Di Sản Của Mèo
-
5: Trường Học Mèo
Tân Cần vốn định để cho Sparta thăm dò không gian ở trên lầu vào hôm sau nên giữa Dragon Li ở phòng khách tầng dưới.
Mặc dù thời tiết đã bắt đầu lạnh, nhưng vẫn không rét lắm.
Nó nằm trên giường làm bằng quần áo cũ trong hộp giấy, trông rất thoải mái, ngủ một giấc dài trông thấy.
Dragon Li không hề bất mãn chút nào với cái ổ mới đơn sơ này mà còn thông minh rất nhanh đã biết công dụng của nó.
Nó lởn vởn trong ổ, đạp đạp chân khắp nơi, rất nhanh đã tìm được tư thế mà mình thích, cuộn tròn, híp mắt lại.
"Chúc ngủ ngon nhé, Sparta." Tân Cần ngồi chồm hổm, nói tạm biệt với Dragon Li.
Sparta nghe vậy lại trợn to hai mắt, hất đầu lên nhìn anh.
Tân Cần gãi cằm nó.
Sparta lại híp mắt, phát ra tiếng khò khè dễ chịu.
Tân Cần cười, đưa tay sờ chiếc bụng mềm mại của con Dragon Li.
Sparta giơ chân ra, nhẹ nhàng để trên mu bàn tay Tân Cần.
Meo meo, nó nhẹ giọng đáp lại.
Tân Cần dịu dàng nói tạm biệt: "Mơ đẹp."
Mặc dù trong lòng chứa tâm sự, nhưng Tân Cần lại ngủ say bất ngờ.
Đã từ rất lâu rồi, đây là lần đầu tiên anh ngủ trước nửa đêm.
Hồi đó hay chơi game, thường xuyên thức khuya, thậm chí thức nguyên đêm là chuyện bình thường.
Cuộc sống ngày đêm đảo lộn, lần cuối thức sớm hình như đã là chuyện rất lâu.
Chẳng qua là...!Tân Cần vừa mở mắt thì phát hiện có gì đó không đúng.
Trên ngực của anh rất nặng, hình như thứ gì đó đè lên, ấm áp dễ chịu, anh gần như không thở nổi.
Anh hơi hơi ngẩng đầu, định nhìn cho rõ, bỗng nhiên chân của một con mèo thò ra, măng cụt mèo bịt miệng anh lại.
Meo meo! Sparta kêu con người của mình, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi.
Tân Cần có chút ngây sợ, phải tốn ít thời gian mới nhớ ra là trong nhà anh có thêm một con Dragon Li.
Mà giờ phút này, con mèo lớn này đang bá chiếm giường của anh giống như đã quen, không khiêm nhường chút nào nằm trên ngực anh.
Nhưng anh nhớ tối qua mình rõ ràng anh đã đóng cửa phòng rồi, Sparta vào bằng cách nào?
Meo meo, không được ngủ nữa! Anh ngủ cả đêm rồi, nên dậy ăn sáng thôi! Sparta nhẹ giọng kêu con người của mình.
Tối qua, con người này bỏ nó xuống rồi tự nhiên ngủ luôn! Nó chơi một mình trong bóng tối một hồi, vẫn không cảm thấy buồn ngủ, lên cầu thang theo mùi.
Tuần tra không gian mới một hồi, ừ, không có vấn đề gì.
Anh ngủ ở một nơi rất cao meo meo, nhưng mà chẳng sao hết, chiều cao này với một con mèo trưởng thành dễ như ăn bánh.
Sparta nhẹ nhàng hạ xuống cái chăn của con người.
Mặt chăn mềm nhũn, vừa mềm lại vừa thơm.
Meo meo cuộn tròn trong chăn, hơi thở phát ra đều đều.
Sparta bỗng nhiên cảm thấy buồn ngủ.
Cuộn tròn người lại, nó tìm đến một chỗ lõm xuống trên nệm gần meo meo, rúc đầu, chìm vào giấc ngủ say.
Nhưng trời vừa sáng, Sparta đã tự mình thức dậy, mà con người của nó vẫn còn ngủ say sưa.
Nó không thể làm gì khác hơn đi tới đi lui trên lồng ngực của con người, định kêu con người tỉnh dậy.
Rốt cuộc bây giờ meo meo cũng tỉnh lại rồi! Đây là ngày đầu tiên bọn họ sống chung với nhau, rất đáng ăn mừng nhỉ.
"Meo meo——" Sparta kéo dài giọng, nhích cái cằm lông xù của mình đến gần lỗ mũi của con người, lè lưỡi liếm liếm chóp mũi meo meo.
Tân Cần bịt mũi, cười ra tiếng: "Được rồi được rồi, anh dậy, anh dậy." Vốn vẫn đang lo lắng Sparta lúc đầu là mèo hoang, đang bị thương, nó sẽ tốn một khoảng thời gian dài để hồi phục.
Bây giờ xem ra chắc không cần phải lo nữa, đối phương là một siêu tự tin.
Anh ngồi dậy, Sparta tuột xuống ngực anh theo chăn.
Tân Cần cúi người, dùng sức hôn lên ót Sparta một cái.
Hôn xong mới nhớ Sparta vẫn chưa đi tắm vì bị thương, Tân Cần không khỏi kêu rên; "Em đi xuống cho anh!"
Meo meo rất có sức sống nha, xem ra con người của nó là một con người rất khỏe mạnh.
Sparta hài lòng kêu meo meo, dễ dàng nhảy từ mép giường xuống, nhón chân trượt xuống lầu từ cầu thang.
Ánh nắng xán lạn từ ngoài sân thượng hắt vào, phòng khách lầu dưới được chiếu vàng óng cả phòng.
Sparta tìm thấy cái hộp giấy nhà vệ sinh tạm của nó trong góc phòng, định vào đó giải quyết nhu cầu sinh lý.
Lúc này, cửa sổ kính sát đất ở sân thượng truyền tới tiếng gõ "cộc cộc" kỳ lạ.
Sparta nhạy bén vểnh tai, giơ chân trước lên, ló đầu ra nhìn.
Trên ban công, hai vị khách kỳ lạ ghé thăm.
Quạ thông.
Thật ra quạ thông là tên do con người đặt, mặc dù đám chim được nước tự xưng, nhưng đối với mèo quạ nào cũng là chim, chỉ có hai loại: một là làm cho người ta ghét (có thể ăn), hai là làm cho người ta ghét hơn (ăn không ngon).
Mặc dù bề ngoài của quạ thông đẹp hơn quạ đen chút, nhưng bất kể con đực hay con bộ râu đen dài tới buồn cười, còn là một loại chim.
Lỗ mũi Sparta thở ra hồng hộc, râu run run, móng vuốt bắt đầu ngứa ngáy.
Đôi quạ thông kia nhìn giống như vợ chồng, thấy vậy liền run sợ vỗ cánh phành phạch, kêu quác quác.
Trong đó, con chim trống kia nói một hơi tiêu chuẩn giống tiếng mèo phổ thông, chẳng qua là dáng vẻ quơ tay múa chân trông thật tức cười: "Ai nha, anh mèo ơi, chào buổi sáng chào buổi sáng nha! Chúng tôi là quạ đưa tin, tới truyền lời cho anh, xin đừng kích động."
Sparta uốn người nơi cửa thang lầu nhìn thử, meo meo vẫn chưa xuống lầu.
Nó quay đầu, liếm miệng: "Nói đi."
Con chim đực run lẩy bẩy, dưới sự giật dây của vợ, nó nhảy về phía trước một bước, gân cổ lên nói: "Chúng tôi được nhờ bởi anh Đới Mochi ở phòng khám thú y Ăn Nhiều Nhiều, tới đây truyền cho anh lời nhắn, liên quan tới chuyện trường học mèo."
Lúc Sparta nghe thấy tên Đới Mochi còn cảm thấy hơi buồn bực, lúc sau mới nhớ ra đó là con mèo mun lớn làm người ta hơi khó chịu: "Mấy người nói đi." Sparta đạp đạp tấm thảm mềm mại dưới chân, tìm một tư thế thoải mái nằm xuống, tựa cằm lên chân, không chớp mắt nhìn chằm chằm cặp vợ chồng quạ thông.
Anh quạ thông kham cái áp lực cực lớn, lắp ba lắp bắp bắt đầu nói tin tức của Đới Mochi: "Anh Đới Mochi nói như thế này: Ông anh Dragon Li thân mến, gặp gỡ hôm qua, đúng là hợp ý, một ngày không gặp, như cách ba thu."
Sparta ngẩng đầu lên, mặt đầy nghi ngờ.
Con chim này đang nói tiếng chim gì vậy?
Anh quạ thông vẫn không thay đổi, nói tiếp.
May mắn là, nội dung thông tin tiếp theo của Đới Mochi càng nghe càng đơn giản hơn, ít nhất là con Dragon Li nghe hiểu phần lớn.
Đới Mochi nói với Dragon Li, muốn trở thành một con mèo có học vấn như nó, trước hết phải đi học ở trường học mèo, hoàn thành khóa học tương ứng, lấy được giấy chứng nhận thực tập mèo cao cấp.
Trường học mèo là tên gọi chung của hệ thống giáo dục được thiết lập riêng cho mèo, chủ yếu chia làm: mẫu giáo, tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông và đại học.
Mẫu giáo và tiểu học chủ yếu dạy kiến thức cơ bản, trợ giúp một con mèo non nớt thích ứng cuộc sống của con người tốt hơn.
Từ trung học cơ sở bắt đầu chia môn, giai đoạn trung học phổ thông bắt đầu chọn lọc chuyên ngành.
Sau khi bước vào đại học, mỗi con mèo có thể dựa vào chuyên ngành mình thấy hứng thú tiến tới học thêm.
Chưa hoàn thành một giai đoạn học tập cũng cần làm giai đoạn thi tốt nghiệp, sau khi thông qua kiểm tra mới có thể tham gia giai đoạn học tập tiếp theo.
Vì chương trình học không hề dễ nên không phải tất cả mèo có thể thông qua kiểm tra.
Thực tế, ước chừng có khoảng 30% mèo có thể đỗ đại học, trong đó chỉ có một nửa có thể thuận lợi tốt nghiệp lấy được bằng thực tập cao cấp.
Mà Đới Mochi, đương nhiên là của quý hiếm có trong đó, loại nhân tài hiếm có, người tốt nghiệp ưu tú năm trước.
Sparta tự động bỏ qua một chuỗi dài liên quan tới Đới Mochi tự tâng bốc bản thân, trực tiếp đặt câu hỏi với bộ phận mình hứng thú nhất: "Nếu tôi đi học, có phải hiểu tiếng người như Đới Mochi không?"
"Ờ thì..." Vấn đề này không hề có trong tin tức Đới Mochi, nhưng mà anh quạ thông cũng là một con quạ trải sự đời, nó bình tĩnh gật đầu: "Về vấn đề này, nếu anh học tập thật tốt, nhanh chóng tìm được đáp án cho mình."
Sparta nghi ngờ rung lỗ tai, rốt cuộc đáp án này là phải hay không thế? Nhưng nó không bối rối quá lâu.
Cái câu học tập thật tốt nghe lợi hại ghê.
Vì vậy nó vui vẻ, ngoắc đuôi hỏi quạ thông: "Tôi muốn bước vào trường học mèo! Đới Mochi có nói với anh là tôi phải làm như thế nào không?"
"Hình như vậy, thật ra mục đích tôi tới chủ yếu là vì truyền đạt dặn dò của anh Đới Mochi tới anh." Anh quạ thông gật đầu, tra hiệu vợ sau lưng lấy cái bọc họ tha tới.
Đó là một chồng sách nhỏ, sau khi mở ra có rất nhiều hình vẽ và chú thích.
Tiếc là Sparta đọc không hiểu mấy chữ viết meo meo, nôn nao nhíu râu.
Dường như anh quạ thông hiểu được nó bối rối, nhanh chóng giải đáp nghi vấn: "Anh Đới Mochi nói, quyển sổ tay này là tài liệu dạy học, chuẩn bị bài trước, tất cả học sinh muốn tham gia học mẫu giáo cần hiểu nội dung trong sổ tay, mang theo câu hỏi tới lớp.
Cuối sổ tay học tập là kiểm tra trắc nghiệm, nhất định phải hoàn thành mới có thể nhập học thuận lợi.
Anh Đới Mochi đã thăm dò cho anh xong, giữ được một chỗ mẫu giáo tuần sau khai giảng.
Chỗ này khó có được vô cùng, anh ấy đã lấy hai hộp thịt bò hộp đổi lấy, anh ấy hi vọng anh có thể quý trọng." Đới Mochi không hổ là phần tử trí thức, ngay cả chỗ khó của Sparta cũng tính tới, điều này làm cho Sparta có cảm tình với nó hơn.
Chị quạ thông đẩy cuốn sổ tới góc cửa sổ sát đất.
Anh quạ thông nói tiếp: "Bây giờ, tôi muốn chuyển tới anh tin tức cuối cùng của anh Đới Mochi: Tất cả nội dung học tập trong lớp mèo, chính xác, dù thế nào, phải giữ bí mật với con người.
Nếu không sẽ làm bại lộ cơ mật tối cao của mèo, sẽ mang đến cho sắc tộc chúng ta tai họa ngập đầu."
Lúc anh quạ thông đang truyền đạt tin tức, sẽ tự động bắt chước thần thái và giọng của người gửi.
Sparta nghe nó nói nghiêm túc, vô thức đứng lên, ưỡn ngực: "Tai họa ngập đầu là cái gì?" Nó khiêm tốn hỏi.
"Ề..." Anh quạ thông cứng họng lần nữa, suy tư trong chốc lát rồi trả lời: "Tai họa ngập đầu chính là chuyện vô cùng đáng sợ."
Sparta nhắm mắt lại nhớ vài chuyện vô cùng đáng sợ, hai tuần trước cảm giác đói bụng ục ục khi không bắt được chuột, nó nổ tung không chịu được.
Nó mở mắt ra, nghiêm túc gật đầu: "Tôi biết rồi."
Anh quạ thông thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ truyền tin: "Vậy thì tôi để quyển sổ tay học tập này ở chỗ anh trước, anh nhớ là không được để con người phát hiện, chỉ có thể học trộm thôi nhé.
Ngày mai tôi và vợ sẽ thống nhất thời gian tới thăm anh trước.
Lúc đó nếu anh có bất kỳ thắc mắc gì, tôi sẽ giải đáp cho anh." Dứt lời, nó làm một cái lễ từ biệt lộng lẫy bằng cánh, dẫn vợ đi, thoáng chốc bay về phía xa.
Sparta liếm râu đưa mắt nhìn anh quạ thông và "vợ" của nó rời đi.
Hôm nay thu hoạch được nhiều kiến thức ghê! Có điều nói đi cũng phải nói lại, vợ là cái gì? Nó nằm trên thảm lắc lư cái đuôi, lâm vào suy tư.
Bỗng nhiên, trên đầu xuất hiện một cái bóng đen.
Sparta ngửa đầu nhìn, là meo meo!
"Ngồi đây làm gì đó?" Tân Cần cúi đầu, nhìn Dragon Li, hỏi khẽ: "Em có đói bụng không đó?"
"Meo meo anh tới rồi!"
"Đói thì chúng ta ăn cơm trước đi, lát nữa rồi chơi."
"Meo meo, anh nhớ tên mình chưa meo meo?"
"Ăn thức ăn mèo hôm qua dư lại được không? Anh thay chậu nước cho em."
"Quả nhiên anh rất thích nhỉ! Meo meo meo meo, em là một thiên tài, em đặt tên xịn quá đi mất!"
Một người một mèo đối đáp như gà và vịt, ai cũng cảm thấy đối phương là người nghe tốt..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook