Dị Thế Chi Nhược Nhục Cường Thực Dị Thế Chi Cá Lớn Nuốt Cá Bé
-
22: Thụy Tư Cô Đơn
"Bọn ta chỉ mời y tới làm khác, không có ý tứ khác." Bố Lai Ân suy nghĩ nửa ngày, vẫn quyết định nói như vậy.
Thụy Tư không nói gì, chỉ mím môi, nhìn hùng nhân trước mặt không thấp hơn mình bao nhiêu.
Sau một lúc lâu, đột nhiên mở miệng nói: "Chăm sóc y thật tốt."
Bố Lai Ân vốn tưởng Thụy Tư sẽ rất để bụng không ngờ đối phương lại trả lời như vậy, không khỏi có hơi kinh ngạc, lỡ lời hỏi: "Ngươi không dẫn y về sao? Ta tưởng y đi lạc thì người sẽ rất lo lắng."
Ánh mắt Thụy Tư buồn bã, sắc mặt cũng hơi trầm xuống, nhưng vì da mặt quá tối nên thoạt nhìn không thấy biến đổi gì.
"......! Hiện giờ y không muốn thấy ta." Khi Bố Lai Ân nghĩ lang nhân vẫn sẽ im lặng tiếp, cuối cùng Thụy Tư đã mở miệng.
Trong giọng nói thậm chí còn có chút cô đơn.
Hóa ra hai người giận dỗi à, Bố Lai Ân thầm nghĩ trong lòng.
Hùng tộc vốn là thú tộc khá hàm hậu thành thật, cũng không có nghi ngờ nhiều, thầm nghĩ hai người xảy ra mâu thuẫn nhỏ.
Thấy bộ dạng có chút cô đơn của Thụy Tư, Bố Lai Ân cũng nhịn được an ủi: "Không sao, qua một thời gian nữa được.
Giống cái nhỏ xinh hơi quấy rối, ầm ĩ một chút cũng là chuyện bình thường.
Chúng ta sẽ chăm sóc y thật tốt, cam đoan sẽ không để y bị thương.
Đợi y nghĩ thông suốt thì ngươi lại tới đón y đi."
Thụy Tư thật sự không ngờ con gấu này lại tốt tới vậy, lúc hắn còn rất nhỏ liền tự mình rời đi, mấy năm trước mới định cư ở khu rừng phía trước.
Mấy năm nay hắn không tiếp xúc với quá nhiều thú nhân, nhưng bọn chúng đều rất xảo quyệt.
Tới nơi này rồi, biết rõ ở gần có bộ lạc của Hùng tộc, nhưng cũng chưa từng tiếp xúc với hùng nhân nào.
Dù sao đối với hắn, bản chất con người đều gian ác.
Nhiều năm như vậy, ngoại trừ mẫu thân, người duy nhất khiến hắn không bài xích, ngược lại còn rất thích cũng chỉ có Hàn Chưởng.
Vậy mà tiểu gia hỏa này lại rất bài xích hắn.
Cho nên khi Bố Lai Ân nói ra những lời này, hắn quả thật có hơi bất ngờ, mắt sói đen như mực nhìn chằm chằm vào đối phương, xác định đối phương thật sự không có ác ý, Thụy Tư dời tầm mắt, giọng nói lạnh lùng mang theo chút ôn hòa: "Cảm ơn."
Bố Lai Ân nở nụ cười, lang nhân vẫn luôn là bộ tộc khá cao ngạo, mà con trước mắt mình này lại cô độc nhất.
Không ngờ thế mà lại có thể nghe được tiếng cảm ơn của lang nhân, thật sự khiến người ta kinh ngạc.
Thụy Tự nhìn nụ cười trên mặt hắn, khóe miệng giật giật, bỗng nhiên đánh một cú vào người đối diện, sau đó thu tay lại, nhanh chóng xoay người rời đi: "Thụy Tư.
Chăm sóc tiểu gia hỏa kia thật tốt hộ ta."
"Bố Lai Ân.
Ta sẽ chăm sóc tiểu gia hỏa của người thật tốt." Xoa xoa lồng ngực có hơi đau, nhìn bóng dáng Thụy Tư tiêu sái rời đi, Bố Lai Ân hét lên, sau đó nhún vai, xoay người bước nhanh về lại bộ lạc.
Không cần nói gì thêm, trao đổi giữa thú nhân chỉ đơn giản như vậy.
Một cú đấm, Thụy Tư chấp nhận người bằng hữu Bố Lai Ân này, mà Bố Lai Ân không đấm lại cũng chấp nhận người bằng hữu ngoại tộc Thụy Tư này.
Một câu cuối cùng, Thụy Tư xem như nợ một ân tình.
Cũng một câu đó, Bố Lai Ân đã buông lời hứa hẹn.
Mà bên này, Hàn Chưởng vẫn bị một đám nam nhân vây quanh đi xem khắp bộ lạc Hùng tộc một lần, sau đó trong lòng thầm cảm thán bộ lạc thần kỳ.
Rốt cuộc cũng đi tới nhà có hàng rào nhỏ vây bên ngoài, Khoa Đặc đi lên mở cửa, mặt hơi đỏ nói với Hàn Chưởng: "Đây là nhà của ta, ngươi mau vào đi."
Khóe miệng co rút, Hàn Chưởng bình tĩnh phát hiện, y vẫn chưa thể bình tĩnh tiếp nhận hành vi "nữ nhân" của nam nhân này.
Đi theo Khoa Đặc vào nhà, đám nam nhân phía sau cũng cười chào tạm biệt, sau đó bị các thú nhân đứng ở một bên đã lâu bế về.
Nhìn thấy các nam nhân còn cao hơn mình bị thú nhân như người khổng lồ bế từng người một về, mặc dù thấy khá ấm áp nhưng Hàn Chưởng vẫn cảm giác không được tự nhiên.
Tuy rằng vừa thân thiết với nhau xong, đối với chuyện nam nhân ở cùng nam nhân, à không, là nam nhân ở bên nhau, Hàn Chưởng đã không còn bài xích như lúc đầu nữa, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác là lạ vẫn chưa tiêu tan.
Thở dài, Hàn Chưởng thu hồi tầm mắt, quan sát căn nhà này.
Cũng giống với tưởng tượng, trong phòng khá đơn sơ, một cái bàn hai cái ghế và một cái giường, một vài đồ vật linh tinh để ở khắp nơi, hình như còn có gian phòng nhỏ ở bên cạnh.
Tò mò thò đầu vào xem thử, hóa ra chính là nơi để nấu nướng, còn có nguyên liệu lớn mà thô đặt ở chỗ đó.
Căn nhà này chính là kiểu tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi điển hình.
"Cho ngươi." Bỗng nhiên, tiếng của Khoa Đặc vang lên bên tai.
Hàn Chưởng quay đầu, Khoa Đặc đang cầm một cái khúc trúc, đưa cho mình.
Nhận lấy thứ đó, Hàn Chưởng nói: "Cảm ơn." Để sát tới trước mắt liền thấy chất lỏng màu xanh lục, thoạt nhìn rất trong, trông giống như nước ép táo.
Không có độc chứ.......!Hàn Chưởng lẩm bẩm trong lòng, tay cầm lấy khúc trúc uống cạn một hơi, chép chép miệng, mùi vị bình thường, không thanh mát như nước ép táo ở hiện đại, nhưng cũng hơi chát chát.
Vẫn không ngon bằng thứ màu trắng sữa con sói kia từng cho mình uống.
Đây là đánh giá chân thật trong lòng Hàn Chưởng.
Nhưng mà, ở thế giới này, thứ này hẳn là cũng không tồi đi?
"Uống ngon chứ?" Khoa Đặc hơi thấp thỏm hỏi.
"Ừ, cũng không tệ lắm." Hàn Chưởng cười cười, nói.
Khoa Đặc như thở phào nhẹ nhõm một hơi, bảo y cứ ngồi chơi, khi nói chuyện ánh mắt vẫn âm thầm hướng ra cửa.
Hàn Chưởng đỡ chán, một nam nhân cao lớn như vậy làm ra hành động như thê tử đợi trượng phu về nhà thật sự khiến người ta đau trứng.
Bỗng nhiên, Khoa Đặc chạy ra ngoài: "Bố Lai Ân!"
Hóa ra, Bố Lai Ân đã về rồi.
Một tay bế lấy Khoa Đặc đã lao tới, một tay rảnh của Bố Lai Ân chỉnh lại mái tóc hơi rối của hắn, hôn nhẹ một cái: "Không phải đã nói với ngươi, đừng cứ vội vàng hấp tấp như vậy, bây giờ đã không giống trước, chẳng may làm đứa nhỏ bị thương thì sao."
Khoa Đặc đỏ mặt tựa vào lòng hắn, kéo lông trước ngực hắn thấp giọng nói: "Ta biết rồi, đứa nhỏ nào có yếu ớt tới vậy......."
Hàn Chưởng đứng ngây tại chỗ, không biết nên phản ứng thế nào.
Y vẫn không thể hiểu lời nói của Bố Lai Ân, nhưng lời của Khoa Đặc thì y vẫn nghe hiểu được hết.
Chỉ là.......!Đứa nhỏ? Đứa nhỏ ở đâu?
Trong đầu nhanh chóng hiện lên lời nói lúc trước của Khoa Đặc -------- "Cơ thể mềm mại, có thể sinh con, chính là chúng ta đó."
Trời! Mặt Hàn Chưởng hơi run rẩy, ánh mắt như tia laser chiếu thẳng vào bụng Khoa Đặc.
Vốn không phát hiện gì đặc biệt, nhưng giờ nhìn kỹ lại thì có vẻ hơi nhô ra.
Im lặng nuốt nước miếng, đại não Hàn Chưởng nhanh chóng vận động, phân tích thông tin về vấn đề duy trì nòi giống của thế giới này: Thế giới cá lớn nuốt cá bé, không có nữ nhân, chỉ có người khổng lồ có thể biến thành dã thú cùng với một loại nam nhân giống mình, không bất ngờ khi những người giống nam nhân bình thường bị những người khổng lồ ở đây coi như nữ nhân.
Hơn nữa, điều thần kỳ nhất chính là, những nam nhân bị coi như nữ nhân ở nơi này còn có thể mang thai sinh con!
Bị kết luận trong đầu làm cho kinh ngạc, Hàn Chưởng đứng cứng đờ trong nhà, nhìn hai con người hài hòa ở ngoài cửa.
"Này? Ngươi không sao chứ?" Khoa Đặc dường như chú ý tới vẻ mặt cứng đờ của Hàn Chưởng, thân thiết hỏi han.
".......! Không sao." Hàn Chưởng hoàn hồn, khóe miệng giật giật.
Sau đó lại nhìn thẳng vào bụng của Khoa Đặc, xác nhận: "Ngươi, mang thai?"
Mặt Khoa Đặc nhất thời đỏ hơn, lập tức chôn đầu vào trước ngực Bố Lai Ân.
Nhưng Bố Lai Ân lại nở nụ cười, xoa xoa đầu Khoa Đặc trong lòng, vẻ mặt dịu dàng: "Đúng vậy, đứa nhỏ đã được 5 tháng, qua 5 tháng nữa sẽ chui ra."
Những lời này Hàn Chưởng nghe hiểu, còn có chút khó tin.
Nam nhân cường tráng trước mặt mình thế mà lại thật sự có thai, hơn nữa đã mang thai 5 tháng rồi.
Thật sự là một thế giới kỳ diệu.
Như nghĩ tới chuyện gì đó, Bố Lai Ân ghé sát bên tai Khoa Đặc, lẩm bẩm trong chốc lát.
Khoa Đặc há to miệng, nhìn nhìn Hàn Chưởng, sau đó gật đầu.
Bố Lai Ân cẩn thận thả Khoa Đặc xuống, dặn hắn vài câu, sau đó bước ra ngoài.
Hàn Chưởng nghi hoặc, không nhìn được hỏi: "Hắn đi đâu vậy?"
Khoa Đặc gãi gãi đầu: "Hắn đi chặt gỗ."
Gì? Chặt gỗ? Để làm gì? Chẳng lẽ muốn dựng nhà?
Không thể không nói, thật sự bị Hàn Chưởng đoán đúng rồi.
"Bố Lai Ân nói, muốn dựng một căn nhà gỗ nhỏ đơn giản cho ngươi ở."
"Hở." Hàn Chưởng ngây ngốc, y nói muốn ở lại đây bao giờ?
Không đợi Hàn Chưởng nói chuyện, Khoa Đặc nói tiếp: "Một thân một mình giống cái đi ở trong rừng rất nguy hiểm, trước khi bầu bạn của ngươi tìm tới thì ngươi vẫn nên ở lại trong bộ lạc sẽ tốt hơn.
Ngươi tạm thời ở lại đây một khoảng thời gian, được không?"
Khoa Đặc ngẩng đầu, ánh mắt lóe sáng nhìn chằm chằm vào Hàn Chưởng, khiến y nổi cả da gà.
Mặc dù Hàn Chưởng không muốn thừa nhận, nhưng lời đề nghị này vẫn khiến y động tâm.
Dù sao tối hôm qua chạy đi vội vàng, cũng không suy nghĩ tới tình thế ở thế giới này.
Với bản lĩnh hiện tại của y, liệu có thể tồn tại ở đây hay không vẫn chưa biết được.
Huống hồ, người ở nơi này dường như đều rất thành thật, điểm này khiến Hàn Chưởng từng sống ở thế giới ngươi lừa ta gạt có chút hâm mộ.
Cũng không biết là đầu óc bị chập hay là như thế nào, Hàn Chưởng cứ gật đầu như vậy: "Được."
Nhận được cái gật đầu của Hàn Chưởng, Khoa Đặc nháy mắt lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Thấy bộ dạng vui vẻ của đối phương, Hàn Chưởng như bị cuốn theo mà nở một nụ cười..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook