Di Sản Của Hắn
Chương 43

Vốn dĩ Úc Sương cũng không định gọi cuộc điện thoại này cho Chu Mộ Dư.

Dạo này trời nóng, cậu lại thích mát, buổi tối đi tản bộ về lại ăn một miếng dưa hấu lạnh rất to, sau đó dạ dày lại bắt đầu cồn cào, chạy ra chạy vào nhà vệ sinh cả đêm. Cuối cùng khi sắp không xong, cậu mới uống hai viên thuốc, vất vả lắm mới đỡ hơn.

Tới lúc đi ngủ, một mình Úc Sương nằm trên giường, dạ dày vẫn cảm thấy không thoải mái, lăn qua lăn lại không ngủ được, lúc này mới gọi điện thoại cho Chu Mộ Dư.

Trong điện thoại cậu cũng không thúc giục Chu Mộ Dư về nhà, chỉ nói mình muốn đi ngủ, hỏi gã có muốn cậu chờ để ngủ cùng nhau không.

Chu Mộ Dư dặn dò cậu không cần chờ cứ đi ngủ sớm một chút, kết quả hai mươi phút sau, đèn dưới lầu sáng lên, tiếng xe đi vào cũng vang lên.

Một lúc sau, Chu Mộ Dư từ bên ngoài đi vào, nhẹ tay nhẹ chân thay quần áo, trước tiên đi đến bên giường nhìn Úc Sương một cái sau đó mới đi vào phòng tắm rửa.

Mấy phút sau, Chu Mộ Dư nằm lên trên giường, sờ sờ gáy Úc Sương, kéo người vào trong lồng ngực mình.

Úc Sương mở to mắt: "Tiên sinh..."

"Còn chưa ngủ sao?" Chu Mộ Dư cúi đầu, dựa vào ánh sáng yếu ớt nhìn thấy sức mặt Úc Sương có hơi mệt mỏi: "Sao vậy, khó chịu ở đâu sao?"

"Đau dạ dày, ăn phải đồ hư." Giọng nói của Úc Sương mềm mại, cẩn thận rúc vào lồng ngực Chu Mộ Dư: "Xin lỗi.... Em ăn dưa hấu lạnh."

Thảo nào lại gọi điện thoại cho mình.

Trong lòng Chu Mộ Dư mềm nhũn, dịu dàng hỏi: "Uống thuốc chưa?"

Úc Sương gật gật đầu: "Ừm, em uống rồi."

Cậu cầm lấy tay Chu Mộ Dư đặt lên bụng mình, nhỏ giọng nói: "Vẫn khó chịu lắm, chú xoa xoa cho em một lúc được không..."

Cách một lớp áo ngủ, bụng của Úc Sương mềm nhũn nhưng cũng rất mỏng manh. Chu Mộ Dư biết lực tay mình lớn nên cũng không dám dùng sức, xoa bụng Úc Sương nhẹ nhàng giống như đang xoa bụn một con mèo, vừa xoa vừa hỏi: "Sao khó chịu lại không nói cho tôi biết?"

"Không quá nghiêm trọng, không sao đâu."

Úc Sương gối đầu lên cánh tay Chu Mộ Dư, ngửi được mùi rượu thoang thoảng, hỏi: "Chú uống rượu sao?"

"Ừm, có uống một chút."

"Ồ"

Bàn tay của Chu Mộ Dư rất to cũng rất nóng, xoa lên bụng Úc Sương khiến cho cảm giác không thoải mái cũng vơi bớt dần. Úc Sương nhắm mắt lại, được sự ấm áp từ cơ thể Chu Mộ Dư bao bọc khiến cậu dần buồn ngủ, dựa vào lồng ngực gã vô tình ngủ thiếp đi.

Cơ thể của người trẻ tuổi khôi phục lại rất nhanh, buổi sáng hôm sau thức dậy, Úc Sương đã hoàn toàn khỏe hẳn.

Xuống lầu thấy Chu Mộ Dư đang làm bữa sáng, bánh xốp nướng chuối mật ong với tôm hấp trứng, có ngọt có mặn, còn có cả sữa yến mạch khoai lang, đều là những thực phẩm tốt cho dạ dày.

Úc Sương đi đến bên cạnh Chu Mộ Dư, nói: "Bữa sáng hôm nay phong phú quá."

"Tối hôm qua không ăn cơm với em được, coi như bồi thường cho em."

"Em nào có nhỏ nhen như vậy đâu..."

Chu Mộ Dư bỏ bát đĩa trong tay xuống, nói: "Một ngày tôi không nhìn là em đã đi ăn mấy đồ linh tinh rồi. Tôi còn nghe dì nói, em nào chỉ ăn một miếng dưa hấu, em ăn cả nửa quả."

"Một nửa cũng không nhiều lắm mà..." Úc Sương nhỏ giọng ngụy biện.

Dạo này thời tiết quá nóng, muốn ăn đồ lạnh cũng không phải lỗi của cậu.

Đang nói, dì giúp việc cũng vừa ra ngoài mua đồ ăn về, thuận tiện cầm thư trong hòm thư bên ngoài vào cho Úc Sương: "Tiểu Úc, có thư của cháu."

"Của cháu?" Úc Sương nghi ngờ nhận lấy: "Của ai vậy..."

Trên bao thư chỉ có ghi tên Úc Sương, ngay cả dấu bưu kiện với tên người gửi cũng không có, hiển nhiên là trực tiếp bỏ vào hòm thư trước cổng. Úc Sương mở phong thư ra, bên trong là hai vé xem nhạc kịch.

Ngoại trừ hai tấm vé ra còn có cả một lời nhắn: Chân thành mời cậu Úc Sương trải qua một ngày cuối tuần thật đẹp. —— Nghiêm Phóng

Người này, đúng là quá to gan rồi...



Úc Sương cất lại hai tấm vé với lời nhắn vào trong bao thư, chân tay luống cuống ngẩng đầu nhìn về phía Chu Mộ Dư.

Sắc mặt Chu Mộ Dư đang không hề tốt đúng như cậu tưởng tượng, rút lấy bao thư trong tay Úc Sương, mặt không chút thay đổi nói: "Cuối tuần đưa em đi công viên trò chơi."

"?!"

Hai mắt Úc Sương sáng lên, nhào vào trong lòng Chu Mộ Dư: "Thật không?"

"Ừm." Sắc mặt Chu Mộ Dư hơi dịu lại: "Thật."

Vừa dứt lời, điện thoại của Úc Sương vang lên, là một dãy số xa lạ.

"Nghe đi." Chu Mộ Dư nói.

Úc Sương buông Chu Mộ Dư ra, nghe điện thoại: "Alo?"

"Alo, chị dâu, là tôi đây." Trong điện thoại truyền đến một giọng nam ngả ngớn quen thuộc: "Nhận được vé chưa?"

Úc Sương lặng lẽ ngẩng đầu nhìn liếc nhìn Chu Mộ Dư một cái, nói: "Nhận được rồi..."

"Thế nào, có hứng thú không? Cuối tuần tôi tới đón cậu, chúng ta cùng đi đến nhà hát."

"Xin lỗi, cuối tuần tôi có việc khác rồi."

"À... Đây chính hai tấm vé ở chỗ ngồi tốt nhất tôi nhờ quan hệ mới mua được đó, cậu thật sự không đến sao?"

Úc Sương vốn không quen từ chối người khác, chưa kịp khó xử thì Chu Mộ Dư đã vươn tay cướp lấy điện thoại, đặt ở bên tai: "Nghiêm Phóng."

Nghiêm Phóng ở đầu bên kia có hơi ngạc nhiên, bật cười một tiếng: "Không phải chứ, người ta gọi điện thoại anh cũng muốn nghe sao?"

"Bọn tôi đang ăn sáng cùng nhau, không phải tôi muốn nghe." Chu Mộ Dư lạnh lùng nói: "Cuối tuần Úc Sương ra ngoài với tôi rồi, không rảnh đi xem nhạc kịch với cậu. Còn có, thu lại cái điệu bộ đó của cậu đi, Úc Sương không phải đứa trẻ ba tuổi, không dễ bị cậu lừa đi như vậy đâu."

Nói xong, Chu Mộ Dư đưa lại điện thoại cho Úc Sương, sau đó lại đưa đồ ăn cho cậu: "Ăn cơm."

"Ồ..." Úc Sương nhận lấy điện thoại, nói: "Xin lỗi ngài Nghiêm, tôi phải ăn cơm rồi, tạm biệt."

Cúp điện thoại xong, Úc Sương cầm lấy thìa, cẩn thận nói: "Em chưa từng cho anh ta biết số điện thoại của em."

"Tôi biết." Giọng điệu của Chu Mộ Dư rất bình tĩnh: "Cậu ta muốn biết thì đương nhiên sẽ có cách. Ăn cơm đi.

"Vừa rồi chú nói đưa em đi công viên trò chơi... Còn tính không vậy?"

Sắc mặt Chu Mộ Dư hòa hoãn lại đôi chút: "Đương nhiên, tôi có gạt em bao giờ chưa?"

Úc Sương yên lòng, lộ ra nụ cười ngượng ngùng.

"Thuận tiện đi đón mèo." Chu Mộ Dư nói thêm.

Con mèo kia thật sự rất đắt, do chuyên gia tự mình ngồi máy bay từ nước Anh mang qua đây, ngày hôm qua đã tới trạm mèo, sau khi kiểm tra sức khỏe hết một lượt, ông chủ trạm mèo nói phải ở lại quan sát thêm hai ngày mới có thể đón về nhà.

Úc Sương đương nhiên không biết mua một con mèo lại đắt như vậy, Chu Mộ Dư cũng không định nói cho cậu. Dù sao nhóc tham tiền cũng sẽ đau lòng vì tiền, nếu như bị cậu biết con mèo đắt như vậy, sau đó nhỡ có bị nó cào thì chắc cũng không nỡ trách nó mất.

Chu Mộ Dư hiểu rất rõ thói quen của Úc Sương, đầu tiên phải có đủ nhiều vật chất để đem lại cảm giác an toàn, tiếp theo là phải bầu bạn thật nhiều với cậu, tốt nhất là còn phải dịu dàng săn sóc quan tâm, còn khó nuôi hơn cả một con mèo.

Nghe thấy sẽ đi đón mèo, Úc Sương không giấu nổi sự bất ngờ trên mặt, ánh mắt lấp lánh nhìn Chu Mộ Dư: "Hôm nay là ngày lành gì vậy, sao lại nhiều chuyện tốt vậy chứ?"

Chu Mộ Dư cũng không nhịn được lộ ra nụ cười: "Vui không?"

Úc Sương dùng sức gật đầu: "Vui lắm!"

"Sao tôi thấy em còn vui hơn hôm kết hôn vậy?"

"Em..." Úc Sương chần chừ một chút, vô tội nói: "Kết hôn cũng vui, không giống nhau mà..."

Kết hôn cũng không phải là cậu muốn, còn mèo thì là do cậu muốn, đương nhiên là không giống rồi.

Nhưng Úc Sương không thể nào nói thật, nếu không đừng nói đến mèo, ngay cả cậu cũng sẽ có thể bị đuổi khỏi nhà.



Rất nhanh đã tới cuối tuần, Chu Mộ Dư lùi hết công việc lại, chỉ đi đến công viên trò chơi với Úc Sương.

Đây là lần đầu tiên Úc Sương đến công viên trò chơi, cũng là lần đầu tiên của Chu Mộ Dư.

Lúc nhỏ Chu Mộ Dư bị dạy dỗ rất nghiêm khắc. Mẹ Chu chỉ hận không thể khiến một đứa nhóc bảy tuổi như gã phải biết hết tất cả mọi thứ cho nên chưa bao giờ cho phép gã đến mấy nơi không đàng hoàng này.

Sau khi trưởng thành rồi thì Chu Mộ Dư cũng dần dần không có tâm trạng vui chơi nữa. Cả người lúc nào cũng chìm trong danh lợi tiền bạc, gã cũng đã quên trên thế giới này vẫn còn có nhưng thú vui như thế này. Nếu như không có Úc Sương, có lẽ cả đời này gã cũng sẽ không đến công viên trò chơi.

Nhìn ra xung quanh, những người đàn ông tầm tuổi Chu Mộ Dư, phần lớn là tay phải nắm tay con, tay trái cầm túi cho vợ.

Chu Mộ Dư cảm thấy có một chút không được tự nhiên, kéo thấp vành mũ xuống, giống như vệ sĩ đi theo phía sau Úc Sương. Nhưng gã nhanh chóng phát hiện không có ai chú ý tới bọn họ. Nhìn mọi người đang vội vàng đi chơi, nhiều người mặc quần áo lố lăng cũng tự nhiên đứng lẫn vào đám người, gã dần buông lỏng gánh nặng.

Úc Sương không chú ý đến sự khác thường của Chu Mộ Dư, cậu đang vô cùng hào hứng, lôi kéo tay Chu Mộ Dư rồi nhìn trái nhìn phải, cái này cũng muốn chơi, cái kia cũng muốn chơi.

Cuối cùng vẫn là Chu Mộ Dư chỉ chỉ vào một chỗ trên bản đồ: "Đi chỗ này trước đi, nghe nói cũng khá vui."

Vì thế hai người đi đến dòng sông được chơi nhiều nhất trong công viên giải trí, Úc Sương ngồi trên chiếc bè da hét chói tai từ đầu tới cuối nhưng cũng không quên sờ soạng cầm lấy tay Chu Mộ Dư, dù thế nào cũng phải nắm chặt tay gã thì mới yên tâm.

Chơi một vòng xong, quần áo của hai người đều bị ướt một mảng lớn.

Xương cốt của Chu Mộ Dư như đang lộn ngược lên. Còn Úc Sương lại vô cùng hưng phấn đến ngồi không yên, quần áo còn chưa khô đã muốn chạy đi chơi cái tiếp theo. Chu Mộ Dư bất đắc dĩ, đi theo sau Úc Sương hỏi: "Không phải vừa nãy còn rất sợ sao, sao giờ lại hào hứng rồi?"

"Em mới không sợ đâu." Úc Sương trở lại giữ chặt lấy tay Chu Mộ Dư: "Đi mau, đi chơi tàu lượn siêu tốc với em."

Mấy thứ kém tuổi tác gì đó, bình thường gã đều không nhận ra, nhưng đến lúc này mới dần dần biểu hiện rõ ra ngoài.

Dù sao Chu Mộ Dư cũng sắp bốn mươi tuổi, bình thường đều chỉ giao tiếp với nhóm người trung niên kinh doanh, môn thể thao hay chơi nhất cũng chỉ là cưỡi ngược hoặc đánh golf, sao đã ngồi qua mấy cái phương tiện giao thông lao thẳng từ trên cao xuống như thế này, vậy nên ngồi chơi mà tim gan gã như muốn bay hết ra ngoài.

Còn Úc Sương thì ngược lại, bình thường thì yếu đuối nhưng lúc này lại khỏe như hổ, chơi một lần chưa đã mà còn muốn chơi lần nữa.

Chu Mộ Dư xua tay: "Tha cho tôi đi tổ tông à, bộ xương cốt này của tôi không chịu nổi kiểu hành hạ này đâu."

"Chú đâu có già đâu, " Úc Sương tỏ ra tội nghiệp lôi kéo tay áo Chu Mộ Dư: "Nhưng em muốn chơi mà..."

Khó khăn lắm mới được một lần, lần sau không biết là mãi đến tận lúc nào, Úc Sương chỉ muốn chơi cho thật đã.

Chu Mộ Dư bị cậu quấn lấy nên cũng không còn cách, đành phải nhượng bộ: "Vậy chúng ta chơi cái khác trước đi, đợi lát nữa hẵng chơi lại cái này."

Úc Sương đồng ý ngay tức khắc: "Được!"

Cả một ngày, hai người đều chơi hết những trò chơi phổ biến nhất ở công viên giải trí, bao gồm cả vòng xoay ngựa gỗ mà chỉ có trẻ con với mấy cặp tình nhân chơi thì hai người cũng chơi hết.

Chu Mộ Dư chưa từng thấy Úc Sương hưng phấn như vậy, dường như đó là sự hoạt bát năng động mà tuổi này nên có, từ một con chim trong lồng được thả ra tự do bay trên bầu trời.

Úc Sương chơi đến mệt, trời cũng đã tối.

Chu Mộ Dư dẫn cậu đến nhà hàng ở trong công viên giải trí vừa ăn vừa ngắm cảnh, thuận tiện xem pháo hoa buổi tối. Hai người ngồi bên cạnh cánh cửa thủy tinh sát đất, cách đó không xa bầu trời đêm đang rực rỡ pháo hoa,Úc Sương đặt hai tay lên cánh cửa thủy tinh, nhìn đến ngây người.

"Đẹp quá..." cậu thì thầm tự nói.

Pháo hoa bùng lên chiếu sáng trong đồng tử của cậu, giống như những ngôi sao bị vỡ nát, chợt lóe lên. Chu Mộ Dư theo tầm mắt cậu nhìn ra ngoài, nói: "Mỗi ngày ở đây đều có pháo hoa, tuần sau chúng ta có thể tới nữa."

"Có thể sao?" Úc Sương quay đầu, trong ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc và chút chờ mong.

"Ừm."

Chu Mộ Dư nhàn nhạt đồng ý: "Đợi mấy năm nữa Thư Dập tốt nghiệp đại học, tôi sẽ giao công việc kinh doanh lại cho nó, lúc đó tôi cũng sẽ không bận như hiện tại. Đến lúc đó tôi sẽ đưa em đến tất cả những công viên giải trí trên thế giới."

Chu Thư Dập tốt nghiệp đại học... Úc Sương thầm tính trong lòng, đó cũng là chuyện bốn năm năm sau rồi. Cậu với Chu Mộ Dư có thể ở bên nhau lâu vậy sao?

Hoặc là nói, Chu Mộ Dư thật sự coi cậu là một phần trong kế hoạch tương lai của gã sao?

Dù là thật hay chỉ là đang dỗ dành cậu, giờ phút này Úc Sương cũng vô cùng vui vẻ vì câu nói này.

Bởi vì Chu Mộ Dư là người đầu tiên sẵn lòng đưa cậu đến công viên giải trí.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương