Dị Thế Lưu Đày
-
Chương 608: Đại ma vương Nghiêm Mặc
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“
Khi Nghiêm Mặc chìm vào biển hồn kỳ thật căn bản không biết phải giải quyết khốn cảnh trước mắt như thế nào, mới đầu hắn tìm phương pháp tu luyện năng lượng sinh mệnh, nhanh chóng lật xem một lượt, hắn không có thời gian tìm hiểu nó, càng đừng nói tới việc dùng nó để làm gì đó.
Bỏ qua phương pháp tu luyện, hắn dời mắt nhìn cấu tạo của quả oa oa mà cây non quét ra.
Muốn giải quyết vấn đề của Đô Đô, hắn nghĩ đến hai điều, thứ nhất là ngăn cản dục vọng muốn cắn nuốt của Đô Đô, làm lý trí nó thắng được bản năng. Nhưng Đô Đô vẫn chỉ mới là một đứa nhỏ, nếu muốn tự nó làm được điều này hiển nhiên rất khó.
Điều thứ hai là biện pháp khi đã rơi vào bước đường cùng, chính là tách linh hồn và thể xác Đô Đô ra.
Nghiêm Mặc cảm thấy Đô Đô tham ăn như hiện giờ là do bị bản năng của quả Vu Vận trong thân thể ảnh hưởng, nếu có thể tách thân thể ra thì Đô Đô sẽ không tham ăn như vậy nữa.
Nhưng đó là khi không còn cách nào, bởi vì biện pháp đó không chỉ khó mà hậu quả sau đó cũng không thể lường trước được.
Nghiêm Mặc hít sâu một hơi để mình bình tĩnh lại, hắn dùng mô hình ảo của quả oa oa để thử nghiệm hai phương pháp đó một lần.
Phương pháp thứ nhất, trực tiếp cắt đứt một phầm thần kinh của quả oa oa để giảm bớt ham muốn của nó.
Kết quả là tốn công vô ích, quả oa oa khi sinh ra vốn đã có rất nhiều năng lượng và dư thừa sức sống, hắn vừa cắt một sợi thần kinh của nó bên này thì bên kia đã lành lại, hơn nữa còn vì bị hắn tấn công mà càng nhanh chóng và điên cuồng hấp thu năng lượng.
Phương pháp thứ hai, tách rời linh hồn và thân thể Đô Đô. Việc thử nghiệm này là không cách nào làm được, bởi vì hắn có thể quét ra cấu tạo thân thể của Đô Đô, nhưng không thể quét ra linh hồn của nó.
Thời gian từ từ trôi qua, Nghiêm Mặc đè lấy bàn tay đang run rẩy, không dám tưởng tượng đến tình huống của Nguyên Chiến bây giờ đã biến thành như thế nào.
“Nói cho tôi biết nên làm cái gì bây giờ? Ai có thể nói cho tôi biết…” Nghiêm Mặc đột nhiên nâng tay mình lên, dùng sức đánh vào đầu mình, rồi nói với tay phải, gọi sách hướng dẫn ra.
“Mở mục thứ tư của sách hướng dẫn cải tạo lưu đày, giải đáp nghi vấn.”
Chức năng thứ tư của sách hướng dẫn, hắn luôn dùng rất cẩn thận, tổng cộng chỉ có ba câu hỏi được hỏi, hắn đã dùng một lần, chỉ còn lại hai cơ hội.
Hắn đã từng nghĩ khi không đến thời điểm mấu chốt thì tuyệt đối sẽ không sử dụng hai cơ hội này, kết quả khiến mình thiếu chút nữa quên mất sách hướng dẫn còn có công năng này, cũng may hắn kịp nhớ tới.
Nghiêm Mặc dùng tốc độ nhanh nhất cắn rách ngón tay, dùng máu viết câu hỏi của mình lên trang sách: Làm sao để giải quyết nan đề trước mắt mà không làm hại đến tánh mạng Nghiêm Húc và những người khác?
Câu hỏi này rất giảo hoạt, hắn đã phải tự ngẫm lại nhiều lần mới quyết định hỏi ra.
Tốc độ trả lời của sách hướng dẫn không chậm, nhanh chóng đưa ra đáp án: Tự hy sinh mình.
“Mẹ mày!” Nghiêm Mặc chửi ầm lên! Hoá ra tao nói ‘người khác’ tức là không bao gồm bản thân tao đúng không!
Hắn ôm hy vọng vô tận, kết quả sách hướng dẫn lại cho hắn một đáp án khốn nạn như vậy?
Cái gì gọi là tự hy sinh mình? Là lấy mình ra cho Đô Đô hút khô sao?
Hắn không ngại lấy mạng mình ra để đổi, nhưng sau này sẽ thế nào?
Khi Đô Đô lớn lên nếu nó biết mạng của nó là do cha nó đổi lấy, nó có vui vẻ không?
Nguyên Chiến có thể tha thứ cho Đô Đô không?
Nghĩ đến Nguyên Chiến, tim Nghiêm Mặc đau nhói. Người đó chính vì không muốn để hắn chết nên mới tự ôm lấy quả oa oa mà chìm vào đáy hồ, để hắn có thời gian nghĩ cách. Nếu hắn dám dùng mạng mình đổi để Đô Đô được sinh ra, người nọ… Hắn quả thực không cách nào tưởng tượng được Nguyên Chiến sẽ làm ra chuyện gì.
Hắn không dám đánh cược, không dám chút nào. Nhưng nếu thật sự không còn cách nào khác, hắn cũng chỉ có thể lấy mạng đổi mạng.
Khoan đã! Chữ trên trang giải đáp thắc mắc lại hiện lên.
—— Làm một người đàn ông, anh có nguyện hy sinh mình để mang thai con anh như một người phụ nữ thật sự không?
Nghiêm Mặc: “…” Chơi tao à? Nhất định đang chơi tao có đúng không? Trước tiên khiến tao tuyệt vọng, rồi lại cho tao hy vọng!
Nhưng dù là thế, Nghiêm Mặc vẫn dùng máu ở đầu ngón tay nhanh chóng viết xuống trang sách hai chữ ‘nguyện ý’.
Sách hướng dẫn không cho rằng nó đang chơi Nghiêm Mặc, rất nhiều giống đực trên thế giới thà chết chứ không chịu biến thành giống cái, nó đưa ra đáp án ‘tự hy sinh mình’ trước chỉ là để kẻ lưu đày chuẩn bị tâm lý thôi.
—— Phương pháp như sau, xin kẻ lưu đày thực hiện các bước dựa theo hướng dẫn một cách chính xác, nếu không, tự gánh lấy hậu quả.
Nghiêm Mặc xem thật kỹ, tất cả vui sướng và chờ mong đều vứt ra sau đầu, không dám đọc nhầm bất cứ chữ gì xuất hiện trên trang giải đáp.
Phương pháp mà sách hướng dẫn đưa ra có tổng cộng bốn bước.
Bước đầu tiên, cách ly. Dùng nguyện lực bao lấy toàn bộ phạm vi mà nhánh cây của quả Vu Vận có thể hấp thu năng lượng, không cho bất cứ năng lượng nào ở bên ngoài tiến vào.
Quả Vu Vận? Thì ra trong mắt sách hướng dẫn, Đô Đô bây giờ vẫn chưa thể xem là người, vẫn còn là quả Vu Vận?
Nghiêm Mặc không chút do dự làm theo phương pháp mà sách hướng dẫn đưa ra, hắn đã thật sự không nghĩ ra cách nào tốt hơn.
“Tổ Thần tại thượng, lấy năng lượng của tôi làm vật tế, nguyện cho tôi có thể nhìn thấy phạm vi hấp thu năng lượng của quả Vu Vận.”
Sức mạnh linh hồn nhanh chóng phóng ra ngoài, hắn ‘thấy’ được Nguyên Chiến, thấy được quả oa oa, cũng thấy được nhánh cây to sồ mà quả oa oa cắm sâu dưới đáy hồ.
Quả oa oa đã to đến mức đường kính dài khoảng năm mét, toàn thân nó giống như một quả tim thật lớn, có nhịp đập. Bên dưới là những nhánh cây và rễ cây chằng chịt, hầu như phủ kín cả đáy hồ.
Thân thể cao lớn cường tráng của Nguyên Chiến trở nên gầy ốm, tựa như một bộ xương khô bọc lấy lớp da bên ngoài!
Nghiêm Mặc phát ra tiếng kêu nặng nề, hai mắt đỏ ngầu.
Con trai và người yêu, ai nặng ai nhẹ?
Nếu là trước đây, hắn có thể không chút do dự mà chọn con trai. Nhưng bây giờ…
Thân thể Nghiêm Mặc run rẩy, hắn không muốn mất ai cả! Để Đô Đô sống lại là chấp niệm của hắn, nhưng hắn muốn được sống một đời bên người đàn ông đã chiếm giữ cả linh hồn hắn kia.
A Chiến, thật xin lỗi, về sau tôi nhất định sẽ đối xử với anh tốt hơn nữa, tôi thề!
Cũng may Nguyên Chiến không ngu ngốc đến mức để mặc quả oa oa hấp thu năng lượng của hắn, hắn biến thân thể mình thành đá tảng vô cùng cứng chắc, ngoại trừ vị trí ngực bị nhánh cây đâm vào, những nơi khác hắn đều biến thành đá. Đồng thời hắn còn không quên vây chặt quả oa oa, không cho nó rời đi, vì thế quả oa oa mới vươn ra nhiều nhánh cây như vậy, có lẽ nó đang tìm Nghiêm Mặc?
Nghiêm Mặc loáng thoáng nhìn thấy một vài nhánh cây lượn lờ trong hồ, chúng vòng qua người Nguyên Chiến, lén tìm một người cha khác.
Nghiêm Mặc nghĩ, nếu Nguyên Chiến không có gì cần lo lắng mà triệt để cắt đứt năng lượng truyền ra ngoài, thì Đô Đô sẽ không cách nào sinh ra được, dù hắn không cách nào tha thứ, chỉ sợ hắn cũng sẽ không…
Dừng lại! Đủ rồi! Bây giờ không phải lúc nghĩ cái đó!
Nghiêm Mặc ép mình dời mắt khỏi người Nguyên Chiến.
Phạm vi quả oa oa hấp thu năng lượng rất rộng, nó đã dần lan ra cả hồ nước, thậm chí còn vươn đến thứ sền sệt dưới đáy hồ. Đáy hồ hình như không phải đất, mà là một loại chất lỏng càng đặc hơn nữa?
Phạm vi lớn như vậy, hắn muốn cách ly toàn bộ không phải là khó hay dễ, mà là hắn có làm được không mới là vấn đề.
Nhưng dù có thể làm được hay không, hắn đều phải làm!
“Tổ Thần tại thượng, lấy năng lượng sinh mệnh của tôi làm vật tế, nguyện tôi có thể bảo hộ năng lượng trong không gian này không bị quả Vu Vận hấp thu nhiều hơn nữa, xin hãy ngăn cách tất cả phạm vi mà quả Vu Vận có thể hấp thu năng lượng, thời gian thẳng đến khi tôi thu hồi nguyện lực này.”
Vì để có thể kiên trì lâu hơn, hắn dùng cả năng lượng sinh mệnh.
Một vách ngăn vô hình giăng ra, hình thành một quả cầu lấy quả oa oa làm trung tâm, đường kính cơ hồ bao phủ toàn bộ hồ nước.
Lúc này quả oa oa vẫn chưa phát hiện ra gì.
Bước thứ hai, cướp đoạt. Dùng hết khả năng của mình, cướp lấy tất cả năng lượng trong phạm vi này, không được để lại dù chỉ là một chút.
Nghiêm Mặc hít sâu một hơi, hắn chưa bao giờ thử hấp thu nguồn năng lượng vừa đậm vừa trong phạm vi lớn như vậy.
Hắn không biết hút những năng lượng đó vào cơ thể thì sẽ có gì thay đổi, nhưng hắn không còn đường nào để đi nữa.
Câu chữ trong phép tu luyện năng lượng sinh mệnh sơ cấp hiện lên trong đầu.
Tìm được phương pháp chuyển hóa năng lượng hấp thu vào cơ thể thành năng lượng sinh mệnh, Nghiêm Mặc bắt đầu tranh đoạt năng lượng trong hồ với quả oa oa.
Không hấp thu không biết, vừa hấp thu mới phát hiện, năng lượng trong cái hồ này rất hoạt bát, cũng rất khó bắt giữ.
Quả Vu Vận có thể không quan tâm tới loại năng lượng mà hấp thu vào cơ thể, thậm chí ngay cả tiêu hóa cũng không cần suy xét, nhưng Nghiêm Mặc thì sao, có làm được không?
Nghiêm Mặc phải làm được, trong lúc hắn tranh đoạt, cũng là lúc hắn chậm rãi hấp thu và tiêu hóa.
Bây giờ dù là năng lượng gì, không cần biết nó có khó hấp thu không, hắn đều phải thu vào trong cơ thể rồi tính tiếp!
Mới đầu còn có chút trúc trắc, nhưng càng chuyển hóa thì lại càng thuần thục, tốc độ còn tăng lên được một chút. Nhưng không lâu sau, bởi vì năng lượng quá nhiều, lại không tiêu hóa tốt mà chỉ đơn thuần chồng chất lên nhau, hắn bắt đầu cảm thấy thân thể bành trướng như muốn nổ tung.
Làm sao bây giờ?
Trong khoảnh khắc đó, Nghiêm Mặc nghĩ mình nghe thấy có tiếng ngâm xướng bằng thứ ngôn ngữ cổ xưa.
Hắn không biết đó là ảo giác của mình, hay là thật.
Khi hắn lại lần nữa tiến vào cảnh giới kỳ diệu như lần trước mà nhìn các vật chất năng lượng mẹ.
Đúng vậy, hắn có thể phân giải năng lượng mẹ thành những năng lượng mà hắn có thể hấp thu, vậy vì sao hắn không thể chuyển tất cả năng lượng trong thân thể hắn thành năng lượng mẹ?
Năng lượng mẹ có trong mỗi một tế bào trên thân thể, hắn không cần nó, nó vẫn sẽ lẳng lặng tồn tại, sẽ không làm hại hắn, cũng sẽ không chủ động giúp đỡ hắn.
Mà tế bào vô cùng bé, cũng vô cùng lớn. Thân thể hắn không chịu nổi năng lượng bành trướng, vậy thì hắn nén chúng lại!
Nghiêm Mặc dần dần phân chia năng lượng ra, một phần vẫn chuyển hóa thành năng lượng sinh mệnh, một phần khác lại thử chuyển hóa và nén thành năng lượng mẹ, cũng có nghĩa là biến tất cả năng lượng trở về nguyên thủy.
Hồ thần huyết đột nhiên nổi sóng.
Đám người Lạp Mạc Linh bị vây khốn trên mặt đất trơ mắt nhìn sóng nước sền sệt ập tới, nhưng tất cả chất lỏng đều khựng lại giữa không trung trên khu đất bằng rồi chảy xuống.
Giọng nói của kiến lửa chúa truyền vào trong đầu mọi người: “Đây là hồ thần huyết an toàn duy nhất, các người chỉ cần không ra khỏi thì sẽ không sao cả.”
Sóng nước quay cuồng, càng lúc càng dữ dội, một vật thể hình trứng màu xám bỗng nhiên lóe lên trong hồ nước.
Mình nhìn lầm à? Kiến lửa chúa hoài nghi hai mắt mình.
Sao ông ta lại thấy có trứng trong hồ thần huyết? Dù chỉ là một quả trứng xám có vẻ như đã chết.
Thân thể kiến lửa chúa chợt lóe lên, vớt ra một quả trứng xám từ trong hồ nước.
Thật sự là một quả trứng kiến, nhưng không phải màu trắng ngà tràn ngập sinh lực, mà là màu xám đã chết.
Đám người Lạp Mạc Linh cùng nhìn chằm chằm thứ mà kiến lửa chúa vớt lên từ hồ nước.
Kiến lửa chúa ôm quả trứng xám kia, không ngừng lẩm bẩm: “Là em sao? Nhưng sao có thể? Ta tận mắt nhìn thấy em đã hoàn toàn biến mất trong hồ thần huyết, nhưng nếu không phải em, thì trứng ai có thể tồn tại trong hồ? Cũng không đúng, đây là trứng chết, trứng chết sao có thể còn trong đó? Ta đang nằm mơ sao? Không, ta không nằm mơ, đây là sự thật!”
Kiến lửa chúa rối rắm, ông ta thậm chí cảm thấy mình đã mất cảm giác với năng lượng trong hồ thần huyết.
Ông ta rất muốn đuổi mấy kẻ quấy rối ra, nhưng ngay cả ông ta cũng không dám bước vào hồ thần huyết đang bị bạo động năng lượng, huống chi hiện giờ tình hình trong hồ lại càng thêm khó lường.
Ông ta sống đến bây giờ, đã trải qua nhiều đau đớn, tịch mịch, bi thương và tuyệt vọng như vậy, đã sớm qua quãng thời gian muốn tìm cái chết, ông ta có trách nhiệm trông coi tộc kiến lửa nơi này, thẳng đến khi kiến hậu mới xuất hiện.
Trong hồ thần huyết, một thân thể không ngừng vỡ ra rồi không ngừng lành lại, máu loãng và chất lỏng trong hồ thần huyết trộn vào nhau, rồi bị hắn hấp thu vào cơ thể một lần nữa.
Không ai biết, Nghiêm Mặc phải chịu đau đớn cùng cực thế nào.
Thời gian như trôi qua thật lâu, lại như không quá lâu.
Thân thể Nghiêm Mặc dần chìm tới gần đáy hồ cùng Nguyên Chiến và quả oa oa.
Quả oa oa nhìn thấy Nghiêm Mặc, trở nên kích động không thôi!
Năng lượng không đủ, rõ ràng vừa rồi có nhiều năng lượng như vậy, nhưng bây giờ lại càng lúc càng ít, đáng ghét nhất là, nó muốn vươn dài nhánh cây ra ngoài hơn, nhưng lại bị vách ngăn vô hình chặn mất!
Mà bây giờ có thêm nguồn năng lượng nồng đậm chủ động đưa đến trước mặt nó, còn là năng lượng sinh mệnh mà nó thích nhất.
Nhánh cây của quả oa oa phóng vụt qua.
“Cẩn thận!” Nguyên Chiến dùng sức mạnh linh hồn nhắc nhở hắn.
Nhưng Nghiêm Mặc lại không thèm trốn tránh, tùy ý để nhánh cây kia cắm vào bụng mình.
“Nghiêm Mặc!” Nguyên Chiến tức giận tới nóng nảy, cho rằng tư tế của mình định bất chấp tất cả!
Nghiêm Mặc truyền sức mạnh linh hồn cho hắn: “Cố chịu một chút, tôi đã tìm được cách.”
Bước thứ ba, cướp đoạt. Cướp đoạt năng lượng trên người quả Vu Vận, chuyển hóa năng lượng đối phương đã hấp thu thành năng lượng sinh mệnh.
Quả oa oa vừa cắm nhành cây vào thân thể Nghiêm Mặc, còn chưa kịp vui mừng thì đột nhiên cảm thấy bất ổn!
Nó không hấp thu được năng lượng trong cơ thể mẹ, mà ngược lại còn bị cơ thể mẹ hấp thu năng lượng trong người nó!
Sao có thể như vậy! Quả oa oa phát ra tiếng kêu bén nhọn như đâm vào linh hồn người khác.
Ánh mắt Nghiêm Mặc lạnh nhạt, Đô Đô của hắn chắc chắn không phải đứa trẻ như vậy.
Quả oa oa cũng không phải tên ngốc, nhanh chóng chặt đứt nhánh cây kia, muốn đào tẩu.
“A Chiến, rút nhánh cây ra, vây khốn nó!”
Có được những lời này của Nghiêm Mặc, Nguyên Chiến không muốn phải chịu đựng nỗi khổ khi sinh mệnh của mình bị hấp thu nữa, hắn không chút do dự rút nhánh cây đang cắm trong ngực ra, đồng thời tạo một bức tường lửa thật lớn vây khốn quả oa oa muốn trốn vào nơi sâu hơn, nhưng ánh sáng của tường lửa rõ ràng yếu đi rất nhiều.
Mà sau khi tạo ra bức tường lửa này, thân thể Nguyên Chiến lảo đảo một cái.
Nghiêm Mặc không nhìn thấy, trước khi Nguyên Chiến thi triển thì đã chui qua bức tường lửa, dính sát vào quả oa oa.
“Oa, ba ơi, đau quá! Cứu con!”
Mày không phải Đô Đô, không phải Nghiêm Húc, mày chỉ là bản năng của quả Vu Vận.
“Ba ơi! Nóng quá! Cứu con!”
Nghiêm Mặc gồng lên, ngón tay cắm sâu vào thịt quả oa oa.
Thân thể khổng lồ của quả oa oa rung lên: “Ô ô, ba, ba muốn làm gì? Đừng làm đau con mà…”
Nghiêm Mặc bỏ ngoài tai, làm như không nghe thấy.
Nguyên Chiến đã sắp biến thành bộ xương khô bơi đến bên cạnh hắn, vòng tay quanh eo hắn như đang bảo hộ hắn, sau đó không động đậy nữa.
Nghiêm Mặc vươn một tay ra vuốt ve Nguyên Chiến, nhưng không được đáp lại.
Trọng lượng của nười nọ đặt hết lên người hắn.
“A Chiến?”
Không có đáp lại.
Nghiêm Mặc muốn đưa Nguyên Chiến lên mặt hồ, nhưng cánh tay đối phương ôm lấy eo hắn siết rất chặt, tựa như không muốn tách khỏi hắn.
“Nếu không muốn rời đi, vậy thì ở lại.” Chiến của tôi, ở bên tôi đi, lần này tôi sẽ bảo vệ anh.
Quả oa oa vẫn luôn khóc kêu.
Nghiêm Mặc hạ quyết tâm tàn nhẫn, ép mình làm như không nghe thấy cũng không nhìn thấy.
Hắn cũng không muốn khiến Đô Đô đau đớn đến thế, nhưng nếu không làm như vậy, kẻ cuối cùng được sinh ra rốt cuộc là Đô Đô, hay là quái vật, chỉ có trời mới biết!
Hắn không tin sách hướng dẫn, nhưng lại không thể không tin tưởng nó.
Nếu không cách nào thoát quy tắc trói buộc, vậy thì lợi dụng nó triệt để đi.
Nếu sách hướng dẫn dám gạt hắn, hắn sẽ không ngu đến mức kêu gào đòi tính sổ với nó, mà sẽ nhớ kỹ, chờ khi hắn có thể thoát khỏi nó…
Thân thể quả oa oa bắt đầu thu nhỏ lại.
Thân thể vỡ ra của Nghiêm Mặc cũng lành, lặp đi lặp lại. Một tay hắn bấu vào cơ thể quả oa oa, tay kia lại nắm chặt bàn tay to của người đàn ông phía sau, chậm rãi đưa năng lượng sinh mệnh mà mình chuyển được vào cơ thể đối phương.
Sinh mệnh của Nguyên Chiến như một ngọn lửa đã sắp tắt, lần nữa được nhóm lên.
Hắn không muốn mang đến nhiều áp lực cho người hắn yêu, nên khi hắn thấy đối phương tới cứu hắn, không có bất cứ oán giận nào, càng không nói rằng mình sắp chết, thậm chí khi đối phương bảo hắn vây khốn quả oa oa, hắn rõ ràng đã không còn bao nhiêu năng lượng, nhưng hắn vẫn ép khô bản thân mà ra tay.
Cuối cùng, hắn dựa vào bản năng trong linh hồn mà đến gần người sắp hại chết hắn kia, thế nhưng hắn ngay cả một câu oán giận cũng không nỡ nói, hắn sắp chết, nhưng muốn chết cùng một chỗ với người này.
Hắn biết Đô Đô quan trọng thế nào đối với người này.
Nếu mạng hắn có thể đổi được cơ hội cho cha con bọn họ gặp nhau… được rồi, hắn không cảm thấy vui chút nào, càng không cam nguyện! Mặc là của hắn, một tên nhóc con dựa vào cái gì mà tranh với hắn?
Đồ khốn bất công…
Nguyên Chiến dùng chút sức lực cuối cùng mà đặt trọng lượng toàn thân lên người người kia.
Đám người trên mặt hồ, đợi một ngày rồi lại một ngày.
Thậm chí kiến lửa chúa còn thả đám người Lạp Mạc Linh ra, chỉ là không cho bọn họ tới gần mặt hồ.
Trong cốt khí trữ vật của Tô Môn có chứa đồ ăn thức uống, không cần lo việc trong khoảng thời gian ngắn có ai chịu đói chịu khát.
Nghiêm Mặc chìm trong hồ thần huyết tới ngày thứ bảy.
Hồ nước đã bình yên như lúc ban đầu, nhưng vẫn không ai phá vỡ được tầng cách ly vô hình kia, ngay cả kiến lửa chúa cũng vậy.
Dưới đáy hồ, Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến đồng thời mở mắt.
Bước thứ tư, dưỡng thai. Nếu quả Vu Vận lề mề không chịu chuyển hóa để ra đời, vậy thì thu nó vào trong cơ thể cậu, giam cầm nó, giáo dục nó, giúp nó khống chế ham muốn của mình, thẳng đến khi nó nguyện làm một sinh vật có trí tuệ thật sự mà chào đời.
Nghiêm Mặc lướt nhẹ ngón tay, tách bụng mình ra một cái miệng.
Quả oa oa chỉ to bằng một bàn tay cảm giác được năng lượng sinh mệnh nồng đậm nên lập tức chui vào bụng Nghiêm Mặc.
“Ta sẽ không từ bỏ! Mi không phải ba ta! Mi là người xấu! Mi cướp năng lượng của con mình, mi là ác ma!”
Nghiêm Mặc không để ý đến nó, nếu nói Vu Quả và Đô Đô là hai linh hồn song sinh, vậy này cái này chỉ có thể gọi là thể tinh thần chứ không phải linh hồn thật sự, nó chỉ là những ham muốn đen tối và xấu xa của quả Vu Vận.
“Đồ ác ma, ngay cả cội nguồn năng lượng sinh mệnh của ta cũng cướp mất, mi không được chết tử tế! Mi sẽ chịu trừng phạt! Ta nguyền rủa mi! Ta…”
“Ba…” Tiếng của Đô Đô lần nữa trở nên rõ ràng.
Đây mới là con hắn, đừng hỏi một người cha làm thế nào để nhận ra giọng của con mình. Chỉ đơn giản là biết mà thôi!
Nghiêm Mặc mỉm cười, tay che trên bụng, miệng vết thương biến mất.
“Đô Đô, cố lên, đánh bại tên vô lại kia, sau đó chúng ta trở ra, ba sẽ luôn bảo vệ con.”
“Dạ!” Giọng nói của Đô Đô cũng rất hoạt bát và đầy sức sống.
Nguyên Chiến một tay ôm hắn: “Chúng ta nên đi ra ngoài rồi.”
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“
Khi Nghiêm Mặc chìm vào biển hồn kỳ thật căn bản không biết phải giải quyết khốn cảnh trước mắt như thế nào, mới đầu hắn tìm phương pháp tu luyện năng lượng sinh mệnh, nhanh chóng lật xem một lượt, hắn không có thời gian tìm hiểu nó, càng đừng nói tới việc dùng nó để làm gì đó.
Bỏ qua phương pháp tu luyện, hắn dời mắt nhìn cấu tạo của quả oa oa mà cây non quét ra.
Muốn giải quyết vấn đề của Đô Đô, hắn nghĩ đến hai điều, thứ nhất là ngăn cản dục vọng muốn cắn nuốt của Đô Đô, làm lý trí nó thắng được bản năng. Nhưng Đô Đô vẫn chỉ mới là một đứa nhỏ, nếu muốn tự nó làm được điều này hiển nhiên rất khó.
Điều thứ hai là biện pháp khi đã rơi vào bước đường cùng, chính là tách linh hồn và thể xác Đô Đô ra.
Nghiêm Mặc cảm thấy Đô Đô tham ăn như hiện giờ là do bị bản năng của quả Vu Vận trong thân thể ảnh hưởng, nếu có thể tách thân thể ra thì Đô Đô sẽ không tham ăn như vậy nữa.
Nhưng đó là khi không còn cách nào, bởi vì biện pháp đó không chỉ khó mà hậu quả sau đó cũng không thể lường trước được.
Nghiêm Mặc hít sâu một hơi để mình bình tĩnh lại, hắn dùng mô hình ảo của quả oa oa để thử nghiệm hai phương pháp đó một lần.
Phương pháp thứ nhất, trực tiếp cắt đứt một phầm thần kinh của quả oa oa để giảm bớt ham muốn của nó.
Kết quả là tốn công vô ích, quả oa oa khi sinh ra vốn đã có rất nhiều năng lượng và dư thừa sức sống, hắn vừa cắt một sợi thần kinh của nó bên này thì bên kia đã lành lại, hơn nữa còn vì bị hắn tấn công mà càng nhanh chóng và điên cuồng hấp thu năng lượng.
Phương pháp thứ hai, tách rời linh hồn và thân thể Đô Đô. Việc thử nghiệm này là không cách nào làm được, bởi vì hắn có thể quét ra cấu tạo thân thể của Đô Đô, nhưng không thể quét ra linh hồn của nó.
Thời gian từ từ trôi qua, Nghiêm Mặc đè lấy bàn tay đang run rẩy, không dám tưởng tượng đến tình huống của Nguyên Chiến bây giờ đã biến thành như thế nào.
“Nói cho tôi biết nên làm cái gì bây giờ? Ai có thể nói cho tôi biết…” Nghiêm Mặc đột nhiên nâng tay mình lên, dùng sức đánh vào đầu mình, rồi nói với tay phải, gọi sách hướng dẫn ra.
“Mở mục thứ tư của sách hướng dẫn cải tạo lưu đày, giải đáp nghi vấn.”
Chức năng thứ tư của sách hướng dẫn, hắn luôn dùng rất cẩn thận, tổng cộng chỉ có ba câu hỏi được hỏi, hắn đã dùng một lần, chỉ còn lại hai cơ hội.
Hắn đã từng nghĩ khi không đến thời điểm mấu chốt thì tuyệt đối sẽ không sử dụng hai cơ hội này, kết quả khiến mình thiếu chút nữa quên mất sách hướng dẫn còn có công năng này, cũng may hắn kịp nhớ tới.
Nghiêm Mặc dùng tốc độ nhanh nhất cắn rách ngón tay, dùng máu viết câu hỏi của mình lên trang sách: Làm sao để giải quyết nan đề trước mắt mà không làm hại đến tánh mạng Nghiêm Húc và những người khác?
Câu hỏi này rất giảo hoạt, hắn đã phải tự ngẫm lại nhiều lần mới quyết định hỏi ra.
Tốc độ trả lời của sách hướng dẫn không chậm, nhanh chóng đưa ra đáp án: Tự hy sinh mình.
“Mẹ mày!” Nghiêm Mặc chửi ầm lên! Hoá ra tao nói ‘người khác’ tức là không bao gồm bản thân tao đúng không!
Hắn ôm hy vọng vô tận, kết quả sách hướng dẫn lại cho hắn một đáp án khốn nạn như vậy?
Cái gì gọi là tự hy sinh mình? Là lấy mình ra cho Đô Đô hút khô sao?
Hắn không ngại lấy mạng mình ra để đổi, nhưng sau này sẽ thế nào?
Khi Đô Đô lớn lên nếu nó biết mạng của nó là do cha nó đổi lấy, nó có vui vẻ không?
Nguyên Chiến có thể tha thứ cho Đô Đô không?
Nghĩ đến Nguyên Chiến, tim Nghiêm Mặc đau nhói. Người đó chính vì không muốn để hắn chết nên mới tự ôm lấy quả oa oa mà chìm vào đáy hồ, để hắn có thời gian nghĩ cách. Nếu hắn dám dùng mạng mình đổi để Đô Đô được sinh ra, người nọ… Hắn quả thực không cách nào tưởng tượng được Nguyên Chiến sẽ làm ra chuyện gì.
Hắn không dám đánh cược, không dám chút nào. Nhưng nếu thật sự không còn cách nào khác, hắn cũng chỉ có thể lấy mạng đổi mạng.
Khoan đã! Chữ trên trang giải đáp thắc mắc lại hiện lên.
—— Làm một người đàn ông, anh có nguyện hy sinh mình để mang thai con anh như một người phụ nữ thật sự không?
Nghiêm Mặc: “…” Chơi tao à? Nhất định đang chơi tao có đúng không? Trước tiên khiến tao tuyệt vọng, rồi lại cho tao hy vọng!
Nhưng dù là thế, Nghiêm Mặc vẫn dùng máu ở đầu ngón tay nhanh chóng viết xuống trang sách hai chữ ‘nguyện ý’.
Sách hướng dẫn không cho rằng nó đang chơi Nghiêm Mặc, rất nhiều giống đực trên thế giới thà chết chứ không chịu biến thành giống cái, nó đưa ra đáp án ‘tự hy sinh mình’ trước chỉ là để kẻ lưu đày chuẩn bị tâm lý thôi.
—— Phương pháp như sau, xin kẻ lưu đày thực hiện các bước dựa theo hướng dẫn một cách chính xác, nếu không, tự gánh lấy hậu quả.
Nghiêm Mặc xem thật kỹ, tất cả vui sướng và chờ mong đều vứt ra sau đầu, không dám đọc nhầm bất cứ chữ gì xuất hiện trên trang giải đáp.
Phương pháp mà sách hướng dẫn đưa ra có tổng cộng bốn bước.
Bước đầu tiên, cách ly. Dùng nguyện lực bao lấy toàn bộ phạm vi mà nhánh cây của quả Vu Vận có thể hấp thu năng lượng, không cho bất cứ năng lượng nào ở bên ngoài tiến vào.
Quả Vu Vận? Thì ra trong mắt sách hướng dẫn, Đô Đô bây giờ vẫn chưa thể xem là người, vẫn còn là quả Vu Vận?
Nghiêm Mặc không chút do dự làm theo phương pháp mà sách hướng dẫn đưa ra, hắn đã thật sự không nghĩ ra cách nào tốt hơn.
“Tổ Thần tại thượng, lấy năng lượng của tôi làm vật tế, nguyện cho tôi có thể nhìn thấy phạm vi hấp thu năng lượng của quả Vu Vận.”
Sức mạnh linh hồn nhanh chóng phóng ra ngoài, hắn ‘thấy’ được Nguyên Chiến, thấy được quả oa oa, cũng thấy được nhánh cây to sồ mà quả oa oa cắm sâu dưới đáy hồ.
Quả oa oa đã to đến mức đường kính dài khoảng năm mét, toàn thân nó giống như một quả tim thật lớn, có nhịp đập. Bên dưới là những nhánh cây và rễ cây chằng chịt, hầu như phủ kín cả đáy hồ.
Thân thể cao lớn cường tráng của Nguyên Chiến trở nên gầy ốm, tựa như một bộ xương khô bọc lấy lớp da bên ngoài!
Nghiêm Mặc phát ra tiếng kêu nặng nề, hai mắt đỏ ngầu.
Con trai và người yêu, ai nặng ai nhẹ?
Nếu là trước đây, hắn có thể không chút do dự mà chọn con trai. Nhưng bây giờ…
Thân thể Nghiêm Mặc run rẩy, hắn không muốn mất ai cả! Để Đô Đô sống lại là chấp niệm của hắn, nhưng hắn muốn được sống một đời bên người đàn ông đã chiếm giữ cả linh hồn hắn kia.
A Chiến, thật xin lỗi, về sau tôi nhất định sẽ đối xử với anh tốt hơn nữa, tôi thề!
Cũng may Nguyên Chiến không ngu ngốc đến mức để mặc quả oa oa hấp thu năng lượng của hắn, hắn biến thân thể mình thành đá tảng vô cùng cứng chắc, ngoại trừ vị trí ngực bị nhánh cây đâm vào, những nơi khác hắn đều biến thành đá. Đồng thời hắn còn không quên vây chặt quả oa oa, không cho nó rời đi, vì thế quả oa oa mới vươn ra nhiều nhánh cây như vậy, có lẽ nó đang tìm Nghiêm Mặc?
Nghiêm Mặc loáng thoáng nhìn thấy một vài nhánh cây lượn lờ trong hồ, chúng vòng qua người Nguyên Chiến, lén tìm một người cha khác.
Nghiêm Mặc nghĩ, nếu Nguyên Chiến không có gì cần lo lắng mà triệt để cắt đứt năng lượng truyền ra ngoài, thì Đô Đô sẽ không cách nào sinh ra được, dù hắn không cách nào tha thứ, chỉ sợ hắn cũng sẽ không…
Dừng lại! Đủ rồi! Bây giờ không phải lúc nghĩ cái đó!
Nghiêm Mặc ép mình dời mắt khỏi người Nguyên Chiến.
Phạm vi quả oa oa hấp thu năng lượng rất rộng, nó đã dần lan ra cả hồ nước, thậm chí còn vươn đến thứ sền sệt dưới đáy hồ. Đáy hồ hình như không phải đất, mà là một loại chất lỏng càng đặc hơn nữa?
Phạm vi lớn như vậy, hắn muốn cách ly toàn bộ không phải là khó hay dễ, mà là hắn có làm được không mới là vấn đề.
Nhưng dù có thể làm được hay không, hắn đều phải làm!
“Tổ Thần tại thượng, lấy năng lượng sinh mệnh của tôi làm vật tế, nguyện tôi có thể bảo hộ năng lượng trong không gian này không bị quả Vu Vận hấp thu nhiều hơn nữa, xin hãy ngăn cách tất cả phạm vi mà quả Vu Vận có thể hấp thu năng lượng, thời gian thẳng đến khi tôi thu hồi nguyện lực này.”
Vì để có thể kiên trì lâu hơn, hắn dùng cả năng lượng sinh mệnh.
Một vách ngăn vô hình giăng ra, hình thành một quả cầu lấy quả oa oa làm trung tâm, đường kính cơ hồ bao phủ toàn bộ hồ nước.
Lúc này quả oa oa vẫn chưa phát hiện ra gì.
Bước thứ hai, cướp đoạt. Dùng hết khả năng của mình, cướp lấy tất cả năng lượng trong phạm vi này, không được để lại dù chỉ là một chút.
Nghiêm Mặc hít sâu một hơi, hắn chưa bao giờ thử hấp thu nguồn năng lượng vừa đậm vừa trong phạm vi lớn như vậy.
Hắn không biết hút những năng lượng đó vào cơ thể thì sẽ có gì thay đổi, nhưng hắn không còn đường nào để đi nữa.
Câu chữ trong phép tu luyện năng lượng sinh mệnh sơ cấp hiện lên trong đầu.
Tìm được phương pháp chuyển hóa năng lượng hấp thu vào cơ thể thành năng lượng sinh mệnh, Nghiêm Mặc bắt đầu tranh đoạt năng lượng trong hồ với quả oa oa.
Không hấp thu không biết, vừa hấp thu mới phát hiện, năng lượng trong cái hồ này rất hoạt bát, cũng rất khó bắt giữ.
Quả Vu Vận có thể không quan tâm tới loại năng lượng mà hấp thu vào cơ thể, thậm chí ngay cả tiêu hóa cũng không cần suy xét, nhưng Nghiêm Mặc thì sao, có làm được không?
Nghiêm Mặc phải làm được, trong lúc hắn tranh đoạt, cũng là lúc hắn chậm rãi hấp thu và tiêu hóa.
Bây giờ dù là năng lượng gì, không cần biết nó có khó hấp thu không, hắn đều phải thu vào trong cơ thể rồi tính tiếp!
Mới đầu còn có chút trúc trắc, nhưng càng chuyển hóa thì lại càng thuần thục, tốc độ còn tăng lên được một chút. Nhưng không lâu sau, bởi vì năng lượng quá nhiều, lại không tiêu hóa tốt mà chỉ đơn thuần chồng chất lên nhau, hắn bắt đầu cảm thấy thân thể bành trướng như muốn nổ tung.
Làm sao bây giờ?
Trong khoảnh khắc đó, Nghiêm Mặc nghĩ mình nghe thấy có tiếng ngâm xướng bằng thứ ngôn ngữ cổ xưa.
Hắn không biết đó là ảo giác của mình, hay là thật.
Khi hắn lại lần nữa tiến vào cảnh giới kỳ diệu như lần trước mà nhìn các vật chất năng lượng mẹ.
Đúng vậy, hắn có thể phân giải năng lượng mẹ thành những năng lượng mà hắn có thể hấp thu, vậy vì sao hắn không thể chuyển tất cả năng lượng trong thân thể hắn thành năng lượng mẹ?
Năng lượng mẹ có trong mỗi một tế bào trên thân thể, hắn không cần nó, nó vẫn sẽ lẳng lặng tồn tại, sẽ không làm hại hắn, cũng sẽ không chủ động giúp đỡ hắn.
Mà tế bào vô cùng bé, cũng vô cùng lớn. Thân thể hắn không chịu nổi năng lượng bành trướng, vậy thì hắn nén chúng lại!
Nghiêm Mặc dần dần phân chia năng lượng ra, một phần vẫn chuyển hóa thành năng lượng sinh mệnh, một phần khác lại thử chuyển hóa và nén thành năng lượng mẹ, cũng có nghĩa là biến tất cả năng lượng trở về nguyên thủy.
Hồ thần huyết đột nhiên nổi sóng.
Đám người Lạp Mạc Linh bị vây khốn trên mặt đất trơ mắt nhìn sóng nước sền sệt ập tới, nhưng tất cả chất lỏng đều khựng lại giữa không trung trên khu đất bằng rồi chảy xuống.
Giọng nói của kiến lửa chúa truyền vào trong đầu mọi người: “Đây là hồ thần huyết an toàn duy nhất, các người chỉ cần không ra khỏi thì sẽ không sao cả.”
Sóng nước quay cuồng, càng lúc càng dữ dội, một vật thể hình trứng màu xám bỗng nhiên lóe lên trong hồ nước.
Mình nhìn lầm à? Kiến lửa chúa hoài nghi hai mắt mình.
Sao ông ta lại thấy có trứng trong hồ thần huyết? Dù chỉ là một quả trứng xám có vẻ như đã chết.
Thân thể kiến lửa chúa chợt lóe lên, vớt ra một quả trứng xám từ trong hồ nước.
Thật sự là một quả trứng kiến, nhưng không phải màu trắng ngà tràn ngập sinh lực, mà là màu xám đã chết.
Đám người Lạp Mạc Linh cùng nhìn chằm chằm thứ mà kiến lửa chúa vớt lên từ hồ nước.
Kiến lửa chúa ôm quả trứng xám kia, không ngừng lẩm bẩm: “Là em sao? Nhưng sao có thể? Ta tận mắt nhìn thấy em đã hoàn toàn biến mất trong hồ thần huyết, nhưng nếu không phải em, thì trứng ai có thể tồn tại trong hồ? Cũng không đúng, đây là trứng chết, trứng chết sao có thể còn trong đó? Ta đang nằm mơ sao? Không, ta không nằm mơ, đây là sự thật!”
Kiến lửa chúa rối rắm, ông ta thậm chí cảm thấy mình đã mất cảm giác với năng lượng trong hồ thần huyết.
Ông ta rất muốn đuổi mấy kẻ quấy rối ra, nhưng ngay cả ông ta cũng không dám bước vào hồ thần huyết đang bị bạo động năng lượng, huống chi hiện giờ tình hình trong hồ lại càng thêm khó lường.
Ông ta sống đến bây giờ, đã trải qua nhiều đau đớn, tịch mịch, bi thương và tuyệt vọng như vậy, đã sớm qua quãng thời gian muốn tìm cái chết, ông ta có trách nhiệm trông coi tộc kiến lửa nơi này, thẳng đến khi kiến hậu mới xuất hiện.
Trong hồ thần huyết, một thân thể không ngừng vỡ ra rồi không ngừng lành lại, máu loãng và chất lỏng trong hồ thần huyết trộn vào nhau, rồi bị hắn hấp thu vào cơ thể một lần nữa.
Không ai biết, Nghiêm Mặc phải chịu đau đớn cùng cực thế nào.
Thời gian như trôi qua thật lâu, lại như không quá lâu.
Thân thể Nghiêm Mặc dần chìm tới gần đáy hồ cùng Nguyên Chiến và quả oa oa.
Quả oa oa nhìn thấy Nghiêm Mặc, trở nên kích động không thôi!
Năng lượng không đủ, rõ ràng vừa rồi có nhiều năng lượng như vậy, nhưng bây giờ lại càng lúc càng ít, đáng ghét nhất là, nó muốn vươn dài nhánh cây ra ngoài hơn, nhưng lại bị vách ngăn vô hình chặn mất!
Mà bây giờ có thêm nguồn năng lượng nồng đậm chủ động đưa đến trước mặt nó, còn là năng lượng sinh mệnh mà nó thích nhất.
Nhánh cây của quả oa oa phóng vụt qua.
“Cẩn thận!” Nguyên Chiến dùng sức mạnh linh hồn nhắc nhở hắn.
Nhưng Nghiêm Mặc lại không thèm trốn tránh, tùy ý để nhánh cây kia cắm vào bụng mình.
“Nghiêm Mặc!” Nguyên Chiến tức giận tới nóng nảy, cho rằng tư tế của mình định bất chấp tất cả!
Nghiêm Mặc truyền sức mạnh linh hồn cho hắn: “Cố chịu một chút, tôi đã tìm được cách.”
Bước thứ ba, cướp đoạt. Cướp đoạt năng lượng trên người quả Vu Vận, chuyển hóa năng lượng đối phương đã hấp thu thành năng lượng sinh mệnh.
Quả oa oa vừa cắm nhành cây vào thân thể Nghiêm Mặc, còn chưa kịp vui mừng thì đột nhiên cảm thấy bất ổn!
Nó không hấp thu được năng lượng trong cơ thể mẹ, mà ngược lại còn bị cơ thể mẹ hấp thu năng lượng trong người nó!
Sao có thể như vậy! Quả oa oa phát ra tiếng kêu bén nhọn như đâm vào linh hồn người khác.
Ánh mắt Nghiêm Mặc lạnh nhạt, Đô Đô của hắn chắc chắn không phải đứa trẻ như vậy.
Quả oa oa cũng không phải tên ngốc, nhanh chóng chặt đứt nhánh cây kia, muốn đào tẩu.
“A Chiến, rút nhánh cây ra, vây khốn nó!”
Có được những lời này của Nghiêm Mặc, Nguyên Chiến không muốn phải chịu đựng nỗi khổ khi sinh mệnh của mình bị hấp thu nữa, hắn không chút do dự rút nhánh cây đang cắm trong ngực ra, đồng thời tạo một bức tường lửa thật lớn vây khốn quả oa oa muốn trốn vào nơi sâu hơn, nhưng ánh sáng của tường lửa rõ ràng yếu đi rất nhiều.
Mà sau khi tạo ra bức tường lửa này, thân thể Nguyên Chiến lảo đảo một cái.
Nghiêm Mặc không nhìn thấy, trước khi Nguyên Chiến thi triển thì đã chui qua bức tường lửa, dính sát vào quả oa oa.
“Oa, ba ơi, đau quá! Cứu con!”
Mày không phải Đô Đô, không phải Nghiêm Húc, mày chỉ là bản năng của quả Vu Vận.
“Ba ơi! Nóng quá! Cứu con!”
Nghiêm Mặc gồng lên, ngón tay cắm sâu vào thịt quả oa oa.
Thân thể khổng lồ của quả oa oa rung lên: “Ô ô, ba, ba muốn làm gì? Đừng làm đau con mà…”
Nghiêm Mặc bỏ ngoài tai, làm như không nghe thấy.
Nguyên Chiến đã sắp biến thành bộ xương khô bơi đến bên cạnh hắn, vòng tay quanh eo hắn như đang bảo hộ hắn, sau đó không động đậy nữa.
Nghiêm Mặc vươn một tay ra vuốt ve Nguyên Chiến, nhưng không được đáp lại.
Trọng lượng của nười nọ đặt hết lên người hắn.
“A Chiến?”
Không có đáp lại.
Nghiêm Mặc muốn đưa Nguyên Chiến lên mặt hồ, nhưng cánh tay đối phương ôm lấy eo hắn siết rất chặt, tựa như không muốn tách khỏi hắn.
“Nếu không muốn rời đi, vậy thì ở lại.” Chiến của tôi, ở bên tôi đi, lần này tôi sẽ bảo vệ anh.
Quả oa oa vẫn luôn khóc kêu.
Nghiêm Mặc hạ quyết tâm tàn nhẫn, ép mình làm như không nghe thấy cũng không nhìn thấy.
Hắn cũng không muốn khiến Đô Đô đau đớn đến thế, nhưng nếu không làm như vậy, kẻ cuối cùng được sinh ra rốt cuộc là Đô Đô, hay là quái vật, chỉ có trời mới biết!
Hắn không tin sách hướng dẫn, nhưng lại không thể không tin tưởng nó.
Nếu không cách nào thoát quy tắc trói buộc, vậy thì lợi dụng nó triệt để đi.
Nếu sách hướng dẫn dám gạt hắn, hắn sẽ không ngu đến mức kêu gào đòi tính sổ với nó, mà sẽ nhớ kỹ, chờ khi hắn có thể thoát khỏi nó…
Thân thể quả oa oa bắt đầu thu nhỏ lại.
Thân thể vỡ ra của Nghiêm Mặc cũng lành, lặp đi lặp lại. Một tay hắn bấu vào cơ thể quả oa oa, tay kia lại nắm chặt bàn tay to của người đàn ông phía sau, chậm rãi đưa năng lượng sinh mệnh mà mình chuyển được vào cơ thể đối phương.
Sinh mệnh của Nguyên Chiến như một ngọn lửa đã sắp tắt, lần nữa được nhóm lên.
Hắn không muốn mang đến nhiều áp lực cho người hắn yêu, nên khi hắn thấy đối phương tới cứu hắn, không có bất cứ oán giận nào, càng không nói rằng mình sắp chết, thậm chí khi đối phương bảo hắn vây khốn quả oa oa, hắn rõ ràng đã không còn bao nhiêu năng lượng, nhưng hắn vẫn ép khô bản thân mà ra tay.
Cuối cùng, hắn dựa vào bản năng trong linh hồn mà đến gần người sắp hại chết hắn kia, thế nhưng hắn ngay cả một câu oán giận cũng không nỡ nói, hắn sắp chết, nhưng muốn chết cùng một chỗ với người này.
Hắn biết Đô Đô quan trọng thế nào đối với người này.
Nếu mạng hắn có thể đổi được cơ hội cho cha con bọn họ gặp nhau… được rồi, hắn không cảm thấy vui chút nào, càng không cam nguyện! Mặc là của hắn, một tên nhóc con dựa vào cái gì mà tranh với hắn?
Đồ khốn bất công…
Nguyên Chiến dùng chút sức lực cuối cùng mà đặt trọng lượng toàn thân lên người người kia.
Đám người trên mặt hồ, đợi một ngày rồi lại một ngày.
Thậm chí kiến lửa chúa còn thả đám người Lạp Mạc Linh ra, chỉ là không cho bọn họ tới gần mặt hồ.
Trong cốt khí trữ vật của Tô Môn có chứa đồ ăn thức uống, không cần lo việc trong khoảng thời gian ngắn có ai chịu đói chịu khát.
Nghiêm Mặc chìm trong hồ thần huyết tới ngày thứ bảy.
Hồ nước đã bình yên như lúc ban đầu, nhưng vẫn không ai phá vỡ được tầng cách ly vô hình kia, ngay cả kiến lửa chúa cũng vậy.
Dưới đáy hồ, Nghiêm Mặc và Nguyên Chiến đồng thời mở mắt.
Bước thứ tư, dưỡng thai. Nếu quả Vu Vận lề mề không chịu chuyển hóa để ra đời, vậy thì thu nó vào trong cơ thể cậu, giam cầm nó, giáo dục nó, giúp nó khống chế ham muốn của mình, thẳng đến khi nó nguyện làm một sinh vật có trí tuệ thật sự mà chào đời.
Nghiêm Mặc lướt nhẹ ngón tay, tách bụng mình ra một cái miệng.
Quả oa oa chỉ to bằng một bàn tay cảm giác được năng lượng sinh mệnh nồng đậm nên lập tức chui vào bụng Nghiêm Mặc.
“Ta sẽ không từ bỏ! Mi không phải ba ta! Mi là người xấu! Mi cướp năng lượng của con mình, mi là ác ma!”
Nghiêm Mặc không để ý đến nó, nếu nói Vu Quả và Đô Đô là hai linh hồn song sinh, vậy này cái này chỉ có thể gọi là thể tinh thần chứ không phải linh hồn thật sự, nó chỉ là những ham muốn đen tối và xấu xa của quả Vu Vận.
“Đồ ác ma, ngay cả cội nguồn năng lượng sinh mệnh của ta cũng cướp mất, mi không được chết tử tế! Mi sẽ chịu trừng phạt! Ta nguyền rủa mi! Ta…”
“Ba…” Tiếng của Đô Đô lần nữa trở nên rõ ràng.
Đây mới là con hắn, đừng hỏi một người cha làm thế nào để nhận ra giọng của con mình. Chỉ đơn giản là biết mà thôi!
Nghiêm Mặc mỉm cười, tay che trên bụng, miệng vết thương biến mất.
“Đô Đô, cố lên, đánh bại tên vô lại kia, sau đó chúng ta trở ra, ba sẽ luôn bảo vệ con.”
“Dạ!” Giọng nói của Đô Đô cũng rất hoạt bát và đầy sức sống.
Nguyên Chiến một tay ôm hắn: “Chúng ta nên đi ra ngoài rồi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook