Dị Giới Lĩnh Chủ Sinh Hoạt
Chương 61: Năm mới 2

Edit: Bánh bao nhỏ

Beta: Sakura

Đang năm mới, có lẽ cửa hàng không mở cửa đâu? Arthur ôm tia hy vọng cuối cùng đến quán rượu Alice cùng các thành viên khác.

Đến nơi, Gerry dẫn đầu đẩy cửa vào hỏi: “Xin chào, quán rượu có mở cửa không?”

“Mở cửa, kinh doanh như thường lệ, vào đi ạ.” Taylor cười đáp lời.

Năm mới cũng không nghỉ? Bọn họ quá tham tiền đi! Có vẻ trái tim Arthur hơi đau đau, cùng các thành viên đi vào quán.

**

Ở một nơi khác, có người cũng đang liều mạng!

Trên giáo trường, một người ôm đầu, phát ra tiếng kêu đau đớn: “Năm mới cũng không nghỉ ngơi? Cậu nói nghiêm túc?”

“Không đùa đâu.” Morell nghiêm mặt nói, “ Không phải anh còn lo thời gian eo hẹp, kỳ hạn ngắn? Phải tận dụng từng phút từng giây, tăng cường rèn luyện.”

Bọn hộ vệ, “…”

Đúng là kẻ nhẫn tâm, khó trách người ta có thể vào học viện Hoàng Gia. Chưa đề cập tới thiên phú, riêng độ liều lĩnh và nghị lực này thì người bình thường khó mà có được.

“Quá mệt, tôi muốn nghỉ ngơi.”  Một người nằm rạp trên đất, giả vờ ngất đi.

“Như bây giờ thì tính gì? Thực lực không đủ, tương lai phải chịu nhiều đau khổ.” Morell lắc đầu, “Lời nên nói tôi đã nói rồi, ai kiên trì thì kiên trì, ai muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, không ai ép buộc các anh phải tiến bộ cả.”

Sau đó, cậu bắt đầu chạy, khởi đầu một ngày huấn luyện mới.

“Người này chính là tên lừa gạt!” Một người khác tức giận nói, “Suốt ngày nói gì mà chỉ cần bỏ thời gian, chỉ cần cố gắng là có thể làm được, tất cả đều là lừa dối!”

“Tôi thấy cậu ấy nói rất có lý đấy.” Thanh niên đánh cược với Morell trầm giọng nói, “Mỗi ngày đều mệt mỏi gần chết, ai biết, ngày ngày cắn răng kiên trì,  cho tới hôm nay, thể lực của tôi đã được cải thiện rất nhiều, sau hai tháng đạt tới Lv.30, tôi tin có thể làm được.”

Nói xong, anh ta cũng theo sát Morell, bắt đầu vòng chạy.

“Đồ ngốc! Bị tẩy não cũng không biết!” Chàng trai nằm trên đất khịt mũi.

“Anh mới là đồ ngốc, chúng tôi cũng mặc kệ anh.” Hộ vệ bên cạnh bĩu môi, nói lời công đạo, “Đẳng cấp là của mình. Coi như phấn đấu hết mình mà vẫn không đạt tiêu chuẩn thì sau khi rời khỏi đây cũng dễ dàng tìm việc làm.”

“Anh suy nghĩ kỹ một chút. Lãnh Chúa cung cấp cơm miễn phí, cung cấp thuốc men miễn phí, đi đâu tìm được cơ hội tăng cấp tốt hơn? Nói đến cùng, là do lười biếng, không chịu khổ.”

“Không muốn tập thì ở lại nghỉ ngơi. Đợi đến lúc người khác được lưu lại còn anh bị sa thải, thì anh sẽ biết thế nào.”

Vừa dứt lời, có mấy người chạy theo.

“Thật sự cho rằng chạy vài vòng, liền có thể lưu lại? Rõ ràng Lãnh Chúa muốn đuổi hết tất cả đội hộ vệ nên mới cố ý gây chuyện!” Anh chàng nằm trên đất liên tục cười nhạo, tự cho rằng mình nhìn rõ mọi chuyện.

**

Ngày thứ hai của năm mới, Ryan ôm văn kiện đến tìm Alice, muốn thảo luận về các công việc bên trong lãnh địa.

“Ông không nghỉ ngơi sao?” Alice liếc nhìn.

“Tôi cảm thấy bận một chút cũng tốt, ngược lại, rảnh rỗi lại không biết làm gì.” Ryan nói.

Tham công tiếc việc! Alice thở dài trong lòng, trên mặt vẫn bình tĩnh, nói, “Nói đi, có chuyện gì”

“Chuyện thứ nhất, trong lãnh địa thực hiện thu thuế theo đầu người. Hầu hết các lĩnh dân đã giao đủ thuế, nhưng có một số người vẫn chưa đóng.” Ryan trình bày.

“Tại sao chưa đóng?” Alice hỏi.

“Người già, trẻ nhỏ không có việc làm, không có nguồn thu nhập. Còn có một ít lĩnh dân từng bị trọng thương, không kịp thời được điều trị, thế là tứ chi không trọn vẹn, họ chỉ được tính là một nửa lực lượng lao động. Đối với bọn họ, thanh toán tiền thuế rất khó khăn.” Ryan giải thích.

“Lúc Lãnh Chúa Gretel còn tại vị thì xử lý như thế nào?” Alice hiếu kỳ.

Ryan cúi đầu, “Tiền thuế bị thiếu, sẽ trả lại khi có thể.”

“Nếu về sau cũng không trả nổi thì sao?”

Ryan nhắm mắt, trầm mặc không nói.

“Không trả nổi liền không phải trả? Lãnh Chúa Gretel thật là một người tốt.” Ngón tay Alice khẽ gõ trên mặt bàn, một lát sau có chủ ý, “Nếu không đủ tiền trả thuế, thì dùng sức lao động để trả. Mỗi ngày phải phục dịch hai giờ, hỗ trợ sửa đường. Làm được bao nhiêu thì tính bấy nhiêu, tính ra hai tháng cũng đủ nộp tiền thuế.”

“Nhưng việc sửa đường gần xong…”

“Vậy thì sửa tường, không được thì phái người đi trồng trọt. Tóm lại không thể miễn tiền thuế, bất kỳ người nào cũng không ngoại lệ.”

Alice thầm nghĩ, nếu không đóng nổi thì không cần đóng, vậy những người dân nộp thuế đầy đủ sẽ nghĩ như thế nào? Cũng không thể vì bọn họ làm tròn trách nhiệm, lại phải chịu thiệt thòi.

“Vâng, tôi hiểu được.” Ryan khom người đáp ứng.

“Đúng rồi.” nhắc đến cử người đi trồng trọt, Alice bỗng nhiên nhớ lại, “Ta từng nói muốn dạy lĩnh dân trồng dược thảo. Có tuyển được người phù hợp, thiên phú tốt một chút?”

Sắc mặt Ryan cổ quái, cân nhắc nói, “Việc này chỉ sợ không làm được.”

“Vì sao?” Alice ngẩn người.

“Kể từ khi tin tức về việc Clayton thiếu lương thực, mọi người đều thấy hoảng sợ, chỉ muốn trồng nhiều lúa mỳ.” Ryan giải thích.

“Dược thảo dù tốt, lại bán ra giá cao đi nữa, cũng không thể coi như cơm mà ăn. Lúa mỳ thì ngược lại, có thể giữ lại cho mình ăn, lại có thể bán cho cửa hàng lương thực.”

“Còn nữa, nghe nói cửa hàng tạp hóa tuyển dụng hai nông dân chuyên trồng thuốc, lại thuê vài mẫu ruộng, chuyên trồng thảo dược thường dùng. Người khác mới học, nào có kinh nghiệm chăm sóc? Còn không bằng để họ làm việc gì mà họ am hiểu.”

“Mướn nông dân chuyên trồng thuốc sao? Chuyện dạy trồng thuốc phải bỏ qua thôi.” Alice tự nhủ trong lòng, lĩnh dân nhà mình cũng thật ghê gớm, lén lút làm đại sự.

“Chuyện thứ hai, có một số cửa hàng muốn định cư ở Clayton.” Ryan tiếp tục báo cáo, “Có khách sạn, cửa hàng vũ khí, cửa hàng áo giáp, cửa hàng bánh mỳ, quán ăn vặt.”

“Hãy để họ vào.” Alice nói chuyện đương nhiên, “Càng nhiều cửa hàng, dịch vụ càng phong phú, thị trấn càng hấp dẫn.”

“Cửa hàng khác không nói, chỉ là cửa hàng vũ khí…” Ryan muốn nói lại thôi, trên mặt hiện lên lo lắng.

“Đừng nói chuyện nửa chừng…” Alice phản đối, “Nói rõ ràng.”

Bình tĩnh lại, Ryan đem chuyện công xưởng Rehmann nói kỹ càng. Cuối cùng còn nhấn mạnh, “Không ít lãnh địa đã bị công xưởng Rehmann thống trị. Nó yêu cầu giá nào, khách hàng đều phải chịu.”

Công xưởng sẽ giảm giá trước khi diệt trừ các đối thủ cạnh tranh?

Alice chớp mắt, không bận tâm, “Không thành vấn đề, để bọn họ vào đi.”

Nếu để họ diệt trừ được đối thủ cạnh tranh, coi như cô thua.

“Chủ nhân!” Ryan vội vã hô.

“Đừng sợ.” Alice ấm giọng an ủi.

“Điều gì sẽ xảy ra nếu ngài cho bọn họ vào và không thể để họ rời đi?” Ryan lo lắng.

Alice tỏ vẻ đặc biệt không có tiết tháo, “Thì sẽ sử dụng vũ lực để đàn áp họ.”

Ryan, “…”

Lãnh Chúa….Ngài thực sự là không câu nệ tiểu tiết…

Nhưng không thể không thừa nhận, nghĩ tới Lãnh chúa Alice đã là pháp sư đẳng cấp Lv.99, ông cảm thấy yên tâm.

“Đã biết, tôi sẽ xử lý tốt.” Ryan thả lỏng, sảng khoái đáp ứng.

Lại nói chuyện một lúc, Quản gia vội vàng rời đi.

Alice nhàn rỗi đến phát chán, quăng phần kỹ năng “Giám định” vào người mình thì lại phát hiện ngoài ý muốn…

Cấp bậc nghề nghiệp: Pháp sư Lv.99, Kiếm sĩ Lv.99, Thợ rèn Lv.99, Tề dược sư Lv.99, Đầu bếp Lv.94.

Nhớ lúc vừa tới dị thế, cấp bậc đầu bếp rõ ràng là Lv.92.

“ Mỗi ngày nấu cơm cho Noah, lại đem đầu bếp tăng cấp.” Alice chống cằm trầm tư, “Cũng không biết lúc nào có thể lên tới Lv.99”

**

Cuộc sống trôi qua từng ngày.

Alice nhìn các thương nhân nhân bên ngoài thuê cửa hàng, nhìn thấy con đường ở Clayton hoàn thành, các cửa hàng bánh ngọt và đồ ăn nhẹ được mở ra.

Clayton thay đổi mỗi ngày một chút, những người ở lâu thường khó mà nhận ra. Đợi đến một ngày nào đó mới giật mình phát giác, lãnh thổ này đã khác trước rất nhiều.

Thời gian trôi nhanh, vô thức đã cuối tháng hai. Học viện Hoàng Gia sắp khai giảng, sắp nghiệm thu kết quả đào tạo đặc huấn cho các hộ vệ.

Trên sân trường, Seth kìm nén một hơi, chạy tới chạy lui, trong lòng không khỏi hoảng hốt.

Trải qua mấy tháng huấn luyện khắc khổ, có hộ vệ đột phá Lv.30, còn không chỉ có một người!

Hóa ra Morell không có lừa gạt, chịu bỏ thời gian thật có thể đạt được mục tiêu. Chỉ là…

Trong miệng Seth nổi lên một tia đắng chát, anh tin vào suy đoán của người bên ngoài, tin là Lãnh Chúa cố ý kiếm cớ đuổi bọn hắn đi, thế là bỏ bê rèn luyện, lười biếng thỏa thích.

Hôm qua vừa kiểm tra, đẳng cấp mới Lv.28, còn cách Lv.30 một đoạn nữa. Mà thời gian vỏn vẹn chỉ còn lại ba ngày cuối cùng.

Seth nhìn vệ sĩ đạt tiêu chuẩn ngồi dưới đất yên tâm nghỉ ngơi, trong lòng tức giận một trận. Sao mình lại ngốc như vậy? Thế mà bỏ cuộc từ sớm.

Bây giờ kỳ hạn ngay trước mắt, dù là không ngủ không nghỉ, cũng phải chịu khó.

Nghĩ lại một chút, nghề nghiệp hộ vệ lương cao, phúc lợi dày, anh buồn chết mất.

Đúng lúc này, một người cất giọng nhắc nhở: “Có ít người luôn tự cho là mình thông minh, người khác đều là đồ đần.”

“Lãnh Chúa ra lệnh huấn luyện đặc biệt, hắn còn cho đó là cái cớ để cố tình sa thải mọi người.”

“Morell hướng dẫn cả đội huấn luyện, nói chỉ cần cố gắng, nhất định làm được. Thế mà còn không tin, nghi ngờ người ta lừa.”

“Nhất định phải để người khác làm được, mới biết sự tình rất đơn giản. Vốn dĩ nghi ngờ có âm mưu, hoàn toàn là suy nghĩ của riêng anh ta.”

Seth nghe thấy, mặt đen như đáy nồi. Anh không nói một lời, âm thầm rèn luyện.

Ba ngày thoáng cái đã qua.

Sáng sớm hôm nay, Seth đứng trên võ đài, khuôn mặt trắng bệch, đợi Lãnh Chúa kiểm tra.

Rốt cuộc, tiến độ quá kém, ba ngày không kịp cứu vãn. Mặc dù anh đã giảm bớt giờ ngủ, tăng lượng huấn luyện, nhưng cũng không bù nổi chênh lệch lúc trước.

Cuối cùng, đẳng cấp dừng lại tại Lv.29, cũng không nhúc nhích.

Đôi khi Seth nghĩ, nếu như lúc trước để ý một chút, ít lười biếng một chút, kết quả có phải sẽ không như vậy?

Đáng tiếc, hiện tại nói gì đều trễ.

Alice lên võ đài, vung ra thuật Giám định, kiểm tra lần lượt. Đạt tiêu chuẩn đứng vào một bên, không đạt tiêu chuẩn đứng ở bên khác.

Đến lúc vệ sĩ chia xong, cô nói với đám người đẳng cấp không đạt tới Lv.30, “Các ngươi bị sa thải.”

“Bọn họ thì sao?” Seth kìm lòng không được, truy vấn.

Nếu anh suy đoán là thật, đạt tiêu chuẩn kết cục vẫn bị sa thải thì anh sẽ cảm thấy dễ chịu một chút.

Không ngờ Alice đáp, “Hộ vệ đạt tiêu chuẩn sẽ gia nhập đội tuần tra, cùng với các thành viên trong đội mạo hiểm, duy trì luật pháp và trật tự trong thị trấn. Đội mạo hiểm chỉ dựa vào Sư thứu không đủ người.”

Công việc hộ vệ cực kỳ bình thường, không giống bị làm khó dễ một chút nào.

Những suy đoán anh nghe được là sai, là vô căn cứ, tràn ngập ác ý, thế mà anh lại tin. Nghĩ tới đây, Seth đã thấy tuyệt vọng.

“Còn tôi? Tôi thì sao?” Morell không ngừng hỏi.

“Nghỉ ngơi, đến lúc học viện Hoàng Gia khai giảng thì đi học.” Alice nhanh chóng trả lời.

Morell, “…”

Cậu không tin được đây là phần thưởng! Nếu đúng thế, vất vả ba tháng thì cậu được gì?

Nhìn thấy biểu hiện hoài nghi của Morell, Alice nghĩ nghĩ, nói thêm: “Cậu làm việc không tệ, cậu được nhận thêm mười chén rượu cao cấp. Miễn phí, cậu có thể chọn bất kỳ loại nào.”

“Thật tuyệt!” Morell vui vẻ vô cùng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương