Dị Giới Liên Minh
-
Chương 23: Đi tới lữ đoàn 279 - Bắt đầu khóa học
*****
Tổng bộ Hư Không Hình Cảnh. Bên trong phòng chỉ huy, Một người đàn ông khoảng 40 tuổi, cao to vạm vỡ đúng chuẩn cảnh sát, khuôn mặt nghiêm khắc tràn đầy vẻ quyền uy. Trên người tỏa ra khí thế mạnh mẽ, không giận mà uy của một người quyền lực. Hắn chính là người chỉ huy của toàn bộ Hư Không Hình Cảnh này: Đại tướng Nguyễn Thanh Liêm.
Nếu như có bất kì ai đi vào trong phòng này tất sẽ kinh ngạc bởi vì Nguyễn Thanh Liêm, người mà quyền lực nhất, khủng bố nhất Hư Không Hình Cảnh, là một người chỉ ho nhẹ một cái cũng đủ khiến cho khối tên tội phạm sợ vỡ mật vậy mà lại cung kính, ánh mắt tràn đày vẻ kính cẩn đối với một cô gái. .
Nói tới cô gái này, đây là một cô gái mà khuôn mặt đã bị che bởi một tấm màng mỏng không nhìn thấy mắt. Thế nhưng nhìn vào thân hình hoàn mỹ, nơi cần to thì to, nơi cần nhỏ thì nhỏ của cô thì bất kì thằng đàn ông nào đều sẽ không tin tưởng cô gái này có khuôn mặt xấu xí.
Trên người cô gái tỏa ra một loại khí chất cao quý như là một vị công chúa à không, phải là một vị hoàng hậu của một quốc gia nào đó. Khí chất của một người đứng trên đỉnh cao của quyền lực lại pha thêm khí chất thục phụ của một phụ nữ có chồng. Lúc này cô gái vươn ra cánh tay ngọc ngà với làn da trắng mịn như da em bé, từ trên bàn tay của nàng, một hình ảnh 3d của một thiếu niên xuất hiện trước mắt Nguyễn Thanh Liêm đồng thời cô cũng lên tiếng, âm thanh vô cùng ngọt ngào:
" Liêm đại tướng. Đây là Nguyễn Tuấn Long, tôi muốn ông tìm cậu ta giùm tôi".
" Tiên tử cứ yên tâm. Việc này cứ giao cho thuộc hạ. Thuộc hạ đảm bảo trong thời gian ngắn nhất tìm thấy đối phương" Nguyên Thanh Liêm cung kính vô cùng trả lời.
" Nếu vậy ta chờ tin tức của ông" .
Cô gái gật đầu hài lòng, sau đó thân hình mờ nhạt dần rồi từ từ biến mất. Thấy cô gái biến mất, Nguyễn Thanh Liêm sửng sốt một chút sau đó vội vàng trở về với hình tượng chỉ huy uy nghiêm. Bởi vì lúc này từ bên ngoài vang lên tiếng thuộc hạ mình:
" Báo cáo chỉ huy. Nguyễn Huy cùng Nguyễn Thanh Mị thành công bắt dự tên sát nhân Huyết Lang, đang đợi ở ngoài ạ".
" Vậy sao? quả không làm hỏng danh dự của ta. Hai đứa nó được lắm. Cho bọn họ vào đi".
Nguyễn Thanh Liêm nghe vậy hai mắt sáng ngời, trong mắt tràn đầy sự tán thưởng lẩm bẩm sau đó hô lớn.
Mấy phút sau cửa phòng mở ra. Nguyễn Huy cùng Nguyễn Thanh Mị bước vào bên trong. Vừa nhìn thấy Nguyễn Thanh Liêm, Thanh Mị vội vàng đi tới chỗ ông, ôm lấy cánh tay ông cười nũng nịu:
" Cha. Thấy bọn con tài giỏi chưa? bắt được tên Huyết Lang đó nha, cha phải thưởng lớn đó"
" Được ... Được. Ta sợ con rồi." Nguyễn Thanh Liêm cười ha hả, sủng nịnh vuốt ve đầu Thanh Mị, sau đó quay về phía Nguyễn Huy tán thưởng:
" Nguyễn Huy. Làm tốt lắm".
" Cha quá khen. Thật ra trong vụ này bọn con có sự giúp đõ rất lớn của một cậu học sinh lớp mười. Nếu không có hắn, bọn con không thể tìm ra được Huyết Lang, không những thế còn giải quyết được cả vụ án nữa" Nguyễn Huy xoa đầu cười xấu hổ, trong mắt tràn đầy sự kính nể.
Thấy con trai mình vậy mà hết lời khen tặng một người, không những thế trong mắt còn toát ra vẻ kính nể xuất phát từ nội tâm. Nguyễn Thanh Liêm cực kì kì kinh ngạc. Phải biết, Nguyễn Huy là một tên cực kì kiêu ngạo. Rất khó để hắn có được ánh mắt như vậy. Đối với cậu học sinh kia, Nguyễn Thanh Liêm tràn đầy hiếu kì.
" Đúng vậy đó cha. Nếu không có cậu ấy, chắc là chúng con cũng phải bỏ cuộc rồi. Nhưng mà cha nè! cậu bé đó cực kì thần bí đó nha, cha phải giúp con tìm hiểu về cậu ta đó".
Thanh Mị lung lay tay của Nguyễn Thanh Mị lên tiếng.
Thấy con gái mình tràn đầy chờ mong, tò mò, hiếu kì,. .. Nguyễn Thanh Liêm không khỏi giật mình, một bộ không thể tin được nhìn cô há hốc mồm nói:
" Thanh Mị. Chẳng lẽ con...".
" Không được sao? Dù sao cậu ta cũng là người đàn ông đầu tiên khiến con tò mò đó" Thanh Mị cười cợt, tùy tiện trả lời.
" Được rồi. Ta thật sự rất muốn biết cậu bé đó là ai mà lại có thể để con nổi lên hứng thú vậy" Nguyễn Thanh Mị đối với cái người trong miệng hai đứa con mình tràn đầy hiếu kì rồi. Không chỉ làm Nguyễn Huy kính nể còn làm cho Thanh Mị hứng thú, hắn thật sự rất muốn gặp đối phương.
" Cậu ấy tên là Nguyễn Tuấn Long, là học sinh lớp 10A , học viện Hà Bắc" Nguyễn Huy mở miệng nói ra một câu.
Nghe ba tiếng " Nguyễn Tuấn Long", Nguyễn Thanh Liêm giật mình một cái, trong đầu không khỏi nghĩ tới cái gì.
Tổng bộ Hư Không Hình Cảnh. Bên trong phòng chỉ huy, Một người đàn ông khoảng 40 tuổi, cao to vạm vỡ đúng chuẩn cảnh sát, khuôn mặt nghiêm khắc tràn đầy vẻ quyền uy. Trên người tỏa ra khí thế mạnh mẽ, không giận mà uy của một người quyền lực. Hắn chính là người chỉ huy của toàn bộ Hư Không Hình Cảnh này: Đại tướng Nguyễn Thanh Liêm.
Nếu như có bất kì ai đi vào trong phòng này tất sẽ kinh ngạc bởi vì Nguyễn Thanh Liêm, người mà quyền lực nhất, khủng bố nhất Hư Không Hình Cảnh, là một người chỉ ho nhẹ một cái cũng đủ khiến cho khối tên tội phạm sợ vỡ mật vậy mà lại cung kính, ánh mắt tràn đày vẻ kính cẩn đối với một cô gái. .
Nói tới cô gái này, đây là một cô gái mà khuôn mặt đã bị che bởi một tấm màng mỏng không nhìn thấy mắt. Thế nhưng nhìn vào thân hình hoàn mỹ, nơi cần to thì to, nơi cần nhỏ thì nhỏ của cô thì bất kì thằng đàn ông nào đều sẽ không tin tưởng cô gái này có khuôn mặt xấu xí.
Trên người cô gái tỏa ra một loại khí chất cao quý như là một vị công chúa à không, phải là một vị hoàng hậu của một quốc gia nào đó. Khí chất của một người đứng trên đỉnh cao của quyền lực lại pha thêm khí chất thục phụ của một phụ nữ có chồng. Lúc này cô gái vươn ra cánh tay ngọc ngà với làn da trắng mịn như da em bé, từ trên bàn tay của nàng, một hình ảnh 3d của một thiếu niên xuất hiện trước mắt Nguyễn Thanh Liêm đồng thời cô cũng lên tiếng, âm thanh vô cùng ngọt ngào:
" Liêm đại tướng. Đây là Nguyễn Tuấn Long, tôi muốn ông tìm cậu ta giùm tôi".
" Tiên tử cứ yên tâm. Việc này cứ giao cho thuộc hạ. Thuộc hạ đảm bảo trong thời gian ngắn nhất tìm thấy đối phương" Nguyên Thanh Liêm cung kính vô cùng trả lời.
" Nếu vậy ta chờ tin tức của ông" .
Cô gái gật đầu hài lòng, sau đó thân hình mờ nhạt dần rồi từ từ biến mất. Thấy cô gái biến mất, Nguyễn Thanh Liêm sửng sốt một chút sau đó vội vàng trở về với hình tượng chỉ huy uy nghiêm. Bởi vì lúc này từ bên ngoài vang lên tiếng thuộc hạ mình:
" Báo cáo chỉ huy. Nguyễn Huy cùng Nguyễn Thanh Mị thành công bắt dự tên sát nhân Huyết Lang, đang đợi ở ngoài ạ".
" Vậy sao? quả không làm hỏng danh dự của ta. Hai đứa nó được lắm. Cho bọn họ vào đi".
Nguyễn Thanh Liêm nghe vậy hai mắt sáng ngời, trong mắt tràn đầy sự tán thưởng lẩm bẩm sau đó hô lớn.
Mấy phút sau cửa phòng mở ra. Nguyễn Huy cùng Nguyễn Thanh Mị bước vào bên trong. Vừa nhìn thấy Nguyễn Thanh Liêm, Thanh Mị vội vàng đi tới chỗ ông, ôm lấy cánh tay ông cười nũng nịu:
" Cha. Thấy bọn con tài giỏi chưa? bắt được tên Huyết Lang đó nha, cha phải thưởng lớn đó"
" Được ... Được. Ta sợ con rồi." Nguyễn Thanh Liêm cười ha hả, sủng nịnh vuốt ve đầu Thanh Mị, sau đó quay về phía Nguyễn Huy tán thưởng:
" Nguyễn Huy. Làm tốt lắm".
" Cha quá khen. Thật ra trong vụ này bọn con có sự giúp đõ rất lớn của một cậu học sinh lớp mười. Nếu không có hắn, bọn con không thể tìm ra được Huyết Lang, không những thế còn giải quyết được cả vụ án nữa" Nguyễn Huy xoa đầu cười xấu hổ, trong mắt tràn đầy sự kính nể.
Thấy con trai mình vậy mà hết lời khen tặng một người, không những thế trong mắt còn toát ra vẻ kính nể xuất phát từ nội tâm. Nguyễn Thanh Liêm cực kì kì kinh ngạc. Phải biết, Nguyễn Huy là một tên cực kì kiêu ngạo. Rất khó để hắn có được ánh mắt như vậy. Đối với cậu học sinh kia, Nguyễn Thanh Liêm tràn đầy hiếu kì.
" Đúng vậy đó cha. Nếu không có cậu ấy, chắc là chúng con cũng phải bỏ cuộc rồi. Nhưng mà cha nè! cậu bé đó cực kì thần bí đó nha, cha phải giúp con tìm hiểu về cậu ta đó".
Thanh Mị lung lay tay của Nguyễn Thanh Mị lên tiếng.
Thấy con gái mình tràn đầy chờ mong, tò mò, hiếu kì,. .. Nguyễn Thanh Liêm không khỏi giật mình, một bộ không thể tin được nhìn cô há hốc mồm nói:
" Thanh Mị. Chẳng lẽ con...".
" Không được sao? Dù sao cậu ta cũng là người đàn ông đầu tiên khiến con tò mò đó" Thanh Mị cười cợt, tùy tiện trả lời.
" Được rồi. Ta thật sự rất muốn biết cậu bé đó là ai mà lại có thể để con nổi lên hứng thú vậy" Nguyễn Thanh Mị đối với cái người trong miệng hai đứa con mình tràn đầy hiếu kì rồi. Không chỉ làm Nguyễn Huy kính nể còn làm cho Thanh Mị hứng thú, hắn thật sự rất muốn gặp đối phương.
" Cậu ấy tên là Nguyễn Tuấn Long, là học sinh lớp 10A , học viện Hà Bắc" Nguyễn Huy mở miệng nói ra một câu.
Nghe ba tiếng " Nguyễn Tuấn Long", Nguyễn Thanh Liêm giật mình một cái, trong đầu không khỏi nghĩ tới cái gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook