Dị Thế Chi Tiện Nam Nhân
-
Chương 18: Gian nhà
Nhà của Lạc Tang ở ngoài rìa của bộ lạc, nơi này thì yên tĩnh hơn so với ở trong trung tâm của bộ lạc, xung quanh nhà ở cũng ít, khoảng cách của các ngôi nhà ở đều rất xa, mà còn xen kẽ rất nhiều đại thụ che trời có cành lá tươi tốt, có cảm giác như nông dân ở trong núi vậy.
Thời điểm bị Lạc Tang ôm bay ở trên trời thì Mục Mộc vẫn luôn quan sát con người và hoàn cảnh ở nơi này, phát hiện nơi này so với trong tưởng tượng của hắn thì tốt hơn nhiều, mọi người sống trong những nhà gỗ mà không phải nhà xây bằng đất, trên đường cũng có giống cái đang cưỡi ngựa, quần áo mà bọn họ mặc trên người không chỉ có da thú mà còn có vải vóc, có lẽ là trình độ văn minh như thời Trung cổ của trái đất, về phương diện văn hóa thì gần gũi với Châu Âu hơn, dù vậy cũng có giống cái ăn mặc tương tự trường sam cổ điển của Trung Quốc.
Khi đang bay qua một gian nhà màu trắng thì Mục Mộc bị hấp dẫn tầm mắt, đó là một ngôi nhà hai tầng còn có tầng áp mái, được xây dựng vô cùng tinh xảo và đẹp đẽ, bên trong sân nhỏ gieo trồng rất nhiều hoa cỏ, còn có một cái bàn đu dây quấn vòng quanh trên một cái cây, thấy thế nào cũng giống như một nhà biệt thự nhỏ.
Nhà này thật đẹp, tạo nên bầu không khí thật ấm cúng. Mục Mộc hi vọng nhà của Lạc Tang cũng giống như vậy, phải biết rằng trong một năm kế tiếp, hắn đều phải ở tại nhà của Lạc Tang.
Tuy nhiên lý tưởng là tốt đẹp nhưng thực tế thì tàn khốc.
Hàng rào gỗ màu đen cao bằng nửa người, cỏ dại mọc tràn lan ở trong sân, trên mặt đất lá rụng đầy, một tấm ván gỗ che kín miệng giếng, cùng một cái nhà gỗ màu đen mà khi trẻ em vẽ lên cũng thấy nó quá bình thường.
Nhà gỗ này bình thường như thế nào? Hình chữ nhật có đỉnh là một hình tam giác, chỉ đơn giản như vậy.
Mục Mộc giẫm trên lá rụng đứng ở trong sân nhìn gian nhà này, hắn nhìn thấy trước cửa sổ và cửa đều có mạng nhện, không cần nghĩ cũng biết bên trong tích tụ rất nhiều bụi, khiến người nhìn thấy liền không muốn đi vào.
Lạc Tang thấy rõ Mục Mộc không hài lòng, y có chút lúng túng kéo Mục Mộc đi vào nhà gỗ màu đen kia, Mục Mộc không tránh được bị y lôi kéo đi, chỉ có thể ở trong lòng tự an ủi mình: So với sơn động trong rừng rậm trung tâm kia thì tốt hơn rồi.
Tuy nhiên đẩy ra cửa gỗ dày nặng, đập vào tầm mắt là một cái nhà bếp trống trải, trong phòng bếp không có kệ bếp cũng không có bất kỳ đồ làm bếp nào, chỉ có ngay chính giữa dùng đá màu đen xếp thành một cái vòng tròn có hình dáng của hố lửa lớn, ở phía trên hố lửa là vĩ nướng, bên cạnh đặt một chiếc ghế gỗ màu đen lớn, góc nhà bếp thì củi được chất thành đống cao, toàn thể đơn sơ khiến Mục Mộc tưởng bản thân đã quay về lại sơn động kia.
Hai người thật không có chênh lệch bao nhiêu, chỉ có điều một là phá động thiên nhiên, một người là phá phòng nhân tạo.
” Anh rất nghèo? “. Mục Mộc liếc nhìn Lạc Tang, rõ ràng nhà của Lạc Lâm và Văn Sâm Đặc Tư rất là tao nhã và thanh lịch, không có đạo lý để cho Lạc Tang đặt mua một cái nhà ở kém cõi như vậy.
Thật ra Mục Mộc không biết là nhà ở của thú nhân đều là do bản thân xây dựng nên.
” Không, hẳn là có rất nhiều tiền “. Lạc Tang kéo Mục Mộc tiến vào buồng trong, sau đó mở tủ bát ra rồi lấy một cái hộp gỗ nhỏ màu đen nhét vào trong ngực của Mục Mộc: ” Tất cả tiền của anh đều ở nơi này, cho em “.
Hộp gỗ màu đen tuy rằng nhỏ nhưng rất giống cái hộp âm nhạc lớn, vô cùng nặng, Mục Mộc mở hộp gỗ ra nhìn vào, bên trong chứa khoảng ba mươi đến bốn mươi viên châu với ba màu khác nhau, trong đó viên châu màu đen là nhiều nhất, viên châu màu hồng nhạt, màu xanh lục … màu sắc rực rỡ thì ít hơn mà màu trắng là ít nhất.
Mục Mộc cầm lấy một viên châu màu đen đưa đến trước mắt nhìn kỹ, viên châu không phải rất tròn, bề ngoài cũng không phải là rất bóng loáng, nhưng trên vỏ lại phát ra ánh sáng bóng loáng.
” Trân châu đen? “. Mục Mộc không chắc chắn lắm.
” Ừ “. Lạc Tang gật đầu.
Dùng trân châu làm tiền sao? Mục Mộc thả hạt trân châu đen vào trong cái hộp nhỏ, hỏi Lạc Tang: ” Làm sao để đổi? “.
Trân châu đen nhiều như vậy, thì phải là không đáng giá tiền nhất nhưng ở trên địa cầu thì trân châu đen là đắt nhất.
” Mười viên trân châu trắng có thể đổi một viên trân châu màu sắc rực rỡ, mười viên trân châu màu sắc rực rỡ có thể đổi một viên trân châu đen “.
!! Trân châu đen là đắt nhất sao?! Mục Mộc giật mình, hắn đếm đếm số lượng trân châu màu đen, có hai mươi mốt viên.
“Một viên trân châu trắng có thể mua được thứ gì? “.
” Một con mồi cỡ trung “.
” Cỡ như một con lợn rừng lửa? “
” Ừ “.
Mục Mộc vì vậy bắt đầu tính toán, trân châu trong cái hộp nhỏ này đại khái có thể đổi khoảng 3,500 con heo.
Đây chính là một số tiền lớn! Mục Mộc vội vàng ôm chặt chẽ hộp gỗ đen vào trong lòng, cũng không chút khách khí mà tuyên bố với Lạc Tang: ” Của tôi! “.
” Tất cả đều cho em “. Lạc Tang cưng chìu nói, sau đó cúi đầu xuống hôn vào môi của Mục Mộc, Mục Mộc đối với y đột nhiên muốn hôn đã có chút miễn dịch, cho nên chỉ là cau mày cũng không có như lúc ban đầu lắc lư đầu qua lại để né tránh nữa.
Lạc Tang chỉ hôn một cái liền ngẩng đầu lên, Mục Mộc luôn luôn chán ghét y hôn quá sâu.
” Chúng ta sẽ sống hạnh phúc? ” Lạc Tang ở gần nhìn Mục Mộc, nghiêm túc bên trong còn mang theo khẩn cầu: ” Cho anh một cơ hội “.
Mục Mộc chán ghét quay đầu: ” Tôi có quyền từ chối sao? Tùy anh, dù sao cũng cùng một năm “.
Lạc Tang trầm mặc, ngón tay của y tinh tế chạm vào hai má mang xúc cảm nhẵn mịn của Mục Mộc, sau đó thở dài lùi ra khỏi người hắn.
” Anh biết em không hài lòng cái nhà này, ngày mai anh sẽ dẫn em đi lên núi chọn gỗ, nhà mới muốn dựng thành ra sao thì đều nghe lời em “. Lạc Tang nói xong xoay người đi ra ngoài: ” Em ngồi đi, anh quét dọn vệ sinh một chút “.
Mục Mộc trực tiếp ngồi xuống giường, không có một chút ý tứ nào đi hỗ trợ quét dọn, dù sao, Lạc Tang rất thích hầu hạ hắn.
Nghe tiếng động quét dọn của Lạc Tang ở bên ngoài, Mục Mộc ôm hộp gỗ đen nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn từ cửa sổ lại vừa vặn có thể nhìn thấy tòa biệt thự nhỏ tinh xảo màu trắng nọ nửa ẩn giấu ở phía sau cây, trùng hợp chính là tòa nhà kia cũng có một cửa sổ đối diện với nơi này.
Xem ra buổi tối ngủ phải đóng cửa sổ lại. Mục Mộc mặt lạnh nghĩ, hắn không hi vọng tình cảnh lúng túng mình bị đàn ông đè xuống giường thao bị người khác nhìn thấy.
Mục Mộc không nghĩ rằng Lạc Tang thật có thể tôn trọng ý nguyện của hắn không động vào hắn, người đàn ông này liền giống như chó điên, đến khi phát tình thì hoàn toàn nghe không vào tiếng người, thích liếm toàn thân của hắn cũng liền thôi, còn rất thường biến ra răng nanh sắc nhọn, Mục Mộc bởi vậy đã bị y cắn bị thương khoảng bốn, năm lần, tuy rằng đều thương tổn rất nhẹ, nhưng vẫn làm Mục Mộc rất chán ghét, hắn cũng không phải cuồng bị hành hạ.
Đương nhiên là Lạc Tang không phải cố ý, đó là thoải mái đến mức tận cùng không thể cưỡng lại được, y vẫn luôn không dám nói với Mục Mộc, từ lần thứ nhất y nhìn thấy hắn lên liền cảm thấy ăn hắn rất ngon.
Có thể khiến người ta hứng khởi muốn ăn loại ăn ngon kia. E rằng Mục Mộc thật nói đúng, y quả thật có chút biến thái, chỉ biến thái nhằm vào Mục Mộc mà thôi.
Lạc Tang làm việc lưu loát thu dọn gian nhà, bởi vì đồ dùng trong nhà rất ít, cho nên gian nhà rất nhanh liền bị y sửa sang lại xong, còn tràn đầy cỏ dại và lá rụng ở trong sân, Lạc Tang dự định sau khi xây lại nhà ở xong thì sẽ lại đến thu dọn.
Giống cái đều rất thích trồng một vườn rau nhỏ tại bên trong sân để giải trí, Lạc Tang dự định cũng làm cho Mục Mộc một cái, biết đâu hắn sẽ thích.
Lạc Tang đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Mục Mộc đổ trân châu ở trên giường đang lấy tay đùa bỡn vui chơi, mà ánh mắt có chút trống rỗng mà dáng vẻ thì không yên lòng.
” Anh đi ra ngoài săn thú, em hãy ngoan ngoãn ở nhà “. Lạc Tang nói xong chần chờ một chút, không yên lòng dặn: ” Đừng nghĩ chạy, trên người em có mùi của anh, không quan tâm em chạy được bao xa thì anh cũng đều có thể bắt được em “.
Mục Mộc đang gảy trân châu liền ngừng lại, tâm tư chạy trốn còn chưa hết hẳn thì thành công bị câu nói này của Lạc Tang làm cho đang sống thì bị chặt đứt một hơi cuối cùng.
” Đã nghe chưa? “.
” A “. Lười biếng đáp lại.
Lạc Tang ra cửa, Mục Mộc nằm ở trên giường liền chơi trân châu một hồi, sau đó tay không kiềm hãm được sờ lên bụng dưới đang ấm nóng của mình.
Nơi này càng ngày càng ấm, Mục Mộc nhớ tới lúc hắn mới vừa học đại học, mùa đông bắt chước người khác ở sau lưng dán một cái miếng dán ấm áp, ấm áp dễ chịu rất thoải mái, vậy ở bụng chính là cảm giác như vậy đi.
Nhưng mà thân thể thoải mái, trong lòng lại lo lắng muốn chết.
Nếu không lại thử ói ra? Mục Mộc nghĩ như vậy từ trên giường lên đi tới bên cửa sổ, đem ngón tay đưa vào trong cổ họng liều mạng móc ra, ép buộc chính mình nôn mửa, hắn là người đối với người khác có thể tàn nhẫn, đối với bản thân cũng có thể tàn nhẫn, cho nên nhẫn nhịn khó chịu móc trong cổ họng ra một trận, quả thật hắn ói ra không ít nhưng lác đác không biết ói là thứ gì.
Ói ra, ụa, ói ra. Mục Mộc nằm nhoài trên bệ cửa sổ nhìn bãi nôn ở trên cỏ, rõ ràng là rất ghê tởm nhưng hắn lại thấy an lòng hơn, thế mà lại đưa tay mò xuống bụng, vẫn hơi nóng giống như đang dán miếng ấm áp vậy.
Đáng hận! Mục Mộc dùng sức đấm vào tường.
Đáng hận, đáng hận, đáng hận!
Đấm vào tường, đấm vào tường, đấm vào tường!
” Anh là bạn lữ của Lạc Tang? “. Một giọng nói trong trẻo đột nhiên truyền đến, Mục Mộc sầm mặt quay sang nhìn về phương hướng có giọng nói truyền tới.
Đó là một thiếu niên khoảng tầm mười sáu hoặc mười bảy tuổi, mái tóc dài màu đen ở sau gáy được tết thành □□ hoa bện, một thân khỏe mạnh, da màu vàng nhạt, ngũ quan tuấn tú, chân tay thon dài, vừa nhìn chính là loại thanh niênkia rất yên tĩnh và ngoan ngoãn.
Thiếu niên đáng yêu liếc nhìn bãi nôn ở trên bãi cỏ, liền ngẩng đầu nhìn Mục Mộc: ” Nôn nghén?! “.
” Nôn nghén nmb! ” Mục Mộc gào thét, thực sự là hết chuyện để nói, hắn hiện tại không muốn nghe thấy chuyện này nhất.
” Không mang thai? “. Thiếu niên đáng yêu nghiêng đầu.
” Không phải! “.
” Ồ “. Thiếu niên đáng yêu cúi đầu liền xoắn đầu ngón tay của mình, tròng mắt màu vàng sậm trong ánh mặt trời chiếu rọi xuống phản chiếu thành ánh sánh đẹp mắt, xinh đẹp như viên pha lê.
Thiếu niên liền ngẩng đầu nhìn Mục Mộc một chút, ánh mắt có chút phức tạp, sau đó cậu ta quay người đi, bước đi chậm rãi.
Mục Mộc lúc này mới phát hiện cách đó không xa dưới tàng cây đứng một người thanh niên, có cùng màu da vàng nhạt giống với thiếu niên đáng yêu, mái tóc ngắn màu đen gọn gàng, ngũ quan đoan chính, nghiêm túc và thận trọng, thoạt nhìn rất nghiêm chỉnh.
Thiếu niên đáng yêu cúi đầu đi tới bên người thanh niên, thanh niên bình tĩnh nhìn Mục Mộc cũng khẽ gật đầu với hắn, sau đó biến thành một con báo đen lớn ngồi xổm xuống tại trước người thiếu niên đáng yêu.
Mục Mộc không khỏi trợn to hai mắt, kinh ngạc nhìn người này cùng hình thú của Lạc Tang cực kỳ tương tự chính là báo đen lớn, mới đột nhiên nhớ tới Lạc Tang cũng là da màu vàng nhạt, tròng mắt màu vàng sậm và mái tóc màu đen.
Là bà con của Lạc Tang sao? Mục Mộc nghĩ như vậy, nhìn thiếu niên đáng yêu bò lên trên lưng của báo đen lớn rồi cưỡi nó nhanh chóng biến mất ở cuối đường rộng lớn.
Hai người đến rất vội vã mà đi cũng vội vã.
Mục Mộc cũng không phải rất chú ý đến hai người kia, hiện tại hắn đang bị chuyện bụng toả nhiệt làm cho phát điên rồi.
Hắn không muốn trở thành quái vật, hắn không thuộc về thế giới này, cũng không muốn dung nhập, hắn chỉ muốn quay trở lại địa cầu, nơi đó có phụ nữ, có ti vi, có điện thoại di động, có thức ăn ngon, có ô tô.
Mục Mộc hiện tại đang hồi tưởng những ngày tháng trước đây đã từng sống ở địa cầu, cảm thấy giống như là thiên đường vậy.
Cho nên hắn phải đi về, hắn không thể là một thành phần trong đám quái vật này được!
Mục Mộc dứt khoát quay người đi đến nhà bếp, lựa chọn bên trong một đống củi đang chất đống ở góc bếp, cho đến khi tìm thấy một cây củi, cầm lên và cảm thấy tốt.
Nếu như túi thai gì đó chính là sinh trưởng tại trong cơ thể của hắn, như vậy hắn bất kể như thế nào cũng phải bóp chết nó!.
Mục Mộc cắn răng cầm cây củi hung hăng đánh xuống bụng của mình!
Thời điểm bị Lạc Tang ôm bay ở trên trời thì Mục Mộc vẫn luôn quan sát con người và hoàn cảnh ở nơi này, phát hiện nơi này so với trong tưởng tượng của hắn thì tốt hơn nhiều, mọi người sống trong những nhà gỗ mà không phải nhà xây bằng đất, trên đường cũng có giống cái đang cưỡi ngựa, quần áo mà bọn họ mặc trên người không chỉ có da thú mà còn có vải vóc, có lẽ là trình độ văn minh như thời Trung cổ của trái đất, về phương diện văn hóa thì gần gũi với Châu Âu hơn, dù vậy cũng có giống cái ăn mặc tương tự trường sam cổ điển của Trung Quốc.
Khi đang bay qua một gian nhà màu trắng thì Mục Mộc bị hấp dẫn tầm mắt, đó là một ngôi nhà hai tầng còn có tầng áp mái, được xây dựng vô cùng tinh xảo và đẹp đẽ, bên trong sân nhỏ gieo trồng rất nhiều hoa cỏ, còn có một cái bàn đu dây quấn vòng quanh trên một cái cây, thấy thế nào cũng giống như một nhà biệt thự nhỏ.
Nhà này thật đẹp, tạo nên bầu không khí thật ấm cúng. Mục Mộc hi vọng nhà của Lạc Tang cũng giống như vậy, phải biết rằng trong một năm kế tiếp, hắn đều phải ở tại nhà của Lạc Tang.
Tuy nhiên lý tưởng là tốt đẹp nhưng thực tế thì tàn khốc.
Hàng rào gỗ màu đen cao bằng nửa người, cỏ dại mọc tràn lan ở trong sân, trên mặt đất lá rụng đầy, một tấm ván gỗ che kín miệng giếng, cùng một cái nhà gỗ màu đen mà khi trẻ em vẽ lên cũng thấy nó quá bình thường.
Nhà gỗ này bình thường như thế nào? Hình chữ nhật có đỉnh là một hình tam giác, chỉ đơn giản như vậy.
Mục Mộc giẫm trên lá rụng đứng ở trong sân nhìn gian nhà này, hắn nhìn thấy trước cửa sổ và cửa đều có mạng nhện, không cần nghĩ cũng biết bên trong tích tụ rất nhiều bụi, khiến người nhìn thấy liền không muốn đi vào.
Lạc Tang thấy rõ Mục Mộc không hài lòng, y có chút lúng túng kéo Mục Mộc đi vào nhà gỗ màu đen kia, Mục Mộc không tránh được bị y lôi kéo đi, chỉ có thể ở trong lòng tự an ủi mình: So với sơn động trong rừng rậm trung tâm kia thì tốt hơn rồi.
Tuy nhiên đẩy ra cửa gỗ dày nặng, đập vào tầm mắt là một cái nhà bếp trống trải, trong phòng bếp không có kệ bếp cũng không có bất kỳ đồ làm bếp nào, chỉ có ngay chính giữa dùng đá màu đen xếp thành một cái vòng tròn có hình dáng của hố lửa lớn, ở phía trên hố lửa là vĩ nướng, bên cạnh đặt một chiếc ghế gỗ màu đen lớn, góc nhà bếp thì củi được chất thành đống cao, toàn thể đơn sơ khiến Mục Mộc tưởng bản thân đã quay về lại sơn động kia.
Hai người thật không có chênh lệch bao nhiêu, chỉ có điều một là phá động thiên nhiên, một người là phá phòng nhân tạo.
” Anh rất nghèo? “. Mục Mộc liếc nhìn Lạc Tang, rõ ràng nhà của Lạc Lâm và Văn Sâm Đặc Tư rất là tao nhã và thanh lịch, không có đạo lý để cho Lạc Tang đặt mua một cái nhà ở kém cõi như vậy.
Thật ra Mục Mộc không biết là nhà ở của thú nhân đều là do bản thân xây dựng nên.
” Không, hẳn là có rất nhiều tiền “. Lạc Tang kéo Mục Mộc tiến vào buồng trong, sau đó mở tủ bát ra rồi lấy một cái hộp gỗ nhỏ màu đen nhét vào trong ngực của Mục Mộc: ” Tất cả tiền của anh đều ở nơi này, cho em “.
Hộp gỗ màu đen tuy rằng nhỏ nhưng rất giống cái hộp âm nhạc lớn, vô cùng nặng, Mục Mộc mở hộp gỗ ra nhìn vào, bên trong chứa khoảng ba mươi đến bốn mươi viên châu với ba màu khác nhau, trong đó viên châu màu đen là nhiều nhất, viên châu màu hồng nhạt, màu xanh lục … màu sắc rực rỡ thì ít hơn mà màu trắng là ít nhất.
Mục Mộc cầm lấy một viên châu màu đen đưa đến trước mắt nhìn kỹ, viên châu không phải rất tròn, bề ngoài cũng không phải là rất bóng loáng, nhưng trên vỏ lại phát ra ánh sáng bóng loáng.
” Trân châu đen? “. Mục Mộc không chắc chắn lắm.
” Ừ “. Lạc Tang gật đầu.
Dùng trân châu làm tiền sao? Mục Mộc thả hạt trân châu đen vào trong cái hộp nhỏ, hỏi Lạc Tang: ” Làm sao để đổi? “.
Trân châu đen nhiều như vậy, thì phải là không đáng giá tiền nhất nhưng ở trên địa cầu thì trân châu đen là đắt nhất.
” Mười viên trân châu trắng có thể đổi một viên trân châu màu sắc rực rỡ, mười viên trân châu màu sắc rực rỡ có thể đổi một viên trân châu đen “.
!! Trân châu đen là đắt nhất sao?! Mục Mộc giật mình, hắn đếm đếm số lượng trân châu màu đen, có hai mươi mốt viên.
“Một viên trân châu trắng có thể mua được thứ gì? “.
” Một con mồi cỡ trung “.
” Cỡ như một con lợn rừng lửa? “
” Ừ “.
Mục Mộc vì vậy bắt đầu tính toán, trân châu trong cái hộp nhỏ này đại khái có thể đổi khoảng 3,500 con heo.
Đây chính là một số tiền lớn! Mục Mộc vội vàng ôm chặt chẽ hộp gỗ đen vào trong lòng, cũng không chút khách khí mà tuyên bố với Lạc Tang: ” Của tôi! “.
” Tất cả đều cho em “. Lạc Tang cưng chìu nói, sau đó cúi đầu xuống hôn vào môi của Mục Mộc, Mục Mộc đối với y đột nhiên muốn hôn đã có chút miễn dịch, cho nên chỉ là cau mày cũng không có như lúc ban đầu lắc lư đầu qua lại để né tránh nữa.
Lạc Tang chỉ hôn một cái liền ngẩng đầu lên, Mục Mộc luôn luôn chán ghét y hôn quá sâu.
” Chúng ta sẽ sống hạnh phúc? ” Lạc Tang ở gần nhìn Mục Mộc, nghiêm túc bên trong còn mang theo khẩn cầu: ” Cho anh một cơ hội “.
Mục Mộc chán ghét quay đầu: ” Tôi có quyền từ chối sao? Tùy anh, dù sao cũng cùng một năm “.
Lạc Tang trầm mặc, ngón tay của y tinh tế chạm vào hai má mang xúc cảm nhẵn mịn của Mục Mộc, sau đó thở dài lùi ra khỏi người hắn.
” Anh biết em không hài lòng cái nhà này, ngày mai anh sẽ dẫn em đi lên núi chọn gỗ, nhà mới muốn dựng thành ra sao thì đều nghe lời em “. Lạc Tang nói xong xoay người đi ra ngoài: ” Em ngồi đi, anh quét dọn vệ sinh một chút “.
Mục Mộc trực tiếp ngồi xuống giường, không có một chút ý tứ nào đi hỗ trợ quét dọn, dù sao, Lạc Tang rất thích hầu hạ hắn.
Nghe tiếng động quét dọn của Lạc Tang ở bên ngoài, Mục Mộc ôm hộp gỗ đen nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn từ cửa sổ lại vừa vặn có thể nhìn thấy tòa biệt thự nhỏ tinh xảo màu trắng nọ nửa ẩn giấu ở phía sau cây, trùng hợp chính là tòa nhà kia cũng có một cửa sổ đối diện với nơi này.
Xem ra buổi tối ngủ phải đóng cửa sổ lại. Mục Mộc mặt lạnh nghĩ, hắn không hi vọng tình cảnh lúng túng mình bị đàn ông đè xuống giường thao bị người khác nhìn thấy.
Mục Mộc không nghĩ rằng Lạc Tang thật có thể tôn trọng ý nguyện của hắn không động vào hắn, người đàn ông này liền giống như chó điên, đến khi phát tình thì hoàn toàn nghe không vào tiếng người, thích liếm toàn thân của hắn cũng liền thôi, còn rất thường biến ra răng nanh sắc nhọn, Mục Mộc bởi vậy đã bị y cắn bị thương khoảng bốn, năm lần, tuy rằng đều thương tổn rất nhẹ, nhưng vẫn làm Mục Mộc rất chán ghét, hắn cũng không phải cuồng bị hành hạ.
Đương nhiên là Lạc Tang không phải cố ý, đó là thoải mái đến mức tận cùng không thể cưỡng lại được, y vẫn luôn không dám nói với Mục Mộc, từ lần thứ nhất y nhìn thấy hắn lên liền cảm thấy ăn hắn rất ngon.
Có thể khiến người ta hứng khởi muốn ăn loại ăn ngon kia. E rằng Mục Mộc thật nói đúng, y quả thật có chút biến thái, chỉ biến thái nhằm vào Mục Mộc mà thôi.
Lạc Tang làm việc lưu loát thu dọn gian nhà, bởi vì đồ dùng trong nhà rất ít, cho nên gian nhà rất nhanh liền bị y sửa sang lại xong, còn tràn đầy cỏ dại và lá rụng ở trong sân, Lạc Tang dự định sau khi xây lại nhà ở xong thì sẽ lại đến thu dọn.
Giống cái đều rất thích trồng một vườn rau nhỏ tại bên trong sân để giải trí, Lạc Tang dự định cũng làm cho Mục Mộc một cái, biết đâu hắn sẽ thích.
Lạc Tang đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Mục Mộc đổ trân châu ở trên giường đang lấy tay đùa bỡn vui chơi, mà ánh mắt có chút trống rỗng mà dáng vẻ thì không yên lòng.
” Anh đi ra ngoài săn thú, em hãy ngoan ngoãn ở nhà “. Lạc Tang nói xong chần chờ một chút, không yên lòng dặn: ” Đừng nghĩ chạy, trên người em có mùi của anh, không quan tâm em chạy được bao xa thì anh cũng đều có thể bắt được em “.
Mục Mộc đang gảy trân châu liền ngừng lại, tâm tư chạy trốn còn chưa hết hẳn thì thành công bị câu nói này của Lạc Tang làm cho đang sống thì bị chặt đứt một hơi cuối cùng.
” Đã nghe chưa? “.
” A “. Lười biếng đáp lại.
Lạc Tang ra cửa, Mục Mộc nằm ở trên giường liền chơi trân châu một hồi, sau đó tay không kiềm hãm được sờ lên bụng dưới đang ấm nóng của mình.
Nơi này càng ngày càng ấm, Mục Mộc nhớ tới lúc hắn mới vừa học đại học, mùa đông bắt chước người khác ở sau lưng dán một cái miếng dán ấm áp, ấm áp dễ chịu rất thoải mái, vậy ở bụng chính là cảm giác như vậy đi.
Nhưng mà thân thể thoải mái, trong lòng lại lo lắng muốn chết.
Nếu không lại thử ói ra? Mục Mộc nghĩ như vậy từ trên giường lên đi tới bên cửa sổ, đem ngón tay đưa vào trong cổ họng liều mạng móc ra, ép buộc chính mình nôn mửa, hắn là người đối với người khác có thể tàn nhẫn, đối với bản thân cũng có thể tàn nhẫn, cho nên nhẫn nhịn khó chịu móc trong cổ họng ra một trận, quả thật hắn ói ra không ít nhưng lác đác không biết ói là thứ gì.
Ói ra, ụa, ói ra. Mục Mộc nằm nhoài trên bệ cửa sổ nhìn bãi nôn ở trên cỏ, rõ ràng là rất ghê tởm nhưng hắn lại thấy an lòng hơn, thế mà lại đưa tay mò xuống bụng, vẫn hơi nóng giống như đang dán miếng ấm áp vậy.
Đáng hận! Mục Mộc dùng sức đấm vào tường.
Đáng hận, đáng hận, đáng hận!
Đấm vào tường, đấm vào tường, đấm vào tường!
” Anh là bạn lữ của Lạc Tang? “. Một giọng nói trong trẻo đột nhiên truyền đến, Mục Mộc sầm mặt quay sang nhìn về phương hướng có giọng nói truyền tới.
Đó là một thiếu niên khoảng tầm mười sáu hoặc mười bảy tuổi, mái tóc dài màu đen ở sau gáy được tết thành □□ hoa bện, một thân khỏe mạnh, da màu vàng nhạt, ngũ quan tuấn tú, chân tay thon dài, vừa nhìn chính là loại thanh niênkia rất yên tĩnh và ngoan ngoãn.
Thiếu niên đáng yêu liếc nhìn bãi nôn ở trên bãi cỏ, liền ngẩng đầu nhìn Mục Mộc: ” Nôn nghén?! “.
” Nôn nghén nmb! ” Mục Mộc gào thét, thực sự là hết chuyện để nói, hắn hiện tại không muốn nghe thấy chuyện này nhất.
” Không mang thai? “. Thiếu niên đáng yêu nghiêng đầu.
” Không phải! “.
” Ồ “. Thiếu niên đáng yêu cúi đầu liền xoắn đầu ngón tay của mình, tròng mắt màu vàng sậm trong ánh mặt trời chiếu rọi xuống phản chiếu thành ánh sánh đẹp mắt, xinh đẹp như viên pha lê.
Thiếu niên liền ngẩng đầu nhìn Mục Mộc một chút, ánh mắt có chút phức tạp, sau đó cậu ta quay người đi, bước đi chậm rãi.
Mục Mộc lúc này mới phát hiện cách đó không xa dưới tàng cây đứng một người thanh niên, có cùng màu da vàng nhạt giống với thiếu niên đáng yêu, mái tóc ngắn màu đen gọn gàng, ngũ quan đoan chính, nghiêm túc và thận trọng, thoạt nhìn rất nghiêm chỉnh.
Thiếu niên đáng yêu cúi đầu đi tới bên người thanh niên, thanh niên bình tĩnh nhìn Mục Mộc cũng khẽ gật đầu với hắn, sau đó biến thành một con báo đen lớn ngồi xổm xuống tại trước người thiếu niên đáng yêu.
Mục Mộc không khỏi trợn to hai mắt, kinh ngạc nhìn người này cùng hình thú của Lạc Tang cực kỳ tương tự chính là báo đen lớn, mới đột nhiên nhớ tới Lạc Tang cũng là da màu vàng nhạt, tròng mắt màu vàng sậm và mái tóc màu đen.
Là bà con của Lạc Tang sao? Mục Mộc nghĩ như vậy, nhìn thiếu niên đáng yêu bò lên trên lưng của báo đen lớn rồi cưỡi nó nhanh chóng biến mất ở cuối đường rộng lớn.
Hai người đến rất vội vã mà đi cũng vội vã.
Mục Mộc cũng không phải rất chú ý đến hai người kia, hiện tại hắn đang bị chuyện bụng toả nhiệt làm cho phát điên rồi.
Hắn không muốn trở thành quái vật, hắn không thuộc về thế giới này, cũng không muốn dung nhập, hắn chỉ muốn quay trở lại địa cầu, nơi đó có phụ nữ, có ti vi, có điện thoại di động, có thức ăn ngon, có ô tô.
Mục Mộc hiện tại đang hồi tưởng những ngày tháng trước đây đã từng sống ở địa cầu, cảm thấy giống như là thiên đường vậy.
Cho nên hắn phải đi về, hắn không thể là một thành phần trong đám quái vật này được!
Mục Mộc dứt khoát quay người đi đến nhà bếp, lựa chọn bên trong một đống củi đang chất đống ở góc bếp, cho đến khi tìm thấy một cây củi, cầm lên và cảm thấy tốt.
Nếu như túi thai gì đó chính là sinh trưởng tại trong cơ thể của hắn, như vậy hắn bất kể như thế nào cũng phải bóp chết nó!.
Mục Mộc cắn răng cầm cây củi hung hăng đánh xuống bụng của mình!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook