Giờ con heo Bạch Tiểu Trì muốn đi vây quanh kia đang loanh quanh ở trên đường cái.

Tiền thuê nhà cần đưa, điện nước không thể bỏ, tiền lương chưa có, Điền Đạt Đan cũng bị buộc vào đường cùng.

Hiện tại chỉ cần có người cho gã tiền, để gã đi bày quán vỉa hè gã cũng đồng ý.

Mà buôn bán nhỏ cũng đâu dễ làm. Mọi người nhìn chút từng quán từng quán bày trên con đường này, chẳng có cái nào không giả vở ra khí thế “Tôi chuyên nghiệp nhất”.

Quán thứ nhất là của thầy tướng số, một ông cụ bày trên quầy tiền đồng la bàn, cạnh đó treo tấm bảng: “Đoán mệnh tổ truyền, bảo đảm linh.”

Quán thứ hai là bán thuốc hoang dã, một ông chú bày trên quầy một đám cây mề đất hoang, bên cạnh treo bảng:”Chữa bệnh tổ truyền, thuốc đến bệnh hết.”

Quầy thứ ba là dán màng điện thoại di động, một chàng trai treo một đống vỏ di dộng tự vỗ cán ở trên quầy, bên cạnh cũng treo  bảng : “Dán màng tổ truyền, tuyệt không lên bọt”.

Điền Đạt Đan cảm thấy một trận đau “trứng”.

Gã chẳng có tay nghề gì tổ truyền.

Gã đâu phải hai đời giàu có, tổ tiên cũng không phải quan to hiển vinh gì, làm méo gì có đồ gia truyền để lại cho gã.

Gã chỉ có mấy cái nhiễm sắc thể gia truyền. Mà cái thứ không đáng tiền ấy gã muốn để lại cho Bạch Tiểu Trì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương