Dì Lan
Chương 4



– Bố mong con đồng ý và chấp nhận cô Lan – bố tôi nắm tay cô Lan ánh mắt hướng về phía tôi, nhìn ánh mắt ấy tôi biết bố tôi yêu cô Lan nhiều lắm…– Bố à 6 năm qua con biết bố rất buồn, mẹ ra đi để lại khoảng trống lớn trong gia đình này, ngày trước con từng mơ từng nghĩ sẽ có ngày bố mang về cho con một người mẹ, thương yêu con, che chở cho con, nhưng bây giờ con nghĩ khác rồi bố à – tôi nói xong ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, khẽ thở dài tôi mỉm cười nhìn bố cùng cô Lan…– Con lớn rồi, con cũng biết ” con chăm cha không bằng bà chăm ông ” ” con chim nhỏ trong tổ một ngày nó cũng sẽ lớn và bay đi tìm bầu trời của riêng nó “, suốt năm qua bố đã chăm lo cho con quá nhiều rồi cho lên con mong cô Lan sẽ chăm sóc yêu thương ba suốt quãng đời còn lại, điều đó là điều con vui nhất bây giờ bố ạ – tôi nhìn bố và cô Lan mỉm cười thật tươi, nụ cười có lẽ là hiếm hoi nhất trong 6 năm qua của tôi, tôi bây giờ thấy rất vui, vui vì bố đã tìm được một người thật lòng yêu thương bố, quan tâm bố thật sự!Bố lặng người vì những lời tôi nói, ánh mắt bố đỏ lên, nhìn tôi một lúc lâu bố cất tiếng nói…– Bố biết những ngày tháng trước kia bố đã khiến con khổ sở haizz, con biết không đàn ông thất bại sẽ mất tất cả, nhưng bố vẫn còn may vì bố còn có con, mẹ con năm đó trách cứ bố vì bố cố chấp nên đã mất tất cả, những năm qua bố rất hối hận đã có lúc bố muốn từ bỏ, nhưng con là niềm tin duy nhất của bố, bố không thể gục gã, cũng một phần đó là mơ ước của bố nữa, cảm ơn con vì đã hiểu cho bố – bố tôi nói xong nhìn tôi một cách yêu thương, bố mỉm cười như đã trút được hết tâm sự trong lòng mấy năm qua để giờ đây bố có thể bắt đầu một cuộc sống mới, vui vẻ hơn…Cô Lan lau nước mắt rồi mỉm cười lên tiếng…– Thôi không nhắc chuyện buồn nữa, mọi người ăn đi, đồ ăn nguội hết rồi này – cô Lan lên tiếng xong gắp thêm một miếng sườn xào chua ngọt vào bát tôi, tôi nói cảm ơn rồi ăn cơm, bữa cơm trôi qua một cách vui vẻ…Cô Lan ở lại đến chơi đến chiều mới về, khi ra về cô còn không quên dặn tôi…– Với phải giữ gìn sức khỏe, học giỏi để cho bố con yên tâm đi làm nhé – cô Lan nói xong vẫy tay chào tôi rồi quay đi, bây giờ tôi mới biết cô Lan tự lái xe hơi đến, mà xe của cô còn đắt hơn xe hơi của bố tôi nữa, tôi hơi giật mình quay sang nhìn bố, nhìn ánh mắt tôi bố hiểu liền mỉm cười…– Đi vào trong nhà rồi nói – nói xong bố quay vào nhà…Ngồi yên vị trên ghế bố tôi nhấm nháp một tí chè rồi nói…– Cô Lan không phải là nhân viên bình thường, cô ấy là con gái của chủ tịch tập đoàn Y nơi bố đang làm việc đấy – bố nói xong nở một nụ cười có vẻ đắc ý, tôi thì trợn mắt nhìn bố như muốn khẳng định lại lời bố nói có phải thật không…– Haizz khó tin phải không con, bố cũng từng như con vậy đó, cô Lan năm nay 29 tuổi cô ấy mới về Việt Nam được 3 năm, và làm nhân viên tại tập đoàn mới được 1 năm thôi, ban đầu cô ấy làm nhân viên cấp dưới của bố, tuy khá vụng về nhưng cô ấy lại có nhiều ý tưởng táo bạo, cô ấy giúp bố rất nhiều trong làm ăn, vì vậy bố mới ngồi chắc cái vị trí giám đốc kinh doanh đấy – nghe bố kể đến đây thì tôi mới gật gù tỏ vẻ như đã hiểu, bỗng bố mỉm cười ngây ngô tiếp tục nói…– Lần đó vì nhờ cô Lan mà bố thành công được một dự án lớn, bố liền tổ chức cho cả phòng kinh doanh đi ăn, và hôm đó trong lúc say bố đã trót nói là bố có tình cảm với cô ấy, cô ấy không những không trách bố mà còn… Thôi không kể nữa, trẻ con nghe đến đó thôi – bỗng bố tôi hơi đỏ mặt, trừng mắt với tôi, nhìn thấy vẻ mặt bố như vậy tôi liền tỏ ra vô tội…– Ô bố tự kể đó chứ con có hỏi đâu, mà thôi trót rồi bố kể tiếp đi – tôi cười nhẹ bảo năn nỉ bố kể tiếp, bố tôi ngập ngừng một lúc uống nốt chén nước chè xong tiếp tục kể….


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương