Đi Trên Mây, Nhìn Xuống Mây
-
Chương 11: Thuận theo tự nhiên
Ngoài cửa sổ đèn đóm rực rỡ.
Bởi vì lo lắng cho Cố Tự Do nên Đào Nhiễm vẫn chưa về, nằm xuống ngay bên cửa sổ cạnh Cố Tự Do.
Cảnh Triệt bước vào xem, thấy Cố Tự Do đang ngủ rất say nên không quấy rầy. Bước ra phòng khách, nhìn thấy Chu Diệc Trạm đang tựa vào cửa phòng ngủ của mình mỉm cười, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một dòng nước ấm áp.
Đã gần một tuần trôi qua, vì để chuẩn bị thi cử nên không gặp Chu Diệc Trạm, chỉ gọi cho nhau vài cuộc điện thoại nhàn nhạt, hiện giờ nhìn thấy hắn đang đứng tùy ý như vậy trước mặt mình, bộ dáng như một lẽ tự nhiên như thế, quả thật trong lòng cũng cảm nhận được tư vị ngọt ngào.
Chu Diệc Trạm mặc một chiếc áo sơ mi trắng với đường nét được may rất khác biệt, tóc hơi dài một chút, nhưng vẫn toát lên vẻ sạch sẽ, thư thái và chỉnh tề, nơi khóe miệng nhếch lên một độ cung nhỏ, trong mắt tràn ngập sự nhu tình. Hắn thấp giọng mở miệng: “Tự Do rất kiên cường, đừng lo lắng.”
“Em… Thật ra không phải là em lo lắng, mà chỉ là…” Cảnh Triệt bước đến trước mặt hắn, đột nhiên rất muốn tựa đầu vào trong lòng người này.
“Ngốc, suy nghĩ nhiều quá rồi đấy. Cứ thuận theo tự nhiên đi, em hiểu không? Đừng sợ. Anh sẽ ở bên em.” Chu Diệc Trạm biết Cảnh Triệt đang nghĩ đến mình, nghĩ tới con đường gian khổ sau này, nghĩ tới trách nhiệm gia đình và hậu quả sắp sửa phải đối mặt.
Cảnh Triệt hít hít cái mũi, vừa muốn mở miệng, giây tiếp theo đã bị một bàn tay lớn giữ lấy cổ rồi rơi vào một cái ôm ấm áp.
Chu Diệc Trạm ôm chặt cậu, hơi hơi cúi đầu dán vào sau tai Cảnh Triệt, giọng nói dịu dàng trầm thấp chậm rãi nói bên tai Cảnh Triệt: “Hãy tin anh.”
Cảnh Triệt không nói lời nào, hai tay vòng quanh vòng eo của hắn.
Hai người cứ ôm nhau như vậy một lúc, bỗng nhiên Chu Diệc Trạm khẽ cười nói: “Đêm nay anh không lái xe đến, làm sao giờ?”
Cảnh Triệt đờ ra một lúc mới phản ứng được ý hắn là không có phương tiện để về, mặt bỗng nhiên đỏ bừng. Đẩy hắn ra, ấp úng nói: “Có xe taxi mà…”, một bàn tay của Chu Diệc Trạm vẫn đặt trên vai cậu, cúi đầu nhìn vào mắt cậu.
“Thế thì anh… ngủ sô pha vậy…”, Chu Diệc Trạm nhìn đầu Cảnh Triệt đã cúi thấp đến độ sắp chạm mặt đất, trêu chọc trong mắt càng nhiều.
“Sô pha quá nhỏ.” Chu Diệc Trạm nâng mặt Cảnh Triệt lên, chỉ thấy mắt Cảnh Triệt liếc nhìn xung quanh mà không đối diện với mình.
“Vậy thì em ngủ sô pha cũng được…” Cảnh Triệt nói xong, trong lòng không khỏi thở dài: Đừng nhìn em nữa, anh có biết ánh mắt của anh yêu nghiệt lắm không!
“Như thế sao được, em mà ngủ sô pha thì anh sẽ rất áy náy đó. Hay là giống như lần trước đi, hai ta cùng nhau ngủ trên một giường.” Chu Diệc Trạm cười tủm tỉm.
“Hả?” Cảnh Triệt bị lời này hù dọa, “Lần trước? Em ngủ cùng anh khi nào cơ…” Vừa nói xong đã đột nhiên nhớ tới, lần trước đưa Chu Diệc Trạm về, lúc vừa vào cửa mình đã ngủ trên ghế sa lon, nhưng ngày hôm sau tỉnh lại lại ở trên giường, chăng lẽ Chu Diệc Trạm ôm mình đặt trên giường… OH NO! Mình cứ thế mà ngủ cùng ảnh trên cùng một cái giường vậy sao?
Cơ thể Cảnh Triệt phản ứng trước não bộ, đá một cước sang.
Chu Diệc Trạm vẫn cười, nhanh nhạy tránh được.
“Chỉ là anh nhìn em ngủ trên ghế sa lon quá cực khổ, cho nên tốt bụng chia nửa giường cho em thôi à.” Chu Diệc Trạm kéo người đang tức giận đến mức mặt càng lúc càng đỏ về phía mình: “Yên tâm đi, em ngủ cũng được lắm, không ngáy cũng không chảy nước miếng.”
“Anh còn nói nữa!” Cảnh Triệt vừa vội vừa thẹn.
“Được rồi được rồi, đã hơn mười hai giờ rồi, nếu em không đi ngủ thì mai định ngủ trong giờ thi ở trường sao?” Chu Diệc Trạm quyết đoán kéo bạn học Cảnh Tiểu Triệt không được tự nhiên vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
Cảnh Triệt thở hổn hển, trong lòng vừa ngẫm vừa nghĩ: Đây là phòng của ông đây đó, ông đây cần gì phải cam chịu như vậy chứ. Ngủ thì ngủ thôi chứ có cái gì đâu! Tôi chen cho chật chết anh! Vừa nghĩ vừa cười xán lạn, nhảy lên giường trước Chu Diệc Trạm, tay chân dài mở ra hình chữ đại(大), chiếm luôn hai phần ba giường.
“Em ngủ thoải mái ngày mai mới thi tốt được, anh thì tùy nha.” Cảnh Triệt nói xong, đắc ý nhắm mắt lại, không để ý đến Chu Diệc Trạm nữa.
Chu Diệc Trạm đứng trước giường, nhìn tên nhóc nào đó bày ra nét trẻ con, khóe miệng không nhịn được mà nhếch cao lên.
Cậu cứ như thế mà mặc áo sơ mi mở phanh ra trước mắt hắn, tay chân thon dài trắng nõn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng nhàn nhạt vì đang cười rất đắc ý nên còn có má lúm đồng tiền, hàng lông mi khe khẽ động đậy. Thị uy người khác chỗ nào đây chứ, rõ ràng là một bức “Nhâm quân thải hiệt”(1) hình người mà.
Chu Diệc Trạm chiến đấu nội tâm: Nhào lên hay không nhào lên, đấy là cả một vấn đề.
Cảnh Triệt nhắm mắt cả buổi không nghe thấy động tĩnh gì, không kiềm được mở mắt ra bèn nhìn thấy Chu Diệc Trạm đang đứng ở trước giường cười tủm tỉm nhìn mình, cũng không nói câu nào.
“Anh làm gì mà cười gian thế.”
“Gian?” Chu Diệc Trạm sờ sờ mặt mình. Hình như là vậy thì phải, bạn học Cảnh Tiểu Triệt, em phải nhớ kĩ chuyện này đấy, sau này mà dám bày ra bộ dáng này trước mặt người khác, anh… anh sẽ… Haiz… Chu Diệc Trạm đau khổ thở dài, trong nháy mắt đã tiến lên một bước, đè lên Cảnh Triệt.
Cảnh Triệt nhìn mặt Chu Diệc Trạm trong nháy mắt đã phóng đại trước mắt mình, sợ tới mức hai mắt đều trừng lớn.
Khoảng cách gần như vậy, chóp mũi này chạm chóp mũi nọ. Chu Diệc Trạm ngắm đôi đồng tử đen trong suốt của Cảnh Triệt đang phản chiếu lại hình ảnh của mình,
Trong đầu Cảnh Triệt nổ tung, xong rồi, lại bị hôn nữa.
Chu Diệc Trạm hôn nhẹ một lúc, cảm giác người nằm dưới vẫn đang ở trạng thái khiếp sợ và bất an, bèn bắt buộc bản thân dừng lại. Nghiêng người nằm bên cạnh Cảnh Triệt, kéo chăn lên đắp thay cho cậu, khe khẽ nói: “Em không thích thì sau này anh sẽ chú ý hơn.”
Cảnh Triệt nghiêng đầu nhìn hắn, suy nghĩ, hơi dè dặt mà nói ra: “Xin lỗi anh, em… Chỉ là…”
“Không sao cả, anh đợi đến khi em đã chuẩn bị tốt.” Chu Diệc Trạm vẫn mỉm cười như cũ, tắt đèn đầu giường.
Trong bóng tối, Cảnh Triệt vươn tay ôm lấy eo của Chu Diệc Trạm, rúc đầu thật sâu trước ngực hắn. Giọng nói rầu rĩ từ trong lòng Chu Diệc Trạm truyền đến: “Em sẽ không để anh phải đợi lâu đâu.”
Chu Diệc Trạm vỗ vỗ sau lưng cậu, ôm cậu chặt hơn nữa.
Người nghiêm túc với tình yêu, sẽ luôn do dự thật lâu, mà nếu lí do do dự là vì quyết định có nên thật tâm trao đi hay không, vậy hãy để cho sự do dự này thêm chút thời gian nữa, nhận được chân tâm, chẳng phải cũng rất tuyệt hay sao.
Cảnh Triệt, em có thể do dự, chỉ cần anh biết mình vẫn kiên định là được rồi.
Sáng sớm hôm sau, khi Cảnh Triệt tỉnh dậy trong tiếng oanh tạc của đồng hồ báo thức, phát hiện ra mình đang ở trong trạng thái cuộn người, được Chu Diệc Trạm ôm vào trong lòng, tim bắt đầu đập nhanh.
Mau chóng trở mình dậy rồi rửa mặt thay quần áo, nói với người trên giường một câu: “Lúc em đi thi thì nhớ khóa cửa cho kỹ” đã vội chạy ra ngoài.
Chu Diệc Trạm xem thời gian, xoay người muốn tiếp tục ngủ, lại nghe thấy bên ngoài cửa tiếng loảng xoảng đầy hỗn loạn từ chỗ Cố Tự Do “Cảnh Tiểu Triệt cậu chờ tớ chút với hôm nay là thi về quảng cáo tâm lý học hả?” rồi cả tiếng hô của Đào Nhiễm “Tự Do em nhớ mua bữa sáng mà ăn đó buổi trưa thi xong đứng ở cổng trường chờ anh anh đến đón em…”, Chu Diệc Trạm bỗng nhiên nghĩ tới hôm nay là ngày thi cuối cùng của Cảnh Triệt và Cố Tự Do, vậy tức là, nhóc con kia sắp được nghỉ rồi.
Tâm trạng của Chu Diệc Trạm tốt lên, hô vọng một tiếng ra ngoài cửa: “Tiểu Đào Tử, buổi chiều tớ đến cùng cậu!”
Cảnh Triệt nhìn mấy người trong tổ nhỏ của mình, trong lòng vừa mừng vừa đau khổ.
Mừng chính là vì Cố Tự Do ở trong cùng một tổ với mình, trong tổ còn có Dương Nghĩa và một bạn nữ thành tích cực tốt nhưng cũng rất cường hãn, bí thư chi đoàn Lương Sảng, hai người này và mình cũng coi như tương đối quen thân. Khổ nỗi là, tổ trưởng tất nhiên chính là Triệu Gia Đồng.
Năm người ra sân cỏ đằng sau dãy lớp học tìm chỗ ngồi xuống, chuẩn bị bắt đầu thảo luận.
Tuy rằng hôm qua Cố Tự Do cũng nhận được tin nhắn thông báo, nhưng bởi vì lúc ấy tâm trạng rất xấu nên hoàn toàn không để ý đến, lúc này tuy vẫn tạm thời ở lại nhưng lại vì không tham gia họp lớp nên không hiểu chút gì. Triệu Gia Đồng nói qua về tình hình, Cố Tự Do nghe xong lại nhàn nhạt đáp: “Tớ đi đây.”
“Vì sao?” Triệu Gia Đồng hỏi.
“Nghỉ hè tớ còn có việc khác, không định đi thực tập. Cho nên cũng không cần phải tham gia mấy cái tuyển chọn dự án như vậy.”
“Đây là hoạt động của lớp…” Triệu Gia Đồng hơi sốt ruột.
“Không phải chúng ta có 31 người sao, chắc chắn sẽ có một tổ có nhiều người hơn, các cậu cử một người sang là được. Ngại quá, thật sự là tớ đã có sắp xếp khác rồi.” Giọng điệu của Cố Tự Do rất kiên định.
“Tự Do. Cậu…” Cảnh Triệt vừa định hỏi, điện thoại của Cố Tự Do vang lên.
“A lô, em còn ở trong này, anh chờ chút nữa, em ra liền.” Cố Tự Do nói chuyện điện thoại xong, mỉm cười với Triệu Gia Đồng: “Nhà tớ có việc rồi, phải đi trước. Về chuyện tuyển chọn dự án lần này, tớ thật sự không có hứng thú cũng không có thời gian, thật ngại quá.”
Dương Nghĩa và Lương Sảng không nói gì, Cảnh Triệt thấy Dương Nghĩa bày ra vẻ không sao hết, Lương Sảng có chút không vui, mà Triệu Gia Đồng lại cực kỳ không yên lòng.
Thật ra Cảnh Triệt hiểu được sự sắp đặt của Triệu Gia Đồng. Mình và Cố Tự Do là bạn tốt với nhau, xếp trong cùng một tổ, cũng không sợ mà cố ý tìm gặp Cảnh Triệt. Nhưng lại không nghĩ đến việc Cố Tự Do muốn rời đi, Triệu Gia Đồng quả thật rất lo lắng Cảnh Triệt cũng sẽ không tham gia nữa.
“Tiểu Triệt, tớ đi trước, phải về nhà một chuyến.” Cố Tự Do đứng dậy nhìn Cảnh Triệt.
“Ừm, chú ý an toàn, có vấn đề cứ gọi điện thoại cho tớ.” Cảnh Triệt gật đầu hiểu rõ.
Triệu Gia Đồng thấy Cảnh Triệt không có ý muốn rời đi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đang muốn nói chuyện thì Cố Tự Do mới bước ra được vài bước lại quay đầu lại: “À đúng rồi, Chu Diệc Trạm cũng ở ngoài cổng trường đó…”
Cảnh Triệt nghe thấy mà sửng sốt, lập tức lên tiếng trả lời: “Bảo anh ấy đi trước đi, chốc nữa tớ sẽ liên lạc với ảnh.” Ngẫm lại không biết Chu Diệc Trạm qua đây để làm gì.
Triệu Gia Đồng tâm tình không ổn định nhìn Cảnh Triệt đang thất thần, nhẹ ho khan một tiếng.
“Bây giờ chúng ta ít đi một người, làm sao mà thảo luận đây.” Dương Nghĩa lười biếng nằm xuống cỏ.
“Cố Tự Do cũng vô trách nhiệm quá!” Lương Sảng bất mãn lẩm bẩm.
“Trước khi chia tổ cũng không trưng cầu ý từ cậu ấy, là tớ thất trách.” Triệu Gia Đồng vội vàng trấn an hai người kia, “Tối nay tớ sắp xếp lại một chút, ngày mai chúng ta lại hẹn thời gian đi.”
Ba người còn lại từ chối cho ý kiến. Dương Nghĩa đứng lên vỗ vỗ bả vai Cảnh Triệt: “Hôm đó tớ thấy vị tổng giám đốc Lâm nói chuyện với cậu bên ngoài lớp, hai người quen nhau sao?”
Cảnh Triệt lần nữa lại cảm thấy phiền lòng với bản chất “buôn chuyện” của cậu ta.
“Tớ chỉ quen em trai anh ta thôi, gặp anh ta cũng chỉ có hai lần, hôm đó chẳng qua chỉ là chào hỏi.”
“Hả? Cậu quen biết vị tổng giám đốc của công ty MARS?” Lương Sảng vừa nghe đã thấy hứng thú.
“Thật sự là chỉ gặp nhau có hai lần, không tính là quen thân gì.” Cảnh Triệt khó xử.
“Đầu năm nay không phải chỉ cần quen biết thôi là được sao. Tớ thấy tổ mình rất có hy vọng!” Dương Nghĩa ôm ghì lấy cổ Cảnh Triệt cười xấu xa: “Tranh thủ mấy ngày này gặp thêm vài lần, rồi có khi chúng ta sẽ được đi cửa sau luôn không chừng.”
“Cậu vẫn nên suy nghĩ làm sao để làm dự án cho tốt đi.” Cảnh Triệt đẩy đầu cậu ta ra.
“Đúng rồi đúng rồi, tổng giám đốc Lâm thoạt nhìn thật trẻ, lại đẹp trai nữa, anh ta có bạn gái chưa?” Lương Sảng hỏi.
“Chị đại à chị tha cho em đi, em cũng không rõ lắm.” Cảnh Triệt vừa đánh hơi thấy mùi “tám chuyện” đã đau đầu.
“Cậu chết tâm đi. Dù người ta không có bạn gái thì cũng không đến lượt cậu… Nhìn lại, nhìn lại chính mình đi!” Dương Nghĩa nói xong cười ha ha, Lương Sảng đạp một cú, hai người vừa đánh nhau vừa cười đùa.
Cảnh Triệt đứng ở bên cạnh nhìn Dương Nghĩa bị Lương Sảng đấm tay này đá chân kia mà cười hả hê, giọng của Triệu Gia Đồng nhàn nhạt truyền tới từ bên người.
“Tớ còn sợ cậu cũng sẽ không tham gia nữa.”
“Ha ha, dù sao cũng rảnh mà.” Cảnh Triệt quay đầu lại nhìn Triệu Gia Đồng, mỉm cười, “Vậy sắp xếp thời gian xong thì phiền cậu thông báo cho tớ, không có chuyện gì khác nữa thì tớ đi trước.”
“Cảnh Triệt, tớ…” Triệu Gia Đồng muốn nói lại thôi.
Cảnh Triệt nghĩ thầm, tốt nhất là cậu cứ nói ra đi rồi chúng ta giải quyết luôn cũng được, nhưng vẻ mặt Triệu Gia Đồng biến hóa hồi lâu vẫn thở dài nặng nề, không nói gì nữa.
Cảnh Triệt cười cười, xách ba lô trên cỏ lên, xoay người. Vòng qua dãy lớp học đã nhìn thấy Chu Diệc Trạm hai tay đút túi quần, đứng thong thả trước bảng tuyên truyền ngắm poster màu sắc rực rỡ bên trong.
“Em tưởng anh đi trước rồi.” Cảnh Triệt bước đến đứng bên cạnh hắn.
Chu Diệc Trạm quay đầu lại, trong mắt tràn đầy ý cười: “Không sao cả, anh đợi em. Hơn nữa ngắm nhìn trường học này, tâm trạng đúng là khác thường. Lên đại học thật nhàn rỗi, rất hoài niệm.”
“Anh hoài niệm anh ấy chứ gì.” Cảnh Triệt vừa thốt ra mới ý thức được lời mình vừa nói, vội quay đầu nhỏ giọng nói: “Thực lòng xin lỗi anh, em thường thô lỗ quá, chưa nghĩ đã…”
“Anh rất vui.” Chu Diệc Trạm ngắt lời giải thích của cậu, “Anh chỉ hoài niệm cuộc sống đại học mà thôi, là cuộc sống đại học của chính anh. Mà điều làm anh vui chính là vì những lời này của em đã chứng tỏ rằng em có để ý đến anh, em ghen!”
Cảnh Triệt nhìn thấy Chu Diệc Trạm đầy vẻ trêu tức lại còn cười xấu xa, bèn cầm ba lô ném sang.
Chu Diệc Trạm tránh được, lấy ba lô cậu khoác lên vai mình: “Anh xin lỗi anh xin lỗi mà. Anh trai anh chiều nay gọi điện bảo đêm nay EYE có buổi gặp mặt fans nho nhỏ, hỏi xem em có muốn đi hay không.”
“Thật?” Cảnh Triệt mừng rỡ.
“Muốn đi thì mau lên nào. Đi ăn cơm trước, sau đó anh chở em tới.”
Cảnh Triệt cười híp mắt nhìn Chu Diệc Trạm, bỗng nhiên nháy mắt một cái, bắt chước bộ dáng của địa chủ ác bá: “Làm tốt lắm, muốn cái gì, đại gia em đây thưởng cho anh!”
Chu Diệc Trạm dịu dàng xoa đầu cậu: “Tên nhóc xấu xa nhà em!”
Triệu Gia Đồng đứng trong bóng tối chỗ rẽ vào dãy dạy học, từ xa nhìn thấy hai người nơi bảng tuyên truyền đang đưa lưng về phía mình, tay nắm lại thành quyền thật chặt.
CHÚ THÍCH
(1): “Nhâm quân thải hiệt”: Cái này mình có tra baidu, kiểu như bức tranh câu dẫn người ta đến, muốn làm gì thì làm cái đó ý (?)
Bởi vì lo lắng cho Cố Tự Do nên Đào Nhiễm vẫn chưa về, nằm xuống ngay bên cửa sổ cạnh Cố Tự Do.
Cảnh Triệt bước vào xem, thấy Cố Tự Do đang ngủ rất say nên không quấy rầy. Bước ra phòng khách, nhìn thấy Chu Diệc Trạm đang tựa vào cửa phòng ngủ của mình mỉm cười, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một dòng nước ấm áp.
Đã gần một tuần trôi qua, vì để chuẩn bị thi cử nên không gặp Chu Diệc Trạm, chỉ gọi cho nhau vài cuộc điện thoại nhàn nhạt, hiện giờ nhìn thấy hắn đang đứng tùy ý như vậy trước mặt mình, bộ dáng như một lẽ tự nhiên như thế, quả thật trong lòng cũng cảm nhận được tư vị ngọt ngào.
Chu Diệc Trạm mặc một chiếc áo sơ mi trắng với đường nét được may rất khác biệt, tóc hơi dài một chút, nhưng vẫn toát lên vẻ sạch sẽ, thư thái và chỉnh tề, nơi khóe miệng nhếch lên một độ cung nhỏ, trong mắt tràn ngập sự nhu tình. Hắn thấp giọng mở miệng: “Tự Do rất kiên cường, đừng lo lắng.”
“Em… Thật ra không phải là em lo lắng, mà chỉ là…” Cảnh Triệt bước đến trước mặt hắn, đột nhiên rất muốn tựa đầu vào trong lòng người này.
“Ngốc, suy nghĩ nhiều quá rồi đấy. Cứ thuận theo tự nhiên đi, em hiểu không? Đừng sợ. Anh sẽ ở bên em.” Chu Diệc Trạm biết Cảnh Triệt đang nghĩ đến mình, nghĩ tới con đường gian khổ sau này, nghĩ tới trách nhiệm gia đình và hậu quả sắp sửa phải đối mặt.
Cảnh Triệt hít hít cái mũi, vừa muốn mở miệng, giây tiếp theo đã bị một bàn tay lớn giữ lấy cổ rồi rơi vào một cái ôm ấm áp.
Chu Diệc Trạm ôm chặt cậu, hơi hơi cúi đầu dán vào sau tai Cảnh Triệt, giọng nói dịu dàng trầm thấp chậm rãi nói bên tai Cảnh Triệt: “Hãy tin anh.”
Cảnh Triệt không nói lời nào, hai tay vòng quanh vòng eo của hắn.
Hai người cứ ôm nhau như vậy một lúc, bỗng nhiên Chu Diệc Trạm khẽ cười nói: “Đêm nay anh không lái xe đến, làm sao giờ?”
Cảnh Triệt đờ ra một lúc mới phản ứng được ý hắn là không có phương tiện để về, mặt bỗng nhiên đỏ bừng. Đẩy hắn ra, ấp úng nói: “Có xe taxi mà…”, một bàn tay của Chu Diệc Trạm vẫn đặt trên vai cậu, cúi đầu nhìn vào mắt cậu.
“Thế thì anh… ngủ sô pha vậy…”, Chu Diệc Trạm nhìn đầu Cảnh Triệt đã cúi thấp đến độ sắp chạm mặt đất, trêu chọc trong mắt càng nhiều.
“Sô pha quá nhỏ.” Chu Diệc Trạm nâng mặt Cảnh Triệt lên, chỉ thấy mắt Cảnh Triệt liếc nhìn xung quanh mà không đối diện với mình.
“Vậy thì em ngủ sô pha cũng được…” Cảnh Triệt nói xong, trong lòng không khỏi thở dài: Đừng nhìn em nữa, anh có biết ánh mắt của anh yêu nghiệt lắm không!
“Như thế sao được, em mà ngủ sô pha thì anh sẽ rất áy náy đó. Hay là giống như lần trước đi, hai ta cùng nhau ngủ trên một giường.” Chu Diệc Trạm cười tủm tỉm.
“Hả?” Cảnh Triệt bị lời này hù dọa, “Lần trước? Em ngủ cùng anh khi nào cơ…” Vừa nói xong đã đột nhiên nhớ tới, lần trước đưa Chu Diệc Trạm về, lúc vừa vào cửa mình đã ngủ trên ghế sa lon, nhưng ngày hôm sau tỉnh lại lại ở trên giường, chăng lẽ Chu Diệc Trạm ôm mình đặt trên giường… OH NO! Mình cứ thế mà ngủ cùng ảnh trên cùng một cái giường vậy sao?
Cơ thể Cảnh Triệt phản ứng trước não bộ, đá một cước sang.
Chu Diệc Trạm vẫn cười, nhanh nhạy tránh được.
“Chỉ là anh nhìn em ngủ trên ghế sa lon quá cực khổ, cho nên tốt bụng chia nửa giường cho em thôi à.” Chu Diệc Trạm kéo người đang tức giận đến mức mặt càng lúc càng đỏ về phía mình: “Yên tâm đi, em ngủ cũng được lắm, không ngáy cũng không chảy nước miếng.”
“Anh còn nói nữa!” Cảnh Triệt vừa vội vừa thẹn.
“Được rồi được rồi, đã hơn mười hai giờ rồi, nếu em không đi ngủ thì mai định ngủ trong giờ thi ở trường sao?” Chu Diệc Trạm quyết đoán kéo bạn học Cảnh Tiểu Triệt không được tự nhiên vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
Cảnh Triệt thở hổn hển, trong lòng vừa ngẫm vừa nghĩ: Đây là phòng của ông đây đó, ông đây cần gì phải cam chịu như vậy chứ. Ngủ thì ngủ thôi chứ có cái gì đâu! Tôi chen cho chật chết anh! Vừa nghĩ vừa cười xán lạn, nhảy lên giường trước Chu Diệc Trạm, tay chân dài mở ra hình chữ đại(大), chiếm luôn hai phần ba giường.
“Em ngủ thoải mái ngày mai mới thi tốt được, anh thì tùy nha.” Cảnh Triệt nói xong, đắc ý nhắm mắt lại, không để ý đến Chu Diệc Trạm nữa.
Chu Diệc Trạm đứng trước giường, nhìn tên nhóc nào đó bày ra nét trẻ con, khóe miệng không nhịn được mà nhếch cao lên.
Cậu cứ như thế mà mặc áo sơ mi mở phanh ra trước mắt hắn, tay chân thon dài trắng nõn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng nhàn nhạt vì đang cười rất đắc ý nên còn có má lúm đồng tiền, hàng lông mi khe khẽ động đậy. Thị uy người khác chỗ nào đây chứ, rõ ràng là một bức “Nhâm quân thải hiệt”(1) hình người mà.
Chu Diệc Trạm chiến đấu nội tâm: Nhào lên hay không nhào lên, đấy là cả một vấn đề.
Cảnh Triệt nhắm mắt cả buổi không nghe thấy động tĩnh gì, không kiềm được mở mắt ra bèn nhìn thấy Chu Diệc Trạm đang đứng ở trước giường cười tủm tỉm nhìn mình, cũng không nói câu nào.
“Anh làm gì mà cười gian thế.”
“Gian?” Chu Diệc Trạm sờ sờ mặt mình. Hình như là vậy thì phải, bạn học Cảnh Tiểu Triệt, em phải nhớ kĩ chuyện này đấy, sau này mà dám bày ra bộ dáng này trước mặt người khác, anh… anh sẽ… Haiz… Chu Diệc Trạm đau khổ thở dài, trong nháy mắt đã tiến lên một bước, đè lên Cảnh Triệt.
Cảnh Triệt nhìn mặt Chu Diệc Trạm trong nháy mắt đã phóng đại trước mắt mình, sợ tới mức hai mắt đều trừng lớn.
Khoảng cách gần như vậy, chóp mũi này chạm chóp mũi nọ. Chu Diệc Trạm ngắm đôi đồng tử đen trong suốt của Cảnh Triệt đang phản chiếu lại hình ảnh của mình,
Trong đầu Cảnh Triệt nổ tung, xong rồi, lại bị hôn nữa.
Chu Diệc Trạm hôn nhẹ một lúc, cảm giác người nằm dưới vẫn đang ở trạng thái khiếp sợ và bất an, bèn bắt buộc bản thân dừng lại. Nghiêng người nằm bên cạnh Cảnh Triệt, kéo chăn lên đắp thay cho cậu, khe khẽ nói: “Em không thích thì sau này anh sẽ chú ý hơn.”
Cảnh Triệt nghiêng đầu nhìn hắn, suy nghĩ, hơi dè dặt mà nói ra: “Xin lỗi anh, em… Chỉ là…”
“Không sao cả, anh đợi đến khi em đã chuẩn bị tốt.” Chu Diệc Trạm vẫn mỉm cười như cũ, tắt đèn đầu giường.
Trong bóng tối, Cảnh Triệt vươn tay ôm lấy eo của Chu Diệc Trạm, rúc đầu thật sâu trước ngực hắn. Giọng nói rầu rĩ từ trong lòng Chu Diệc Trạm truyền đến: “Em sẽ không để anh phải đợi lâu đâu.”
Chu Diệc Trạm vỗ vỗ sau lưng cậu, ôm cậu chặt hơn nữa.
Người nghiêm túc với tình yêu, sẽ luôn do dự thật lâu, mà nếu lí do do dự là vì quyết định có nên thật tâm trao đi hay không, vậy hãy để cho sự do dự này thêm chút thời gian nữa, nhận được chân tâm, chẳng phải cũng rất tuyệt hay sao.
Cảnh Triệt, em có thể do dự, chỉ cần anh biết mình vẫn kiên định là được rồi.
Sáng sớm hôm sau, khi Cảnh Triệt tỉnh dậy trong tiếng oanh tạc của đồng hồ báo thức, phát hiện ra mình đang ở trong trạng thái cuộn người, được Chu Diệc Trạm ôm vào trong lòng, tim bắt đầu đập nhanh.
Mau chóng trở mình dậy rồi rửa mặt thay quần áo, nói với người trên giường một câu: “Lúc em đi thi thì nhớ khóa cửa cho kỹ” đã vội chạy ra ngoài.
Chu Diệc Trạm xem thời gian, xoay người muốn tiếp tục ngủ, lại nghe thấy bên ngoài cửa tiếng loảng xoảng đầy hỗn loạn từ chỗ Cố Tự Do “Cảnh Tiểu Triệt cậu chờ tớ chút với hôm nay là thi về quảng cáo tâm lý học hả?” rồi cả tiếng hô của Đào Nhiễm “Tự Do em nhớ mua bữa sáng mà ăn đó buổi trưa thi xong đứng ở cổng trường chờ anh anh đến đón em…”, Chu Diệc Trạm bỗng nhiên nghĩ tới hôm nay là ngày thi cuối cùng của Cảnh Triệt và Cố Tự Do, vậy tức là, nhóc con kia sắp được nghỉ rồi.
Tâm trạng của Chu Diệc Trạm tốt lên, hô vọng một tiếng ra ngoài cửa: “Tiểu Đào Tử, buổi chiều tớ đến cùng cậu!”
Cảnh Triệt nhìn mấy người trong tổ nhỏ của mình, trong lòng vừa mừng vừa đau khổ.
Mừng chính là vì Cố Tự Do ở trong cùng một tổ với mình, trong tổ còn có Dương Nghĩa và một bạn nữ thành tích cực tốt nhưng cũng rất cường hãn, bí thư chi đoàn Lương Sảng, hai người này và mình cũng coi như tương đối quen thân. Khổ nỗi là, tổ trưởng tất nhiên chính là Triệu Gia Đồng.
Năm người ra sân cỏ đằng sau dãy lớp học tìm chỗ ngồi xuống, chuẩn bị bắt đầu thảo luận.
Tuy rằng hôm qua Cố Tự Do cũng nhận được tin nhắn thông báo, nhưng bởi vì lúc ấy tâm trạng rất xấu nên hoàn toàn không để ý đến, lúc này tuy vẫn tạm thời ở lại nhưng lại vì không tham gia họp lớp nên không hiểu chút gì. Triệu Gia Đồng nói qua về tình hình, Cố Tự Do nghe xong lại nhàn nhạt đáp: “Tớ đi đây.”
“Vì sao?” Triệu Gia Đồng hỏi.
“Nghỉ hè tớ còn có việc khác, không định đi thực tập. Cho nên cũng không cần phải tham gia mấy cái tuyển chọn dự án như vậy.”
“Đây là hoạt động của lớp…” Triệu Gia Đồng hơi sốt ruột.
“Không phải chúng ta có 31 người sao, chắc chắn sẽ có một tổ có nhiều người hơn, các cậu cử một người sang là được. Ngại quá, thật sự là tớ đã có sắp xếp khác rồi.” Giọng điệu của Cố Tự Do rất kiên định.
“Tự Do. Cậu…” Cảnh Triệt vừa định hỏi, điện thoại của Cố Tự Do vang lên.
“A lô, em còn ở trong này, anh chờ chút nữa, em ra liền.” Cố Tự Do nói chuyện điện thoại xong, mỉm cười với Triệu Gia Đồng: “Nhà tớ có việc rồi, phải đi trước. Về chuyện tuyển chọn dự án lần này, tớ thật sự không có hứng thú cũng không có thời gian, thật ngại quá.”
Dương Nghĩa và Lương Sảng không nói gì, Cảnh Triệt thấy Dương Nghĩa bày ra vẻ không sao hết, Lương Sảng có chút không vui, mà Triệu Gia Đồng lại cực kỳ không yên lòng.
Thật ra Cảnh Triệt hiểu được sự sắp đặt của Triệu Gia Đồng. Mình và Cố Tự Do là bạn tốt với nhau, xếp trong cùng một tổ, cũng không sợ mà cố ý tìm gặp Cảnh Triệt. Nhưng lại không nghĩ đến việc Cố Tự Do muốn rời đi, Triệu Gia Đồng quả thật rất lo lắng Cảnh Triệt cũng sẽ không tham gia nữa.
“Tiểu Triệt, tớ đi trước, phải về nhà một chuyến.” Cố Tự Do đứng dậy nhìn Cảnh Triệt.
“Ừm, chú ý an toàn, có vấn đề cứ gọi điện thoại cho tớ.” Cảnh Triệt gật đầu hiểu rõ.
Triệu Gia Đồng thấy Cảnh Triệt không có ý muốn rời đi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đang muốn nói chuyện thì Cố Tự Do mới bước ra được vài bước lại quay đầu lại: “À đúng rồi, Chu Diệc Trạm cũng ở ngoài cổng trường đó…”
Cảnh Triệt nghe thấy mà sửng sốt, lập tức lên tiếng trả lời: “Bảo anh ấy đi trước đi, chốc nữa tớ sẽ liên lạc với ảnh.” Ngẫm lại không biết Chu Diệc Trạm qua đây để làm gì.
Triệu Gia Đồng tâm tình không ổn định nhìn Cảnh Triệt đang thất thần, nhẹ ho khan một tiếng.
“Bây giờ chúng ta ít đi một người, làm sao mà thảo luận đây.” Dương Nghĩa lười biếng nằm xuống cỏ.
“Cố Tự Do cũng vô trách nhiệm quá!” Lương Sảng bất mãn lẩm bẩm.
“Trước khi chia tổ cũng không trưng cầu ý từ cậu ấy, là tớ thất trách.” Triệu Gia Đồng vội vàng trấn an hai người kia, “Tối nay tớ sắp xếp lại một chút, ngày mai chúng ta lại hẹn thời gian đi.”
Ba người còn lại từ chối cho ý kiến. Dương Nghĩa đứng lên vỗ vỗ bả vai Cảnh Triệt: “Hôm đó tớ thấy vị tổng giám đốc Lâm nói chuyện với cậu bên ngoài lớp, hai người quen nhau sao?”
Cảnh Triệt lần nữa lại cảm thấy phiền lòng với bản chất “buôn chuyện” của cậu ta.
“Tớ chỉ quen em trai anh ta thôi, gặp anh ta cũng chỉ có hai lần, hôm đó chẳng qua chỉ là chào hỏi.”
“Hả? Cậu quen biết vị tổng giám đốc của công ty MARS?” Lương Sảng vừa nghe đã thấy hứng thú.
“Thật sự là chỉ gặp nhau có hai lần, không tính là quen thân gì.” Cảnh Triệt khó xử.
“Đầu năm nay không phải chỉ cần quen biết thôi là được sao. Tớ thấy tổ mình rất có hy vọng!” Dương Nghĩa ôm ghì lấy cổ Cảnh Triệt cười xấu xa: “Tranh thủ mấy ngày này gặp thêm vài lần, rồi có khi chúng ta sẽ được đi cửa sau luôn không chừng.”
“Cậu vẫn nên suy nghĩ làm sao để làm dự án cho tốt đi.” Cảnh Triệt đẩy đầu cậu ta ra.
“Đúng rồi đúng rồi, tổng giám đốc Lâm thoạt nhìn thật trẻ, lại đẹp trai nữa, anh ta có bạn gái chưa?” Lương Sảng hỏi.
“Chị đại à chị tha cho em đi, em cũng không rõ lắm.” Cảnh Triệt vừa đánh hơi thấy mùi “tám chuyện” đã đau đầu.
“Cậu chết tâm đi. Dù người ta không có bạn gái thì cũng không đến lượt cậu… Nhìn lại, nhìn lại chính mình đi!” Dương Nghĩa nói xong cười ha ha, Lương Sảng đạp một cú, hai người vừa đánh nhau vừa cười đùa.
Cảnh Triệt đứng ở bên cạnh nhìn Dương Nghĩa bị Lương Sảng đấm tay này đá chân kia mà cười hả hê, giọng của Triệu Gia Đồng nhàn nhạt truyền tới từ bên người.
“Tớ còn sợ cậu cũng sẽ không tham gia nữa.”
“Ha ha, dù sao cũng rảnh mà.” Cảnh Triệt quay đầu lại nhìn Triệu Gia Đồng, mỉm cười, “Vậy sắp xếp thời gian xong thì phiền cậu thông báo cho tớ, không có chuyện gì khác nữa thì tớ đi trước.”
“Cảnh Triệt, tớ…” Triệu Gia Đồng muốn nói lại thôi.
Cảnh Triệt nghĩ thầm, tốt nhất là cậu cứ nói ra đi rồi chúng ta giải quyết luôn cũng được, nhưng vẻ mặt Triệu Gia Đồng biến hóa hồi lâu vẫn thở dài nặng nề, không nói gì nữa.
Cảnh Triệt cười cười, xách ba lô trên cỏ lên, xoay người. Vòng qua dãy lớp học đã nhìn thấy Chu Diệc Trạm hai tay đút túi quần, đứng thong thả trước bảng tuyên truyền ngắm poster màu sắc rực rỡ bên trong.
“Em tưởng anh đi trước rồi.” Cảnh Triệt bước đến đứng bên cạnh hắn.
Chu Diệc Trạm quay đầu lại, trong mắt tràn đầy ý cười: “Không sao cả, anh đợi em. Hơn nữa ngắm nhìn trường học này, tâm trạng đúng là khác thường. Lên đại học thật nhàn rỗi, rất hoài niệm.”
“Anh hoài niệm anh ấy chứ gì.” Cảnh Triệt vừa thốt ra mới ý thức được lời mình vừa nói, vội quay đầu nhỏ giọng nói: “Thực lòng xin lỗi anh, em thường thô lỗ quá, chưa nghĩ đã…”
“Anh rất vui.” Chu Diệc Trạm ngắt lời giải thích của cậu, “Anh chỉ hoài niệm cuộc sống đại học mà thôi, là cuộc sống đại học của chính anh. Mà điều làm anh vui chính là vì những lời này của em đã chứng tỏ rằng em có để ý đến anh, em ghen!”
Cảnh Triệt nhìn thấy Chu Diệc Trạm đầy vẻ trêu tức lại còn cười xấu xa, bèn cầm ba lô ném sang.
Chu Diệc Trạm tránh được, lấy ba lô cậu khoác lên vai mình: “Anh xin lỗi anh xin lỗi mà. Anh trai anh chiều nay gọi điện bảo đêm nay EYE có buổi gặp mặt fans nho nhỏ, hỏi xem em có muốn đi hay không.”
“Thật?” Cảnh Triệt mừng rỡ.
“Muốn đi thì mau lên nào. Đi ăn cơm trước, sau đó anh chở em tới.”
Cảnh Triệt cười híp mắt nhìn Chu Diệc Trạm, bỗng nhiên nháy mắt một cái, bắt chước bộ dáng của địa chủ ác bá: “Làm tốt lắm, muốn cái gì, đại gia em đây thưởng cho anh!”
Chu Diệc Trạm dịu dàng xoa đầu cậu: “Tên nhóc xấu xa nhà em!”
Triệu Gia Đồng đứng trong bóng tối chỗ rẽ vào dãy dạy học, từ xa nhìn thấy hai người nơi bảng tuyên truyền đang đưa lưng về phía mình, tay nắm lại thành quyền thật chặt.
CHÚ THÍCH
(1): “Nhâm quân thải hiệt”: Cái này mình có tra baidu, kiểu như bức tranh câu dẫn người ta đến, muốn làm gì thì làm cái đó ý (?)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook