Đi Vào Nhân Cách Phân Liệt
-
Chương 84
Tiêu Hòa cố khống chế bản thân không hôn đáp trả, nhưng cảm nhận được tình cảm đè nén từ tận đáy lòng Phàn Thâm, cảm nhận được sự khát vọng của y, Tiêu Hòa có chút không nhịn được.
Dù sao cũng là người mình yêu sâu sắc, dù sao cũng triền miên ôm ấp vô số lần, chỉ một nụ hôn, hắn đã nhìn thấu tâm ý đối phương.
Kỳ thật… cần gì phải thế?
Cần gì tự hành hạ chính mình như thế?
Nghĩ tới Phàn Thâm không muốn gặp hắn, nghĩ tới Phàn Thâm không mong tỉnh lại, cảm thụ trong lòng Tiêu Hòa thật rối ren phức tạp.
Suy cho cùng, vẫn là yêu chưa đủ, nếu không sao lại không muốn gặp nhau?
Dù sao hắn vẫn mong muốn y tỉnh, muốn đến trái tim siết chặt đau điếng.
Suy nghĩ dần bay xa, Tiêu Hòa có chút tức giận, có chút đau lòng, lại có chút không biết làm sao.
Sau cùng dứt khoát không thèm nghĩ nữa, không thèm quản nữa, hắn sẽ từ từ bồi y, bồi đến khi y nguyện ý tỉnh dậy mới thôi.
Vẫn là uống rượu, rượu không say người người tự say.
Phàn Thâm chẳng ngờ sẽ có ngày mình hôn môi Tiêu Hòa, mà khi được hôn đôi môi ấy rồi, cảm thụ mỹ hảo lại khiến con tim y thít chặt đau điếng.
Hẳn là nên dừng lại, giữa họ không thể phát sinh chuyện gì.
Song nghĩ tới mai sau, sẽ mãi mãi không được kề cận gần gũi hắn, mỗi thống khổ mang tên tuyệt vọng đủ khiến y đánh mất lý trí.
Chỉ thêm một chút, một chút thôi, sẽ chẳng có gì, cũng không thay đổi cái gì.
Phàn Thâm tự an ủi bản thân như vậy.
Ngặt nỗi Tiêu Hòa đã động tình, khoảnh khắc hắn chủ động đáp lại y, toàn bộ lý trí y bị điên cuồng chiếm cứ.
Y yêu hắn, rất yêu hắn, dù không thể yêu, nhưng tình đã sớm nảy mầm.
Thời điểm lần đầu tiên gặp mặt, nhiều năm làm bạn với nhau, càng trong vô số lần cùng vào sinh ra tử.
Luôn có hắn bồi bên cạnh y, tầm mắt hắn luôn khoá chặt y, họ có thể phó thác sinh mệnh cho nhau, tín nhiệm lẫn nhau, kề vai chiến đấu… nhưng cũng chỉ đến mức đó.
Không cách nào tiến xa hơn nữa.
Y và hắn đã định không thể bên nhau.
Chỉ là không cam lòng.
Dù là đứa em trai mình thương nhất chiếm được hắn, cũng không thể làm y an lòng.
Nương theo tuyệt vọng khắc cốt, là lý trí bị đốt thành tro tàn.
Tiêu Hòa rơi vào cảnh đẹp, rồi không kiềm chế nổi nữa.
Đã sớm thích ứng lẫn nhau, đã sớm quên mất đau đớn, đại não tham hưởng khoái cảm chi phối thần trí hắn, Tiêu Hòa ưỡn người dưới, trong thanh âm lộ rõ khao khát: “Phàn… Phàn…” Sau tiếng gọi khàn khàn mềm mại là tiếng rên rỉ nhỏ vụn mà phóng túng.
Xe vượt tuyến liền không phanh được nữa.
Tuy ý định ban đầu của Tiêu Hòa là câu dẫn Phàn Thâm, nhưng rất nhanh liền tự nếm quả đắng.
Thế giới này, thật sự hố, rất hố.
Cơ thể Alpha quả thật mạnh mẽ, nhưng đồng thời cũng mẫn cảm cực độ.
Không chỉ năm giác quan phóng đại vô hạn, ngay cả cảm giác đau cũng siêu phàm thoát tục theo.
Trời sinh cơ thể Alpha không thích hợp đón nhận, trong nháy mắt tiến vào, Tiêu Hòa thật cho rằng thân thể mình sẽ bị xé rách làm đôi.
Nói thật, lần đầu tiên của hắn cũng không đau mấy, nhưng lúc này đây, đau tới muốn chết ngất luôn.
Càng thêm đòi mạng là dục vọng của Alpha rất mạnh, lúc trước Phàn Thâm có thể làm Tiêu Hòa không xuống được giường, mà Phàn Thâm thế giới này quả thực khiến Tiêu Hoà tâm muốn chết cũng có.
Cái gọi là câu dẫn, sau cùng làm Tiêu Hòa hối hận xanh cả ruột.
Ngặt nỗi Tiêu Hòa không dám biểu hiện ra ngoài.
Hắn sợ mình than đau sẽ quấy rầy hưng phấn của Phàn Thâm, cuối cùng thất bại trong gang tấc thì mới thật sự là tiền mất tật mang, phải chết phải chết!
Tiêu Hòa cứng rắn ưỡn thân, thẳng đến thời khắc sau chót, thời điểm gần chấm dứt, tam quan của Tiêu Hòa lại đổi mới lần nữa.
Đây… đây chính là kết(1) sao, cái gọi là… Cái gọi là…
Nóng cháy, khua động, rót hết nhiệt độ nóng cháy vào cơ thể người. Tiêu Hòa chìm ngập trong đau nhức, nhưng sau đau đớn cực hạn, ở nơi cực kỳ bí mật không thể tưởng tượng đột nhiên bộc phát khoái cảm, giống như pháo hoa rực rỡ giữa bầu trời đêm.
Lại… lại xảy ra chuyện gì?
Tiêu Hòa chưa kịp nghĩ nhiều liền bị công kích, lập tức toàn quân tan rã.
Không còn đau chút nào, tựa như kỳ tích, khó mà tin được, giống như khắc trước còn đang quanh quẩn bên bờ vực đau, giây tiếp theo lại sướng tận mây xanh.
Tương phản lớn vậy, chỉ khiến khoái cảm càng thêm rõ, khiến hưởng lạc càng thêm điên cuồng, khiến tâm trí hắn triệt để mơ hồ.
Rốt cuộc làm bao nhiêu lần, làm bao lâu, Tiêu Hòa không biết.
Hắn chỉ biết mình không cách nào dừng lại, dù là một giây một phút.
Tuy trước kia cũng rất thích giao triền cùng Phàn Thâm, nhưng lần này càng thêm quá mức, cứ như đã chịu đói suốt một mùa đông, khao khát đến độ tư tưởng không quản nổi thân thể.
Hắn còn phóng túng như thế, khỏi nói Phàn Thâm kiềm nén đã lâu ẩn nhẫn đã lâu lại càng trầm luân đến mức vô pháp tưởng tượng.
Không thể chạm vào, không thể bên nhau, càng không dám nghĩ có thể cùng hắn vui vẻ như thế..
Phàn Thâm hận đây không thể là một giấc mộng, mà giấc mộng này, y vĩnh viễn không mong tỉnh lại.
…
Một đêm không ngủ, ngày hôm sau, Tiêu Hòa không xuống được giường.
Bức màn bị kéo kín, cửa phòng bị khoá chặt, Tiêu Hòa ngủ trong ngực Phàn Thâm, hai con người mệt lả ôm nhau ngủ, ngủ cực say cực trầm cực khoan khoái.
Đó là một không gian kín kẽ tối đen như mực, thậm chí không thể nhìn rõ dung mạo của nhau, lại khiến người vô cùng an tâm.
Không có ai quấy rầy, đây chính là thế giới của họ.
Song… không cách nào trốn tránh được hiện thực.
‘Rầm! Rầm! Rầm!’ Nương theo tiếng đập cửa là tiếng gọi nhỏ nhẹ trong trẻo của thiếu niên: “Anh Tiêu Hoà, anh thức dậy chưa?”
Thanh âm cậu rất nhẹ, không thể đánh thức hai người đang say ngủ được.
Nhưng Phàn Khanh không vì thế mà bỏ đi, ngược lại áp lên cửa nhỏ giọng gọi tiếp: “Anh Tiêu Hoà, tỉnh dậy đi, còn không tỉnh em sẽ đi vào à nha!”
Biết cửa đã khoá, cậu ta sẽ không tiến vào được, nhưng hai người ôm nhau vẫn vội vàng mở mắt.
Tiêu Hòa hơi sợ, không phải sợ họ bị bắt tại trận, mà là lo sau khi Phàn Khanh phát hiện, Phàn Thâm sẽ không chịu được.
Nhưng Phàn Thâm cúi đầu, lại chỉ thấy hoảng loạn trong mắt Tiêu Hòa.
Nháy mắt, hết thảy tốt đẹp đều như bọt biển, vỡ mất hình thái.
Mộng tỉnh, hiện thực tàn khốc đập vào mặt, ảo não vô hạn bồi hồi nơi đáy lòng, song song với mất mát, còn có một nỗi tuyệt vọng khó có thể chịu đựng.
Mà lúc này, Tiêu Hòa lên tiếng: “Tiểu Khanh, anh tỉnh rồi, đang tắm, lát nữa sẽ tìm em”
Phàn Khanh chung quy vẫn còn nhỏ, hơn nữa sắp sửa kết hôn với hắn, nghe nói hắn đang tắm thì hơi ngại ngùng, nhỏ giọng đáp lời rồi nhanh chóng rời đi.
Tiêu Hòa nhẹ nhàng thở ra, vừa định ngoảnh đầu.
Phàn Thâm lại chợt đứng dậy, xuống giường.
Y chưa mặc quần lót, bóng tối trong phòng lại không thể che hết cái bộ phận mạnh mẽ và gợi cảm kia.
Tiêu Hòa nhìn mà ngẩn ra, yết hầu kích thích, có chút động tình.
Phàn Thâm lại không liếc hắn lấy một cái, cầm quần áo phủ lên người, vừa thắt nút vừa nhẹ giọng nói: “Tối qua là tôi không đúng, thật xin lỗi, nhưng không cần lo, ngày mai tôi lập tức rời đi, không bao giờ trở lại nữa, nên đừng sợ, sẽ không quấy rầy cuộc sống của cậu và tiểu Khanh.”
-Hết chapter 84-
Chú giải:
(1) Kết: Kết chỉ xuất hiện ở Alpha, có hai dạng: 1, túi khí | 2, mạch máu. Khi gần đến thời điểm phóng xuất, kết nằm ở gốc dương v*t sẽ phình lên cho đến khi việc phóng tinh hoàn tất và ngăn không cho t*ng trùng tràn ra ngoài.
Dù sao cũng là người mình yêu sâu sắc, dù sao cũng triền miên ôm ấp vô số lần, chỉ một nụ hôn, hắn đã nhìn thấu tâm ý đối phương.
Kỳ thật… cần gì phải thế?
Cần gì tự hành hạ chính mình như thế?
Nghĩ tới Phàn Thâm không muốn gặp hắn, nghĩ tới Phàn Thâm không mong tỉnh lại, cảm thụ trong lòng Tiêu Hòa thật rối ren phức tạp.
Suy cho cùng, vẫn là yêu chưa đủ, nếu không sao lại không muốn gặp nhau?
Dù sao hắn vẫn mong muốn y tỉnh, muốn đến trái tim siết chặt đau điếng.
Suy nghĩ dần bay xa, Tiêu Hòa có chút tức giận, có chút đau lòng, lại có chút không biết làm sao.
Sau cùng dứt khoát không thèm nghĩ nữa, không thèm quản nữa, hắn sẽ từ từ bồi y, bồi đến khi y nguyện ý tỉnh dậy mới thôi.
Vẫn là uống rượu, rượu không say người người tự say.
Phàn Thâm chẳng ngờ sẽ có ngày mình hôn môi Tiêu Hòa, mà khi được hôn đôi môi ấy rồi, cảm thụ mỹ hảo lại khiến con tim y thít chặt đau điếng.
Hẳn là nên dừng lại, giữa họ không thể phát sinh chuyện gì.
Song nghĩ tới mai sau, sẽ mãi mãi không được kề cận gần gũi hắn, mỗi thống khổ mang tên tuyệt vọng đủ khiến y đánh mất lý trí.
Chỉ thêm một chút, một chút thôi, sẽ chẳng có gì, cũng không thay đổi cái gì.
Phàn Thâm tự an ủi bản thân như vậy.
Ngặt nỗi Tiêu Hòa đã động tình, khoảnh khắc hắn chủ động đáp lại y, toàn bộ lý trí y bị điên cuồng chiếm cứ.
Y yêu hắn, rất yêu hắn, dù không thể yêu, nhưng tình đã sớm nảy mầm.
Thời điểm lần đầu tiên gặp mặt, nhiều năm làm bạn với nhau, càng trong vô số lần cùng vào sinh ra tử.
Luôn có hắn bồi bên cạnh y, tầm mắt hắn luôn khoá chặt y, họ có thể phó thác sinh mệnh cho nhau, tín nhiệm lẫn nhau, kề vai chiến đấu… nhưng cũng chỉ đến mức đó.
Không cách nào tiến xa hơn nữa.
Y và hắn đã định không thể bên nhau.
Chỉ là không cam lòng.
Dù là đứa em trai mình thương nhất chiếm được hắn, cũng không thể làm y an lòng.
Nương theo tuyệt vọng khắc cốt, là lý trí bị đốt thành tro tàn.
Tiêu Hòa rơi vào cảnh đẹp, rồi không kiềm chế nổi nữa.
Đã sớm thích ứng lẫn nhau, đã sớm quên mất đau đớn, đại não tham hưởng khoái cảm chi phối thần trí hắn, Tiêu Hòa ưỡn người dưới, trong thanh âm lộ rõ khao khát: “Phàn… Phàn…” Sau tiếng gọi khàn khàn mềm mại là tiếng rên rỉ nhỏ vụn mà phóng túng.
Xe vượt tuyến liền không phanh được nữa.
Tuy ý định ban đầu của Tiêu Hòa là câu dẫn Phàn Thâm, nhưng rất nhanh liền tự nếm quả đắng.
Thế giới này, thật sự hố, rất hố.
Cơ thể Alpha quả thật mạnh mẽ, nhưng đồng thời cũng mẫn cảm cực độ.
Không chỉ năm giác quan phóng đại vô hạn, ngay cả cảm giác đau cũng siêu phàm thoát tục theo.
Trời sinh cơ thể Alpha không thích hợp đón nhận, trong nháy mắt tiến vào, Tiêu Hòa thật cho rằng thân thể mình sẽ bị xé rách làm đôi.
Nói thật, lần đầu tiên của hắn cũng không đau mấy, nhưng lúc này đây, đau tới muốn chết ngất luôn.
Càng thêm đòi mạng là dục vọng của Alpha rất mạnh, lúc trước Phàn Thâm có thể làm Tiêu Hòa không xuống được giường, mà Phàn Thâm thế giới này quả thực khiến Tiêu Hoà tâm muốn chết cũng có.
Cái gọi là câu dẫn, sau cùng làm Tiêu Hòa hối hận xanh cả ruột.
Ngặt nỗi Tiêu Hòa không dám biểu hiện ra ngoài.
Hắn sợ mình than đau sẽ quấy rầy hưng phấn của Phàn Thâm, cuối cùng thất bại trong gang tấc thì mới thật sự là tiền mất tật mang, phải chết phải chết!
Tiêu Hòa cứng rắn ưỡn thân, thẳng đến thời khắc sau chót, thời điểm gần chấm dứt, tam quan của Tiêu Hòa lại đổi mới lần nữa.
Đây… đây chính là kết(1) sao, cái gọi là… Cái gọi là…
Nóng cháy, khua động, rót hết nhiệt độ nóng cháy vào cơ thể người. Tiêu Hòa chìm ngập trong đau nhức, nhưng sau đau đớn cực hạn, ở nơi cực kỳ bí mật không thể tưởng tượng đột nhiên bộc phát khoái cảm, giống như pháo hoa rực rỡ giữa bầu trời đêm.
Lại… lại xảy ra chuyện gì?
Tiêu Hòa chưa kịp nghĩ nhiều liền bị công kích, lập tức toàn quân tan rã.
Không còn đau chút nào, tựa như kỳ tích, khó mà tin được, giống như khắc trước còn đang quanh quẩn bên bờ vực đau, giây tiếp theo lại sướng tận mây xanh.
Tương phản lớn vậy, chỉ khiến khoái cảm càng thêm rõ, khiến hưởng lạc càng thêm điên cuồng, khiến tâm trí hắn triệt để mơ hồ.
Rốt cuộc làm bao nhiêu lần, làm bao lâu, Tiêu Hòa không biết.
Hắn chỉ biết mình không cách nào dừng lại, dù là một giây một phút.
Tuy trước kia cũng rất thích giao triền cùng Phàn Thâm, nhưng lần này càng thêm quá mức, cứ như đã chịu đói suốt một mùa đông, khao khát đến độ tư tưởng không quản nổi thân thể.
Hắn còn phóng túng như thế, khỏi nói Phàn Thâm kiềm nén đã lâu ẩn nhẫn đã lâu lại càng trầm luân đến mức vô pháp tưởng tượng.
Không thể chạm vào, không thể bên nhau, càng không dám nghĩ có thể cùng hắn vui vẻ như thế..
Phàn Thâm hận đây không thể là một giấc mộng, mà giấc mộng này, y vĩnh viễn không mong tỉnh lại.
…
Một đêm không ngủ, ngày hôm sau, Tiêu Hòa không xuống được giường.
Bức màn bị kéo kín, cửa phòng bị khoá chặt, Tiêu Hòa ngủ trong ngực Phàn Thâm, hai con người mệt lả ôm nhau ngủ, ngủ cực say cực trầm cực khoan khoái.
Đó là một không gian kín kẽ tối đen như mực, thậm chí không thể nhìn rõ dung mạo của nhau, lại khiến người vô cùng an tâm.
Không có ai quấy rầy, đây chính là thế giới của họ.
Song… không cách nào trốn tránh được hiện thực.
‘Rầm! Rầm! Rầm!’ Nương theo tiếng đập cửa là tiếng gọi nhỏ nhẹ trong trẻo của thiếu niên: “Anh Tiêu Hoà, anh thức dậy chưa?”
Thanh âm cậu rất nhẹ, không thể đánh thức hai người đang say ngủ được.
Nhưng Phàn Khanh không vì thế mà bỏ đi, ngược lại áp lên cửa nhỏ giọng gọi tiếp: “Anh Tiêu Hoà, tỉnh dậy đi, còn không tỉnh em sẽ đi vào à nha!”
Biết cửa đã khoá, cậu ta sẽ không tiến vào được, nhưng hai người ôm nhau vẫn vội vàng mở mắt.
Tiêu Hòa hơi sợ, không phải sợ họ bị bắt tại trận, mà là lo sau khi Phàn Khanh phát hiện, Phàn Thâm sẽ không chịu được.
Nhưng Phàn Thâm cúi đầu, lại chỉ thấy hoảng loạn trong mắt Tiêu Hòa.
Nháy mắt, hết thảy tốt đẹp đều như bọt biển, vỡ mất hình thái.
Mộng tỉnh, hiện thực tàn khốc đập vào mặt, ảo não vô hạn bồi hồi nơi đáy lòng, song song với mất mát, còn có một nỗi tuyệt vọng khó có thể chịu đựng.
Mà lúc này, Tiêu Hòa lên tiếng: “Tiểu Khanh, anh tỉnh rồi, đang tắm, lát nữa sẽ tìm em”
Phàn Khanh chung quy vẫn còn nhỏ, hơn nữa sắp sửa kết hôn với hắn, nghe nói hắn đang tắm thì hơi ngại ngùng, nhỏ giọng đáp lời rồi nhanh chóng rời đi.
Tiêu Hòa nhẹ nhàng thở ra, vừa định ngoảnh đầu.
Phàn Thâm lại chợt đứng dậy, xuống giường.
Y chưa mặc quần lót, bóng tối trong phòng lại không thể che hết cái bộ phận mạnh mẽ và gợi cảm kia.
Tiêu Hòa nhìn mà ngẩn ra, yết hầu kích thích, có chút động tình.
Phàn Thâm lại không liếc hắn lấy một cái, cầm quần áo phủ lên người, vừa thắt nút vừa nhẹ giọng nói: “Tối qua là tôi không đúng, thật xin lỗi, nhưng không cần lo, ngày mai tôi lập tức rời đi, không bao giờ trở lại nữa, nên đừng sợ, sẽ không quấy rầy cuộc sống của cậu và tiểu Khanh.”
-Hết chapter 84-
Chú giải:
(1) Kết: Kết chỉ xuất hiện ở Alpha, có hai dạng: 1, túi khí | 2, mạch máu. Khi gần đến thời điểm phóng xuất, kết nằm ở gốc dương v*t sẽ phình lên cho đến khi việc phóng tinh hoàn tất và ngăn không cho t*ng trùng tràn ra ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook