Đi Xem Mắt
-
Chương 19
Mang theo đối tượng xem mắt đi gặp đối tượng xem mắt,
đề nghị này rất cường đại.
Nhưng Bình Phàm chỉ có thể làm theo.
Đi tới nơi ước hẹn ngồi vào chỗ của mình, bên trái là tiểu Quang nam chính tiền đồ, bên phải là bạn học Doãn, cả người Bình Phàm mọc toàn là gai.
Tiểu Quang nam chính nhìn rất đàn ông, còn tỏ vẻ lịch sự, nhưng chắc là cũng chưa từng gặp qua nữ sinh đi xem mắt còn mang theo một suất ca, lúc này trên mặt có chút ít lúng túng, hỏi: "Vị này là?"
Bình Phàm cảm thấy mạch máu ở cổ thình thịch đập, chẳng lẽ phải nói đây là đối tượng xem mắt trước kia?
Hai mắt đẫm lệ, Bình Phàm cảm thấy giờ phút này mình quả thực như chiến sĩ mặc áo giáo vàng chân mang giày vàng chạy trốn trên con đường lớn tồi tàn, loẹt xoẹt loẹt xoẹt.
Rốt cuộc là Doãn Việt bình tĩnh, chủ động giới thiệu mình: "Em họ."
Lệ rơi đầy mặt, Bình Phàm cảm thấy giờ phút này mình và Doãn Việt căn bản là hai kẻ lừa gạt, lừa gạt cơm nhà người ta.
Tiểu Quang nam chính không nghi ngờ nhiều, chắc là mắt xanh bị cắm sừng ấn tượng với Bình Phàm cũng không tệ lắm, lập tức lấy lòng nói; "Đúng là người một nhà, đều là suất ca mỹ nữ."
Đầu năm nay đảng trung ương đề xướng xã hội hài hòa, tố chất nhân dân cả nước đề cao hơn rất nhiều, ngay cả bà bà mua thức ăn ngoài chợ cũng được các đồng chí bán hàng rong thân thiết gọi là mỹ nữ, trực tiếp đưa nghĩa của từ mỹ nữ nâng lên một tầm cao mới —— tất cả sinh vật giống cái.
Xét thấy lần này, từ nhỏ đến lớn Bình Phàm vẫn được không ít người gọi là mỹ nữ, đã bình tĩnh hơn nhiều, nhưng bây giờ ngay trước mắt, đối mặt với tiểu Quang nam chính ngũ quan đoan chánh đối nhân xử thế có lễ khen ngợi, trái tim lại không tránh được kích động một phen.
Chẳng qua là ngoài kích động còn cảm giác được dường như bị một tầng ánh mắt quét qua.
Bình Phàm vội vàng dọn dẹp chân tay, đoan chánh ngồi.
Người phục vụ lấy thực đơn ra, Tiểu Quang nam chính thân sĩ đưa thực đơn cho Bình Phàm, mỉm cười, trong mắt sao nhỏ lóe tinh quang: "Mộ tiểu thư muốn ăn cái gì cứ gọi."
Cũng là thiếu niên sinh trưởng trong hồng kỳ, tình huống như thế rất quen thuộc.
Nội dung kế tiếp của vở kịch hẳn là: Bình Phàm làm bộ khách khí, đẩy thực đơn về, nói không cần, anh cứ gọi. Tiểu Quang nam chính sẽ giả khuông giả kiểu đem thực đơn đẩy trở về, nói, như vậy sao được, ưu tiên phụ nữ. Bình Phàm không khách khí nữa nhận lấy, nói, vậy tôi đây không khách khí nữa.
Từ nay về sau, tất cả đều vui vẻ.
Chẳng qua là, Bình Phàm đã quên, còn có Doãn Việt ở đây thì mọi chuyện đều xoay ngược lại.
Khi đó thực đơn mất đi vận mệnh lưu chuyển, đi thẳng vào tay Doãn Việt.
"Không ngại thì để tôi gọi cho." Doãn Việt nói như thế.
Nhìn Doãn Việt vạn năm mặt than, tiểu Quang nam chính nhỏ giọng ngay cả cái rắm cũng không dám phóng. Bình Phàm còn lại thì nhỏ giọng nấc cũng không dám nấc.
Doãn cảnh sát làm việc đâu vào đấy, đọc lên tên món ăn.
Mỗi một lần gọi làm mỗi lần nước bọt tiểu Quang nam chính tiết ra 1 lít.
Không phải vì mỹ vị, mà vì... quá chua.
Dấm đường cải trắng, sườn xào chua ngọt, miến chua cay, cá nấu dưa chua, canh măng chua, măng ngâm dấm chua, gà vịt ngỗng cá tôm kho dấm chua...
Đọc tiếp nữa, đoán chừng sẽ mất nước mà chết mất.
Hiệu suất của quán cơm không tệ, rất nhanh toàn bộ món ăn đã được bưng lên, nhất thời, vị chua tràn đầy.
Tiểu Quang nam chính mặt mày tái nhợt.
Mặt tái rồi, nhưng xem mắt thì vẫn muốn xem mắt.
Tiểu Quang nam chính quyết định dùng ý chí cường đại của mình không nhìn vị em họ cổ quái mà Bình Phàm mang đến, đem toàn bộ ý chí đặt lên người chị họ là Bình Phàm đây: "Mộ tiểu thư, nghe nói cô là giáo viên nhà trẻ, nhất định rất có lòng nhân ái."
"Tàm tạm." Bình Phàm mỉm cười.
Em họ đang dùng bữa, một gắp dấm đường cải trắng.
"Cô nhìn qua thật sự rất ôn nhu." Tiểu Quang nam chính mỉm cười.
"Tàm tạm." Bình Phàm mỉm cười.
Em họ đang dùng bữa, một muỗng canh măng chua.
"Thật ra tôi cũng thích cô ái ôn nhu có lòng nhân ái." Tiểu Quang nam chính mỉm cười.
"Ha hả." Bình Phàm mỉm cười.
Em họ đang dùng bữa, một gắp sườn xào chua ngọt.
"Vì sao cô muốn đến nhà trẻ làm cô giáo? Vì những bạn nhỏ dễ thương kia sao?" Tiểu Quang nam chính cảm thấy không khí có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, lồng ngực bắt đầu reo hò ầm ĩ.
Lúc Bình Phàm đang nghĩ một lý do có thể làm ra vẻ mình rất cao thượng nhưng nói ra lại không lộ ra mình cao thượng tuy nhiên nó rất có thể làm cho người khác hiểu cô không thích cao thượng nhưng lại vô hạn cao thượng thì em họ đã chủ động giải đáp nghi vấn: "Tiện chăm sóc con."
Sấm sét giữa trời quan.
Tiểu Quang nam chính lệ rơi đầy mặt, thật vất vả mới gặp được một cô gái thuận mắt, vì sao đã là mẹ của đứa con rồi?
Một đôi mắt đầy nước nhìn về phía Bình Phàm, đồng chí, cô thật không phúc hậu mà, cùng là người lưu lạc đi xem mắt với nhau, hà cớ gì phải dấu diếm đứa con?
Nhưng Bình Phàm chỉ có thể làm theo.
Đi tới nơi ước hẹn ngồi vào chỗ của mình, bên trái là tiểu Quang nam chính tiền đồ, bên phải là bạn học Doãn, cả người Bình Phàm mọc toàn là gai.
Tiểu Quang nam chính nhìn rất đàn ông, còn tỏ vẻ lịch sự, nhưng chắc là cũng chưa từng gặp qua nữ sinh đi xem mắt còn mang theo một suất ca, lúc này trên mặt có chút ít lúng túng, hỏi: "Vị này là?"
Bình Phàm cảm thấy mạch máu ở cổ thình thịch đập, chẳng lẽ phải nói đây là đối tượng xem mắt trước kia?
Hai mắt đẫm lệ, Bình Phàm cảm thấy giờ phút này mình quả thực như chiến sĩ mặc áo giáo vàng chân mang giày vàng chạy trốn trên con đường lớn tồi tàn, loẹt xoẹt loẹt xoẹt.
Rốt cuộc là Doãn Việt bình tĩnh, chủ động giới thiệu mình: "Em họ."
Lệ rơi đầy mặt, Bình Phàm cảm thấy giờ phút này mình và Doãn Việt căn bản là hai kẻ lừa gạt, lừa gạt cơm nhà người ta.
Tiểu Quang nam chính không nghi ngờ nhiều, chắc là mắt xanh bị cắm sừng ấn tượng với Bình Phàm cũng không tệ lắm, lập tức lấy lòng nói; "Đúng là người một nhà, đều là suất ca mỹ nữ."
Đầu năm nay đảng trung ương đề xướng xã hội hài hòa, tố chất nhân dân cả nước đề cao hơn rất nhiều, ngay cả bà bà mua thức ăn ngoài chợ cũng được các đồng chí bán hàng rong thân thiết gọi là mỹ nữ, trực tiếp đưa nghĩa của từ mỹ nữ nâng lên một tầm cao mới —— tất cả sinh vật giống cái.
Xét thấy lần này, từ nhỏ đến lớn Bình Phàm vẫn được không ít người gọi là mỹ nữ, đã bình tĩnh hơn nhiều, nhưng bây giờ ngay trước mắt, đối mặt với tiểu Quang nam chính ngũ quan đoan chánh đối nhân xử thế có lễ khen ngợi, trái tim lại không tránh được kích động một phen.
Chẳng qua là ngoài kích động còn cảm giác được dường như bị một tầng ánh mắt quét qua.
Bình Phàm vội vàng dọn dẹp chân tay, đoan chánh ngồi.
Người phục vụ lấy thực đơn ra, Tiểu Quang nam chính thân sĩ đưa thực đơn cho Bình Phàm, mỉm cười, trong mắt sao nhỏ lóe tinh quang: "Mộ tiểu thư muốn ăn cái gì cứ gọi."
Cũng là thiếu niên sinh trưởng trong hồng kỳ, tình huống như thế rất quen thuộc.
Nội dung kế tiếp của vở kịch hẳn là: Bình Phàm làm bộ khách khí, đẩy thực đơn về, nói không cần, anh cứ gọi. Tiểu Quang nam chính sẽ giả khuông giả kiểu đem thực đơn đẩy trở về, nói, như vậy sao được, ưu tiên phụ nữ. Bình Phàm không khách khí nữa nhận lấy, nói, vậy tôi đây không khách khí nữa.
Từ nay về sau, tất cả đều vui vẻ.
Chẳng qua là, Bình Phàm đã quên, còn có Doãn Việt ở đây thì mọi chuyện đều xoay ngược lại.
Khi đó thực đơn mất đi vận mệnh lưu chuyển, đi thẳng vào tay Doãn Việt.
"Không ngại thì để tôi gọi cho." Doãn Việt nói như thế.
Nhìn Doãn Việt vạn năm mặt than, tiểu Quang nam chính nhỏ giọng ngay cả cái rắm cũng không dám phóng. Bình Phàm còn lại thì nhỏ giọng nấc cũng không dám nấc.
Doãn cảnh sát làm việc đâu vào đấy, đọc lên tên món ăn.
Mỗi một lần gọi làm mỗi lần nước bọt tiểu Quang nam chính tiết ra 1 lít.
Không phải vì mỹ vị, mà vì... quá chua.
Dấm đường cải trắng, sườn xào chua ngọt, miến chua cay, cá nấu dưa chua, canh măng chua, măng ngâm dấm chua, gà vịt ngỗng cá tôm kho dấm chua...
Đọc tiếp nữa, đoán chừng sẽ mất nước mà chết mất.
Hiệu suất của quán cơm không tệ, rất nhanh toàn bộ món ăn đã được bưng lên, nhất thời, vị chua tràn đầy.
Tiểu Quang nam chính mặt mày tái nhợt.
Mặt tái rồi, nhưng xem mắt thì vẫn muốn xem mắt.
Tiểu Quang nam chính quyết định dùng ý chí cường đại của mình không nhìn vị em họ cổ quái mà Bình Phàm mang đến, đem toàn bộ ý chí đặt lên người chị họ là Bình Phàm đây: "Mộ tiểu thư, nghe nói cô là giáo viên nhà trẻ, nhất định rất có lòng nhân ái."
"Tàm tạm." Bình Phàm mỉm cười.
Em họ đang dùng bữa, một gắp dấm đường cải trắng.
"Cô nhìn qua thật sự rất ôn nhu." Tiểu Quang nam chính mỉm cười.
"Tàm tạm." Bình Phàm mỉm cười.
Em họ đang dùng bữa, một muỗng canh măng chua.
"Thật ra tôi cũng thích cô ái ôn nhu có lòng nhân ái." Tiểu Quang nam chính mỉm cười.
"Ha hả." Bình Phàm mỉm cười.
Em họ đang dùng bữa, một gắp sườn xào chua ngọt.
"Vì sao cô muốn đến nhà trẻ làm cô giáo? Vì những bạn nhỏ dễ thương kia sao?" Tiểu Quang nam chính cảm thấy không khí có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, lồng ngực bắt đầu reo hò ầm ĩ.
Lúc Bình Phàm đang nghĩ một lý do có thể làm ra vẻ mình rất cao thượng nhưng nói ra lại không lộ ra mình cao thượng tuy nhiên nó rất có thể làm cho người khác hiểu cô không thích cao thượng nhưng lại vô hạn cao thượng thì em họ đã chủ động giải đáp nghi vấn: "Tiện chăm sóc con."
Sấm sét giữa trời quan.
Tiểu Quang nam chính lệ rơi đầy mặt, thật vất vả mới gặp được một cô gái thuận mắt, vì sao đã là mẹ của đứa con rồi?
Một đôi mắt đầy nước nhìn về phía Bình Phàm, đồng chí, cô thật không phúc hậu mà, cùng là người lưu lạc đi xem mắt với nhau, hà cớ gì phải dấu diếm đứa con?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook