Dị Thế Lưu Đày
Chương 565: Lại giải đề?

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

6f7dab82jw1e4emit4qy2j20rs0jsgpm

“Diệu Hương vẫn chưa biết cấp dưới của mình đã bị bắt gọn đang giải đề tới đầu đầy mồ hôi.”
Diệu Hương bên này cũng phái người giả vờ trung thành với bọn Nguyên Chiến, tỏ vẻ có thể dẫn đường cho bọn hắn.

Tất cả mọi người đều không tin cái kẻ mới gia nhập này.

Nguyên Chiến còn đang suy nghĩ xem có nên dứt khoát thuận tay đẩy thuyền không, liền chia binh ra làm hai đường, một đường đi từ dưới lòng đất, một đường đi theo tên mới gia nhập tiến vào tòa thành ngầm.

Tư Thản đã khảo vấn linh hồn của tên đó xong, xác định đây là một cái bẫy.

“Tiếc là thằng nhãi này biết ít quá, nó chỉ biết là phải dẫn chúng ta tiến vào tòa thành ngầm, về phần sau khi tiến vào sẽ gặp phải mai phục gì, nó cũng không biết. Bên Mặc vu có tin tức gì mới không?”

Nguyên Chiến lắc đầu, phỏng đoán: “Diệu Hương muốn chúng ta tiến vào tòa thành ngầm, vậy chỉ có một khả năng, cô ta đã khống chế được tòa thành ngầm, mà trong tòa thành ngầm có thứ vũ khí có thể đánh bại, thậm chí là giết chết chúng ta.”

“Vậy bây giờ chúng ta làm gì đây? Dù sao cũng không thể chờ mãi ở nơi này, đi theo nó à?” Một chiến sĩ Phong Thành hỏi.

“Không, sẽ giải quyết chúng ngay trong hôm nay!” Nguyên Chiến suy nghĩ một lát: “Tư Thản và tôi sẽ tiến vào tòa thành ngầm từ dưới lòng đất, những người khác phân tán để bảo vệ giao lộ, thấy có kẻ nào chạy ra thì trực tiếp giết chết, không cần giữ tù binh lại. Côn Bằng vương bệ hạ cứ tùy tiện.”

“Chỉ hai người có đủ không?” Có người hỏi.

Nguyên Chiến: “Vũ lực của bọn Diệu Hương không mạnh, chúng dựa vào lượng độc trùng lớn và tòa thành ngầm kia là chính. Nếu tòa thành ngầm thật sự có gì đó có thể vây giết chúng ta, quá nhiều người đi vào sẽ không tốt. Tôi và Tư Thản là đủ rồi, huống chi, Mặc cũng còn ở bên trong.” Còn có một cốt binh bán thần tên Nghiêm Tiểu Nhạc.

Diệu Hương chờ mãi chờ mãi mà không thấy người Cửu Nguyên tiến vào tòa thành ngầm, liền biết việc dụ dỗ thất bại.

“Cốt binh, mày đi giết hai người bọn chúng, mang bọn chúng tiến vào.” Diệu Hương ra lệnh cho Nghiêm Tiểu Nhạc.

Nghiêm Tiểu Nhạc: “Cách cách.”

Diệu Hương nhíu mày: “Mày có hiểu tao nói cái gì không?”

“Cách cách!”

“Đi! Với năng lực của mày thì giết chết một trong hai người bọn chúng đều rất dễ dàng, nhưng đừng để chúng bao vây, bây giờ mày chỉ dùng nguyên tinh cấp chín, một khi xài hết nguyên tinh, mày sẽ không về được. Hiểu chưa?”

“Cách cách.”

“Đi, đi theo con côn trùng này, nó sẽ dẫn đường cho mày.” Diệu Hương rất muốn trực tiếp dùng sức mạnh linh hồn khống chế Nghiêm Tiểu Nhạc, nhưng Nghiêm Tiểu Nhạc lại không cho gã đến gần, mà gã cũng không thể khống chế một linh hồn hoàn chỉnh từ khoảng cách xa. Dù sao thì linh hồn gã cũng bị thiếu hụt, nên không thể phóng sức mạnh linh hồn ra ngoài.

“Cách cách.” Nghiêm Tiểu Nhạc đi theo con côn trùng ra ngoài.

Diệu Hương vẫn không yên tâm, lại bảo Trùng Vu phái binh đuổi theo từ xa, giám sát hành động của Nghiêm Tiểu Nhạc.

Không bao lâu sau, Trùng Vu đang điều khiển trùng binh trợn to mắt, huơ tay múa chân mà với Diệu Hương, nói năng lộn xộn: “Đánh nhau rồi! Đánh nhau rồi! Bọn họ tới! Người Cửu Nguyên đang đuổi tới đây!”

Diệu Hương trong căng thẳng còn có vui sướng, vội vàng ép hỏi quá trình xảy ra sự việc.

Trùng Vu vất vả lắm mới bình tĩnh hơn một chút, nói rằng sau khi cốt binh rời khỏi lối đi an toàn, liền thấy người Cửu Nguyên đi qua, sau đó hai bên trừng nhau trong chốc lát, cốt binh đột nhiên nhào lên đánh lộn.

Thủ lĩnh Cửu Nguyên đích thân ra tay, đấu với cốt binh đến tối trời tối đất, nơi đánh nhau cát bay đá chạy, ngay cả bóng người cũng không thấy rõ lắm.

Trùng binh chỉ nghe thấy có tiếng kêu thảm thiết truyền ra, chỉ chốc lát sau đã thấy cốt binh chạy trở về, người Cửu Nguyên đuổi theo phía sau. Thủ lĩnh Cửu Nguyên hình như rất phẫn nộ, kết quả, nhóm trùng binh giám sát gặp xui xẻo, bị dư chấn của đòn tấn công của thủ lĩnh Cửu Nguyên quét đến, cốt binh không sao cả, nhưng trùng binh thì chết không còn bao nhiêu con.

“Bây giờ cốt binh đang vừa đánh vừa lùi, điện hạ, xin chuẩn bị nghênh địch!” Giọng Trùng Vu run rẩy, người chưa từng chứng kiến sự uy vũ của thủ lĩnh Cửu Nguyên căn bản không thể tưởng tượng được hắn lợi hại thế nào.

Nghiêm Tiểu Nhạc đúng lúc chạy vào.

Diệu Hương vội vàng hỏi nó: “Người đâu? Có theo vào không?”

Nghiêm Tiểu Nhạc: “Cách cách.”

Diệu Hương vừa bảo thủ hạ nấp đi dựa theo kế hoạch, vừa dẫn người tới tầng thứ sáu, vừa dặn Nghiêm Tiểu Nhạc làm như vầy như vầy.

Nghiêm Tiểu Nhạc dùng tiếng hàm đánh vào nhau cách cách để đáp lại.

Có Trùng Vu mượn mắt trùng binh để quan sát rồi thuật lại cho Diệu Hương, nói rằng quái vật nhỏ kia đã dụ được người Cửu Nguyên tiến vào tầng thứ mấy.

Thời gian cấp bách, Diệu Hương đang suy nghĩ xem vì sao đĩa bay nhỏ còn chưa mang vũ khí tới tìm gã.

Cái kế hoạch này là do nó đưa ra, muốn thành công thì cũng phải dựa vào nó.

Đang nghĩ ngợi, đĩa bay nhỏ đã bay trở về, tộc trưởng xuyên sa giáp vẫn đi theo nó.

Nghiêm Tiểu Nhạc phát ra tiếng cách cách với tộc trưởng xuyên sa giáp, những người khác đều không biết nó đang nói gì, còn vỗ vỗ ngực.

Nhưng xuyên sa giáp biết, Nghiêm Tiểu Nhạc đang cười với hắn, còn nói những chuyện hắn dặn dò, nó đều làm được!

Xuyên sa giáp cũng đáp lại nó bằng một nụ cười, tuy nụ cười rất giống như muốn há miệng cắn người.

Nghiêm Tiểu Nhạc liền cười ngây ngô.

“Vũ khí đâu?” Diệu Hương thấy đĩa bay nhỏ đến liền đứng bật dậy.

“Đi theo tôi.” Giọng của đĩa bay nhỏ không giống với trước lắm, nếu giọng nói lúc trước của nó giống người trưởng thành, thì bây giờ lại giống một đứa trẻ còn ngây thơ.

Diệu Hương chú ý tới: “Sao giọng mày đổi rồi?”

“Dễ nghe không? Đây là giọng nói mới mà tôi chọn, cái giọng trước là bắt chước nguyên chủ của tôi.” Dobino thoải mái trả lời.

Lúc này Diệu Hương nào có tâm tình đi quan tâm tới giọng nói của đĩa bay nhỏ dễ nghe hay không dễ nghe, chỉ có lệ mà ờ một tiếng, sau đó dặn dò Nghiêm Tiểu Nhạc tiếp tục đối phó với người Cửu Nguyên rồi rời đi cùng Dobino.

Đi trở về, mãi cho đến tầng mười một, Dobino mở một gian phòng ra, ra hiệu cho Diệu Hương tiến vào.

Những người khác cũng muốn vào theo, nhưng bị Dobino ngăn lại: “Bên trong chỉ có người được tôi chấp thuận mới có thể vào, những người khác đều không thể.”

Diệu Hương ngừng ở cửa, thấy bên trong trống rỗng, hoài nghi hỏi: “Vũ khí đâu?”

Dobino cắm xúc tu vào mặt đất, bên trong gian phòng liện có mấy cây cột được nâng lên từ mặt đất, trên cột bày ba quả cầu bạc.

“Đây là?”

“Đây là vũ khí mà cô muốn, cô không biết nó cũng là bình thường thôi, bởi vì nó đến từ thần giới.”

Diệu Hương nhìn những vũ khí trong phòng mà mình chưa bao giờ gặp qua với hai mắt tỏa sáng, nghe vậy thì quay đầu lại, nói với các thuộc hạ: “Bọn mày chờ ở bên ngoài, tao sẽ ra ngay.”

Diệu Hương bước vào trong.

Dobino và tộc trưởng xuyên sa giáp cũng đi vào.

Cánh cửa hợp kim đóng lại thật kín.

Tuy Diệu Hương không rõ tại sao tộc trưởng xuyên sa giáp cũng tiến vào, nhưng lúc này sự chú ý của gã đã bị những món vũ khí kiểu mới kia hấp dẫn, gã bước nhanh đến trước ba cây cột, vươn tay muốn cầm lấy quả cầu bạc.

“Xẹt!”

Tay Diệu Hương bị điện giật nhẹ, gã rụt tay lại, gầm lên: “Đây là chuyện gì?”

Dobino: “Cô quá hấp tấp.”

Diệu Hương lạnh mặt: “Mày không muốn có năng lượng và vật liệu mà mày cần?”

“Đừng gấp, dù cô có lấy được, thì tôi cũng không nói cho cô biết phải dùng như thế nào, cô có biết dùng không?” Trong giọng nói của Domino xuất hiện một chút tức giận, tiếc là linh hồn trong cơ thể Diệu Hương hiện giờ chỉ là một ảnh tàn hồn, gã không biết thái độ và biểu hiện của trí năng có ý gì.

Dobino không chút hoang mang mà bay đến bên quả cầu bạc, vươn xúc tu ra, quấn lấy một quả cầu bạc, không biết nó làm gì, mà quả cầu bạc kia đột nhiên biến hình, biến thành một ống pháo cầm tay.

“Pháo phản vật chất năng lượng, có thể biến hết thảy vật chất thành năng lượng cho vũ trụ, mà chỉ cần cung cấp đủ vật chất, thì uy lực của nó có thể tăng lên vô hạn.”

Diệu Hương vội vàng hỏi: “Vậy nó có thể giết được chiến sĩ cấp mười không?”

“Nếu vật chất cô cung cấp đủ, nó có thể phá hủy cả một hành tinh, huống chi là một chiến sĩ cấp mười.” Năm đó nếu không phải gia tộc Bàn A không muốn phá hủy hành tinh có nguồn tài nguyên phong phú và có thể mang đến lợi ích lớn cho bọn họ thì nếu chỉ là đơn thuần huỷ diệt, chắc hành tinh này đã sớm biến mất.

Nhưng trên hành tinh này lại có rất nhiều sinh vật nguyên sinh mang thực lực và dị năng vô cùng đáng gờm, hơn nữa gia tộc Bàn A lại khinh địch, còn có cường giả thần bí thầm trợ giúp cho hành tinh này, cuối cùng, chiếc phi thuyền của gia tộc Bàn A mới nằm lại ở đây, ngay cả chạy trốn cũng không chạy trốn được, toàn quân đều bị diệt, phi thuyền cũng rơi tan tành.

Trong lòng Dobino có chút hụt hẫng, nó cảm thấy nó như có được cuộc sống thứ hai, cuộc sống đầu tiên là từ gia tộc Bàn A, còn cuộc sống thứ hai… Dobino chuyển mắt nhìn xuyên sa giáp đứng cách đó không xa.

Lúc này, nó chân thành hy vọng gia tộc Bàn A vĩnh viễn không quay lại hành tinh này, ít nhất thì đừng đến với tính chất xâm lược, nếu không…

Haizz, thật rối rắm mà!

Dobino quẳng lo lắng ra sau đầu, buông ống pháo kia xuống, cầm lấy một quả cầu bạc khác, lần này quả cầu bạc biến thành một thanh trường đao oai vệ, tiếp tục giải thích với Diệu Hương: “Đao siêu bước sóng, không gì phá nổi, có thể chiến đấu trong vũ trụ, có thể phá hủy rồi tái sinh, có thể mang theo bên người, một loại vũ khí đa năng.”

Diệu Hương đã sắp chảy cả nước miếng rồi.

Tim Nghiêm Mặc lại như rơi vào trong nước đá, càng lúc càng rét lạnh. Năm mươi ngàn năm qua đi, gia tộc Bàn A và văn minh của bọn họ đã phát triển đến mức nào?

Hắn có nên cầu xin với chúng thần hay không, rằng hành tinh và nền văn minh kia đã biến mất trong chiến hỏa? Năm mươi ngàn năm, đây không phải là chuyện không có khả năng.

Dobino cầm lấy quả cầu bạc thứ ba, lần này giọng nói của nó lại càng thêm thận trọng: “Siêu vũ khí sinh mệnh bán thành phẩm, dùng tinh thần lực để khống chế. Sử dụng kỹ thuật của vũ khí sinh mệnh, được chế tạo từ kim loại hoạt tính và hài cốt cùng máu thịt của cổ thần, thuộc sản phẩm thí nghiệm.”

Diệu Hương vừa nghe nói thứ này có liên quan đến cổ thần liền hỏi: “Nó có ích lợi gì?”

Dobino: “Không gì không làm được.”

Diệu Hương không tin lắm.

Dobino giải thích tỉ mỉ: “Không gì không làm được có lẽ có hơi khoa trương, nhưng cũng không sai lắm. Đầu tiên, hình dạng và thể của nó có thể biến hóa muôn vàn, thể lỏng, thể khí, thể rắn, nó đều có thể tùy ý thay đổi. Tiếp theo, nó có thể dựa theo ý muốn của chủ nhân mà biến thành bất cứ loại vật chất gì, cũng có đặc tính của vật chất đó. Tỷ như, nó có thể biến thành cổ thần, cũng có mang thần lực. Trên lý thuyết, chủ nhân nó có thể tưởng tượng ra cái gì, nó sẽ biến ra được cái đó và năng lực mà chủ nhân nó muốn. Thứ ba, cũng là cái đáng sợ nhất, nó có năng lực tự động hấp thu năng lượng và khôi phục không giới hạn. Món vũ khí như vậy, cô nói xem có phải nó không gì không làm được không?”

Sự tham lam trong mắt Diệu Hương đã không cách nào che giấu: “Cho tao! Tất cả đều cho tao!”

“Ba cái, cô chỉ có thể chọn một. Ngoài ra, siêu vũ khí sinh mệnh là sản phẩm không hoàn chỉnh nên nó có khuyết điểm trí mạng, nếu không cũng sẽ không gọi là bán thành phẩm.”

“Khuyết điểm gì?” Nếu được chọn một, Diệu Hương định chọn cái thứ ba.

“Vừa rồi tôi đã nói nó cần dùng tinh thần lực để khống chế, nhưng có thể là vì vật liệu chế tạo ra nó đến từ hài cốt của cổ thần, nên tinh thần lực cũng chính là sức mạnh linh hồn mà các cô hay gọi, nếu không hơn được cổ thần, thì đừng nói gì đến việc điều khiển nó, mà trái lại còn có nguy cơ bị nó cắn nuốt tinh thần lực, khi trước, nhân viên thí nghiệm đã có hai người vì hao tổn hết tinh thần lực mà chết, cuối cùng, nguyên chủ của tôi mới mạo hiểm sử dụng nó mà đồng quy vu tận hai vị cổ thần còn lại trên hành tinh này, đến giờ thì không còn ai có thể sử dụng nó. Tinh thần lực của cô có mạnh bằng cổ thần không?”

Diệu Hương bị giẫm cho đau chân, linh hồn gã đã nhiều lần bị hao tổn, sức mạnh linh hồn đương nhiên không bằng với trước kia.

“Loại vũ khí thứ hai, đao siêu bước sóng gì gì đó, có phải không cần tao cung cấp năng lượng không, có trong tay là có thể sử dụng?”

“Phải, chỉ cần cô kích hoạt nó, được nó chấp nhận.”

“Như thế nào mới được nó chấp nhận và làm sao để kích hoạt nó?”

“Thử thu nó vào trong cơ thể cô, tôi có thể hữu nghị nhắc nhở một chút, siêu bước sóng bắt nguồn từ bước sóng cao, lợi dụng tần suất dao động để cắt và phá hư vật thể. Nếu cô có thế khiến một bộ phận trên thân thể mình hay thậm chí là toàn thân đạt tới tần suất dao động như nó, là cô có thể thu phục nó. Hoặc là, cô có thể khiến tần suất dao động của nó không phá hỏng thân thể mình, cô cũng có thể được đến nó chấp nhận.”

Diệu Hương nổi giận: “Tao không hiểu mày đang nói cái gì, tao muốn lập tức có thể sử dụng vũ khí!”

“Vũ khí hoàn chỉnh mà tôi có thể cung cấp chỉ có ba cái này, cái khác hoặc là đã hỏng, hoặc là đã mất, còn một ít được khảm trong phi thuyền, không cách nào sử dụng riêng lẻ, dù có thể sử dụng thì cũng cần rất nhiều năng lượng, hiện tại chúng ta căn bản không sử dụng được.”

Diệu Hương lạnh mặt: “Mày đừng quên, kẻ địch bên ngoài là kẻ địch chung của chúng ta. Nếu để người Cửu Nguyên phát hiện ra mày, chỉ với những kiến thức nguyên thủy thấp kém của chúng, chúng sẽ chỉ biết sợ mày, đến lúc đó đừng nói là cung cấp năng lượng cho mày, không phong ấn hay phá hủy mày đã là không tồi rồi. Mày dù có cứng cáp hay mạnh hơn nữa, thì khi không có năng lượng cũng vô dụng thôi.”

Dobino như tự hỏi trong chốc lát: “Được rồi, ai bảo lúc trước tôi đã đồng ý với cô. Như vầy đi, ba loại vũ khí đều ở chỗ này, bên ngoài chúng nó có một cái lồng, anh chỉ cần mở được một cái lồng ra, thì món vũ khí đó sẽ thuộc về anh.”

“Nếu tao mở được cả ba thì sao?” Diệu Hương tham lam nói.

“Thì vẫn chỉ có thể lấy một.”

Diệu Hương thầm cười lạnh trong lòng, nếu đã cho gã thấy, sao gã có thể buông tha hai cái kia. “Được, có phải tao làm thế nào cũng được không, chỉ cần tao có thể mở cái lồng ra?”

“Không, cô phải giải đề.”

“Giải đề?”

“Đúng.” Dobino vẫn giữ vững quy tắc trước kia: “Không phải ai cũng có tư cách sử dụng những món vũ khí này, tuy tôi đồng ý với cô, nhưng cô vẫn phải hoàn thành đề bài mà nguyên chủ đã đặt ra. Đừng trông mong gì có thể dùng bạo lực giải quyết, vì nguyên chủ đã suy xét đến việc này, nếu cô dùng bạo lực, thì những món vũ khí này sẽ bị phóng ra ngoài vũ trụ, ngay cả tôi cũng không có biện pháp đưa chúng nó về.”

Điều Diệu Hương thống hận nhất là giải đề, vì sao muốn có được cái gì cũng phải giải đề giải đề giải đề! Tức chết gã!

“Đề bài mà chủ nhân mày để lại, làm sao tao xem hiểu?” Ngay cả mày nói gì tao nghe còn không hiểu lắm! Diệu Hương cả giận nói.

“Tôi sẽ đổi thành loại ngôn ngữ mà cô có thể hiểu, chủ nhân để lại rất nhiều đề bài, nhưng chỉ cần cô giải đúng được ba đề trở lên, là cô có thể mở lồng ra.”

“Không có gợi ý?”

“Không có gợi ý.”

Diệu Hương bất đắc dĩ, đành phải chấp nhận giải đề. Gã không chấp nhận cũng không được, bây giờ mà đi ra ngoài, gã ngoại trừ có thể sai sử Trùng Vu khống chế độc trùng tấn công bọn Nguyên Chiến thì còn có thể làm được gì? Có đĩa bay nhỏ đồng ý tiêu diệt từng bộ phận của chúng và cốt binh có vũ lực cao phối hợp, thế thì còn không bằng ở lại chỗ này giải đề, nếu có được vũ khí, ít nhất gã cũng có khả năng tự vệ và phản kích.

Dobino vung xúc tu lên, trước mặt ba cây cột bắn ra ba màn hình ánh sáng, trên màn hình xuất hiện chữ viết thông dụng của đông đại lục mà Diệu Hương quen thuộc.

Nghiêm Mặc từ nãy đến giờ vẫn giữ yên lặng lúc này duỗi đầu ra nhìn nhìn. Liền thấy đám đề bài đó đều nói về lịch sử của gia tộc Bàn A, các thành viên trong gia tộc, còn có tên của chủ nhân phi thuyền và sở thích, vân vân.

Cái đề bài này cũng có hiệu quả như đề bài mà Hồ Liên để lại, chỉ cần là người của gia tộc Bàn A thì dù đã qua năm mươi ngàn năm, bọn họ cũng có thể trả lời đúng được vài đề bài.

Dobino bay đến bên cạnh Nghiêm Mặc: “Cậu xem thử xem có giải được không?”

Nghiêm Mặc: “Tôi? Cậu chịu?”

Cảm tình của Dobino đối với Nghiêm Mặc rất phức tạp: “Tôi không thể trực tiếp cho anh, nhưng nếu anh có thể giải được mấy đề bài đó, thì tôi sẽ không trái với quy tắc. Mặt khác, xin lỗi, tôi không thể nói cho anh biết đáp án.”

Nghiêm Mặc an ủi nó: “Không cần phải nói cho tôi biết đáp án, để tôi thử, được thì tốt mà không được thì thôi.”

Ba món vũ khí này quả thật rất lợi hại, hắn cũng rất muốn lấy được, nhưng hắn cũng không muốn làm khó tên nhóc vừa mới có sinh mệnh thật sự này. Kỳ thật so với Dobino, kiến thức tích lũy nền văn minh ngân hà của hắn gần như là hoàn chỉnh, chỉ cần có nguyên vật liệu cần thiết, thì muốn làm ra vũ khí gì mà không được?

Diệu Hương thấy Nghiêm Mặc cũng bước đến trước màn hình ánh sáng, nhịn không được mà cười lạnh một tiếng.

Dobino không đợi gã chất vấn, liền nói: “Tôi thích anh ta, muốn cho anh ta thử xem. Sao, cô cảm thấy mình không bằng anh ta?”

Diệu Hương sao có thể nghĩ mình không bằng một con xuyên sa giáp bán trí tuệ chứ? Lập tức mặc kệ Nghiêm Mặc, nghiêm túc xem đề bài.

Dobino không đưa ra thời gian hạn định, nói chỉ cần có thể hoàn thành ba đề bài thì cái lồng sẽ tự động mở ra, đến lúc đó nó sẽ chỉ cách sử dụng tỉ mỉ hơn.

“Các người ở đây giải đề, tôi ra ngoài đối phó với đám người Cửu Nguyên.” Domino mở một cánh cửa nhỏ, bay ra ngoài.

Diệu Hương vừa xem đề bài, vừa có cảm giác như mình đã để sót cái gì đấy. Là cái gì nhỉ?

Bên ngoài, đám cấp dưới đang chờ Diệu Hương càng lúc càng sốt ruột, vì sao điện hạ vẫn chưa ra?

Đáng thương nhất là đám thuộc hạ hoặc trốn hoặc đi dụ người Cửu Nguyên tới tầng sáu.

Tầng năm trở lên, dù có trốn kỹ cỡ nào cũng bị tìm được.

Từ tầng sáu trở xuống, đĩa bay nhỏ bay ra dẫn đường cho đám cấp dưới của Diệu Hương. Nhưng đi một hồi, cả đám bỗng phát hiện, tất cả đang tập trung tới kho hàng tầng mười một – nơi phát hiện ra cốt binh kia.

Nghiêm Tiểu Nhạc cũng chạy vào theo.

Nguyên Chiến tiến vào ngay sau đó, đảo mắt nhìn kho hàng: “Tất cả đều ở chỗ này?”

Dobino bay qua, kiêu ngạo trả lời: “Một kẻ cũng không thiếu, trùng binh bị tôi ngăn ở một chỗ khác, nơi này ngoại trừ Trùng Vu mang theo trùng trên người thì không có bất cứ cái gì mang lực sát thương lớn.”

Nguyên Chiến gật gật đầu: “Rất tốt.”

Đám người Tư Thản vẫn luôn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn đĩa bay nhỏ, lúc trước Mặc vu đã dẫn theo cái đĩa bay nhỏ này đi tìm bọn họ, bởi vì thời gian quá ngắn nên chỉ có thể nói ra kế hoạch đại khái, thành ra bọn họ không thể quan sát cẩn thận con quái vật nhỏ không phải sinh vật, không có cánh mà lại biết bay này.

Dobino biết những người này đang nhìn nó, nhưng nó không sợ bị nhìn, còn mang theo chút khoe khoang mà bay quanh họ một vòng, triển lãm thân thể mới của mình một chút.

Đúng vậy, thân thể của nó là đồ mới, mới đến bóng lưỡng.

Không biết người cha mới của nó làm gì nó, mà sau khi kích hoạt linh hồn thì trao cho nó một thân thể đặc biệt có sinh mệnh thật sự.

Đối với việc này, kỳ thật Nghiêm Mặc cũng có chút may mắn, có điều Nghiêm Mặc không nói ra, Dobino đương nhiên cũng không biết.

Tóm lại, thân thể của Dobino bây giờ đang có tình trạng: Bên ngoài là kim loại hoạt tính, bên trong là dây leo, suy nghĩ và tính cách của nó cũng được chỉnh sửa, ba cái hoàn mỹ kết hợp, làm nó trở thành một thể sinh mệnh đặc biệt có năng lượng kim và mộc dồi dào.

Mà kim loại hoạt tính bên ngoài và cấu tạo dẻo dai bên trong có thể giúp nó biến thành bất cứ hình dạng gì mà mình muốn.

Quan trọng nhất là, nó không cần bổ sung năng lượng nữa. Không, phải nói là, nó có thể tự bổ sung năng lượng cho mình. Hơn nữa, nó còn sử dụng được năng lượng vốn có của hệ thống, cũng có thể thông qua việc cắm rễ vào đất mà trực tiếp hút lấy năng lượng từ đất và mặt trời.

Cảm ơn ba Nghiêm Mặc, như vậy nó sẽ vĩnh viễn không bị hạn chế về mặt năng lượng nữa.

Dobino nhìn nhìn Nguyên Chiến, cái tên bản xứ cao lớn này chính là bạn đời của ba Nghiêm Mặc, thoạt nhìn không tệ lắm. Dobino theo bản năng mà làm một cuộc rà quét sâu cho hắn, kết quả, không quét không biết, quét rồi mới bị dọa cho nhảy dựng!

Năng lượng thật dồi dào và nồng đậm! Mà hình như bạn đời của ba còn chưa thể hoàn toàn điều khiển và sử dụng số năng lượng đó, phần lớn năng lượng đều tồn trữ trong thân thể hắn, tuy như vậy có thể chậm rãi thay đổi tố chất thân thể và tính dẻo dai của tế bào, nhưng nếu không thể hấp thu và chuyển hóa năng lượng, thì chung quy chúng cũng sẽ tiêu tán hết.

Nhiều năng lượng như vậy mà tiêu tán mất thật quá đáng tiếc. Ngay cả những cổ thần mà nó từng rà quét, có vài cổ thần còn không mang năng lượng nồng đậm được như Nguyên Chiến.

Có lẽ nó có thể nói với ba Nghiêm Mặc làm sao để rèn luyện cho bạn đời của mình, để anh ta học được cách hấp thu và sử dụng số năng lượng đó một cách triệt để.

Ừm, quyết định như vậy đi! Coi như báo đáp cho ba Nghiêm Mặc vì đã ban cho nó một cuộc sống mới.

Mặt khác, các kiến thức về khoa học và vũ khí cấp cao có ảnh hưởng đến gia tộc Bàn A, nó sẽ không dạy. Như vậy, nó sẽ không bị xem là phản bội nguyên chủ của nó, đúng không?

Lúc này, đám thuộc hạ của Diệu Hương đều rất tuyệt vọng, vì sao con quái vật nhỏ mà điện hạ nói đã có mối quan hệ hợp tác lại đột nhiên làm phản, đi theo phe Cửu Nguyên?

Bọn họ bị thế này có tính là một lưới bắt hết không?

Đúng rồi, bọn họ còn có cốt binh!

Cốt binh Nghiêm Tiểu Nhạc bây giờ đang làm gì?

Nó đang đứng đối diện Tư Thản.

Tư Thản bỗng giơ tay sờ sờ cái đầu trơn bóng của nó, khích lệ: “Cậu bé ngoan.” Ha hả, chiếm được của hời lớn, tuổi của cái cốt binh này còn lớn hơn y gấp vài lần.

Nghiêm Tiểu Nhạc cảm thấy mình rất thích người đàn ông mặt đầy hoa văn này, thật xinh đẹp nha, giống như một đóa hoa vậy đó. Vì thế nó vươn ngón tay xương xẩu của mình ra, chọt chọt cánh tay trần của Tư Thản, nhiều hoa văn như vậy, thật là đẹp, nó có nên vẽ một ít hoa văn lên xương không?

Đám thuộc hạ của Diệu Hương: Cốt binh đại nhân! Ngài đang làm cái gì vậy hả? Sao không đánh chết bọn họ đi?

Nguyên Chiến lạnh lùng nhìn đám người này, nhân số chưa đến năm trăm người, có thể lập thành một bộ lạc nhỏ, tiếc là dã tâm của Diệu Hương quá lớn, cô ta không cam lòng chỉ trở thành thủ lĩnh của một bộ lạc nhỏ.

“Lũ ngu xuẩn, ngay cả đối tượng mình nguyện trung thành cũng không phân biệt được! Tụi mày cảm thấy Diệu Hương vẫn còn là công chúa Thổ Thành ngày trước sao?”

Cả đám có hơi rối loạn, có vài người sớm đã hoài nghi, nhưng dưới sự thống trị và áp bách của Diệu Hương nên không ai dám nói.

“Chẳng lẽ tụi mày không cảm giác được? Nếu là Diệu Hương thật sự, một con nhóc như vậy sẽ dẫn tụi mày đi đối nghịch với Cửu Nguyên tao, sẽ dẫn tụi mày đi chịu chết sao?”

Mọi người trầm mặc.

Nguyên Chiến không chút khách khí nói: “Tao muốn giết tụi mày rất dễ dàng! Không cần phải lừa gạt gì tụi mày đâu. Đám Trùng Vu kia, cất lũ sâu vào đi, nếu như không muốn chúng bị thiêu chết!”

Nhóm Trùng Vu sợ hãi kêu lên, quần áo trên người bọn họ bất thình lình bị một ngọn lửa thiêu rụi, bao gồm cả lông tóc trên người bọn họ, nhưng da thịt bọn họ lại không bị bỏng.

Các chiến sĩ khác đều cảm thấy sợ hãi. Chúng thần tại thượng! Thực lực chênh lệch lớn như vậy, còn đánh cái kiểu gì?

Nguyên Chiến thấy uy hiếp đã đủ, tiếp tục nói: “Nói thật với tụi mày nhé, thân thể công chúa Diệu Hương của tụi mày đã sớm bị một linh hồn khác chiếm cứ! Linh hồn kia là một gã tàn nhẫn, tham lam, thích giết chóc. Linh hồn của công chúa tụi mày đã bị gã áp chế, nếu cứu lại được thì nói không chừng công chúa của tụi mày vẫn có thể sống sót, nhưng nếu cứ tiếp tục để linh hồn kia ngày càng lớn mạnh, chỉ sợ công chúa Diệu Hương của tụi mày sẽ thật sự biến mất. Nói không chừng, bây giờ cô ta đã biến mất rồi!”

Các chiến sĩ thật sự trung thành với vương tộc Thổ Thành luống cuống, bọn họ rất muốn không tin lời Nguyên Chiến, nhưng bọn họ lại nhịn không được mà hoài nghi công chúa điện hạ. Quả thật, công chúa điện hạ của bọn họ đã thay đổi quá nhiều, lúc trước còn có chút che giấu, hiện giờ đã tới mức không thể che giấu nỗi nữa.

Cách nói chuyện, đi đứng, và hành động của một đứa con gái, mà sao lại không khác đàn ông tý nào.

Hiện giờ công chúa Diệu Hương, dù là cách nói chuyện, hay cách đi đứng đều giống như một người đàn ông bá quyền, chứ không phải một cô công chúa yếu đuối nhu nhược.

Nguyên Chiến lại nói với nhóm Trùng Vu: “Còn các người nghe theo mệnh lệnh của Diệu Hương, là vì sao? Dù là vì sao, thì cái linh hồn ti tiện nấp trong cơ thể của một đứa con gái vẫn sẽ không có bất cứ thiện ý nào đối với tộc Trùng Nhân có các người, gã chỉ biết khống chế các người để phục vụ quên mình cho gã, về phần các người sẽ chết bao nhiêu người, bao nhiêu trùng binh, đó hoàn toàn không liên quan đến gã.”

Một Trùng Vu bước lên một bước, địa vị của người nọ trong số những kẻ đi theo Diệu Hương khá cao, những người khác thấy người nọ bước ra thì không một ai ngăn cản.

Trùng Vu này hành lễ với Nguyên Chiến bằng lễ tiết của tộc Trùng Nhân, sau đó mới nói: “Tộc Trùng Nhân mất đi bảo vật quan trọng nhất, cuối cùng lại phát hiện ra nó nằm trên người Diệu Hương điện hạ. Về phần vì sao chúng tôi không đi tìm cô ta đòi bảo vật mà còn phải nghe lệnh cô ta, là bởi vì bảo vật kia đã tồn tại rất lâu rồi, ngay cả Đại Vu của chúng tôi cũng cho rằng nó đã chết, nhưng Diệu Hương điện hạ lại khiến nó sống lại.”

Nguyên Chiến không cho đối phương cự tuyệt mà hỏi: “Đó là cái gì?”

Trùng Vu hơi do dự, nhưng so sánh vũ lực của hai bên, đặc biệt là cốt binh đại nhân cũng đã theo phe đối phương, y không thể không ăn ngay nói thật: “Là trùng vương của tộc tôi. Diệu Hương điện hạ lấy trộm trứng trùng vương của tộc tôi, không biết cô ta đã làm cái gì nhưng cô ta đã khiến trứng trùng vương sống lại trong cơ thể cô ta, chỉ cần cung cấp cho cô ta đủ năng lượng, thì vương giả của tộc chúng tôi sẽ lần nữa ra đời từ cơ thể cô ta. Mà chuyện này đương nhiên cực kỳ quan trọng đối với tộc chúng tôi! Tộc chúng tôi cũng sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào làm hại đến Diệu Hương điện hạ.”

Các chiến sĩ vốn thuộc thế lực Thổ Thành đều há hốc mồm, bọn họ hoàn toàn không biết trong bụng công chúa nhà mình lại có trứng của một con trùng!

“Ác ma đáng chết! Gã đã làm gì công chúa điện hạ của chúng ta!” Có chiến sĩ ái mộ Diệu Hương nhịn không được mắng.

Các chiến sĩ Thổ Thành và tộc Trùng Nhân lập tức chia làm hai phe.

Vị Trùng Vu đứng ra đại diện cắn răng, nói rõ: “Tôi nói ra chuyện này là để bảo vệ trùng vương của tộc tôi, Cửu Nguyên bây giờ rất cường đại, nhưng nếu các người giết trùng vương của chúng tôi, thì tất cả con dân của tộc Trùng Nhân sẽ không chết không ngừng với người Cửu Nguyên! Trừ phi các anh muốn bị đủ loại độc trùng quấy rối suốt đời, tất cả cây cối trồng ra đều bị sâu ăn sạch, mỗi thời mỗi khắc bọn nhỏ đều phải dè chừng bị độc trùng cắn trúng, gia súc và chiến thú cũng đừng hòng thoát khỏi.”

“Uy hiếp này không tồi.” Nguyên Chiến lại nở nụ cười.

Trùng Vu không thả lỏng, ngược lại còn càng thêm căng thẳng: “Đây chỉ là nếu các anh giết trùng vương của chúng tôi, còn nếu các anh không ra tay với trùng vương của chúng tôi, thì tộc Trùng Nhân chúng tôi cũng sẽ không đối địch với Cửu Nguyên.”

“Nhưng tôi nghe nói tộc Trùng Nhân các người đã cấu kết với Hỏa Thành, còn muốn chia cắt địa bàn, nhân lực và tài vật của Cửu Nguyên?”

Trùng Vu đổ mồ hôi: “Đây đều là vì yêu cầu của Diệu Hương điện hạ.”

“Thế à?” Nguyên Chiến căn bản không tin: “Như vầy đi, để tránh cho các người sau này quấy rối không ngừng, tôi đi xử lý tộc Trùng Nhân các người trước, chỉ cần giết đủ nhiều, và sau này không ngừng đuổi giết tộc Trùng Nhân các người, rồi một ngày nào đó cũng sẽ giết sạch các người, anh nói xem có đúng không?”

Trùng Vu run rẩy: “Anh, anh không sợ tộc Trùng Nhân trả thù?”

Nguyên Chiến cười: “Tôi vì sợ các người trả thù, nên mới đuổi tận giết tuyệt các người đó.”

Nhóm Trùng Vu dại ra. rõ ràng Nguyên Chiến cười rất nhẹ nhàng thoải mái, nhưng trong mắt bọn họ lại vô cùng dữ tợn và đáng sợ!

“Có điều.” Nguyên Chiến đổi giọng: “Tư tế đại nhân của tôi không thích tôi tạo nhiều sát nghiệt, cho nên, trên cơ bản thì chỉ cần không chủ động trêu chọc tới Cửu Nguyên, tôi cũng sẽ không đuổi theo mà chém giết. Các người muốn giữ lại trùng vương đúng không?”

Nhóm Trùng Vu vừa thấy có hy vọng, vội vàng gật đầu như giả tỏi.

Nguyên Chiến sờ sờ cằm: “Thế thì, chỉ cần Diệu Hương điện hạ đồng ý không đối nghịch với Cửu Nguyên nữa, và nguyện ý tiếp tục nuôi dưỡng trùng vương trong người, thì chuyện này cũng có thể thương lượng.”

Đám người Tư Thản nhận được ánh mắt của Nguyên Chiến, không thể giết trùng vương, nhưng cũng không thể dễ dàng giao cho tộc Trùng Nhân.

Nhóm Trùng Vu đầu tiên là kích động sau thì sầu khổ, trước tiên không nói đến việc trong cơ thể Diệu Hương có một linh hồn khác và linh hồn đó có đồng ý không đối nghịch với Cửu Nguyên hay không, thì chính Diệu Hương, chỉ sợ khi cô ta biết trong bụng mình có một con sâu, chắc cũng sẽ không chịu tiếp tục mang thai.

Cuối cùng Nguyên Chiến quét mắt nhìn đám cấp dưới của Diệu Hương, hắn không tin đám người này, nhưng Nghiêm Mặc cần bia đỡ đạn để chiến đấu với tộc Hữu Giác, mà bia đỡ đạn thì không thể dùng người Cửu Nguyên, vậy đám tù binh tâm không ở Cửu Nguyên sẽ có tác dụng.

Nhưng trước khi đó, Cửu Nguyên vẫn sẽ cho những người này một cơ hội, chỉ cần bọn họ thật lòng quy thuận, ít nhất thì không bỏ trốn không gây chuyện, vậy bọn họ cũng có thể thoát khỏi vận mệnh làm bia đỡ đạn.

Ở một đầu khác, Diệu Hương vẫn chưa biết cấp dưới của mình đã bị bắt gọn đang giải đề tới đầu đầy mồ hôi.

Càng về sau gã càng giải lung tung, nhưng đến bây giờ ngay cả một đề gã cũng chưa giải được!

Rõ ràng câu chữ viết trên đó đều là văn tự mà gã biết, nhưng ghép lại với nhau thì gã lại không hiểu gì cả.

Tỷ như cái đề này:

Hài cốt và máu thịt của các sinh vật trên hành tinh này đều có tác dụng kỳ diệu, chúng nó là nguyên liệu tốt nhất để tạo nên vũ khí sinh mệnh, khi ta trộn chúng nó vào một loại hợp kim, bình thường, hợp kim sẽ xuất hiện phản ứng hoạt tính. Khi ta trộn chúng nó vào kim loại dạng lỏng được phát hiện trên hành tinh này, kim loại vốn bình thường nhưng dựa theo tỉ lệ khác nhau mà biến thành kim loại dạng lỏng có các loại phản ứng hoạt tính khác nhau.

Đây là một phát hiện vĩ đại! Nhưng các kim loại hoạt tính đó như có suy nghĩ của riêng mình, không thể lợi dụng thứ vốn có sinh mệnh để chế tạo ra vũ khí sinh mệnh, mỗi lần thí nghiệm đều thất bại.

Sau đây là quá trình và phương trình thí nghiệm.

Câu hỏi: Tìm ra ít nhất một nguyên nhân gây thất bại.

Được rồi, cái đề này gã miễn cưỡng có thể hiểu, nhưng những phương trình và quá trình thí nghiệm đó là cái quỷ gì?

Diệu Hương bên này đầu phình to như muốn nổ.

Nghiêm Mặc bên kia cũng thấy được đề bài.

Phương trình hóa học ngoài hành tinh hắn xem không hiểu, dù chữ viết và ký hiệu có thể thay đổi, nhưng những kiến thức chưa được học thì hắn cũng không thể lập tức hiểu ngay ngay cả khi nó được đổi thành loại ngôn ngữ mà hắn quen thuộc.

Cái chủ yếu mà Nghiêm Mặc xem là quá trình thí nghiệm.

Quá trình thí nghiệm được ghi hình một cách hoàn chỉnh, thậm chí còn có thể điều khiển đoạn video chiếu từ các góc nhìn khác nhau.

Nghiêm Mặc xem mà nhập thần…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương