Dị Thế Đoạt Tình
-
Chương 20-5: Phiên ngoại 4 (Thượng)
Nguyệt Ly đã thành công, ôm được tiểu thỏ về, từ nay hai người sẽ đời đời kiếp kiếp hạnh phúc bên nhau. Đó là một kết cục viên mãn thường thấy trong các câu truyện ái tình. Thiên Hoa luôn thiên về lí trí, Nguyệt Ly luôn hành động theo cảm tính – họ rất khác nhau, nhưng đã học được việc chấp nhận nhau. (Chính xác hơn là Thiên Hoa học được việc lí giải cá tính khác thường của Nguyệt Ly, còn Nguyệt Ly từ đầu đã chẳng quan tâm đến việc Thiên Hoa có những khuyết điểm gì.)
Cuộc sống của họ sẽ rất yên bình, nếu không có vị hoàng đế tên gọi Phi Tuyết.
Vốn lười nhác nên Phi Tuyết luôn tìm cách vứt việc cho cấp dưới, bồi dưỡng những tay chân đủ trung thành đủ trí tuệ để làm việc thay mình cho mình được đi chơi. Nhất là từ khi Phi Tuyết xin được một con khôi lỗi từ chỗ Hoành Văn, thì từ đó một năm 12 tháng phải đến 6 tháng hoàng đế trong cung là khôi lỗi, hoàng đế xịn chạy quanh từ Yến quốc đến Lam Hải quốc, xem chừng đặt mục tiêu là đi khắp châu lục ngắm cảnh giải sầu. Thiên Hoa biết việc mắt sáng lên khâm phục Hoành tiên quân, khôi lỗi bề ngoài cử động giọng nói y như người thật, còn điều khiển từ xa được, hiện đại hơn cả robot thế kỉ 21 ấy chứ.
Vấn đề là, rảnh rỗi như thế, nên Phi Tuyết càng có nhiều thời gian chạy đến thăm hoàng huynh, càng có nhiều thời gian nghĩ ra nhiều trò nhằm ‘làm phong phú thêm đời sống ái tình của hai người’.
Vào một ngày đẹp trời, ánh nắng chan hòa, gió thổi vi vu, trong Bạch Vân sơn trang, Phi Tuyết nhìn hoàng huynh nhà mình, nói rất nghiêm túc,
“Hoàng huynh, huynh thua thiệt nhiều quá.”
“?”
“Huynh nghĩ xem, trên giường thì huynh bị áp, ngoài giường thì huynh bao dưỡng kẻ áp huynh, võ công chức tước năng lực diện mạo huynh đều hơn y, tính ra tên đó chẳng có điểm gì hơn huynh cả, huynh còn nơi chốn chiều chuộng tên đó, tại sao huynh phải chịu thiệt nhiều vậy?”
Nguyệt Ly tiếp tục di bút, lạnh nhạt nói, “Phi Tuyết, ngươi để ý quá nhiều.”
Phi Tuyết lờ hoàng huynh, tiếp tục thuyết giảng, “Nếu chỉ có vậy thì thần đệ cũng không bực mình, đôi bên tình nguyện là được, nhưng quan trọng hơn là, hoàng huynh, thần đệ biết y yêu huynh, nhưng tên đó không yêu huynh nhiều như huynh đã yêu tên đó.”
Bút chợt trệch ra một đường, tạo nên một vệt đen nghệch ngoạc trên nền trắng, khiến khung cảnh hoa đào vốn mĩ lệ tinh tế, giờ trở nên phá cách khó coi, hình người trong tranh bị mực đen nghuệch vào, càng thêm thiếu đi thần khí.
Nguyệt Ly nhìn bức tranh bị hỏng, đôi mắt tím không gợn sóng chút nào, bình thản lấy tờ giấy khác. Phi Tuyết cầm bức tranh bị hỏng, chậc lưỡi, nhìn tranh rồi thở dài, “Huynh chìm quá sâu rồi, biểu lộ dao động rõ ràng như thế.”
Nguyệt Ly vẫn tiếp tục vẽ lại, Phi Tuyết cũng không để ý đến sự thờ ơ của hoàng huynh, chỉ đi dạo quanh phòng, tìm những thư sách thú vị để đọc.
Không khí an tĩnh, chỉ có tiếng bút chuyển động trên giấy, tiếng lật sách thanh nhẹ.
Chợt, Nguyệt Ly buông bút, nhìn ngoài cửa sổ, như không nói với ai mà chỉ đang tự lẩm bẩm một mình, “Y đã nói yêu ta. Y sẽ không rời bỏ ta.”
Phi Tuyết liếc nhìn tranh người kia đang vẽ dở, những nét ngang dọc không đủ thuần chất, hầu như chỉ là những phác thảo sơ sài, thuyết minh huynh ấy hoàn toàn không tập trung.
Mà hắn đã nói gì tới việc tên ấy bỏ đi đâu? Hoàng huynh nghĩ quá xa.
” Tên đó sẽ không bỏ đi. Y yêu huynh mà, y không dám bỏ huynh đâu.” Phi Tuyết cười cười, tiểu thỏ ấy biết mình sẽ ra sao nếu dám làm hoàng huynh của hắn đau lòng, bên cạnh đó, tên đó cũng thật lòng yêu hoàng huynh. “Thần đệ chỉ muốn nói về một khía cạnh đơn giản, đó là ghen tị.”
“Ghen tị?”
“Đúng thế, ghen tị.” Phi Tuyết gật đầu, “Cảm giác khó chịu muốn giết chóc khi thấy y cười nói với kẻ khác chính là ‘ghen tị’. Huynh đã từng cảm thấy nó phải không?”
Nguyệt Ly nghĩ nghĩ rồi gật đầu.
“Ghen tị là một biểu hiện của sở hữu, cũng là minh chứng cho việc đã yêu người kia nhiều đến đâu. Khi đã yêu một người thì sẽ luôn muốn ánh mắt người đó chỉ nhìn vào mình, chỉ có mình mới là đặc biệt với người đó, là ham muốn giữ người ấy chỉ cho mình hưởng dụng. Hoàng huynh, huynh đã ghen tị vì tên đó, vậy tên đó đã từng ghen tị vì huynh chưa?”
Nguyệt Ly cúi đầu, nghĩ rất khó khăn, rồi chậm chạp lắc đầu.
Phi Tuyết cười nói, “Đó chính là bằng chứng cho sự không công bằng trong ái tình giữa hai người. Nếu y yêu huynh, y cũng sẽ muốn sở hữu huynh, sẽ lo lắng sợ mất huynh. Nếu huynh đối y chỉ có sủng và sủng, mọi việc chiều theo y, y sẽ dần coi thường huynh, cảm thấy huynh chỉ có mỗi y thôi. Nói đơn giản và thô tục, thì huynh sẽ mất giá trong mắt tên đó.”
“?”
Phi Tuyết tiếp tục sự nghiệp lừa dối hoàng huynh ngây thơ. “Phải chứng tỏ với tên đó rằng huynh rất đặc biệt, ngoài y huynh có đầy người khác. Phải làm tên đó thấy bất an và chủ động muốn giữ được huynh, không để mất huynh. Hôn nhân quá bình lặng sẽ dẫn đến nhàm chán, đời quá màu hồng sẽ chỉ như ăn toàn đồ ngọt, hoàng huynh, chọc tên đó ghen đi, khiến y phải giận dữ và lo ngại, khiến y phải nỗ lực lấy lòng huynh ~”
Nguyên nhân thật sự là: Phi Tuyết thấy hai vị này sống bình yên quá, suốt ngày vẽ tranh đánh đàn rồi đi ngắm cảnh, làm những việc những cặp tình nhân bình thường sẽ làm… quá đơn điệu, quá nhạt nhẽo, nhìn mãi chính hắn cũng thấy chán, phải khuấy động một chút mới vui.
Hơn nữa, đây cũng để thắt chặt thêm tình cảm hai người. Có sóng gió mới có cầu vồng, những trắc trở rắc rối sẽ tạo kỉ niệm sâu sắc và càng khiến họ quý trọng nhau hơn.
~0~
Thiên Hoa không ghen, chính xác hơn là thật sự không có cơ hội để cảm thấy ghen. Muốn ghen thì ái nhân của y phải tỏ ra thân mật với người khác, nhưng ái nhân đó lại là Khuynh Thành điện hạ, vị điện hạ vô cảm nổi danh đó có bao giờ tỏ ra gần gũi với ai đâu. Chỉ khi nhìn Thiên Hoa, tử mâu lạnh lùng mới dịu đi, sáng lên sự ôn nhu chiều chuộng; trước người khác, tên đó còn lạnh hơn hàn băng ngàn năm, cả nhìn cũng lười nhìn một cái.
Ngược lại, nếu xét ra, thì Nguyệt Ly suốt ngày ăn dấm chua, dù y có lẽ không hiểu dấm chua là gì, chỉ đơn thuần cảm thấy rất rất khó chịu khi thấy Thiên Hoa cười nói với người khác – một điều rất thường xuyên xảy ra.
Giờ, Phi Tuyết yêu cầu y cố làm Thiên Hoa cảm thấy ghen…
“Hoàng huynh, thần đệ không yêu cầu huynh dịu dàng với y như với Thiên Hoa, nhưng ít ra cũng đừng tỏ vẻ chán ghét rõ rệt thế chứ.”
“… Tử sĩ là để dành cho những việc trọng đại lớn lao, nhưng xét thấy vấn đề ái tình của huynh cũng rất quan trọng, nên thần đệ sẽ giao cho huynh một tử sĩ. Nhớ đấy, chỉ một thôi, sau khi xong việc huynh muốn xào nấu y thế nào để lấy lòng tiểu thỏ cũng được, nhưng trước khi xong việc thì tuyệt đối không được giết y, thần đệ sẽ không cung cấp thêm đâu.”
“…. Sao mới đấy đã giết rồi?”
Nguyệt Ly lạnh lùng nhìn vẻ mặt ngán ngẩm của Phi Tuyết, hắn biết không nên giết, nhưng hắn thật sự, thật sự ghét bị kẻ khác đụng chạm. Phi Tuyết là hoàng đệ, hơn nữa y cũng chỉ chạm mặt nắm tay một chút nên Nguyệt Ly không khó chịu. Thiên Hoa rất ấm nên Nguyệt Ly rất thích chạm vào y, còn lại… Nguyệt Ly chỉ có chán ghét. Nếu là Lan Đặc thì y còn có thể cố gắng chịu đựng, nhưng giờ một kẻ không quen biết đụng chạm y, còn tỏ ra thân thiết….
“Ta không làm!”
“Huynh bình tĩnh, giảm độ chọc người xuống vậy, không cần ôm ấp, huynh chỉ cần nhìn y cười thôi.”
Phi Tuyết xoa dịu hoàng huynh đang rất bực mình, thật là, cứ nghĩ tính khiết phích của huynh ấy đã bớt nhiều rồi, không ngờ còn nặng hơn trước.
Điều chỉnh một hồi, cuối cùng cũng tạm coi là tạo ra vẻ khiến người khác ghen.
Trong lúc đó, Thiên Hoa đang loanh quanh bên ngoài Minh Ảnh viện, viện chính của Bạch Vân sơn trang, đợi hai người đó đi ra.
“Ngài đâu cần đợi như thế?”
Lan Đặc chẳng hiểu tại sao tiểu công tử phải đợi ngoài như vậy.
Thiên Hoa thở dài, chẳng lẽ cậu nói vì mình cảm thấy bất an?
“Ta sợ Nguyệt Ly bị tên hoàng đế dạy xấu…”
“…” Lan Đặc im lặng không biết nói gì, điện hạ nhà hắn rất thông minh, nhưng lại luôn tin tưởng bệ hạ vô điều kiện, sau khi bệ hạ cố vấn giúp ngài thành công có được Thiên Hoa, ngài lại càng nghe lời y hơn, hầu như là nói gì nghe nấy…
Thiên Hoa nhìn tòa viện sừng sững trước mặt, thầm mong hai vị đó chỉ đang ôn tình cảm huynh đệ, đừng lại nghĩ ra chủ ý kì quái gì nữa.
Cuộc sống của họ sẽ rất yên bình, nếu không có vị hoàng đế tên gọi Phi Tuyết.
Vốn lười nhác nên Phi Tuyết luôn tìm cách vứt việc cho cấp dưới, bồi dưỡng những tay chân đủ trung thành đủ trí tuệ để làm việc thay mình cho mình được đi chơi. Nhất là từ khi Phi Tuyết xin được một con khôi lỗi từ chỗ Hoành Văn, thì từ đó một năm 12 tháng phải đến 6 tháng hoàng đế trong cung là khôi lỗi, hoàng đế xịn chạy quanh từ Yến quốc đến Lam Hải quốc, xem chừng đặt mục tiêu là đi khắp châu lục ngắm cảnh giải sầu. Thiên Hoa biết việc mắt sáng lên khâm phục Hoành tiên quân, khôi lỗi bề ngoài cử động giọng nói y như người thật, còn điều khiển từ xa được, hiện đại hơn cả robot thế kỉ 21 ấy chứ.
Vấn đề là, rảnh rỗi như thế, nên Phi Tuyết càng có nhiều thời gian chạy đến thăm hoàng huynh, càng có nhiều thời gian nghĩ ra nhiều trò nhằm ‘làm phong phú thêm đời sống ái tình của hai người’.
Vào một ngày đẹp trời, ánh nắng chan hòa, gió thổi vi vu, trong Bạch Vân sơn trang, Phi Tuyết nhìn hoàng huynh nhà mình, nói rất nghiêm túc,
“Hoàng huynh, huynh thua thiệt nhiều quá.”
“?”
“Huynh nghĩ xem, trên giường thì huynh bị áp, ngoài giường thì huynh bao dưỡng kẻ áp huynh, võ công chức tước năng lực diện mạo huynh đều hơn y, tính ra tên đó chẳng có điểm gì hơn huynh cả, huynh còn nơi chốn chiều chuộng tên đó, tại sao huynh phải chịu thiệt nhiều vậy?”
Nguyệt Ly tiếp tục di bút, lạnh nhạt nói, “Phi Tuyết, ngươi để ý quá nhiều.”
Phi Tuyết lờ hoàng huynh, tiếp tục thuyết giảng, “Nếu chỉ có vậy thì thần đệ cũng không bực mình, đôi bên tình nguyện là được, nhưng quan trọng hơn là, hoàng huynh, thần đệ biết y yêu huynh, nhưng tên đó không yêu huynh nhiều như huynh đã yêu tên đó.”
Bút chợt trệch ra một đường, tạo nên một vệt đen nghệch ngoạc trên nền trắng, khiến khung cảnh hoa đào vốn mĩ lệ tinh tế, giờ trở nên phá cách khó coi, hình người trong tranh bị mực đen nghuệch vào, càng thêm thiếu đi thần khí.
Nguyệt Ly nhìn bức tranh bị hỏng, đôi mắt tím không gợn sóng chút nào, bình thản lấy tờ giấy khác. Phi Tuyết cầm bức tranh bị hỏng, chậc lưỡi, nhìn tranh rồi thở dài, “Huynh chìm quá sâu rồi, biểu lộ dao động rõ ràng như thế.”
Nguyệt Ly vẫn tiếp tục vẽ lại, Phi Tuyết cũng không để ý đến sự thờ ơ của hoàng huynh, chỉ đi dạo quanh phòng, tìm những thư sách thú vị để đọc.
Không khí an tĩnh, chỉ có tiếng bút chuyển động trên giấy, tiếng lật sách thanh nhẹ.
Chợt, Nguyệt Ly buông bút, nhìn ngoài cửa sổ, như không nói với ai mà chỉ đang tự lẩm bẩm một mình, “Y đã nói yêu ta. Y sẽ không rời bỏ ta.”
Phi Tuyết liếc nhìn tranh người kia đang vẽ dở, những nét ngang dọc không đủ thuần chất, hầu như chỉ là những phác thảo sơ sài, thuyết minh huynh ấy hoàn toàn không tập trung.
Mà hắn đã nói gì tới việc tên ấy bỏ đi đâu? Hoàng huynh nghĩ quá xa.
” Tên đó sẽ không bỏ đi. Y yêu huynh mà, y không dám bỏ huynh đâu.” Phi Tuyết cười cười, tiểu thỏ ấy biết mình sẽ ra sao nếu dám làm hoàng huynh của hắn đau lòng, bên cạnh đó, tên đó cũng thật lòng yêu hoàng huynh. “Thần đệ chỉ muốn nói về một khía cạnh đơn giản, đó là ghen tị.”
“Ghen tị?”
“Đúng thế, ghen tị.” Phi Tuyết gật đầu, “Cảm giác khó chịu muốn giết chóc khi thấy y cười nói với kẻ khác chính là ‘ghen tị’. Huynh đã từng cảm thấy nó phải không?”
Nguyệt Ly nghĩ nghĩ rồi gật đầu.
“Ghen tị là một biểu hiện của sở hữu, cũng là minh chứng cho việc đã yêu người kia nhiều đến đâu. Khi đã yêu một người thì sẽ luôn muốn ánh mắt người đó chỉ nhìn vào mình, chỉ có mình mới là đặc biệt với người đó, là ham muốn giữ người ấy chỉ cho mình hưởng dụng. Hoàng huynh, huynh đã ghen tị vì tên đó, vậy tên đó đã từng ghen tị vì huynh chưa?”
Nguyệt Ly cúi đầu, nghĩ rất khó khăn, rồi chậm chạp lắc đầu.
Phi Tuyết cười nói, “Đó chính là bằng chứng cho sự không công bằng trong ái tình giữa hai người. Nếu y yêu huynh, y cũng sẽ muốn sở hữu huynh, sẽ lo lắng sợ mất huynh. Nếu huynh đối y chỉ có sủng và sủng, mọi việc chiều theo y, y sẽ dần coi thường huynh, cảm thấy huynh chỉ có mỗi y thôi. Nói đơn giản và thô tục, thì huynh sẽ mất giá trong mắt tên đó.”
“?”
Phi Tuyết tiếp tục sự nghiệp lừa dối hoàng huynh ngây thơ. “Phải chứng tỏ với tên đó rằng huynh rất đặc biệt, ngoài y huynh có đầy người khác. Phải làm tên đó thấy bất an và chủ động muốn giữ được huynh, không để mất huynh. Hôn nhân quá bình lặng sẽ dẫn đến nhàm chán, đời quá màu hồng sẽ chỉ như ăn toàn đồ ngọt, hoàng huynh, chọc tên đó ghen đi, khiến y phải giận dữ và lo ngại, khiến y phải nỗ lực lấy lòng huynh ~”
Nguyên nhân thật sự là: Phi Tuyết thấy hai vị này sống bình yên quá, suốt ngày vẽ tranh đánh đàn rồi đi ngắm cảnh, làm những việc những cặp tình nhân bình thường sẽ làm… quá đơn điệu, quá nhạt nhẽo, nhìn mãi chính hắn cũng thấy chán, phải khuấy động một chút mới vui.
Hơn nữa, đây cũng để thắt chặt thêm tình cảm hai người. Có sóng gió mới có cầu vồng, những trắc trở rắc rối sẽ tạo kỉ niệm sâu sắc và càng khiến họ quý trọng nhau hơn.
~0~
Thiên Hoa không ghen, chính xác hơn là thật sự không có cơ hội để cảm thấy ghen. Muốn ghen thì ái nhân của y phải tỏ ra thân mật với người khác, nhưng ái nhân đó lại là Khuynh Thành điện hạ, vị điện hạ vô cảm nổi danh đó có bao giờ tỏ ra gần gũi với ai đâu. Chỉ khi nhìn Thiên Hoa, tử mâu lạnh lùng mới dịu đi, sáng lên sự ôn nhu chiều chuộng; trước người khác, tên đó còn lạnh hơn hàn băng ngàn năm, cả nhìn cũng lười nhìn một cái.
Ngược lại, nếu xét ra, thì Nguyệt Ly suốt ngày ăn dấm chua, dù y có lẽ không hiểu dấm chua là gì, chỉ đơn thuần cảm thấy rất rất khó chịu khi thấy Thiên Hoa cười nói với người khác – một điều rất thường xuyên xảy ra.
Giờ, Phi Tuyết yêu cầu y cố làm Thiên Hoa cảm thấy ghen…
“Hoàng huynh, thần đệ không yêu cầu huynh dịu dàng với y như với Thiên Hoa, nhưng ít ra cũng đừng tỏ vẻ chán ghét rõ rệt thế chứ.”
“… Tử sĩ là để dành cho những việc trọng đại lớn lao, nhưng xét thấy vấn đề ái tình của huynh cũng rất quan trọng, nên thần đệ sẽ giao cho huynh một tử sĩ. Nhớ đấy, chỉ một thôi, sau khi xong việc huynh muốn xào nấu y thế nào để lấy lòng tiểu thỏ cũng được, nhưng trước khi xong việc thì tuyệt đối không được giết y, thần đệ sẽ không cung cấp thêm đâu.”
“…. Sao mới đấy đã giết rồi?”
Nguyệt Ly lạnh lùng nhìn vẻ mặt ngán ngẩm của Phi Tuyết, hắn biết không nên giết, nhưng hắn thật sự, thật sự ghét bị kẻ khác đụng chạm. Phi Tuyết là hoàng đệ, hơn nữa y cũng chỉ chạm mặt nắm tay một chút nên Nguyệt Ly không khó chịu. Thiên Hoa rất ấm nên Nguyệt Ly rất thích chạm vào y, còn lại… Nguyệt Ly chỉ có chán ghét. Nếu là Lan Đặc thì y còn có thể cố gắng chịu đựng, nhưng giờ một kẻ không quen biết đụng chạm y, còn tỏ ra thân thiết….
“Ta không làm!”
“Huynh bình tĩnh, giảm độ chọc người xuống vậy, không cần ôm ấp, huynh chỉ cần nhìn y cười thôi.”
Phi Tuyết xoa dịu hoàng huynh đang rất bực mình, thật là, cứ nghĩ tính khiết phích của huynh ấy đã bớt nhiều rồi, không ngờ còn nặng hơn trước.
Điều chỉnh một hồi, cuối cùng cũng tạm coi là tạo ra vẻ khiến người khác ghen.
Trong lúc đó, Thiên Hoa đang loanh quanh bên ngoài Minh Ảnh viện, viện chính của Bạch Vân sơn trang, đợi hai người đó đi ra.
“Ngài đâu cần đợi như thế?”
Lan Đặc chẳng hiểu tại sao tiểu công tử phải đợi ngoài như vậy.
Thiên Hoa thở dài, chẳng lẽ cậu nói vì mình cảm thấy bất an?
“Ta sợ Nguyệt Ly bị tên hoàng đế dạy xấu…”
“…” Lan Đặc im lặng không biết nói gì, điện hạ nhà hắn rất thông minh, nhưng lại luôn tin tưởng bệ hạ vô điều kiện, sau khi bệ hạ cố vấn giúp ngài thành công có được Thiên Hoa, ngài lại càng nghe lời y hơn, hầu như là nói gì nghe nấy…
Thiên Hoa nhìn tòa viện sừng sững trước mặt, thầm mong hai vị đó chỉ đang ôn tình cảm huynh đệ, đừng lại nghĩ ra chủ ý kì quái gì nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook