Dị Giới Lĩnh Chủ Sinh Hoạt
-
Chương 79: Cửa hàng vật phẩm trang sức 2
Edit: Nayuki
Beta: Sakura
Trong túi không có tiền, chỉ cần đứng trong tiệm Fred cũng thấy ngại chịu không được.
May mà chị gái nhỏ xinh của cửa hàng không để ý gì cả. Cô ấy chỉ hết sức ca ngợi “Hải Dương Chi Tâm”, nhìn qua giống như không phải đang chào hàng mà là phát hiện một tác phẩm nghệ thuật, muốn mời người khác cùng mình thưởng thức vậy.
Trong lòng Fred bi phẫn (bi thương+ phẫn nộ). Cậu ta cũng biết chiếc nhẫn ấy mua không nổi, sao muốn nghe tiếp đây, nếu không cả đêm cũng sẽ mơ thấy nó.
Sau đấy cậu ta nhớ lại, cũng chỉ vì nghèo mà đồ ưa thích đã vuột mất.
Chỉ nghĩ thôi đã đủ bi thảm rồi.
Rốt cục Fred chịu không nổi, nhanh chóng bước ra. Chỉ sợ mình nhịn không được lại liếc mắt đưa tình với chiếc nhẫn ấy.
Helen cũng y chang. Phải dùng rất nhiều nghị lực mới miễn cưỡng được chính mình không lộ ra vẻ mê đắm với chiếc nhẫn.
Sau khi rời khỏi cửa hàng, trong lòng thầm nhủ, nếu không phải là không mua nổi, thì ở tất cả các cửa hàng của Alice đã tiêu hết tiền tiết kiệm.
Nghĩ tới nghĩ lui, sự việc không chỉ xảy ra một lần.
Hồi mới đầu thường xuyên ăn ở cửa hàng thực phẩm, đến cuối tháng tính lại thu không đủ chi, tiền tiết kiệm đã tiêu sạch sẽ.
Về sau chỉ vì mua rượu ở quán rượu để uống mà một tháng phá sản không biết bao nhiêu lần.
Đến giờ này vất vả lắm mới kiếm được chút tiền, dư ra được tí đã có thứ mới để tiêu.
Bất kể cố gắng thế nào, tiền cũng không đủ dùng. Helen xót xa, chỉ biết thở dài.
Hai pháp sư đi ra nặng nề, còn Neel coi như là bình tĩnh nhất. Đối với cậu ta, chiếc nhẫn không hề gây hứng thú, có điều quyển trục ma pháp thì quả là đáng để thèm thuồng.
“Quyển trục có hạn chế người sử dụng không?” Cậu ta hỏi.
“Không.” Spears lắc đầu, “Đây là ma pháp phạm vi, chỉ cần đứng trong ma pháp trận, tất cả đều bị dịch chuyển.”
“Cao nhất là mấy người?” Neel lại hỏi.
“Dùng người sử dụng làm tâm, bán kính 2 mét, không hạn chế số lượng.”
Lần này thì Neel kinh ngạc thực sự, 50 đồng vàng nhìn thoáng thì rất cao (bà tác giả lại ghi 5 đồng – có vẻ tỉ lệ ngáo hơi cao), nhưng mà so với giá trị của nó thì không đáng bao nhiêu.
Ngay lúc nguy hiểm nhất, rời khỏi được nơi đó, cứu được một mạng. Không thì để di chuyển cũng rất hay, mỗi năm người ta phải phí nửa tháng để quay về học viện, như vậy học viên chỉ cần mua một cuốn, rất nhanh đã quay lại trường học rồi.
Nghĩ một lúc, Neel cũng đoán được, quyển trục sẽ bán rất chạy.
Đáng tiếc, bọn họ mua không được, nếu không cũng ráng mua một cái.
Trong lòng Neel nuối tiếc không thôi, quá mức rầu rĩ.
Theo thời gian, danh tiếng bốn loại rượu của cửa hàng Alice càng ngày càng vang xa, học viên của học viện dĩ nhiên càng biết tiếng.
Thường có học viên chạy tới mua rượu. Pháp sư Victoria là một trong số đó.
Hôm nay ghé mua chút rượu uống, mua thêm một chút cất vào vòng tay không gian, thấy trời còn sớm không quay về học viện mà đi dạo trên thị trấn.
Người qua lại trên đường phố không ngớt, rất náo nhiệt.
Victoria cảm khái, “Mặc kệ nhìn bao nhiêu lần đều thấy quá kỳ diệu. Chỉ một thời gian lại tới mua rượu, Clayton cũng lại đã khác hẳn trước kia.”
Chỉ là lãnh địa của Nam tước, nằm ở nơi chốn heo hút vắng vẻ, tài nguyên thì thiếu thốn, vậy mà lãnh chúa làm cho nó phồn hoa được đến thế.
Victoria thực sự tò mò.
Đi dạo không biết bao lâu, sắp vòng về lại tiệm rượu thì cô giật mình, thấy trên đường có thêm một cửa hàng mới, tên là “cửa hàng trang sức Alice.”
“Lãnh chúa mở thêm tiệm mới.” Không cần nghĩ, Victoria đi nhanh vào cửa hàng.
Vừa vào thấy nơi này vắng tanh, không có khách nào cả, chỉ có một chị gái nhỏ xinh trông hàng.
“Xin chào quý khách.” Spears chào hỏi nhiệt tình.
“Đây là, cửa hàng của đại nhân Alice sao?” Thoáng chút Victoria nghĩ mình đã nhầm. Cửa hàng rất nhỏ, hàng hóa không phong phú tí nào, cùng các cửa hàng khác của Alice khác hẳn.
“Đúng ạ.” Spears khẳng định.
Sau đó cô lần lượt giới thiệu quyển trục ma pháp và Hải Dương Chi Tâm.
Nghe tiệm có bán Hải Dương Chi Tâm, thiếu chút nữa Victoria đã hét lên, may mà bụm miệng kịp thời. Sau khi ngắm kỹ, cô lập tức bị viên ngọc màu xanh biển kia hút mất hồn.
Đấy chính là Hải Dương Chi Tâm phẩm chất thượng đẳng, dù là ở chỗ đấu giá của vương đô cũng chưa chắc tìm được.
Thực ra Victoria là con gái của Tử tước, dù tước vị của cha cô không cao lắm, nhưng gia đình làm kinh doanh, gia tài bạc triệu, giàu nứt đố đổ vách.
Cho nên sau khi thấy thích thú, cô quyết định ngay, “Ta thích cái nhẫn này, báo giá đi.”
“Thật xin lỗi, đây là vật phẩm đấu giá ạ.” Hơi áy náy một chút, Spears cười cười, “Một tiếng nữa sẽ hết đấu giá, thời gian đấu giá là bốn tiếng đồng hồ. Giá khởi điểm là 1 đồng vàng, mỗi lần tăng 1 đồng vàng (Trước đó giới thiệu 100, tăng 10, nhưng đoạn này lại giới thiệu 1 và tăng 1 – do đoạn sau giá nào cũng hợp lý nên mình để nguyên giá theo bản Raw – ai không hiểu cứ đào bà tác giả ngáo lên xỉ vả nha). Sau khi kết thúc đấu giá, người ra giá cao nhất sẽ lấy được vật phẩm.”
Nhìn đồng hồ, thấy thời gian đấu giá còn chưa đến 2 phút.
Victoria hỏi ngay, “Hiện tại đấu giá đang là bao nhiêu?”
“135 đồng vàng.” Spears trả lời.
So giá trị vật phẩm lời quá nhiều, Victoria tranh thủ ngay, “Ta muốn báo giá, 150 đồng vàng (Raw: 15 đồng – tui mún tùng xẻo bà tác giả, huhuhu).
“Được ạ” Spears cười đồng ý, “Xin chúc mừng, hiện tại ngài là người ra giá cao nhất.”
Victoria vui vẻ ra mặt, đồng thời hạ quyết tâm, cứ chờ đến khi phiên đấu giá kết thúc.
14 giờ vừa qua, một người đàn ông hốt hoảng, mặt trắng bệch vội vội vàng vàng chạy tới cửa hàng trang sức.
Tên ông ta là Benjamnin, một pháp sư không gian, thực lực tương đối cao. Sau khi đi dạo trên thị trấn, vô tình phát hiện thấy Hải Dương Chi Tâm trong cửa hàng trang sức. Ông ta vui vẻ tham gia đấu giá ngay.
Cách thời gian đấu giá còn sớm, lại tiếc mất một khoản tiền lớn, Benjamin không định ngồi trong tiệm mà vòng ra ngoài kiếm thêm thu nhập.
Ông ta mua một số lượng lớn sandwich, sau đó lại dùng “Dịch chuyển không gian” chạy đi, đem hàng bán cho các lãnh địa xung quanh, lại bán thêm cho các cửa hàng thực phẩm ở chỗ khác.
Pháp sư không gian di chuyển khá nhanh, thương phẩm chất lượng tốt nên rất nhiều cửa hàng muốn mua ngay, bán đi rất dễ.
Dựa theo kế hoạch, bán xong đồ quay lại chắc chắn kịp.
Ai ngờ trên đường về còn gặp thích khách đánh lén.
Bất đắc dĩ phải dùng pháp thuật đánh trả, vất vả lắm mới khiến chúng rút lui. Cuối cùng pháp lực hao hết nên không dùng được thuấn di.
Thiếu chút nữa Benjamin phát điên.
Nhưng sự thật tàn nhẫn, ma lực không còn, khôi phục cũng chẳng phải trong chốc lát. Nên chỉ còn cách liều mạng chạy như điên cho kịp.
Chạy như ma đuổi cuối cùng vẫn muộn. Biết được Hải Dương Chi tâm đã bị người khác mua mất, Benjamin chán chường, chỉ hận không thể cho mình hai phát tát.
“Ta đến trước vì sao không để nhẫn lại cho ta.” Vừa xúc động, vừa chất vấn.
Spears kinh ngạc, “Quý khách, đây chính là đấu giá loại nhỏ. Trước khi kết thúc phiên đấu giá, ai ra giá cao hơn thì đồ là của người đó mà.”
Vừa nói xong, Benjamin cũng kịp thời hồi thần, chính mình tự nhiên lại giận chó đánh mèo. Ông ta gãi gãi đầu, “Rất xin lỗi”, muốn rời khỏi nơi này lắm rồi.
Không ngờ trước khi đi, Spears lại mở miệng, “Bỏ qua Hải Dương Chi Tâm mà nói…, hay quý khách xem vật phẩm đấu giá mới đi.”
“Giới chỉ không gian, 14 giờ bắt đầu, thời gian đấu giá là 4 tiếng, khởi đầu cũng là 100 đồng vàng.”
“Ai cũng biết, trang bị không gian số lượng rất ít, gặp được một món đã khó, bỏ qua dịp này thật sự rất đáng tiếc.”
Nhẫn không gian?
Benjamin giật mình, sau một giây, ánh mắt vui mừng trở lại. Nếu có được cái nhẫn không gian đó, đi qua đi lại các lãnh địa giao hàng cũng dễ hơn.
Hải Dương Chi Tâm thì sao chứ, nhẫn không gian mới là thứ tốt.
Trái tim Benjamin hoảng loạn, không nhịn được nhìn ngay nhãn
[Trạng thái vật phẩm]
Tên: nhẫn không gian
Đẳng cấp: [hi hữu]
Hiệu suất không gian chứa đựng: tỉ lệ 99,3%
Hiệu quả khi đeo: có được 6m không gian thứ nguyên để trữ vật phẩm.
Tỉ lệ hiệu suất tới 99,3% mà không gian thứ nguyên cũng chỉ có 6m, xem ra phẩm chất của đá không gian cũng không cao lắm.
Nhưng mà cũng có được đến 6m không gian đó.
Như vậy nếu có, mỗi ngày đưa một chuyến hàng, lời được ít nhất một đồng vàng. Thế thì chưa tới nửa năm đã hoàn vốn rồi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Benjamin bốc lửa, nhanh chóng báo giá, “110 đồng vàng.”
Biết rõ người ta muốn móc hết tiền trong túi mình, mà mình vẫn cam tâm tình nguyện sa vào.
Món trang sức đầu tiên bán được 150 đồng vàng.
Món trang sức thứ hai bán được 110 đồng vàng.
Món trang sức thứ ba, không người đấu giá, lưu.
Quyển trục dịch chuyển, bán được hai cuốn, đó là toàn bộ thu nhập ngày đầu của cửa hàng trang sức.
Tuy nói là không nhiều mặt hàng cho lắm nhưng may bán được giá cao, bởi vậy lợi nhuận thu được cũng khá tốt.
Chỉ là vừa nghĩ đến cái nhẫn không gian, Spears lại không nhịn được đau lòng, “Một cái nhẫn không gian tốt như vậy, mà chỉ bán được có 110 đồng vàng, đúng là khách hàng quá sức may mắn.”
“Nếu không phải là nhân viên cửa hàng không thể tham dự đấu giá, ta cũng muốn ra tay.”
“Đồ nào cũng tốt, nhìn mà phát thèm. Nếu không có sự trấn định, đúng là không thể làm việc tiếp được.”
Than thở một chút, cuối cùng ngày đầu tiên cũng qua đi.
Mấy ngày tiếp theo, việc buôn bán bớt đi. Mỗi ngày vật phẩm đấu giá bán được 1 2 cái, còn lại là lưu. Quyển trục dịch chuyển mỗi ngày bán được 3 – 5 cái không đều, tiêu thụ dần dần ổn định.
Alice cũng không vội vàng, lẳng lặng chờ thời cơ đến.
Cùng lúc đó tại học viện hoàng gia.
Tin tức “Sở nghiên cứu bắt được một con Địa Hành Long” lan ra khắp học viện.
Học sinh tụ tập bàn luận.
Có người hiếu kỳ, “Rồng rốt cục là có hình dáng gì ta?”
Một người chần chừ rồi nói, “Nghe nói là giống thằn lằn cỡ lớn.”
“Trên người có giáp vảy, có móng vuốt sắc, sức lực rất lớn, một số con còn biết dùng phép thuật, biết phun lửa nữa.” Người thứ ba nói giống như học giả, phân tích rõ ràng, hợp lý. Cuối cùng còn bổ sung thêm, “Có điều Địa Hành Long là Long tộc cấp thấp, thân thể to lớn chứ không biết phép.”
“Có là như vậy thì đó cũng vẫn là ma thú cấp cao.” Một người đi trước nói nghiêm nghị, “Chỉ cần là rồng, đều không dễ đối phó.”
“Bị nhốt ở trong lồng rồi, không cần lo lắng.” Một đàn anh hưng phấn nói, “Từ bé đến giờ ta còn chưa nhìn thấy con rồng nào, muốn ngó qua một lần quá.”
Rất nhanh cơ hội đã đến.
Sau khi bàn bạc, học viện quyết định sắp xếp các học viên thành nhóm đến thăm sở nghiên cứu, để cho bọn họ quan sát được ma thú cấp cao hình dáng như thế nào.
Nghe thấy tin này, các học sinh đều vui mừng phấn khởi chờ mong.
Sau khi đến sở nghiên cứu, thầy giáo chỉ dậy ân cần, nghiêm túc dặn dò, “Đi ra phải cẩn thận, không được đụng chạm lung tung, luôn luôn phải tỉnh táo.”
Các học viên đều đồng ý, có điều tất cả chẳng ai không nhập tâm. Trong lòng chỉ có niềm vui sướng vì sắp thấy Địa Hành Long.
Các thầy cũng đã nói rồng bị giam giữ rồi, không sợ xảy ra chuyện gì, cũng không dặn dò gì thêm.
Ai ngờ không được bao lâu, thật sự đã xảy ra chuyện.
Beta: Sakura
Trong túi không có tiền, chỉ cần đứng trong tiệm Fred cũng thấy ngại chịu không được.
May mà chị gái nhỏ xinh của cửa hàng không để ý gì cả. Cô ấy chỉ hết sức ca ngợi “Hải Dương Chi Tâm”, nhìn qua giống như không phải đang chào hàng mà là phát hiện một tác phẩm nghệ thuật, muốn mời người khác cùng mình thưởng thức vậy.
Trong lòng Fred bi phẫn (bi thương+ phẫn nộ). Cậu ta cũng biết chiếc nhẫn ấy mua không nổi, sao muốn nghe tiếp đây, nếu không cả đêm cũng sẽ mơ thấy nó.
Sau đấy cậu ta nhớ lại, cũng chỉ vì nghèo mà đồ ưa thích đã vuột mất.
Chỉ nghĩ thôi đã đủ bi thảm rồi.
Rốt cục Fred chịu không nổi, nhanh chóng bước ra. Chỉ sợ mình nhịn không được lại liếc mắt đưa tình với chiếc nhẫn ấy.
Helen cũng y chang. Phải dùng rất nhiều nghị lực mới miễn cưỡng được chính mình không lộ ra vẻ mê đắm với chiếc nhẫn.
Sau khi rời khỏi cửa hàng, trong lòng thầm nhủ, nếu không phải là không mua nổi, thì ở tất cả các cửa hàng của Alice đã tiêu hết tiền tiết kiệm.
Nghĩ tới nghĩ lui, sự việc không chỉ xảy ra một lần.
Hồi mới đầu thường xuyên ăn ở cửa hàng thực phẩm, đến cuối tháng tính lại thu không đủ chi, tiền tiết kiệm đã tiêu sạch sẽ.
Về sau chỉ vì mua rượu ở quán rượu để uống mà một tháng phá sản không biết bao nhiêu lần.
Đến giờ này vất vả lắm mới kiếm được chút tiền, dư ra được tí đã có thứ mới để tiêu.
Bất kể cố gắng thế nào, tiền cũng không đủ dùng. Helen xót xa, chỉ biết thở dài.
Hai pháp sư đi ra nặng nề, còn Neel coi như là bình tĩnh nhất. Đối với cậu ta, chiếc nhẫn không hề gây hứng thú, có điều quyển trục ma pháp thì quả là đáng để thèm thuồng.
“Quyển trục có hạn chế người sử dụng không?” Cậu ta hỏi.
“Không.” Spears lắc đầu, “Đây là ma pháp phạm vi, chỉ cần đứng trong ma pháp trận, tất cả đều bị dịch chuyển.”
“Cao nhất là mấy người?” Neel lại hỏi.
“Dùng người sử dụng làm tâm, bán kính 2 mét, không hạn chế số lượng.”
Lần này thì Neel kinh ngạc thực sự, 50 đồng vàng nhìn thoáng thì rất cao (bà tác giả lại ghi 5 đồng – có vẻ tỉ lệ ngáo hơi cao), nhưng mà so với giá trị của nó thì không đáng bao nhiêu.
Ngay lúc nguy hiểm nhất, rời khỏi được nơi đó, cứu được một mạng. Không thì để di chuyển cũng rất hay, mỗi năm người ta phải phí nửa tháng để quay về học viện, như vậy học viên chỉ cần mua một cuốn, rất nhanh đã quay lại trường học rồi.
Nghĩ một lúc, Neel cũng đoán được, quyển trục sẽ bán rất chạy.
Đáng tiếc, bọn họ mua không được, nếu không cũng ráng mua một cái.
Trong lòng Neel nuối tiếc không thôi, quá mức rầu rĩ.
Theo thời gian, danh tiếng bốn loại rượu của cửa hàng Alice càng ngày càng vang xa, học viên của học viện dĩ nhiên càng biết tiếng.
Thường có học viên chạy tới mua rượu. Pháp sư Victoria là một trong số đó.
Hôm nay ghé mua chút rượu uống, mua thêm một chút cất vào vòng tay không gian, thấy trời còn sớm không quay về học viện mà đi dạo trên thị trấn.
Người qua lại trên đường phố không ngớt, rất náo nhiệt.
Victoria cảm khái, “Mặc kệ nhìn bao nhiêu lần đều thấy quá kỳ diệu. Chỉ một thời gian lại tới mua rượu, Clayton cũng lại đã khác hẳn trước kia.”
Chỉ là lãnh địa của Nam tước, nằm ở nơi chốn heo hút vắng vẻ, tài nguyên thì thiếu thốn, vậy mà lãnh chúa làm cho nó phồn hoa được đến thế.
Victoria thực sự tò mò.
Đi dạo không biết bao lâu, sắp vòng về lại tiệm rượu thì cô giật mình, thấy trên đường có thêm một cửa hàng mới, tên là “cửa hàng trang sức Alice.”
“Lãnh chúa mở thêm tiệm mới.” Không cần nghĩ, Victoria đi nhanh vào cửa hàng.
Vừa vào thấy nơi này vắng tanh, không có khách nào cả, chỉ có một chị gái nhỏ xinh trông hàng.
“Xin chào quý khách.” Spears chào hỏi nhiệt tình.
“Đây là, cửa hàng của đại nhân Alice sao?” Thoáng chút Victoria nghĩ mình đã nhầm. Cửa hàng rất nhỏ, hàng hóa không phong phú tí nào, cùng các cửa hàng khác của Alice khác hẳn.
“Đúng ạ.” Spears khẳng định.
Sau đó cô lần lượt giới thiệu quyển trục ma pháp và Hải Dương Chi Tâm.
Nghe tiệm có bán Hải Dương Chi Tâm, thiếu chút nữa Victoria đã hét lên, may mà bụm miệng kịp thời. Sau khi ngắm kỹ, cô lập tức bị viên ngọc màu xanh biển kia hút mất hồn.
Đấy chính là Hải Dương Chi Tâm phẩm chất thượng đẳng, dù là ở chỗ đấu giá của vương đô cũng chưa chắc tìm được.
Thực ra Victoria là con gái của Tử tước, dù tước vị của cha cô không cao lắm, nhưng gia đình làm kinh doanh, gia tài bạc triệu, giàu nứt đố đổ vách.
Cho nên sau khi thấy thích thú, cô quyết định ngay, “Ta thích cái nhẫn này, báo giá đi.”
“Thật xin lỗi, đây là vật phẩm đấu giá ạ.” Hơi áy náy một chút, Spears cười cười, “Một tiếng nữa sẽ hết đấu giá, thời gian đấu giá là bốn tiếng đồng hồ. Giá khởi điểm là 1 đồng vàng, mỗi lần tăng 1 đồng vàng (Trước đó giới thiệu 100, tăng 10, nhưng đoạn này lại giới thiệu 1 và tăng 1 – do đoạn sau giá nào cũng hợp lý nên mình để nguyên giá theo bản Raw – ai không hiểu cứ đào bà tác giả ngáo lên xỉ vả nha). Sau khi kết thúc đấu giá, người ra giá cao nhất sẽ lấy được vật phẩm.”
Nhìn đồng hồ, thấy thời gian đấu giá còn chưa đến 2 phút.
Victoria hỏi ngay, “Hiện tại đấu giá đang là bao nhiêu?”
“135 đồng vàng.” Spears trả lời.
So giá trị vật phẩm lời quá nhiều, Victoria tranh thủ ngay, “Ta muốn báo giá, 150 đồng vàng (Raw: 15 đồng – tui mún tùng xẻo bà tác giả, huhuhu).
“Được ạ” Spears cười đồng ý, “Xin chúc mừng, hiện tại ngài là người ra giá cao nhất.”
Victoria vui vẻ ra mặt, đồng thời hạ quyết tâm, cứ chờ đến khi phiên đấu giá kết thúc.
14 giờ vừa qua, một người đàn ông hốt hoảng, mặt trắng bệch vội vội vàng vàng chạy tới cửa hàng trang sức.
Tên ông ta là Benjamnin, một pháp sư không gian, thực lực tương đối cao. Sau khi đi dạo trên thị trấn, vô tình phát hiện thấy Hải Dương Chi Tâm trong cửa hàng trang sức. Ông ta vui vẻ tham gia đấu giá ngay.
Cách thời gian đấu giá còn sớm, lại tiếc mất một khoản tiền lớn, Benjamin không định ngồi trong tiệm mà vòng ra ngoài kiếm thêm thu nhập.
Ông ta mua một số lượng lớn sandwich, sau đó lại dùng “Dịch chuyển không gian” chạy đi, đem hàng bán cho các lãnh địa xung quanh, lại bán thêm cho các cửa hàng thực phẩm ở chỗ khác.
Pháp sư không gian di chuyển khá nhanh, thương phẩm chất lượng tốt nên rất nhiều cửa hàng muốn mua ngay, bán đi rất dễ.
Dựa theo kế hoạch, bán xong đồ quay lại chắc chắn kịp.
Ai ngờ trên đường về còn gặp thích khách đánh lén.
Bất đắc dĩ phải dùng pháp thuật đánh trả, vất vả lắm mới khiến chúng rút lui. Cuối cùng pháp lực hao hết nên không dùng được thuấn di.
Thiếu chút nữa Benjamin phát điên.
Nhưng sự thật tàn nhẫn, ma lực không còn, khôi phục cũng chẳng phải trong chốc lát. Nên chỉ còn cách liều mạng chạy như điên cho kịp.
Chạy như ma đuổi cuối cùng vẫn muộn. Biết được Hải Dương Chi tâm đã bị người khác mua mất, Benjamin chán chường, chỉ hận không thể cho mình hai phát tát.
“Ta đến trước vì sao không để nhẫn lại cho ta.” Vừa xúc động, vừa chất vấn.
Spears kinh ngạc, “Quý khách, đây chính là đấu giá loại nhỏ. Trước khi kết thúc phiên đấu giá, ai ra giá cao hơn thì đồ là của người đó mà.”
Vừa nói xong, Benjamin cũng kịp thời hồi thần, chính mình tự nhiên lại giận chó đánh mèo. Ông ta gãi gãi đầu, “Rất xin lỗi”, muốn rời khỏi nơi này lắm rồi.
Không ngờ trước khi đi, Spears lại mở miệng, “Bỏ qua Hải Dương Chi Tâm mà nói…, hay quý khách xem vật phẩm đấu giá mới đi.”
“Giới chỉ không gian, 14 giờ bắt đầu, thời gian đấu giá là 4 tiếng, khởi đầu cũng là 100 đồng vàng.”
“Ai cũng biết, trang bị không gian số lượng rất ít, gặp được một món đã khó, bỏ qua dịp này thật sự rất đáng tiếc.”
Nhẫn không gian?
Benjamin giật mình, sau một giây, ánh mắt vui mừng trở lại. Nếu có được cái nhẫn không gian đó, đi qua đi lại các lãnh địa giao hàng cũng dễ hơn.
Hải Dương Chi Tâm thì sao chứ, nhẫn không gian mới là thứ tốt.
Trái tim Benjamin hoảng loạn, không nhịn được nhìn ngay nhãn
[Trạng thái vật phẩm]
Tên: nhẫn không gian
Đẳng cấp: [hi hữu]
Hiệu suất không gian chứa đựng: tỉ lệ 99,3%
Hiệu quả khi đeo: có được 6m không gian thứ nguyên để trữ vật phẩm.
Tỉ lệ hiệu suất tới 99,3% mà không gian thứ nguyên cũng chỉ có 6m, xem ra phẩm chất của đá không gian cũng không cao lắm.
Nhưng mà cũng có được đến 6m không gian đó.
Như vậy nếu có, mỗi ngày đưa một chuyến hàng, lời được ít nhất một đồng vàng. Thế thì chưa tới nửa năm đã hoàn vốn rồi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Benjamin bốc lửa, nhanh chóng báo giá, “110 đồng vàng.”
Biết rõ người ta muốn móc hết tiền trong túi mình, mà mình vẫn cam tâm tình nguyện sa vào.
Món trang sức đầu tiên bán được 150 đồng vàng.
Món trang sức thứ hai bán được 110 đồng vàng.
Món trang sức thứ ba, không người đấu giá, lưu.
Quyển trục dịch chuyển, bán được hai cuốn, đó là toàn bộ thu nhập ngày đầu của cửa hàng trang sức.
Tuy nói là không nhiều mặt hàng cho lắm nhưng may bán được giá cao, bởi vậy lợi nhuận thu được cũng khá tốt.
Chỉ là vừa nghĩ đến cái nhẫn không gian, Spears lại không nhịn được đau lòng, “Một cái nhẫn không gian tốt như vậy, mà chỉ bán được có 110 đồng vàng, đúng là khách hàng quá sức may mắn.”
“Nếu không phải là nhân viên cửa hàng không thể tham dự đấu giá, ta cũng muốn ra tay.”
“Đồ nào cũng tốt, nhìn mà phát thèm. Nếu không có sự trấn định, đúng là không thể làm việc tiếp được.”
Than thở một chút, cuối cùng ngày đầu tiên cũng qua đi.
Mấy ngày tiếp theo, việc buôn bán bớt đi. Mỗi ngày vật phẩm đấu giá bán được 1 2 cái, còn lại là lưu. Quyển trục dịch chuyển mỗi ngày bán được 3 – 5 cái không đều, tiêu thụ dần dần ổn định.
Alice cũng không vội vàng, lẳng lặng chờ thời cơ đến.
Cùng lúc đó tại học viện hoàng gia.
Tin tức “Sở nghiên cứu bắt được một con Địa Hành Long” lan ra khắp học viện.
Học sinh tụ tập bàn luận.
Có người hiếu kỳ, “Rồng rốt cục là có hình dáng gì ta?”
Một người chần chừ rồi nói, “Nghe nói là giống thằn lằn cỡ lớn.”
“Trên người có giáp vảy, có móng vuốt sắc, sức lực rất lớn, một số con còn biết dùng phép thuật, biết phun lửa nữa.” Người thứ ba nói giống như học giả, phân tích rõ ràng, hợp lý. Cuối cùng còn bổ sung thêm, “Có điều Địa Hành Long là Long tộc cấp thấp, thân thể to lớn chứ không biết phép.”
“Có là như vậy thì đó cũng vẫn là ma thú cấp cao.” Một người đi trước nói nghiêm nghị, “Chỉ cần là rồng, đều không dễ đối phó.”
“Bị nhốt ở trong lồng rồi, không cần lo lắng.” Một đàn anh hưng phấn nói, “Từ bé đến giờ ta còn chưa nhìn thấy con rồng nào, muốn ngó qua một lần quá.”
Rất nhanh cơ hội đã đến.
Sau khi bàn bạc, học viện quyết định sắp xếp các học viên thành nhóm đến thăm sở nghiên cứu, để cho bọn họ quan sát được ma thú cấp cao hình dáng như thế nào.
Nghe thấy tin này, các học sinh đều vui mừng phấn khởi chờ mong.
Sau khi đến sở nghiên cứu, thầy giáo chỉ dậy ân cần, nghiêm túc dặn dò, “Đi ra phải cẩn thận, không được đụng chạm lung tung, luôn luôn phải tỉnh táo.”
Các học viên đều đồng ý, có điều tất cả chẳng ai không nhập tâm. Trong lòng chỉ có niềm vui sướng vì sắp thấy Địa Hành Long.
Các thầy cũng đã nói rồng bị giam giữ rồi, không sợ xảy ra chuyện gì, cũng không dặn dò gì thêm.
Ai ngờ không được bao lâu, thật sự đã xảy ra chuyện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook