Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân
-
Chương 6: Quái vật
Cảm giác không trọng lực kéo tới, Mục Mộc kinh hãi mở to hai mắt, đã thấy báo đen to lớn không biết là yêu hay là ma nháy mắt từ bên trong hang núi nhảy xuống, thân thể hình giọt nước dưới ánh mặt trời lóng lánh ánh sáng, tư thái ưu mĩ cảng đẹp ý vui, khiến cho Mục Mộc đang trong trạng thái lơ lửng nháy mắt liền thất thần.
Báo đen khẽ vỗ cánh ở trên lưng, lao nhanh như gió đến dưới thân Mục Mộc, chuẩn xác nhanh chóng tiếp được hắn, sau đó bay trở về sơn động.
Vừa về tới sơn động, Mục Mộc liền lăn một vòng từ trên lưng báo đen lăn xuống dưới, báo đen có hình thể to lớn nên Mục Mộc lăn một cách chật vật, lăn bảy, tám vòng trên đất mới dừng lại, sau đó cả người phảng phất giống như chết rồi tê liệt nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi.
Không gian ở trong sơn động có hạn, vì vậy báo đen đem cánh thu vào trong cơ thể, nó chậm rãi đi thong thả đến gần Mục Mộc đang nằm trên mặt đất, trong miệng phát ra giọng nói của Lạc Tang: ” Em không sao chứ “.
Mục Mộc không dám ngẩng đầu, thân thể của hắn hơi run, qua một lúc lâu mới dùng giọng nói run rẩy hỏi báo đen: ” Anh rốt cuộc là thứ gì vậy? “.
Tuy rằng Mục Mộc từ lâu đã rõ ràng Lạc Tang cùng hắn không cùng một loại sinh vật nhưng ít nhất y còn có dạng người, bây giờ y ngay cả dạng người cũng bị mất, trực tiếp biến thành dã thú khổng lồ kinh khủng này.
” Anh đã nói rồi, anh là thú nhân “.
” Anh… Bản thể là dạng này? “.
” Xem như là vậy đi “.
Vậy… Chính là quái vật, so với ma quỷ, càng gần với quái vật hơn. Mục Mộc đang định nghĩa về cái gọi là ” Thú nhân “, sau đó nhớ lại một việc tương đối đáng sợ.
Hắn bị báo đen có bộ dáng quái vật này đè qua rồi!
Việc này thì không thể nhẫn nhịn được, cùng một con báo lăn sàng đan và gì gì đó, con mẹ nó thật là quá kinh tởm! So với lăn cùng người biến dị thì ghê tởm hơn gấp một vạn lần!
Tại phương diện nào đó mà nói thì Mục Mộc vẫn còn rất đơn thuần, hắn chưa từng yêu đương, một tháng cũng mới dựa vào tưởng tượng để phát tiết hai, ba lần, hắn có biết về loại đĩa video kia, xem một lần nhưng cảm thấy buồn nôn nên về sau liền không xem nữa.
Người đơn thuần như hắn cũng biết hoạch định cho cuộc đời của mình: 22 tuổi tốt nghiệp đại học, gia nhập vào một dàn nhạc tốt để biểu diễn viôlông kiếm tiền, đầu năm 25 mua một căn nhà, tìm một cô gái có ý thức và trách nhiệm cao về gia đình cùng nói chuyện yêu đương nhưng nhất định phải đàm luận trong 3 năm, 28 tuổi kết hôn, 30 tuổi sinh một đứa bé, 35 tuổi nếu như gia đình điều kiện có thể thì liền lại sinh thêm một đứa con nữa, cùng với vợ nuôi con cái khôn lớn, khoảng 55 tuổi về hưu, kết thúc.
Không có gì sai, Mục Mộc có bề ngoài xuất sắc nhưng thật ra là một đàn ông rất an phận, nếu như hắn không an phận thì 16 tuổi năm ấy, hắn liền sẽ không dứt khoát từ chối một lời mời thăm dò nào đó mà gia nhập vào làng giải trí luôn rồi.
Bị đàn ông đè, hắn cắn răng nhẫn nhịn; bị nam quái vật hình người đè, hắn nuốt máu nhịn; bị dã thú cao 3 mét đè, đi chết đi đều không chịu đựng được! Hắn nếu như chịu đựng được hắn liền không phải là người mà là thần!
Mục Mộc càng nghĩ càng cảm thấy bản thân quá thê thảm, cảm giác buồn nôn mãnh liệt kéo tới, đang nằm trên mặt đất hắn liền nhảy lên một cái, vọt tới một góc cúi đầu liền nôn mửa liên tục.
Mục Mộc nôn ra rất nhiều, dường như muốn đem lục phủ ngũ tạng đều nôn hết ra.
Một cánh tay nhẹ nhàng vỗ ở trên lưng của Mục Mộc, thân thể Mục Mộc liền cứng đờ, hai tay ôm lấy đầu của mình.
” Đừng chạm vào tôi! “. Mục Mộc ôm đầu suy yếu dựa vào vách tường, cũng không thèm nhìn trên vách tường dính không ít vật bẩn mà hắn vừa nôn ra.
Vỗ nhè nhẹ Mục Mộc, Lạc Tang chần chờ một chút, sau đó thu hồi.
” Em sợ anh “. Lạc Tang đưa ra kết luận, y nhìn thấu Mục Mộc đối với y tràn đầy sợ hãi cùng chán ghét, vừa nãy ánh mắt của Mục Mộc nhìn y như thể y là một đống phân chó, mà hắn hiện tại cũng trốn tránh y giống như trốn tránh phân chó vậy.
” Anh là quái vật… “. Sắc mặt của Mục Mộc tái xanh tự lẩm bẩm: ” Tôi sớm nên đoán được, không có ai có thể tay không đem thú hoang lớn như thế quăng bay đi, không có ai có thể tựa như con khỉ tại trên ngọn cây nhảy tới nhảy lui… Tôi tm vậy mà còn nghĩ anh là người biến dị… “.
” Quái vật là cái gì? “. Lạc Tang đứng sau lưng Mục Mộc, nhìn cơ thể mảnh khảnh của hắn, ánh mắt có chút phức tạp.
Vốn dĩ để cho hắn nhìn thấy hình thú của mình thì sẽ hấp dẫn được hắn, dù sao mình là dực báo mạnh mẽ được rất nhiều giống cái vừa ý, bọn họ trời sinh tính cách sùng bái thú nhân cường đại, không nghĩ tới… Trái lại làm hắn sợ hãi.
” Anh chính là quái vật! “. Mục Mộc gào to về phía tường đá.
Lạc Tang trầm mặc, hồi lâu sau y thở dài: ” Anh nghĩ rằng em sẽ thích hình thúcủa anh … “.
” Yêu thích? Tôi là một kẻ biến thái sao?! ” Mục Mộc tức giận một hồi nói tiếng hoa, một hồi nói ngôn ngữ thú tộc, nắm tay của hắn mạnh mẽ nện vào tường: ” Tránh ra! Không được đến gần tôi! Đi! “.
Mục Mộc quay mặt về phía vách tường thét to, hắn cũng chỉ dám quay mặt về phía vách tường mà thét, làm cho hắn quay đầu lại giống như trước kia gào thét với Lạc Tang? Xin lỗi, sau khi nhìn thấy hình thú của Lạc Tang, hắn đã không còn can đảm đó.
Lạc Tang nhìn Mục Mộc có chút cuồng loạn, y trầm mặc, sau đó quay người đi.
…
Mục Mộc không có cách nào tỉnh táo lại được, tận mắt nhìn thấy một người đàn ông biến thành dã thú đã khiến cho hắn bị chấn động quá lớn, làm người ở thế kỉ hai mươi mốt chỉ tin khoa học không tin quỷ thần, thế giới quan của Mục Mộc đã thay đổi đáng kể.
Quả nhiên nơi này rất quái lạ, không được, hắn phải trở về! Trở lại trái đất quen thuộc của hắn!
Nhưng làm sao để trở về được? Hắn như thế nào đi đến nơi này cũng không biết! Chết tiệt, đều là lỗi của nữ nhân kia, nếu như không phải nàng đem hắn đẩy lên lối đi bộ hắn liền sẽ không thể giải thích được đi đến cái chỗ chết tiệt này, cái xú nữ nhân kia! Nếu như ngày sau hắn có thể trở lại, hắn nhất định phải gửi lưỡi dao đến nhà nàng!.
Mục Mộc một bên ở trong lòng mắng nữ nhân đáng hận kia, một bên buồn bực dùng cái trán va chạm vách đá nghĩ biện pháp trở về, hắn thỉnh thoảng đụng một cái, cả người mờ mịt không biết làm sao.
Đột nhiên một bàn tay từ bên cạnh đưa ra chắn giữa Mục Mộc và vách đá, một giây sau đầu của Mục Mộc liền đụng phải bàn tay kia.
Mục Mộc không dám quay đầu lại, hắn nín thở khẩn trương nói với Lạc Tang: ” Không được, lại gần tôi! “.
” Vậy em không được đụng vào tường nữa, cái trán đều đỏ “. Nhìn thấy cơ thể của Mục Mộc khẽ run, biết là hắn đang hãi sợ Lạc Tang đành phải bỏ bàn tay che ở trên trán Mục Mộc xuống, y trầm thấp nói rằng: ” Anh đã nướng kỹ thịt, đến ăn cơm “.
” Không ăn! “
” Ngoan, ngày mai còn phải gấp rút lên đường đấy “. Lạc Tang nói xong câu đó liền nhìn thấy thân thể của Mục Mộc đứng đối diện với vách tường cứng đờ, vì vậy y biết phải làm như thế nào.
” Nếu như muốn cùng anh rời khỏi nơi này vào ngày mai, liền ngoan ngoãn ăn cơm đi “. Lạc Tang nói, lẳng lặng đứng sau lưng Mục Mộc nhìn hắn.
Mục Mộc không phản ứng, qua một lúc lâu mới nói: ” Anh, đi ra! “.
Lạc Tang do dự một chút, mới quay người trở lại ngồi xuống bên đống lửa, y giống như dĩ vãng cắt xuống phần thịt mềm nhất của con thú hoang bỏ vào chén gỗ, sau đó đặt qua một bên.
” Anh đặt đồ ăn ở nơi này ” Lạc Tang quay đầu nói với Mục Mộc, hắn hoàn quay mắt về phía tường.
Hắn rất sợ y sao?
” Không được, chạm vào tôi! ” Mục Mộc hét với vách tường.
” Không động vào, anh liền để ở đây.” Lạc Tang vì vậy đem ba cái bát đặt trên mặt đất, cách đống lửa khoảng hai mét.
Vì Mục Mộc, Lạc Tang đặc biệt làm ba cái chén gỗ, một bát để đựng thịt, một đựng trái cây, một bát đựng nước.
Lạc Tang bắt đầu ăn cơm, đồng thời nhẫn nhịn nôn nóng kiên nhẫn chờ đợi, mãi đến khi y ăn hơn nửa con dã thú, Mục Mộc mới lén lén lút lút đi về phía y.
Lạc Tang quay đầu lại liếc nhìn Mục Mộc, cả người Mục Mộc chấn động, trợn đôi mắt tròn trịa lên hoảng sợ nhìn hắn, sau đó giống như con mèo bị hoảng sợ nhanh chóng chạy trốn đến bên trong góc của sơn động, lại bắt đầu quay mặt vào tường.
“…”. Lạc Tang không nói gì, y quay đầu lại tiếp tục ăn cơm.
Mục Mộc kinh hồn táng đảm quay mặt vào tường một hồi, cảm giác được Lạc Tang không có động tĩnh, hắn mới lặng lẽ quay đầu lại xem tình huống, thấy Lạc Tang đưa lưng về phía hắn yên lặng ăn thịt, trong bụng xoắn xuýt hồi lâu, mới một lần nữa lấy lại can đảm rón rén đi đến phía ba cái chén gỗ kia.
Trời mới biết Mục Mộc có bao nhiêu khẩn trương! Tình huống bây giờ của hắn giống như đang bị nhốt chung với một con dã thú ở trong một cái lồng tre, không trốn thoát được nên không thể không cùng ăn cùng uống chung với con dã thú kia, nếu là người bình thường không chừng sợ đến mức đã tè ra quần luôn rồi.
Thật khó khăn dùng tốc độ chậm chạp giống như con rùa mới đến gần ba cái chén gỗ kia, hai tay của Mục Mộc nhanh chóng duỗi tay cầm lấy hai cái chén gỗ đựng thịt và hoa quả kia liền quay người lại chạy nhanh như một làn khói về lại trong góc hang thì mới thở dốc rồi lại nhìn về Lạc Tang, thấy y không có phản ứng gì, mới thả lỏng liền ngồi chồm hỗm trên mặt đất rồi ăn thức ăn nhưng đôi mắt vẫn luôn luôn chú ý đến Lạc Tang.
Lạc Tang đã phải nhẫn nhịn để không quay đầu lại, y sợ y sẽ càng làm cho Mục Mộc sợ hãi, chờ đến khi nghe được thanh âm nhỏ giọng nhai nuốt của Mục Mộc, y mới không nhịn được quay đầu lại liếc trộm Mục Mộc, chỉ thấy bạn lữ của y với bộ dáng đáng thương mà ngồi xổm ở bên trong góc âm u, đang cắn miếng thịt cầm ở trên tay, đôi mắt sáng long lanh vẫn luôn nhìn y.
Thật…Đáng yêu!
Suýt chút nữa, Lạc Tang đã không khống chế được mà nhào tới rồi.
Mục Mộc nhìn thấy Lạc Tang quay đầu lại nhìn hắn, trong lòng liền dâng lên tầng phòng bị, hắn không dám nhai thịt nữa, cứ như vậy không dám hít thở mà nhìn hắn.
Lạc Tang đối diện với Mục Mộc, lỗ tai của y luôn dị thường nhạy bén nên nghe được hô hấp của Mục Mộc đang tăng tốc bất thường bởi vì căng thẳng.
” Em là bạn lữ của anh, anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em “. Nói ra lời nói này tựa như tuyên thệ, Lạc Tang lúc này mới quay đầu lại.
Mục Mộc cắn môi dưới, đôi mắt nheo lại.
Tuy nhiên hắn không tin!
Hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng yêu ma quỷ quái kia, việc này không thể nghi ngờ là lấy mạng của mình ra đùa giỡn, ở tại một thế giới hoàn toàn xa lạ này, thận trọng luôn là điều đúng đắn.
Bởi vì trạng thái tinh thần luôn căng thẳng cực độ cho nên Mục Mộc ăn rất ít, với lượng thức ăn mà Lạc Tang cung cấp, hắn chỉ ăn có một phần ba, thường thì hắn có thể ăn được hai phần ba.
Ăn xong, Mục Mộc vẫn ngồi xổm ở trong góc không dám ra, đôi mắt vẫn nhìn Lạc Tang, hai tay nắm thật chặt con dao găm còn chưa thành hình.
Dao găm khiến cho hắn an tâm hơn một chút.
Lạc Tang thì đang thu thập hành lý, đem da lông và răng nanh của thú hoang mà y đã bắt được trong hai tháng này cùng đóng gói lại, trong bộ lạc thì chỉ có y là săn bắn giỏi nhất nên ở trung tâm của khu rừng này, không có sinh vật gì nào mà y không đánh bại được, vì thế trong bộ lạc có người nào muốn da thú và xương thú khan hiếm thì đều sẽ đến van cầu Lạc Tang.
Lạc Tang vừa thu thập vừa dùng khóe mắt liếc nhìn Mục Mộc, y nhìn thấy Mục Mộc nắm răng nanh trong tay, một cái răng nanh có chất lượng thấp kém.
Thật ra, vào mười mấy ngày trước, Lạc Tang đã phát hiện Mục Mộc thường lén lút mài cái răng nanh đó, Lạc Tang vốn định cho hắn một cái tốt nhất nhưng nhìn thấy Mục Mộc mài cái răng nanh thấp kém nọ rất là tốn sức nếu mà cho hắn cái răng nanh tốt nhất thì hắn chắc chắn sẽ mài không được, liền bỏ đi cái ý nghĩ kia.
Về phần tác dụng của việc Mục Mộc mài cái răng nanh thấp kém kia thì Lạc Tang không có hứng thú muốn biết, chàng nhóc mài mà thấy vui vẻ là được rồi.
Chờ thu dọn xong đồ đạc, Lạc Tang quay đầu lại, nhìn thấy Mục Mộc vẫn còn ngồi xổm ở góc tường nhìn y, y suy nghĩ một chút, từ từ đi qua.
Trong tay của Mục Mộc cầm con dao găm bán thành phẩm trong tư thế sẵn sàng, chờ Lạc Tang đến gần, hắn dồn sức cầm chủy thủ chém tới.
Báo đen khẽ vỗ cánh ở trên lưng, lao nhanh như gió đến dưới thân Mục Mộc, chuẩn xác nhanh chóng tiếp được hắn, sau đó bay trở về sơn động.
Vừa về tới sơn động, Mục Mộc liền lăn một vòng từ trên lưng báo đen lăn xuống dưới, báo đen có hình thể to lớn nên Mục Mộc lăn một cách chật vật, lăn bảy, tám vòng trên đất mới dừng lại, sau đó cả người phảng phất giống như chết rồi tê liệt nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi.
Không gian ở trong sơn động có hạn, vì vậy báo đen đem cánh thu vào trong cơ thể, nó chậm rãi đi thong thả đến gần Mục Mộc đang nằm trên mặt đất, trong miệng phát ra giọng nói của Lạc Tang: ” Em không sao chứ “.
Mục Mộc không dám ngẩng đầu, thân thể của hắn hơi run, qua một lúc lâu mới dùng giọng nói run rẩy hỏi báo đen: ” Anh rốt cuộc là thứ gì vậy? “.
Tuy rằng Mục Mộc từ lâu đã rõ ràng Lạc Tang cùng hắn không cùng một loại sinh vật nhưng ít nhất y còn có dạng người, bây giờ y ngay cả dạng người cũng bị mất, trực tiếp biến thành dã thú khổng lồ kinh khủng này.
” Anh đã nói rồi, anh là thú nhân “.
” Anh… Bản thể là dạng này? “.
” Xem như là vậy đi “.
Vậy… Chính là quái vật, so với ma quỷ, càng gần với quái vật hơn. Mục Mộc đang định nghĩa về cái gọi là ” Thú nhân “, sau đó nhớ lại một việc tương đối đáng sợ.
Hắn bị báo đen có bộ dáng quái vật này đè qua rồi!
Việc này thì không thể nhẫn nhịn được, cùng một con báo lăn sàng đan và gì gì đó, con mẹ nó thật là quá kinh tởm! So với lăn cùng người biến dị thì ghê tởm hơn gấp một vạn lần!
Tại phương diện nào đó mà nói thì Mục Mộc vẫn còn rất đơn thuần, hắn chưa từng yêu đương, một tháng cũng mới dựa vào tưởng tượng để phát tiết hai, ba lần, hắn có biết về loại đĩa video kia, xem một lần nhưng cảm thấy buồn nôn nên về sau liền không xem nữa.
Người đơn thuần như hắn cũng biết hoạch định cho cuộc đời của mình: 22 tuổi tốt nghiệp đại học, gia nhập vào một dàn nhạc tốt để biểu diễn viôlông kiếm tiền, đầu năm 25 mua một căn nhà, tìm một cô gái có ý thức và trách nhiệm cao về gia đình cùng nói chuyện yêu đương nhưng nhất định phải đàm luận trong 3 năm, 28 tuổi kết hôn, 30 tuổi sinh một đứa bé, 35 tuổi nếu như gia đình điều kiện có thể thì liền lại sinh thêm một đứa con nữa, cùng với vợ nuôi con cái khôn lớn, khoảng 55 tuổi về hưu, kết thúc.
Không có gì sai, Mục Mộc có bề ngoài xuất sắc nhưng thật ra là một đàn ông rất an phận, nếu như hắn không an phận thì 16 tuổi năm ấy, hắn liền sẽ không dứt khoát từ chối một lời mời thăm dò nào đó mà gia nhập vào làng giải trí luôn rồi.
Bị đàn ông đè, hắn cắn răng nhẫn nhịn; bị nam quái vật hình người đè, hắn nuốt máu nhịn; bị dã thú cao 3 mét đè, đi chết đi đều không chịu đựng được! Hắn nếu như chịu đựng được hắn liền không phải là người mà là thần!
Mục Mộc càng nghĩ càng cảm thấy bản thân quá thê thảm, cảm giác buồn nôn mãnh liệt kéo tới, đang nằm trên mặt đất hắn liền nhảy lên một cái, vọt tới một góc cúi đầu liền nôn mửa liên tục.
Mục Mộc nôn ra rất nhiều, dường như muốn đem lục phủ ngũ tạng đều nôn hết ra.
Một cánh tay nhẹ nhàng vỗ ở trên lưng của Mục Mộc, thân thể Mục Mộc liền cứng đờ, hai tay ôm lấy đầu của mình.
” Đừng chạm vào tôi! “. Mục Mộc ôm đầu suy yếu dựa vào vách tường, cũng không thèm nhìn trên vách tường dính không ít vật bẩn mà hắn vừa nôn ra.
Vỗ nhè nhẹ Mục Mộc, Lạc Tang chần chờ một chút, sau đó thu hồi.
” Em sợ anh “. Lạc Tang đưa ra kết luận, y nhìn thấu Mục Mộc đối với y tràn đầy sợ hãi cùng chán ghét, vừa nãy ánh mắt của Mục Mộc nhìn y như thể y là một đống phân chó, mà hắn hiện tại cũng trốn tránh y giống như trốn tránh phân chó vậy.
” Anh là quái vật… “. Sắc mặt của Mục Mộc tái xanh tự lẩm bẩm: ” Tôi sớm nên đoán được, không có ai có thể tay không đem thú hoang lớn như thế quăng bay đi, không có ai có thể tựa như con khỉ tại trên ngọn cây nhảy tới nhảy lui… Tôi tm vậy mà còn nghĩ anh là người biến dị… “.
” Quái vật là cái gì? “. Lạc Tang đứng sau lưng Mục Mộc, nhìn cơ thể mảnh khảnh của hắn, ánh mắt có chút phức tạp.
Vốn dĩ để cho hắn nhìn thấy hình thú của mình thì sẽ hấp dẫn được hắn, dù sao mình là dực báo mạnh mẽ được rất nhiều giống cái vừa ý, bọn họ trời sinh tính cách sùng bái thú nhân cường đại, không nghĩ tới… Trái lại làm hắn sợ hãi.
” Anh chính là quái vật! “. Mục Mộc gào to về phía tường đá.
Lạc Tang trầm mặc, hồi lâu sau y thở dài: ” Anh nghĩ rằng em sẽ thích hình thúcủa anh … “.
” Yêu thích? Tôi là một kẻ biến thái sao?! ” Mục Mộc tức giận một hồi nói tiếng hoa, một hồi nói ngôn ngữ thú tộc, nắm tay của hắn mạnh mẽ nện vào tường: ” Tránh ra! Không được đến gần tôi! Đi! “.
Mục Mộc quay mặt về phía vách tường thét to, hắn cũng chỉ dám quay mặt về phía vách tường mà thét, làm cho hắn quay đầu lại giống như trước kia gào thét với Lạc Tang? Xin lỗi, sau khi nhìn thấy hình thú của Lạc Tang, hắn đã không còn can đảm đó.
Lạc Tang nhìn Mục Mộc có chút cuồng loạn, y trầm mặc, sau đó quay người đi.
…
Mục Mộc không có cách nào tỉnh táo lại được, tận mắt nhìn thấy một người đàn ông biến thành dã thú đã khiến cho hắn bị chấn động quá lớn, làm người ở thế kỉ hai mươi mốt chỉ tin khoa học không tin quỷ thần, thế giới quan của Mục Mộc đã thay đổi đáng kể.
Quả nhiên nơi này rất quái lạ, không được, hắn phải trở về! Trở lại trái đất quen thuộc của hắn!
Nhưng làm sao để trở về được? Hắn như thế nào đi đến nơi này cũng không biết! Chết tiệt, đều là lỗi của nữ nhân kia, nếu như không phải nàng đem hắn đẩy lên lối đi bộ hắn liền sẽ không thể giải thích được đi đến cái chỗ chết tiệt này, cái xú nữ nhân kia! Nếu như ngày sau hắn có thể trở lại, hắn nhất định phải gửi lưỡi dao đến nhà nàng!.
Mục Mộc một bên ở trong lòng mắng nữ nhân đáng hận kia, một bên buồn bực dùng cái trán va chạm vách đá nghĩ biện pháp trở về, hắn thỉnh thoảng đụng một cái, cả người mờ mịt không biết làm sao.
Đột nhiên một bàn tay từ bên cạnh đưa ra chắn giữa Mục Mộc và vách đá, một giây sau đầu của Mục Mộc liền đụng phải bàn tay kia.
Mục Mộc không dám quay đầu lại, hắn nín thở khẩn trương nói với Lạc Tang: ” Không được, lại gần tôi! “.
” Vậy em không được đụng vào tường nữa, cái trán đều đỏ “. Nhìn thấy cơ thể của Mục Mộc khẽ run, biết là hắn đang hãi sợ Lạc Tang đành phải bỏ bàn tay che ở trên trán Mục Mộc xuống, y trầm thấp nói rằng: ” Anh đã nướng kỹ thịt, đến ăn cơm “.
” Không ăn! “
” Ngoan, ngày mai còn phải gấp rút lên đường đấy “. Lạc Tang nói xong câu đó liền nhìn thấy thân thể của Mục Mộc đứng đối diện với vách tường cứng đờ, vì vậy y biết phải làm như thế nào.
” Nếu như muốn cùng anh rời khỏi nơi này vào ngày mai, liền ngoan ngoãn ăn cơm đi “. Lạc Tang nói, lẳng lặng đứng sau lưng Mục Mộc nhìn hắn.
Mục Mộc không phản ứng, qua một lúc lâu mới nói: ” Anh, đi ra! “.
Lạc Tang do dự một chút, mới quay người trở lại ngồi xuống bên đống lửa, y giống như dĩ vãng cắt xuống phần thịt mềm nhất của con thú hoang bỏ vào chén gỗ, sau đó đặt qua một bên.
” Anh đặt đồ ăn ở nơi này ” Lạc Tang quay đầu nói với Mục Mộc, hắn hoàn quay mắt về phía tường.
Hắn rất sợ y sao?
” Không được, chạm vào tôi! ” Mục Mộc hét với vách tường.
” Không động vào, anh liền để ở đây.” Lạc Tang vì vậy đem ba cái bát đặt trên mặt đất, cách đống lửa khoảng hai mét.
Vì Mục Mộc, Lạc Tang đặc biệt làm ba cái chén gỗ, một bát để đựng thịt, một đựng trái cây, một bát đựng nước.
Lạc Tang bắt đầu ăn cơm, đồng thời nhẫn nhịn nôn nóng kiên nhẫn chờ đợi, mãi đến khi y ăn hơn nửa con dã thú, Mục Mộc mới lén lén lút lút đi về phía y.
Lạc Tang quay đầu lại liếc nhìn Mục Mộc, cả người Mục Mộc chấn động, trợn đôi mắt tròn trịa lên hoảng sợ nhìn hắn, sau đó giống như con mèo bị hoảng sợ nhanh chóng chạy trốn đến bên trong góc của sơn động, lại bắt đầu quay mặt vào tường.
“…”. Lạc Tang không nói gì, y quay đầu lại tiếp tục ăn cơm.
Mục Mộc kinh hồn táng đảm quay mặt vào tường một hồi, cảm giác được Lạc Tang không có động tĩnh, hắn mới lặng lẽ quay đầu lại xem tình huống, thấy Lạc Tang đưa lưng về phía hắn yên lặng ăn thịt, trong bụng xoắn xuýt hồi lâu, mới một lần nữa lấy lại can đảm rón rén đi đến phía ba cái chén gỗ kia.
Trời mới biết Mục Mộc có bao nhiêu khẩn trương! Tình huống bây giờ của hắn giống như đang bị nhốt chung với một con dã thú ở trong một cái lồng tre, không trốn thoát được nên không thể không cùng ăn cùng uống chung với con dã thú kia, nếu là người bình thường không chừng sợ đến mức đã tè ra quần luôn rồi.
Thật khó khăn dùng tốc độ chậm chạp giống như con rùa mới đến gần ba cái chén gỗ kia, hai tay của Mục Mộc nhanh chóng duỗi tay cầm lấy hai cái chén gỗ đựng thịt và hoa quả kia liền quay người lại chạy nhanh như một làn khói về lại trong góc hang thì mới thở dốc rồi lại nhìn về Lạc Tang, thấy y không có phản ứng gì, mới thả lỏng liền ngồi chồm hỗm trên mặt đất rồi ăn thức ăn nhưng đôi mắt vẫn luôn luôn chú ý đến Lạc Tang.
Lạc Tang đã phải nhẫn nhịn để không quay đầu lại, y sợ y sẽ càng làm cho Mục Mộc sợ hãi, chờ đến khi nghe được thanh âm nhỏ giọng nhai nuốt của Mục Mộc, y mới không nhịn được quay đầu lại liếc trộm Mục Mộc, chỉ thấy bạn lữ của y với bộ dáng đáng thương mà ngồi xổm ở bên trong góc âm u, đang cắn miếng thịt cầm ở trên tay, đôi mắt sáng long lanh vẫn luôn nhìn y.
Thật…Đáng yêu!
Suýt chút nữa, Lạc Tang đã không khống chế được mà nhào tới rồi.
Mục Mộc nhìn thấy Lạc Tang quay đầu lại nhìn hắn, trong lòng liền dâng lên tầng phòng bị, hắn không dám nhai thịt nữa, cứ như vậy không dám hít thở mà nhìn hắn.
Lạc Tang đối diện với Mục Mộc, lỗ tai của y luôn dị thường nhạy bén nên nghe được hô hấp của Mục Mộc đang tăng tốc bất thường bởi vì căng thẳng.
” Em là bạn lữ của anh, anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em “. Nói ra lời nói này tựa như tuyên thệ, Lạc Tang lúc này mới quay đầu lại.
Mục Mộc cắn môi dưới, đôi mắt nheo lại.
Tuy nhiên hắn không tin!
Hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng yêu ma quỷ quái kia, việc này không thể nghi ngờ là lấy mạng của mình ra đùa giỡn, ở tại một thế giới hoàn toàn xa lạ này, thận trọng luôn là điều đúng đắn.
Bởi vì trạng thái tinh thần luôn căng thẳng cực độ cho nên Mục Mộc ăn rất ít, với lượng thức ăn mà Lạc Tang cung cấp, hắn chỉ ăn có một phần ba, thường thì hắn có thể ăn được hai phần ba.
Ăn xong, Mục Mộc vẫn ngồi xổm ở trong góc không dám ra, đôi mắt vẫn nhìn Lạc Tang, hai tay nắm thật chặt con dao găm còn chưa thành hình.
Dao găm khiến cho hắn an tâm hơn một chút.
Lạc Tang thì đang thu thập hành lý, đem da lông và răng nanh của thú hoang mà y đã bắt được trong hai tháng này cùng đóng gói lại, trong bộ lạc thì chỉ có y là săn bắn giỏi nhất nên ở trung tâm của khu rừng này, không có sinh vật gì nào mà y không đánh bại được, vì thế trong bộ lạc có người nào muốn da thú và xương thú khan hiếm thì đều sẽ đến van cầu Lạc Tang.
Lạc Tang vừa thu thập vừa dùng khóe mắt liếc nhìn Mục Mộc, y nhìn thấy Mục Mộc nắm răng nanh trong tay, một cái răng nanh có chất lượng thấp kém.
Thật ra, vào mười mấy ngày trước, Lạc Tang đã phát hiện Mục Mộc thường lén lút mài cái răng nanh đó, Lạc Tang vốn định cho hắn một cái tốt nhất nhưng nhìn thấy Mục Mộc mài cái răng nanh thấp kém nọ rất là tốn sức nếu mà cho hắn cái răng nanh tốt nhất thì hắn chắc chắn sẽ mài không được, liền bỏ đi cái ý nghĩ kia.
Về phần tác dụng của việc Mục Mộc mài cái răng nanh thấp kém kia thì Lạc Tang không có hứng thú muốn biết, chàng nhóc mài mà thấy vui vẻ là được rồi.
Chờ thu dọn xong đồ đạc, Lạc Tang quay đầu lại, nhìn thấy Mục Mộc vẫn còn ngồi xổm ở góc tường nhìn y, y suy nghĩ một chút, từ từ đi qua.
Trong tay của Mục Mộc cầm con dao găm bán thành phẩm trong tư thế sẵn sàng, chờ Lạc Tang đến gần, hắn dồn sức cầm chủy thủ chém tới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook