Dị Giới Triệu Hoán Thiên Cổ Quần Hùng
Chương 1: Chư Thiên Luân Hồi Bàn

Edit: YaJun

Beta: Ngọc Lym

“Thiếu thành chủ! Các huynh đệ sắp ngăn không được nữa rồi! Ngươi đi trước đi! Ta cắt đuôi ở phía sau!”

Trên tường thành, một hán tử với khuôn mặt dữ tợn hùng tráng khàn giọng, toàn thân hắn nhuốm máu, trong tay cầm một thanh đại đao màu đen, từng cục gân xanh nổi lên như địa long, máu tươi cuồn cuộn chảy xuống, mấy bộ thi thể nằm ngang dọc dưới chân, tràn ngập sát khí.

“Đừng nói nữa! Hôm nay thành phá, ta nhất định sống chết cùng các huynh đệ!”

Lý Bắc Thần đâm ra một nhát kiếm, nhanh như tia chớp, từng tia kiếm khí vờn quanh, vô cùng sắc bén, máu tươi trên mặt hắn đang từ từ nhỏ xuống, hai mắt hắn híp lại, từng tia hàn quang bắn ra!

Chỉ trong vài nhịp thở, mấy tên binh lính mặc áo giáp đỏ che tay lên cổ họng, hai mắt tràn ngập tuyệt vọng và không cam lòng, trực tiếp ngã xuống đất, từng dòng máu đỏ tươi không ngừng chảy ra từ khe hở giữa các ngón tay.

Lý Bắc Thần há mồm thở dốc, thân thể không ngừng lắc lư, tay phải cầm kiếm cũng khe khẽ run rẩy, toàn thân máu tươi ướt đẫm, từng giọt mồ hôi trộn lẫn với máu tươi không ngừng rơi xuống, nhưng ánh mắt vẫn tràn ngập sắc bén!

“Thiếu thành chủ! Kẻ địch quá nhiều! Sợ là thành Vĩnh An của chúng ta không thủ được nữa!”

Bên cạnh đó không xa truyền đến tiếng gầm nhẹ, một thân thể lấy tốc độ cực nhanh, hóa thành một vòng tàn ảnh, chủy thủ trong tay vô ảnh vô hình, trong nháy mắt đâm về phía hộ vệ bốn phương sau đó từng chiếc đầu của binh lính mặc giáp đỏ bay lên!

“Thủ không được cũng muốn phòng thủ!”

Lý Bắc Thần gào thét, mặc dù thân thể đã sắp đến cực hạn, nhưng hắn cũng không hề sợ hãi, trường kiếm trong tay như những con du long bay lượn chém trên chặt dưới, trong nháy mắt đã có mấy tên binh lính mặc giáp đỏ bay ngược ra, yết hầu vỡ tan!

Hắn hơi khom lưng, kịch liệt thở dốc, tóc đen đều dính đầy đầu, nhìn binh lính thành Vĩnh An liên tục bại lui ở xung quanh, trong lòng lạnh như băng, chẳng lẽ hôm nay thành Vĩnh An thật sự bị công diệt sao?

Mặc dù chỉ xuyên đến đây chưa tới nửa tháng, nhưng binh lính toàn thành vẫn tôn hắn làm chủ, kính hắn tin tưởng hắn, mà kiếp trước hắn chỉ là một lính đánh thuê của Hoa Hạ, là nam tử đỉnh thiên lập địa tuyệt đối không làm ra chuyện bất nghĩa bỏ rơi đồng đội, tự mình chạy trốn!

Ánh mắt của hắn tràn ngập sát cơ, nhìn đám binh lính giáp đỏ đang dần dần vây quanh bọn hắn, hét to một tiếng, tung người nhảy vọt lên, lấy thế mãnh hổ chụp mồi quét mấy tên địch thành hai khúc!

Đại hán hùng tráng và thanh niên cầm chuỷ thủ đứng sau lưng Lý Bắc Thần, 3 người dựa lưng vào nhau, không lo không sợ, tử chiến đến cùng!

“Ha ha, Thiếu thành chủ! Không hổ ngươi là đích tử của tướng quân, khí phách này để cho lão Trương ta bội phục!”

Đại hán hùng tráng phóng khoáng cười to, hắn là thủ hạ của phụ thân Lý Bắc Thần, đệ nhất đại tướng!

“Thiếu thành chủ đương nhiên sẽ không làm mất danh tướng của tướng quân rồi!”

Khóe miệng thanh niên cầm chuỷ thủ cong lên, mang theo nụ cười lạnh lùng nhàn nhạt không thể nhận ra, giống như tử thần ngóng nhìn khiến chongười ta sợ hãi!

Hắn biết, kết cục của hôm nay là cửu tử nhất sinh!

Nhưng hắn không hối hận!



“Ha ha ha, Lý Bắc Thần! Không nghĩ tới ngươi cũng sẽ có ngày hôm nay!”

Một giọng nói tràn ngập căm hận và oán độc đột nhiên vang lên, mang theo càn rỡ cùng đắc ý cười to, binh lính mặc giáp đỏ từ từ tách ra, xuất hiện ở trước mặt 3 người.

“Thiếu thành chủ! Là thủ lĩnh của Thiên Lang Đạo!”

Thanh niên cầm chuỷ thủ quát khẽ, trong tay nắm thật chặt chủy thủ, ánh mắt lạnh lẽo như kiếm, trong nháy mắt toàn thân sát khí bùng lên!

“Hoá ra là tên tiểu nhân nhà ngươi! Ta khinh!”

Mặt Trương Hổ tràn đầy khinh thường, trước đây người này coi mạng người như cỏ rác, giả vờ làm đạo phỉ tập kích thôn xóm, tội lỗi chồng chất, bị Thiếu thành chủ lãnh binh đánh tan, không nghĩ tới lại là người của thành Thượng Dương!

Lý Bắc Thần lạnh lùng nhìn, hắn cũng không nói lời nào, hắn biết hôm nay vô luận như thế nào cũng khó thoát khỏi cái chết, còn không bằng giữ lại mấy phần khí lực giết thêm vài tên của quân giặc!

“Sắp chết đến nơi rồi còn dám mạnh miệng! Hê hê, các ngươi còn không biết ta là ai đâu? Ông đây là Chung Tuấn của Chung gia!”

Nam tử hắc hắc cười lạnh, trong mắt tất cả đều là khoái ý, trước đây bị Lý Bắc Thần truy kích trăm dặm, kinh hoàng như chó nhà có tang, thật vất vả mới trốn được một mạng, nhưng cánh tay trái của hắn lại vĩnh viễn mất đi!

“Chung Tuấn? Trưởng tử của gia chủ Chung gia!”

Trương Hổ trợn mắt há hốc mồm, hai mắt mở to tràn ngập khiếp sợ, hắn không ngờ tới Chung gia xem như cùng một chỗ với thành chủ, vậy mà lại hung tàn như vậy, giả trang làm đạo phỉ tàn sát thôn xóm, đúng là tội ác tày trời!

“Súc sinh!”

Lý Bắc Thần gằn từng chữ, ánh mắt lạnh như băng, trong miệng bật ra hai chữ, như băng xuyên trên trời rơi xuống, lạnh tới xương tủy, trực tiếp khiến cho sắc mặt Chung Tuấn thay đổi, trong mắt phun lửa!

“Giết bọn hắn!”

Ngón tay hắn chỉ vào Lý Bắc Thần, lửa giận cháy hừng hực, lớn tiếng gào thét.

Xoẹt!

Kiếm quang như mưa cuồng rơi tầm tã bao phủ hơn một trượng xung quanh, cổ tay Lý Bắc Thần chấn động, trường kiếm bay múa giống như từng con rắn độc trí mạng, lập tức co mấy tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên!

Trương Hổ quát lớn, râu tóc dựng đứng, trong tay đại đao màu đen điên cuồng bổ xuống, đao quang lập loè rực rỡ chói mắt, giống như một đoá Đao Chi Liên Hoa nở rộ rực rỡ!

Huyết Liên Đao!

Đây là võ học thánh địa của vương triều Đại Vũ, đao pháp cường hãn lưu truyền từ Đao thành mà ra!

Một đao vừa ra, sinh tử lập phán!

Phụt!



Tiếng gió nhẹ đột nhiên vang lên, bóng dáng của Vu Thành biến ảo, như một bóng đen lao vút lên không, chủy thủ trong tay giống như một sợi tơ màu đen, trong nháy mắt xẹt qua mấy bóng dáng giáp đỏ.

Máu tươi nóng bỏng phun ra, chỉ trong một chớp mắt, mười mấy tên binh lính mặc giáp đỏ thân tử hồn diệt!

Những binh sĩ còn lại nhìn nhau, tê dại cả da đầu, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi không dám tiến về phía trước.

3 người trở lại chỗ cũ dựa lưng vào nhau, sắc mặt tái nhợt, hô hấp dồn dập giống như một ống bễ bếp lò cũ nát cảnh giác nhìn bốn phía.

“Ha ha, Thiếu thành chủ, xem ra hôm nay chúng ta sẽ cùng nhau táng thân ở chỗ này rồi!”

Trương Hổ cười to, toàn thân máu me đầm đìa, có của hắn nhưng càng nhiều hơn là của kẻ địch!

“Chết có gì đáng sợ? Vì thành Vĩnh An chết trận, chết có ý nghĩa!”

Vu Thành hừ lạnh, không sợ tử vong.

Ánh mắt hai người tràn ngập sát cơ, thành Vĩnh An chính là nhà của bọn hắn, thân nhân bằng hữu đều ở trong thành, tuy nói sinh tử không sợ, nhưng gia đình bằng hữu lại là vô tội!

Bọn hắn lạnh lùng nhìn đám binh lính mặc giáo đỏ xung quanh, trong mắt có bi thương và không cam lòng!

Nhưng cũng không có người phát hiện, cùng hai người dựa lưng vào nhau, lúc này hai mắt Lý Bắc Thần không có chút tiêu cự nào, như một cái xác không hồn.

“Chư thiên Luân Hồi Vạn Giới Bàn, ức vạn hào hùng phụng thiên hoàn......”

Ngay lúc Lý Bắc Thần vừa mới cướp đi tính mạng một tên binh lính mặc giáp đỏ, trong đầu hắn cực kỳ đột ngột vang lên một đạo thiên âm hùng vĩ mà mênh mông!

Thiên âm thần bí, tang thương cổ xưa, mang theo Đại Đạo Chi Quang không cách nào hình dung được, vang dội ở trong đầu hắn!

Giống như khai thiên tích địa, bên trong hỗn độn, một vòng hào quang kim sắc nhu hòa sáng lên, xua tan hắc ám và hư vô, chiếu sáng con đường phía trước!

Lý Bắc Thần giật mình, hắn ngơ ngác tại chỗ nhìn về nơi rất xa, một chiếc mâm tròn khổng lồ đến cực điểm, dường như là vô biên vô tận hơi hơi xoay tròn, lấp lóe hào quang màu xanh lục, bên trên nó khắp nơi loang lổ, tràn ngập một loại ý cảnh vô cùng cổ xưa!

Đây là cái gì?

Ta đang ở nơi nào?

Dù đã từng trải qua xuyên đến thế giới khắc, mượn xác hoàn hồn, nhưng hắn vẫn có cảm giác không thể tưởng tượng nổi!

“Chủ nhân, Chư Thiên Luân Hồi Bàn khôi phục, thỉnh thiết lập xưng hô.”

Giọng điệu máy móc, vô tình, cổ xưa lại tang thương, giống như đại đạo luân âm, vang vọng khắp nơi!

Lý Bắc Thần ngơ ngác nhìn thiên bàn vô cùng vô tận, lấp lóe sáu màu thần bí kia, Chư Thiên Luân Hồi Bàn?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương