Đi Vào Nhân Cách Phân Liệt
-
Chương 48
Dù giống đến đâu cũng không thể là sư tôn!
Chí ít sư tôn sẽ không hôn hắn.
Ý thức được điều này, Tiêu Hòa bỗng hoàn hồn, vội lùi về sau tránh khỏi ràng buộc của người đến.
“Còn rất nghịch ngợm nha.” Nam nhân tóc đỏ cười khẽ, âm điệu trầm thấp, khóe mắt lộ vẻ quyến luyến.
Người này giống sư tôn như đúc lại mang dáng vẻ phóng túng bất kham, Tiêu Hòa thực sự bị doạ cho thần hồn tán loạn.
Hắn cứ ngơ ngác nhìn đối phương, nam nhân chớp mắt đưa tình, lại tiến đến gần: “Thích dung mạo này sao? Thích thì đừng đẩy ra chứ.”
Vừa dứt lời liền cúi đầu, không chút do dự ngậm lấy môi hắn.
Nếu mới vừa rồi còn đang sững sờ bàng hoàng, thì giờ khắc này Tiêu Hòa hết sức chăm chú.
Hắn mở to mắt nhìn đôi mắt quen thuộc, ngũ quan quen thuộc, lòng thầm giật mình, phảng phất như đã hoàn thành tâm nguyện bấy lâu.
Sư tôn… đang hôn hắn.
Nghĩ tới điều này, đầu quả tim như bị lông vũ quét qua, cả người khẽ run rẩy.
Nam nhân tóc đỏ nhạy cảm nhận ra dị dạng của hắn, mỉm cười, tách khớp hàm hắn ra, tiến quân thần tốc.
Tiêu Hòa rên rỉ một tiếng, đổi lại nụ hôn càng thêm nhiệt liệt mang đậm ý tứ tình dục, kỹ xảo tốt quá sức tưởng tượng, quấn quít hắn, ôm lấy hắn, hận không thể hút sạch thần hồn hắn.
Chỉ một nụ hôn lại kịch liệt như mưa rền gió dữ, nhiệt tình như trời long đất lở, thổi đến nhân tâm đều say, lay đến lòng người không nhận rõ phương hướng.
Tiêu Hòa run nhẹ, nam nhân tóc đỏ một tay chế trụ hông hắn, đứng thẳng, đôi mắt hẹp dài lộ rõ lửa dục: “Tiểu tử, ngươi mỹ vị lắm.”
Tiêu Hòa cau mày, ý thức vừa quay về lại bị đối phương cúi đầu hôn tiếp, cuốn vào bể dục sâu thẳm.
Cho đến khi họ đổi địa điểm, Tiêu Hòa bị thả xuống giường, y phục bị cởi ra, xương quai xanh bị liếm mút, Tiêu Hòa mới thình lình hồi thần.
Hắn đang làm gì… Rốt cuộc hắn đang làm gì!
Tiêu Hòa nhướng mi, không còn chút lửa tình nào.
Một nơi xa lạ, chiếc giường xa lạ, và một nam nhân xa lạ.
Đúng thế… tuy bề ngoài hắn ta giống sư tôn như đúc, nhưng Tiêu Hòa đã có thể khẳng định người này tuyệt đối không phải sư tôn.
Không ngờ hắn lại cùng một nam nhân mới gặp lần đầu ở Yêu giới lăn tới trên giường.
Dưới tình huống không uống lấy một giọt rượu.
Thật… thật hoang đường.
Đáy lòng Tiêu Hòa lạnh lẽo, triệt để tỉnh táo.
Nam nhân trên người vẫn đang hôn hít hắn, Tiêu Hòa không ngốc đến mức đi phản kháng kịck liệt.
Thực lực cả hai cách biệt lớn lắm, chọc giận hắn ta e là sẽ gặp hoạ.
Tiêu Hòa thầm tính toán, có ý tưởng.
Hắn nhúc nhích một chút, nhẹ giọng nói: “Chờ… Chờ đã.”
Nam nhân tóc đỏ ngẩng đầu, khóe mắt khẽ nhếch, con ngươi nóng rực khiến dung mạo tuyệt thế nhiễm mười vạn phần tư thái diễm lệ: “Sao thế?”
Chất giọng khàn khàn mê người, Tiêu Hòa không khỏi giật mình, nhưng rất nhanh hắn liền tỉnh táo, dịu giọng nói: “Ta… ta đi tẩy rửa trước đã.”
Nghe câu này, khóe mắt nam nhân tóc đỏ hơi cong, lộ ra nụ cười trẻ con: “Không có việc gì, ngươi thơm vô cùng.”
Tiêu Hòa dừng một chút, kiên trì nói: “Tẩy rửa sẽ thoải mái hơn.”
Hắn nhỏ giọng tức giận, nam nhân chỉ cảm thấy ngứa ngáy cực kì, hận không thể lập tức lột y phục của hắn, chiếm hữu hắn.
Nhưng cân nhắc tiểu tử này nhỏ tuổi, ngượng ngùng, vẫn là nên dung túng một chút, bèn cười nói: “Ta giúp ngươi tẩy.”
“Đừng…” Tiêu Hòa kinh hoảng, ngay sau đó lại hạ giọng điệu, ôn nhu nói “Nhanh lắm, ngươi chờ ta một lát đi.”
Hắn cố ý kéo dài âm cuối, thêm phần nũng nịu.
Nam nhân tóc đỏ cảm thấy hưởng thụ, nghĩ tới lát nữa có thể làm hắn phát ra âm thanh càng thêm vui tươi thì có động lực nhẫn nại hơn: “Được, ta chờ ngươi.”
Tiêu Hòa thầm thở phào nhẹ nhõm, chờ đối phương đứng lên mới từ từ đứng dậy, để hắn ta không sinh nghi, hắn không chỉnh lại y phục, kéo vạt áo đi thẳng vào dục thất.
Thân hình thiếu niên tinh tế, trường bào vốn ngay ngắn do tháo nút thắt mà xốc xếch lỏng lẻo, lộ ra cần cổ trắng nõn bả vai tròn trịa hằn lấm chấm vết đỏ, càng bật lên vẻ mê người.
Yết hầu nam nhân tóc đỏ khẽ nhúc nhích, có hơi hối hận rồi, tẩy cái gì tẩy, hiện tại hắn ta chỉ muốn vồ tới làm hắn.
Nhưng xoay người một cái, thiếu niên đẹp đẽ kia đã tiến vào dục thất.
Trở tay đóng cửa lại, lúc này Tiêu Hòa mới thở phào nhẹ nhõm hẳn, vội vàng sờ sờ giới chỉ trên ngón tay, một Truyền Tống phù khẩn cấp đột nhiên xuất hiện.
Đây là phù chú thông thẳng đến Thanh Loan sơn do sư tôn đặc biệt chuẩn bị cho hắn, tổng cộng có mười cái, sử dụng vào bất kỳ tình huống khẩn cấp nào cũng có thể đưa hắn trở lại Thanh Loan điện trong thời gian ngắn nhất.
Tiêu Hòa không dám trễ nải, cấp tốc thôi động phù chú, truyền tống trận xuất hiện.
Đúng lúc này, cửa phòng tắm mở ra, nam nhân tóc đỏ loã thân trên xuất hiện, nhận ra Tiêu Hòa đang làm gì liền rảo bước tiến lên nhưng chỉ kéo được tay áo hắn.
Tiêu Hòa ngẩn người, ngay lúc cấp bách trực lấy thanh chuỷ thủ trong giới chỉ ra cắt rách ống tay áo.
Nam nhân tóc đỏ nhướng mày, hai mắt bùng cháy, có lửa giận cũng có nồng đậm ý muốn chinh phục “Ta tên Hồng Thanh, nhớ kỹ, sớm muốn gì ta cũng tóm được ngươi!”
Tới khi trở về Thanh Loan điện, Tiêu Hòa vẫn còn sợ hãi.
Nhưng chợt hắn lại thả lỏng, đời này hắn sẽ không đến Yêu giới nữa, tự nhiên không thể đụng phải nam nhân kia, lời hắn ta không cũng không thể thành.
Tiêu Hòa không dám suy nghĩ nhiều, cuống quít về phòng thay bộ y phục khác.
May mà sư tôn thích an tĩnh, trong điện không có người khác, hắn không cần lo bị người nhìn thấy.
Chuyến hành trình tới Yêu giới lần này rối tung không ra hình ra dáng nhưng cũng gây sức ép một phen, Tiêu Hòa ngã xuống giường, lần đầu được an giấc.
Cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không mơ, no say một giấc nồng.
Hôm sau tỉnh lại tinh thần Tiêu Hòa tốt hơn nhiều, không khỏi cân nhắc lẽ nào rượu trái cây kia thật có công hiệu trợ ngủ?
Biết vậy hắn đã mua thêm mấy vò về, không có chuyện gì uống một chút buổi tối cũng có thể ngon giấc.
Về phần nam nhân tên gọi Hồng Thanh kia, Tiêu Hòa không mảy may suy nghĩ trực tiếp chọn quên đi.
Tắm táp mát mẻ, thay xong y phục, Tiêu Hòa ra khỏi phòng, dự định nhân lúc tảng sáng vạn vật thức tỉnh tu luyện một hồi.
Nhưng vừa ra sân viện liền đụng mặt Vân Thanh.
Tiêu Hòa từ trong nhà đi ra, mà Vân Thanh hiển nhiên là vừa trở về.
Hai người đối diện, Tiêu Hòa căng thẳng, cuống quýt cụp mắt chào: “Sư tôn.”
Mấy ngày nay Vân Thanh rất quan tâm hắn, bình thường sẽ đến dắt tay chỉ dẫn hắn tu luyện. Chính vì nghĩ sư tôn sắp tới gần mình nên Tiêu Hòa mới mất tự nhiên, sợ tâm tư mình bị lộ.
Nhưng lần này Tiêu Hòa cả nghĩ quá rồi.
Vân Thanh không tới gần, chỉ trầm thấp đáp một tiếng “Ừm.” Rồi không nói thêm gì.
Tiêu Hòa thoáng thả lỏng, nhưng lại có chút mất mát, ngẩng đầu lên, thấy Vân Thanh đang nhìn phía sau mình.
Tiêu Hòa ngẩn ra, chưa kịp phản ứng thì một bóng hồng lướt qua, Hồng Sương chân nhân từ phía sau hắn đi tới, nhanh chóng đến bên cạnh Vân Thanh.
Vì còn rất sớm và vội vàng nên mái tóc dài Hồng Sương chưa kịp cột, đen nhánh xoã xuống, vùng eo thon thả, đôi cổ tay trắng ngần đưa ra giữa lớp sa y đỏ càng tôn lên vẻ như châu như ngọc.
Mà ngay sau đó, Vân Thanh nắm chặt lấy tay nàng.
Trái tim Tiêu Hoà chợt thấy chát chúa, nhưng làm sao cũng không dời tầm mắt được.
Nên hắn không thấy sự sốt ruột trên mặt Hồng Sương: “Ngươi đang…”
Vân Thanh hơi híp mắt, Hồng Sương vội ngậm miệng.
Nàng không chút biến sắc đỡ lấy Vân Thanh, ngẩng đầu nói với thiếu niên trước mặt “Tiêu Hòa, ngươi đi dùng điểm tâm đi, ta và sư tôn ngươi còn có chút việc.”
Tiêu Hòa đột nhiên hoàn hồn, cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Dạ.”
Hồng Sương không nói thêm nữa, Vân Thanh càng không mở miệng, Tiêu Hòa ngẩng đầu chỉ nhìn thấy bóng dáng hai người sóng vai bước đi.
Bạch y như tuyết, hồng y như lửa, dưới ánh bình minh mờ nhạt phác vẽ nên hình ảnh đậm chất duy mỹ đủ để người khắp thiên hạ khao khát.
Tiêu Hòa cụp mắt, ngón tay bấu sâu vào lòng bàn tay, tản ra mùi máu tanh.
Không biết tình không thương tổn, tình khởi lên lại khó diệt.
Dù là chuyện đã nhận định bao lần, nhưng không ngừng chứng kiến thì vẫn không ngừng đau.
Tâm tình thoải mái sau khi rời giường hoàn toàn biến mất vô tung.
Tiêu Hòa bỗng sợ hãi, có lẽ hắn nên rời đi, nếu đây đã định là một sự dằn vặt, vậy hắn tránh né không nhìn, có được không.
Khi đã hoàn toàn đi xa, Vân Thanh rốt cuộc nhịn không được, hàng mày anh tuấn nhíu chặt, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Hồng Sương lo lắng thấy rõ, cánh tay phất lên cấp tốc dẫn vài đạo linh khí, định chữa thương cho y, nhưng Vân Thanh khoát tay “Không cần.”
Hồng Sương ngừng lại, thu thế, gấp gáp hỏi “Nghịch kiếp thuật kia quỷ quyệt như thế ư?”
Vân Thanh nhẹ giọng nói “Mệnh cách Tiêu Hoà bất phàm, có cơ thể trời ban, hành động của ta tuy là gánh nạn kiếp thay hắn, nhưng cũng triệt để cắt đứt đường thăng thiên của hắn, nhận trừng phạt này cũng đáng.”
Hồng Sương cau mày, nói tiếp: “Ngươi còn không định nói sự thật cho hắn sao? Nếu muốn sau này ở bên hắn, ngươi nên giải thích rõ chuyện giữa hai chúng ta, để hắn hiểu lầm thế này…”
“Không vội.” Thanh âm Vân Thanh nồng đậm uể oải, “Đợi thuật pháp kết thúc, không có sơ hở nào, ta sẽ nói rõ cùng hắn.”
Hồng Sương ngẩn ra, nhưng hiểu được ý y.
Nghịch kiếp thuật hung hiểm vạn phần, nếu là vô sự, y có thể an tâm che chở hắn trọn đời, nếu có chuyện, cũng không cần thiết giải thích…
Hồng Sương thở dài, không cách nào nói thêm nữa.
Vân Thanh vận hành thuật chữa trị, sau một vòng chu thiên, thần sắc khôi phục hơn nửa, y thu công rồi nói với Hồng Sương “Mấy ngày nay công lực ta không đủ, có thể sẽ không áp chế được Hồng Thanh, nếu hắn ta đi ra, ngươi trông chừng một chút, đừng làm hắn ta nhìn thấy Tiêu Hòa.”
Hồng Sương vừa nghe, liễm lông mày nói “Ta biết.”
Hồng Thanh là ai, người biết không nhiều, nhưng Hồng Sương vừa vặn là một trong những người biết chuyện.
Không biết Vân Thanh thời trẻ tao ngộ cái gì, diễn sinh ra một phó thể có tính cách hoàn toàn tương phản với bản chất. Mới đầu lão tổ sư Hoa Vân tông còn tưởng rằng có người đoạt hồn, nhưng bất kể kiểm nghiệm thế nào trong cơ thể Vân Thanh chỉ có một linh hồn, vậy nên Hồng Thanh này cũng là Vân Thanh.
Cũng may Vân Thanh cường đại, tính cách chủ lãnh tĩnh trầm ổn, hầu hết thời điểm đều có thể áp chế Hồng Thanh, mà Hồng Thanh tuy tùy tiện bất kham, nhưng tương đối đơn giản qua loa, chỉ cần cố gắng vỗ về thì không đến nỗi gây đại họa.
Bất quá Hồng Sương vẫn thấy đau đầu, Hồng Thanh không thích đi theo lẽ thường khó đối phó vô cùng.
Hơn nữa… tên kia ham mê rượu ngon, Hồng Sương nhớ lần gần nhất chạm mặt hắn ta là vào một trăm năm trước, nàng bồi hắn ta uống ba ngày ba đêm, say bảy bảy bốn mươi chín ngày, làm trò cười cho thiên hạ, mất hết mặt mũi.
Vừa nghĩ phải ứng phó tên đó, Hồng Sương có phần sợ.
Nhưng sợ cái gì thì đến cái đó, sáng hôm sau, Hồng Sương liền nhìn thấy nam nhân tóc đỏ chói loá.
Hồng Thanh vừa tỉnh, còn hơi mơ hồ, nhưng hắn ta tỉnh táo rất nhanh, nhướng mày quét mắt xung quanh vài lần, không thèm nghĩ ngợi liền muốn xuống núi.
Hồng Sương vội ngăn cản hắn ta: “Đừng đi đâu hết! Muốn uống rượu ta chuẩn bị cho ngươi!”
Hồng Thanh bình thường không đi đường thẳng, nhưng nghe đến rượu vẫn là dễ nói chuyện, có điều hôm nay hắn ta tương phản, trầm mặt lạnh mày, khoé mắt hẹp dài câu nhân khẽ nhếch, quả thực tà khí phóng túng.
“Ta phải hạ sơn, ta muốn đi tìm một người!”
Một câu nói nghiến răng nghiến lợi, hiển nhiên chấp niệm rất sâu.
Hồng Sương cau mày nói: “Tìm ai? Ta giúp…”
Còn chưa dứt lời thì đột nhiên cảm giác có một khí tức khác quanh quẩn, Hồng Sương ý thức được là Tiêu Hòa đi ra, cấp tốc kéo Hồng Thanh lùi lại mấy bước, thuận tiện lấy thân mình che chắn.
Hồng Sương đang tính toán làm sao ngăn cản nam nhân này, lại thấy Hồng Thanh nhìn chằm chằm phía trước không chớp mắt, khẽ hỏi: “Đó là ai?”
Trong lòng Hồng Sương lộp bộp một tiếng, nhớ tới giao phó của Vân Thanh…
Nhưng đã muộn, Hồng Thanh bắt gặp Tiêu Hòa rồi.
Bất quá không có việc gì, Hồng Sương giải thích “Đó là đệ tử thân truyền của Vân Thanh, yêu quý vô cùng, ngươi đừng đi ra ngoài doạ hắn.”
Hồng Thanh ngẩn ra, chợt khóe miệng cong lên, nở một nụ cười không rõ hàm xúc, ngữ điệu cũng tăng cao “Được, ta sẽ không doạ hắn.”
—— Ta chỉ làm hắn không xuống được giường!
-Hết chapter 48-
Chí ít sư tôn sẽ không hôn hắn.
Ý thức được điều này, Tiêu Hòa bỗng hoàn hồn, vội lùi về sau tránh khỏi ràng buộc của người đến.
“Còn rất nghịch ngợm nha.” Nam nhân tóc đỏ cười khẽ, âm điệu trầm thấp, khóe mắt lộ vẻ quyến luyến.
Người này giống sư tôn như đúc lại mang dáng vẻ phóng túng bất kham, Tiêu Hòa thực sự bị doạ cho thần hồn tán loạn.
Hắn cứ ngơ ngác nhìn đối phương, nam nhân chớp mắt đưa tình, lại tiến đến gần: “Thích dung mạo này sao? Thích thì đừng đẩy ra chứ.”
Vừa dứt lời liền cúi đầu, không chút do dự ngậm lấy môi hắn.
Nếu mới vừa rồi còn đang sững sờ bàng hoàng, thì giờ khắc này Tiêu Hòa hết sức chăm chú.
Hắn mở to mắt nhìn đôi mắt quen thuộc, ngũ quan quen thuộc, lòng thầm giật mình, phảng phất như đã hoàn thành tâm nguyện bấy lâu.
Sư tôn… đang hôn hắn.
Nghĩ tới điều này, đầu quả tim như bị lông vũ quét qua, cả người khẽ run rẩy.
Nam nhân tóc đỏ nhạy cảm nhận ra dị dạng của hắn, mỉm cười, tách khớp hàm hắn ra, tiến quân thần tốc.
Tiêu Hòa rên rỉ một tiếng, đổi lại nụ hôn càng thêm nhiệt liệt mang đậm ý tứ tình dục, kỹ xảo tốt quá sức tưởng tượng, quấn quít hắn, ôm lấy hắn, hận không thể hút sạch thần hồn hắn.
Chỉ một nụ hôn lại kịch liệt như mưa rền gió dữ, nhiệt tình như trời long đất lở, thổi đến nhân tâm đều say, lay đến lòng người không nhận rõ phương hướng.
Tiêu Hòa run nhẹ, nam nhân tóc đỏ một tay chế trụ hông hắn, đứng thẳng, đôi mắt hẹp dài lộ rõ lửa dục: “Tiểu tử, ngươi mỹ vị lắm.”
Tiêu Hòa cau mày, ý thức vừa quay về lại bị đối phương cúi đầu hôn tiếp, cuốn vào bể dục sâu thẳm.
Cho đến khi họ đổi địa điểm, Tiêu Hòa bị thả xuống giường, y phục bị cởi ra, xương quai xanh bị liếm mút, Tiêu Hòa mới thình lình hồi thần.
Hắn đang làm gì… Rốt cuộc hắn đang làm gì!
Tiêu Hòa nhướng mi, không còn chút lửa tình nào.
Một nơi xa lạ, chiếc giường xa lạ, và một nam nhân xa lạ.
Đúng thế… tuy bề ngoài hắn ta giống sư tôn như đúc, nhưng Tiêu Hòa đã có thể khẳng định người này tuyệt đối không phải sư tôn.
Không ngờ hắn lại cùng một nam nhân mới gặp lần đầu ở Yêu giới lăn tới trên giường.
Dưới tình huống không uống lấy một giọt rượu.
Thật… thật hoang đường.
Đáy lòng Tiêu Hòa lạnh lẽo, triệt để tỉnh táo.
Nam nhân trên người vẫn đang hôn hít hắn, Tiêu Hòa không ngốc đến mức đi phản kháng kịck liệt.
Thực lực cả hai cách biệt lớn lắm, chọc giận hắn ta e là sẽ gặp hoạ.
Tiêu Hòa thầm tính toán, có ý tưởng.
Hắn nhúc nhích một chút, nhẹ giọng nói: “Chờ… Chờ đã.”
Nam nhân tóc đỏ ngẩng đầu, khóe mắt khẽ nhếch, con ngươi nóng rực khiến dung mạo tuyệt thế nhiễm mười vạn phần tư thái diễm lệ: “Sao thế?”
Chất giọng khàn khàn mê người, Tiêu Hòa không khỏi giật mình, nhưng rất nhanh hắn liền tỉnh táo, dịu giọng nói: “Ta… ta đi tẩy rửa trước đã.”
Nghe câu này, khóe mắt nam nhân tóc đỏ hơi cong, lộ ra nụ cười trẻ con: “Không có việc gì, ngươi thơm vô cùng.”
Tiêu Hòa dừng một chút, kiên trì nói: “Tẩy rửa sẽ thoải mái hơn.”
Hắn nhỏ giọng tức giận, nam nhân chỉ cảm thấy ngứa ngáy cực kì, hận không thể lập tức lột y phục của hắn, chiếm hữu hắn.
Nhưng cân nhắc tiểu tử này nhỏ tuổi, ngượng ngùng, vẫn là nên dung túng một chút, bèn cười nói: “Ta giúp ngươi tẩy.”
“Đừng…” Tiêu Hòa kinh hoảng, ngay sau đó lại hạ giọng điệu, ôn nhu nói “Nhanh lắm, ngươi chờ ta một lát đi.”
Hắn cố ý kéo dài âm cuối, thêm phần nũng nịu.
Nam nhân tóc đỏ cảm thấy hưởng thụ, nghĩ tới lát nữa có thể làm hắn phát ra âm thanh càng thêm vui tươi thì có động lực nhẫn nại hơn: “Được, ta chờ ngươi.”
Tiêu Hòa thầm thở phào nhẹ nhõm, chờ đối phương đứng lên mới từ từ đứng dậy, để hắn ta không sinh nghi, hắn không chỉnh lại y phục, kéo vạt áo đi thẳng vào dục thất.
Thân hình thiếu niên tinh tế, trường bào vốn ngay ngắn do tháo nút thắt mà xốc xếch lỏng lẻo, lộ ra cần cổ trắng nõn bả vai tròn trịa hằn lấm chấm vết đỏ, càng bật lên vẻ mê người.
Yết hầu nam nhân tóc đỏ khẽ nhúc nhích, có hơi hối hận rồi, tẩy cái gì tẩy, hiện tại hắn ta chỉ muốn vồ tới làm hắn.
Nhưng xoay người một cái, thiếu niên đẹp đẽ kia đã tiến vào dục thất.
Trở tay đóng cửa lại, lúc này Tiêu Hòa mới thở phào nhẹ nhõm hẳn, vội vàng sờ sờ giới chỉ trên ngón tay, một Truyền Tống phù khẩn cấp đột nhiên xuất hiện.
Đây là phù chú thông thẳng đến Thanh Loan sơn do sư tôn đặc biệt chuẩn bị cho hắn, tổng cộng có mười cái, sử dụng vào bất kỳ tình huống khẩn cấp nào cũng có thể đưa hắn trở lại Thanh Loan điện trong thời gian ngắn nhất.
Tiêu Hòa không dám trễ nải, cấp tốc thôi động phù chú, truyền tống trận xuất hiện.
Đúng lúc này, cửa phòng tắm mở ra, nam nhân tóc đỏ loã thân trên xuất hiện, nhận ra Tiêu Hòa đang làm gì liền rảo bước tiến lên nhưng chỉ kéo được tay áo hắn.
Tiêu Hòa ngẩn người, ngay lúc cấp bách trực lấy thanh chuỷ thủ trong giới chỉ ra cắt rách ống tay áo.
Nam nhân tóc đỏ nhướng mày, hai mắt bùng cháy, có lửa giận cũng có nồng đậm ý muốn chinh phục “Ta tên Hồng Thanh, nhớ kỹ, sớm muốn gì ta cũng tóm được ngươi!”
Tới khi trở về Thanh Loan điện, Tiêu Hòa vẫn còn sợ hãi.
Nhưng chợt hắn lại thả lỏng, đời này hắn sẽ không đến Yêu giới nữa, tự nhiên không thể đụng phải nam nhân kia, lời hắn ta không cũng không thể thành.
Tiêu Hòa không dám suy nghĩ nhiều, cuống quít về phòng thay bộ y phục khác.
May mà sư tôn thích an tĩnh, trong điện không có người khác, hắn không cần lo bị người nhìn thấy.
Chuyến hành trình tới Yêu giới lần này rối tung không ra hình ra dáng nhưng cũng gây sức ép một phen, Tiêu Hòa ngã xuống giường, lần đầu được an giấc.
Cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không mơ, no say một giấc nồng.
Hôm sau tỉnh lại tinh thần Tiêu Hòa tốt hơn nhiều, không khỏi cân nhắc lẽ nào rượu trái cây kia thật có công hiệu trợ ngủ?
Biết vậy hắn đã mua thêm mấy vò về, không có chuyện gì uống một chút buổi tối cũng có thể ngon giấc.
Về phần nam nhân tên gọi Hồng Thanh kia, Tiêu Hòa không mảy may suy nghĩ trực tiếp chọn quên đi.
Tắm táp mát mẻ, thay xong y phục, Tiêu Hòa ra khỏi phòng, dự định nhân lúc tảng sáng vạn vật thức tỉnh tu luyện một hồi.
Nhưng vừa ra sân viện liền đụng mặt Vân Thanh.
Tiêu Hòa từ trong nhà đi ra, mà Vân Thanh hiển nhiên là vừa trở về.
Hai người đối diện, Tiêu Hòa căng thẳng, cuống quýt cụp mắt chào: “Sư tôn.”
Mấy ngày nay Vân Thanh rất quan tâm hắn, bình thường sẽ đến dắt tay chỉ dẫn hắn tu luyện. Chính vì nghĩ sư tôn sắp tới gần mình nên Tiêu Hòa mới mất tự nhiên, sợ tâm tư mình bị lộ.
Nhưng lần này Tiêu Hòa cả nghĩ quá rồi.
Vân Thanh không tới gần, chỉ trầm thấp đáp một tiếng “Ừm.” Rồi không nói thêm gì.
Tiêu Hòa thoáng thả lỏng, nhưng lại có chút mất mát, ngẩng đầu lên, thấy Vân Thanh đang nhìn phía sau mình.
Tiêu Hòa ngẩn ra, chưa kịp phản ứng thì một bóng hồng lướt qua, Hồng Sương chân nhân từ phía sau hắn đi tới, nhanh chóng đến bên cạnh Vân Thanh.
Vì còn rất sớm và vội vàng nên mái tóc dài Hồng Sương chưa kịp cột, đen nhánh xoã xuống, vùng eo thon thả, đôi cổ tay trắng ngần đưa ra giữa lớp sa y đỏ càng tôn lên vẻ như châu như ngọc.
Mà ngay sau đó, Vân Thanh nắm chặt lấy tay nàng.
Trái tim Tiêu Hoà chợt thấy chát chúa, nhưng làm sao cũng không dời tầm mắt được.
Nên hắn không thấy sự sốt ruột trên mặt Hồng Sương: “Ngươi đang…”
Vân Thanh hơi híp mắt, Hồng Sương vội ngậm miệng.
Nàng không chút biến sắc đỡ lấy Vân Thanh, ngẩng đầu nói với thiếu niên trước mặt “Tiêu Hòa, ngươi đi dùng điểm tâm đi, ta và sư tôn ngươi còn có chút việc.”
Tiêu Hòa đột nhiên hoàn hồn, cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Dạ.”
Hồng Sương không nói thêm nữa, Vân Thanh càng không mở miệng, Tiêu Hòa ngẩng đầu chỉ nhìn thấy bóng dáng hai người sóng vai bước đi.
Bạch y như tuyết, hồng y như lửa, dưới ánh bình minh mờ nhạt phác vẽ nên hình ảnh đậm chất duy mỹ đủ để người khắp thiên hạ khao khát.
Tiêu Hòa cụp mắt, ngón tay bấu sâu vào lòng bàn tay, tản ra mùi máu tanh.
Không biết tình không thương tổn, tình khởi lên lại khó diệt.
Dù là chuyện đã nhận định bao lần, nhưng không ngừng chứng kiến thì vẫn không ngừng đau.
Tâm tình thoải mái sau khi rời giường hoàn toàn biến mất vô tung.
Tiêu Hòa bỗng sợ hãi, có lẽ hắn nên rời đi, nếu đây đã định là một sự dằn vặt, vậy hắn tránh né không nhìn, có được không.
Khi đã hoàn toàn đi xa, Vân Thanh rốt cuộc nhịn không được, hàng mày anh tuấn nhíu chặt, khóe miệng tràn ra máu tươi.
Hồng Sương lo lắng thấy rõ, cánh tay phất lên cấp tốc dẫn vài đạo linh khí, định chữa thương cho y, nhưng Vân Thanh khoát tay “Không cần.”
Hồng Sương ngừng lại, thu thế, gấp gáp hỏi “Nghịch kiếp thuật kia quỷ quyệt như thế ư?”
Vân Thanh nhẹ giọng nói “Mệnh cách Tiêu Hoà bất phàm, có cơ thể trời ban, hành động của ta tuy là gánh nạn kiếp thay hắn, nhưng cũng triệt để cắt đứt đường thăng thiên của hắn, nhận trừng phạt này cũng đáng.”
Hồng Sương cau mày, nói tiếp: “Ngươi còn không định nói sự thật cho hắn sao? Nếu muốn sau này ở bên hắn, ngươi nên giải thích rõ chuyện giữa hai chúng ta, để hắn hiểu lầm thế này…”
“Không vội.” Thanh âm Vân Thanh nồng đậm uể oải, “Đợi thuật pháp kết thúc, không có sơ hở nào, ta sẽ nói rõ cùng hắn.”
Hồng Sương ngẩn ra, nhưng hiểu được ý y.
Nghịch kiếp thuật hung hiểm vạn phần, nếu là vô sự, y có thể an tâm che chở hắn trọn đời, nếu có chuyện, cũng không cần thiết giải thích…
Hồng Sương thở dài, không cách nào nói thêm nữa.
Vân Thanh vận hành thuật chữa trị, sau một vòng chu thiên, thần sắc khôi phục hơn nửa, y thu công rồi nói với Hồng Sương “Mấy ngày nay công lực ta không đủ, có thể sẽ không áp chế được Hồng Thanh, nếu hắn ta đi ra, ngươi trông chừng một chút, đừng làm hắn ta nhìn thấy Tiêu Hòa.”
Hồng Sương vừa nghe, liễm lông mày nói “Ta biết.”
Hồng Thanh là ai, người biết không nhiều, nhưng Hồng Sương vừa vặn là một trong những người biết chuyện.
Không biết Vân Thanh thời trẻ tao ngộ cái gì, diễn sinh ra một phó thể có tính cách hoàn toàn tương phản với bản chất. Mới đầu lão tổ sư Hoa Vân tông còn tưởng rằng có người đoạt hồn, nhưng bất kể kiểm nghiệm thế nào trong cơ thể Vân Thanh chỉ có một linh hồn, vậy nên Hồng Thanh này cũng là Vân Thanh.
Cũng may Vân Thanh cường đại, tính cách chủ lãnh tĩnh trầm ổn, hầu hết thời điểm đều có thể áp chế Hồng Thanh, mà Hồng Thanh tuy tùy tiện bất kham, nhưng tương đối đơn giản qua loa, chỉ cần cố gắng vỗ về thì không đến nỗi gây đại họa.
Bất quá Hồng Sương vẫn thấy đau đầu, Hồng Thanh không thích đi theo lẽ thường khó đối phó vô cùng.
Hơn nữa… tên kia ham mê rượu ngon, Hồng Sương nhớ lần gần nhất chạm mặt hắn ta là vào một trăm năm trước, nàng bồi hắn ta uống ba ngày ba đêm, say bảy bảy bốn mươi chín ngày, làm trò cười cho thiên hạ, mất hết mặt mũi.
Vừa nghĩ phải ứng phó tên đó, Hồng Sương có phần sợ.
Nhưng sợ cái gì thì đến cái đó, sáng hôm sau, Hồng Sương liền nhìn thấy nam nhân tóc đỏ chói loá.
Hồng Thanh vừa tỉnh, còn hơi mơ hồ, nhưng hắn ta tỉnh táo rất nhanh, nhướng mày quét mắt xung quanh vài lần, không thèm nghĩ ngợi liền muốn xuống núi.
Hồng Sương vội ngăn cản hắn ta: “Đừng đi đâu hết! Muốn uống rượu ta chuẩn bị cho ngươi!”
Hồng Thanh bình thường không đi đường thẳng, nhưng nghe đến rượu vẫn là dễ nói chuyện, có điều hôm nay hắn ta tương phản, trầm mặt lạnh mày, khoé mắt hẹp dài câu nhân khẽ nhếch, quả thực tà khí phóng túng.
“Ta phải hạ sơn, ta muốn đi tìm một người!”
Một câu nói nghiến răng nghiến lợi, hiển nhiên chấp niệm rất sâu.
Hồng Sương cau mày nói: “Tìm ai? Ta giúp…”
Còn chưa dứt lời thì đột nhiên cảm giác có một khí tức khác quanh quẩn, Hồng Sương ý thức được là Tiêu Hòa đi ra, cấp tốc kéo Hồng Thanh lùi lại mấy bước, thuận tiện lấy thân mình che chắn.
Hồng Sương đang tính toán làm sao ngăn cản nam nhân này, lại thấy Hồng Thanh nhìn chằm chằm phía trước không chớp mắt, khẽ hỏi: “Đó là ai?”
Trong lòng Hồng Sương lộp bộp một tiếng, nhớ tới giao phó của Vân Thanh…
Nhưng đã muộn, Hồng Thanh bắt gặp Tiêu Hòa rồi.
Bất quá không có việc gì, Hồng Sương giải thích “Đó là đệ tử thân truyền của Vân Thanh, yêu quý vô cùng, ngươi đừng đi ra ngoài doạ hắn.”
Hồng Thanh ngẩn ra, chợt khóe miệng cong lên, nở một nụ cười không rõ hàm xúc, ngữ điệu cũng tăng cao “Được, ta sẽ không doạ hắn.”
—— Ta chỉ làm hắn không xuống được giường!
-Hết chapter 48-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook