Đi Thuê Nhà Trọ Gặp Phải Một Yêu Tinh Khiếm Thao (Nhật Tô Phòng Đích Khiếm Thao Yêu Tinh)
-
Chương 6: Để cho ta thao ngươi cả đời đi!
Từng trận ngâm khẽ từ cửa phòng ngủ đóng chặt truyền đến, từng tiếng uyển chuyển mà cao điệu *** đãng bức Phan Lâm thở gấp, đại kê kê cứng rắn, trên trán nổi gân xanh, cơ bắp đùi cũng bị kéo căng, giác quan toàn thân đều tụ tập ở nơi lão nhị đang không ngừng vận động.
“Hảo… Ân… lớn….A….” Mãnh liệt kích thích khiến Nghiêm Tố đứt quãng kêu lên, thần trí đã không còn rõ ràng, chỉ có thể dựa vào giác quan phát ra cảm thụ chân thật nhất của đại não.
Hai chân bị gấp đến trước ngực, hai âm nang rủ xuống cùng phân thân của chính mình ở trước mặt mạnh mẽ đong đưa, hai tay ở đầu nhũ trước ngực không ngừng xoa nắn, miệng phì phò thở gấp, bởi vì không kịp nuốt, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống, hai mắt dại ra, hưởng thụ phục vụ của nam nhân ở trên người mình ra sức thao lộng.
Phan Lâm nhìn thấy yêu tinh một bộ hưởng thụ, không khỏi nổi lên ý xấu, bàn tay to ôm lấy lưng người nọ, thắt lưng xoay một cái, Nghiêm Tố liền ngồi lên người Phan Lâm.
“Ân?” Từ yết hầu phát ra thanh âm nghi vấn, Nghiêm Tố trong lúc nhất thời còn chưa hồi thần đã bị người nắm lấy eo, dùng tư thế cưỡi này mạnh mẽ trừu động.
Cự vật thô to thật sâu đâm vào dũng đạo sũng nước đang mở lớn của Nghiêm Tố, mỗi lần đều bị bàn tay trên lưng ấn xuống thật mạnh, Phan Lâm hướng vào chỗ sâu nhất, cao thấp giáp công.
“Thích…. Muốn chết… …” Từng chữ cuối cùng không ngừng run rẩy nơi đầu lưỡi, ở trong cổ họng đảo một vòng mới vụn vỡ thoát ra khỏi miệng, sau đó phân thân sưng tấy giật giật mấy cái, chuẩn bị bắn tinh.
Phan Lâm biết rõ độ mẫn cảm của thân thể y, huyệt khẩu không ngừng thít chặt cũng làm hắn mau nhịn không được, nhưng vẫn ở lúc y sắp bắn, bàn tay to duỗi ra nắm lấy âm hành, ngón cái chặn lại mã nhãn.
“A đừng…” Đang chuẩn bị tới cao trào lại bị người đột nhiên cắt đứt, giống như lúc đang tự an ủi sắp đến cao trào bên tai lại dội đến tiếng nhạc Gangnam style làm cho người ta tụt hứng mềm nhũn xuống (1).
“TMD, buông!” Nghiêm Tố cúi đầu căm tức nhìn người giở trò. Người nọ vậy mà… không có chút thay đổi, vẫn duy trì động tác cao thấp đâm vào trong y.
“Ta là ai?” Phan Lâm nhìn hai má đỏ ửng của Nghiêm Tố nhẹ nhàng hỏi.
“Ta thao, lão tử quản ngươi là ai? Buông tay!” Nghiêm Tố muốn bắn mà không được, thầm nghĩ nhanh nhanh giải quyết nam nhân đang làm khó dễ y.
“Ngay cả người cùng ngươi lên giường tên gì cũng không biết?” Phan Lâm cau mày, vẫn chống đối lại y.
“Theo lão tử lên giường có bao nhiêu người, lão tử làm sao nhớ hết được?” Nghiêm Tố nỏng nảy ác độc nói, “Ngươi buông tay!”
Phan Lâm cũng không buông ra, hạ thân không nhẹ không nặng đâm vào, một bàn tay không thành thật vuốt ve đầu nhũ đã sớm sưng đỏ.
“Ta thao, mẹ nó ngươi không thể để yên sao?” Nghiêm Tố thấy hắn không chịu buông tha, nghĩ muốn xuống khỏi người hắn. Chính là Phan Lâm gắt gao giữ lấy eo, mình cũng đã bị thao đến chân nhũn ra, thật sự là đâm lao phải theo lao.
Phan Lâm thấy vành mắt phiếm hồng của y rưng rưng nước, cả người bởi vì *** quấn thân, cực kì giống một con mèo xù lông, cũng vì biểu tình của yêu tinh này mà trong lòng nổi lên tầng tầng gợn sóng.
“Phan Lâm, ta gọi là Phan Lâm, nhớ kỹ.” Người khác ngươi có thể không biết nhưng nhất định phải nhớ kĩ tên của ta.
Nghiêm Tố nhìn thấy nam nhân nghiêm trang nói xong tên mình lại nhìn y, như là lơ đãng nghĩ tới điều gì, ánh mắt dời sang chỗ khác, hoàn toàn thất vọng, “A, Phan Lâm, đã biết.”
Phan Lâm biết y chỉ nói cho có, nhưng nghe tên mình phát ra từ cái miệng đỏ tươi đó, nghĩ như thế nào cũng thấy dễ nghe, nghĩ như thễ nào cũng thấy thoải mái. Hắn là người thô tục, tính cách bộc trực, không nhiều tâm địa gian giảo, muốn gì nói nấy, thoải mái liền cười to, khó chịu liền uống rượu. Người như vậy là dễ nắm giữ nhất.
“Mẹ nó, động a!” Nghiêm Tố nhíu mày bĩu môi, bất mãn ở trên người hắn lắc mông cọ xát.
“Kêu một tiếng Phan Lâm ta sẽ động.”
Mẹ nó lòng tham không đáy, nhưng Nghiêm Tố bị người nắm nhược điểm đành phải không tình nguyện kêu một tiếng, “Phan Lâm.”
“Ai! Tuân lệnh!” Phan lão công nghe đến hứng khởi, như cún con được chủ nhân gọi tên, hăng hái tiếp tục đóng cọc.
“Ân, đúng rồi, nơi đó, ngoan… mạnh….” Nghiêm Tố một lần nữa tìm về dục vọng, thân thể cao thấp nảy lên, kia vòng eo gầy gò lại mềm dẻo như cành liễu, không ngừng ở trên người Phan Lâm vũ động.
“Gọi ta.” Phan Lâm lại một cái xoay người, đem người áp xuống dưới thân, đem hai chân y khiêng lên vai, ra sức thao.
“Ân… Phan..Lâm…” Tinh dịch vốn đang nín nhịn, lúc này dưới thao lộng mãnh liệt của nam nhân lại nhiều lên, lại thêm giọng nói nam nhân ôn nhu bên tai vang vọng, Nghiêm Tố run rẩy hô tên của hắn liền bắn ra.
Huyệt động không ngừng co rút cũng khiến Phan Lâm sau vào chục lượt đâm toàn bộ đều xuất ở bên trong.
“A…” Thân thể cong lên, khoái cảm từ lòng bàn chân vọt thẳng đến đỉnh đầu, từng luồng nhiệt lưu không ngừng phun vào, ma sát tràng đạo lửa nóng.
“Ha… Hô…” Nghiêm Tố vẫn còn chìm trong dư âm cao trào, ánh mắt không có tiêu cự hướng lên trần nhà thở hổn hển, Phan Lâm bắn tinh xong gục lên người y, hai người cứ như vậy không tiếng động dán cùng một chỗ.
Trong lúc nhất thời, trong phòng ngủ phiêu động hơi thở ấm áp, mùi vị dịch thể tanh nồng cũng mùi mồ hôi trộn lẫn phiêu tán trong không trung, giống như giấc ngủ yên tĩnh thật tốt.
“Ngươi… sống ở đâu?” Nghiêm Tố như đi vào cõi thần tiên lúc này mới lấy lại tinh thần, nghĩ tới Phan Lâm vừa mới nói về nhà hắn ấy đồ ăn, lúc này mới nhớ tới muốn hỏi hắn.
“Phản xạ nhanh ghê ha, đến giờ mới hỏi?” Phan Lâm cười nửa thật nửa đùa hỏi.
Tiếng cười kia khiến thân thể Nghiêm Tố một trận rung động, nhịp tim đập của nam nhân trên người cũng rõ ràng dán tại trước ngực.
“Ngươi mới chậm chạp, nói!” Nghiêm Tố ánh mắt vẫn hàm động tình trừng hắn, trong mắt Phan Lâm lại giống một tiểu miêu bị người khi dễ chạy về hướng hắn làm nũng.
“Hiện tại phản ứng rất nhanh.” Thấy Phan Lâm lắc đầu nói với mình như thế, Nghiêm Tố gắt gao co rút lại hậu huyệt, kẹp chặt lấy đại kê kê còn chưa có rút ra.
“Ta sai rồi, ta đầu hàng, ngươi mau buông ra!” Phan Lâm bị y chỉnh cho dở khóc dở cười, lợi kiếm mẫn cảm của mình vẫn còn đặt trong vỏ kiếm, thân mình làm bằng sắt cũng chịu không nổi một ngày bắn liên tục như vậy, dành phải không ngừng cầu xin tha thứ.
“Ta ở ngay nhà cách vách.”
Thấy Phan Lâm cầu xin, Nghiêm Tố lúc này mới thả lỏng hậu huyệt, “Cách vách? Chỗ nhà cho thuê?” Y nhíu mày nhìn người đầu bù tóc rối trước mặt.
“Ân.” Phan Lâm liếm cần cổ Nghiêm Tố, không yên lòng trả lời.
“Chết tiệt!” Nghiêm Tố mắng xong, trầm mặc.
“Ân? Phát giận? Mất hứng?” Phan Lâm cảm thấy dưới thân không có động tĩnh gì, nâng cái đầu lông xù lên nhìn y.
“Nửa tháng trước, có một tên biến thái đè lão tử ra làm, đoán chừng là đi nhầm cửa. Còn mẹ nó bắn ở bên trong, làm hại lão tử đi kiểm tra, không thể làm tình. Kháo, đừng để cho ta bắt được hắn.” Câu cuối cùng này Nghiêm Tố lầm bầm lầu bầu, nắm chặt tay nảy sinh ý ác độc.
Đó không phải là lão tử sao? Phan Lâm nghiêng đầu nghĩ lại, nửa tháng, thời gian vừa khớp, lại là cách vách, lại là bắn ở bên trong, tuyệt đối là nói về lão tử nha.
“Cái kia…” Phan Lâm ấp úng không dám nhìn y.
“Có rắm mau thả.” Nghiêm Tố nhắc tới việc này liền thở dài, tức giận đối với nam nhân vừa ở trong thân thể y hô phong hoán vũ quát.
“Người kia … chính là ta.” Phan Lâm rụt đầu nói nhỏ, sợ hãi rụt rè đứng dậy, đem lão nhị của mình từ trong “Thủy Liêm động” rút ra, hắn thực sợ yêu tinh kia nảy sinh ác độc đem hắn kẹp đứt.
“TMD, chính là ngươi hại lão tử hơn một tháng không được làm tình, mẹ ngươi!” Nói xong, cũng không để ý cái eo mỏi nhừ, một cước đem nam nhân đang quỳ gối trên giường đạp xuống. Hoàn hảo trên đất trải thảm dày, Phan Lâm mới không bị đập lên sàn nhà.
“TMD, ngươi ăn xong phủi mông bỏ đi, cũng không giúp lão tử rửa sạch! Hoàn hảo lão tử không có bệnh, bằng không nhất định phải kéo ngươi theo lão tử cùng chết. Kháo!” Nghiêm Tố nhìn nam nhân đang quỳ rạp trên đất mà sắc mặt trắng bệch.
Y hay đi uống rượu rồi lạm giao, sợ nhất chính là không mang mũ, tuy nói sau khi kiểm tra kết quả âm tính nhưng cũng đã lo lắng hãi hùng hơn một tháng, hiện tại tìm được đầu sỏ gây chuyện, đương nhiêm phải hảo hảo trả thù một phen.
“Biến! Đừng để lão tử lại thấy mặt ngươi!” Nói xong, Nghiêm Tố liền xoay người xuống giường đi thẳng vào phòng tắm.
Phan Lâm bĩu môi, con mèo hoang này tính tình thật là dữ dằn, không phải chỉ là không mang mũ thôi sao? Trong lòng mặc dù nghĩ không sao cả nhưng cũng không thể nói ra ngoài miệng, hắn vẫn chờ được thao yêu tinh kia tiếp đấy.
Vì thế vỗ vỗ mông cũng đi theo vào phòng tắm.
Trong không khí mù mịt hơi nước hiện ra bóng dáng mơ hồ của Nghiêm Tố, y đem vòi nước ấm vặn to lên, Phan Lâm vừa mở cửa, một trận nhiệt khí liền đánh tới.
Nghiêm Tố không để ý đến hắn, Phan lão công đành phải gãi ót, ưỡn nghiêm mặt đi vào.
Bàn tay to duỗi ra ôm lấy vòng eo nhỏ kia, nước ấm dội lên phía sau lưng Phan Lâm, hắn nhấc đầu tựa lên bờ vai gầy yếu của Nghiêm Tố, đối với vẻ mặt lạnh lùng lại nhiễm một tầng đỏ ửng của người nọ, trầm thấp nói: “Ngươi đều bị ta nhìn hết rồi, chơi cũng chơi hết rồi, để cho ta thao ngươi cả đời đi.”
(1) Chỗ này không phải bạn bịa đâu, là bà tác giả viết thế đấy:))
“Hảo… Ân… lớn….A….” Mãnh liệt kích thích khiến Nghiêm Tố đứt quãng kêu lên, thần trí đã không còn rõ ràng, chỉ có thể dựa vào giác quan phát ra cảm thụ chân thật nhất của đại não.
Hai chân bị gấp đến trước ngực, hai âm nang rủ xuống cùng phân thân của chính mình ở trước mặt mạnh mẽ đong đưa, hai tay ở đầu nhũ trước ngực không ngừng xoa nắn, miệng phì phò thở gấp, bởi vì không kịp nuốt, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống, hai mắt dại ra, hưởng thụ phục vụ của nam nhân ở trên người mình ra sức thao lộng.
Phan Lâm nhìn thấy yêu tinh một bộ hưởng thụ, không khỏi nổi lên ý xấu, bàn tay to ôm lấy lưng người nọ, thắt lưng xoay một cái, Nghiêm Tố liền ngồi lên người Phan Lâm.
“Ân?” Từ yết hầu phát ra thanh âm nghi vấn, Nghiêm Tố trong lúc nhất thời còn chưa hồi thần đã bị người nắm lấy eo, dùng tư thế cưỡi này mạnh mẽ trừu động.
Cự vật thô to thật sâu đâm vào dũng đạo sũng nước đang mở lớn của Nghiêm Tố, mỗi lần đều bị bàn tay trên lưng ấn xuống thật mạnh, Phan Lâm hướng vào chỗ sâu nhất, cao thấp giáp công.
“Thích…. Muốn chết… …” Từng chữ cuối cùng không ngừng run rẩy nơi đầu lưỡi, ở trong cổ họng đảo một vòng mới vụn vỡ thoát ra khỏi miệng, sau đó phân thân sưng tấy giật giật mấy cái, chuẩn bị bắn tinh.
Phan Lâm biết rõ độ mẫn cảm của thân thể y, huyệt khẩu không ngừng thít chặt cũng làm hắn mau nhịn không được, nhưng vẫn ở lúc y sắp bắn, bàn tay to duỗi ra nắm lấy âm hành, ngón cái chặn lại mã nhãn.
“A đừng…” Đang chuẩn bị tới cao trào lại bị người đột nhiên cắt đứt, giống như lúc đang tự an ủi sắp đến cao trào bên tai lại dội đến tiếng nhạc Gangnam style làm cho người ta tụt hứng mềm nhũn xuống (1).
“TMD, buông!” Nghiêm Tố cúi đầu căm tức nhìn người giở trò. Người nọ vậy mà… không có chút thay đổi, vẫn duy trì động tác cao thấp đâm vào trong y.
“Ta là ai?” Phan Lâm nhìn hai má đỏ ửng của Nghiêm Tố nhẹ nhàng hỏi.
“Ta thao, lão tử quản ngươi là ai? Buông tay!” Nghiêm Tố muốn bắn mà không được, thầm nghĩ nhanh nhanh giải quyết nam nhân đang làm khó dễ y.
“Ngay cả người cùng ngươi lên giường tên gì cũng không biết?” Phan Lâm cau mày, vẫn chống đối lại y.
“Theo lão tử lên giường có bao nhiêu người, lão tử làm sao nhớ hết được?” Nghiêm Tố nỏng nảy ác độc nói, “Ngươi buông tay!”
Phan Lâm cũng không buông ra, hạ thân không nhẹ không nặng đâm vào, một bàn tay không thành thật vuốt ve đầu nhũ đã sớm sưng đỏ.
“Ta thao, mẹ nó ngươi không thể để yên sao?” Nghiêm Tố thấy hắn không chịu buông tha, nghĩ muốn xuống khỏi người hắn. Chính là Phan Lâm gắt gao giữ lấy eo, mình cũng đã bị thao đến chân nhũn ra, thật sự là đâm lao phải theo lao.
Phan Lâm thấy vành mắt phiếm hồng của y rưng rưng nước, cả người bởi vì *** quấn thân, cực kì giống một con mèo xù lông, cũng vì biểu tình của yêu tinh này mà trong lòng nổi lên tầng tầng gợn sóng.
“Phan Lâm, ta gọi là Phan Lâm, nhớ kỹ.” Người khác ngươi có thể không biết nhưng nhất định phải nhớ kĩ tên của ta.
Nghiêm Tố nhìn thấy nam nhân nghiêm trang nói xong tên mình lại nhìn y, như là lơ đãng nghĩ tới điều gì, ánh mắt dời sang chỗ khác, hoàn toàn thất vọng, “A, Phan Lâm, đã biết.”
Phan Lâm biết y chỉ nói cho có, nhưng nghe tên mình phát ra từ cái miệng đỏ tươi đó, nghĩ như thế nào cũng thấy dễ nghe, nghĩ như thễ nào cũng thấy thoải mái. Hắn là người thô tục, tính cách bộc trực, không nhiều tâm địa gian giảo, muốn gì nói nấy, thoải mái liền cười to, khó chịu liền uống rượu. Người như vậy là dễ nắm giữ nhất.
“Mẹ nó, động a!” Nghiêm Tố nhíu mày bĩu môi, bất mãn ở trên người hắn lắc mông cọ xát.
“Kêu một tiếng Phan Lâm ta sẽ động.”
Mẹ nó lòng tham không đáy, nhưng Nghiêm Tố bị người nắm nhược điểm đành phải không tình nguyện kêu một tiếng, “Phan Lâm.”
“Ai! Tuân lệnh!” Phan lão công nghe đến hứng khởi, như cún con được chủ nhân gọi tên, hăng hái tiếp tục đóng cọc.
“Ân, đúng rồi, nơi đó, ngoan… mạnh….” Nghiêm Tố một lần nữa tìm về dục vọng, thân thể cao thấp nảy lên, kia vòng eo gầy gò lại mềm dẻo như cành liễu, không ngừng ở trên người Phan Lâm vũ động.
“Gọi ta.” Phan Lâm lại một cái xoay người, đem người áp xuống dưới thân, đem hai chân y khiêng lên vai, ra sức thao.
“Ân… Phan..Lâm…” Tinh dịch vốn đang nín nhịn, lúc này dưới thao lộng mãnh liệt của nam nhân lại nhiều lên, lại thêm giọng nói nam nhân ôn nhu bên tai vang vọng, Nghiêm Tố run rẩy hô tên của hắn liền bắn ra.
Huyệt động không ngừng co rút cũng khiến Phan Lâm sau vào chục lượt đâm toàn bộ đều xuất ở bên trong.
“A…” Thân thể cong lên, khoái cảm từ lòng bàn chân vọt thẳng đến đỉnh đầu, từng luồng nhiệt lưu không ngừng phun vào, ma sát tràng đạo lửa nóng.
“Ha… Hô…” Nghiêm Tố vẫn còn chìm trong dư âm cao trào, ánh mắt không có tiêu cự hướng lên trần nhà thở hổn hển, Phan Lâm bắn tinh xong gục lên người y, hai người cứ như vậy không tiếng động dán cùng một chỗ.
Trong lúc nhất thời, trong phòng ngủ phiêu động hơi thở ấm áp, mùi vị dịch thể tanh nồng cũng mùi mồ hôi trộn lẫn phiêu tán trong không trung, giống như giấc ngủ yên tĩnh thật tốt.
“Ngươi… sống ở đâu?” Nghiêm Tố như đi vào cõi thần tiên lúc này mới lấy lại tinh thần, nghĩ tới Phan Lâm vừa mới nói về nhà hắn ấy đồ ăn, lúc này mới nhớ tới muốn hỏi hắn.
“Phản xạ nhanh ghê ha, đến giờ mới hỏi?” Phan Lâm cười nửa thật nửa đùa hỏi.
Tiếng cười kia khiến thân thể Nghiêm Tố một trận rung động, nhịp tim đập của nam nhân trên người cũng rõ ràng dán tại trước ngực.
“Ngươi mới chậm chạp, nói!” Nghiêm Tố ánh mắt vẫn hàm động tình trừng hắn, trong mắt Phan Lâm lại giống một tiểu miêu bị người khi dễ chạy về hướng hắn làm nũng.
“Hiện tại phản ứng rất nhanh.” Thấy Phan Lâm lắc đầu nói với mình như thế, Nghiêm Tố gắt gao co rút lại hậu huyệt, kẹp chặt lấy đại kê kê còn chưa có rút ra.
“Ta sai rồi, ta đầu hàng, ngươi mau buông ra!” Phan Lâm bị y chỉnh cho dở khóc dở cười, lợi kiếm mẫn cảm của mình vẫn còn đặt trong vỏ kiếm, thân mình làm bằng sắt cũng chịu không nổi một ngày bắn liên tục như vậy, dành phải không ngừng cầu xin tha thứ.
“Ta ở ngay nhà cách vách.”
Thấy Phan Lâm cầu xin, Nghiêm Tố lúc này mới thả lỏng hậu huyệt, “Cách vách? Chỗ nhà cho thuê?” Y nhíu mày nhìn người đầu bù tóc rối trước mặt.
“Ân.” Phan Lâm liếm cần cổ Nghiêm Tố, không yên lòng trả lời.
“Chết tiệt!” Nghiêm Tố mắng xong, trầm mặc.
“Ân? Phát giận? Mất hứng?” Phan Lâm cảm thấy dưới thân không có động tĩnh gì, nâng cái đầu lông xù lên nhìn y.
“Nửa tháng trước, có một tên biến thái đè lão tử ra làm, đoán chừng là đi nhầm cửa. Còn mẹ nó bắn ở bên trong, làm hại lão tử đi kiểm tra, không thể làm tình. Kháo, đừng để cho ta bắt được hắn.” Câu cuối cùng này Nghiêm Tố lầm bầm lầu bầu, nắm chặt tay nảy sinh ý ác độc.
Đó không phải là lão tử sao? Phan Lâm nghiêng đầu nghĩ lại, nửa tháng, thời gian vừa khớp, lại là cách vách, lại là bắn ở bên trong, tuyệt đối là nói về lão tử nha.
“Cái kia…” Phan Lâm ấp úng không dám nhìn y.
“Có rắm mau thả.” Nghiêm Tố nhắc tới việc này liền thở dài, tức giận đối với nam nhân vừa ở trong thân thể y hô phong hoán vũ quát.
“Người kia … chính là ta.” Phan Lâm rụt đầu nói nhỏ, sợ hãi rụt rè đứng dậy, đem lão nhị của mình từ trong “Thủy Liêm động” rút ra, hắn thực sợ yêu tinh kia nảy sinh ác độc đem hắn kẹp đứt.
“TMD, chính là ngươi hại lão tử hơn một tháng không được làm tình, mẹ ngươi!” Nói xong, cũng không để ý cái eo mỏi nhừ, một cước đem nam nhân đang quỳ gối trên giường đạp xuống. Hoàn hảo trên đất trải thảm dày, Phan Lâm mới không bị đập lên sàn nhà.
“TMD, ngươi ăn xong phủi mông bỏ đi, cũng không giúp lão tử rửa sạch! Hoàn hảo lão tử không có bệnh, bằng không nhất định phải kéo ngươi theo lão tử cùng chết. Kháo!” Nghiêm Tố nhìn nam nhân đang quỳ rạp trên đất mà sắc mặt trắng bệch.
Y hay đi uống rượu rồi lạm giao, sợ nhất chính là không mang mũ, tuy nói sau khi kiểm tra kết quả âm tính nhưng cũng đã lo lắng hãi hùng hơn một tháng, hiện tại tìm được đầu sỏ gây chuyện, đương nhiêm phải hảo hảo trả thù một phen.
“Biến! Đừng để lão tử lại thấy mặt ngươi!” Nói xong, Nghiêm Tố liền xoay người xuống giường đi thẳng vào phòng tắm.
Phan Lâm bĩu môi, con mèo hoang này tính tình thật là dữ dằn, không phải chỉ là không mang mũ thôi sao? Trong lòng mặc dù nghĩ không sao cả nhưng cũng không thể nói ra ngoài miệng, hắn vẫn chờ được thao yêu tinh kia tiếp đấy.
Vì thế vỗ vỗ mông cũng đi theo vào phòng tắm.
Trong không khí mù mịt hơi nước hiện ra bóng dáng mơ hồ của Nghiêm Tố, y đem vòi nước ấm vặn to lên, Phan Lâm vừa mở cửa, một trận nhiệt khí liền đánh tới.
Nghiêm Tố không để ý đến hắn, Phan lão công đành phải gãi ót, ưỡn nghiêm mặt đi vào.
Bàn tay to duỗi ra ôm lấy vòng eo nhỏ kia, nước ấm dội lên phía sau lưng Phan Lâm, hắn nhấc đầu tựa lên bờ vai gầy yếu của Nghiêm Tố, đối với vẻ mặt lạnh lùng lại nhiễm một tầng đỏ ửng của người nọ, trầm thấp nói: “Ngươi đều bị ta nhìn hết rồi, chơi cũng chơi hết rồi, để cho ta thao ngươi cả đời đi.”
(1) Chỗ này không phải bạn bịa đâu, là bà tác giả viết thế đấy:))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook