Dị Thế Lưu Đày
Chương 572: Bí mật ẩn giấu trong thánh địa của tộc Luyện Cốt

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

17629869_1949662898599774_5751935568497559587_n - Copy

“Từng giọt nước mắt rơi trên mặt tuyết, nhanh chóng biến thành một lớp băng đỏ thẫm.”
Nghiêm Mặc nghe xong bí mật thì đi qua đi lại vài vòng, hắn thật sự nhịn không được nữa, hắn muốn chia sẻ những gì Tán Bố vừa nói cho hắn biết với người yêu.

Nguyên Chiến thấy hắn vội vã đi đến còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, kết quả tư tế của hắn lại thần thần bí bí kéo hắn qua một bên.

“Bí mật của tộc Luyện Cốt, là cái gì?” Nguyên Chiến đang nhờ ông Hách truyền tin cho Hào tọa trấn ở tòa thành mới. Tuy bên chỗ Hào tạm thời không thấy có người tộc Luyện Cốt, nhưng bình nguyên Nguyên Tế và nhiều biên giới tiếp giáp với các thế lực có tình hình khá phức tạp, nhất là chỗ biên giới rừng vượn đỏ.

Nghiêm Mặc chờ cho đến khi ông Hách xong việc rời đi, xác định xung quanh không còn ai khác, mới hào hứng nói với Nguyên Chiến: “Tán Bố kể cho tôi nghe, tộc Luyện Cốt có ba nơi được gọi là thánh địa, ngoại trừ di tích phát hiện bên ngoài ở ba nơi đó, mà nó còn ẩn giấu bảo bối mà chỉ có mình Đại Vu tộc Bạch Giác mới biết. Ba cái bảo bối này có lợi ích rất lớn đối với chúng ta!”

“Là cái gì?” Nguyên Chiến cũng nổi lên hứng thú.

Nghiêm Mặc siệt chặt nắm tay, thật sự kích động mà nói: “Anh chắc chắn không thể tưởng tượng được! Ở thánh địa đầu tiên, cũng chính là nơi mà chúng ta phát hiện ra cốt thừa chứa truyền thừa của tộc Luyện Cốt, nơi đó ngoại trừ cốt thừa, còn có… thân thể của ma thần đến từ bên ngoài bầu trời đã từng xâm lược hành tinh này!”

“Cái gì?!” Nguyên Chiến kinh ngạc đến ngây cả người.

Dù Nghiêm Mặc đã nghe qua một lần, nhưng lúc này thuật lại vẫn kích động như cũ, hắn không kìm được hưng phấn mà nói: “Khối thân thể kia được giấu dưới cái đài để cốt thừa. Hữu Giác Nhân ở thời viễn cổ từng dựa vào Dobino mà tìm được nó, cho rằng khối thân thể kia là một phân thân của cổ thần. Bởi vị nó được chứa trong một cái quan tài bán trong suốt, quan tài rất kín, lúc ấy không có ai mở được, sau lại, Đại Vu Hữu Giác Nhân xem cái quan tài kia và khối thân thể của người ngoài hành tinh bên trong như thần vật mà giấu đi.”

Nguyên Chiến tò mò: “Lâu như vậy rồi mà không thối rữa sao?”

“Tán Bố nói lúc anh ta chết, khối thân thể kia vẫn không hề thối rữa, thậm chí còn có sức sống như cũ. Tôi nghi cái quan tài kia giống như một khoang thuyền thoát hiểm có chức năng giúp sinh vật sống ngủ đông và cung cấp dinh dưỡng cần thiết, hơn nữa, bên trong có thiết bị chuyển hóa năng lượng, chỉ có như vậy, cái quan tài mới có đủ nguồn năng lượng cơ bản để thể duy trì việc ngủ đông cho sinh vật bên trong giữ nguyên sự sống.”

“Nhưng sau đó Hữu Giác Nhân không muốn mở cái quan tài kia ra sao?”

“Muốn chứ, nhưng lúc bọn họ có năng lực thì lại không dám lại tùy tiện động đến cái quan tài, bởi vì người bên trong đã bị bọn họ xem là thần, ngay cả cái quan tài cũng thành vật thần, nào ai dám động đến? Bí mật về cái quan tài và người ngoài hành tinh bên trong chỉ có Đại Vu tộc Bạch Giác mới biết, ngay cả Hồ Liên cũng không biết tới sự tồn tại của nó.”

“Vậy cái quan tài và ma thần bên trong có ích lợi gì cho chúng ta?” Không hổ là người một nhà, lối suy nghĩ đều giống nhau.

“Có lợi ích rất lớn!” Nghiêm Mặc vỗ tay: “Đầu tiên là có thể nghiên cứu. Tổ Thần từng nói, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, có một khối thân thể như vậy, tôi có thể tìm ra nhược điểm của những vị khách ngoại lai này, còn có ý nghĩa vĩ đại khác về mặt các loài sinh vật, nói chung, tôi phải lấy được khối thân thể kia!”

“Được rồi, vậy bí mật của thánh địa thứ hai là gì?”

“Bí mật của thánh địa thứ hai thì chúng ta đã biết, chính là Dobino. Tộc Hữu Giác thời viễn cổ vẫn luôn coi Dobino là phân thân của Bàn A Thần, Tán Bố nói sau khi được Dobino chấp nhận thì sẽ có được những món vũ khí với uy lực cực lớn sánh ngang với thần, chúng ta đã có được.” Có điều trước khi lấy thì phải làm bài kiểm tra.

Nguyên Chiến nghe đến đó thì nhíu mày: “Có phải thánh địa thứ ba nằm ở địa bàn của bộ lạc Đỉnh Việt không?”

“Không sai. Ba thánh địa của tộc Luyện Cốt, một cái nằm bên dưới sào huyệt Cửu Phong, đại diện cho truyền thừa, một cái là tòa thành ngầm, đại diện cho quyền lực, còn cái ở bộ lạc Đỉnh Việt thì tương đương với tài sản và kho tàng của tộc Luyện Cốt. Cho nên, Đỉnh Việt mới phát hiện được một lượng lớn cốt khí quý giá trong cái di tích kia, cả vũ khí năng lượng nữa.”

Nguyên Chiến: “Bảo vật trong thánh địa thứ ba là vũ khí năng lượng?”

“Không, vũ khí năng lượng ở nơi đó chỉ là để bảo vệ bảo vật thật sự trong thánh địa thứ ba.” Nghiêm Mặc hít sâu một hơi.

Nguyên Chiến nghi hoặc: “Bảo vật gì mà còn ghê gớm hơn cả vũ khí năng lượng?”

“Chuẩn bị để tiếp nhận chấn động chưa?”

“Rồi mà!”

Nghiêm Mặc cười: “Được rồi, nghe kỹ đây, trong thánh địa thứ ba cất giấu… mười hai viên đá Thần Huyết!”

“Tổ Thần tại thượng!” Nguyên Chiến trợn to mắt, tay phải ôm tim: “Mười hai viên?”

Nghiêm Mặc gật mạnh đầu, cười toe toét: “Mười hai viên!”

Nguyên Chiến huơ huơ nắm tay, chỉ có người thật sự hấp thu năng lượng trong đá Thần Huyết mới biết thứ đó ghê gớm tới cỡ nào.

Hai phu phu nhìn nhau cười ngây ngô.

“Chẳng trách em lại chạy tới tìm tôi, trời ạ! Quả thật là…!” Lúc này Nguyên Chiến cũng kích động đến rối tinh rối mù: “Cảm tạ Tổ Thần! Cảm tạ các vị cổ thần! Mười hai viên đá Thần Huyết, nếu chúng ta sử dụng thích đáng, chúng ta sẽ có được ít nhất mười hai chiến sĩ thần huyết từ cấp mười trở lên.”

“Cũng phải cảm ơn tộc Luyện Cốt chứ nhỉ, bọn họ có được sự trợ giúp của Dobino, khoa học kỹ thuật được phát triển, bọn họ vốn cũng có năng lực thần huyết, nhưng theo đà phát triển của cốt khí, dần dà, năng lực thần huyết đã biến mất trong huyết mạch của bọn họ, con mắt thứ ba ở ấn đường đã hóa thành tinh thể, sau này người có năng lực đặc thù chỉ còn lại Đại Vu của bọn họ, hơn nữa, dù Đại Vu của bọn họ không cách nào chịu nổi năng lực thần huyết, lại càng không biết cách chính xác để hấp thu đá Thần Huyết, nên mười hai viên đá Thần Huyết này mới có thể giữ được tới ngày nay mà không hao tổn gì.”

Nguyên Chiến lấy làm lạ: “Tộc Luyện Cốt không biết phương pháp chính xác để hấp thu, nhưng các tộc khác…”

Nghiêm Mặc cười ha hả: “Tộc khác, tỷ như Ngu Vu và mấy lão quái vật dù có biết hấp thu như thế nào thì tuyệt đối cũng sẽ không nói cho tộc Luyện Cốt biết, anh đừng quên, lúc ấy tộc Luyện Cốt là kẻ địch chung của tất cả các chủng tộc có trí tuệ.”

Nguyên Chiến nhớ tới một câu mà Nghiêm Mặc từng nói với hắn: Tự làm bậy không thể sống, có lẽ cái này chính là chỉ tộc Luyện Cốt.

Nhưng vẫn còn một vấn đề: “Tán Bố hẳn sẽ không giao hết cả ba bảo vật trong thánh địa cho chúng ta đi? Anh ta có yêu cầu gì.”

Nghiêm Mặc chỉ chỉ hắn: “Anh đoán đúng rồi, Tán Bố hy vọng chúng ta có thể chia một nửa cho tộc Hữu Giác sau khi lấy được.”

“Không, tôi không đồng ý.” Nguyên Chiến quả quyết cự tuyệt: “Anh ta chỉ nói cho chúng ta như thế, chứ có lấy được thì hay không thì chúng ta phải tự lực cánh sinh. Nơi truyền thừa dưới sào huyệt của Cửu Phong không tính, vừa lúc nằm ngay trong địa bàn của chúng ta, muốn lấy ra cũng không khó. Tòa thành ngầm cũng đã bị chúng ta đánh hạ. Nhưng thánh địa nằm trong địa bàn của bộ lạc Đỉnh Việt lại không dễ vào như vậy, nếu để Đỉnh Việt biết bên trong có đá Thần Huyết, còn có tới mười hai viên, thì trừ phi tất cả chiến sĩ của chúng đều chết hết, nếu không thì chúng tuyệt đối sẽ không giao đá Thần Huyết ra đâu. Ít nhất thì nếu đổi lại là tôi, tôi chắc chắn sẽ không giao ra!”

Tuy Nguyên Chiến nói như vậy, nhưng trong lòng đã xem mười hai viên đá Thần Huyết như vật sở hữu của hai người bọn hắn. Bộ lạc Đỉnh Việt? Ừm, dù sao hắn cũng không xem đối phương như bộ lạc hữu hảo, hắn tin chắc rằng đối phương cũng có suy nghĩ giống vậy.

Nghiêm Mặc bất hạnh thay, vì có sách hướng dẫn trên người, nên phải ngẫm lại xem làm cách gì mới lấy được mười hai viên đá Thần Huyết đó, nhưng hắn cũng giống Nguyên Chiến, tuyệt đối không vô duyên vô cớ nhường đá Thần Huyết ra.

“Điều này tôi đã nói với Tán Bố. Anh ta cũng không trông mong gì chúng ta sẽ thật sự chia cho bọn họ một nửa, anh ta nói anh ta bảo với tôi như vậy là vì hy vọng mình có thể dùng thân thể của người ngoài hành tinh và nơi xuất hiện của mười hai viên đá Thần Huyết để trao đổi vũ khí hoặc Dobino trong tòa thành ngầm cho tộc Bạch Giác.”

“Em đồng ý với anh ta rồi?”

“Sao mà tôi đồng ý được?” Nghiêm Mặc lắc đầu: “Tôi nói thật với Tán Bố, sinh mệnh của Dobino đến từ chính tôi, nên nó cũng như con tôi vậy, tôi không thể giao con mình cho người khác. Vậy thứ duy nhất có thể cho tộc Bạch Giác cũng chỉ còn vũ khí trong phi thuyền, nhưng tôi chỉ đồng ý giao chúng cho Tô Môn, hơn nữa Tô Môn phải tự mình hoàn thành đề bài kiểm tra, nếu Tô Môn không hoàn thành được, hoặc có người hoàn thành trước nó, thì vũ khí đó vẫn không thuộc về Tô Môn.”

“Tán Bố chịu không?”

“Tôi đồng ý với anh ta chờ khi tôi nghiên cứu ra được vũ khí kiểu mới, thì sẽ dạy tất cả các tri thức tương quan cho Tô Môn. Anh ta đồng ý.”

Vũ khí kiểu mới gì gì đó sao có thể so sánh được với vũ khí mà người ngoài hành tinh để lại, còn có thể khiến Tán Bố đồng ý điều kiện trao đổi này? Nguyên Chiến không nghĩ ra, trực tiếp hỏi thẳng.

Nghiêm Mặc cười thần bí: “Bây giờ tôi chỉ mới sờ được đến bậc cửa, chờ khi tôi thật ra làm ra thì sẽ nói cho anh.” Sau đó hắn vỗ Nguyên Chiến: “Đến giờ rồi, chúng ta đi xem tộc Hữu Giác có giao hung thủ ra hay không.”

Tộc Hữu Giác đương nhiên không có khả năng giao hung thủ ra.

Ni Tháp mặt ngoài không để uy hiếp của Nghiêm Mặc vào mắt, nhưng doanh địa đã chuẩn bị tốt để nghênh địch.

Khi nửa tiếng sau qua đi, thám báo trở về báo tin: Không phát hiện doanh địa của kẻ địch có dị động gì, cũng không phát hiện trên chiến trường xuất hiện tung tích nào của địch, bên doanh địa ta cũng không gặp phải gì khác thường.

Đại Vu Hồ Đức của tộc Hồng Giác không cho là đúng mà nói với Ni Tháp: “Anh quá cẩn thận rồi, nếu hai tên kia thật sự có bản lĩnh, thì sao sau khi trở về lại không trực tiếp ra tay với chúng ta?”

Ni Tháp khoanh tay đứng trước cánh cửa sổ đơn sơ, trong lòng nổi lên cảm giác bất an kỳ quái: “Sao tôi lại không liên lạc được với vương, cũng không liên lạc được với Đại Tư Tế. Hơn nữa, chúng ta chỉ mới truyền tin hai tên kia qua đó không bao lâu, thì chúng đã trở lại, sao chúng có thể về nhanh như vậy?”

“Có lẽ là do Côn Bằng mặt người trợ giúp.” Ngày nào Côn Bằng mặt người cũng bay tới bay lui trên đỉnh đầu bọn họ, bọn họ có muốn không chú ý tới cũng khó.

“Mặt khác, theo như tin mà thám báo truyền lại, có gần ba mươi chiến sĩ ma Vô Giác ở tây đại lục đi theo chúng trở về. Ngài nói xem, chúng có liên hợp với các Vô Giác Nhân trong vực sâu Ác Ma không, đám chiến sĩ ma Vô Giác đó đang trên đường kéo tới đông đại lục?” Nếu không thì sao chúng lại không chút sợ hãi như vậy?

Hồ Đức phất tay: “Không có khả năng. Mỗi ngày chiến sĩ của chúng ta đều canh gác ở bên ngoài vực sâu Ác Ma, chiến sĩ ma nơi đó ngay cả việc tự phòng thủ cũng phải cố thì sao có thể chia nhân thủ để trợ giúp Vô Giác Nhân đến từ đại lục khác? Ni Tháp, đừng tin lời kẻ địch, sao bọn chúng có thể nói cho chúng ta biết tin tức thật chứ?”

“Nhưng chúng ta đúng thật đã mất liên lạc với tây đại lục.” Đây cũng là điều khiến Ni Tháp bất an nhất, mệnh lệnh cuối cùng gã nhận được là bất luận thế nào cũng phải đánh hạ Cửu Nguyên, sau đó không còn nhận được mệnh lệnh hay chỉ thị nào nữa.

“Chúng ta từng nghĩ đến loại vấn đề này.” Hồ Đức không chút hoang mang: “Dù sao chúng ta cũng cách một vùng biển, mất liên lạc cũng rất bình thường. Chúng ta làm quân tiên phong, vương và Đại Tư Tế cũng không trông mong chúng ta có thể một hơi đánh hạ hết cả đông đại lục, bọn họ chỉ cần chúng ta có thể chiếm được một vùng địa bàn trước, ổn định bước chân là được, sau đó tự nhiên sẽ có chiến sĩ cuồn cuộn không ngừng tới chi viện cho chúng ta. Lần này chúng ta mạo hiểm tiến vào bụng đại lục mặc dù có chút cẩu thả, nhưng nếu có thể chiếm được Cửu Nguyên làm địa bàn, vậy cũng không phải chuyện xấu gì.”

Ni Tháp lắc đầu: “Dù chúng ta có đánh hạ được Cửu Nguyên thì cũng không thể chiếm được địa bàn của chúng, Cửu Nguyên nằm quá sâu trong lục địa, nếu chúng ta xem đây là cứ điểm thì rất dễ bị các thế lực khác trên đông đại lục bao vây, địa bàn tốt nhất vẫn là vùng duyên hải.”

“Vậy đến lúc đó chúng ta lấy Cửu Nguyên và địa bàn Không Thành ra để trao đổi là được. Hỏa Thành hình như cũng có một khu vực tiếp giáp với biển nhỉ? Chẳng phải các thế lực Vô Giác Nhân muốn muối đỏ của Cửu Nguyên sao? Còn muốn chiếm cả người lùn có thể tạo ra giấy và người cá xinh đẹp mĩ lệ. Chúng ta lấy Cửu Nguyên ra trao đổi với chúng, chúng nhất định sẽ vui mừng không thôi.”

Ni Tháp không đáp, bây giờ gã chỉ muốn nhanh chóng liên lạc với tây đại lục để biết rõ hai việc: Thứ nhất, anh gã – vương của ba tộc và Đại Tư Tế có thật sự mất tích hay không? Thứ hai, thủ lĩnh và tư tế Cửu Nguyên ở tây đại lục không nổi nữa mới trốn trở về, hay là…?

Đáng tiếc, vài lần liên lạc trước không thể hỏi rõ ràng, chỉ biết hai tên kia làm một vài việc ở tây đại lục. —— khi đó có ai để ý đến hai con sâu chứ?

Có điều hai tên kia dù có lợi hại đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không thể tạo ra sóng gió gì cho tộc Hữu Giác ngay trên tây đại lục là địa bàn của bọn gã đâu nhỉ? Nhiều lắm chắc cũng chỉ là tộc Bạch Giác thiển cận muốn lợi dụng sức Vô Giác Nhân để đoạt lại vương vị một lần nữa, thể nên mới hợp tác với hai tên Vô Giác Nhân này.

Nói không chừng, bọn chúng có thể bình yên trốn về cũng là nhờ có tộc Bạch Giác hỗ trợ.

Ni Tháp càng nghĩ càng cảm thấy đúng, nhưng vì sao gã vẫn bất an thế này?

“Ni Tháp, anh tính để các chiến sĩ cứ tiếp tục đề phòng sao? Không chừng đây chính là mưu kế của chúng, muốn chúng ta thời thời khắc khắc đề phòng, làm chúng ta mệt mỏi, sau đó chờ khi chúng ta mệt mỏi mới phát động tiến công.” Hồ Đức cảm thấy Ni Tháp đã chuyện bé xé ra to.

“Chờ một chút nữa, tôi sẽ cho thám báo…”

“Báo cáo ——!Doanh địa thứ nhất luân hãm rồi!” Chiến sĩ báo tin chạy vọt vào, há mồm kêu to.

“Báo cáo ——! Kẻ địch đã tiến vào doanh địa thứ hai! Không ai có thể cản lại!” Chiến sĩ báo tin thứ hai chạy đến.

“Báo cáo ——! Kẻ địch cường đại, chiến sĩ cốt thần không địch lại, các tướng lãnh ở doanh địa thứ hai xin phép được sử dụng cốt pháo hủy diệt!” Theo ngay sau đó, chiến sĩ báo tin thứ ba cũng chạy tới.

Liên tiếp có ba chiến sĩ tới truyền tin, có thể thấy được tình hình của doanh địa thứ nhất và thứ hai nguy cấp đến mức nào.

Ni Tháp không kịp nghĩ nhiều, lập tức ra lệnh: “Đốt lửa trên tháp, chuẩn bị cốt pháo hủy diệt!”

***

Ở doanh trại nô lệ Ma Nhĩ Càn.

Một người đàn ông trên cằm đầy râu, thân thể chỉ quấn một tấm da thú rách nát đang rũ đầu lấy máu, cắt thịt, róc xương các động vật hoặc người mới đưa tới.

Trời lạnh, tay chân người đàn ông nọ đều bị tổn thương do giá rét, nhưng anh vẫn chết lặng mà lặp đi lặp lại công việc vừa máu tanh vừa mệt nhọc.

Người đàn ông nghĩ, trời lạnh cũng có chỗ tốt của trời lạnh, ít nhất thì không cần phải ngửi thứ mùi tanh tưởi kia.

“Khụ khụ!” Người đàn ông phụ trách rửa sạch xương cốt bên cạnh ho khan kịch liệt, bị nô đầu đá một cú vào lưng, liền phun ra một búng máu.

Người đàn ông sinh bệnh nằm nhoài trên mép bồn chứa đầy máu loãng, ho đến mức lưng gập như tôm, khóe miệng gã chảy máu tươi, chúng nhỏ xuống mặt tuyết vốn đã bị máu nhuộm đỏ.

Đại đa số người đều gục đầu mà làm việc của mình, số ít người khác nhìn về phía người đàn ông nọ, vẻ mặt cũng chết lặng.

Nhưng không phải tất cả mọi người đều chết lặng, lúc trước cũng có người bảo vệ cho người này, nhưng phàm là nô lệ bảo vệ người này thì hoặc là đã trở thành ‘thức ăn’ cho bọn họ phân chia, hoặc là đã bị đưa lên chiến trường.

Nô đầu thấy người nọ còn quỳ trên mặt đất ho không ngừng, lại đi lên sút thêm một cú nữa, miệng hùng hổ rống: “Còn không đứng dậy làm việc! Mày tưởng mày còn là con trai của tù trưởng à? Nếu không bò dậy, xem tao quất chết mày thế nào!”

Nô đầu lấy roi da ra.

Người đàn ông râu ria xồm xàm buông công việc trong tay xuống, bước nhanh đến bên cạnh người đàn ông đã sinh bệnh kia, dùng sức kéo gã lên, đồng thời cẩn thận nói với nô đầu kia: “Đại nhân, tôi bảo anh ta ngoan ngoãn làm việc, ngài đừng nóng giận.”

“Vút!” Roi da xẹt qua mặt người đàn ông.

Nô đầu hừ lạnh: “Kỳ Nguyên, mày nhiều chuyện cái gì, bây giờ mày đã rơi xuống tình cảnh này là có quan hệ rất lớn với thằng anh này của mày, nếu không phải nhờ nó, thì bây giờ mày vẫn còn là con trai của tù trường bộ lạc, chứ không biến thành một tên nô lệ thấp hèn như nó!”

Một vết máu xuất hiện trên mặt người đàn ông nọ, Kỳ Nguyên cúi đầu, nửa kéo nửa ôm thằng anh Kỳ Hạo của mình, muốn kéo gã về chỗ làm việc.

Nô đầu thấy Kỳ Nguyên như vậy, cũng không tiếp tục chèn ép nữa, mà đi vòng qua bên kia giám sát các nô lệ khác làm việc.

Kỳ Hạo mở mắt ra, nỉ non: “Kỳ Nguyên…”

Kỳ Nguyên lạnh lùng nói: “Không muốn chết thì câm miệng lại!”

Kỳ Hạo không câm miệng, mà vẫn nỉ non: “Tôi không cam lòng, tôi không cam lòng…”

Anh không cam lòng thì có thể làm được gì?

“Sao ông ta có thể làm như vậy? Tôi, chúng ta là con của ông ta, sao ông ta có thể…”

Vậy thì sao ông ta không thể? Ông ta còn ở độ tuổi tráng niên, muốn sinh thêm con bất cứ lúc nào cũng có thể, so với tánh mạng của chúng ta, đương nhiên mạng của ông ta vẫn quý giá hơn.

“Ông ta còn giết Tự Thủy đại nhân, ông ta dám giết tư tế của bộ lạc, ông ta điên rồi, ông ta…”

Ông ta ngay cả Thuỷ Thần Thiên Ngô cũng có thể giao ra, thì một tư tế có là gì!

Kỳ Hạo ho khan một trận, nôn máu tươi, thậm chí trong đó còn lẫn cả nội tạng màu đen.

“Khụ… khụ…, Thải Vũ đã chết, Vĩ Thải cũng đã chết, Kỳ Nguyên, cậu, cậu có hận tôi không? Nếu không phải tôi kéo cậu theo…”

“Không liên quan đến anh.” Kỳ Nguyên hạ giọng: “Thả Thuỷ Thần Thiên Ngô đi là quyết định của tôi, anh mật báo cũng chỉ vì để sống mà thôi.”

Khi đó tôi hận anh thấu xương, nhưng bây giờ anh đã thê thảm đến mức này, còn sắp chết, tôi dù có hận anh nữa thì cũng có nghĩa gì đâu?

Kỳ Hạo nắm chặt cánh tay anh: “Thật xin lỗi… tha thứ cho tôi, tôi chỉ là không cam lòng, tôi…”

Từ khóe mắt người đàn ông nọ chảy ra hai hàng nước mắt, rơi xuống theo sườn mặt teo tóp gầy gò của gã.

“Tôi lấy chiến hồn… thề, nếu như có kiếp sau, nếu tôi còn là… anh trai của cậu, tôi nhất định sẽ lấy hết những gì tốt đẹp nhất đến… cho cậu, tôi sẽ đối xử thật tốt với cậu… tôi sẽ làm… một người anh tốt, tha thứ cho tôi, tôi…”

Giọng nói gã càng lúc càng yếu đi, rồi ngay cả hơi thở cũng dừng.

Kỳ Nguyên siết chặt cánh tay, ôm chặt khối thân thể so với trước kia cơ hồ đã nhẹ hơn một nửa vào lòng.

Nực cười thay, anh em bọn họ đối địch nhau cả đời, thẳng đến lúc này mới có một cái ôm thật sự, nhưng lại là lần cuối cùng.

“Ngu xuẩn…” Sau anh cứ như vậy mà chết hả? Sao anh cứ như vậy mà cam tâm chết hả?!

“Tí tách.” Từng giọt nước mắt rơi trên mặt tuyết, nhanh chóng biến thành một lớp băng đỏ thẫm.

Cầu xin thần! Tới cứu chúng tôi, cứu con dân Ma Nhĩ Càn chúng tôi!

“Chúng thần tại thượng, tôi lấy chiến hồn thề, nếu có ai có thể giết hết bọn ác ma Hữu Giác, giết chết người cha đó, cứu Thuỷ Thần Thiên Ngô, Kỳ Nguyên tôi cam tâm tình nguyện làm nô, ba đời phụng dưỡng cho người đó! Vĩnh viễn không hai lòng!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương