Dị Thế Võ Thần dương Ân
C987: Tử hàm tiên tử

Hoàng Phủ Minh Ngọc bất mãn nhìn Dương Ân nói: “Ngươi không thể đồng hành với bọn ta sao?”

“Ta còn có việc, có duyên sẽ gặp lại”, Dương Ân quyết đoán đáp, sau đó dẫn theo Dương Kiệt nhanh chóng rời khỏi đó.

Hiện giờ có tấm bia cổ, có lẽ ẩn giấu không ít cơ duyên nhưng để thoát khỏi Hoàng Phủ Minh Ngọc, hắn không muốn ở lại thêm nữa.

Dương Ân nói đi là đi, cực kỳ dứt khoát và mau lẹ, không hề níu kéo, Dương Kiệt đành phải nhanh chân đuổi kịp hắn.

“Dương Ân, ngươi sẽ hối hận!”, Hoàng Phủ Minh Ngọc không kiềm chế được lửa hận trong lòng hét lên.

Nếu Dương Ân đã không yêu cô ta thì cứ để cô ta hận đến cùng đi.

“Sư muội, hắn là hôn phu của muội thật à? Ta thấy chỉ có một mình muội là đơn phương nhỉ”, Trương Tử Yến giễu cợt nói.

“Liên quan gì đến huynh!”, Hoàng Phủ Minh Ngọc không khách sáo mắng.


Nói rồi, một mình cô ta đi về hướng tấm bia, thầm thề: “Ta nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, ta phải giết được Dương Ân”.

Dương Ân đã uống rượu của cô ta rồi nhưng không đồng ý cưới cô ta, vậy thì hủy diệt hắn thôi.

“Huynh đệ, ngươi cũng tuyệt tình thật đấy, cô nàng Minh Ngọc si mê ngươi như thế mà ngươi lại nhẫn tâm làm tổn thương cô ta”, Dương Kiệt không kiềm được nói với Dương Ân.

“Ta đã có người trong lòng rồi, sao có thể cưới cô ta được, đó là hại cô ta”, Dương Ân đáp.

“Đàn ông ba thê tứ thiếp không phải là chuyện bình thường sao? Chỉ cần ngươi có thể khiến bọn nghe lời là được rồi”.

“Tạm thời ta không có thời gian suy xét đến nhiều chuyện như thế, gặp được Tử Hàm rồi hẵng nói”.



Ở một hướng khác của địa bàn tộc Huyết Giao có Thiên Kiêu đang đánh nhau kịch liệt với Huyết Giao.

Mấy Thiên Kiêu đó ai cũng vô cùng mạnh, giữa những đòn tấn công của chúng còn chứa rất nhiều hỏa lực, sấm sét giết hết từng con Huyết Giao, huyết khí của Huyết Giao nồng đậm, hung hiểm cường hãn, nuốt chửng không ít Thiên Kiêu.

Những Thiên Kiêu này đến từ điện Tử Tiêu, một cung, hai chùa, ba điện, đại diện các thế lực lớn mạnh trong giới siêu phàm. Lực chiến đấu của Thiên Kiêu ở điện Tử Tiêu đều cực kỳ mạnh, họ chủ yếu tu luyện lôi huyền khí, lực sát thương khá khủng khiếp.

Ở đây có một thiếu nữ tóc tím, vẻ ngoài vô cùng thanh tú, đôi mắt to long lanh như trăng sáng kết hợp với từng làn sóng xanh biếc, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi động vào lòng, mái tóc tím bồng bềnh như liễu rũ cả người được ánh sáng màu tím bao bọc, che đi bộ phận vừa mới phát triển của nàng, eo thắt đai tím, vòng eo thon thả mềm mại vô cùng quyến rũ, đôi chân dài bên dưới thon dài, căng mọng và mịn màng như ngọc.

Dù nhìn ở bất kỳ góc nào, nàng cũng cực kỳ xinh đẹp, thế giới hoàn toàn mất đi màu sắc vì sự tồn tại của nàng, đây là một thiếu nữ bẩm sinh đã hoàn hảo xinh đẹp khiến người ta vừa hâm mộ vừa sinh lòng đố kỵ.

Nàng chính là người yêu mà Dương Ân hằng mong nhớ - Tử Hàm.

Nếu Dương Ân có ở đây, chắc hắn cũng không dám khẳng định đây là Sên nhỏ mà mình tìm kiếm.


Hai người lớn lên cùng nhau, nàng rất thích đi theo hắn, mỗi khi trời lạnh nàng rất hay bị chảy nước mũi thế nên hắn gọi nàng là “Sên Nhỏ”, đây là đặc quyền của hắn, người khác ai dám gọi như thế, nàng sẽ nổi giận.

Nàng đã không còn là cô bé của hai năm trước nữa, từ sau khi nàng được dẫn về điện Tử Tiêu, số mệnh của nàng đã thay đổi hoàn toàn.

Nàng trở thành Thánh nữ duy nhất của điện Tử Tiêu, đầu tiên là thức tỉnh thiên lôi thể, thực lực bỗng đột phá mạnh mẽ, chỉ trong vòng hai năm đã tu luyện đến cảnh giới Địa Hải đỉnh cấp, tốc độ tu luyện này có thể gọi là khả năng siêu việt. Cơ thể nàng dần phát triển tốt hơn, khí chất của dần thể hiện ra ngoài, các thiếu nữ bình thường khác nào có thể so sánh được, người khác gặp nàng đều phải gọi nàng một tiếng “Tử tiên tử” hoặc “Tử Hàm tiên tử”.

Nàng cũng không để tâm đến xưng hô này, nàng vẫn thích một tiếng “Sên Nhỏ” mà hắn ở nơi phương xa gọi hơn.

“Ân ca ca, tại sao huynh lại tu luyện vất vả thế?”

“Tất nhiên là để sau này lớn lên, ta có thể dẫn muội bay lên trời hái sao, chẳng phải muội nói muội thích sao trên trời à? Nam tử hán đại trượng phu nói lời phải giữ lời, chỉ cần ta đủ mạnh mẽ thì có thể cưỡi mây gọi gió, hái sao cho muội”.

“Ân ca ca, có người mắng muội là “Sên Nhỏ””.

“Đứa khốn kiếp nào dám mắng Sên Nhỏ nhà ta, bản gia ta sẽ dạy dỗ hắn”.

“Ân ca ca đừng đánh nữa, huynh không phải là đối thủ của người ta, muội cũng không bị làm sao cả, bỏ đi”.


“Hừ, nam tử hán đại trượng phu sao có thể để người phụ nữ của mình bị bắt nạt được, đánh không lại cũng phải đánh. Ta phải nói cho chúng biết ai dám bắt nạt muội thì ta dám liều mạng với chúng, để xem chúng sợ chết hay ta sợ chết”.



Tình cảm của hai đứa trẻ vô cùng vô tư, chân thật, nhưng có thể giữ được như thế cả đời không?

Cùng kề vai chiến đấu với Tử Hàm là một thiếu niên áo tím, hắn ta thoạt nhìn cũng chỉ mười tám, mười chín tuổi nhưng thật ra đã hai mươi hai tuổi rồi. Hắn ta đã đạt đến cảnh giới Thiên Ngư, là thánh Tử Lôi Húc Dương của điện Tử Tiêu.

Hắn ta có vẻ ngoài tuấn tú, vóc người cao thẳng, khí chất siêu phàm, mỗi động tác đều có sức mạnh thiên lôi trong đó, lực chiến đấu cực kỳ mạnh.

Điện Tử Tiêu đã sớm công nhận Lôi Húc Dương và Tử Hàm là một cặp trời sinh, đang cố gắng gắn kết họ lại với nhau, tiếc là Tử Hàm không để tâm đến chuyện này.

“Tử Hàm, muội tránh ra một chút, để ta mở đường cho muội, một phát xông vào hồ Huyết Giao!”, Lôi Húc Dương dẫn thiên lôi đáng sợ đến cho nổ mấy con Huyết Giao thành vũng máu, mạnh mẽ mở đường cho Tử Hàm.

Các đệ tử của điện Tử Tiêu khác ra tay cùng lúc đánh cho Huyết Giao lùi bước. Tử Hàm hóa thành một luồng sấm chớp xông vào hang ổ của Huyết Giao, nàng lẩm bẩm: “Ta nhất định phải lấy được thánh thạch Huyết Giao, nghịch thiên đổi mệnh cho Ân ca ca”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương