Dị Thế Tình Duyến - Phong Duy
-
Chương 20
Lúc chúng tôi đến, Văn thái sư đang ngồi trên ghế trầm tư ở đại sảnh du viên, thấy Văn Liệt tiến vào hành lễ, trên gương mặt già cỗi hiện lên nét cười, ngẩng đầu ra hiệu Văn Liệt ngồi xuống, đồng thời phân phó người hầu ở bên cạnh lui ra.
Ta nhìn Văn Liệt, hắn lắc đầu, ta bèn đứng phía sau hắn không nhúc nhích.
“A, cậu… Cậu tiểu… Tiểu Bảo nhỉ, ngươi ra ngoài trước đi, ta và nhị công tử có chuyện phải nói.” Văn thái sư nói thẳng với ta.
“Cha, tiểu Bảo không phải người lắm miệng, để hắn lưu lại không sao đâu.” Văn Liệt lập tức đứng lên.
“Cha có chút lời muốn nói với mình con, để tiểu Bảo chờ ngoài cửa một lát có sao đâu” Văn thái sư nói lời ấm áp, càng làm người khác không có lý do để phản bác, dù sao vẫn không thể nói với nhị công tử kiêm chức bảo tiêu của ta, không thể tự ý rời đi sao
Không muốn làm Văn Liệt khó xử, hơn nữa ta không cho rằng cách nhau một cánh cửa sẽ gặp phải nguy hiểm, cho nên nói khẽ với hắn: “Không sao đâu, ta ở ngay trong sân ngoài cửa chờ ngươi, có gì bất thường sẽ hô lớn gọi ngươi.”
Văn Liệt thoáng do dự, chần chờ rồi mới gật đầu: “Ngươi chú ý xung quanh, thấy bất thường phải gọi ta ngay lập tức, nhầm cũng không sao.”
Ta thưa vâng, hướng Văn thái sư hành lẽ rồi lui ra ngoài cửa, ở trong sân tìm ghế đá ngồi xuống.
Lúc ấy vào cuối thu, ta đến thế giới này đã gần một năm, thời gian dù không lâu, nhưng có nghĩa ta cuối cùng vượt qua suông sẻ chuyển biến trong đại nhất trong đời. Nỗi thấp thỏm lo âu lúc thuở đầu, ta của hiện tại thấy ung dung tự tin hơn nhiều, dù trước mắt vẫn còn trong vòng xoáy nguy hiểm, nhưng nghĩ tới Văn Liệt, lòng liền bình tĩnh lại.
Dường như trời trở gió, vài chiếc lá trong sân vừa rơi xuống đã bị cuốn lên, tung bay giữa trời, múa nên những đường cong trơn mượt, dẫn dắt ánh nhìn của ta góc tường hiên nhà rồi rơi cạnh nguyệt lượng môn (1) tròn tròn.
Văn phu nhân đứng lặng ngoài nguyệt lượng môn như một bóng ma, nhìn chằm chằm ta bằng ánh mắt cực kỳ cổ quái, cũng không biết xuất hiện từ lúc nào.
Ta sợ tới mức tim cứ đập bình bịch, bất giác nhảy dựng, lùi về sau mấy bước liền.
Hiện tại bà ta cách ta một khoảng dài, lúc này hét lên quấy rầy hai cha con đang mật đàm hiển nhiên không được, cho nên ta đè lại nỗi sợ, một mặt nói không dứt với bản thân đó chỉ là người phụ nữ không bình thường lắm, không có gì phải sợ, một mặt khấn vái cầu bả cứ đứng đó đừng nhúc nhích.
Bà ta cứ nhìn thẳng ta, chẳng mảy may có vẻ muốn mở miệng, sắc mặt tái nhợt tiều tụy hơn nhiều so với lần đầu ta gặp bà. Tuy đồng cảm bà không hạnh phúc, nhưng với tình hình trước mắt mà nói thật sự không có cách nào không xem bà thành một người cần đề phòng cao độ.
Lúc đầu Văn phu nhân ngay cả một ngón tay cũng không thèm di chuyển, nhưng theo ánh mắt dần nóng rực của bà, thân thể không chút nhúc nhích cũng chầm chậm run lên, chậm rãi bước về phía ta bước đầu tiên.
Ta dán mắt vào chân của bà ta, tuy bước chân thong thả từ tốn, nhưng lộ tuyến kiên định đi về phía ta.
Quay đầu nhìn cửa phòng đóng chặt, lại quay về nhìn gương mặt âm u đang đến gần, ta hít sâu một hơi, quyết định một khi bà ta đi đến hòn non bộ cách ta bảy tám bước, ta sẽ gọi Văn Liệt ra.
Dù trên đường có tạm dừng đôi chút, nhưng mục tiêu đích thật của Văn phu nhân rõ ràng cách ta càng lúc càng gần. Lòng tự trọng buộc ta phải bình tĩnh, gắng không đổi sắc nhìn bà ta, không muốn để bà ta thấy nỗi sợ còn sót lại, cũng không muốn bộc lộ bất an nơi đáy lòng.
Chân của Văn phu nhân rốt cuộc chỉ còn cách hòn non bộ một bước, ta nắm chặt nhánh hoa bên cạnh, vừa định mở miệng gọi tên Văn Liệt, đột nhiên cảm thấy mặt đất dưới chân rung động mạnh, tầm mắt cũng nghiêng ngã theo.
Sự tình chỉ xãy ra trong chớp mắt, cũng kết thúc trong chớp mắt. Khi ta ổn định thân thể đang lăn lộn trên đất của mình, khi trong đầu lóe lên hai chữ “Động đất” rõ nét, hết thảy đã xãy ra rồi.
Văn phu nhân té ngã tại đống hòn non bộ đã sụp đổ, nhưng trong mắt ta sớm không có bà, mà nhìn chằm chằm vào đống gạch ngói mịt mù bụi.
Đống gạch ngói này vốn là một căn phòng xinh đẹp, ta mới ở đấy chưa lâu.
Mà Văn Liệt, hắn còn bên trong. Hắn còn bên trong đống gạch ngói này.
Ta vùng vẫy đứng lên, lảo đảo chạy đến trước đống gạch, phúc chốc chẳng muốn lãng phí thời gian mà đào bới. Mái ngói vỡ vụn và mảnh gỗ vẽ lên cánh tay ta những vết thương vừa dày vừa dài, nhưng không thể bỏ cuộc, vì đối với Văn Liệt lúc này mà nói, từng giây từng phút đều là mệnh.
Cố sức gẩy mộc trụ gãy ra, dọn những mảnh ngói, quan sát mỗi một khe hở, ta đều phải nằm sấp xuống lắng nghe có tiếng người truyền ra hay không, đồng thời khàn cả giọng gọi tên Văn Liệt, hy vọng nhận được chút hồi đáp. Không lâu sau, mười ngón tay huyết nhục mơ hồ đã mất đi cảm giác, nhưng ta càng không ngừng đào bới.
Hai tay hoạt động cực nhanh bỗng bị ai đó nắm lấy, ta vừa quay đầu lại, khuôn mặt của Văn phu nhân đã ở trước mắt.
“Nghe đây,” Ta quát bà, “Mặc kệ bà muốn làm gì, nếu bà còn có một chút nhân tính, nên biết bên dưới còn chôn vùi chồng và con của bà, đó là đứa con ruột của bà!”
“Con…” Bà lẩm bẩm.
“Đúng vậy!” Ta gào thét đặt tay bà lên gạch ngói vụn, “Là con bà! Bà mau tới giúp tôi!”
Bà ta đào hai cái, rồi lại ngơ ngác nhìn ta, ta quát lớn: “Nhìn tôi làm gì, mau lên!”
Bị thanh âm của ta làm chấn động, bà ta hơi co rúm, bắt đầu học theo bộ dáng của ta dời gạch.
Nhóm người hầu không bị thương lục tục chạy tới, mọi người sợ tới phát run. Ta gặp ai thì gọi lớn người đó: “Qua đây! Văn Liệt bọn họ còn ở bên trong!”
Có lẽ vào giờ khắc đặc biệt, suy nghĩ của mọi người đều có xu hướng nghe theo mệnh lệnh, mỗi người đều gia nhập không có dị nghị, có người cầm tới xẻng sắt, tiến độ nhanh hơn rõ rệt.
Văn Tiềm, tiểu thư và Văn Lệ Kinh đều lần lượt chạy tới, ngoại trừ Văn Liệt có một ít vết máu trên cánh tay ra, có vẻ tất cả mọi người may mắn không có việc gì.
“Đừng lo lắng, mau tới đào phụ!” Ta một mặt ra sức kéo một cột xà gỗ, một mặt hô to về phía họ.
Đào nửa ngày, giọng của ta đã gần như khàn đặc, trong đống gạch đổ nát vẫn lặng ngắt như tờ, không hề có hồi âm.
“Mọi người đừng đào,” Văn Tiềm bình tĩnh nói.
Mọi người dừng lại đôi tay bận rộn, ngỡ ngàng nhìn hắn.
“Xem ra hết cứu rồi.” Âm điệu hắn trầm thấp.
“Ngươi câm miệng!” Ta bật dậy đến trước mặt hắn, quát lớn, “Cái gì gọi là hết cứu rồi, ngươi nhìn thấy thi thể chưa”
“Tiểu Bảo, ngươi không nên làm theo cảm tính…” Hắn bất đắc dĩ nói.
“Ta không có thời gian tranh cãi với ngươi” Ta cười lạnh nói, “dù mặc kệ đệ đệ của ngươi, tại đây còn có cha ngươi, ngươi chỉ muốn sản nghiệp của Văn gia mà thôi, không phải đến cả mạng cũng muốn chứ.”
“Tiểu Bảo, ngươi nói cái gì” Văn Tiềm thay đổi sắc mặt.
Ta ngoảng đầu không để ý hắn, điên cuồng hét lớn với đám người hầu đang ngẩn ra: “Ngơ ra làm gì, tiếp tục đào!”
Có mấy người nhìn Văn Tiềm, có chút chần chờ, ta lớn tiếng quát: “Đừng quên chôn dưới đây là ai, đào đi!”
Mọi người vội vàng cúi đầu, tiếp tục đào bới.
Lâm tiểu thư đi đến bên cạnh ta, nhỏ giọng: “Tiểu Bảo, tay ngươi phải băng bó mới được.”
Ta lắc đầu không kiên nhẫn, nói: “Không có thời gian, cô không giúp thì mau tránh ra.”
Cô nàng lùi về sau một bước: “Tiểu Bảo, thoạt nhìn hiện tại, dường như ngươi mới là chủ nhân của Văn phủ.”
Ta không rảnh quan tâm lời nói linh tinh của cô, bởi vì màng tai mẫn cảm của ta chộp được một thanh âm nhỏ tơ: “…Tiểu Bảo…”
Ta quát to một tiếng: “Bọn họ còn sống, ở trong này!”
Tất cả mọi người dừng tay chạy tới lắng nghe, Văn Lệ Kinh dịu giọng nói: “Không có âm thanh nào…”
Ta dùng ống tay áo bẩn đen lau mồ hôi trên mặt, hít một hơi nói: “Ta vừa rồi nghe thấy, bọn họ ở ngay dưới này. Mọi người nghe ta, trước đào ở đây, động tác phải cẩn thận, hiện tại dọn cặn trước đã, sau đó hợp lực di chuyển xà nhà và khối gạch lớn, những món nặng không được một người dọn. Được rồi, bắt đầu dọn cặn đi.”
Mọi người lập tức theo lời đào cặn đất, chỉ chốc lát sau, một người nam phó hô to: “Ta thấy chân của nhị công tử rồi, người hình như bị đè dưới xà nhà!”
Ta lập tức nhào qua, quả nhiên thấy nửa thân người của Văn Liệt lộ ra ngoài, nửa khác ẩn dưới xà nhà sụp đổ. Nước mắt nhịn không được dâng lên, ta khàn giọng gọi: “Văn Liệt! Văn Liệt! Nghe thấy ta không”
Chân của hắn hơi nhúc nhích, giọng nói trầm thấp quen thuộc truyền đến: “Ta không sao… Cha bị kẹt dưới xà nhà, phải nâng lên từ từ…”
Ta dùng sức quẹt nước mắt, đứng dậy quan sát cẩn thận vị trí xà nhà và tình trạng đổ nghiêng, cao giọng nói: “Tất cả mọi người qua đây, năm người, nâng đầu kia, sáu người, nâng đầu này, nghe ta hô một, hai, ba khi đến tới ba, đồng loạt phát lực về phía này, hiều rồi chứ”
Mọi người đồng loạt hô rõ, rồi đứng theo vị trí ta sắp xếp, đỡ lấy xà nhà.
Ta bình tĩnh lại nhịp tim, đứng ở một vị trí cao, khàn giọng hô to: “Một, hai, ba!! Chuyển!!”
Mọi người “Ai” một tiếng, chuyển xà nhà cắm xiên sang bên kia, ta cuống quít chạy lại, đào lên cặn đất còn thừa, dùng sức giữ chặt cơ thể Văn Liệt muốn nâng hắn dậy, lại đụng tới cánh tay dinh dính máu ấm.
Suy nghĩ lập tức điên cuồng, ta khóc nức nở gọi: “Văn Liệt! Văn Liệt! Ngươi sao rồi Rốt cuộc bị thương ở đâu”
Ta nhìn Văn Liệt, hắn lắc đầu, ta bèn đứng phía sau hắn không nhúc nhích.
“A, cậu… Cậu tiểu… Tiểu Bảo nhỉ, ngươi ra ngoài trước đi, ta và nhị công tử có chuyện phải nói.” Văn thái sư nói thẳng với ta.
“Cha, tiểu Bảo không phải người lắm miệng, để hắn lưu lại không sao đâu.” Văn Liệt lập tức đứng lên.
“Cha có chút lời muốn nói với mình con, để tiểu Bảo chờ ngoài cửa một lát có sao đâu” Văn thái sư nói lời ấm áp, càng làm người khác không có lý do để phản bác, dù sao vẫn không thể nói với nhị công tử kiêm chức bảo tiêu của ta, không thể tự ý rời đi sao
Không muốn làm Văn Liệt khó xử, hơn nữa ta không cho rằng cách nhau một cánh cửa sẽ gặp phải nguy hiểm, cho nên nói khẽ với hắn: “Không sao đâu, ta ở ngay trong sân ngoài cửa chờ ngươi, có gì bất thường sẽ hô lớn gọi ngươi.”
Văn Liệt thoáng do dự, chần chờ rồi mới gật đầu: “Ngươi chú ý xung quanh, thấy bất thường phải gọi ta ngay lập tức, nhầm cũng không sao.”
Ta thưa vâng, hướng Văn thái sư hành lẽ rồi lui ra ngoài cửa, ở trong sân tìm ghế đá ngồi xuống.
Lúc ấy vào cuối thu, ta đến thế giới này đã gần một năm, thời gian dù không lâu, nhưng có nghĩa ta cuối cùng vượt qua suông sẻ chuyển biến trong đại nhất trong đời. Nỗi thấp thỏm lo âu lúc thuở đầu, ta của hiện tại thấy ung dung tự tin hơn nhiều, dù trước mắt vẫn còn trong vòng xoáy nguy hiểm, nhưng nghĩ tới Văn Liệt, lòng liền bình tĩnh lại.
Dường như trời trở gió, vài chiếc lá trong sân vừa rơi xuống đã bị cuốn lên, tung bay giữa trời, múa nên những đường cong trơn mượt, dẫn dắt ánh nhìn của ta góc tường hiên nhà rồi rơi cạnh nguyệt lượng môn (1) tròn tròn.
Văn phu nhân đứng lặng ngoài nguyệt lượng môn như một bóng ma, nhìn chằm chằm ta bằng ánh mắt cực kỳ cổ quái, cũng không biết xuất hiện từ lúc nào.
Ta sợ tới mức tim cứ đập bình bịch, bất giác nhảy dựng, lùi về sau mấy bước liền.
Hiện tại bà ta cách ta một khoảng dài, lúc này hét lên quấy rầy hai cha con đang mật đàm hiển nhiên không được, cho nên ta đè lại nỗi sợ, một mặt nói không dứt với bản thân đó chỉ là người phụ nữ không bình thường lắm, không có gì phải sợ, một mặt khấn vái cầu bả cứ đứng đó đừng nhúc nhích.
Bà ta cứ nhìn thẳng ta, chẳng mảy may có vẻ muốn mở miệng, sắc mặt tái nhợt tiều tụy hơn nhiều so với lần đầu ta gặp bà. Tuy đồng cảm bà không hạnh phúc, nhưng với tình hình trước mắt mà nói thật sự không có cách nào không xem bà thành một người cần đề phòng cao độ.
Lúc đầu Văn phu nhân ngay cả một ngón tay cũng không thèm di chuyển, nhưng theo ánh mắt dần nóng rực của bà, thân thể không chút nhúc nhích cũng chầm chậm run lên, chậm rãi bước về phía ta bước đầu tiên.
Ta dán mắt vào chân của bà ta, tuy bước chân thong thả từ tốn, nhưng lộ tuyến kiên định đi về phía ta.
Quay đầu nhìn cửa phòng đóng chặt, lại quay về nhìn gương mặt âm u đang đến gần, ta hít sâu một hơi, quyết định một khi bà ta đi đến hòn non bộ cách ta bảy tám bước, ta sẽ gọi Văn Liệt ra.
Dù trên đường có tạm dừng đôi chút, nhưng mục tiêu đích thật của Văn phu nhân rõ ràng cách ta càng lúc càng gần. Lòng tự trọng buộc ta phải bình tĩnh, gắng không đổi sắc nhìn bà ta, không muốn để bà ta thấy nỗi sợ còn sót lại, cũng không muốn bộc lộ bất an nơi đáy lòng.
Chân của Văn phu nhân rốt cuộc chỉ còn cách hòn non bộ một bước, ta nắm chặt nhánh hoa bên cạnh, vừa định mở miệng gọi tên Văn Liệt, đột nhiên cảm thấy mặt đất dưới chân rung động mạnh, tầm mắt cũng nghiêng ngã theo.
Sự tình chỉ xãy ra trong chớp mắt, cũng kết thúc trong chớp mắt. Khi ta ổn định thân thể đang lăn lộn trên đất của mình, khi trong đầu lóe lên hai chữ “Động đất” rõ nét, hết thảy đã xãy ra rồi.
Văn phu nhân té ngã tại đống hòn non bộ đã sụp đổ, nhưng trong mắt ta sớm không có bà, mà nhìn chằm chằm vào đống gạch ngói mịt mù bụi.
Đống gạch ngói này vốn là một căn phòng xinh đẹp, ta mới ở đấy chưa lâu.
Mà Văn Liệt, hắn còn bên trong. Hắn còn bên trong đống gạch ngói này.
Ta vùng vẫy đứng lên, lảo đảo chạy đến trước đống gạch, phúc chốc chẳng muốn lãng phí thời gian mà đào bới. Mái ngói vỡ vụn và mảnh gỗ vẽ lên cánh tay ta những vết thương vừa dày vừa dài, nhưng không thể bỏ cuộc, vì đối với Văn Liệt lúc này mà nói, từng giây từng phút đều là mệnh.
Cố sức gẩy mộc trụ gãy ra, dọn những mảnh ngói, quan sát mỗi một khe hở, ta đều phải nằm sấp xuống lắng nghe có tiếng người truyền ra hay không, đồng thời khàn cả giọng gọi tên Văn Liệt, hy vọng nhận được chút hồi đáp. Không lâu sau, mười ngón tay huyết nhục mơ hồ đã mất đi cảm giác, nhưng ta càng không ngừng đào bới.
Hai tay hoạt động cực nhanh bỗng bị ai đó nắm lấy, ta vừa quay đầu lại, khuôn mặt của Văn phu nhân đã ở trước mắt.
“Nghe đây,” Ta quát bà, “Mặc kệ bà muốn làm gì, nếu bà còn có một chút nhân tính, nên biết bên dưới còn chôn vùi chồng và con của bà, đó là đứa con ruột của bà!”
“Con…” Bà lẩm bẩm.
“Đúng vậy!” Ta gào thét đặt tay bà lên gạch ngói vụn, “Là con bà! Bà mau tới giúp tôi!”
Bà ta đào hai cái, rồi lại ngơ ngác nhìn ta, ta quát lớn: “Nhìn tôi làm gì, mau lên!”
Bị thanh âm của ta làm chấn động, bà ta hơi co rúm, bắt đầu học theo bộ dáng của ta dời gạch.
Nhóm người hầu không bị thương lục tục chạy tới, mọi người sợ tới phát run. Ta gặp ai thì gọi lớn người đó: “Qua đây! Văn Liệt bọn họ còn ở bên trong!”
Có lẽ vào giờ khắc đặc biệt, suy nghĩ của mọi người đều có xu hướng nghe theo mệnh lệnh, mỗi người đều gia nhập không có dị nghị, có người cầm tới xẻng sắt, tiến độ nhanh hơn rõ rệt.
Văn Tiềm, tiểu thư và Văn Lệ Kinh đều lần lượt chạy tới, ngoại trừ Văn Liệt có một ít vết máu trên cánh tay ra, có vẻ tất cả mọi người may mắn không có việc gì.
“Đừng lo lắng, mau tới đào phụ!” Ta một mặt ra sức kéo một cột xà gỗ, một mặt hô to về phía họ.
Đào nửa ngày, giọng của ta đã gần như khàn đặc, trong đống gạch đổ nát vẫn lặng ngắt như tờ, không hề có hồi âm.
“Mọi người đừng đào,” Văn Tiềm bình tĩnh nói.
Mọi người dừng lại đôi tay bận rộn, ngỡ ngàng nhìn hắn.
“Xem ra hết cứu rồi.” Âm điệu hắn trầm thấp.
“Ngươi câm miệng!” Ta bật dậy đến trước mặt hắn, quát lớn, “Cái gì gọi là hết cứu rồi, ngươi nhìn thấy thi thể chưa”
“Tiểu Bảo, ngươi không nên làm theo cảm tính…” Hắn bất đắc dĩ nói.
“Ta không có thời gian tranh cãi với ngươi” Ta cười lạnh nói, “dù mặc kệ đệ đệ của ngươi, tại đây còn có cha ngươi, ngươi chỉ muốn sản nghiệp của Văn gia mà thôi, không phải đến cả mạng cũng muốn chứ.”
“Tiểu Bảo, ngươi nói cái gì” Văn Tiềm thay đổi sắc mặt.
Ta ngoảng đầu không để ý hắn, điên cuồng hét lớn với đám người hầu đang ngẩn ra: “Ngơ ra làm gì, tiếp tục đào!”
Có mấy người nhìn Văn Tiềm, có chút chần chờ, ta lớn tiếng quát: “Đừng quên chôn dưới đây là ai, đào đi!”
Mọi người vội vàng cúi đầu, tiếp tục đào bới.
Lâm tiểu thư đi đến bên cạnh ta, nhỏ giọng: “Tiểu Bảo, tay ngươi phải băng bó mới được.”
Ta lắc đầu không kiên nhẫn, nói: “Không có thời gian, cô không giúp thì mau tránh ra.”
Cô nàng lùi về sau một bước: “Tiểu Bảo, thoạt nhìn hiện tại, dường như ngươi mới là chủ nhân của Văn phủ.”
Ta không rảnh quan tâm lời nói linh tinh của cô, bởi vì màng tai mẫn cảm của ta chộp được một thanh âm nhỏ tơ: “…Tiểu Bảo…”
Ta quát to một tiếng: “Bọn họ còn sống, ở trong này!”
Tất cả mọi người dừng tay chạy tới lắng nghe, Văn Lệ Kinh dịu giọng nói: “Không có âm thanh nào…”
Ta dùng ống tay áo bẩn đen lau mồ hôi trên mặt, hít một hơi nói: “Ta vừa rồi nghe thấy, bọn họ ở ngay dưới này. Mọi người nghe ta, trước đào ở đây, động tác phải cẩn thận, hiện tại dọn cặn trước đã, sau đó hợp lực di chuyển xà nhà và khối gạch lớn, những món nặng không được một người dọn. Được rồi, bắt đầu dọn cặn đi.”
Mọi người lập tức theo lời đào cặn đất, chỉ chốc lát sau, một người nam phó hô to: “Ta thấy chân của nhị công tử rồi, người hình như bị đè dưới xà nhà!”
Ta lập tức nhào qua, quả nhiên thấy nửa thân người của Văn Liệt lộ ra ngoài, nửa khác ẩn dưới xà nhà sụp đổ. Nước mắt nhịn không được dâng lên, ta khàn giọng gọi: “Văn Liệt! Văn Liệt! Nghe thấy ta không”
Chân của hắn hơi nhúc nhích, giọng nói trầm thấp quen thuộc truyền đến: “Ta không sao… Cha bị kẹt dưới xà nhà, phải nâng lên từ từ…”
Ta dùng sức quẹt nước mắt, đứng dậy quan sát cẩn thận vị trí xà nhà và tình trạng đổ nghiêng, cao giọng nói: “Tất cả mọi người qua đây, năm người, nâng đầu kia, sáu người, nâng đầu này, nghe ta hô một, hai, ba khi đến tới ba, đồng loạt phát lực về phía này, hiều rồi chứ”
Mọi người đồng loạt hô rõ, rồi đứng theo vị trí ta sắp xếp, đỡ lấy xà nhà.
Ta bình tĩnh lại nhịp tim, đứng ở một vị trí cao, khàn giọng hô to: “Một, hai, ba!! Chuyển!!”
Mọi người “Ai” một tiếng, chuyển xà nhà cắm xiên sang bên kia, ta cuống quít chạy lại, đào lên cặn đất còn thừa, dùng sức giữ chặt cơ thể Văn Liệt muốn nâng hắn dậy, lại đụng tới cánh tay dinh dính máu ấm.
Suy nghĩ lập tức điên cuồng, ta khóc nức nở gọi: “Văn Liệt! Văn Liệt! Ngươi sao rồi Rốt cuộc bị thương ở đâu”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook