Dị Thế Lưu Đày
Chương 585: Tranh đoạt đứa con Sinh Mệnh!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

42495774_463572487384495_7812729121275904000_n

“Có kẻ đánh lén!”
Đám người Lưu Diễm tiến vào đại sảnh, thấy bên trong lộn xộn, người người đứng trộn lẫn với nhau, ý khinh thường lại càng sâu.

Một thế lực vừa mới thành lập, so sánh với thế lực cổ xưa đã kéo dài không biết bao nhiêu năm, trên các phương diện đều có chỗ không bằng, mà điều khiến các thế lực đó chướng mắt là thái độ của Cửu Nguyên đối với thân phận và địa vị của bọn họ quá mơ hồ.

Lưu Diễm đảo mắt nhìn các thế lực Hạ Thành và một ít thủ lĩnh của các bộ lạc nhỏ trong đại sảnh, chỉ cảm thấy Cửu Nguyên thật không biết làm việc, nếu là Thượng Thành tổ chức tiệc, cho dù là Trung Hạ Thành, cũng sẽ xếp cho đám bộ lạc nhỏ đó ở bên ngoài, tuyệt đối sẽ không để chúng tiến vào trong mà làm chướng mắt các thế lực Thượng Thành.

Mà khi thấy ngay cả ghế cũng không có, chỉ có thể đứng, Lưu Diễm đã hết muốn nói nữa.

Có người quen với Hỏa Thành thấy Lưu Diễm tiến vào, liền đi qua khách sáo vài câu.

Tam tư tế Tùng Sinh của Mộc Thành nhìn nhìn Lưu Diễm một lúc, rồi há mồm nói những lời chọc trúng tâm can ông ta: “Xem ra năng lực thần huyết của Đại Tư Tế Lưu Diễm đã khôi phục rồi? Chúc mừng chúc mừng! Quả nhiên không hổ là Đại Tư Tế của tộc Hỏa được Hỏa Thần ưu ái. Có điều, sao ta lại cảm thấy thực lực của ông không bằng trước kia vậy nhỉ?”

Lưu Diễm trong lòng nhỏ máu, nhưng vẻ mặt lại đanh chặt: “Nhưng cũng đủ để đối phó với người Mộc Thành.”

Tùng Sinh cười ha ha: “Tiếc là ta điều khiển cây lửa, sợ cái gì chứ không thể sợ lửa.”

Tam tư tế Thủy Thị của Thủy Thành sâu xa nói: “Nếu lửa lớn quá, ta có thể giúp anh tưới chút nước.”

Quan hệ của Thủy Thành và Mộc Thành vốn đã không tồi, hiện giờ đều nhất trí chỉa đao về phía Hỏa Thành.

Hỏa Thành vì có năng lực khắc chế hai tòa thành này, mối quan hệ với hai thành từ trước tới nay đều tệ như nhau, hiện giờ bọn họ lại càng không có ý định chắp nối lại mối quan hệ này.

“Cửu Nguyên đúng là lợi hại, một bộ lạc nhỏ vừa mới phát triển mà lại có thể khiến tư tế Mộc Thành, Thủy Thành là một trong những Thượng Thành tôn quý ngày xưa liên minh với chúng. Ta nghe nói trong liên minh, Cửu Nguyên nắm địa vị chủ đạo? Các Thượng Thành khác đều phải nghe theo bọn chúng phân phó?” Lời Lưu Diễm như chứa độc.

Tùng Sinh phản kích: “Ai lợi hại thì người đó nắm quyền chủ đạo, nếu Hỏa Thành ông lợi hại đương nhiên cũng có thể phân phó bọn ta làm việc. Cơ mà lúc bọn ta đang liên thủ để đối phó với ngoại địch, thì Hỏa Thành các ông trốn ở đâu rồi?”

Thủy Thị cười nhạt: “Ai chẳng biết Hỏa Thành và tộc Trùng Nhân liên hợp muốn nấp trong bóng tối hưởng lợi chứ, bọn họ chỉ chờ chúng ta và tộc Luyện Cốt đấu đến mày chết tao sống, rồi nhảy ra nhặt của hời ấy mà.”

Người Hỏa Thành bị vạch mặt, nhưng sắc mặt Lưu Diễm lại không thay đổi dù chỉ một chút, liên minh thì liên minh, ông ta không muốn tham gia, bộ người khác có thể ép ông ta sao?

“Cho ta! Cho ta bế! Vu Vu, của ta!” Giọng nói lanh lảnh của một đứa trẻ vang lên, truyền từ cửa đại sảnh đến giữa đại sảnh.

“Không cho!” Một thằng nhóc lớn hơn một chút trả lời.

“Xấu bụng! Có cho hay không! Phốc!” Thằng nhỏ kia tức giận, vỗ cánh nhanh hơn.

Người trong sảnh vội vàng né tránh.

Liền thấy một thằng nhóc đen thùi lùi cõng một cái sọt chạy trốn trong đám người, phía sau là một thằng nhóc cởi truồng, lưng mọc… cánh đuổi theo.

“Đó là trẻ con của chủng tộc nào vậy? Tộc Hữu Sí à?” Có người chưa từng gặp qua dáng vẻ trẻ con của Cửu Phong.

Người Cửu Nguyên nghe thấy, rất kiêu ngạo mà trả lời: “Không, đó là Sơn Thần đại nhân của chúng tôi!” Xem đi, Sơn Thần đại nhân của chúng tôi có thể biến thành người, đáng gờm cỡ nào!

Càng đáng gờm hơn là, các người có biết cái sọt mà Tiểu Hắc cõng là ai không?

Hừ hừ, không thèm nói cho biết!

“Thằng nhóc thúi! Trả Nguyên Đế lại cho ta!” Tiếng mắng giận già nua truyền vào đại sảnh, theo âm thanh nọ, một ông lão tóc râu rối lộn xộn chạy vào đại sảnh.

“Tổ vu đại nhân!” Người Cửu Nguyên nhìn thấy ông đều sôi nổi hành lễ.

Chú Vu vẫy vẫy tay, hạ lệnh: “Mau giúp ta bắt lấy tên nhóc thúi kia! Vừa mới không để ý một chút, nó liền lén cắp Nguyên Đế của ta đi, hại ta không dám gặp đồ đệ! Tên nhóc thúi quậy phá này, tóm được nó nhất định phải đánh nát mông nó!”

Bởi vì đám người già con nít chạy vào mà đại sảnh càng thêm náo nhiệt.

Người hầu Cửu Nguyên mang vẻ mặt đau khổ giúp Chú Vu bắt người, nhưng Tiểu Hắc trơn như con cá chạch, lủi đông lủi tây trong đám người, không một ai bắt được nó.

“Cửu Nguyên! Chậc.” Lưu Diễm lắc đầu, vẻ mặt cứ như bữa tiệc này của Cửu Nguyên hoàn toàn không ra hồn.

“Két.” Tiểu Hắc vừa chạy ngang đám người Lưu Diễm thì phanh gấp, xoay người nhìn Lưu Diễm hồi lâu.

Mọi người bao gồm cả Lưu Diễm đều có chút kinh ngạc, nếu không phải thằng nhóc này tự dừng lại, thì bọn họ đã chẳng có ai chú ý tới một thằng nhóc đen thùi lùi vừa mới chạy qua người.

Đám người Thủy Thị nhịn không được mà thầm nghĩ: Chẳng trách nhiều người như vậy cũng không bắt được nó, chứng tỏ thằng nhóc này có năng lực đặc biệt.

Trong mắt Lưu Diễm cũng lóe lên một tia sáng, nhỏ như vậy mà đã thức tỉnh năng lực thần huyết, còn là loại năng lực đặc biệt, nếu là ở Hỏa Thành…

Lưu Diễm động tâm, nhưng thấy Chú Vu mắng thằng nhóc với giọng điệu thân mật, ông ta dù có bất cứ tâm tư gì thì cũng không dám làm bậy.

Mà khi ông ta muốn ‘tốt bụng’ tha cho thằng nhóc, thằng nhóc lại như nảy sinh chút hứng thú với ông ta.

“Ê a!” Trong cái sọt Tiểu Hắc cõng có tiếng kêu của trẻ con truyền ra.

Tiểu Hắc vươn tay ra sau vỗ vỗ sọt: “Ngoan, đừng kêu ra tiếng.”

“Bắt được rồi! Trả Vu Quả cho ta!” Cửu Phong bay qua túm cái sọt.

Vu Quả? Vu Quả! Tim Lưu Diễm rung mạnh, ông ta mở to hai mắt nhìn chằm chằm cái sọt.

Cửu Phong vẫn chưa biết mình đã làm Vu Quả bại lộ thân phận đang khom lưng muốn bế em trai ra.

“Cửu Phong ngốc, đừng có cướp!” Tiểu Hắc cởi cái sọt xuống, nhéo má Cửu Phong.

Cửu Phong há mồm cắn nó.

“Nha!” Cho tiểu gia ta ra ngoài!

Tiểu Hắc một tay đánh nhau với Cửu Phong, một tay bế một thằng nhóc khác từ trong sọt ra.

Lưu Diễm: Này! Này chính là đứa con Sinh Mệnh được nuôi dưỡng ra từ quả Vu Vận?

Nhanh như vậy đã sinh ra rồi sao? Đúng rồi, tộc Côn Bằng, ta đã nói sao lại có nhiều Côn Bằng mặt người như vậy xuất hiện ở Cửu Nguyên, chắc chắn là tên tư tế Cửu Nguyên đã đi tìm tộc Côn Bằng, nên đứa nhỏ này thật sự chính là đứa con Sinh Mệnh?

Không sai! Nguồn năng lượng nồng đậm và dồi dào này, chắc chắn là đứa con Sinh Mệnh!

Lưu Diễm dù thế nào cũng không nghĩ tới, ông ta thân là người có địa vị tôn quý lại hạ mình với kẻ thấp kém để đến đây tham gia bữa tiệc, cho rằng sẽ không thu hoạch được thứ gì tốt, còn phải kiềm chế và chịu đựng một vài tình cảnh nhục nhã, thì lại được Hỏa Thần phù hộ, có thể gặp được đứa con Sinh Mệnh trong bữa tiệc lộn xộn không ra thể thống gì này!

Cảm giác được hơi thở của Lưu Diễm càng lúc càng nặng, Thủy Thị và Tùng Sinh đứng cách ông ta không xa đều cảm thấy bất ổn.

Có điều, hai người bọn họ cũng nghe thấy Cửu Phong gọi cái sọt là Vu Quả, bọn họ không phải đồ ngu, đương nhiên cũng liên tưởng đến quả Vu Vận.

Nhưng bọn họ giấu đi vẻ khiếp sợ rất khá, dù trong lòng bọn họ cũng có khát cầu đối với đứa con Sinh Mệnh, nhưng giữa bọn họ và Cửu Nguyên đã thành lập nền tảng quan hệ hữu hảo không tồi, chịu rất nhiều ân huệ từ Cửu Nguyên, cho tới bây giờ không ai muốn phá hỏng tình hữu nghị khó có được này, nên bọn họ tự áp phần dục cầu này xuống.

Bởi vì hoài nghi đứa trẻ kia là đứa con Sinh Mệnh, Tùng Sinh và Thủy Thị không hẹn mà cùng nghiêng người, muốn ngăn cản đám người Lưu Diễm.

Thị vệ trong phòng nhìn thấy cảnh náo loạn vội vàng chạy tới, chủ yếu là vì sợ bọn trẻ nhà mình chịu thiệt.

Tùng Kinh và Mộc Tiễn phụ trách áp trận bữa tiệc lần này cũng sợ xảy ra chuyện, lập tức đi đến.

Sứ giả Ám Thành đưa mắt ra hiệu với nhau, nghe thấy không? Là đứa con Sinh Mệnh!

Tộc Trùng Nhân giữ yên lặng, mặc cho Lưu Diễm có ám chỉ bọn họ thế nào cũng làm như không thấy. Tranh quyền đoạt lợi quan trọng bằng sự ra đời của trùng vương bọn họ ư? Quả thực ngay cả so cũng không có cửa! Vì để trùng vương giáng sinh, bắt bọn họ làm gì cũng được! Bọn họ có thể vì trùng vương mà liên thủ với Hỏa Thành, đương nhiên cũng có thể vì trùng vương mà trở thành đồng minh của Cửu Nguyên.

Tộc Người Khổng Lồ có vẻ như là phản ứng chậm nhất, cong eo cười ha hả mà nhìn người lùn nhảy nhót trước mặt mình.

Người lùn: Bọn ông không phải đang nhảy nhót, mà là đang khiêu chiến với bọn bây, biết chưa? Đám to xác ngu ngốc!

Tộc Hữu Sí rất muốn giúp Cửu Phong, nhưng bọn họ bỗng nghe được cái gì đó, tất cả kinh ngạc nhìn nhau, cuối cùng im hơi lặng tiếng mà tản ra bốn phía.

Các chiến sĩ Cửu Nguyên cũng hành động, nhưng hành động của bọn họ không quá rõ, người trong sảnh chỉ cho rằng bọn họ đang đề phòng đám người Hỏa Thành gây sự.

“Cửu Phong, nghe tôi nói…”

Lỗ tai Cửu Phong dựng đứng, có người trực tiếp truyền lời vào trong đầu nó: “Vừa rồi nhóc làm rất tốt, bây giờ thì làm như vầy…”

“Kiệt! Giao cho ta!” Cửu Phong vỗ bộ ngực nhỏ, hai mắt sáng quắc.

Chú Vu chậm rãi đi ngang qua, kéo dài giọng: “Thì ra là Đại Tư Tế Lưu Diễm.”

Lưu Diễm không dám làm bộ làm tịch với Chú Vu, hành lễ với ông một cách gượng gạo.

Chú Vu: “Ta còn tưởng rằng mi đã chết rồi chứ. Vị Hỏa Thần kia của bọn mi bắt bọn mi hiến tế bao nhiêu chiến sĩ cấp cao mới chịu giúp mi khôi phục năng lực thần huyết? Hửm?”

Nghe Chú Vu nói toạc ra chuyện tuyệt mật của Hỏa Thành, Lưu Diễm lập tức có loại xúc động muốn đốt chết Chú Vu, tiếc là ông ta không dám.

Nhưng sao Lưu Diễm có thể nhịn được cơn tức này, lập tức trả lời: “Năng lượng sinh mệnh thật đậm, đứa trẻ này chính là đứa con Sinh Mệnh đi? Hôm nay Cửu Nguyên tổ chức tiệc mời nhiều người tới như vậy có phải là muốn bàn chuyện phân chia đứa con Sinh Mệnh không?”

Bao nhiêu người sau khi nghe rõ bốn chữ đứa con Sinh Mệnh đều hít ngược một hơi lạnh, lại có bao nhiêu kẻ chấn động, ánh mắt của người trong sảnh hầu như đều tập trung trên người đứa trẻ kia.

Chú Vu lập tức đanh mặt, không thèm nể tình mà mắng chửi: “Phân chia cái rắm! Hỏa Thành bọn mi cái gì cũng muốn, đã muốn làm chủ đại lục, lại còn muốn đứa con Sinh Mệnh, thậm chí lại bán đứng liên minh mà ngấm ngầm hợp tác với tộc Luyện Cốt, còn cung cấp cho chúng đủ loại chi viện! Bọn mi làm những chuyện không biết xấu hổ đó thì sẽ bị chúng thần trừng phạt, vậy sao không dứt khoát đào một cái hố rồi thiêu chết mình trong đó luôn đi, mắc công tới đây để mất mặt rồi tạo tai họa cho dân chúng, có tin bây giờ ta nguyền rủa bọn mi bị phân nghẹn chết không?!”

Lời nguyền này quá ác độc, Lưu Diễm yên lặng lui về sau một bước.

“Nha!” Vu Quả vừa thấy chỗ dựa lớn của mình đã tới, bắt đầu chỉ tay năm ngón.

Tiểu Hắc chớp chớp mắt. Nó có thể ôm Vu Quả đi chơi khắp nơi, còn có thể làm Vu Quả không chút kháng nghị, đương nhiên là do nó có chút tài năng, tỷ như ý nghĩ mà Vu Quả muốn truyền đạt, nó có thể ‘nghe hiểu’ một nửa.

Kỳ thật Cửu Phong ít nhiều gì cũng có thể nghe hiểu một chút, nhưng nó rất có hứng thú đối với cái thân thể nho nhỏ của Vu Quả, vừa nhìn liền muốn nhào lên người em trai.

Vu Quả giơ cái chân nhỏ đạp đạp nó vài cái. Chim béo! Dám kêu ta là em trai, cả nhà mi mới là em trai! Hừ hừ, ta không cần đám chim đầy lông bọn mi làm em trai, em trai ta chỉ có một!

“Em trai!” Cửu Phong không sợ đau, kiên quyết muốn ôm lấy Vu Quả.

“Nha!” Đừng có quấy phá, đứng qua một bên!

Cửu Phong đau lòng, Vu Quả thà chơi với cái tên đen thùi lùi kia chứ không muốn chơi với nó.

Tiểu Hắc vuốt vuốt lông Cửu Phong, dùng hai tay bế Vu Quả lên.

Vu Quả hướng mặt ra ngoài, ‘chim chích bông’ nhỏ nhếch lên cao.

Cửu Phong cảm thấy nguy hiểm, lập tức nhảy qua một bên.

“Xè——” Đứa trẻ nho nhỏ bày ra cái mặt vô tội, vẻ mặt siêu cấp bình tĩnh mà… bắn nước tiểu lên người Lưu Diễm.

“Nha!” Thưởng cho mi, quỳ liếm đi!

Tiểu Hắc: Thật gớm ghiếc!

Mọi người: “…” Vì sao một em bé mềm mụp thoạt nhìn lại kiêu ngạo như vậy?

Lưu Diễm không hiểu Vu Quả đang ê a cái gì, da mặt nhịn không được mà co giật, ông ta thế mà lại bị một đứa con nít coi thường!

Ông ta thề rằng mình chỉ thấy được hai chữ khinh bỉ trên mặt nó, hơn nữa hành động của nó cũng đã tỏ rõ suy nghĩ của ông ta.

Thằng nhãi này dám đái lên người ông!?

Lưu Diễm nhất thời giận không thể át, nhưng đối phương lại chỉ là một đứa con nít còn chưa biết đi, ông ta chỉ cần hơi để lộ chút phẫn nộ và ý muốn trách cứ, thì Đại Tư Tế Thượng Thành ông ta đừng bao giờ gặp người nữa, nhưng chẳng lẽ ông ta phải chịu sự nhục nhã này?

Lưu Diễm không ra tay, mà tên tâm phúc của ông ta lại hô to: “Lớn mật!”

Tiểu Hắc ôm Vu Quả, nhanh chóng nhảy ra sau như một con sóc chuột.

Thủy Thị và Tùng Sinh cũng đồng thời nhích người, bọn họ muốn ngăn cản nếu tâm phúc của Lưu Diễm ra đòn tấn công.

Chú Vu không nhúc nhích, chỉ cười âm trầm.

Tâm phúc của Lưu Diễm đanh mặt nói: “Đây là đạo đãi khách của Cửu Nguyên? Chẳng những cho một thằng nhãi tiến vào gây rối, mà còn cho phép nó tùy tiện ỉa đái lên người khách?”

Đám người Tùng Kinh nghe hắn ta một câu thằng nhãi hai câu thằng nhãi, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Tiểu Hắc ló đầu ra: “Nguyên Đế chưa bao giờ sẽ tùy tiện ỉa đái, nó chỉ tiểu lên người kẻ nào xấu xa và kẻ nó ghét thôi. Nguyên Đế ghét các người!”

Đám người Tùng Kinh vừa nghe thấy kia là người mà đứa con của thần ghét, lại càng thêm chướng mắt đám người Lưu Diễm.

Tên tâm phúc của Lưu Diễm chỉ có thể lớn tiếng mắng: “Vô lễ! Chú Vu đại nhân, tôi không cần biết đứa nhỏ này là ai, chúng tôi thân là người được mời…”

“Mi còn chưa xứng để nói chuyện với ta.” Chú Vu nhàn nhạt nói.

Tên tâm phúc của Lưu Diễm chưa nói hết câu thì đã bị nghẹn, mặt mũi trướng đỏ bừng.

Ý niệm trong đầu Lưu Diễm chuyển vô số lần.

Bỗng nhiên! Tiểu Hắc la lên một tiếng: “Ai đánh lén tôi!”

“Kiệt!” Cửu Phong lập tức biến thành chim nhỏ, vọt về phía có kẻ đánh lén.

Thật không khéo, phía kia vừa lúc là chỗ của người Hỏa Thành.

Đám người Lưu Diễm biến sắc.

“Lòng dạ thật hẹp hòi, ngay cả một đứa bé mà cũng đánh!” Tiểu Hắc vừa bế Vu Tiểu Quả, vừa làm mặt quỷ với Lưu Diễm.

Tùng Sinh cũng mắng: “Chỉ là một đứa nhỏ không hiểu chuyện mà thôi, Lưu Diễm, ông đúng là càng sống càng thụt lùi!”

Chú Vu tức giận: “Bọn mi thật sự dám xuống tay với người của ta!”

Lưu Diễm miệng thì kêu không phải ta, nhưng ông ta cũng không dám chắc liệu có phải thủ hạ của mình thấy mình chịu nhục, vì bất bình nên mới âm thầm ra tay hay không.

Cửu Phong bay quá nhanh, chiến sĩ Hỏa Thành thân bất do kỷ nên chỉ có thể phản kích.

Cửu Phong: “Kiệt!” Đâu phải ta bắt bọn mi, tránh ra!

Chiến sĩ Hỏa Thành nghe không hiểu nó nói cái gì, thấy nó xòe móng vuốt về phía mình thì lập tức ra đòn tấn công.

Ông nhỏ Cửu Phong nổi giận, giỏi lắm, cái đám bọn mi! Vậy đánh bọn mi trước! Phốc phốc phốc!

Chú Vu ngăn cản Lưu Diễm: “Bảo thủ hạ của mi dừng tay!”

Lưu Diễm lùi về sau: “Các người dừng tay trước!”

Mộc Tiễn đã giơ cây cung loại nhỏ lên, chỉ chờ lệnh bắn. Trên mũi tên của anh có tẩm độc, kẻ bị bắn trúng ắt phải chết!

Những người khác thấy tình hình bất ổn, nhao nhao tránh ra xa.

Tiểu Hắc nhìn thấy ánh mắt của Chú Vu, lập tức ôm Vu Quả chạy vào trong đám người.

Nguyên Băng đứng ở chỗ cao, mắt ưng nhìn chằm chằm hai đứa nhỏ, vừa rồi đòn đánh lén quá bất ngờ, ngoại trừ Cửu Phong phát hiện ra phương hướng thì những người khác đều không phát hiện gì.

Cơ hội tới rồi! Kẻ đánh lén thầm gào lên trong lòng.

Cơ mà không biết thằng nhóc kia có năng lực đặc biệt gì, đã vài lần tránh được ám toán của hắn.

Thấy ám toán thằng nhóc kia không được, kẻ đánh lén lập tức đổi sang ám toán những người khác trong sảnh. Hắn ta muốn gây hỗn loạn, tốt nhất là có thể nhân lúc loạn mà bắt đứa con Sinh Mệnh. Mai phục ở Cửu Nguyên lâu như vậy, tuy ra tay vào hôm nay không phải thời cơ tốt nhất, nhưng đây đã là cơ hội hiếm lắm mới đến, hắn không thể bỏ qua.

Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, không đến một lát, đại sảnh trở nên rối loạn.

“Có kẻ đánh lén!”

“Bắt lấy đứa con Sinh Mệnh!” Không biết là ai gào lên.

“Hộ vệ thần tử!”

“Sơ tán khách!”

“Mọi người đừng hoảng loạn!”

Có người đục nước béo cò, hận không thể khiến tình hình càng thêm loạn.

Đây là lần đầu tiên các chiến sĩ Cửu Nguyên gặp phải loại tình huống này, không biết là ai thất thanh hô: “Đóng cửa lớn lại!”

Thế là, từ loạn nhỏ biến thành loạn lớn, tiếng mắng chửi tức giận, tiếng kêu la thảm thiết, đủ loại âm thanh vang lên.

Người thông minh nhanh chóng trốn vào góc, muốn trốn khỏi những đòn tấn công vô hình.

Người Hỏa Thành bị các chiến sĩ Cửu Nguyên vây công.

Điều kỳ quái là Chú Vu vốn có thể dùng đại chú để trấn áp mọi người, nhưng ông lại không hành động gì.

Có điều, thấy Lưu Diễm cũng không có động tác gì, mọi người như ngộ ra, có lẽ Chú Vu cũng đang phòng ngừa Lưu Diễm ra đại chiêu?

Mà đại sảnh dù rộng thì cũng là một không gian bị phong bế, nếu thật sự để chiến sĩ Hỏa Thành đánh, thì người trong phòng ít nhất cũng phải tử thương hơn phân nửa.

Chiến sĩ Hỏa Thành cũng không dám ra đại chiêu —— bọn người Tùng Kinh đang nhìn chằm chằm bọn hắn, chỉ có thể dùng quả cầu lửa nhỏ để ‘chơi’ với Cửu Phong.

Cửu Phong né quả cầu lửa đến vui vẻ không thôi, quên cả việc bắt kẻ đánh lén.

“Bịch!” Tiểu Hắc rõ ràng đã nhìn kỹ đường mới chạy chợt đâm sầm vào một người đàn ông cường tráng.

Thù Nghệ được giao phó cố ý chặn đường bắt được cổ áo thằng nhóc, vốn muốn dùng sức quẳng nó đến bên chỗ người Cửu Nguyên, nhưng khi thấy trong tay nó còn bế một đứa trẻ khác, liền đổi ý, sửa lại thành kiềm lấy cổ nó, không cho nó chạy loạn.

Tiểu Hắc cũng không sợ, Vu Quả không có phản ứng, chứng tỏ người này không có ý xấu.

Hai thằng nhóc thúi này rất lớn gan, thấy không trốn được, đứa lớn ôm đứa nhỏ, cứ thế đứng bên cạnh Thù Nghệ xem náo nhiệt.

Tùng Kinh và Mộc Tiễn thấy Thù Nghệ không ra tay với tụi nhỏ, còn có chút ý bảo hộ, liền đặt hơn phân nửa lực chú ý lên đám người Hỏa Thành.

Nguyên Băng thu hết tất cả những gì xảy ra trong đại sảnh vào mắt, vừa rồi có người nói với hắn, bảo hắn không cần phải xen vào chuyện của hai đứa nhỏ. Lúc nãy hắn vẫn chưa hiểu rõ lắm, vì sao Nghiêm Mặc lại truyền tin bảo Tiểu Hắc mang Nguyên Đế về, còn bảo nó tới đại sảnh tổ chức tiệc, cứ như sợ người khác không biết Nguyên Đế chính là đứa con Sinh Mệnh, hiện giờ hắn đã loáng thoáng cảm giác được ý của Nghiêm Mặc.

Thù Nghệ túm lấy Tiểu Hắc, không có động tác gì. Hắn không nhúc nhích, các tộc nhân hắn mang đến cũng không nhúc nhích.

Vu Quả bị kẹp mà khó chịu, kêu oa oa.

Tiểu Hắc sửa lại tư thế bế nó.

Thù Nghệ cúi đầu nhìn Vu Quả, bỗng nhiên cảm thấy thằng nhóc này thoạt nhìn hình như có chút quen mắt?

Vu Quả nhìn chằm chằm Thù Nghệ, nước miếng vãi ra: Năng lượng nhiều quá, thoạt nhìn ăn có vẻ ngon.

“Ê a!” Đưa tiểu gia cho hắn ẵm đê.

Tiểu Hắc không để ý đến nó.

Thù Nghệ thấy Vu Quả chảy nước miếng, thật ghét bỏ mà dời mắt đi.

Vu Quả: Cái đuỵt! Cũng dám ghét bỏ tiểu gia, bộ tưởng tiểu gia ta không nhìn ra sao?! Chờ đó cho ta, chờ tiểu gia ta lớn lên đi!

Đại sảnh càng lúc càng loạn, người bị cuốn vào cũng càng lúc càng nhiều.

Nguyên Băng khóa mắt vào vài người, cười dữ tợn: Bắt được bọn mày rồi! Đúng là trốn kỹ thật!

Ngay khi tình huống bắt đầu có chút thoát khỏi tầm kiểm soát, tất cả mọi người đều sắp nhịn không được mà ra đại chiêu, một ánh hào quang lóe lên.

Bụp một cái, tất cả người trong đại sảnh lập tức biến mất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương