Di Sản Của Hắn
Chương 17


Chuyện tối hôm qua truyền đi rất nhanh.
Chuốc thuốc, hiếp dâm, phàm là mấy chuyện sắc tình dơ bẩn đều là đề tài được người ta bàn tán sôi nổi nhất.

Nhất là bộ dạng cuối cùng lúc Úc Sương được bế ra ngoài, nói không có chuyện gì xảy ra chắc cũng không ai tin.
Lời đồn đãi lên men với tốc độ vô cùng đáng sợ.
Hơn nữa Chu Thư Dập cũng bị kéo vào, vấn đề này càng lan rộng hơn trong giới nhà giàu.
Từ trước tới Chu Thư Dập được nhà họ Chu bảo bọc rất tốt, không ra ngoài vào buổi tối, không kết bạn kết bè lung tung.

Nhưng tối qua một mình cậu nhóc vọt vào Ngân Cảng cứu người, không nói không rằng đánh bị thương mấy người kia.

Nếu cậu nhóc không phải Chu Thư Dập, chỉ với gia thế của những người đó thì tùy tiện một người cũng không dễ dàng buông tha cho cậu.
Trong đó người bị thương nặng nhất đang nằm trong bệnh viện, những người còn lại đều bị người của Ngân Cảng đưa về nhà.

Có một hai người sau khi tỉnh rượu cảm thấy không ổn, đã chạy trốn qua nước ngoài ngay trong đêm.
Chu Mộ Dư dỗ Úc Sương xong, thay quần áo trở về nhà họ Chu.
Tối hôm qua không chỉ có một mình gã mất ngủ mà còn có những người liên quan và gia đình của bọn họ.

Chu Mộ Dư lười tự mình đối phó với những kẻ ngu dốt đó, chỉ bảo trợ lý sáng sớm gọi ba mẹ bọn họ đến nhà họ Chu, thuận tiện cũng gọi cả Chu Thư Dập qua.
Giờ phút này phòng khách rộng lớn im lặng như tờ, mấy người ngày thường đều sôi nổi nhiệt tình nay lại vô cùng hoảng loạn, như đứng đống lửa như ngồi đống than chờ Chu Mộ Dư đến.
Mẹ Chu viện cớ bệnh đang nghỉ ngơi ở trên lầu.

Gặp mấy chuyện này, cho dù là bà cũng không dám gây thêm phiền phức cho Chu Mộ Dư.
Cả nhà chỉ có Chu Thư Dập giống như người ngoài cuộc, vẻ mặt như chẳng có chuyện gì khoanh tay dựa tường, trong tai nghe truyền đến bài tập tiếng Anh chuẩn bị cho Úc Sương—— trước khi đưa cho Úc Sương, cậu nhóc phải nghe xác nhận lại xem độ khó có thích hợp hay không.

Cuối cùng chiếc Pullman màu đen quen thuộc đã tiến vào sân nhà họ Chu.

Trong nháy mắt Chu Mộ Dư bước vào, không khí trong phòng khách ngay lập tức trở nên lạnh lẽo vô cùng, nhưng gã lại đang mỉm cười, thậm chí giọng điệu còn ấm áp hơn mọi khi: "Sáng sớm mời mọi người tới đây, thật sự ngại quá."
"Không dám không dám..." Mọi người đều đứng dậy chào hỏi, một đám người cười còn khó coi hơn khóc.
Chu Mộ Dư ngồi vào chính giữa, nhìn trái nhìn phải, nói: "Tất cả mọi người đều bận, tôi cũng không nói quá nhiều.

Hôm nay mời các vị tới đây, chủ yếu là thay cháu trai tôi Thư Dập chịu tội với các vị, người trẻ tuổi không hiểu chuyện, tối hôm qua lỗ mãng động chạm đến các vị công tử, thật là ngại quá."
Nói xong, Chu Mộ Dư dừng một chút, cất cao giọng nói với Chu Thư Dập đang đứng ngoài: "Thư Dập, vào đây."
Chu Thư Dập kéo tai nghe xuống, thuận tay kéo khóa áo lên, mặt vẫn thản nhiên đi vào.

"Xin lỗi." Chu Mộ Dư nói.
Mọi người còn chưa kịp từ chối, Chu Thư Dập liền biết nghe lời khom người: "Cháu xin lỗi.

Cháu không nên xông vào nơi các vị công tử thiếu gia đang hưởng thụ, càng không nên nhìn thấy các vị công tử đang bức ép người lương thiện thì lao vào đánh nhau, làm hư chuyện tốt của bọn họ.

Lần sau có gặp chuyện này cháu nhất định sẽ báo cảnh sát trước, tuyệt đối sẽ không làm quá phận sự, làm mất thể diện của các cô các chú ở đây.

Cháu rất xin lỗi!"
Chu Thư Dập nói giống như học thuộc lòng.

Ở đây ngoại trừ Chu Mộ Dư, sắc mặt của những người khác càng lúc càng khó coi.
Chu Mộ Dư chờ cậu nhóc nói xong, không nhanh không chậm nhíu mày: "Nói hưu nói vượn cái gì đấy."
Sau đó chuyển tầm nhìn sang người bên cạnh, cười làm lành nói: "Trẻ con không hiểu chuyện, nói năng bậy bạ, là tôi dạy dỗ không tốt, thật có lỗi thật có lỗi."
Nói xong lại liếc mắt nhìn Chu Thư Dập, lật mặt còn nhanh hơn lật sách: "Còn không mau cút đi."
Chu Thư Dập lại ngoan ngoãn nghe lời:"Vâng."
Chờ cậu nhóc đi ra ngoài, Chu Mộ Dư ngồi trở lại chỗ ngồi, cười nói: "Đứa nhỏ này từ nhỏ đã kiêu căng, dù sao tôi cũng không phải cha nó, cũng không thể quá nghiêm khắc với nó được, để các vị chê cười rồi."
Mấy người kia cũng không kiềm chế được, xấu hổ cười theo.

Chu Mộ Dư nói tiếp: "Lần này nó đánh người bị thương, tôi là người lớn thì nên chịu trách nhiệm, sau này tiền viện phí, phí tổn thương tinh thần hay gì đó tôi sẽ chi trả, các vị không cần khách khí."
Để cậu chủ nhỏ quý giá nhà họ Chu tự mình cúi đầu xin lỗi, trong lòng mọi người vô cùng không yên rồi, hiện tại nghe Chu Mộ Dư nói muốn đền tiền lại càng bất an hơn.
—— Tiền của nhà họ Chu, sao có thể muốn là được chứ?
"Người trẻ tuổi đùa giỡn, khó tránh khỏi phiền phức, không nghiêm trọng như vậy đâu, ngài thật sự quá khách khí rồi." Một vị phu nhân nào đó nói.
Bà ta nói xong, người đàn ông trung niên cũng nói theo: "Đúng vậy đúng vậy, nếu không phải đám súc sinh nhà chúng tôi uống say làm chuyện ngu ngốc thì cũng sẽ không có những chuyện về sau.

Ngược lại là tôi phải cảm tạ cậu chủ nhỏ đã dạy dỗ mấy đứa con trai khó bảo này của chúng tôi.

Về phần bồi thường kia thì tuyệt đối không thể, chỉ cần xin ngài với cậu chủ nhỏ không trách tội chúng nó uống rượu say rồi thất lễ là tốt rồi."
Người nói câu này là ba của tên hôm qua bị Chu Thư Dập đập chai rượu vào đầu.

Trong lòng đau lòng cho con trai với ưu tiên chuyện lớn, ông ta vẫn chọn vế sau.
Có hai người này mở đầu, những người còn lại cũng đồng ý, từng người đứng lên giải thích chịu tội.
Đến bây giờ những người này vẫn còn tưởng Chu Mộ Dư gọi bọn họ tới là để xả giận cho Chu Thư Dập.

Nói xa nói gần đều là "cậu chủ nhỏ Chu" ra sao mà mảy may không có chút áy náy nào với Úc Sương cả.

Chu Mộ Dư kiên nhẫn nghe xong, nhếch môi thản nhiên cười, nói: "Tôi rất hiểu tâm trạng của các vị.

Nói tới tuổi tôi đây không bằng các vị, càng chưa nói đến kinh nghiệm dạy con.

Nhưng tôi cũng từng là người trẻ tuổi, người trẻ thường thích sôi nổi, dễ mắc sai lầm, những điều này tôi đều biết."
Nói xong gã thở dài: "Đáng tiếc tôi không có sự bao bọc của cha mẹ giống như các vị công tử tiểu thư đây.

Nhiều năm qua, những thứ này đều là tôi tự mình giành lấy, bất kể khi nào mắc sai lầm thì cũng phải tự mình chịu trách nhiệm.

Hiện tại ngẫm nghĩ lại, sự che chở của cha mẹ cũng không hẳn là chuyện tốt.

Nếu tôi vẫn cứ mãi dựa dẫm vào nhà họ Chu, hôm nay cũng không sẽ không ngồi ở vị trí này để nói chuyện với các vị."
Lời này của Chu Mộ Dư rất uyển chuyển, nhưng những người ở đây đều có đầu óc, chắc hẳn đều hiểu được.
"Đúng rồi, cậu nhóc tối hôm qua, người xông nhầm vào Ngân Cảng, suýt nữa bị trở thành trai bao." Chu Mộ Dư mỉm cười nhìn xung quanh, vừa nói xong, ánh mắt cũng lạnh xuống: "Nói ra thật xấu hổ, là người trong nhà của tôi."
Không biết có phải ảo giác hay không, trong phòng khách rộng lớn lại nổi lên từng cơn gió lạnh.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều tự động toát mồ hôi hột.
"Cũng trách tôi sơ sẩy, quên mất em ấy ru rú trong nhà, không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, lại khờ dại tin vào cuộc điện thoại của người xa lạ."
Nói xong, Chu Mộ Dư dừng một chút: "Cậu nhóc này nhát gan nên vẫn bị dọa sợ, bây giờ còn hôn mê.

Thật sự không dám giấu diếm, mấy năm nay tôi vẫn chưa gặp được người thích hợp, luôn luôn không lập gia đình.

Thật vất vả mới tìm được, lòng tôi vô cùng yêu thích, muốn lâu dài với em ấy.

Nhưng sau khi gặp phải chuyện hôm qua, khi về nhà em ấy còn không cho tôi động vào người, chỉ biết giấu mình dưới sô pha như con nhím, thật sự là hết cách.

Các vị đều là người từng trải, nếu không ngại thì hãy chỉ điểm cho tôi, rốt cuộc nên làm thế nào.

Nếu cứ mãi như vậy, không sợ các vị chê cười, cuộc hôn nhân này của tôi sợ là không thành được rồi."
Lời này của Chu Mộ Dư giống như quả bom dội xuống, cuối cùng mọi người cũng bừng tỉnh, thì ra binh trong "tiên lễ hậu binh" (*) là đây.
(*) Trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực.
Không ai nói cho bọn họ biết Úc Sương quan trọng như vậy, hiện tại thì hay rồi, chơi con vịt nhỏ chơi đến trên đầu người yêu Chu Mộ Dư.


Mấy đứa súc sinh trong nhà có mười cái mạng cũng không đủ để đền.
"Ngài Chu...!Ngài xem, chuyện này có phải có hiểu lầm gì rồi không?" Có người đánh bạo hỏi.
Chu Mộ Dư nhìn qua, mỉm cười: "Hiểu lầm theo ý của ngài tức là tôi đang nói dối, không có hạ dược hay là không có cưỡng hiếp? Nếu là như vậy, tôi cũng hy vọng là hiểu lầm.

Dù sao hiện tại người nằm trên giường cũng là bảo bối của tôi, người không hy vọng em ấy bị tổn thương nhất là tôi đây."
Nói đến đây, không ai còn dám lên tiếng.

Huống chi tối hôm qua đã xảy ra cái gì, trong lòng bọn họ từng chút từng chút đều rất rõ ràng.
Người đàn ông ban nãy lại mở miệng, sợ hãi nói: "Thật sự rất xin lỗi ngài Chu, tôi thay con trai mình xin chịu tội với phu nhân của ngài.

Mong ngài đại nhân đại lượng, nể tình nó là đứa con trai duy nhất ở nhà họ Trần chúng tôi, xin ngài cho nó một con đường sống."
"Ngài Trần nói nghiêm trọng quá rồi, tôi cũng chưa làm gì cậu Trần mà." Trên mặt Chu Mộ Dư lộ ra nụ cười nhạt, lạnh lùng nói: "Ngài đau lòng vì con, tôi cũng đau lòng cho bảo bối nhà tôi.

Mội thành phố nhỏ như Ninh Thành, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, nếu bảo bối nhà tôi lại không cẩn thận đụng phải ai, tôi thật sự sợ em ấy sẽ không chịu nổi lần hai mất."
"Ngài yên tâm, ngài yên tâm, thằng oắt con nhà tôi dự định sẽ ra nước ngoài học tập, trong vòng ba năm năm sẽ không xuất hiện trước mặt ngài đâu."
Người nọ không đợi Chu Mộ Dư nói xong liền vội vàng nói tiếp, Chu Mộ Dư nhìn qua, chậm rãi lặp lại: "Ba năm năm..."
Đối phương sửng sốt, bật người sửa lời nói: "Cũng không chắc chắn, mẹ nó muốn cho nó đi di dân, tôi cũng đang có ý định này, đến lúc đó cả nhà chúng tôi đều sẽ chuyển đi, sau đó...!sau đó cũng không trở lại nữa."
Lúc này Chu Mộ Dư mới từ tốn gật đầu: "Nếu là di dân, vậy phải chuẩn bị sớm một chút."
Đối phương gật đầu như giã tỏi, liên tục nói vâng vâng.
Chu Mộ Dư lại nhìn về phía những người khác, chậm rãi nhìn quanh một vòng, nói: "Con cái lớn rồi, đi ra ngoài học hỏi kinh nghiệm cũng không có gì là không tốt.

Các vị làm kinh doanh cũng vậy, có cây sống thì cũng có cây phải chết, bên ngoài rộng lớn như vậy, đâu chỉ có mỗi mình Ninh Thành.
Hôm nay thừa dịp các vị đều ở đây, có mấy chuyện này tôi nhất định phải nói.

Hai năm nay tôi kinh doanh mệt mỏi, rất nhiều chuyện đều giao cho cấp dưới làm, mấy năm nữa Thư Dập trưởng thành, tôi chỉ sợ lúc đó lại mặc kệ hơn.

Mấy thanh niên bọn nó làm việc rất lỗ mãng, không hiểu được đạo lí đối nhân xử thế, có đôi khi đắc tội với người khác cũng không biết, nếu ngày nào đó không cẩn thận xảy ra xung đột, lúc đó mong các vị đừng trách, đó cũng không nhất định là do tôi."
Nói đến này đây, cho dù là tên ngốc cũng sẽ hiểu được —— mấy người ở đây, một là dọn nhà rời khỏi Ninh Thành, hoặc ở lại đối đầu với nhà họ Chu.

Chỉ cần còn Chu Mộ Dư gã, bọn họ đừng mong được sống yên ổn.
Thế giới của người trưởng thành, mất một gia tài còn đáng sợ hơn mất một cánh tay hay cái chân.

Chu Mộ Dư khinh thường dùng những thủ đoạn kia phá phách cướp bóc, ngược lại gã muốn nhìn xem ai dám mang của cải tiền bạc ra để đối nghịch với gã.
"Đúng rồi." Cuối cùng nghĩ đến cái gì, Chu Mộ Dư lại nói: "Bảo bối nhà tôi nhát gan, da mặt cũng mỏng, bên ngoài có mấy lời nói dơ bẩn em ấy không nên nghe được.

Hôm nay bước ra khỏi đây, mong các vị đừng nói lời nào khó nghe nữa."
"Vâng vâng vâng..."
Mọi người mặt xám xịt đi đến, lại mặt mày xám xịt đi về.


Chờ bọn hắn rời đi, Chu Mộ Dư chậm rãi nhắm mắt lại, cúi đầu day day huyệt thái dương.
"Vì sao không trực tiếp báo cảnh sát?"
Chu Thư Dập từ ngoài cửa đi vào.
Chu Mộ Dư nâng mắt nhìn, thản nhiên nhìn thoáng qua: "Cưỡng bức chưa thành, lại còn là đồng tính, cháu bảo cảnh sát xử thế nào? Nhốt được vài ngày lại thả ra, không bằng để chú xử lí."
"Vậy cứ bỏ qua như vậy sao?!"
"Ai nói với cháu chú sẽ bỏ qua?" Chu Mộ Dư bị Chu Thư Dập chọc cười: "Chú còn chưa nói cháu đấy, thấy việc nghĩa hăng hái lao ra là việc của cháu sao? Còn lấy bình rượu đập đầu người ta, có bản lĩnh đấy nhỉ."
Chu Thư Dập đuối lý, không phục mở mắt cãi: "Không phải cháu thấy việc nghĩa hăng hái làm..."
Hôm nay Chu Mộ Dư đã nói nhiều rồi, lười cãi nhau với trẻ con, gã không kiên nhẫn đưa tay lên vẫy vẫy: "Lăn ra ngoài đi, đừng phiền chú."
Chu Thư Dập đứng không nhúc nhích, một lát sau không nhịn được hỏi: "Anh ấy vẫn ổn chứ?"
"Ai?" Chu Mộ Dư ngẩng đầu, phản ứng ra: "Đang ngủ ở nhà, ổn hay không thì phải đợi kết quả xét nghiệm."
Chu Thư Dập nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Những lời kia của chú, là thật sao?"
"Nói cái gì?"
"Bảo bối của chú, chú thích anh ấy, muốn lâu dài với anh ấy."
Chỉ là lặp lại cả câu nói của Chu Mộ Dư mà mặt Chu Thư Dập đỏ bừng như máu.
Chu Mộ Dư từ chối cho ý kiến, gã chỉ cười cười: "Cháu cảm thấy sao?"
"Cháu..."
Trong lòng Chu Thư Dập dâng lên một cảm giác kỳ quái, hy vọng là thật, nhưng cũng hy vọng là giả.

Cuối cùng cậu nhóc vò mẻ không sợ nứt, bực mình nói: "Tùy chú, dù sao cũng không phải chuyện của cháu."
Chu Thư Dập quay đầu rời đi, một lát sau quản gia tiến vào, hỏi Chu Mộ Dư có muốn lên lầu nghỉ ngơi không.
Chu Mộ Dư lắc đầu, cầm chặt điện thoại không nói gì.

Chưa nhận được kết quả xét nghiệm, gã không thể yên tâm nghỉ ngơi được.
Nghĩ cái gì là đến ngay, điện thoại của bác sĩ gọi đến, Chu Mộ Dư nhìn chằm chằm màn hình điện thoại vài giây, sau đó ấn nghe: "Alo?"
"Không phải ma túy." Bác sĩ đi thẳng vào vấn đề.
Chu Mộ Dư nhắm mắt, ngả người chầm chậm buông lỏng tay ra.
Bác sĩ lại nói: "Là một loại thuốc kích thích thần kinh, trước mắt vẫn là hàng cấm trong nước, không có ảnh hưởng quá lớn với cơ thể, trong khoảng thời gian này chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn."
"Ừ, biết rồi." Giọng điệu Chu Mộ Dư bình thường trở lại: "Cảm ơn."
Cúp điện thoại, Chu Mộ Dư chậm rãi dựa vào ghế, thở dài một cái.
Cảm thấy may mắn không phải là ma túy phải là những người vừa rời đi kia, nếu không gã cũng không chắc mình sẽ làm ra chuyện gì.
"Cậu chủ?" Quản gia cẩn thận mở miệng: "Thời gian không còn sớm, hôm nay cậu có muốn ở lại ăn cơm với phu nhân..."
Chu Mộ Dư mở to mắt, vẻ mặt không đổi nhìn qua: "Không.

Chuẩn bị xe giúp tôi đi."
"Vâng, ngài về nhà hay là?"
"Đi Ngân Cảng.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương