Dị Thế Đại Lĩnh Chủ
Chương 126: Uy lực của phòng nhỏ

Một đêm ngon giấc.

Sáng hôm sau, Tống Mặc mơ hồ ngồi dậy, vừa mở mắt ra, đã xém chút bị một căn phòng kim tệ bảo thạch lóa mù mắt.

Không tin nổi xoa xoa mắt, cho rằng mình nảy sinh ảo giác. Sau mấy lần, kim tệ bảo thạch trong phòng vẫn không biến mất, chất đầy đất, khiêu chiến với thần kinh Tống Mặc. Đau đầu xoa huyệt thái dương, chuyện này là ai làm, nghĩ cũng biết.

“Thân ái, thích chứ?”

Đôi tay trắng nõn vươn ra từ sau lưng, ôm lấy Tống Mặc. Tống Mặc nghiêng đầu, “Những thứ này từ đâu ra? Ngươi lại ăn cướp kho của ai?”

“Không có.” Rhys cọ lên má và cổ Tống Mặc, giống như con mèo đang lấy lòng chủ, “Những thứ này đều là tài sản của gia tộc Myers.”

Nói rồi, đưa chiếc nhẫn màu bạc đeo trên ngón cái tay phải của mình cho Tống Mặc xem, “Nhớ chứ, nhẫn quyền lực, có cái này rồi, ta đã có thể sử dụng quyền lực của thân vương Myers.”

“Cho nên… ngươi ăn cướp kho của nhà mình?”

“Bắt đầu từ hiện tại, cũng là của ngươi.”

“Cái gì?”

“Ta nói.” Đôi môi đỏ nhẹ hôn lên tai Tống Mặc, “Tất cả của ta, đều là của ngươi, thân ái.”

Mặt Tống Mặc hơi đỏ, hung tàn thô bạo nói: “Nói bậy nói bạ, buông ra!”

Rhys không những không buông y ra, ngược lại được voi đòi tiên, tay ôm eo Tống Mặc không ngừng trượt xuống, chậm rãi vuốt qua bụng, tiếp tục men xuống…

Theo động tác của cánh tay đó, Tống Mặc toàn thân giật nảy.

Nam nhân vào sáng sớm dễ xúc động bản năng nhất, bị xoa với nắn thế này, không phản ứng, mới là lạ.

Hơi thở của Tống Mặc bắt đầu bất ổn, không tự chủ tựa vào ngực Rhys, trở ngược tay nắm vai Rhys, ngửa đầu, tiếng rên rỉ đè nén tràn ra khỏi môi, Rhys cúi đầu gặm cổ Tống Mặc, để lại dấu vết đỏ tươi.

“Thân ái.” Rhys liếm dấu vết mình để lại, nhẹ ngậm tai Tống Mặc, đầu lưỡi linh hoạt vẽ theo đường nét vành tai, “Cho ta, được không?”

Thân thể Tống Mặc nóng lên, đầu cũng bết dính lại, nhưng lúc này Rhys lại ngừng lại, làm y hận ngứa răng.

“Phí lời cái gì, tiếp tục!”

Rhys cười, “Tuân lệnh.”

Cánh tay mạnh mẽ đỡ eo Tống Mặc, để y ngồi lên đùi mình, một thoáng xúc động khiến Tống Mặc cảm thấy trước mắt sáng lóa, không thể khống chế bật kêu ra tiếng, nhưng lập tức bị một cánh tay chặn lại, ngón tay thò vào trong miệng, trêu chọc chiếc lưỡi mềm mại, Tống Mặc dùng sức cắn mạnh, không tạo nên thương tổn cho ngón tay đó, mà xém chút rớt nguyên hàm răng.

Tống Mặc muốn khóc, sao y luôn quên tên này không thể cắn, cắn rồi cũng chỉ đau mình.

Rhys cắn sau cổ Tống Mặc, giống như thú đực động tình, sợi tóc màu đen lướt qua mặt hắn, mang theo khí tức đặc trưng của Tống Mặc, khiến hắn say mê.

Động tác dịu dàng bắt đầu trở nên hung hãn, hai tay Tống Mặc không có bất cứ sức lực nào, chỉ có thể vươn ra sau níu vai và tay Rhys, không qua bao lâu, cánh tay cũng bắt đầu tê dại, thân thể giống như con thuyền nhỏ run rẩy trong sóng biển, không thể khống chế ngả nghiêng trái phải, eo cũng tê dại, ngay cả chân, cũng bắt đầu run rẩy, y bắt đầu cảm thấy sợ hãi kỳ quái.

Tống Mặc nắm cánh tay đang giữ eo mình, “Để ta nhìn ngươi, để ta nhìn ngươi!”

Rhys hừ nhẹ một tiếng, giây tiếp theo, tầm mắt xoay chuyển, Tống Mặc bị Rhys ấn ngã lên giường, tầm mắt nhắm vào đôi mắt màu biển xanh, cuối cùng thở phào một hơi.

Ôm cổ Rhys, ngẩng đầu lên, chủ động hôn môi Rhys.

Nhiệt tình vẫn đang tiếp tục…

Thị nữ Anne không tìm thấy Tống Mặc trong phòng ngủ lãnh chủ, được lão quản gia John thông tri, tới phòng Rhys, đến cửa, gõ vài tiếng, nhưng thật lâu không có tiếng trả lời.

Mấy thị nữ bưng dụng cụ tẩy rửa quay mặt nhìn nhau, giao lưu ý kiến một chút, tiếp theo bừng tỉnh đại ngộ. Lãnh chủ đại nhân đang ở trong phòng người yêu, còn có thể làm gì?

Quản gia đại nhân không tới, các cô nên làm sao, tiếp tục gõ cửa, hay đợi ở đây?

Khi các thị nữ không biết nên làm sao, cửa phòng đột nhiên mở ra, Rhys chỉ đơn giản mặt quần dài vào, khoác sơ mi lười biếng tựa cửa, một tay chống lên khung cửa, theo động tác cúi đầu, mái tóc dài màu nâu trượt xuống bên mặt, đôi môi đỏ như chảy máu, toàn thân trên xuống đều lộ ra khí tức dụ hoặc sau khi thỏa mãn, khiến các thị nữ tại đó đều bắt đầu mặt đỏ tim đập.

Không hổ là người yêu mà lãnh chủ đại nhân chọn lựa, đủ vị!

Đương nhiên, các thị nữ chỉ đơn thuần tán thưởng, không có nảy sinh tâm tư khác với Rhys. Trong lòng người Grilan, lãnh chủ đại nhân chí cao vô thượng, bất cứ ai dám mạo phạm hoặc khiêu chiến lãnh chủ đại nhân, đều nên bị tống vào địa ngục!

Muốn tìm nam nhân, trong lãnh địa có rất nhiều.

“Có chuyện gì?”

Giọng Rhys hơi khàn, nhưng lại dụ người dị thường.

Thị nữ Anne bước tới một bước nói: “Lãnh chủ đại nhân có thức dậy chưa?”

Rhys đảo mắt qua dụng cụ tẩy rửa và bộ y phục trong tay các thị nữ, nhìn ra sau một cái, “Còn chưa, y cần nghỉ ngơi.”

“Vậy có cần đưa bữa sáng tới không? Lãnh chủ đại nhân tỉnh lại có thể dùng.”

“Không cần. Nếu cần ta sẽ gọi các ngươi.”

Nói xong, đóng cửa phòng lại, tất cả trong, đều bị chặn lại sau cửa.

Anne lặng lẽ đứng một lúc, nói với các thị nữ khác: “Mọi người đi làm việc đi, tính ra lãnh chủ đại nhân nhất thời sẽ không dậy đâu.”

“Nhưng…”

“Gần đây lãnh chủ đại nhân vẫn không ngủ ngon.” Anne chỉ dưới mắt, “Mọi người chắc cũng thấy quầng thâm dưới mắt lãnh chủ đại nhân chứ. Hiếm khi có thể ngủ một giấc, chúng ta đừng nên quấy rầy.”

Các thị nữ nghĩ nghĩ, đồng thời gật đầu.

Anne thì đang thầm suy đoán, quản gia không giống như trước kia, cùng các cô đi gọi lãnh chủ đại nhân thức dậy, có phải đã sớm dự liệu được tình huống hiện tại không?

Quả nhiên gừng càng già càng cay!

Anne lập chí trở thành thủ lĩnh thị nữ ưu tú nhất Grilan, nắm tay siết chặt lại, chuyện cần học tập còn rất nhiều, nhất định phải tiếp tục nỗ lực!

Tống Mặc ngủ rất say, tóc ướt mồ hôi dính trên trán, khiến y cảm thấy không thoải mái. Mày nhíu lại, nhưng không tỉnh giấc.

Rhys tựa bên giường, lật một quyển sách, thấy Tống Mặc nhíu mày, liền phủ tay lên trán Tống Mặc, một hàng phù văn đen chậm rãi lưu chuyển trước trán Tống Mặc, mang theo khí tức mát lạnh, Tống Mặc trong giấc mơ thoải mái giãn mày, hơi thở trở nên bình ổn.

Ma tộc tóc nâu mắt xanh cười nhẹ một tiếng, cúi người nhẹ hôn mặt Tống Mặc, “Thân ái, an tâm ngủ đi, ta sẽ canh cho ngươi.”

Cả ngày, Tống Mặc đều không ra khỏi phòng Rhys. Cho tới tối, mới bị tiếng kêu gào của bụng đánh thức, tựa vào đầu giường, nhìn ráng chiều đầy trời ngoài cửa sổ, mới ý thức được mình đã ngủ bao lâu.

“Hiếm khi có thể ngủ lâu như thế.”

Tống Mặc gác tay sau cổ, lắc cổ một chút, xương cũng phát ra tiếng rắc nhẹ, một cánh tay trắng nõn đặt lên mu bàn tay y, “Thân ái, chỗ này hả?”

Động tác xoa bóp nhẹ nhàng, cổ hơi khó chịu vì ngủ quá lâu cũng trở nên nhẹ nhõm.

“Ừm, tốt rồi.”

Tống Mặc đẩy tay Rhys ra, bước xuống giường, toàn thân trên xuống chỉ phủ một tấm ra giường, bước tới tủ quần áo, mở ra, trống rỗng.

Tống Mặc hơi ngẩn người. Sau đó nhớ ra đây không phải là phòng mình, quay lại nhìn Rhys, “Quần áo.”

Rhys tựa bên tường, một tay đỡ cằm, cười không mang ý tốt, “Ta cảm thấy, bộ dáng ngươi thế này, rất tốt.”

“Tốt cái đầu ngươi!”

Tống Mặc tiện tay cầm một thứ lên ném qua chỗ Rhys, Rhys nghiêng đầu tránh đi, búng tay một cái, ra giường trên người Tống Mặc đột ngột rớt xuống đất, sơ mi màu trắng và quần dài màu đen, bao bọc trên người y, cổ áo sơ mi khảm thủy tinh trong suốt, từng hạt tổ thành gia huy của gia tộc Rhys.

Tay áo hơi dài, chỗ cổ tay hơi chật, nhưng không hề có cảm giác rườm rà rối rắm.

Tống Mặc giơ tay lên nhìn nhìn, chất liệu sơ mi y chưa từng thấy qua, nhưng mặc trên người thấy rất thoải mái.

“Đây là chất vải chỉ ma tộc có.” Rhys bước qua, giúp Tống Mặc cài lại nút áo sơ mi, từng hột từng hột, đều là dùng chân trâu khảm thành, “Đúng như ta nghĩ, rất hợp với ngươi.”

“Chỉ ma tộc có sao?”

“Ừ.”

Ngón tay vuốt qua gia huy Myers trên cổ áo, trong mắt Rhys vụt qua tia cười bí ẩn, tiếp theo lại lấy ra một cái đồ cài cổ áo bảo thạch xanh, Tống Mặc vội đẩy hắn ra, “Ta không cần những thứ này, mùa hè, nóng.”

“Trên nó có một ma pháp trận cỡ nhỏ.” Rhys dứt khoát đeo đồ cài cổ áo lên cho Tống Mặc, “Có thể giảm nhiệt.”

Tống Mặc không nói gì.

Chỉnh lý trang phục xong, Rhys lại búng ngón tay một cái, căn bản không cần Tống Mặc động ngón tay, rửa mặt đánh răng đã đâu ra đó. Trong đầu Tống Mặc đột nhiên hiện lên một suy nghĩ: Rhys Myers, trang bị tất yếu của người lữ hành, giết người phóng hỏa đều có.

Vội lắc đầu, nghĩ bậy bạ gì chứ.

Tống Mặc không ăn cả cơm sáng và cơm trưa, cho dù bụng đói, cơm tối cũng không dám ăn nhiều. Ăn xong hai chén cơm, sờ bụng đã nửa no, liền buông đũa xuống.

Bạn đang �

“Không ăn nữa sao?”

Rhys cũng rất thích vị của cơm, hắn vẫn không quen dùng đũa, chỉ có thể dùng nĩa, nhưng động tác lại vô cùng ưu nhã. Tương ứng với động tác ưu nhã, là lượng cơm cực kỳ không ưu nhã.

Tống Mặc vừa ăn xong chén thứ hai, hắn đã ăn được năm chén cơm rồi.

“Buổi tối không thể ăn quá nhiều.”

“À.” Rhys hiểu rõ gật đầu, bảo thị nữ giúp bới chén thứ sáu.

Tống Mặc: “…”

Hít thật sâu, y không so lượng cơm với phi nhân loại!

Ngủ cả ngày, tinh thần sung túc, Tống Mặc bắt đầu xử lý công vụ chất đống. Vàng cùng bảo thạch trong phòng Rhys, Tống Mặc không nhập vào kho của mình, gần đây y bị Hắc Viêm làm cho xém chút suy nhược thần kinh, nhận lễ, còn là lễ lớn như thế, có áp lực lắm.

Bảo thạch của Hắc Viêm có thể dùng kẹo và rượu nho trao đổi, nhưng vàng của Rhys… dùng bản thân y?! Cho dù Rhys nói tặng không cho y, Tống Mặc cũng không dám tin.

Lãnh chủ đại nhân không phải người học thức nông cạn, biết rõ làm người không thể quá ngu ngốc quá ngây thơ.

Tiền của phi nhân loại, không thể tùy tiện lấy.

Lão quản gia John đưa một bình trà tới thư phòng của Tống Mặc, trong phòng, Tống Mặc đang tràn đầy tinh thần cúi người làm việc.

Trên báo cáo Harold đưa về có thuật lại tỉ mỉ tình huống của thành Cary hiện tại, phần tử cố chấp đều bị đưa về vương đô Chisa, Nadun Josh cũng thức thời giao quyền lực trong tay ra, cư dân thành Cary đối với việc này không có phản ứng không tốt gì, cả thành Cary, đều đã nằm trong sự khống chế của Harold.

Đương nhiên, ngoài mặt vẫn còn dựng cờ hiệu của Nelson, chẳng qua người biết nội tình, toàn bộ đều hiểu, thành Cary, hiện tại đã đổi tên thành Grilan rồi.

“Quản gia, phố thương nghiệp ngầm có thể khởi công rồi.”

Tống Mặc buông báo cáo của Harold xuống, nói với lão John: “Ta từng đề cập với Rode, Galland, bọn họ cũng cảm thấy rất hứng thú với đề nghị này.”

“Vẫn do địa tinh và chu nho thiết kế xây dựng sao?”

“Ừ.” Tống Mặc gật đầu, nói tiếp: “Ta đã có phương án rồi, cụ thể xây dựng thế nào, ta sẽ nói cùng bọn họ một chút. Rode và Galland đều sẽ bỏ vốn, ngoài ra, ta còn muốn bàn với Gerrees một chút, xem hắn có hứng thú hay không.”

“Tinh linh?”

“Đúng. Ta lấy của tinh linh miếng bánh lớn như thế, cũng phải có chút thể hiện. Ta từng nghe ngóng qua, các đường làm ăn của tinh linh với chủng tộc khác không nhiều, thương phẩm tiêu thụ cũng có hạn. Thật ra, bọn họ còn rất nhiều thứ tốt, chỉ là bọn họ vẫn không nhận thấy, không biết chúng quý thế nào, nhưng những chủng tộc khác thì vô cùng hứng thú.”

“Tinh linh sẽ có hứng sao? Bọn họ không thiếu tiền.”

“Ai lại chê kim tệ trong tay mình nhiều chứ?” Tống Mặc nhếch môi, “Nếu bọn họ thật sự thanh cao như thế, thì sao còn ôm chết công nghệ rượu nho và chế tạo đường? Không phải là vì độc quyền, kiếm nhiều tiền thôi sao.”

“Cũng phải.”

“Huống hồ, đợi khi Nelson ngồi lên vương vị, địa bàn trong tay ta sẽ gấp mấy lần hiện tại, lại xẻo chút thịt trên người lão Julien, ta có thể xây dựng, không chỉ là một phố thương nghiệp, mà là một tòa thành thương nghiệp ngầm!”

Tống Mặc càng nói càng hưng phấn, “Đến lúc đó, bất kể là chủng tộc nào, chỉ cần muốn làm ăn, nguyện ý tuân thủ quy củ, đều có thể tới đây! Tiệm bên đường còn có thể cho thuê lấy phí, lại thêm một món thu nhập.”

Lão John không nói gì.

Tống Mặc vẫn đang thao thao bất tuyệt, “Có lẽ vẫn nên đưa tin cho con rồng bụng bự đó, bất kể gần đây hắn phát tình hay sao, nhưng khẳng định vẫn cảm thấy vô cùng hứng thú với việc kiếm tiền.”

Lão John: “…”

Nghĩ liền làm, trước kia Tống Mặc đã có phương án, lại tốn thêm một đêm để hoàn thiện kế hoạch, xong xuôi thì viết thư cho hai người lùn và Hắc Viêm, ngoài ra bắt đầu tìm tông tích Gerrees trong lãnh địa, y cảm thấy Gerrees chắc vẫn chưa rời khỏi Grilan, chỉ là trốn đi thôi. Còn tại sao lại nghĩ thế, cúi đầu nhìn hoa văn màu xanh trên mu bàn tay mình, lãnh chủ đại nhân chép miệng.

Khi Tống Mặc nhiệt hỏa ngập trời thực thi kế hoạch xây dựng thành thương nghiệp ngầm, quân đội của công tước Nelson, cuối cùng cũng chính diện gặp mặt thân quân của quốc vương Chisa.

Lòng tự tin của Nelson, gần như đã tiêu hao sạch trong trận chiến này.

Nhìn quân đội của mình bị quân đội quốc vương đánh tháo chạy thê thảm, quỷ khóc sói tru, công tước đại nhân quan chiến ở hậu phương, sắc mặt tái nhợt.

“Sao lại như thế? Sao lại như thế?!”

Văn quan và mấy đại biểu quý tộc sau lưng, đều nghe thấy Nelson không ngừng lặp đi lặp lại câu này, muốn thử nhắc nhở công tước đại nhân nên nghĩ biện pháp, ít nhất không thể bị diệt toàn quân, nhưng công tước đại nhân giống như đã ngẩn người, cái gì cũng không nghe thấy.

Cuối cùng vẫn là một văn quan không bắt mắt nhất trong đội ngũ nói với Nelson một câu, mới khiến Nelson bình tĩnh lại, “Công tước đại nhân, nếu còn không nghĩ cách, ngài sẽ không còn gì cả.”

“…”

“Lãnh chủ đại nhân bảo ta nói với ngài, phòng nhỏ của Grilan, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh ngài.”

Văn quan nói xong, công tước Nelson lập tức giống như bị hất máu gà, rút trường kiếm ra, gào to một tiếng, đích thân dẫn hậu quân trực tiếp lao vào chiến trường! Phản quân được công tước đại nhân xung phong đi đầu cổ vũ, lập tức đấu chí sục sôi, tuy không thể nào vãn hồi bại cục cuối cùng, nhưng cũng không thể như quan chỉ huy đối phương đã nghĩ, bại không thể vãn hồi.

Khi trở về quân, mấy đại biểu quý tộc lũ lượt kéo lên tán dương sự dũng cảm của công tước đại nhân, còn tán dương hành động của Nelson hôm nay trong thư viết về cho gia chủ, cũng khiến lão Josh và lão Camer có một nhận thức sai lầm: Công tước Nelson, thập phần dũng võ! Sự bất tài trước đó, đều là khí huyết phương cương của người trẻ tuổi.

Thực ra, công tước Nelson tại sao lại bùng phát lực chiến đấu cường hãn như thế, đại khái, chỉ có bản thân hắn và lãnh chủ đại nhân ở Grilan mới biết.

Tổng kết lại một câu: Phòng tối uy mãnh của ta, uy võ bá khí!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương