9.

Bảy giờ tối, tiệc sinh nhật của tôi chính thức bắt đầu.

Bạn trong lớp đã đến đông đủ, bao gồm cả đám con gái định quấy phá bữa tiệc này.

Đám Trần Vi Vi nhìn chiếc bánh kem cao vút mà muốn rớt tròng mắt ra ngoài.

Lâm Vũ Hàng đi tới bên cạnh tôi nói khẽ: “Tôi nghĩ bọn họ cũng như tôi, tam quan vỡ nát nên cần thời gian để xây dựng lại.”

Nhã Nhã hỏi tôi: “Có muốn đến sỉ nhục bọn họ một trận không?”

Tôi trầm ngâm: “Bỏ đi, cứ để đống bánh kem và bánh chocolate kia làm bọn họ no chết đi.”

Thật ra giữa chúng tôi chả có ân oán tình thù nào nên chẳng cần phải làm mọi việc trở nên phức tạp hơn.

Đã là tiệc thì ắt hẳn không thể thiếu màn khiêu vũ rồi.

Nhã Nhã thấy tôi đang ăn bánh kem bèn tiến tới hỏi: “Ôi chao, Lâm Vũ Hàng sẽ mời cậu khiêu vũ chứ?”

Tôi liếc nhìn bụng của cô bạn, “Kiềm chế một chút đi, bụng cậu sắp nổ tung rồi kìa.”

Âm nhạc vang lên, đúng như dự đoán, Lâm Vũ Hàng bước từng bước về phía tôi.

Thú thật, nếu nói tôi không căng thẳng thì đấy là nói dối.

Có lẽ bây giờ mà đo huyết áp thì huyết áp của tôi sẽ lên đến một trăm tám mươi mất thôi.

Lâm Vũ Hàng tới trước mặt tôi, song chẳng có hành động cúi người đầy lịch thiệp, hay câu nói “Tôi mời cậu nhảy một điệu nhé?” như trong truyện cổ tích, mà cậu ta lại chỉ vào khóe miệng của tôi rồi bảo: “Miệng cậu dính bơ kìa.”

Tôi như cô gái đáng thương ngồi trên tàu lượn siêu tốc, ù một cái rơi thẳng từ trên cao xuống mặt đất.

Hu hu, tim tôi vỡ tan tành rồi này.

Song tôi vẫn giả vờ bình tĩnh đưa tay lên lau miệng, nào ngờ Lâm Vũ Hàng lại bắt lấy tay tôi.

Tôi khó hiểu nhìn cậu ta.

“Để tôi.” Người nọ nhẹ nhàng lau đi vết bơ bên môi tôi, cả động tác và ánh mắt đều quá đỗi dịu dàng.

Lòng tôi bỗng chốc tĩnh lặng như mặt nước mùa thu.

Tôi hỏi: “Lâm Vũ Hàng, cậu có muốn đến căn cứ bí mật của tôi không?”

“Căn cứ bí mật?” Người nọ chau mày không hiểu.

“Căn cứ bí mật của tôi, cậu là người đầu tiên tôi cho biết đấy. Ngay cả ba mẹ hay chó cưng của tôi còn không được biết đâu.”

“Chó cưng?”

“À, tôi nuôi một em chó tên là Teddy.”

Lâm Vũ Hàng: “…”

Căn cứ bí mật của tôi ở trong vườn hoa sau nhà.

Nơi đây không có đèn đường, nhưng ánh trăng trong veo ấm áp chiếu xuống khiến phong cảnh càng thêm hữu tình.

Tôi cười hì hì: “Đây chính là căn cứ bí mật của tôi.”

Lâm Vũ Hàng ngắm nghía xung quanh: “Đâu có gì nhỉ?” Trừ tiếng ếch nhái và ve sầu đua nhau ca hát inh ỏi.

Tôi nở một nụ cười thần bí rồi chỉ xuống đất, “Ở bên dưới chỗ này.”

Lâm Vũ Hàng đỡ trán, “Lại phải đào đất à?”

Tôi ngồi xuống moi ra một cái chai thủy tinh dưới lớp đất rồi mở nắp ra, bên trong chính là những viên bi tôi đã chơi vào thuở tấm bé.

Lâm Vũ Hàng ngạc nhiên, “Đầu óc của cậu khác với người bình thường thật đất, giấu đồ chơi lúc nhỏ ở nơi này cơ à?”

Tạm thời tôi sẽ xem đó là lời khen.

“Bây giờ tôi vẫn làm thế mà. Giấu ký ức của mình vào trong chai rồi chôn xuống đất, khi nào rảnh thì tới xem lại, nếu tôi có quên mất thì trăm năm sau cũng có người khác phát hiện ra thôi.”

Lâm Vũ Hàng chăm chú nghe tôi lải nhải, ánh mắt cậu ta như chứa đựng cả ngàn lớp sóng thong thả đập vào bờ, êm ả vô cùng.

“Lâm Thư Du, sinh nhật vui vẻ!” Cậu ta nói.

Tôi cười đáp, “Cảm ơn cậu, Lâm Vũ Hàng.”

“Hay là cậu cũng viết gì đó rồi bỏ vào trong chai đi, tôi sẽ không nhìn đâu, sau này chúng ta cùng nhau mở ra xem nhé?”

“Được.”

Lâm Vũ Hàng bắt đầu hí hoáy ghi chép, tôi tò mò đi tới xem cậu ta viết cái gì, thế nhưng người nọ lại đẩy đầu tôi ra, chẳng cho tôi biết.

Tôi hứ một tiếng, “Cứ thần thần bí bí làm gì.”

10.

Tháng chín đã tới, tôi không cho ba đưa tới trường mà tự đi tàu điện ngầm.

Ba tôi vừa vuốt ve chiếc Rolls-Royce vừa tuôn nước mắt, còn nói con gái lớn rồi chẳng biết thương ba già.

Mẹ tôi kéo ông về, tránh để ông mất mặt trước người ta.

Mới vừa bước vào buồng tàu tôi đã thấy Lâm Vũ Hàng ngồi cách đó không xa, cậu ấy mặc đồ thể thao màu sáng, vừa đơn giản vừa nhẹ nhàng thoải mái. Thấy tôi, cậu ấy lập tức vẫy tay.

“Trùng hợp quá.”

Tôi cau mày.

Không phải, do đến cùng một nơi thôi.

Người nọ cất hành lý hộ tôi, vô tình để lộ ra một đoạn eo thon thả.

Tôi vội vàng nhìn sang nơi khác.

“Lâm Thư Du, sao mặt cậu lại đỏ như vậy?” Lâm Vũ Hàng cất hành lý xong thì ân cần hỏi thăm, đôi mắt đào hoa trong suốt ngây thơ vô cùng.

“Trong tàu đông quá nên ngợp thôi.” Tôi liếc trái liếc phải, còn dùng tay quạt gió nữa.

“Vậy á? Nhưng trong tàu có điều hòa mà nhỉ, đâu có nóng.” Cậu ấy nhìn sâu vào mắt tôi như muốn tìm ra đáp án cho bằng được.

Sao người này cứ muốn cãi tôi thế nhỉ? Tôi lườm cậu ấy, “Vì mình đến từ Bắc Cực đấy, được chưa?”

Bà cụ và ông cụ bên cạnh cười híp mắt nói với nhau, “Tuổi trẻ tốt quá nhỉ.”

Phải rực rỡ, chói chang như nắng mùa hè mới đúng là hương vị của tuổi trẻ.

Khi đến trường thì hai chúng tôi đã đổ mồ hôi đầy người, trông nhếch nhác thảm hại vô cùng.

Đàn anh tiếp đón nhìn hai đứa tôi và hỏi, “Hai em là anh em hả?”

Chúng tôi liếc nhau, “Anh xem bọn em có giống nhau không?”

Trừ việc có cùng họ Lâm ra thì gương mặt cũng như phong thái của hai chúng ta chả giống nhau chỗ nào cả.

Nhưng lời đồn nói suốt cũng thành đúng.

Chẳng biết sao chuyện tôi và Lâm Vũ Hàng là anh em lại truyền ra khắp trường.

Tôi là sinh viên được cử đi học nên độ chú ý chẳng cao cho mấy.

Nhưng Lâm Vũ Hàng thì không. Cậu ấy vào trường với tư cách là “trạng nguyên” của tỉnh, cộng thêm giá trị nhan sắc chẳng ai địch nổi và phong thái xuất chúng đã giúp cậu ấy nhảy một bước lên làm nam thần của trường.

Với tư cách là “em gái” của nam thần, tôi chịu trách nhiệm nhận thư tình cũng như quà tặng mỏi cả tay.

Nhìn đống thư tình còn nhiều hơn cả bài thi, tôi hỏi Lâm Vũ Hàng nên làm thế nào bây giờ.

Cậu ấy nói tôi cứ tự quyết định.

Vì vậy, tôi viết chữ “đã duyệt” lên từng bức thư, sau đó gửi lại cho chủ nhân của chúng.

Hầu hết quà tặng đều là hoa tươi và đồ ăn vặt, cứ trả tới trả lui thì sẽ thiu mất.

Vậy nên… hậu quả là vừa nhập học chưa tới hai tháng mà tôi đã tăng lên một kí rưỡi.

Một lần nọ sau khi cân xong, tôi đau đớn gọi cho Lâm Vũ Hàng, “Sau này mình sẽ không bao giờ… nhận thư tình hay quà cáp giúp cậu nữa đâu.”

Người bên kia ngừng thở, giọng nói cũng trầm xuống hẳn, “Sao thế?”

Chẳng biết vì sao mà tôi cứ cảm thấy giọng nói ấy tràn đầy thấp thỏm và mong đợi.

Tôi khóc thút thít, “Còn ăn nữa thì mình sẽ mập giống ba mình mất.”

Lâm Vũ Hàng nghiến răng nghiến lợi, “Lâm Thư Du, cậu là đồ đầu heo!”

Này này, sao lại dùng từ ngữ công kích thế kia hả?

Lâm Vũ Hàng mắng tôi xong, mấy tiếng sau lại gửi tin nhắn WeChat cho tôi: “Xuống đây, mình muốn nói với cậu mấy câu.”

Tôi đã yên vị trên giường nên chẳng muốn rời xa tổ ấm này đâu.

“Mình mua bánh rán cho cậu rồi.” Lâm Vũ Hàng rất biết cách đánh vào điểm yếu của người ta.

“Mình xuống ngay!”

Vừa xuống tới nơi người nọ đã ra lệnh cho tôi: “Đi chơi bóng với mình.”

Đến lúc này`tôi mới nhận ra cậu ấy mặc đồng phục bóng rổ.

Có sao nói vậy, đẹp trai chết người mà.

“Bánh rán đâu?”

Người nọ đảo mắt, “Chơi bóng xong mình mua cho.”

“Đúng là anh trai của em!”

Lâm Vũ Hàng lườm tôi, “Ai là anh của cậu, đừng có nhận bừa.”

Tôi nhón chân lên ôm cổ cậu ấy, “Ôi cha, dù sao cả trường đều cho rằng chúng ta là anh em, thế thì cứ đùa thành thật vậy, cũng tốt thôi mà?”

Lâm Vũ Hàng gạt tay tôi ra, lạnh lùng bỏ lại một câu “Tốt cái rắm.”

Chậc, cậu con trai độc đinh của dòng dõi thư hương biết nói bậy rồi.

Tôi cứ tưởng Lâm Vũ Hàng là tên mọt sách, nào ngờ cậu ấy chơi bóng rổ rất giỏi, chạy ba bước, nhảy lên thật cao, sau đó ném bóng vào rổ, dưới ánh đèn đường, dáng người của cậu ấy cứ như diều hâu vậy.

Tôi ngắm đến ngây người.

Câu nói hôm nào lại bật lên trong đầu: Mày thảm rồi Lâm Thư Du, mày rơi vào bể tình rồi con.

Lâm Vũ Hàng chơi bóng xong thì tiến lại chỗ tôi.

Hiện tại chúng tôi đã rất ăn ý với nhau, chỉ cần cậu ấy chìa tay ra thì tôi sẽ đưa nước ngay.

Lâm Vũ Hàng uống nước xong rồi trả lại bình nước cho tôi.

Đây là sự ăn ý mà chúng tôi đã luyện được trong quá trình nhặt ve chai cùng nhau.

Xong xuôi mọi việc, đột nhiên người nọ cúi xuống…

Nói thật, ngay lúc này đây tôi tin chắc là cậu ấy muốn hôn mình.

Tôi vô thức muốn tránh đi, nhưng chân lại dính chặt vào mặt đất, không thể nào động đậy được, ngay lúc tôi cảm thấy có hàng vạn con Alpaca* đang nhảy nhót trong tim mình thì Lâm Vũ Hàng chợt vươn tay tới phủi đi bông liễu trên đầu tôi.

* Alpaca: Hình ảnh dưới phần bình luận.

“Trên đầu cậu có thứ gì đó.” Cậu ấy nói.

Từng đám Alpaca trong tim tôi bỗng phanh kít lại, chúng đâm sầm vào nhau và gào thét không ngừng.

Sao tôi lại thấy hụt hẫng thế nhỉ?

“Lâm Vũ Hàng, trước mặt mọi người nhớ chú ý một chút, ngộ nhỡ có người không biết Lâm Thư Du là em gái ông thì dây tơ hồng của cậu ấy sẽ bị ông cắt mất đấy”

Bạn chung nhóm bóng rổ của Lâm Vũ Hàng cười hì hì.

Lâm Vũ Hàng đứng thẳng người, ánh mắt cậu ấy trầm xuống, “Lâm Thư Du đâu phải em gái tôi, người khác có thể theo đuổi cậu ấy, sao tôi lại không?”

Tối đó tôi trở lại kí túc xá, Lâm Vũ Hàng gửi tin nhắn tới: “Cậu thấy thế nào?”

Tôi nghĩ ngợi một lúc rồi trả lời: “Cậu muốn gần quan được ban lộc, hay là thỏ ăn cỏ gần hang vậy?”

Lâm Vũ Hàng nhắn lại rất nhanh, “Đều đúng hết.”

Thật ra sâu thẳm trong tim tôi, tôi biết mình cũng thích Lâm Vũ Hàng.

Nhưng bởi vì quá thân quen nên không nỡ “ra tay”.

Để thốt ra câu nói “Mình thích cậu lắm, hay là bọn mình yêu nhau nhé?” thì dễ lắm, nhưng sau này thì sao?

Ngộ nhỡ chúng tôi chia tay thì ngay cả làm bạn bình thường cũng chẳng được nữa.

Cho nên, để hai đứa có thể là bạn tốt mãi mãi, tôi đành chôn chặt tình yêu ấy vào sâu tận đáy lòng, để rồi chỉ có mình tôi biết đến sự tồn tại của nó.

Nhìn người khác viết thư tình cho Lâm Vũ Hàng, có lúc tôi cũng mơ mộng đến việc viết một phong thư chân thành tha thiết gửi cậu ấy.

Mở đầu sẽ là: “Thấy chữ như gặp người…”

Đáng tiếc, tưởng tượng cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi.

Tôi che giấu thứ tình cảm mới vừa nảy mầm ấy bằng những câu đùa, bằng những lần giận dỗi trách mắng, cố gắng khiến tình yêu này dần phai nhạt đi theo năm tháng, nhưng có thế nào tôi cũng không ngờ Lâm Vũ Hàng sẽ xé toạc lớp màng che đậy ấy ra trước.

Cậu ấy không nhắn tin nữa mà gọi thẳng cho tôi, “Mình biết cậu đang lo lắng điều gì, nhưng cậu yên tâm, mình chẳng có ưu điểm nào khác ngoài việc chỉ yêu duy nhất một người, và người đó sẽ là người con gái cuối cùng trong đời mình.”

Tôi cười.

Ba tôi từng nói, cuộc sống này là một ván cược.

Ông đã cược đúng và trở thành người chiến thắng.

Ông cưới được mẹ tôi, sau đó sinh ra một cô con gái thông minh lanh lợi.

Vậy nên lúc này đây tôi sẽ nối nghiệp ba tôi, học theo cách sống phóng khoáng vô tư của ông ấy.

“Được.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương