ dị, một giọng trẻ con thanh thúy như trộn lẫn tiếng cười không có hảo ý của Hắc tháp từng câu từng chữ mà vang lên: “Hoặc là có thể lựa chọn tin tức về tọa độ của người chơi T, thời hạn tin tức có hiệu lực mười ngày.”

“Hữu nghị nhắc nhở: Người chơi T đang ở trong phạm vi Trung Quốc khu 1.”

“Hữu nghị nhắc nhở: ‘Trứng gà tây Mạch Mạch ’ là đạo cụ có thể sử dụng liên tục, phẩm chất hiếm có.”

“Leng keng! Mời người chơi Nguyễn Vọng Thư, Luyện Dư Tranh tiến hành lựa chọn.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương