Dị Thế Chi Thành Thần Lộ | Con Đường Trở Thành Thần
-
Chương 25: Tìm đánh
Sau khi phân phát thức ăn miễn phí xong, Lục Vũ để cho đám nô lệ đi ngủ, mà bản thân hắn, thì vào Hệ thống vị diện giao dịch liên hệ với Huyết Ma.
“Ta đã bắt đầu tu chân rồi!” Lục Vũ hưng phấn mở miệng.
“Chúc mừng ngươi, thành tích thế nào?” Huyết Ma cười tủm tỉm trả lời.
“Coi như cũng không tồi, nhưng ta hiểu biết quá ít về tu chân.” Lục Vũ bất đắc dĩ.
“Ngươi không gia nhập môn phái tu chân sao? Nói như vậy, hiểu biết về tu chân bị thiếu hụt cũng là bình thường, bất quá, ta nhớ sư phụ ngươi có để lại cho ngươi cái gì đó, hẳn là có tương quan giới thiệu.”
Lục Vũ nghĩ tới chiếc nhẫn không gian mà mình không thể mở ra, lập tức gật gật đầu, lại hỏi: “Huyết Ma, ngươi có biết ma pháp không?”
“Đương nhiên biết… Như thế nào, ngươi muốn tìm hiểu à?”
“Đúng vậy, ta cảm thấy ma pháp rất mới mẻ, muốn hỏi thăm một chút.” Lục Vũ lập tức trả lời.
“Kỳ thật chỗ này của ta, có thể nói là một vị diện ma pháp, nhân loại tu luyện ma pháp, lợi dụng nguyên tố trong không khí để tiến hành công kích, sẽ lãng phí rất nhiều năng lượng… Hơn nữa, ma pháp sư chỉ dựa vào ngoại lực, cho nên tu luyện tới cảnh giới pháp thần sẽ không thể tiến thêm một bước nữa, mà pháp thần cũng chỉ có thể sống tám trăm năm mà thôi, đương nhiên, ta đã giỏi hơn pháp thần một bậc.” Huyết Ma mở miệng, nếu không vì nguyên nhân này, sao hắn có thể trở thành chúa tể của vị diện này chứ?
“Tốc độ tu luyện ma pháp có phải rất nhanh hay không?” Lục Vũ lại hỏi.
“Ngươi có một sư phụ tốt như vậy, còn muốn học ma pháp làm gì? Cố gắng tu chân cho tốt đi! Phải biết, ma pháp ở trung cấp vị diện tương đối thịnh hành, trên cơ bản, cao cấp vị diện đều là tu chân, mà pháp thần, cũng chỉ tương đương với Nguyên Anh kỳ mà thôi, chẳng lẽ ngươi muốn dừng lại tại Nguyên Anh kỳ sao?”
Vậy tại sao vị diện mình đang ở chỉ có ma pháp? Lục Vũ nhíu mày, hắn cảm thấy mình vẫn chưa hiểu gì về thế giới này cả, vị diện này – chẳng lẽ có bí mật gì đó?
“Hiện tại ngươi chỉ cần chuyên tâm tu luyện là được, dù sao thực lực mới là quan trọng nhất, đúng rồi, ta sẽ cho ngươi một viên linh châu, nó có thể cảm giác mật độ linh khí xung quanh, màu càng đậm thì mật độ linh khí càng cao, chỉ sợ ngươi không thể đoạt được vị trí tốt nhất, nhưng vẫn có thể dựa vào nó mà chọn được một nơi có linh khí tương đối nồng đậm.” Huyết Ma đột nhiên lấy ra một hạt châu.
“Thứ này rất quý trọng phải không? Hiện tại ta không có gì cả…”
“Không có gì, thật ra thứ này cũng là sư phụ ngươi cho ta, lúc trước hắn tìm được một bảo địa tu luyện, nơi đó linh khí rất nồng đậm, khiến cho viên linh châu biến thành màu đen… Nhưng tới phiên ta thì chỉ tới màu tím mà thôi, dù sao trung cấp vị diện cũng không thể so sánh với cao cấp vị diện.”
“Cám ơn!” Lục Vũ mở miệng, cuối cùng vẫn phải nhận không hạt châu kia, trong Hệ thống vị mặt giao dịch, hạt châu này có kích thước cỡ một quả trứng gà, phát ra màu trắng nhu hòa.
Nhưng, khi hắn vừa ra khỏi Hệ thống vị diện giao dịch, hạt châu này lập tức biến thành màu đen.
Đừng nói là, quán ăn này của hắn chính là bảo địa tu luyện trong truyền thuyết!
Hay là, bởi vì vị diện này không có tu chân, nên linh khí cực kỳ nồng đậm?
Lục Vũ ổn định tâm tình kích động, quyết định không nên lãng phí vận may như vậy, cố gắng tu luyện cho thật tốt!
…
Quán ăn của Lục Vũ khai trương cũng gần một tháng, lúc đầu, có rất nhiều người quan sát, nhưng không có bao nhiêu người mua. Còn bây giờ lại hoàn toàn khác, quán ăn này vô cùng nổi tiếng, thậm chí hắn khó có thể tưởng tượng nổi! Mỗi ngày khai trương mười giờ, trong mười giờ này, đám nô lệ không có một chút nào nhàn rỗi, bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Bởi vì trong quán không đủ bàn ghế, nên có rất nhiều người cầm chén cầm thao đến mua đồ ăn mang về nhà, cho dù vậy, trong quán vẫn náo nhiệt không có chỗ chen chân, Lục Vũ chỉ đứng trên lầu mà quan sát tình hình quán ăn.
Khoảng thời gian một tháng, Lục Vũ vẫn luôn cố gắng tu luyện, hiện giờ đã đạt tới Luyện Khí tầng 6, mà tu luyện cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, hắn liền nhân cơ hội này luyện tập phép thuật.
Ma pháp chỉ dùng tinh thần lực vẽ ma pháp trận để dẫn dắt ma pháp nguyên tố trong không khí tiến hành công kích, còn tu chân thì lợi dụng năng lượng trong cơ thể mình tiến hành công kích.
Nếu chỉ nhìn bề ngoài, thì ma pháp có vẻ mạnh hơn tu chân, nhưng lực công kích lại không biết được, bởi vì sau khi phát động ma pháp, ma pháp sư không thể khống chế ma pháp đó nữa, nhưng tu chân giả lại có thể khống chế phép thuật mà mình đã phát động. Ví dụ như, dùng băng tiễn đả thương người khác, ma pháp sư có thể trong nháy mắt phát ra hơn ngàn vạn băng tiễn, nhưng độ chính xác và lực công kích lại không thể cam đoan, còn tu chân giả chỉ có thể phát ra một băng tiễn, nhưng nó sẽ đuổi theo địch nhân cho đến khi tu chân giả kiệt lực thì thôi…
Mặt khác, còn có một vài bí quyết lợi dụng lực lượng thuần âm tự thân mà tu luyện… Mỗi dạng, đều khiến cho Lục Vũ trầm mê trong đó, chỉ tập trung tu luyện mà không quan tâm đến chuyện khác.
Lục Vũ tu luyện cả ngày, mỗi ngày xuất hiện trong quán ăn còn không đến một giờ, nhưng quán ăn của hắn càng ngày càng nổi danh.
“Các ngươi biết tin gì chưa, gần đây thành đông mới mở một quán ăn, hương vị thức ăn ở đó rất tuyệt, giá cả lại phù hợp với túi tiền nữa!”
“Ta cũng từng ăn thử rồi, thịt nướng ở đó rất thơm, ngon đến mức ta muốn nuốt đầu lưỡi của mình luôn!”
“Mấy món kia, cho tới bây giờ ta còn chưa thấy qua đâu, nghe nói là đồ ăn vặt ở Liên Minh Tự Do phía nam.”
“Thật hả, trách không được ở đây không có, nhưng lại có cơm chiên… Ta lần đầu biết được thì ra cơm cũng có thể chiên ăn.”
“Nghe nói ở Liên Minh Tự Do, tùy tay gieo trồng một ít thóc cũng có thể thu hoạch một lượng lớn gạo, tài nguyên dồi dào, người ở đó cũng rất có tiền, tại sao bọn họ lại đến đây mở quán chứ?”
“Ai biết được, có lẽ chủ quán đã đắc tội với quý tộc ở đó?”
“Ta đã nhìn thấy vị chủ quán kia, bộ dạng hình như là ma pháp sư, không giống dược sư, có lẽ hắn gây chuyện ở phía nam nên mới chạy trốn lên đây?”
“Mặc kệ nó, chỉ cần đồ ăn ngon là được, không phải sao?”
…
Lâm Tái vừa mới “Dưỡng” thương xong, ra khỏi cửa liền nghe thấy có người nghị luận về một quán ăn mới mở.
Tuy trên người hắn đều là thịt béo, nhưng trong đầu hắn cũng không chỉ có mỡ, bởi vậy, sau khi phát hiện cha mình hình như không muốn tiếp xúc với áo bào trắng pháp sư kia, hắn liền bày ra một loạt sự tình, sau đó dọn ra khỏi phủ thành chủ.
Có lẽ khi cha hắn đối mặt với hắn luôn lộ ra vẻ mặt quỷ dị hoặc là áy náy hoặc là yêu thương, nhưng hắn biết rõ, cha hắn không có ác ý, vì vậy, hắn cũng không quan tâm cha hắn đang giấu giếm chuyện gì. Do đó, hắn mới tạo nên câu chuyện “Anh hùng cứu mỹ nhân”, sau khi cứu về liền bị nô lệ đánh, còn thuận tiện va chạm vị áo bào trắng pháp sư xinh đẹp cao quý kia.
Hiện giờ, em trai em gái hắn đã bị vị áo bào trắng pháp sư – Elina mê hoặc trở thành bạn tốt của nhau rồi, có lẽ sau khi hắn chảy nước miếng hô một tiếng “Tiểu mỹ nhân”, thì bọn họ sẽ không bao giờ muốn gặp lại hắn nữa!
Nhưng, vết thương của hắn cũng đã đến lúc lành lại… Lâm Tái dạo một vòng trên đường cái, quyết định đi đến quán ăn nổi danh kia nhìn một chút, hắn là người “Thích náo nhiệt”, có chuyện mới mẻ như vậy, không thể không đi tìm hiểu.
Về phần tại sao hắn không an phận mà sống lại cố tình gây chuyện thị phi khắp nơi… Hình như, tất cả mọi người đều cảm thấy hắn chỉ cần làm một đại thiếu gia ăn chơi trác táng là được, một khi đã như vậy, hắn đương nhiên sẽ làm theo ý mình.
Tên của quán ăn kia rất đơn giản – Quán Ăn Ngon, Lâm Tái còn chưa lại gần, đã ngửi thấy mùi thơm xông vào mũi.
Đối với dân chúng bình thường của thành Kerr mà nói, mỹ vị cách bọn họ rất xa, bọn họ chỉ cần ăn no bụng mà thôi, nhưng đối với Lâm Tái mà nói, từ nhỏ đến lớn hắn đã ăn vô số mỹ vị.
Giữa trưa, Lâm Tái ăn một con heo sữa nướng.
Dùng mật ong đặc chế quét lên con heo sữa, tiếp theo nhồi thảo mộc đầy bụng nó, sau đó dùng một loại lá cây đại thụ bọc nó lại rồi bỏ vào đống than hồng, lại phủ thêm một lớp than ở trên, chờ thêm vài giờ, heo sữa nướng ra lò, mùi thơm kia bao phủ cả quán ăn!
“Ngươi, mỗi món lấy cho ta một phần.” Lâm Tái chỉ vào một thủ hạ đứng phía sau mình mở miệng, hiện tại quán ăn này quá bận rộn quá náo nhiệt, một người gầy muốn chen vào cũng không dễ dàng, chớ nói chi là một người mập mạp như hắn, nếu hắn tự mình chen vào, không cẩn thận, có thể bị ép thành người gầy luôn?
Hương vị… Thật sự rất ngon! Lâm Tái thèm ăn, bởi vậy thủ hạ của hắn chen vào mua đồ ăn, còn hắn thì ăn sạch những món còn lại.
Lúc bắt đầu, Lâm Tái cũng chỉ cảm thấy mùi vị không tệ mà thôi, nhưng càng ăn, lại cảm thấy quen thuộc.
Hắn là một dược sư, nên cảm giác rất nhạy bén, trong những món ăn này chắc chắn có bỏ gia vị đặc chế, mà những gia vị này, có chút xa lạ, có chút đã được ăn ở chỗ Hughes.
Quán ăn này, có liên quan đến Hughes sao? Hay là, Hughes là chủ nhân của nó? Lâm Tái nở nụ cười, sau đó ném đồ ăn trong tay xuống đất, lớn tiếng mở miệng: “Ai là chủ nhân của quán ăn này? Mau ra đây! Bổn thiếu gia rất thưởng thức trù nghệ của ngươi, sau này ngươi hãy đến nhà của bản thiếu gia làm đầu bếp riêng cho ta!”
Con trai lớn của thành chủ đại nhân – Lâm Tái, dân chúng thành Kerr cũng không xa lạ, bởi vậy, khi Lâm Tái xuất hiện ở đây, tất cả mọi người đều tập trung tinh thần lại, dự định chờ xem kịch vui.
Đúng vậy, chính là xem kịch vui, Lâm Tái thiếu gia chuyên gây sự, nhưng cũng không quá lớn, cũng không liên lụy đến người qua đường vô tội, rất thích hợp để xem kịch vui!
Khi giọng nói Lâm Tái vang lên, Lục Vũ liền nhịn không được mà run rẩy khóe miệng. Tuy đứng ở trên lầu, nhưng giác quan của hắn nhạy bén hơn trước, nên tình huống dưới lầu hắn đều biết. Hiện tại, Lâm Tái muốn gây sự sao?
Thầm nghĩ, mình mới học được phép thuật, còn có Huyết Ma khẳng định sau khi mình khoác áo choàng thì người khác sẽ không nhìn ra được thực lực của mình, Lục Vũ nhịn không được lộ ra nụ cười tươi.
“Ta đã bắt đầu tu chân rồi!” Lục Vũ hưng phấn mở miệng.
“Chúc mừng ngươi, thành tích thế nào?” Huyết Ma cười tủm tỉm trả lời.
“Coi như cũng không tồi, nhưng ta hiểu biết quá ít về tu chân.” Lục Vũ bất đắc dĩ.
“Ngươi không gia nhập môn phái tu chân sao? Nói như vậy, hiểu biết về tu chân bị thiếu hụt cũng là bình thường, bất quá, ta nhớ sư phụ ngươi có để lại cho ngươi cái gì đó, hẳn là có tương quan giới thiệu.”
Lục Vũ nghĩ tới chiếc nhẫn không gian mà mình không thể mở ra, lập tức gật gật đầu, lại hỏi: “Huyết Ma, ngươi có biết ma pháp không?”
“Đương nhiên biết… Như thế nào, ngươi muốn tìm hiểu à?”
“Đúng vậy, ta cảm thấy ma pháp rất mới mẻ, muốn hỏi thăm một chút.” Lục Vũ lập tức trả lời.
“Kỳ thật chỗ này của ta, có thể nói là một vị diện ma pháp, nhân loại tu luyện ma pháp, lợi dụng nguyên tố trong không khí để tiến hành công kích, sẽ lãng phí rất nhiều năng lượng… Hơn nữa, ma pháp sư chỉ dựa vào ngoại lực, cho nên tu luyện tới cảnh giới pháp thần sẽ không thể tiến thêm một bước nữa, mà pháp thần cũng chỉ có thể sống tám trăm năm mà thôi, đương nhiên, ta đã giỏi hơn pháp thần một bậc.” Huyết Ma mở miệng, nếu không vì nguyên nhân này, sao hắn có thể trở thành chúa tể của vị diện này chứ?
“Tốc độ tu luyện ma pháp có phải rất nhanh hay không?” Lục Vũ lại hỏi.
“Ngươi có một sư phụ tốt như vậy, còn muốn học ma pháp làm gì? Cố gắng tu chân cho tốt đi! Phải biết, ma pháp ở trung cấp vị diện tương đối thịnh hành, trên cơ bản, cao cấp vị diện đều là tu chân, mà pháp thần, cũng chỉ tương đương với Nguyên Anh kỳ mà thôi, chẳng lẽ ngươi muốn dừng lại tại Nguyên Anh kỳ sao?”
Vậy tại sao vị diện mình đang ở chỉ có ma pháp? Lục Vũ nhíu mày, hắn cảm thấy mình vẫn chưa hiểu gì về thế giới này cả, vị diện này – chẳng lẽ có bí mật gì đó?
“Hiện tại ngươi chỉ cần chuyên tâm tu luyện là được, dù sao thực lực mới là quan trọng nhất, đúng rồi, ta sẽ cho ngươi một viên linh châu, nó có thể cảm giác mật độ linh khí xung quanh, màu càng đậm thì mật độ linh khí càng cao, chỉ sợ ngươi không thể đoạt được vị trí tốt nhất, nhưng vẫn có thể dựa vào nó mà chọn được một nơi có linh khí tương đối nồng đậm.” Huyết Ma đột nhiên lấy ra một hạt châu.
“Thứ này rất quý trọng phải không? Hiện tại ta không có gì cả…”
“Không có gì, thật ra thứ này cũng là sư phụ ngươi cho ta, lúc trước hắn tìm được một bảo địa tu luyện, nơi đó linh khí rất nồng đậm, khiến cho viên linh châu biến thành màu đen… Nhưng tới phiên ta thì chỉ tới màu tím mà thôi, dù sao trung cấp vị diện cũng không thể so sánh với cao cấp vị diện.”
“Cám ơn!” Lục Vũ mở miệng, cuối cùng vẫn phải nhận không hạt châu kia, trong Hệ thống vị mặt giao dịch, hạt châu này có kích thước cỡ một quả trứng gà, phát ra màu trắng nhu hòa.
Nhưng, khi hắn vừa ra khỏi Hệ thống vị diện giao dịch, hạt châu này lập tức biến thành màu đen.
Đừng nói là, quán ăn này của hắn chính là bảo địa tu luyện trong truyền thuyết!
Hay là, bởi vì vị diện này không có tu chân, nên linh khí cực kỳ nồng đậm?
Lục Vũ ổn định tâm tình kích động, quyết định không nên lãng phí vận may như vậy, cố gắng tu luyện cho thật tốt!
…
Quán ăn của Lục Vũ khai trương cũng gần một tháng, lúc đầu, có rất nhiều người quan sát, nhưng không có bao nhiêu người mua. Còn bây giờ lại hoàn toàn khác, quán ăn này vô cùng nổi tiếng, thậm chí hắn khó có thể tưởng tượng nổi! Mỗi ngày khai trương mười giờ, trong mười giờ này, đám nô lệ không có một chút nào nhàn rỗi, bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Bởi vì trong quán không đủ bàn ghế, nên có rất nhiều người cầm chén cầm thao đến mua đồ ăn mang về nhà, cho dù vậy, trong quán vẫn náo nhiệt không có chỗ chen chân, Lục Vũ chỉ đứng trên lầu mà quan sát tình hình quán ăn.
Khoảng thời gian một tháng, Lục Vũ vẫn luôn cố gắng tu luyện, hiện giờ đã đạt tới Luyện Khí tầng 6, mà tu luyện cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, hắn liền nhân cơ hội này luyện tập phép thuật.
Ma pháp chỉ dùng tinh thần lực vẽ ma pháp trận để dẫn dắt ma pháp nguyên tố trong không khí tiến hành công kích, còn tu chân thì lợi dụng năng lượng trong cơ thể mình tiến hành công kích.
Nếu chỉ nhìn bề ngoài, thì ma pháp có vẻ mạnh hơn tu chân, nhưng lực công kích lại không biết được, bởi vì sau khi phát động ma pháp, ma pháp sư không thể khống chế ma pháp đó nữa, nhưng tu chân giả lại có thể khống chế phép thuật mà mình đã phát động. Ví dụ như, dùng băng tiễn đả thương người khác, ma pháp sư có thể trong nháy mắt phát ra hơn ngàn vạn băng tiễn, nhưng độ chính xác và lực công kích lại không thể cam đoan, còn tu chân giả chỉ có thể phát ra một băng tiễn, nhưng nó sẽ đuổi theo địch nhân cho đến khi tu chân giả kiệt lực thì thôi…
Mặt khác, còn có một vài bí quyết lợi dụng lực lượng thuần âm tự thân mà tu luyện… Mỗi dạng, đều khiến cho Lục Vũ trầm mê trong đó, chỉ tập trung tu luyện mà không quan tâm đến chuyện khác.
Lục Vũ tu luyện cả ngày, mỗi ngày xuất hiện trong quán ăn còn không đến một giờ, nhưng quán ăn của hắn càng ngày càng nổi danh.
“Các ngươi biết tin gì chưa, gần đây thành đông mới mở một quán ăn, hương vị thức ăn ở đó rất tuyệt, giá cả lại phù hợp với túi tiền nữa!”
“Ta cũng từng ăn thử rồi, thịt nướng ở đó rất thơm, ngon đến mức ta muốn nuốt đầu lưỡi của mình luôn!”
“Mấy món kia, cho tới bây giờ ta còn chưa thấy qua đâu, nghe nói là đồ ăn vặt ở Liên Minh Tự Do phía nam.”
“Thật hả, trách không được ở đây không có, nhưng lại có cơm chiên… Ta lần đầu biết được thì ra cơm cũng có thể chiên ăn.”
“Nghe nói ở Liên Minh Tự Do, tùy tay gieo trồng một ít thóc cũng có thể thu hoạch một lượng lớn gạo, tài nguyên dồi dào, người ở đó cũng rất có tiền, tại sao bọn họ lại đến đây mở quán chứ?”
“Ai biết được, có lẽ chủ quán đã đắc tội với quý tộc ở đó?”
“Ta đã nhìn thấy vị chủ quán kia, bộ dạng hình như là ma pháp sư, không giống dược sư, có lẽ hắn gây chuyện ở phía nam nên mới chạy trốn lên đây?”
“Mặc kệ nó, chỉ cần đồ ăn ngon là được, không phải sao?”
…
Lâm Tái vừa mới “Dưỡng” thương xong, ra khỏi cửa liền nghe thấy có người nghị luận về một quán ăn mới mở.
Tuy trên người hắn đều là thịt béo, nhưng trong đầu hắn cũng không chỉ có mỡ, bởi vậy, sau khi phát hiện cha mình hình như không muốn tiếp xúc với áo bào trắng pháp sư kia, hắn liền bày ra một loạt sự tình, sau đó dọn ra khỏi phủ thành chủ.
Có lẽ khi cha hắn đối mặt với hắn luôn lộ ra vẻ mặt quỷ dị hoặc là áy náy hoặc là yêu thương, nhưng hắn biết rõ, cha hắn không có ác ý, vì vậy, hắn cũng không quan tâm cha hắn đang giấu giếm chuyện gì. Do đó, hắn mới tạo nên câu chuyện “Anh hùng cứu mỹ nhân”, sau khi cứu về liền bị nô lệ đánh, còn thuận tiện va chạm vị áo bào trắng pháp sư xinh đẹp cao quý kia.
Hiện giờ, em trai em gái hắn đã bị vị áo bào trắng pháp sư – Elina mê hoặc trở thành bạn tốt của nhau rồi, có lẽ sau khi hắn chảy nước miếng hô một tiếng “Tiểu mỹ nhân”, thì bọn họ sẽ không bao giờ muốn gặp lại hắn nữa!
Nhưng, vết thương của hắn cũng đã đến lúc lành lại… Lâm Tái dạo một vòng trên đường cái, quyết định đi đến quán ăn nổi danh kia nhìn một chút, hắn là người “Thích náo nhiệt”, có chuyện mới mẻ như vậy, không thể không đi tìm hiểu.
Về phần tại sao hắn không an phận mà sống lại cố tình gây chuyện thị phi khắp nơi… Hình như, tất cả mọi người đều cảm thấy hắn chỉ cần làm một đại thiếu gia ăn chơi trác táng là được, một khi đã như vậy, hắn đương nhiên sẽ làm theo ý mình.
Tên của quán ăn kia rất đơn giản – Quán Ăn Ngon, Lâm Tái còn chưa lại gần, đã ngửi thấy mùi thơm xông vào mũi.
Đối với dân chúng bình thường của thành Kerr mà nói, mỹ vị cách bọn họ rất xa, bọn họ chỉ cần ăn no bụng mà thôi, nhưng đối với Lâm Tái mà nói, từ nhỏ đến lớn hắn đã ăn vô số mỹ vị.
Giữa trưa, Lâm Tái ăn một con heo sữa nướng.
Dùng mật ong đặc chế quét lên con heo sữa, tiếp theo nhồi thảo mộc đầy bụng nó, sau đó dùng một loại lá cây đại thụ bọc nó lại rồi bỏ vào đống than hồng, lại phủ thêm một lớp than ở trên, chờ thêm vài giờ, heo sữa nướng ra lò, mùi thơm kia bao phủ cả quán ăn!
“Ngươi, mỗi món lấy cho ta một phần.” Lâm Tái chỉ vào một thủ hạ đứng phía sau mình mở miệng, hiện tại quán ăn này quá bận rộn quá náo nhiệt, một người gầy muốn chen vào cũng không dễ dàng, chớ nói chi là một người mập mạp như hắn, nếu hắn tự mình chen vào, không cẩn thận, có thể bị ép thành người gầy luôn?
Hương vị… Thật sự rất ngon! Lâm Tái thèm ăn, bởi vậy thủ hạ của hắn chen vào mua đồ ăn, còn hắn thì ăn sạch những món còn lại.
Lúc bắt đầu, Lâm Tái cũng chỉ cảm thấy mùi vị không tệ mà thôi, nhưng càng ăn, lại cảm thấy quen thuộc.
Hắn là một dược sư, nên cảm giác rất nhạy bén, trong những món ăn này chắc chắn có bỏ gia vị đặc chế, mà những gia vị này, có chút xa lạ, có chút đã được ăn ở chỗ Hughes.
Quán ăn này, có liên quan đến Hughes sao? Hay là, Hughes là chủ nhân của nó? Lâm Tái nở nụ cười, sau đó ném đồ ăn trong tay xuống đất, lớn tiếng mở miệng: “Ai là chủ nhân của quán ăn này? Mau ra đây! Bổn thiếu gia rất thưởng thức trù nghệ của ngươi, sau này ngươi hãy đến nhà của bản thiếu gia làm đầu bếp riêng cho ta!”
Con trai lớn của thành chủ đại nhân – Lâm Tái, dân chúng thành Kerr cũng không xa lạ, bởi vậy, khi Lâm Tái xuất hiện ở đây, tất cả mọi người đều tập trung tinh thần lại, dự định chờ xem kịch vui.
Đúng vậy, chính là xem kịch vui, Lâm Tái thiếu gia chuyên gây sự, nhưng cũng không quá lớn, cũng không liên lụy đến người qua đường vô tội, rất thích hợp để xem kịch vui!
Khi giọng nói Lâm Tái vang lên, Lục Vũ liền nhịn không được mà run rẩy khóe miệng. Tuy đứng ở trên lầu, nhưng giác quan của hắn nhạy bén hơn trước, nên tình huống dưới lầu hắn đều biết. Hiện tại, Lâm Tái muốn gây sự sao?
Thầm nghĩ, mình mới học được phép thuật, còn có Huyết Ma khẳng định sau khi mình khoác áo choàng thì người khác sẽ không nhìn ra được thực lực của mình, Lục Vũ nhịn không được lộ ra nụ cười tươi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook