Mục Mộc nén nhịn cơn đau đớn dữ dội mà quơ dao đâm con chó rừng, điên cuồng đâm vào đầu nó ba phát, dồn ép con chó rừng há miệng ra.

Toàn thân Mục Mộc đau đến mức đổ mồ hôi lạnh, hắn cúi đầu nhìn cánh tay trái của mình, tuy rằng không bị cắn đứt, nhưng vết cắn hiện ra bốn lỗ máu rất sâu, không ngừng chảy máu, may mà trước đó hắn đã đâm trúng con chó rừng đó một phát nên làm cho nó yếu đi, nếu không Mục Mộc sẽ bị cắn xuống một miếng thịt lớn.

Trên cây, vẻ mặt của Lạc Tang cực kỳ âm trầm, y nắm thật chặt quyền, lực đạo lớn đến nỗi móng tay cắm sâu vào trong lòng bàn tay, tràn ra máu tươi, y không ngừng tự nói với chính mình: nhịn xuống, Mục Mộc có thể đối phó con chó rừng này, hiện tại y không thể xuất hiện được!

Lạc Tang suy đoán không sai, con chó rừng bị Mục Mộc đâm vào đầu ba phát liền hoảng sợ, đỉnh đầy đầu máu vọt vào trong bụi cỏ biến mất không còn tăm hơi.

Mục Mộc nhìn thấy chó rừng bỏ chạy, hắn cũng không có buông lỏng xuống, mà là nâng cánh tay chảy máu không ngừng của mình đi tới ba lô, tay phải run rẩy lục tìm ở bên trong.

Trong ba lô chứa rất nhiều thứ, Mục Mộc tìm hai phút mới tìm được cồn y tế, thuốc trị thương và vải băng, hắn rất miễn cưỡng một tay mở ra túi nước chứa chất cồn, đổ toàn bộ cồn y tế lên trên tay trái của chính mình, nhất thời vết thương giống như bị xát muối vậy, đau rát, vốn Mục Mộc bởi vì mất máu mà sắc mặt tái nhợt nay lại trở nên trắng bệch, hắn nhẫn nhịn đau đớn khó chịu mà mở nắp bình thuốc trị thương ra, rắc lung tung lên bốn cái lỗ máu.

” A! “. Mục Mộc đau đớn hét lên, đau ra một thân mồ hôi lạnh, hắn dùng băng vải băng bó lại vết thương, lập tức đeo lấy ba lô bước đi loạng choạng rời khỏi nơi này, vừa nãy khi hắn chiến đấu với chó rừng thì hai bên đều chảy rất nhiều máu nên hắn sợ sẽ dẫn tới dã thú ăn thịt khác, vậy thì hắn thật sự sẽ bỏ mạng ở nơi này.

Rất nhanh sẽ đến địa điểm mình xuyên qua tới đây. Mục Mộc mang theo hy vọng như vậy mà kéo lấy thân thể cực độ suy yếu từng bước một đi theo hướng Tây, còn thật sự trước khi mặt trời lặn tìm được địa điểm đó.

Nhìn thoáng qua thì khu vực này cùng những nơi khác cũng không có gì bất đồng quá lớn, nếu không phải Mục Mộc nhìn thấy một con rắn màu xanh biếc đang quấn quanh ở trên một cái cây thì hắn suýt nữa liền đi qua luôn.

Mục Mộc nhớ tới con rắn này, thời điểm hắn vừa mới xuyên qua thì con rắn này đã bò khắp người hắn, còn muốn tiến vào bên trong quần lót của hắn, bởi vậy Mục Mộc cảm thấy con rắn này không bình thường, có khả năng có liên hệ nhất định với việc hắn xuyên qua, thậm chí nó quấn vòng quanh cây kia cũng không bình thường.

Trên cây có cái hốc cây, bên trong đen như mực, mà con rắn kia liền quấn ở phía trên cách hốc cây đó không xa.

Mục Mộc nhìn chằm chằm hốc cây kia một lúc lâu, tim đập thình thịch, hắn nhặt lên một cục đá ở trên mặt đất ném vào con rắn kia muốn đuổi nó đi, nhưng bởi vì không có sức lực gì cho nên ném không tới con rắn kia, thế mà lại làm cho nó chú ý tới Mục Mộc.

Con rắn le lưỡi về phía Mục Mộc, Mục Mộc tái nhợt nghiêm mặt quơ quơ dao về phía con rắn, con rắn kia dường như hiểu ý, nhìn thấy con dao trong tay Mục Mộc thì liền le lưỡi một cái, sau đó liền theo cành cây bò sang cái cây khác rồi.

Mục Mộc mừng rỡ, lập tức tháo ba lô nặng nề trên lưng ra rồi tiện tay ném xuống đất, mang theo cực độ phấn khích do đó liền dựa vào cánh tay phải vội leo lên cái cây nọ, cũng dùng hết sức lực cuối cùng nhảy trong hốc cây đen như mực kia.

Trốn ở sau bóng cây Lạc Tang thầm rùng mình, đang định nhảy theo vào trong hốc cây cái kia, liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng hét to không cam lòng của Mục Mộc: ” A ——  “.

Mục Mộc không có biến mất, Lạc Tang nhìn thấy hai cái chân hắn đang đạp loạn ở bên ngoài hốc cây, hiển nhiên tức giận tới cực điểm.

Lạc Tang phóng xuống một cái cây khô, y nhìn chằm chằm Mục Mộc đạp loạn hai chân một lúc, liền trốn trong bóng tối.

Còn chưa đủ, Mục Mộc vẫn chưa hết hy vọng, còn chưa tuyệt vọng.

Trong hốc cây, Mục Mộc nằm ở bên trên một đống lá úa bẩn thỉu, cắn răng đập xuống mặt đất.

Tại sao! Tại sao chưa trở về! Tại sao!

Mục Mộc đập một quyền thật mạnh, các khớp ngón tay phải vì vậy mà bị trầy rách da, chảy ra ít máu.

” A ——  “.

Mục Mộc hét lớn dường như để trút hết tức giận của mình, chờ sau khi hét xong thì chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, hắn đau đớn nhìn vào trong hốc cây, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Mệt mỏi quá.



Mục Mộc nghỉ ngơi một đêm ở trong hốc cây, chờ đến khi tỉnh lại thì tay trái rất đau, nhiệt độ trên người tăng cao, Mục Mộc giật mình, suy đoán bởi vì vết thương bị nhiễm trùng nên mới làm cho bản thân bị sốt cao.

Trong hốc cây không quá sáng nên Mục Mộc phải cố sức bò ra ngoài rồi ngồi xuống tại một gốc cây khô, chỉ thấy băng gạc trên tay trái hắn bị máu nhuộm thành màu đỏ đen, còn tỏa ra một mùi khó ngửi, Mục Mộc mở băng gạc ra nhìn một chút, tuy rằng bốn cái lỗ máu đã được cầm máu, thế nhưng toàn bộ cánh tay đều sưng phù lên, cho dù Mục Mộc không hiểu y thuật cũng biết tình trạng này rất tồi tệ.

Quả nhiên thuốc trị thương thông thường không thể nào điều trị cho vết thương bị động vật cắn, hắn cần phải đi đến bệnh viện để tiêm vắcxin phòng bệnh mới đúng.

Nhưng mà thế giới này lại không có bệnh viện. Mục Mộc nhíu mày càng chặt, hắn muốn leo xuống lấy băng vải sạch trong ba lô để thay băng nhưng khi hắn cúi đầu nhìn xuống liền choáng váng, dưới gốc cây chỉ có hoa và cỏ nào có ba lô của mình?

Vốn cơ thể của Mục Mộc đã rơi vào tình trạng suy yếu cực độ rồi, hơn nữa còn bị hoảng loạn, dẫn đến hắn trực tiếp rơi từ trên cây xuống dưới, tuy rằng vị trí của hốc cây cũng không cao lắm, khoảng hơn 4 mét, tương đương với hai tầng lầu nhưng vẫn có thể làm cho Mục Mộc mất đi nửa cái mạng, hắn vật lộn ở trên bãi cỏ một lúc lâu mới bò dậy được, sau đó lảo đảo nghiêng ngã nhìn xung quanh nhằm tìm kiếm ba lô của mình.

Tuy nhiên, Mục Mộc không tìm được ba lô của mình mà lại nhìn thấy trên một cái cây có hai con khỉ đang chơi đùa đồ đạc của mình, một con đang chơi với dây thừng, một con đang chơi với cây nến, còn trên đất là những mảnh nhỏ của bản đồ, có lẽ là do bọn chúng đã xé rách nó.

” Chúng mày, đám khỉ chúng mày là đồ thối tha! “. Mục Mộc tức giận đến mức nói không ra lời, hối hận hết sức khi hôm qua lại tiện tay ném túi ba lô xuống đất, hắn muốn leo lên cây để giết chết hai con khỉ này, thế nhưng hiện tại hắn đứng còn không vững nữa thì làm sao có thể leo lên cây kia chứ?

Hai con khỉ ở trên liền cây kêu vài tiếng với Mục Mộc, tỏ vẻ thị uy còn Mục Mộc thì hung tợn nhìn chằm chằm vào chúng nó nhưng lại không thể làm gì được, cuối cùng hắn chỉ đành quay đầu bỏ đi, bắt đầu ở trong khu vực này dò tìm khắp chốn xem thử có khi ở nơi nào đó có khả năng tồn tại vết nứt không gian hoặc là đường hầm cũng không chừng.

Mục Mộc chui vào trong khoảng bảy hoặc tám hốc cây, nhảy vào khoảng năm hoặc sáu cái hố, thậm chí không để ý tới cánh tay trái bị thương mà nhảy xuống nước nhằm tìm kiếm khiến cho Lạc Tang đang núp ở trong bóng tối nhìn lén đau lòng cực kỳ, mấy lần muốn chạy ra để ngăn cản hành động điên cuồng của Mục Mộc lại.

Cũng may là Mục Mộc đã ngừng lại rồi, thân thể của hắn thực sự không thể chịu được giày vò nữa, cả người hắn đã ngã ngồi trong rừng rậm mùa thu, chỉ cảm thấy vừa đói vừa lạnh, lại còn sốt cao khó chịu.

Không thể trở về sao?

Mục Mộc ngã xuống đất, ánh mắt dần dần trở nên tan rã, trong ngực dường như bị thủng cái lỗ lớn, linh hồn đang từ trong cái lỗ đó bị hút ra bên ngoài.

Mệt mỏi quá.

Mục Mộc chậm rãi nhắm hai mắt lại, hắn chỉ mới nhắm lại có một lát mà tựa như đã ngủ trong một thời gian rất dài, mãi đến tận khi có một người đi đến bên hắn, hắn mới mở mắt ra.

Đó là một người đàn ông cao lớn, vóc người tuyệt vời, y mặc một bộ màu đen, có mái tóc đen dài đến eo, rất đẹp trai, môi hơi dày, sống mũi cao thẳng, tròng mắt màu vàng sậm vô cùng thâm thúy, có nhược điểm duy nhất chính là mắt trái của y bị mù, dùng một cái bịt mắt màu đen để che kín.

Đôi mắt đang tan rã của Mục Mộc sau khi nhìn thấy người thanh niên từ từ bắt đầu tụ lại, sau đó tròng đen khởi động lại, đó là…

Người yêu của hắn.

Mục Mộc vừa cười vừa khóc.

” Lạc Tang… Lạc Tang… “. Mục Mộc khẽ thì thầm tên của Lạc Tang, đồng thời chậm rì rì lết về phía y, bình thường khá vẫn luôn cao ngạo vậy mà lúc này hắn lại ôm lấy một bên chân của Lạc Tang, còn kề sát mặt mình vào chân của y mà bật khóc, thân thể gầy gò bẩn thỉu run lẩy bẩy, giống như một con thú bị dồn ép đến đường cùng.

” Nhìn xem em đã làm gì với mình đi “. Lạc Tang phát ra một tiếng thở dài, khóe miệng lại nhếch lên một ý cười rất khó nhìn thấy, y cúi người xuống đem Mục Mộc ôm vào trong lòng rồi cúi đầu không chút nào ghét bỏ mà hôn lên cái trán bẩn thỉu của Mục Mộc.

Mục Mộc nép ở trong vòm ngực rộng rãi và ấm áp của Lạc Tang thì cả người trong nháy mắt liền an tâm lại, hai tay hắn nắm thật chặc quần áo cùng mấy lọn tóc của Lạc Tang, mang theo ý đời này đều không buông ra.



Lạc Tang ôm Mục Mộc đang sốt cao mang về hang động, cẩn thận tỉ mỉ xử lý miệng vết thương trên cánh tay của Mục Mộc, Mục Mộc nằm ở trên giường cứ nhìn chằm chằm vào y, thỉnh thoảng Lạc Tang cũng giương mắt nhìn Mục Mộc, ánh mắt nhu hòa như nước, chờ xử lý tốt vết thương xong, Lạc Tang liền hôn lên đôi môi có chút khô khốc của Mục Mộc.

” Anh phải đi ra ngoài săn bắn nên em hãy ngủ một lúc đi “. Lạc Tang ôn nhu nói với Mục Mộc, giọng nói trầm thấp từ tính xuyên thẳng tới đáy lòng Mục Mộc, làm cho hắn hồi hộp.

Mục Mộc gật đầu, hắn thấy Lạc Tang im lặng không đề cập tới chuyện mình lén trốn đi thì đáy lòng không khỏi ấm áp.

Vô luận hắn có làm cái gì đi nữa thì Lạc Tang cũng sẽ không trách cứ hắn. Mục Mộc lộ ra một nụ cười vừa khổ sở lại vừa thỏa mãn.

Lạc Tang trở về hơi muộn, y ngoại trừ mang về một con mồi mà còn xách theo cái ba lô của Mục Mộc về nữa.

” Phần lớn đồ đạc của em đều đã bị đám khỉ lấy đi, anh chỉ tìm được những thứ này thôi “. Lạc Tang ném cái ba lô cực kỳ cũ nát kia vào một góc của hang động, liền muốn đi xử lý con mồi cho Mục Mộc ăn, từ khi Mục Mộc lén chạy đi thì hắn đã không có một bữa cơm thật ngon nào rồi.

” Anh hãy giúp em nhìn thử xem cái ví da của em có còn hay không? “. Mục Mộc có chút sốt ruột hỏi Lạc Tang, trong các đồ đạc để ở trong ba lô thì hắn chỉ quan tâm tới tấm hình kia thôi.

” Ví da vẫn còn “. Lạc Tang đi tới lôi ví da từ trong ba lô ra, sau đó đưa cho Mục Mộc, Mục Mộc khẩn trương mở ví da ra kiểm tra, bức ảnh hắn chụp chung với ông bà nội vẫn còn rất tốt đang kẹp ở bên trong.

Quá tốt rồi. Mục Mộc thở phào nhẹ nhõm, sau đó thành khẩn nói cám ơn với Lạc Tang: ” Cám ơn anh “.

“… Không cần đâu “. Lạc Tang hơi chột dạ, y đã nhìn thấy một đàn khỉ lấy trộm ba lô của Mục Mộc nhưng mà y lại không có lập tức đoạt lại giúp Mục Mộc, nhằm muốn có một cơ hội để thể hiện.

Mục Mộc suy yếu liền nở nụ cười với Lạc Tang, đem tầm mắt rơi xuống tấm hình kia, vẻ mặt u buồn.

Lạc Tang nhìn thấy dáng vẻ này của hắn thì liền biết hắn lại nhớ nhà thế nhưng y lại không có biện pháp nào nên chỉ có thể ở bên cạnh an ủi Mục Mộc mà thôi.

Đêm đó, Lạc Tang đút Mục Mộc ăn cơm xong, liền dùng da thú không thấm nước đem bọc tay trái bị thương của Mục Mộc lại, sau đó ôm thân thể phát sốt của hắn tiến vào thùng tắm rửa ráy, cân nhắc đến việc trên người Mục Mộc rất bẩn nên trước tiên Lạc Tang chà hết cáu bẩn ở trên người Mục Mộc, sau đó liền đổi một thùng nước nóng sạch khác, lúc này mới chậm rãi tắm cho hắn.

” Có đau không? “. Lạc Tang cẩn thận gội đầu cho Mục Mộc, không dám cào mạnh da đầu.

” Không có “. Mục Mộc dựa vào lồng ngực Lạc Tang, bị nước nóng hun đến khó chịu nên cả người đã nhuộm thành màu phấn hồng.

Lạc Tang biết rõ Mục Mộc khó chịu nên liền nhẹ nhàng an ủi: ” Em đang bị sốt nên tắm bằng nước nóng sẽ tốt hơn, dễ ra mồ hôi “.

” Nhưng khó chịu quá “. Mục Mộc không chịu nổi nữa liền hỏi Lạc Tang: ” Không có cách ra mồ hôi  nào khác sao? “.

” Em ráng chịu đựng một chút “. Lạc Tang dỗ dành, thực ra nước này cũng không có nóng lắm, chủ yếu là do Mục Mộc bị sốt quá cao.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương