Đi Về Phía Mặt Trời
-
16: Có Cảm Giác Như Mình Vừa Bị Cuốn Vào Chuyện Gì Đó Dị Thường Rồi…
Hạ Chanh đang còn định mở miệng nói chuyện, lại đột nhiên ý thức được ở đây còn có người phục vụ nữa.
Cô túm lấy cánh tay Từ Dương rồi kéo anh lui về phía sau mấy bước, thấp giọng nói:"Anh Từ, thân phận của anh hiện tại là tại ngoại nhờ bảo lãnh để chờ xét xử.
Ở những nơi thế này, uống lên hai chén rượu rất dễ gặp rắc rối, anh có biết một khi đã dính đến rắc rối thì anh sẽ bị ảnh hưởng lớn đến thế nào không?"“Ơ…” Từ Dương nghe vậy thì có xìu xuống: “Tôi đã nói với bọn họ là tôi không uống rượu, tôi cũng biết tâm tình không tốt uống rượu rất dễ xảy ra chuyện.”"Những chuyện rắc rồi ấy, không phải chỉ có anh đi tìm nó, mà nó cũng có thể tự mình tìm tới nữa.”"..." Nghe rất có lý! Anh quả thật không phản bác nổi!"Tôi khuyên anh, qua chào hỏi với mấy người anh em của anh một tiếng rồi nhanh chóng về nhà đi, vì con gái anh."Vừa nhắc tới con gái, Từ Dương lập tức trở nên nghiêm túc.Anh cau mày, ưỡn ngực: "Luật sư Hạ yên tâm, chờ vào phòng riêng tôi giải thích với bọn họ một tiếng là sẽ về ngay."Hạ Chanh hài lòng gật đầu, đang định nói tiếp thì đã nghe thấy tiếng ai đó gọi cô.“Hạ Chanh ——”Hạ Chanh đang tập trung suy nghĩ thì đột ngột bị giọng nói kia đánh gãy, đầu óc có chút choáng váng, lập tức cô nhớ đến sự tồn tại của Giang Hạo Thừa.Đôi môi hơi hé của cô mím lại, vẻ mặt không nói nên lời.
Từ Dương nhận ra điều gì đó, quay đầu nhìn về phía Giang Hạo Thừa đang bước nhanh tới.Người đàn ông đó cao gầy, trông lịch sự lại nhã nhặn, hơn nữa hắn vừa lúc cũng đang dùng ánh mắt nghi hoặc mang theo chút địch ý mà nhìn anh nữa.Từ Dương càng lúc càng thêm mờ mịt, anh không biết người này...“Vị này là bạn của em sao?” Giang Hạo Thừa đi tới trước mặt Hạ Chanh, hắn hỏi rồi lại đưa mắt qua nhìn Từ Dương.“Khách hàng của tôi.” Hạ Chanh nhàn nhạt đáp.“Khách hàng?” Giang Hạo Thừa cười nói, âm cuối còn hơi đẩy lên, hắn nhìn Từ Dương từ trên xuống, tầm mắt dừng ở bàn tay vẫn còn đang túm chặt cánh tay Từ Dương của Hạ Chanh.Thấy Giang Hạo Thừa như vậy, Từ Dương theo bản năng cho rằng hắn là bạn trai của Hạ Chanh, để tránh hiểu lầm, anh vội vàng đưa tay đẩy tay Hạ Chanh ra, đồng thời lên tiếng giải thích."Vâng, tôi là khách hàng của luật sư Hạ."Đến lúc tay bị đẩy ra, Hạ Chanh mới phản ứng lại rằng Giang Hạo Thừa lấy đâu ra giọng điệu chất vấn đấy để hỏi cô vậy? Lửa giận trong cô lập tức bùng lên.Cho dù Từ Dương không phải là khách hàng của cô thì sao nào? Liên quan gì đến hắn? Hắn nghĩ mình là ai?Hạ Chanh hơi siết chặt đầu ngón tay, cô cong môi, quay đầu nói với Giang Hạo Thừa: "Tôi có chuyện công việc cần bàn với anh Từ, tạm thời không về nữa."Trái tim Giang Hạo Thừa như cứng lại một chút, hắn chững lại một giây rồi nhếch môi: "Không sao, anh có thể đợi em, em uống nhiều như vậy, về một mình anh không yên tâm.""Không cần, lát nữa anh Từ sẽ đưa tôi về."??? Anh muốn đưa cô về khi nào? Hơn nữa lúc nãy cô cũng có muốn nói chuyện với anh đâu, còn bảo anh nhanh nhanh về đi nữa mà!Giang Hạo Thừa cười cười, quay đầu nhìn Từ Dương: "Vậy thì anh lại càng không yên tâm."!!! Càng không yên tâm là có ý gì?Khóe miệng Từ Dương khẽ giật một cái, vừa định mở miệng hỏi xem người đàn ông trước mặt anh nói vậy là có ý gì, thì Hạ Chanh đã đi trước anh một bước."Giang Hạo Thừa, lời này của anh rõ ràng là có ý công kích cá nhân, anh Từ có thể kiện anh tội phỉ báng bất cứ lúc nào."Từ Dương cạn lời, vừa chuyển mắt thì đã bắt gặp hình ảnh Hạ Chanh với khuôn mặt đỏ bừng, vẻ mặt có chút kích động.
Anh có cảm giác như mình vừa bị cuốn vào chuyện gì đó dị thường rồi…"Hạ Chanh, anh chỉ là quan tâm em, muốn tốt cho em thôi.""Tôi không cần anh quan tâm, người cần anh quan tâm đang ngồi trong phòng bao chờ anh kia kìa.""Em ghen à?"Ghen?! Cô á...!Hoàn toàn nói không nổi nữa!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook