Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân
-
Chương 87
Khi Mục Mộc về đến nhà thì nhìn thấy Lạc Tang đang ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào cái ba lô du lịch nằm ở trên ghế trong phòng khách của mình, phát hiện Mục Mộc vào nhà, Lạc Tang liền quay lại nhìn hắn, vẻ mờ mịt phun trào trong đáy mắt: ” Đi luôn trong ngày hôm nay à? “.
” Ờ “. Mục Mộc bình tĩnh gật đầu, hắn cảm thấy có ở đây thêm mấy ngày nữa thì cũng không có ý nghĩa gì, chỉ làm chính mình thêm xoắn xuýt và khó chịu thôi, chẳng bằng mau chóng rời khỏi.
” Hình như vết thương của em còn chưa có khỏi hẳn mà? “. Lạc Tang cau mày, cảm thấy quá vội vàng.
” Không sao, dù sao anh cũng mang theo tôi bay lên mà “. Mục Mộc chậm rì rì đi tới, mỗi một bước đi thì phía dưới liền nhói lên một chút, hắn khá là mất công tốn sức mới nhấc lên được cái ba lô du lịch đã được nhồi đầy các loại đồ vật, sau đó chậm rì rì đi ra bên ngoài.
Trong sân đang đặt ” cái giỏ chuyên dụng thư thái của Mục Mộc “, sáng nay Mục Mộc đã lấy nó ra, định để Lạc Tang xách theo giỏ dẫn hắn bay đến rừng rậm trung tâm.
Xách ba lô bỏ vào trong giỏ, Mục Mộc vừa định nhấc chân nhảy vào liền tác động đến vết thương ở phía dưới, đau đớn làm cho gương mặt của hắn hơi vặn vẹo, sau đó hắn đành phải nghiêng đầu nhìn Lạc Tang mà nhờ vả y: ” Anh hãy bế tôi để vào trong giỏ “.
Lạc Tang mím môi đứng ở một chỗ, không hề có động tác gì, Mục Mộc khẽ nhíu chân mày, giọng điệu trở nên gay gắt: ” Anh đã đáp ứng chờ đến khi tôi sinh con xong thì sẽ mang tôi quay về rừng rậm trung tâm, nói lời giữ lời “.
” Trong rừng rậm không có nhà của em, lúc trước anh đã từng đi tìm qua “. Lạc Tang cố gắng thuyết phục Mục Mộc.
” Tôi muốn tìm thứ tương tự như thông đạo vậy “. Mục Mộc sớm nghĩ tới vấn đề này: ” Tôi có cảm giác là chỉ có tôi mới có thể tiếp xúc được với thứ đó thôi “.
” Lỡ như không có thì sao? “.
” Vậy nếu có thì sao? Dù cho xác suất chỉ có một phần vạn thì tôi cũng muốn thử! “. Mục Mộc có chút kích động: ” Tôi đã trì hoãn quá lâu rồi nên tôi không thể tiếp tục trì hoãn thêm được nữa, nếu như bây giờ tôi còn không bất chấp tất cả để tìm kiếm thì sau này tôi lại càng không thể quay trở về! “.
Lạc Tang trầm mặc, Mục Mộc đứng bên cái giỏ trúc lớn nhìn y chằm chằm, liền dịu giọng lại: ” Tôi đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, nếu như anh muốn sắp xếp một chút thì anh có ba tiếng đồng hồ đó “.
Lạc Tang nghe Mục Mộc nói như vậy liền biết rõ hắn kiên quyết muốn đi ngay trong ngày hôm nay, y có nói thêm nữa cũng chỉ làm Mục Mộc tức giận nên y chỉ đành phải đi tới bế Mục Mộc lên rồi cũng cẩn thận đặt hắn vào trong giỏ truc lớn kia thôi.
” Em ở đây chờ anh một lúc, anh phải đi nói một tiếng với phụ thân và cha đã “. Lạc Tang cúi người hôn lên trán Mục Mộc một cái, sau đó đi mất, Mục Mộc buồn bực dựa vào thành giỏ mà chờ Lạc Tang, hắn cảm thấy khó chịu, cũng có chút thương cảm, tự mình cũng rầu rĩ không hiểu tại sao bản thân lại lưu luyến sâu đậm với nơi này như thế.
Ước chừng được 7 hoặc 8 phút thì Lạc Tang quay lại, còn xách một túi vải lớn bỏ vào trong giỏ, Mục Mộc sờ bên ngoài túi vải muốn biết đồ gì ở bên trong, hóa ra là trái cây.
” Những thứ này là để em ăn ở trên đường đi, anh mang theo em bay đến rừng rậm trung tâm cũng phải mất ba ngày “. Lạc Tang giải thích cho Mục Mộc biết, sau đó liền biến thành báo đen lớn, sau khi y biến thành hình thú thì cái khăn bịt mắt đeo ở trên mặt liền bị căng đứt, lộ ra con mắt trái không còn nhãn cầu của mình.
Mục Mộc nhìn vào con mắt trái trống không của Lạc Tang một cái, sau đó cúi đầu xuống, cảm thấy áy náy, thế nhưng rất nhanh liền ngẩng đầu lên.
Hắn đã sinh con cho Lạc Tang nên hắn không nợ y cái gì, đúng vậy, không nợ gì cả.
Lạc Tang thấy Mục Mộc nhìn mắt trái của mình, liền nhắm mắt trái lại, y cũng rất để bụng, sợ mắt con trái không có nhãn cầu của chính mình sẽ làm cho Mục Mộc khiếp sợ.
Tuy hơi kinh khủng nhưng Mục Mộc cũng không sợ.
Giỏ bị nâng lên, Mục Mộc xuyên qua đôi cánh đang vỗ của Lạc Tang mà nhìn lên bầu trời xanh thẳm, tâm tình cảm thấy phiền muộn, tựa hồ muốn khóc.
Một năm rưỡi, hắn rốt cục có thể rời khỏi rồi.
Hành trình ba ngày, còn nhanh hơn tưởng tượng của Mục Mộc, hắn hầu như không hề đi ra khỏi cái giỏ, thường xuyên dùng giấc ngủ để giết thời gian, đương nhiên đến buổi tối cắm trại thì Mục Mộc sẽ vùi ở trong lồng ngực Lạc Tang mà ngủ, mang theo hàm ý quý trọng nhưng lại cẩn thận che giấu tâm tư.
Ngày thứ tư, Lạc Tang mang Mục Mộc đến hang núi mà lúc trước y và Mục Mộc đã từng sống hơn hai tháng ở đó.
Lạc Tang dò hỏi qua ý của Mục Mộc xong mới mang Mục Mộc quay lại cái hang núi này, mặc cho ở đây chứa đầy ký ức không vui của Mục nhưng không biết vì sao hắn lại muốn trở lại thăm một chút.
Mục Mộc đi từ từ ở trong hang núi, vươn tay sờ vào vách đá thô ráp, đôi mắt quét nhìn toàn bộ hang núi này, phát hiện hang núi này không giống với những gì ở trong ký ức của hắn.
” Hang núi này sao lại nhỏ như vậy? “. Mục Mộc đi sâu vào trong hang núi, nhìn vào đầm nước với sóng gợn lăn tăn, trước kia đây chính là nơi hắn đã đứng tắm, bởi vì trong hang quá tối cho nên hắn vẫn luôn không dám nhảy xuống tắm.
” Vẫn luôn lớn như vậy “. Lạc Tang đứng sau lưng Mục Mộc, mấy ngày nay hai người vẫn luôn không thể nào trao đổi được với nhau, Lạc Tang vẫn luôn cố gắng trò chuyện với Mục Mộc, còn phản ứng Mục Mộc luôn là nhàn nhạt, có vẻ cố ý xa lánh y.
Đúng là Mục Mộc cố ý xa lánh Lạc Tang, hi vọng y có thể nhìn thấu quyết tâm muốn rời khỏi của mình.
Mục Mộc vốn cho rằng khi mình trở lại hang núi này sẽ vô cùng tức giận thế nhưng đến khi đứng ở chỗ này lại phát hiện mình bình tĩnh đến không ngờ.
Là hang núi khác trước kia? Hay là hắn đã thay đổi? Đáp án đương nhiên là ở vế sau.
Chính là hắn đã thay đổi.
Thế nhưng hiện tại không phải là thời điểm để hoài niệm xót xa, hắn phải tiến hành tìm kiếm manh mối để quay về trái đất. Mục Mộc xốc lại tinh thần, bắt đầu cởi quần áo trên người xuống, hắn vừa cởi vừa nói với Lạc Tang: ” Tôi muốn tắm, anh đi săn bắn đi, phải nghỉ ngơi thật tốt “.
” Đừng tắm, nước lạnh lắm “. Lạc Tang ngăn lại Mục Mộc, chỉnh lại quần áo mà hắn đã cởi được một nửa, sau đó nói với hắn: ” Chờ anh làm xong cái thùng tắm sẽ nấu nước nóng cho em tắm “.
Mục Mộc nghĩ, từ sau khi hắn sinh nhóc con xong thì thân thể của hắn vẫn luôn hư nhược, lúc này đã vào thu mà giội nước lạnh tắm thì xác thực không tốt, vì vậy gật đầu.
” Em chờ ở đây, anh rất nhanh sẽ trở về “. Lạc Tang không yên lòng dặn Mục Mộc, lúc này mới đi ra ngoài săn bắn.
Mục Mộc chờ hắn đi khỏi thì liền đi vài vòng vòng quanh hang núi, sau đó ngồi ở trên giường đá lục lọi túi du lịch, lấy ra bản đồ bắt đầu nghiên cứu.
Bản đồ này cũng không chi tiết lắm, bởi vì trong rừng rậm không có bao nhiêu vùng có đặc điểm rõ ràng, cũng chỉ có mấy chỗ hồ nước, còn ngọn núi đều không có, trái lại có tới mười mấy ngọn đồi, mà hiện tại vị trí ngọn đồi mà hắn đang trú ngụ này nằm trong khối bầu dục ở phía Đông rừng rậm, xem như là khu vực cách xa trung tâm.
Mục Mộc nhớ đến lúc trước hắn luôn đi về phía đông, cũng tính đến thời điểm hắn bị Lạc Tang cường bức đến hôn mê rồi sau đó bị y mang tới hang núi này, cho nên nếu như hắn muốn tìm đến chỗ mà hắn xuyên qua tới đây thì trước tiên cần phải trở lại nơi hắn và Lạc Tang đã gặp nhau, sau đó lại đi theo hướng Tây khoảng sáu hoặc bảy ngày, chắc là không sai lệch lắm đâu.
Mục Mộc có kế hoạch sơ bộ thì trong lòng an định thêm mấy phần, hắn lại nghiên cứu bản đồ thêm mấy lần rồi mới xem xét tới những vật khác trong ba lô.
Lạc Tang đi ra ngoài săn bắn rất nhanh liền đã trở lại.
” Đói bụng chưa? “. Lạc Tang quăng con mồi xuống đất, hỏi Mục Mộc.
” Không có “. Mục Mộc đi tới giúp Lạc Tang xử lý con mồi, cũng nói với y: ” Sau khi cơm nước xong, nếu như trời còn chưa tối, anh hãy mang tôi đi nơi lúc trước chúng ta gặp nhau đi “.
Động tác lột da thú của Lạc Tang liền ngừng lại, sau đó sắc mặt hơi trầm xuống gật đầu: ” Ừ “.
Nhưng mà chờ đến khi Lạc Tang mang Mục Mộc đến kia nơi đó thì trong lòng Mục Mộc lại cảm thấy hơi hụt hẫng.
” Là nơi này? “. Mục Mộc bất động thanh sắc hỏi Lạc Tang, ánh mắt sắc bén nhìn bốn phía xung quanh
” Ừm “. Lạc Tang gật đầu, trông rất bình tĩnh.
Xạo sự. Mục Mộc thầm ” hừ ” một tiếng, phát giác Lạc Tang đang nói dối, đây vốn không phải là nơi bọn họ đã gặp nhau, lúc đó hắn bị một con trâu rượt đuổi đến mức phải leo lên cây, đó là một cái cây thẳng và cao, tuy rằng nơi này cũng có một cái cây như vậy nhưng những thực vật khác ở chung quanh lại không đúng.
Có lẽ Lạc Tang chỉ nhớ rõ hắn leo lên một cái cây thẳng tắp còn Mục Mộc thì lại nhớ rất rõ thời điểm bị Lạc Tang tàn nhẫn đè ở trên bãi cỏ, trong lúc hắn giãy dụa và đau đớn liền hoang mang nhìn tất cả mọi thứ ở xung quanh, hắn nhìn thấy thân cây đen thui của một đại thụ, thấy được những bông hoa màu xanh tím, thấy được những chiếc lá màu đỏ, thấy được bụi cây có gai…
Ký ức của ngày đó khắc rất sâu, đã sớm khắc sâu ở trong lòng Mục Mộc, khiến Mục Mộc liếc nhìn một cái thì đã xác định được không phải nơi này.
Là Lạc Tang nhớ lầm? Hay là do y cố ý dẫn hắn tới sai chỗ?
Mục Mộc suy tư, bề ngoài bất động thanh sắc đi đến dưới tàng cây của cái cây thẳng tắp kia, cố ý hỏi lại Lạc Tang một lần nữa: ” Tôi nhớ không rõ lắm, anh chắc là nơi này? “.
“… Phải “. Lạc Tang nói dối mà mặt không đỏ tim không đập nhanh.
Phải nmb. Mục Mộc ở trong lòng văng tục, vẫn cứ bất động thanh sắc nhìn về hướng tây, làm bộ nói: ” Như vậy từ nơi này đi tiếp về hướng tây là có thể tìm tới địa điểm ban đầu tôi tới đây “.
Mục Mộc nói xong liếc nhìn sắc trời mờ tối, quay lại nói với Lạc Tang: ” Ngày mai chúng ta trở lại “.
” Được “. Lạc Tang thở phào nhẹ nhõm mà không biết Mục Mộc đã nhìn thấu mình từ lâu.
Hai người quay về, Mục Mộc ngồi ở trên giường đá đang suy nghĩ biện pháp đối phó còn Lạc Tang thì đang làm thùng tắm ở bên kia, trong lòng mỗi người đều có tâm sự.
Tên khốn kiếp này quả nhiên không muốn để cho hắn về nhà. Mục Mộc rất phiền não, lo lắng không yên, nếu như không tìm được địa điểm hắn và Lạc Tang gặp nhau thì hắn sẽ không có cách nào đi đến địa điểm xuyên qua lúc đầu, nhưng mà cái rừng rậm này lớn vô cùng, làm sao hắn có thể tìm được đây?
Nói thẳng với Lạc Tang? Kêu y mang mình đi đến địa điểm chính xác? Mục Mộc suy nghĩ một lúc lâu liền bác bỏ ý nghĩ này, hắn sợ Lạc Tang sẽ lại ” giam cầm ” hắn ở trong hang núi này, hắn cũng không muốn nếm thử những việc đã trải qua trước kia thêm một lần nào nữa.
Mục Mộc càng nghĩ càng cảm thấy Lạc Tang có khả năng sẽ ” Nhốt ” hắn lại lần nữa, vì vậy hắn cứ mãi xoắn xuýt, không còn cách nào đành phải ra quyết định.
Nếu Lạc Tang có ý định ngăn chặn hắn về nhà thì hắn chỉ có thể rời khỏi rồi tự mình tìm kiếm, hắn biết rõ quyết định này không hợp lý, khu rừng rậm này cực kỳ nguy hiểm nên nếu hắn đi ra ngoài thì bất cứ lúc nào cũng có thể chết, thế nhưng bây giờ hắn đã trở lại nơi này rồi, làm sao hắn cam tâm dừng bước được chứ?
Không thành công thì cũng thành nhân, nếu vẫn còn có hy vọng tìm ra được thì hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý định!
” Ờ “. Mục Mộc bình tĩnh gật đầu, hắn cảm thấy có ở đây thêm mấy ngày nữa thì cũng không có ý nghĩa gì, chỉ làm chính mình thêm xoắn xuýt và khó chịu thôi, chẳng bằng mau chóng rời khỏi.
” Hình như vết thương của em còn chưa có khỏi hẳn mà? “. Lạc Tang cau mày, cảm thấy quá vội vàng.
” Không sao, dù sao anh cũng mang theo tôi bay lên mà “. Mục Mộc chậm rì rì đi tới, mỗi một bước đi thì phía dưới liền nhói lên một chút, hắn khá là mất công tốn sức mới nhấc lên được cái ba lô du lịch đã được nhồi đầy các loại đồ vật, sau đó chậm rì rì đi ra bên ngoài.
Trong sân đang đặt ” cái giỏ chuyên dụng thư thái của Mục Mộc “, sáng nay Mục Mộc đã lấy nó ra, định để Lạc Tang xách theo giỏ dẫn hắn bay đến rừng rậm trung tâm.
Xách ba lô bỏ vào trong giỏ, Mục Mộc vừa định nhấc chân nhảy vào liền tác động đến vết thương ở phía dưới, đau đớn làm cho gương mặt của hắn hơi vặn vẹo, sau đó hắn đành phải nghiêng đầu nhìn Lạc Tang mà nhờ vả y: ” Anh hãy bế tôi để vào trong giỏ “.
Lạc Tang mím môi đứng ở một chỗ, không hề có động tác gì, Mục Mộc khẽ nhíu chân mày, giọng điệu trở nên gay gắt: ” Anh đã đáp ứng chờ đến khi tôi sinh con xong thì sẽ mang tôi quay về rừng rậm trung tâm, nói lời giữ lời “.
” Trong rừng rậm không có nhà của em, lúc trước anh đã từng đi tìm qua “. Lạc Tang cố gắng thuyết phục Mục Mộc.
” Tôi muốn tìm thứ tương tự như thông đạo vậy “. Mục Mộc sớm nghĩ tới vấn đề này: ” Tôi có cảm giác là chỉ có tôi mới có thể tiếp xúc được với thứ đó thôi “.
” Lỡ như không có thì sao? “.
” Vậy nếu có thì sao? Dù cho xác suất chỉ có một phần vạn thì tôi cũng muốn thử! “. Mục Mộc có chút kích động: ” Tôi đã trì hoãn quá lâu rồi nên tôi không thể tiếp tục trì hoãn thêm được nữa, nếu như bây giờ tôi còn không bất chấp tất cả để tìm kiếm thì sau này tôi lại càng không thể quay trở về! “.
Lạc Tang trầm mặc, Mục Mộc đứng bên cái giỏ trúc lớn nhìn y chằm chằm, liền dịu giọng lại: ” Tôi đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, nếu như anh muốn sắp xếp một chút thì anh có ba tiếng đồng hồ đó “.
Lạc Tang nghe Mục Mộc nói như vậy liền biết rõ hắn kiên quyết muốn đi ngay trong ngày hôm nay, y có nói thêm nữa cũng chỉ làm Mục Mộc tức giận nên y chỉ đành phải đi tới bế Mục Mộc lên rồi cũng cẩn thận đặt hắn vào trong giỏ truc lớn kia thôi.
” Em ở đây chờ anh một lúc, anh phải đi nói một tiếng với phụ thân và cha đã “. Lạc Tang cúi người hôn lên trán Mục Mộc một cái, sau đó đi mất, Mục Mộc buồn bực dựa vào thành giỏ mà chờ Lạc Tang, hắn cảm thấy khó chịu, cũng có chút thương cảm, tự mình cũng rầu rĩ không hiểu tại sao bản thân lại lưu luyến sâu đậm với nơi này như thế.
Ước chừng được 7 hoặc 8 phút thì Lạc Tang quay lại, còn xách một túi vải lớn bỏ vào trong giỏ, Mục Mộc sờ bên ngoài túi vải muốn biết đồ gì ở bên trong, hóa ra là trái cây.
” Những thứ này là để em ăn ở trên đường đi, anh mang theo em bay đến rừng rậm trung tâm cũng phải mất ba ngày “. Lạc Tang giải thích cho Mục Mộc biết, sau đó liền biến thành báo đen lớn, sau khi y biến thành hình thú thì cái khăn bịt mắt đeo ở trên mặt liền bị căng đứt, lộ ra con mắt trái không còn nhãn cầu của mình.
Mục Mộc nhìn vào con mắt trái trống không của Lạc Tang một cái, sau đó cúi đầu xuống, cảm thấy áy náy, thế nhưng rất nhanh liền ngẩng đầu lên.
Hắn đã sinh con cho Lạc Tang nên hắn không nợ y cái gì, đúng vậy, không nợ gì cả.
Lạc Tang thấy Mục Mộc nhìn mắt trái của mình, liền nhắm mắt trái lại, y cũng rất để bụng, sợ mắt con trái không có nhãn cầu của chính mình sẽ làm cho Mục Mộc khiếp sợ.
Tuy hơi kinh khủng nhưng Mục Mộc cũng không sợ.
Giỏ bị nâng lên, Mục Mộc xuyên qua đôi cánh đang vỗ của Lạc Tang mà nhìn lên bầu trời xanh thẳm, tâm tình cảm thấy phiền muộn, tựa hồ muốn khóc.
Một năm rưỡi, hắn rốt cục có thể rời khỏi rồi.
Hành trình ba ngày, còn nhanh hơn tưởng tượng của Mục Mộc, hắn hầu như không hề đi ra khỏi cái giỏ, thường xuyên dùng giấc ngủ để giết thời gian, đương nhiên đến buổi tối cắm trại thì Mục Mộc sẽ vùi ở trong lồng ngực Lạc Tang mà ngủ, mang theo hàm ý quý trọng nhưng lại cẩn thận che giấu tâm tư.
Ngày thứ tư, Lạc Tang mang Mục Mộc đến hang núi mà lúc trước y và Mục Mộc đã từng sống hơn hai tháng ở đó.
Lạc Tang dò hỏi qua ý của Mục Mộc xong mới mang Mục Mộc quay lại cái hang núi này, mặc cho ở đây chứa đầy ký ức không vui của Mục nhưng không biết vì sao hắn lại muốn trở lại thăm một chút.
Mục Mộc đi từ từ ở trong hang núi, vươn tay sờ vào vách đá thô ráp, đôi mắt quét nhìn toàn bộ hang núi này, phát hiện hang núi này không giống với những gì ở trong ký ức của hắn.
” Hang núi này sao lại nhỏ như vậy? “. Mục Mộc đi sâu vào trong hang núi, nhìn vào đầm nước với sóng gợn lăn tăn, trước kia đây chính là nơi hắn đã đứng tắm, bởi vì trong hang quá tối cho nên hắn vẫn luôn không dám nhảy xuống tắm.
” Vẫn luôn lớn như vậy “. Lạc Tang đứng sau lưng Mục Mộc, mấy ngày nay hai người vẫn luôn không thể nào trao đổi được với nhau, Lạc Tang vẫn luôn cố gắng trò chuyện với Mục Mộc, còn phản ứng Mục Mộc luôn là nhàn nhạt, có vẻ cố ý xa lánh y.
Đúng là Mục Mộc cố ý xa lánh Lạc Tang, hi vọng y có thể nhìn thấu quyết tâm muốn rời khỏi của mình.
Mục Mộc vốn cho rằng khi mình trở lại hang núi này sẽ vô cùng tức giận thế nhưng đến khi đứng ở chỗ này lại phát hiện mình bình tĩnh đến không ngờ.
Là hang núi khác trước kia? Hay là hắn đã thay đổi? Đáp án đương nhiên là ở vế sau.
Chính là hắn đã thay đổi.
Thế nhưng hiện tại không phải là thời điểm để hoài niệm xót xa, hắn phải tiến hành tìm kiếm manh mối để quay về trái đất. Mục Mộc xốc lại tinh thần, bắt đầu cởi quần áo trên người xuống, hắn vừa cởi vừa nói với Lạc Tang: ” Tôi muốn tắm, anh đi săn bắn đi, phải nghỉ ngơi thật tốt “.
” Đừng tắm, nước lạnh lắm “. Lạc Tang ngăn lại Mục Mộc, chỉnh lại quần áo mà hắn đã cởi được một nửa, sau đó nói với hắn: ” Chờ anh làm xong cái thùng tắm sẽ nấu nước nóng cho em tắm “.
Mục Mộc nghĩ, từ sau khi hắn sinh nhóc con xong thì thân thể của hắn vẫn luôn hư nhược, lúc này đã vào thu mà giội nước lạnh tắm thì xác thực không tốt, vì vậy gật đầu.
” Em chờ ở đây, anh rất nhanh sẽ trở về “. Lạc Tang không yên lòng dặn Mục Mộc, lúc này mới đi ra ngoài săn bắn.
Mục Mộc chờ hắn đi khỏi thì liền đi vài vòng vòng quanh hang núi, sau đó ngồi ở trên giường đá lục lọi túi du lịch, lấy ra bản đồ bắt đầu nghiên cứu.
Bản đồ này cũng không chi tiết lắm, bởi vì trong rừng rậm không có bao nhiêu vùng có đặc điểm rõ ràng, cũng chỉ có mấy chỗ hồ nước, còn ngọn núi đều không có, trái lại có tới mười mấy ngọn đồi, mà hiện tại vị trí ngọn đồi mà hắn đang trú ngụ này nằm trong khối bầu dục ở phía Đông rừng rậm, xem như là khu vực cách xa trung tâm.
Mục Mộc nhớ đến lúc trước hắn luôn đi về phía đông, cũng tính đến thời điểm hắn bị Lạc Tang cường bức đến hôn mê rồi sau đó bị y mang tới hang núi này, cho nên nếu như hắn muốn tìm đến chỗ mà hắn xuyên qua tới đây thì trước tiên cần phải trở lại nơi hắn và Lạc Tang đã gặp nhau, sau đó lại đi theo hướng Tây khoảng sáu hoặc bảy ngày, chắc là không sai lệch lắm đâu.
Mục Mộc có kế hoạch sơ bộ thì trong lòng an định thêm mấy phần, hắn lại nghiên cứu bản đồ thêm mấy lần rồi mới xem xét tới những vật khác trong ba lô.
Lạc Tang đi ra ngoài săn bắn rất nhanh liền đã trở lại.
” Đói bụng chưa? “. Lạc Tang quăng con mồi xuống đất, hỏi Mục Mộc.
” Không có “. Mục Mộc đi tới giúp Lạc Tang xử lý con mồi, cũng nói với y: ” Sau khi cơm nước xong, nếu như trời còn chưa tối, anh hãy mang tôi đi nơi lúc trước chúng ta gặp nhau đi “.
Động tác lột da thú của Lạc Tang liền ngừng lại, sau đó sắc mặt hơi trầm xuống gật đầu: ” Ừ “.
Nhưng mà chờ đến khi Lạc Tang mang Mục Mộc đến kia nơi đó thì trong lòng Mục Mộc lại cảm thấy hơi hụt hẫng.
” Là nơi này? “. Mục Mộc bất động thanh sắc hỏi Lạc Tang, ánh mắt sắc bén nhìn bốn phía xung quanh
” Ừm “. Lạc Tang gật đầu, trông rất bình tĩnh.
Xạo sự. Mục Mộc thầm ” hừ ” một tiếng, phát giác Lạc Tang đang nói dối, đây vốn không phải là nơi bọn họ đã gặp nhau, lúc đó hắn bị một con trâu rượt đuổi đến mức phải leo lên cây, đó là một cái cây thẳng và cao, tuy rằng nơi này cũng có một cái cây như vậy nhưng những thực vật khác ở chung quanh lại không đúng.
Có lẽ Lạc Tang chỉ nhớ rõ hắn leo lên một cái cây thẳng tắp còn Mục Mộc thì lại nhớ rất rõ thời điểm bị Lạc Tang tàn nhẫn đè ở trên bãi cỏ, trong lúc hắn giãy dụa và đau đớn liền hoang mang nhìn tất cả mọi thứ ở xung quanh, hắn nhìn thấy thân cây đen thui của một đại thụ, thấy được những bông hoa màu xanh tím, thấy được những chiếc lá màu đỏ, thấy được bụi cây có gai…
Ký ức của ngày đó khắc rất sâu, đã sớm khắc sâu ở trong lòng Mục Mộc, khiến Mục Mộc liếc nhìn một cái thì đã xác định được không phải nơi này.
Là Lạc Tang nhớ lầm? Hay là do y cố ý dẫn hắn tới sai chỗ?
Mục Mộc suy tư, bề ngoài bất động thanh sắc đi đến dưới tàng cây của cái cây thẳng tắp kia, cố ý hỏi lại Lạc Tang một lần nữa: ” Tôi nhớ không rõ lắm, anh chắc là nơi này? “.
“… Phải “. Lạc Tang nói dối mà mặt không đỏ tim không đập nhanh.
Phải nmb. Mục Mộc ở trong lòng văng tục, vẫn cứ bất động thanh sắc nhìn về hướng tây, làm bộ nói: ” Như vậy từ nơi này đi tiếp về hướng tây là có thể tìm tới địa điểm ban đầu tôi tới đây “.
Mục Mộc nói xong liếc nhìn sắc trời mờ tối, quay lại nói với Lạc Tang: ” Ngày mai chúng ta trở lại “.
” Được “. Lạc Tang thở phào nhẹ nhõm mà không biết Mục Mộc đã nhìn thấu mình từ lâu.
Hai người quay về, Mục Mộc ngồi ở trên giường đá đang suy nghĩ biện pháp đối phó còn Lạc Tang thì đang làm thùng tắm ở bên kia, trong lòng mỗi người đều có tâm sự.
Tên khốn kiếp này quả nhiên không muốn để cho hắn về nhà. Mục Mộc rất phiền não, lo lắng không yên, nếu như không tìm được địa điểm hắn và Lạc Tang gặp nhau thì hắn sẽ không có cách nào đi đến địa điểm xuyên qua lúc đầu, nhưng mà cái rừng rậm này lớn vô cùng, làm sao hắn có thể tìm được đây?
Nói thẳng với Lạc Tang? Kêu y mang mình đi đến địa điểm chính xác? Mục Mộc suy nghĩ một lúc lâu liền bác bỏ ý nghĩ này, hắn sợ Lạc Tang sẽ lại ” giam cầm ” hắn ở trong hang núi này, hắn cũng không muốn nếm thử những việc đã trải qua trước kia thêm một lần nào nữa.
Mục Mộc càng nghĩ càng cảm thấy Lạc Tang có khả năng sẽ ” Nhốt ” hắn lại lần nữa, vì vậy hắn cứ mãi xoắn xuýt, không còn cách nào đành phải ra quyết định.
Nếu Lạc Tang có ý định ngăn chặn hắn về nhà thì hắn chỉ có thể rời khỏi rồi tự mình tìm kiếm, hắn biết rõ quyết định này không hợp lý, khu rừng rậm này cực kỳ nguy hiểm nên nếu hắn đi ra ngoài thì bất cứ lúc nào cũng có thể chết, thế nhưng bây giờ hắn đã trở lại nơi này rồi, làm sao hắn cam tâm dừng bước được chứ?
Không thành công thì cũng thành nhân, nếu vẫn còn có hy vọng tìm ra được thì hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý định!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook