Dị Thế Lưu Đày
-
Chương 595: Đánh kẻ sa cơ
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Đánh, đánh không lại. Trốn, trốn không thoát.”
Trên một hòn đảo biệt lập trên biển, chiến sĩ Hữu Giác hơi nghỉ ngơi chỉnh đốn xong đang xếp hàng tiến vào Cốt Điểu, chờ xuất phát về tây đại lục.
Hồ Đức mắt chứa oán độc và không cam lòng mà nhìn về phía bờ lục địa: “Chúng ta cứ như vậy mà đi? Lại lần nữa bị đuổi?”
Ni Tháp chỉ huy cốt binh đi dưới đáy biển, bảo chúng nó đào cát biển lên, ẩn thân trong đó.
“Tướng quân Ni Tháp!”
“Viễn chinh phải dựa vào vũ lực cường đại và tiếp tế cuồn cuộn không ngừng, chỉ khi chúng ta hoàn toàn đứng vững trên đông đại lục mới không cần dựa vào tộc mẹ, nhưng bây giờ… chúng ta chỉ như lũ trẻ con ba tuổi cầm trong tay cốt khí cấp mười, phía sau không có người lớn bảo hộ, cũng không có thời gian trưởng thành, không bị diệt sạch đã là được Bàn A Thần phù hộ.”
Hồ Đức quay đầu nhìn về phía Ni Tháp, ánh mắt quái dị, đột nhiên nói: “Ni Nhĩ vương mất tích, anh có khả năng trở thành người kế thừa vị trí tộc trưởng, lần này anh từ bỏ như vậy, có phải là vì muốn trở về tranh chức tộc trưởng không?”
Ni Tháp nhẹ lướt ngón tay qua lông mày: “Tôi đã từng thề với Ni Nhĩ, chỉ cần anh ta còn ngồi trên chức tộc trưởng và vương vị một ngày, thì tôi sẽ không phản bội anh ta.”
“Vậy những người khác thì sao?” Hồ Đức theo bản năng mà hỏi.
Ni Tháp không trả lời.
Hồ Đức trầm mặc trong chốc lát: “Anh biết, ta sẽ đứng về phía anh.”
Ni Tháp: “Đa tạ Đại Vu. Nếu Ni Nhĩ và tư tế đại nhân mất tích thật, nếu tôi có thể trở thành tộc trưởng hay thậm chí là vương của ba tộc, thì tôi sẽ tiến cử ngài.”
Tiến cử Hồ Đức trở thành cái gì, không cần nói rõ, hai người đều hiểu.
Hai người trở thành đồng minh rồi dời đề tài đi.
“Sao anh có thể bình tĩnh như vậy? Dù anh là anh em ruột của Ni Nhĩ vương nhưng anh không sợ trở về sẽ bị phạt sao? Bọn họ nhất định sẽ dùng cái cớ này để tấn công anh.” Hồ Đức bắt đầu thật sự xem Ni Tháp như người một nhà, cũng bắt đầu suy xét cho gã.
Ni Tháp biết rõ bây giờ Hồ Đức đồng ý đứng về phía mình là vì cả hai đều mang thân phận bại cuộc ở đây, nếu Hồ Đức không trợ giúp gã, thì về sau ngôi vị Đại Vu của Hồ Đức dù giữ được nhưng quyền lên tiếng cũng sẽ là người thấp nhất trong ba vị Đại Vu, càng đừng nói tới việc mơ tưởng đến ngôi vị tối cao kia.
“Chúng ta không bại.” Ni Tháp lặp lại lời mà Nghiêm Mặc nói với gã một lần nữa: “Lần này là tình huống đặc biệt. Chẳng lẽ ngài cho rằng dựa vào hơn ngàn chiến sĩ Hữu Giác cùng một đám nô lệ binh không nghe lời là có thể đánh hạ được đông đại lục?”
“Nhưng lúc trước bệ hạ và tư tế đại nhân đã giao nhiệm vụ cho chúng ta, chúng ta hầu như không hoàn thành được cái nào!”
“Không cần phải gấp, sẽ có người thay chúng ta hoàn thành.”
Hồ Đức có chút không vui, Ni Tháp có bí mật lén gạt ông, nhưng thân phận của ông không thể dùng thế lực để bắt ép Ni Tháp, hơn nữa hai người vừa mới xác định quan hệ hợp tác, ông không thể lập tức đào chuyện của người ta.
Hai người nói tới đây, đề tài lại dời đi, bắt đầu thương lượng xem có nên thành lập một điểm trung chuyển ở gần đảo nhỏ không.
“Ê, nói chuyện có một nửa rồi dừng là không tốt đâu nha, tên Ni Tháp kia, nói thử xem, ai sẽ thay bọn bây hoàn thành nhiệm vụ gì?”
“Kẻ nào?!”
Hai người đồng thời giơ cốt khí lên, cảnh giác nhìn xung quanh. Hồ Đức nhanh chóng gọi chiến sĩ hộ vệ đến.
“Kiệt ——!” Một con chim khổng lồ lao xuống.
Đồng tử Ni Tháp co rụt lại: “Là Côn Bằng mặt người! Không công bằng! Sao Côn Bằng mặt người lại tham gia tranh đấu của tộc khác!?”
“Kiệt! Vương ta nói, ta còn nhỏ, việc làm và lời nói không đại diện cho tộc Côn Bằng.” Giọng nói trẻ con, còn có chút bá đạo vang lên.
Con chim khổng lồ vừa mới lao xuống trong nháy mắt đã biến thành một thằng nhóc béo sau lưng có cánh đang vỗ phành phạch.
Mẹ nó! Có gan thì để tao đánh mày mà mày không đi kêu Côn Bằng thành niên báo thù đi! Ni Tháp thầm chửi trong lòng, đám Côn Bằng mặt người này là một lũ đê tiện, nói không tham gia và tranh đấu của các tộc khác nhưng bạn đời mà bọn họ tìm có đủ các chủng tộc, ngày thường mỗi khi không có việc gì thì thôi, chứ mà có việc là sẽ lấy danh tự vệ ra, dù không tham chiến thì cũng sẽ bảo vệ bạn đời và quê nhà của bạn đời, nhưng có bao nhiêu chiến sĩ có thể đánh bại Côn Bằng mặt người đây? Kết quả cuối cùng đều là đánh tới cửa nhà người ta lại không thể không rút lui.
Càng đừng nói tới việc đánh con non của bọn họ, nếu dám, vậy thì chờ một con thành niên khác tới dạy dỗ đi! Bọn họ sẽ vì lý do bảo vệ chim non tộc mình mà đánh, bọn họ sẽ không xử lý hết một chủng tộc hoặc một bộ lạc, nhưng người có thể bắt nạt Côn Bằng non sẽ là người có địa vị gì? Côn Bằng xử lý thủ lĩnh, vu giả hoặc chiến sĩ cấp cao nhất của người ta, vậy có khác gì đánh bay cả tộc người ta đâu?
Ni Tháp bị thằng nhóc béo chọc cho tức muốn chết!
Có người nhảy xuống từ không trung khi con chim biến thân.
“Cửu Phong!” Ông lão bị ném xuống tức giận: “Xương cốt ta già cả rồi, mà bây dám tùy tiện vứt như thế hả?!”
“Ông nặng quá.” Cửu Phong bày ra vẻ mặt vô tội mà vỗ cánh.
“Nặng cái đầu bây! Từ bờ biển đến đảo có xa đâu hả?” Ông lão thấy thằng nhãi này thật đáng giận: “Không được học theo thằng nhãi Tiểu Hắc! Bây nhìn xem bây mới chơi với nó có mấy ngày, mà đã học thói hư rồi!”
Cửu Phong bay đến bên mặt ông lão, chu miệng hôn ông một cái bẹp.
Ông lão vô cùng đau đớn: “Bây xem bây mới đi cùng Mặc ra ngoài bao lâu, cái tốt không học, mà học cái xấu là giỏi, chiêu này bây chỉ có thể gạt Côn Bằng vương, đừng tưởng như vậy là ta sẽ tha thứ cho!”
Cửu Phong ôm ngực, làm bộ thương tâm.
Ông lão nhịn cười, lại mắng vài câu linh tinh, mấy tiểu quỷ quậy với nhau, cậu lây bệnh tớ, tớ lây bệnh cậu, thói tốt thói xấu gì cũng học hết cả, mà Cửu Phong và Tiểu Nhạc có lực sát thương lớn, mấy đứa nó ở cùng nhau mà gây chuyện thì quả thực không ai có thể so sánh!
Lúc này ông lão vẫn chưa biết, trong tương lai không lâu sau đó, đồ tôn của ông sẽ còn tăng thêm một đứa, đứa kia mới thật sự là món vũ khí có lực sát thương cực lớn.
Nhìn một già một nhỏ vừa cười vừa giỡn, không để đám chiến sĩ Hữu Giác đang bao vây bọn họ vào mắt.
Ni Tháp đứng trong đám chiến sĩ Hữu Giác rất tức giận, nhưng mà…
“Chú Vu, Côn Bằng mặt người Cửu Phong!” Ni Tháp trầm giọng: “Các người tới để tiễn chúng tôi đi à?”
Lúc này Chú Vu như mới chú ý đến gã, ông lão trợn mắt, tức chết người không đền mạng mà nói: “Yên tâm, sẽ để bọn mi sống mà trở lại tây đại lục, Cửu Nguyên bọn ta từ trước đến nay luôn giữ lời. Có điều, tộc Hữu Giác bọn mi tạo nghiệt quá nhiều trên đông đại lục, đã có bao nhiêu chủng tộc hận không thể đục một lỗ trên người bọn mi, cứ để bọn mi đi như vậy thì làm sao bọn họ cam nguyện?”
Ni Tháp cảm thấy không ổn, nhìn về phía cây rừng trên đảo, nước biển xung quanh, và cả không trung, đều như có vô số kẻ địch đang ẩn nấp.
“Các người muốn làm gì? Chẳng lẽ các người định không tuân thủ ước định?” Cho tới bây giờ Hồ Đức không muốn chết chút nào, hiện tại ông ta chỉ muốn nhanh chóng trở về tây đại lục.
Chú Vu giơ ngón tay lên quơ quơ: “Không, Cửu Nguyên bọn ta chắc chắn sẽ tuân thủ ước định, nhưng lúc trước bọn mi nói Cửu Nguyên không có tư cách đại diện cho các thế lực khác mà đặt ước định với bọn mi, cho nên các bộ lạc khác muốn làm gì, Cửu Nguyên bọn ta cũng không thể ngăn cản, nhưng sau khi bọn ta nghe nói các thế lực trên đông đại lục muốn liên hợp lại đánh bọn mi, đồ đệ ta liền nhờ ta và Cửu Phong qua đây, xem bọn mi một chút, miễn cho bọn mi bị đánh chết.”
Chúng Hữu Giác Nhân: “…” Khinh người quá đáng!
Chú Vu vẫy tay với Cửu Phong: “Nhóc ngoan, lại đây, chúng ta qua một bên xem náo nhiệt, không đúng, giám sát, là cái từ này đúng không?”
Cửu Phong bổ nhào vào lòng Chú Vu: “Đúng rồi!”
Chú Vu nâng tay phải lên, không biết đang nói chuyện với ai mà tùy tiện phất phất tay: “Muốn đánh thì đánh đi, nhớ để lại hai tên còn thở là được. À, lúc đánh đừng có để lan sang bên ta, dám ngộ thương, ta đảm bảo những kẻ ra tay và thế lực liên quan nó sẽ chịu xui xẻo trong suốt một trăm năm đấy!”
Chú Vu nói xong liền bảo Cửu Phong biến lớn, chở ông lên không trung lần nữa.
“Bắt chúng lại!” Ni Tháp gào to: “Tất cả chuẩn bị chiến đấu!”
Cốt binh không chui xuống biển nữa, tất cả lại bò ra, chi viện cho Hữu Giác Nhân.
Chiến sĩ Hữu Giác cùng tấn công Chú Vu.
Cửu Phong vỗ cánh, lao lên không trung như một tia chớp.
Dám tấn công ta? Chú Vu kiềm chế hưng phấn đến khó chịu, ông cười quái dị một tiếng, tùy ý để Cửu Phong quắp mình bay lên không trung, ông không phải người thiện lương bị tấn công mà không đánh trả như đồ đệ mình, nên lập tức hạ cho Ni Tháp một lời nguyền: “Lấy oán khí của các Hữu Giác Nhân sắp chết trên hòn đảo này làm vật tế, Chú Vu ta, nguyền rủa Ni Tháp Hữu Giác Nhân bị những oán khí đó trói buộc cả đời, vĩnh viễn không có ngày ngủ yên!”
“Chú Vu!” Ni Tháp rống giận.
“Khặc khặc!” Chú Vu và Cửu Phong đồng thanh cười quái dị, đã sớm bay ra khỏi phạm vi tấn công của bọn họ.
Chờ xem, thằng nhãi Hữu Giác Nhân, nếu hôm nay mi tốt số không chết, thì sau này… có lẽ gã sẽ hận không thể chết vào hôm nay.
Suốt đời không có một ngày yên giấc, đây chính là một trong những lời nguyền ác độc nhất của ông, người chưa tự mình nếm thử tuyệt đối không biết tư vị đáng sợ của nó, những sinh vật lúc trước bị ông hạ lời nguyền giống vậy có rất nhiều kẻ đã chịu không nổi mà tự sát chỉ để cầu có một giấc ngủ yên ổn.
‘Vù vù.’ Trong rừng, dưới lòng đất, đột nhiên chui lên vô số độc trùng, điên cuồng nhào về phía Hữu Giác Nhân.
Trên hòn đảo biệt lập, đủ loại ánh sáng phát ra, ánh lửa, quả cầu nước, mũi tên băng, thuốc độc… đủ loại tuyệt chiêu tấn công bắn ra từ vũ khí của chiến sĩ Hữu Giác.
Nhưng bọn độc trùng ấy chỉ mới là bắt đầu.
Rất nhanh sau đó, Hữu Giác Nhân phát hiện ra mặt đất và cỏ dại dưới chân mình cũng biến thành sát thủ có thể lấy mạng!
Đây là cuộc vây sát lớn không công bằng.
Lúc trước Hữu Giác Nhân xâm chiếm đông đại lục như thế chẻ tre, hầu như không ai cản được, một nửa nguyên nhân là vì các thế lực trên đông đại lục thích làm theo ý mình, còn một nửa là vì quá bất ngờ, đông đại lục không kịp trở tay.
Lúc ấy các thế lực lớn trên đông đại lục lại làm phản, hoặc bị các tòa Trung Thành Hạ Thành dưới trướng phản bội, ngay cả bản thân cũng không kịp trở tay thì nào có dư sức để trợ giúp người khác?
Hơn nữa cốt khí và cốt giáp thần của Hữu Giác Nhân thực sự rất lợi hại, nếu các thế lực không xuất động chiến lực cao nhất của mình, thì chỉ có thể giết được đám cốt binh và nô lệ binh thôi.
Vài thế lực nào đó muốn tự bảo vệ mình, không chịu lấy thực lực ra hỗ trợ, còn nhân cơ hội làm vài chuyện cháy nhà hôi của… đủ thứ nguyên do dồn vào, mới tạo ra ấn tượng không thể địch lại tộc Hữu Giác.
Nhưng lúc này, Hữu Giác Nhân bị Cửu Nguyên nhẹ nhàng đánh bại, thậm chí còn bị bắt lập khế ước, hơn nữa tất cả các thế lực trên đông đại lục vào ngày hôm đó đều biết hang ổ của Hữu Giác Nhân xảy ra chuyện, đám tiên phong đánh đến đông đại lục đã biến thành tù binh bị cô lập.
Đối mặt một đám người sau lưng có thế lực cường đại, hơn nữa còn bị kẻ địch trả thù một cách khủng bố, có lẽ sẽ có người cố kỵ cái này cố kỵ cái kia, không dám làm gì.
Nhưng một khi những vòng bảo hộ và hào quang đó mất đi, người bị chèn ép có ai lại không muốn đạp kẻ chèn ép mình xuống dưới chân chứ?
Vì thế ngày hôm nay, trên một hòn đảo biệt lập ở biển nam, các chiến sĩ Vu Thành cấp mười dưới sự lãnh đạo của Phi Sơn, cùng rất nhiều chiến lực gần như áp đáy hòm của các thế lực khác, ngược Hữu Giác Nhân một lần rồi lại một lần.
Phi Sơn và những người lãnh đạo đội quân có mấy ai không phải kẻ già đời lão luyện đã thành tinh? Bọn họ không nhào lên đánh Hữu Giác Nhân, mà không ngừng thao túng dị năng làm tiêu hao năng lượng của Hữu Giác Nhân.
Mười mấy ngàn chiến sĩ nấp ở khắp nơi trên hòn đảo, mọi người thay phiên nhau ngược Hữu Giác Nhân, hoàn toàn không cho đối phương có cơ hội nghỉ ngơi và bổ sung năng lượng.
Không đến mấy ngày, nguyên tinh của Hữu Giác Nhân bắt đầu cạn kiệt, mà đây không phải vấn đề quan trọng nhất.
Quan trọng nhất là bọn họ không có thức ăn, cũng không có nước uống!
Thực vật, động vật, nguồn nước, thậm chí là sâu bọ trên hòn đảo này, hoặc là đã chạy sạch, hoặc là bị hạ độc, còn có cái biến thành hố bẫy hại người.
Muốn bắt cá, nhưng sức chiến đấu của chiến sĩ điều khiển nước trong biển cũng được nâng cao ít nhất gấp hai, bọn Ni Tháp ngay cả muốn đến gần cũng không thể.
Đánh, đánh không lại. Trốn, trốn không thoát.
Chiến sĩ Hữu Giác cao quý cường đại lại bị vây khốn trên hòn đảo nho nhỏ này.
Ni Tháp không biết câu ‘hổ xuống đồng bằng bị chó khinh’, bây giờ gã có tâm tình hệt như vậy đấy.
“Mặc vu! Giỏi! Giỏi lắm! Đúng là ngoan độc! Đúng là kế sách ngoan độc!” Ni Tháp cười tới vặn vẹo, trong mắt đầy sự thù hận.
Gã đã nhận định việc Nghiêm Mặc ‘khẳng khái’ đưa bọn gã đến hòn đảo biệt lập này không phải vì để giảm bớt lộ trình cho bọn gã, cũng không phải vì sợ bọn gã lén ở lại, mà là kế sách đã sớm chuẩn bị tốt!
Cái tên Đại Vu Vô Giác giảo hoạt âm hiểm kia căn bản không định thả bọn gã trở về!
Ni Tháp nghĩ sai rồi, Nghiêm Mặc đã định khế ước với gã, còn trông mong sau này được qua tây đại lục cướp đoạt tài nguyên một chuyến, thì sao có thể bịt kín con đường của mình vào lúc này chứ? Xem đi, vì để bảo đảm có người có thể mang khế ước về, còn phải là người có địa vị nhất định, hắn còn nhờ Chú Vu tới giám sát một chút.
Giọng của Chú Vu bỗng nhiên truyền đến bên tai Ni Tháp: “Muốn uống nước không?”
Ni Tháp liếm liếm đôi môi khô khốc, cổ họng gã đã nghẹn khô, ngay cả nói cũng không nói được.
“Muốn ăn thịt không?”
Thức ăn trong cốt khí trữ vật đã sớm ăn hết, nếu lại chờ đợi, chỉ sợ bọn gã phải ăn thi thể của người một nhà.
“Muốn sống sót không?”
Đương nhiên muốn! Ni Tháp siết chặt nắm tay, gã không thể chết được, gã phải trở về để lấy nhiều quyền lực hơn, đòi lại hết thảy sỉ nhục gã đã chịu lúc này! Nếu chết, vậy thì sẽ không làm được gì cả.
“Vậy nói cho ta biết tất cả những tay trong mà bọn mi để lại trên đông đại lục, và nhiệm vụ của chúng. Nói một tên, ta cho bọn mi một túi nước, đảm bảo sạch sẽ không có độc. Nói ra hơn mười tên, tên nào có dính dáng đến Cửu Nguyên thì tính là hai, chỉ cần bọn ta chứng thực là thật, ta sẽ cho mi rời đi.”
“… Chưa tới mười.”
“Ha hả, mi có thể suy xét đến việc nói láo, dù sao bọn ta cũng sẽ đi nghiệm chứng. Mi nghĩ đi, bọn mi chắc chắn không chỉ cài có mười tên gian tế, mà chỉ cần nói ra mười tên, còn nói ra những kẻ có dính dáng đến Cửu Nguyên thì có thể tính là hai, mi chỉ cần dùng cái giá cực nhỏ là có thể đổi được tự do, còn có nước uống giải khát…”
“Ông thật sự thả tôi trở về tây đại lục?”
“Chú Vu ta thích nguyền rủa người, chứ không thích lừa người.”
“Tôi muốn Đại Vu Hồ Đức cùng tôi trở về!”
“Đổi ít nhất thông tin về nhiệm vụ của hai kẻ, phải tường thuật kỹ càng cho ta.”
“…Được!” Chữ cuối cùng, Ni Tháp nói như đang ngậm máu phun ra.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Đánh, đánh không lại. Trốn, trốn không thoát.”
Trên một hòn đảo biệt lập trên biển, chiến sĩ Hữu Giác hơi nghỉ ngơi chỉnh đốn xong đang xếp hàng tiến vào Cốt Điểu, chờ xuất phát về tây đại lục.
Hồ Đức mắt chứa oán độc và không cam lòng mà nhìn về phía bờ lục địa: “Chúng ta cứ như vậy mà đi? Lại lần nữa bị đuổi?”
Ni Tháp chỉ huy cốt binh đi dưới đáy biển, bảo chúng nó đào cát biển lên, ẩn thân trong đó.
“Tướng quân Ni Tháp!”
“Viễn chinh phải dựa vào vũ lực cường đại và tiếp tế cuồn cuộn không ngừng, chỉ khi chúng ta hoàn toàn đứng vững trên đông đại lục mới không cần dựa vào tộc mẹ, nhưng bây giờ… chúng ta chỉ như lũ trẻ con ba tuổi cầm trong tay cốt khí cấp mười, phía sau không có người lớn bảo hộ, cũng không có thời gian trưởng thành, không bị diệt sạch đã là được Bàn A Thần phù hộ.”
Hồ Đức quay đầu nhìn về phía Ni Tháp, ánh mắt quái dị, đột nhiên nói: “Ni Nhĩ vương mất tích, anh có khả năng trở thành người kế thừa vị trí tộc trưởng, lần này anh từ bỏ như vậy, có phải là vì muốn trở về tranh chức tộc trưởng không?”
Ni Tháp nhẹ lướt ngón tay qua lông mày: “Tôi đã từng thề với Ni Nhĩ, chỉ cần anh ta còn ngồi trên chức tộc trưởng và vương vị một ngày, thì tôi sẽ không phản bội anh ta.”
“Vậy những người khác thì sao?” Hồ Đức theo bản năng mà hỏi.
Ni Tháp không trả lời.
Hồ Đức trầm mặc trong chốc lát: “Anh biết, ta sẽ đứng về phía anh.”
Ni Tháp: “Đa tạ Đại Vu. Nếu Ni Nhĩ và tư tế đại nhân mất tích thật, nếu tôi có thể trở thành tộc trưởng hay thậm chí là vương của ba tộc, thì tôi sẽ tiến cử ngài.”
Tiến cử Hồ Đức trở thành cái gì, không cần nói rõ, hai người đều hiểu.
Hai người trở thành đồng minh rồi dời đề tài đi.
“Sao anh có thể bình tĩnh như vậy? Dù anh là anh em ruột của Ni Nhĩ vương nhưng anh không sợ trở về sẽ bị phạt sao? Bọn họ nhất định sẽ dùng cái cớ này để tấn công anh.” Hồ Đức bắt đầu thật sự xem Ni Tháp như người một nhà, cũng bắt đầu suy xét cho gã.
Ni Tháp biết rõ bây giờ Hồ Đức đồng ý đứng về phía mình là vì cả hai đều mang thân phận bại cuộc ở đây, nếu Hồ Đức không trợ giúp gã, thì về sau ngôi vị Đại Vu của Hồ Đức dù giữ được nhưng quyền lên tiếng cũng sẽ là người thấp nhất trong ba vị Đại Vu, càng đừng nói tới việc mơ tưởng đến ngôi vị tối cao kia.
“Chúng ta không bại.” Ni Tháp lặp lại lời mà Nghiêm Mặc nói với gã một lần nữa: “Lần này là tình huống đặc biệt. Chẳng lẽ ngài cho rằng dựa vào hơn ngàn chiến sĩ Hữu Giác cùng một đám nô lệ binh không nghe lời là có thể đánh hạ được đông đại lục?”
“Nhưng lúc trước bệ hạ và tư tế đại nhân đã giao nhiệm vụ cho chúng ta, chúng ta hầu như không hoàn thành được cái nào!”
“Không cần phải gấp, sẽ có người thay chúng ta hoàn thành.”
Hồ Đức có chút không vui, Ni Tháp có bí mật lén gạt ông, nhưng thân phận của ông không thể dùng thế lực để bắt ép Ni Tháp, hơn nữa hai người vừa mới xác định quan hệ hợp tác, ông không thể lập tức đào chuyện của người ta.
Hai người nói tới đây, đề tài lại dời đi, bắt đầu thương lượng xem có nên thành lập một điểm trung chuyển ở gần đảo nhỏ không.
“Ê, nói chuyện có một nửa rồi dừng là không tốt đâu nha, tên Ni Tháp kia, nói thử xem, ai sẽ thay bọn bây hoàn thành nhiệm vụ gì?”
“Kẻ nào?!”
Hai người đồng thời giơ cốt khí lên, cảnh giác nhìn xung quanh. Hồ Đức nhanh chóng gọi chiến sĩ hộ vệ đến.
“Kiệt ——!” Một con chim khổng lồ lao xuống.
Đồng tử Ni Tháp co rụt lại: “Là Côn Bằng mặt người! Không công bằng! Sao Côn Bằng mặt người lại tham gia tranh đấu của tộc khác!?”
“Kiệt! Vương ta nói, ta còn nhỏ, việc làm và lời nói không đại diện cho tộc Côn Bằng.” Giọng nói trẻ con, còn có chút bá đạo vang lên.
Con chim khổng lồ vừa mới lao xuống trong nháy mắt đã biến thành một thằng nhóc béo sau lưng có cánh đang vỗ phành phạch.
Mẹ nó! Có gan thì để tao đánh mày mà mày không đi kêu Côn Bằng thành niên báo thù đi! Ni Tháp thầm chửi trong lòng, đám Côn Bằng mặt người này là một lũ đê tiện, nói không tham gia và tranh đấu của các tộc khác nhưng bạn đời mà bọn họ tìm có đủ các chủng tộc, ngày thường mỗi khi không có việc gì thì thôi, chứ mà có việc là sẽ lấy danh tự vệ ra, dù không tham chiến thì cũng sẽ bảo vệ bạn đời và quê nhà của bạn đời, nhưng có bao nhiêu chiến sĩ có thể đánh bại Côn Bằng mặt người đây? Kết quả cuối cùng đều là đánh tới cửa nhà người ta lại không thể không rút lui.
Càng đừng nói tới việc đánh con non của bọn họ, nếu dám, vậy thì chờ một con thành niên khác tới dạy dỗ đi! Bọn họ sẽ vì lý do bảo vệ chim non tộc mình mà đánh, bọn họ sẽ không xử lý hết một chủng tộc hoặc một bộ lạc, nhưng người có thể bắt nạt Côn Bằng non sẽ là người có địa vị gì? Côn Bằng xử lý thủ lĩnh, vu giả hoặc chiến sĩ cấp cao nhất của người ta, vậy có khác gì đánh bay cả tộc người ta đâu?
Ni Tháp bị thằng nhóc béo chọc cho tức muốn chết!
Có người nhảy xuống từ không trung khi con chim biến thân.
“Cửu Phong!” Ông lão bị ném xuống tức giận: “Xương cốt ta già cả rồi, mà bây dám tùy tiện vứt như thế hả?!”
“Ông nặng quá.” Cửu Phong bày ra vẻ mặt vô tội mà vỗ cánh.
“Nặng cái đầu bây! Từ bờ biển đến đảo có xa đâu hả?” Ông lão thấy thằng nhãi này thật đáng giận: “Không được học theo thằng nhãi Tiểu Hắc! Bây nhìn xem bây mới chơi với nó có mấy ngày, mà đã học thói hư rồi!”
Cửu Phong bay đến bên mặt ông lão, chu miệng hôn ông một cái bẹp.
Ông lão vô cùng đau đớn: “Bây xem bây mới đi cùng Mặc ra ngoài bao lâu, cái tốt không học, mà học cái xấu là giỏi, chiêu này bây chỉ có thể gạt Côn Bằng vương, đừng tưởng như vậy là ta sẽ tha thứ cho!”
Cửu Phong ôm ngực, làm bộ thương tâm.
Ông lão nhịn cười, lại mắng vài câu linh tinh, mấy tiểu quỷ quậy với nhau, cậu lây bệnh tớ, tớ lây bệnh cậu, thói tốt thói xấu gì cũng học hết cả, mà Cửu Phong và Tiểu Nhạc có lực sát thương lớn, mấy đứa nó ở cùng nhau mà gây chuyện thì quả thực không ai có thể so sánh!
Lúc này ông lão vẫn chưa biết, trong tương lai không lâu sau đó, đồ tôn của ông sẽ còn tăng thêm một đứa, đứa kia mới thật sự là món vũ khí có lực sát thương cực lớn.
Nhìn một già một nhỏ vừa cười vừa giỡn, không để đám chiến sĩ Hữu Giác đang bao vây bọn họ vào mắt.
Ni Tháp đứng trong đám chiến sĩ Hữu Giác rất tức giận, nhưng mà…
“Chú Vu, Côn Bằng mặt người Cửu Phong!” Ni Tháp trầm giọng: “Các người tới để tiễn chúng tôi đi à?”
Lúc này Chú Vu như mới chú ý đến gã, ông lão trợn mắt, tức chết người không đền mạng mà nói: “Yên tâm, sẽ để bọn mi sống mà trở lại tây đại lục, Cửu Nguyên bọn ta từ trước đến nay luôn giữ lời. Có điều, tộc Hữu Giác bọn mi tạo nghiệt quá nhiều trên đông đại lục, đã có bao nhiêu chủng tộc hận không thể đục một lỗ trên người bọn mi, cứ để bọn mi đi như vậy thì làm sao bọn họ cam nguyện?”
Ni Tháp cảm thấy không ổn, nhìn về phía cây rừng trên đảo, nước biển xung quanh, và cả không trung, đều như có vô số kẻ địch đang ẩn nấp.
“Các người muốn làm gì? Chẳng lẽ các người định không tuân thủ ước định?” Cho tới bây giờ Hồ Đức không muốn chết chút nào, hiện tại ông ta chỉ muốn nhanh chóng trở về tây đại lục.
Chú Vu giơ ngón tay lên quơ quơ: “Không, Cửu Nguyên bọn ta chắc chắn sẽ tuân thủ ước định, nhưng lúc trước bọn mi nói Cửu Nguyên không có tư cách đại diện cho các thế lực khác mà đặt ước định với bọn mi, cho nên các bộ lạc khác muốn làm gì, Cửu Nguyên bọn ta cũng không thể ngăn cản, nhưng sau khi bọn ta nghe nói các thế lực trên đông đại lục muốn liên hợp lại đánh bọn mi, đồ đệ ta liền nhờ ta và Cửu Phong qua đây, xem bọn mi một chút, miễn cho bọn mi bị đánh chết.”
Chúng Hữu Giác Nhân: “…” Khinh người quá đáng!
Chú Vu vẫy tay với Cửu Phong: “Nhóc ngoan, lại đây, chúng ta qua một bên xem náo nhiệt, không đúng, giám sát, là cái từ này đúng không?”
Cửu Phong bổ nhào vào lòng Chú Vu: “Đúng rồi!”
Chú Vu nâng tay phải lên, không biết đang nói chuyện với ai mà tùy tiện phất phất tay: “Muốn đánh thì đánh đi, nhớ để lại hai tên còn thở là được. À, lúc đánh đừng có để lan sang bên ta, dám ngộ thương, ta đảm bảo những kẻ ra tay và thế lực liên quan nó sẽ chịu xui xẻo trong suốt một trăm năm đấy!”
Chú Vu nói xong liền bảo Cửu Phong biến lớn, chở ông lên không trung lần nữa.
“Bắt chúng lại!” Ni Tháp gào to: “Tất cả chuẩn bị chiến đấu!”
Cốt binh không chui xuống biển nữa, tất cả lại bò ra, chi viện cho Hữu Giác Nhân.
Chiến sĩ Hữu Giác cùng tấn công Chú Vu.
Cửu Phong vỗ cánh, lao lên không trung như một tia chớp.
Dám tấn công ta? Chú Vu kiềm chế hưng phấn đến khó chịu, ông cười quái dị một tiếng, tùy ý để Cửu Phong quắp mình bay lên không trung, ông không phải người thiện lương bị tấn công mà không đánh trả như đồ đệ mình, nên lập tức hạ cho Ni Tháp một lời nguyền: “Lấy oán khí của các Hữu Giác Nhân sắp chết trên hòn đảo này làm vật tế, Chú Vu ta, nguyền rủa Ni Tháp Hữu Giác Nhân bị những oán khí đó trói buộc cả đời, vĩnh viễn không có ngày ngủ yên!”
“Chú Vu!” Ni Tháp rống giận.
“Khặc khặc!” Chú Vu và Cửu Phong đồng thanh cười quái dị, đã sớm bay ra khỏi phạm vi tấn công của bọn họ.
Chờ xem, thằng nhãi Hữu Giác Nhân, nếu hôm nay mi tốt số không chết, thì sau này… có lẽ gã sẽ hận không thể chết vào hôm nay.
Suốt đời không có một ngày yên giấc, đây chính là một trong những lời nguyền ác độc nhất của ông, người chưa tự mình nếm thử tuyệt đối không biết tư vị đáng sợ của nó, những sinh vật lúc trước bị ông hạ lời nguyền giống vậy có rất nhiều kẻ đã chịu không nổi mà tự sát chỉ để cầu có một giấc ngủ yên ổn.
‘Vù vù.’ Trong rừng, dưới lòng đất, đột nhiên chui lên vô số độc trùng, điên cuồng nhào về phía Hữu Giác Nhân.
Trên hòn đảo biệt lập, đủ loại ánh sáng phát ra, ánh lửa, quả cầu nước, mũi tên băng, thuốc độc… đủ loại tuyệt chiêu tấn công bắn ra từ vũ khí của chiến sĩ Hữu Giác.
Nhưng bọn độc trùng ấy chỉ mới là bắt đầu.
Rất nhanh sau đó, Hữu Giác Nhân phát hiện ra mặt đất và cỏ dại dưới chân mình cũng biến thành sát thủ có thể lấy mạng!
Đây là cuộc vây sát lớn không công bằng.
Lúc trước Hữu Giác Nhân xâm chiếm đông đại lục như thế chẻ tre, hầu như không ai cản được, một nửa nguyên nhân là vì các thế lực trên đông đại lục thích làm theo ý mình, còn một nửa là vì quá bất ngờ, đông đại lục không kịp trở tay.
Lúc ấy các thế lực lớn trên đông đại lục lại làm phản, hoặc bị các tòa Trung Thành Hạ Thành dưới trướng phản bội, ngay cả bản thân cũng không kịp trở tay thì nào có dư sức để trợ giúp người khác?
Hơn nữa cốt khí và cốt giáp thần của Hữu Giác Nhân thực sự rất lợi hại, nếu các thế lực không xuất động chiến lực cao nhất của mình, thì chỉ có thể giết được đám cốt binh và nô lệ binh thôi.
Vài thế lực nào đó muốn tự bảo vệ mình, không chịu lấy thực lực ra hỗ trợ, còn nhân cơ hội làm vài chuyện cháy nhà hôi của… đủ thứ nguyên do dồn vào, mới tạo ra ấn tượng không thể địch lại tộc Hữu Giác.
Nhưng lúc này, Hữu Giác Nhân bị Cửu Nguyên nhẹ nhàng đánh bại, thậm chí còn bị bắt lập khế ước, hơn nữa tất cả các thế lực trên đông đại lục vào ngày hôm đó đều biết hang ổ của Hữu Giác Nhân xảy ra chuyện, đám tiên phong đánh đến đông đại lục đã biến thành tù binh bị cô lập.
Đối mặt một đám người sau lưng có thế lực cường đại, hơn nữa còn bị kẻ địch trả thù một cách khủng bố, có lẽ sẽ có người cố kỵ cái này cố kỵ cái kia, không dám làm gì.
Nhưng một khi những vòng bảo hộ và hào quang đó mất đi, người bị chèn ép có ai lại không muốn đạp kẻ chèn ép mình xuống dưới chân chứ?
Vì thế ngày hôm nay, trên một hòn đảo biệt lập ở biển nam, các chiến sĩ Vu Thành cấp mười dưới sự lãnh đạo của Phi Sơn, cùng rất nhiều chiến lực gần như áp đáy hòm của các thế lực khác, ngược Hữu Giác Nhân một lần rồi lại một lần.
Phi Sơn và những người lãnh đạo đội quân có mấy ai không phải kẻ già đời lão luyện đã thành tinh? Bọn họ không nhào lên đánh Hữu Giác Nhân, mà không ngừng thao túng dị năng làm tiêu hao năng lượng của Hữu Giác Nhân.
Mười mấy ngàn chiến sĩ nấp ở khắp nơi trên hòn đảo, mọi người thay phiên nhau ngược Hữu Giác Nhân, hoàn toàn không cho đối phương có cơ hội nghỉ ngơi và bổ sung năng lượng.
Không đến mấy ngày, nguyên tinh của Hữu Giác Nhân bắt đầu cạn kiệt, mà đây không phải vấn đề quan trọng nhất.
Quan trọng nhất là bọn họ không có thức ăn, cũng không có nước uống!
Thực vật, động vật, nguồn nước, thậm chí là sâu bọ trên hòn đảo này, hoặc là đã chạy sạch, hoặc là bị hạ độc, còn có cái biến thành hố bẫy hại người.
Muốn bắt cá, nhưng sức chiến đấu của chiến sĩ điều khiển nước trong biển cũng được nâng cao ít nhất gấp hai, bọn Ni Tháp ngay cả muốn đến gần cũng không thể.
Đánh, đánh không lại. Trốn, trốn không thoát.
Chiến sĩ Hữu Giác cao quý cường đại lại bị vây khốn trên hòn đảo nho nhỏ này.
Ni Tháp không biết câu ‘hổ xuống đồng bằng bị chó khinh’, bây giờ gã có tâm tình hệt như vậy đấy.
“Mặc vu! Giỏi! Giỏi lắm! Đúng là ngoan độc! Đúng là kế sách ngoan độc!” Ni Tháp cười tới vặn vẹo, trong mắt đầy sự thù hận.
Gã đã nhận định việc Nghiêm Mặc ‘khẳng khái’ đưa bọn gã đến hòn đảo biệt lập này không phải vì để giảm bớt lộ trình cho bọn gã, cũng không phải vì sợ bọn gã lén ở lại, mà là kế sách đã sớm chuẩn bị tốt!
Cái tên Đại Vu Vô Giác giảo hoạt âm hiểm kia căn bản không định thả bọn gã trở về!
Ni Tháp nghĩ sai rồi, Nghiêm Mặc đã định khế ước với gã, còn trông mong sau này được qua tây đại lục cướp đoạt tài nguyên một chuyến, thì sao có thể bịt kín con đường của mình vào lúc này chứ? Xem đi, vì để bảo đảm có người có thể mang khế ước về, còn phải là người có địa vị nhất định, hắn còn nhờ Chú Vu tới giám sát một chút.
Giọng của Chú Vu bỗng nhiên truyền đến bên tai Ni Tháp: “Muốn uống nước không?”
Ni Tháp liếm liếm đôi môi khô khốc, cổ họng gã đã nghẹn khô, ngay cả nói cũng không nói được.
“Muốn ăn thịt không?”
Thức ăn trong cốt khí trữ vật đã sớm ăn hết, nếu lại chờ đợi, chỉ sợ bọn gã phải ăn thi thể của người một nhà.
“Muốn sống sót không?”
Đương nhiên muốn! Ni Tháp siết chặt nắm tay, gã không thể chết được, gã phải trở về để lấy nhiều quyền lực hơn, đòi lại hết thảy sỉ nhục gã đã chịu lúc này! Nếu chết, vậy thì sẽ không làm được gì cả.
“Vậy nói cho ta biết tất cả những tay trong mà bọn mi để lại trên đông đại lục, và nhiệm vụ của chúng. Nói một tên, ta cho bọn mi một túi nước, đảm bảo sạch sẽ không có độc. Nói ra hơn mười tên, tên nào có dính dáng đến Cửu Nguyên thì tính là hai, chỉ cần bọn ta chứng thực là thật, ta sẽ cho mi rời đi.”
“… Chưa tới mười.”
“Ha hả, mi có thể suy xét đến việc nói láo, dù sao bọn ta cũng sẽ đi nghiệm chứng. Mi nghĩ đi, bọn mi chắc chắn không chỉ cài có mười tên gian tế, mà chỉ cần nói ra mười tên, còn nói ra những kẻ có dính dáng đến Cửu Nguyên thì có thể tính là hai, mi chỉ cần dùng cái giá cực nhỏ là có thể đổi được tự do, còn có nước uống giải khát…”
“Ông thật sự thả tôi trở về tây đại lục?”
“Chú Vu ta thích nguyền rủa người, chứ không thích lừa người.”
“Tôi muốn Đại Vu Hồ Đức cùng tôi trở về!”
“Đổi ít nhất thông tin về nhiệm vụ của hai kẻ, phải tường thuật kỹ càng cho ta.”
“…Được!” Chữ cuối cùng, Ni Tháp nói như đang ngậm máu phun ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook