Dị Thế Lưu Đày
Chương 616: Ngày thứ nhất bày sạp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

d52189417e12d173c87fc8ff31971d7a

“Vật này… tạm thời gọi là vu khí đi, trong ý tưởng của tôi, nó không có linh hồn, nhưng có đặc điểm hoạt tính của vật thể sống.”
Vu Thành, chợ thành đông.

Người huyên ngựa hí, thú gầm chim hót, khu chợ vốn rộng lớn này đã chật như nêm cối, các sạp hàng rong tận dụng mọi thứ để bày quầy hàng, người thì lớn tiếng hò hét, người thì kéo khách trả giá.

Người ta vừa vào chợ lúc thì nhìn đủ loại sinh vật, lúc thì nhìn những sạp hàng lớn lớn bé bé bày ra trong chợ, hai mắt nhìn hoài không hết.

Giữa những quầy hàng lớn nhỏ đó, có một quầy hàng nhỏ chen lẫn, nơi đó không có gì bắt mắt hay đáng chú ý, chủ quầy cũng không rao hàng hay kêu to, mà an vị trên một tấm da thú trò chuyện phiếm với người trong nhà, nếu không phải người nhà này khá đặt biệt thì chắc có không ít người hoàn toàn không để ý đến bọn họ.

Hầu Vinh đang sửa sang lại hàng hóa của bộ lạc, hai mắt lại lần nữa nhịn không được mà nhìn sang cái quầy nhỏ ở đối diện.

Sau quầy hàng là một người thanh niên ngồi trên da thú, người thanh niên nọ tay đang nắn cái gì đó, trên đùi đặt một cái bồn nhỏ. Bên cạnh thanh niên còn có hai nhóc con một lớn một nhỏ, đứa lớn cùng lắm khoảng ba bốn tuổi, đứa nhỏ chắc mới mấy tháng. Đứa lớn để đứa nhỏ ngồi trên đùi mình, cánh tay nhỏ vòng quanh cái bụng mập của nó.

Hai đứa không khóc không quậy, cánh tay đứa nhỏ đặt trên cánh tay đứa lớn, miệng thỉnh thoảng ê a hai tiếng, cái tay béo còn huơ huơ về phía người thanh niên, đứa lớn thì thỉnh thoảng phụ họa hai tiếng, hai đứa đều ngửa đầu nhìn người thanh niên, hai cái đầu nho nhỏ thỉnh thoảng chuyển qua chuyển lại theo động tác của người thanh niên, thoạt nhìn rất thú vị.

Hầu Vinh không nhịn được mà mỉm cười.

Anh thích gia đình này, không biết người thanh niên có tướng mạo anh tuấn, vẻ mặt lại rất dịu dàng và ôn hòa kia là cha hay là anh cả của hai nhóc con nọ. Bọn họ đến từ đâu? Tới Vu Thành để cậy nhờ hay chỉ đi ngang qua? Có nơi nghỉ chân chưa?

Hầu Vinh hy vọng thanh niên kia là anh cả của hai đứa nhỏ, nếu là cha thì cũng không sao, không biết mẹ mấy đứa nhỏ có còn không? Nếu không còn nữa…

“Này, anh nhìn cái gì vậy? Nhìn mà hai mắt không nhúc nhích luôn.” Bạn anh vỗ anh một cái, rồi nhìn theo mắt anh qua đó, cũng thấy gia đình sau quầy hàng nhỏ.

Người bạn đánh anh vốn mang giọng điệu nhẹ nhàng vui đùa, nhưng khi nhìn thấy gia đình kia thì giọng điệu hơi thay đổi một chút, nhưng vẫn giả bộ vui đùa: “Sao? Coi trọng người ta rồi? Có muốn tôi giúp anh đi qua hỏi thăm xem cậu ta có bạn đời hay chưa không?”

Hầu Vinh lắc đầu, cười cười: “Đừng nói bậy, cái gì mà coi trọng, tôi thấy cậu ấy một thân một mình dẫn theo hai đứa nhỏ như vậy hẳn là không dễ dàng gì, muốn hỗ trợ cậu ấy chút xíu nếu cậu ấy có gì cần đến, dù sao cũng ở đối diện nhau mà.”

“Kỳ thật anh coi trọng cũng không sao cả, tuy chúng ta không phải xuất thân từ Thượng Thành hay Trung Thành, nhưng bộ lạc Linh Hầu chúng ta cũng là bộ lạc lớn ở gần đây, thanh niên kia dẫn theo hai nhóc con đến cậy nhờ Vu Thành, còn không bằng tới bộ lạc chúng ta. Anh nói có đúng không?”

Hầu Vinh không nói gì, kỳ thật trong lòng anh ít nhiều gì cũng nghĩ như vậy. Bộ lạc bọn anh không ở gần sa mạc, phía sau còn có một sơn cốc to, chỉ cần cần mẫn một chút, dũng cảm một chút thì sẽ không sợ đói bụng. Tuy vì tranh địa bàn, tranh thức ăn, tranh phụ nữ mà chiến tranh xảy ra nhiều hơn các bộ lạc khác, nhưng nói đến cùng cũng có thể so sánh khập khiễng với rất nhiều bộ lạc giàu có khác.

Bạn anh liếm liếm môi, nhìn một nhà ba người phía đối diện, an ủi: “Thật sự không muốn hỏi thăm thử một chút sao? Nói không chừng chính là bọn họ trở lại thì sao? Chẳng phải Đại Vu nói, bọn họ chỉ tạm thời trở về vòng tay của Mẫu Thần, sau này còn có thể gặp anh mà. Anh xem, tuổi tác của thanh niên kia và hai nhóc con có phải rất giống…”

“Đừng nói nữa!” Hầu Vinh nhìn một lớn hai nhỏ kia quả thật có xúc động, nhưng đó chỉ là cảm giác khi yêu ai yêu cả đường đi nên anh mới muốn quan tâm tới gia đình kia một chút, chứ không có ý muốn chiếm đoạt hay gì, trừ phi đối phương chịu sống cùng anh, giống như người kia.

“Thung Tử, tôi hiểu ý cậu, nhưng cậu cũng đừng nhắc lại nữa.”

“Ừm, xin lỗi.”

“Không cần xin lỗi, tôi biết cậu muốn tốt cho tôi mà.” Hầu Vinh vỗ vỗ vai bạn mình, tùy tay xách một cái ấm nước trên mặt đất lên định mang qua đó, nhưng anh mới vừa bước ra một bước thì dừng lại.

Phía đối diện, một người đàn ông cao lớn tóc ngắn, thân dưới chỉ tùy tiện quấn một cái váy da ngắn trên hông đi đến sau quầy hàng, thả cái sọt trên vai xuống, cúi đầu hôn trán người thanh niên kia.

Thanh niên ngẩng đầu, rất tự nhiên mà bày ra nụ cười ấm áp như khảm vào tâm với người đàn ông cao lớn nọ.

Hai đứa nhỏ thì phát ra tiếng kêu vui mừng.

Người đàn ông cao lớn xoa xoa mái tóc ngắn của thanh niên, lôi từ cái sọt ra một chuỗi quả Long Châu dài màu tím đậm, dùng nước rửa sạch rồi đưa cho hai đứa nhỏ.

Đồng tử Hầu Vinh hơi co lại, là chiến sĩ thần huyết điều khiển nước? Trong sa mạc, năng lực thần huyết hệ thủy là năng lực được hoan nghênh nhất trong các thế lực.

Đứa lớn nhận lấy quả Long Châu, cầm một trái nếm thử, chắc là cảm thấy ngon, sau khi phun hạt ra mới cầm một trái nữa, vỏ cũng không lột mà nhét vào miệng đứa nhỏ.

Đứa nhỏ nhè quả Long Châu ra, cầm trong tay nhìn nhìn, bộ dáng tựa như rất khinh thường, nhưng chỉ chốc lát sau lại nhét vào miệng ăn.

Người thanh niên kia nói gì đó với đứa lớn.

Nó cúi đầu nhìn đứa nhỏ.

Đứa nhỏ liền há mồm a với nó một cái, nó liền cười quang quác, lại cầm một quả Long Châu lên đút vào miệng em mình.

Người thanh niên như rất kinh ngạc khi đứa nhỏ có thể ăn quả Long Châu, người đàn ông cao lớn kia lại lấy ra một xâu nữa, rửa sạch, lột vỏ một quả rồi nhét vào miệng hắn.

Thanh niên ăn kia quả Long Châu, phun hạt ra một chiếc lá cây, chắc là thấy hai đứa nhỏ không có việc gì, nên cười nói gì đó với người đàn ông cao lớn.

Thì ra cậu ấy đã có bạn đời, như vậy cũng tốt, rất tốt. Trong lòng Hầu Vinh có chút chua xót, nếu lúc trước anh tốt với người kia hơn một chút, để ý đến cậu ấy và bọn nhỏ của cậu ấy một chút, vậy có phải hôm nay bọn họ cũng có thể vui vẻ được như người thanh niên nọ?

Bạn anh cũng thấy được cảnh tượng này, thật đáng tiếc mà thấp giọng ‘a’ một tiếng, sau đó hắn lại kinh hô: “A Vinh, anh nhìn bụng thanh niên kia kìa, cậu ấy… có phải là con gái không?”

Hầu Vinh cũng thấy, thanh niên buông thứ trên tay xuống, lười biếng duỗi eo, cái bụng hơi gồ bị quần áo che khuất liền trở nên rõ ràng.

A, anh nhìn lầm rồi sao? Này kỳ thật không phải con trai, mà là một người con gái có nét giống con trai?

Hầu Vinh và bạn mình hoang mang.

Lúc hai người thấy người đàn ông cao lớn xuất hiện đều cho rằng hắn và thanh niên kia là một đôi, về phần hai đứa nhỏ, có lẽ là con của một người trong số họ và một người phụ nữ khác, hoặc là mỗi người đều từng có vợ và từng sinh một đứa con. Chuyện này rất thường thấy trong các bộ lạc, phụ nữ sẽ vì đủ loại nguyên nhân mà biến mất, các bộ lạc thiếu phụ nữ sẽ thường xuyên có hai người đàn ông dẫn theo con mình mà kết đôi rồi ở chung với nhau, cũng xem như chăm sóc cho nhau.

Bạn đời của Hầu Vinh từng là con trai tù trưởng của một bộ lạc nhỏ yếu, vợ của người nọ bị cướp đi trong một cuộc chiến với bộ lạc khác, sau đó bộ lạc bọn họ gia nhập bộ lạc Linh Hầu, anh thấy người nọ rất tuấn tú liền đưa người nọ về, người nọ dẫn theo hai đứa nhỏ bắt đầu chung sống cùng anh, nhưng khi đó anh lại không thương người nọ, sau khi có được liền không biết quý trọng, chờ đến lúc hoàn toàn mất đi người nọ và bọn nhỏ mới phát hiện ra bọn họ quan trọng với mình thế nào, nhưng tất cả đều đã muộn.

“A Vinh! Thung Tử! Cẩn thận đó, chợ thành đông lại đổi chủ, chút nữa mấy con chó tham lam lại vác cái danh Khuê Mạt đi càn quét, các anh mau giấu các mặt hàng có giá trị cao đi!” Có tộc nhân nhận được tin, nhanh chạy tới cảnh báo bọn họ.

Hầu Vinh không nghĩ nhiều, buông ấm nước xuống cùng đám người Thung Tử đi sửa sang lại hàng hóa và giấu những thứ cần giấu.

Thung Tử không ngừng chửi mát, Hầu Vinh an ủi hắn: “Chờ khi cuộc tụ hội kết thúc, Vu Thành hẳn sẽ ổn định hơn, chỉ còn mấy ngày, mọi người ráng chịu một chút.”

“Chính vì những ngày này không còn lâu, nên mới càng loạn hơn. Chúng ta mới đến được bao lâu? Mà chợ thành đông đã đổi chủ vài lần rồi?”

Người của bộ lạc Linh Hầu oán giận, nhưng bọn họ không thể làm gì cả, chỉ có thể làm việc nhanh hơn, tránh cho bị tổn thất.

Người ở chợ nhiều ngày rõ ràng có thể nhận ra trong chợ đã có chút xôn xao, và nó đang chậm rãi lan rộng.

*

Lấy hai lạng kim loại lỏng, lại lấy tỉ lệ các loại bột xương, và dược liệu được mài bột hoặc ép nước theo một tỉ lệ nhất định.

Nghiêm Mặc lẩm bẩm, vừa thí nghiệm vừa viết lại tên nguyên liệu đã sử dụng và số phân lượng chính xác.

“Tên lùn ở đối diện còn đang nhìn lén em.” Người nào đó không vui bày tỏ ý kiến.

Nghiêm Mặc thấp giọng cười, người đàn ông ở đối diện không lùn lắm, cùng lắm chỉ thấp hơn Nguyên Chiến nửa cái đầu, nhưng Nguyên Chiến đã cao gần hai mét rồi.

“Để anh ta nhìn là được, dù sao cũng đâu thiếu mất miếng thịt nào.”

“Thiếu! Hắn mà còn nhìn nữa, tôi sẽ đi móc mắt hắn ra!”

Nghiêm Mặc làm như không nghe thấy: “Hàng hóa mà bộ lạc bọn họ bán rất thú vị, chút nữa chúng ta qua đó xem thử đi?”

“Không đi!” Nguyên Chiến vì không để Nghiêm Mặc tiếp tục chú ý tới tên đàn ông và hàng hóa ở đối diện mà bắt đầu càn quấy: “Từ khi em rời khỏi Hỏa Thành tới gì cứ mân mê cái gì vậy? Cho tôi xem xem.”

“Đừng động vào, vẫn chưa xong đâu. Đây là điều mà trước kia tôi đã sớm có ý tưởng, chỉ còn một nan đề vẫn luôn không có cách giải quyết, thẳng đến khi được xem cấu tạo thân thể của kiến lửa, cuối cùng thì ý tưởng của tôi đã có khả năng thực hiện, cơ mà trước mắt chỉ mới là thí nghiệm thôi.”

“Là cái gì?”

“Ừm… vẫn chưa nghĩ ra tên, giống như vũ khí sinh vật, anh cũng có thể gọi nó là pháp bảo hoặc vu khí. Chủ thể dùng kim loại và xương tạo thành, còn có dược vật được luyện chế và bột xương dùng làm nguyên liệu vẽ phù văn, cuối cùng dùng năng lượng sinh mệnh kích hoạt, làm nó biến thành vật có cấu tạo năng lượng như kiến lửa. Vật này… tạm thời gọi là vu khí đi, trong ý tưởng của tôi, nó không có linh hồn, nhưng có đặc điểm hoạt tính của vật thể sống, chỉ cần có năng lượng đầy đủ, nó có thể thích ứng với bất cứ thứ gì, còn có thể dựa theo yêu cầu của người sử dụng mà biến thành bất cứ hình dạng nào, dùng nó làm vũ khí hoặc cũng có thể dùng làm vật tăng cường cho năng lực bản thân. Tỷ như…”

Nghiêm Mặc làm mẫu, thứ cầm trong tay đột nhiên biến thành một chiếc gai dài: “Tỷ như một người có thể tạo gai từ thân thể, khi sử dụng vu khí này, có thể làm nó biến thành đủ loại gai trong nháy mắt, thậm chí là chủy thủ, trường kiếm, đại đao, vân vân. Mà nếu gai của chiến sĩ đó có độc, vậy nó cũng sẽ mang theo độc, thậm chí còn độc hơn. Nếu là anh, thứ nó có thể biến thành lại càng nhiều, nếu anh muốn phóng quả cầu lửa, khi dùng nó, nó có thể khiến quả cầu lửa phóng ra với tốc độ nhanh hơn, mạnh hơn, nóng hơn, mà năng lượng anh hao lại ít hơn bình thường rất nhiều.”

Nguyên Chiến hiểu ra: “Có phải uy lực của nó cũng tương đương với cốt khí được đặt riêng dựa theo ý muốn người sử dụng không? Nhưng vu khí này lại có thể biến thành bất cứ hình dạng nào mà người sử dụng muốn?”

“Không chỉ hình dạng. Đơn giản mà nói, khi sức mạnh linh hồn của anh trói buộc với nó, anh có thể thu nó vào cơ thể, đồng hóa với tế bào của anh. Về sau khi anh muốn sử dụng nó, nó có thể dựa theo suy nghĩ của anh được triệu hồi ra, nếu anh yêu cầu nó biến thành kiếm, nó sẽ là kiếm. Anh yêu cầu nó biến thành giáp, nó sẽ là giáp. Anh yêu cầu nó phóng quả cầu lửa, nó sẽ biến thành súng. Anh yêu cầu nó đào một cái động trên mặt đất, nó sẽ biến thành mũi khoan. Anh muốn bay, nó sẽ thành đôi cánh. Đương nhiên, sự thay đổi của nó phải dựa theo năng lực của anh, nếu không thì lúc đầu phải tăng thêm chức năng cho nó.”

Nguyên Chiến rốt cuộc đã hiểu: “Nói cách khác tôi không thể bay, nhưng tôi chỉ cần nắm được sức gió, thì có thể dùng nó tạo thành cánh bay lên trời, so với việc tôi tự dùng gió nâng mình sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều, đúng không?”

“Đúng vậy.”

Bạn nhỏ Cửu Phong cũng hóng chuyện, thả bạn nhỏ Vu Quả xuống cho bò loạn khắp nơi, tò mò hỏi: “Vậy ta có nó có phải cũng có thể bay nhanh hơn không?”

“Phải, trước kia nhóc băng qua đại dương cần thời gian rất lâu, còn phải thường xuyên nghỉ ngơi, nhưng có nó, trên lý thuyết thì nhóc có thể tiết kiệm được ít nhất một nửa thời gian, mà chỉ cần nhóc có thể cung cấp năng lượng liên tục cho vu khí, trên lý thuyết nhóc sẽ không cần nghỉ ngơi mà có thể vĩnh viễn bay mãi.”

“Oa!” Cửu Phong tròn miệng: “Mặc, ta muốn, cậu làm cho ta một cái!”

Nguyên Chiến thò chân ra, vô sỉ mà gạt té bạn nhỏ Cửu Phong: “Mặc, nếu tôi không thể sử dụng sức gió mà muốn bay, vậy phải cần cậu thêm năng lực phi hành cho nó lúc mới bắt đầu luyện chế đúng không? Thế thì dù tôi không biết bay, nó cũng có thể biến thành cánh đưa tôi lên trời cao, có phải như vậy không?”

“Không sai.” Nghiêm Mặc muốn vươn tay đỡ Cửu Phong, nhưng bị Nguyên Chiến đè lại.

Cửu Phong tự bò dậy, phun một lưỡi dao gió qua.

Nguyên Chiến lật tay, lưỡi dao gió liền biến mất, đồng thời hai mắt sáng như đèn pha, hắn nói: “Thứ tốt! Cái này làm cho tôi trước!”

“Đừng nóng vội, đây chỉ là sản phẩm thí nghiệm, công năng tôi thiết lập rất ít.” Nghiêm Mặc thấy lực chú ý của Cửu Phong lại bị Vu Quả kéo đi, cười rộ lên: “Điều khá phiền toái là, loại vu khí này trước mắt phải dùng năng lượng sinh mệnh kích hoạt nó, nói cách khác, ngoại trừ tôi, sợ là sau này chỉ có Vu Quả mới luyện chế được. Đồng thời nó còn cần sức mạnh linh hồn để thao túng, sức mạnh linh hồn không đủ thì sẽ không cách nào sử dụng được. Đương nhiên, điểm này không tính là phiền toái lớn, về sau tôi sẽ cải tiến nó, tranh thủ để người thường không có sức mạnh linh hồn cũng có thể sử dụng. Chỉ là việc nó cần có năng lượng sinh mệnh để kích hoạt thật đáng ghét, muốn làm nó phổ biến thì tôi còn phải nghiên cứu nhiều hơn.”

“Không cần phổ biến nhanh như vậy, em cứ chậm rãi nghiên cứu.” Nguyên Chiến còn ước gì loại vũ khí hẳn chỉ tồn tại trong tưởng tượng này do tư tế của hắn luyện chế ra, trong tương lai chỉ cho người Cửu Nguyên sử dụng, các thế lực khác dù có muốn thì cũng chỉ có thể thèm nhỏ dãi.

Nghiêm Mặc cười, bắt đầu thêm phù văn vào vu khí mới luyện chế. Hắn cũng không phải người hào phóng gì, chỉ là, để đối phó với ma thần đến từ bên ngoài bầu trời và giảm bớt giá trị cặn bã, cũng vì để văn minh sau này của Cửu Nguyên không kém gì các văn minh khác, hắn cần mở rộng tri thức luyện chế vũ khí.

Nguyên Chiến bỗng nhiên ngẩng đầu: “Đã xảy ra chuyện.”

Nghiêm Mặc: “Hả?”

“Bầu không khí bất thường.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương