Dị Thế Tiểu Nhật Tử
2: Hắn Thật Sự Còn Sống


Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Kỳ Vãn Phong, một thân vải áo thô cũ, mặt trên còn có vài mụn vá, quần áo tẩy đến trắng nhợt.

Nam nhân mi trường mắt tinh, mũi thẳng, môi mỏng mím thành một đường, trong mắt là lo lắng cùng quan tâm đối với hắn, người nam nhân này lớn lên rất đẹp, nếu đặt ở thế kỉ hai mươi mốt mà nói, cũng là một đại soái ca.

Ở thời đại này, ca nhi có diện mạo nhu nhược mới được mọi người hoan nghênh, người như Kỳ Vãn Phong lớn lên giống như hán tử không được nhân gia yêu thích.

Đời trước Tào Hướng Nam đến khi chết vẫn không nói qua luyến ái, hắn cũng không biết bản thân thích nam nhân hay nữ nhân, bất quá lần đầu tiên nhìn thấy Kỳ Vãn Phong, hắn cũng không cảm thấy bài xích.

Nguyên thân là bị xe ngựa đụng phải, trong ý thức là có đại phu ghé xem qua, hắn không biết hiện tại hắn đang ở triều đại thời kỳ nào trong lịch sử, thời cổ chữa bệnh trình độ lạc hậu, một cái cảm mạo nho nhỏ liền muốn mạng người, đừng nói hắn bị xe ngựa đụng phải, cũng khó trách nguyên thân vì vậy mà bỏ mạng.


Nơi này không có thuốc giảm đau, chỉ có thể tự mình chịu đựng, này thật sự đúng là cả người đều đau, cái đau đớn này vì bản thân đang thanh tỉnh mà cảm giác đau lại càng cảm nhận rõ ràng hơn.

Đôi chân tựa hồ không thể động, Tào Hướng Nam dùng sức thử một chút mà đau đến nhe răng, thật vất vả ở cái địa phương quỷ quái này tỉnh lại cuối cùng lại què chân, muốn đem đôi chân này nửa đời sau đều không thể đi lại?
Lão đại (hay còn gọi là "Thiên a" hay "Trời ơi") ngươi đừng có đùa ta như vậy a!
"Tứ lang, ngươi như thế nào nhìn ta như vậy? Nơi nào không thoải mái sao, đã hạ sốt chưa?" Kỳ Vãn Phong duỗi tay sờ sờ cái trán Tào Hướng Nam, cảm giác độ ấm đã lui, không còn nóng bỏng tay như đêm hôm qua, y thở phào một chút nói:"Còn tốt, còn tốt.

Ta đi thỉnh đại phu qua đây xem cho ngươi.

"
Ánh mắt phu lang nhìn y khiến y cảm thấy có điểm kỳ quái, chỉ là hiện tại y cũng không có tâm tư miệt mài theo đuổi, y nhìn thấy phu lang tỉnh lại trong lòng có chút nhảy nhót.

Trong nhà chỉ còn lại có hơn mười đồng tiền, Kỳ Vãn Phong trong mắt mang theo kiên định, hiện tại người cũng đã tỉnh, về sau cuộc sống sẽ khó khăn, tiền không có còn có thể kiếm, nếu không có phu lang thì cuộc sống sinh hoạt đã khó càng thêm khó.

Cảm nhận được cái tay lạnh lẽo sờ lên trán mình, Tào Hướng Nam ánh mắt ngơ ngác mà nhìn Kỳ Vãn Phong nghĩ thầm:"nếu là người nam nhân này cũng không phải là không thể, hắn cũng không bài xích cùng nam nhân này sinh hoạt về sau.

"
"An An, ngươi ở chỗ này nhìn a cha, a mỗ đi một chút sẽ về.

" Kỳ Vãn Phong nhìn hài tử bên chân nói.


"Vâng, a mỗ yên tâm đi, An An sẽ chiếu cố a cha thật tốt.

" An An vỗ vỗ bộ ngực nhỏ nói.

Kỳ Vãn Phong nở nụ cười, nhìn phu lang nằm ở trên giường, xoay người rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau, Tào Hướng Nam nằm ở trên giường không thể động đậy, nuốt nuốt nước miếng, yết hầu khô khốc mới nghĩ đến hắn quên chưa bảo Kỳ Vãn Phong cho mình chén nước, hắn có điểm ngại ngùng mà thử giao lưu với tiểu hài tử:"An An, có thể lấy giúp a cha chén nước được chứ?"
Cái từ "a cha" này có điểm khó có thể mở miệng, Tào Hướng Nam là một trạch nam ngay cả tay nữ nhân đều chưa có chạm qua, hiện tại hài tử lại lớn như vậy, thật đúng là khiến hắn vô phép thích ứng.

"Vâng, a cha đợi một chút, An An đi lấy.

" Vừa rồi a mỗ bảo nó chiếu cố a cha, nó có thể chiếu cố tốt a cha.


Không tới một hồi tiểu hài tử run run mà bê một cái chén mẻ đi vào, nước trong chén theo bước chân mà sóng sánh???? đi một bước rớt một ít mà đi đến cạnh giường:"A cha, uống nước.

Tào Hướng Nam nhìn màn sợ tiểu hài tử bị ngã, hắn khó khăn duỗi tay nhận cái chén:"Cảm ơn An An.

"
Nhập một ngụm, nước lạnh chảy qua yết hầu, hắn thở ra một hơi mới cảm giác chính mình thật sự đã sống lại.

______.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương