Dị Giới Điền Viên Phong Tình
-
Chương 33: Hòa hảo
Văn Quý biết Từ Lang nội tâm đơn thuần, không biết cách từ chối người khác, cho nên Văn Quý làm mặt lạnh với Từ Lang mấy ngày nay, một là do hắn nổi tính trẻ con đi ăn dấm chua, hai là hắn thật sự hy vọng Từ Lang có thể ý thức đi cự tuyệt những người mình không thích, về sau hắn cũng không thể cứ từng phút từng giây đi đề phòng người khác như vậy, nếu như Từ Lang có thể hiểu được thì ít nhất, hắn cũng có thể an tâm.
Sau đó Văn Quý cảm thấy thật sự có chút áy náy với Từ Lang, Từ Lang tên đó chịu khổ sở mấy ngày nay, Văn Quý chính mình cũng không chịu nổi. Từ Lang đã hoàn toàn tiến vào sinh hoạt hằng ngày của hắn, không có người này bên cạnh hắn luôn cảm thấy trống rỗng, Văn Quý qua những ngày này càng thêm hiểu được, Từ Lang đã trở thành một phần của hắn.
Lúc trước Văn Quý không hiểu rõ được vị trí Từ Lang trong lòng hắn, hiện tại đã sáng tỏ, Văn Quý liền cấp bách muốn kiếm tiền cưới Từ Lang vào cửa, phải giữ tên nhóc đó bên người, đánh dấu chủ quyền để không ai dám mơ tưởng tới nữa.
Văn Quý nằm trên giường than thở, người ta nói ban ngày nghĩ đến điều gì nhiều thì tối đến sẽ nằm mộng, mà Văn Quý đúng là nằm mộng thật, hơn nữa lại là mộng xuân. Trong mộng, Từ Lang khuôn mặt phiếm hồng nhìn hắn ngây ngốc cười, hắn chịu không nổi dụ hoặc liền nhào đến muống đem Từ đại tướng quân trong ngoài ăn sạch sẽ, thắt lưng Từ Lang thật là trắng trẻo mịn màng muốn chết, cặp đùi thon dài rắn chắc quấn trên người hắn, Văn Quý sờ đến nghiện, thế còn chưa thỏa mãn, hắn chuyển sang gặm gặm cắn cắn một hồi, Từ Lang nha nha kêu, gợi cảm chết người.
Còn có cặp mông hắn mơ ước đã lâu, tròn tròn lại co dãn, còn có khe mông lộ ra màu đỏ dụ hoặc, Văn Quý chuẩn bị nhập động, đột nhiên cả người run lên, kinh hách tỉnh lại.
Vuốt đũng quần đã ướt sũng, Văn Quý hận không thể phun một búng máu, hắn đã lớn đến từng tuổi này rồi lại còn xuất tinh trong mơ? Sau đó, hắn thật cảm thán may mắn chỉ là mơ thôi, nếu như trong hiện thực, cái mặt già nua của hắn biết giấu đi đâu hả! Đây chính là vết nhơ cả đời a!
Hoài niệm hương vị kiều diễm trong mơ, mê đắm liếm liếm khóe miệng. Hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần, tự phủ nhổ chính mình, hắn sao có thể đi mơ cái giấc mơ không đứng đắn như vậy, thật khiến người khác dày vò mà!
Quả nhiên Từ đại tướng quân thiếu giáo huấn thế này chính là một tiểu yêu tinh,…
Văn Quý tìm thời điểm thích hợp để trồng hạt hồng tiêu, đất trồng đã được Từ Lang mấy hôm trước xới xong, hắn thuận tiện gieo thêm mấy loại hạt giống khác xuống, mỗi ngày đều đặn tưới linh tuyền, nhổ cỏ dại các thứ.
Từ Lang mình ở nhà gấp đến không biết làm sao, rơi vào đường cùng, bèn nhờ vả một á thú nhân là thủ hạ của hắn trước kia, tên gọi Mễ Á, làm sao lấy lòng một á thú hân. Mễ Á giật mình không thôi, nhìn chằm chằm cái màn hình, quan sát Từ đại tướng quân, Từ Lang trước mặt cấp dưới luôn luôn lãnh khốc nghiêm khắc, khiến địch nhân rét run sợ hãi, khiến cấp dưới cúc hoa khẩn trương mà đi đánh giặc không dám lơ là…
Từ Lang lúc này cho dù thực khẩn trương, như vẫn trước nghiêm mặt chờ đáp án.
Mễ Á trầm mặc, trong lòng nói, á thú nhân trong lòng ngài chắc chỉ có nước lăn lộn bán manh cầu vuốt ve mới được quá…
Bất quá đáng tiếc, hắn không tưởng tượng được bộ dáng đại tướng quân đi làm mấy chuyện như vậy, cho nên: “Đại tướng quân, ngài cứ ngồi đối diên hắn là được, một ngày người ta không nguôi giận thì hai ngày, hai ngày không thành công thì hai năm, cứ ngồi đó thì sẽ có cơ hội.” (Anh Mễ Á ngồi ngay ngắn cho em quỳ cái:))
Từ Lang rất tin tưởng bài chân truyền này của cấp dưới, cho nên ngày hôm sau mặc kệ Văn Quý tỏ thái độ gì với hắn, hắn chỉ yên lặng đi theo sát Văn Quý như hình với bóng, bỉ luôn việc đi săn luôn
Văn Quý gieo hạt giống xong xuôi, thì Từ Lang chạy đến xung phong nhổ cỏ dại, Văn Quý ghét bỏ hắn tay chân vụng về, bứt luôn cả rễ cây, Từ Lang cũng không buồn lòng, chỉ như trước làm không biết mệt. Thời điểm Văn Quy thu hoạch tiểu hồng quả, Từ Lang ngồi xổm bên cạnh đôi mắt trông mong nhìn, có một trái rất lớn, nhưng màu sắc không đỏ lắm, hình như vẫn chưa chín, mấy quả như vậy ăn vừa ngọt vừa giòn. Còn có một trái nữa, hình bầu dục, rất nhỏ, lung linh đáng yêu, màu đỏ ửng, hắn cũng từng ăn qua, quả này ngọt hơn bình thường, ngọt đến muốn tan chảy luôn…
Văn Quý cầm trái tiểu hồng quả chưa chín tới trên tay, tiếc hận thở dài: “Trái này chưa chín hẳn, không đủ ngọt, thật đáng tiếc, bây giờ bán giảm giá, hay là giữ lại ăn đây?”
Từ Lang hai mát mở to, bất tri bất giác, khóe miệng xuất hiện một vệt trong suốt như ẩn như hiện.
Văn Quý ở nhà đùa giỡn Từ Lang đến vui vẻ, nhịn cười đến sắp bị nội thương đến nơi.
Văn Quý thưởng thức một viên tiểu hồng quả, ánh mắt Từ Lang cũng chuyển động theo viên tiểu hồng quả. Văn Quý thấy vậy, cười cười, đột nhiên nhét tiểu hồng quả vào miệng Từ Lang, Từ Lang oa ngô một hơi cắn, ngón tay của Văn Quý cũng bị cắn một ngụm, ngón tay đụng đến đầu lưỡi mềm mại, chạm đến phần bên trong cái miệng nhỏ nhắn, vô thức cử động một chút.
Từ Lang nhỏ giọng rên rỉ, Văn Quý không khỏi nhớ lại giấc mộng xuân đêm qua, một cỗ nhiệt lưu vọt thẳng lên óc, tiểu Quý Quý lập tức ngẩng đầu. Văn Quý mãnh liệt giật tay lại, xấu hổ xoay người.
Từ Lang còn đang vì bọn họ có thể hòa hảo mà cao hứng, chưa kịp hiểu chuyện gì mới xảy ra, thấy Văn Quý xoay lưng liền luống cuống ôm lấy thắt lưng Văn Quý, cái đuôi nhỏ lắc lắc: “Quý Quý, tiểu hồng quả.”
Văn Quý bị đùa giỡn, nở nụ cười, lại nhét thêm một viên vào miệng Từ Lang.
Từ Lang đáy lòng vui vẻ vì kế hoạch thành công, khóe miệng cũng tươi cười hạnh phúc.
Bên kia mẹ Văn Quý mới đi xử lý chuyện ruộng đất về, khi về nhà thấy cha Văn Quý Văn Khải, đang ngồi hút thuốc, mẹ Văn Quý cắn răng: “Ngươi lại rút tiền xài! Tiền chứ có phải giấy đâu!”
Văn Khải nhả khói thuốc, tiếp tục châm điếu không nói lời nào. Văn Lan một bên ngửa mặt xin cha cho hắn hút một hơi, nghe thấy mẹ hắn nói chuyện, Văn Lan liếm liếm miệng: “Mẹ, hôm nay con nghe người trong thôn nói Văn Nhã cho Văn Quý hơn hai mươi khối hạt giống hồng tiêu để báo đáp ơn cứu mạng kìa.” Hắn nói lời này chính là muốn mẹ đi lấy hạt giống từ chỗ Văn Quý về, mẹ hắn luôn giỏi chuyện buôn bán, hễ mua bán cái gì đều lời cả núi tiền.
Đáng tiếc mẹ Văn Quý chú ý đến một điểm khác, không nhận được tín hiệu từ chỗ thằng con mình, giận dữ nói: “Cái gì! Văn Nhã cái tên rác rưởi kia, tên đó thấy mạng hắn rác rưởi hay mạng Văn Quý rác rưởi, chỉ cần hai mươi khối hạt giống hồng tiêu là báo đáp xong ơn cứu mạng hả!?”
Vừa mới về nhà chưa được một lát, liền chạy đến trước nhà mắng Văn Nhã, những lời khó nghe nhất đều mắng hết. Người trong thôn đến xem náo nhiệt, Lưu Tam thúc ở gần đó, cũng tới xem, cảm thấy buồn cười, lớn tiếng nói: “Mẹ Văn Quý, tài sản lúc trước anh cho Văn Quý lúc ra riêng còn không bằng tiền Văn Nhã người ta báo ân đâu, còn nói người ta rác rưởi, rốt cuộc ai mới là người rác rưởi đây?”
Mẹ Văn Quý nhớ đến lúc trước Văn Quý ra riên, hắn phân cho hai mẫu đất, lại còn cả một gian nhà, đã đau lòng xót của lắm rồi, sau lại bị cha chồng mắng một trận, phải cho Văn Quý thêm năm vạnđồng, hận không thể tát cho cái thằng con mấy bạt tai! Vậy mà còn bị người ta nói, hận đến muốn phụt máu: “Con ta ở tiêng, cái gì nên cho ta đều đã cho nó, có bản lĩnh thì phải tự mình kiếm sống đi, lớn đến như vậy còn ăn cơm nhà cha mẹ thì đáng mặt nam nhi không? Lão gia và ta phân chia đều dựa vào năng lực của mấy đứa nhỏ mà phân, nhiều ít cái gì! Ta thiếu nợ nó chắc? Văn Quý tên bạch nhãn lang đó, lúc ta sinh nó thiếu chút mất cái mạng, nuôi nó gần hai mươi năm trời, ăn ở nhà ta, ở cũng ở nhà ta, lúc ra riêng ta còn đưa thêm tiền cho nó kia kìa! Nó xài đồ ta đưa cho còn oán trách cái gì!”
Nói đến đây, hắn bực muốn chết, nghiến răng nghiến lợi: “Nó thì sao, được lợi một cái thì đều đem tặng cho lão Hạ Hoa kia, không thấy tặng gì cho nhà cha mẹ nó đâu!…”
Sau cằn nhằn nói liên miên Văn Quý bạch nhãn lang ra sao, càng nói càng không đúng trọng tâm, Lưu Tam thúc nghe không nổi nữa, cắt ngang lời: “Vậy sao ngươi lại luôn miệng mắng chửi Văn Nhã như vậy?”
Mẹ Văn Quý cả giận nói: “Cái tên bạch nhãn lang đó nói đi nói lại cũng là từ bụng ra đi ra, được chưa! Văn Nhã tên rác rưởi kia, đừng có nghĩ ai cũng rác rưởi như hắn, đem hạt giống hồng tiêu rách nát tới là trả xong ơn cứu mạng rồi đó hả, trên đời làm gì có chuyện vô lý thế! Đây là chiếm tiện nghi thằng con ta, nghe chưa!” Văn Nhã dám làm chuyện như vậy, hắn có thể không giận hay sao? Sau đó, hắn không ngừng đập cửa nhà Văn Nhã, la hét muốn đòi lại công đạo.
Lúc này không ít những bán thú thích Văn Nhã cũng xông đến, thì thấy Văn Nhã mở cửa ra, sắc mặt thản nhiên, liếc mắt nhìn mẹ Văn Quý, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy thì muốn tôi báo đáp ân cứu mạng thế nào? Lấy thân báo đáp?”
Tư thái cao ngạo kia, chỉ còn thiếu điều nói câu ‘Văn Quý phế vật kia cũng xứng?’ thôi.
Mẹ Văn Quý nhìn Văn Nhã mặt mày thanh tú như lan, như cúc, nhất thời á khẩu không trả lời được. Thật ra Văn Quý so với Văn Nhã quả thật là trên trời dưới đất. Lại nói, nếu như Văn Nhã gả cho Văn Quý, thì thằng nhãi kia còn không biết sẽ bị chèn ép đến mức nào! Đáng giận nhất chính là, nếu như Văn Nhã gả cho Văn Quý rồi không tuân thủ phu đạo, người ta không phải sẽ cười vô mặt người làm mẹ chồng như hắn sao! Văn Nhã càng chói mắt bao nhiêu, trong lòng mẹ Văn Quý càng xem thường, phi, đồ hồ ly tinh.
Bất quá nhìn đám bán thú nhân chung quanh giận dữ gào hét, ai nấy đều nhìn chằm chằm mình, mẹ Văn Quý chân đã nhũn hết, miễng khô lưỡi khô, lần thứ hai không có tiền đồ xám xịt quay về.
Lưu Tam thúc ờ phía sau ôm bụng cười to, trong lòng nói hôm nào Văn Quý đến tìm hắn may quần áo, hắn nhất định phải giảm giá cho tên nhóc này mới được a.
Sau đó Văn Quý cảm thấy thật sự có chút áy náy với Từ Lang, Từ Lang tên đó chịu khổ sở mấy ngày nay, Văn Quý chính mình cũng không chịu nổi. Từ Lang đã hoàn toàn tiến vào sinh hoạt hằng ngày của hắn, không có người này bên cạnh hắn luôn cảm thấy trống rỗng, Văn Quý qua những ngày này càng thêm hiểu được, Từ Lang đã trở thành một phần của hắn.
Lúc trước Văn Quý không hiểu rõ được vị trí Từ Lang trong lòng hắn, hiện tại đã sáng tỏ, Văn Quý liền cấp bách muốn kiếm tiền cưới Từ Lang vào cửa, phải giữ tên nhóc đó bên người, đánh dấu chủ quyền để không ai dám mơ tưởng tới nữa.
Văn Quý nằm trên giường than thở, người ta nói ban ngày nghĩ đến điều gì nhiều thì tối đến sẽ nằm mộng, mà Văn Quý đúng là nằm mộng thật, hơn nữa lại là mộng xuân. Trong mộng, Từ Lang khuôn mặt phiếm hồng nhìn hắn ngây ngốc cười, hắn chịu không nổi dụ hoặc liền nhào đến muống đem Từ đại tướng quân trong ngoài ăn sạch sẽ, thắt lưng Từ Lang thật là trắng trẻo mịn màng muốn chết, cặp đùi thon dài rắn chắc quấn trên người hắn, Văn Quý sờ đến nghiện, thế còn chưa thỏa mãn, hắn chuyển sang gặm gặm cắn cắn một hồi, Từ Lang nha nha kêu, gợi cảm chết người.
Còn có cặp mông hắn mơ ước đã lâu, tròn tròn lại co dãn, còn có khe mông lộ ra màu đỏ dụ hoặc, Văn Quý chuẩn bị nhập động, đột nhiên cả người run lên, kinh hách tỉnh lại.
Vuốt đũng quần đã ướt sũng, Văn Quý hận không thể phun một búng máu, hắn đã lớn đến từng tuổi này rồi lại còn xuất tinh trong mơ? Sau đó, hắn thật cảm thán may mắn chỉ là mơ thôi, nếu như trong hiện thực, cái mặt già nua của hắn biết giấu đi đâu hả! Đây chính là vết nhơ cả đời a!
Hoài niệm hương vị kiều diễm trong mơ, mê đắm liếm liếm khóe miệng. Hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần, tự phủ nhổ chính mình, hắn sao có thể đi mơ cái giấc mơ không đứng đắn như vậy, thật khiến người khác dày vò mà!
Quả nhiên Từ đại tướng quân thiếu giáo huấn thế này chính là một tiểu yêu tinh,…
Văn Quý tìm thời điểm thích hợp để trồng hạt hồng tiêu, đất trồng đã được Từ Lang mấy hôm trước xới xong, hắn thuận tiện gieo thêm mấy loại hạt giống khác xuống, mỗi ngày đều đặn tưới linh tuyền, nhổ cỏ dại các thứ.
Từ Lang mình ở nhà gấp đến không biết làm sao, rơi vào đường cùng, bèn nhờ vả một á thú nhân là thủ hạ của hắn trước kia, tên gọi Mễ Á, làm sao lấy lòng một á thú hân. Mễ Á giật mình không thôi, nhìn chằm chằm cái màn hình, quan sát Từ đại tướng quân, Từ Lang trước mặt cấp dưới luôn luôn lãnh khốc nghiêm khắc, khiến địch nhân rét run sợ hãi, khiến cấp dưới cúc hoa khẩn trương mà đi đánh giặc không dám lơ là…
Từ Lang lúc này cho dù thực khẩn trương, như vẫn trước nghiêm mặt chờ đáp án.
Mễ Á trầm mặc, trong lòng nói, á thú nhân trong lòng ngài chắc chỉ có nước lăn lộn bán manh cầu vuốt ve mới được quá…
Bất quá đáng tiếc, hắn không tưởng tượng được bộ dáng đại tướng quân đi làm mấy chuyện như vậy, cho nên: “Đại tướng quân, ngài cứ ngồi đối diên hắn là được, một ngày người ta không nguôi giận thì hai ngày, hai ngày không thành công thì hai năm, cứ ngồi đó thì sẽ có cơ hội.” (Anh Mễ Á ngồi ngay ngắn cho em quỳ cái:))
Từ Lang rất tin tưởng bài chân truyền này của cấp dưới, cho nên ngày hôm sau mặc kệ Văn Quý tỏ thái độ gì với hắn, hắn chỉ yên lặng đi theo sát Văn Quý như hình với bóng, bỉ luôn việc đi săn luôn
Văn Quý gieo hạt giống xong xuôi, thì Từ Lang chạy đến xung phong nhổ cỏ dại, Văn Quý ghét bỏ hắn tay chân vụng về, bứt luôn cả rễ cây, Từ Lang cũng không buồn lòng, chỉ như trước làm không biết mệt. Thời điểm Văn Quy thu hoạch tiểu hồng quả, Từ Lang ngồi xổm bên cạnh đôi mắt trông mong nhìn, có một trái rất lớn, nhưng màu sắc không đỏ lắm, hình như vẫn chưa chín, mấy quả như vậy ăn vừa ngọt vừa giòn. Còn có một trái nữa, hình bầu dục, rất nhỏ, lung linh đáng yêu, màu đỏ ửng, hắn cũng từng ăn qua, quả này ngọt hơn bình thường, ngọt đến muốn tan chảy luôn…
Văn Quý cầm trái tiểu hồng quả chưa chín tới trên tay, tiếc hận thở dài: “Trái này chưa chín hẳn, không đủ ngọt, thật đáng tiếc, bây giờ bán giảm giá, hay là giữ lại ăn đây?”
Từ Lang hai mát mở to, bất tri bất giác, khóe miệng xuất hiện một vệt trong suốt như ẩn như hiện.
Văn Quý ở nhà đùa giỡn Từ Lang đến vui vẻ, nhịn cười đến sắp bị nội thương đến nơi.
Văn Quý thưởng thức một viên tiểu hồng quả, ánh mắt Từ Lang cũng chuyển động theo viên tiểu hồng quả. Văn Quý thấy vậy, cười cười, đột nhiên nhét tiểu hồng quả vào miệng Từ Lang, Từ Lang oa ngô một hơi cắn, ngón tay của Văn Quý cũng bị cắn một ngụm, ngón tay đụng đến đầu lưỡi mềm mại, chạm đến phần bên trong cái miệng nhỏ nhắn, vô thức cử động một chút.
Từ Lang nhỏ giọng rên rỉ, Văn Quý không khỏi nhớ lại giấc mộng xuân đêm qua, một cỗ nhiệt lưu vọt thẳng lên óc, tiểu Quý Quý lập tức ngẩng đầu. Văn Quý mãnh liệt giật tay lại, xấu hổ xoay người.
Từ Lang còn đang vì bọn họ có thể hòa hảo mà cao hứng, chưa kịp hiểu chuyện gì mới xảy ra, thấy Văn Quý xoay lưng liền luống cuống ôm lấy thắt lưng Văn Quý, cái đuôi nhỏ lắc lắc: “Quý Quý, tiểu hồng quả.”
Văn Quý bị đùa giỡn, nở nụ cười, lại nhét thêm một viên vào miệng Từ Lang.
Từ Lang đáy lòng vui vẻ vì kế hoạch thành công, khóe miệng cũng tươi cười hạnh phúc.
Bên kia mẹ Văn Quý mới đi xử lý chuyện ruộng đất về, khi về nhà thấy cha Văn Quý Văn Khải, đang ngồi hút thuốc, mẹ Văn Quý cắn răng: “Ngươi lại rút tiền xài! Tiền chứ có phải giấy đâu!”
Văn Khải nhả khói thuốc, tiếp tục châm điếu không nói lời nào. Văn Lan một bên ngửa mặt xin cha cho hắn hút một hơi, nghe thấy mẹ hắn nói chuyện, Văn Lan liếm liếm miệng: “Mẹ, hôm nay con nghe người trong thôn nói Văn Nhã cho Văn Quý hơn hai mươi khối hạt giống hồng tiêu để báo đáp ơn cứu mạng kìa.” Hắn nói lời này chính là muốn mẹ đi lấy hạt giống từ chỗ Văn Quý về, mẹ hắn luôn giỏi chuyện buôn bán, hễ mua bán cái gì đều lời cả núi tiền.
Đáng tiếc mẹ Văn Quý chú ý đến một điểm khác, không nhận được tín hiệu từ chỗ thằng con mình, giận dữ nói: “Cái gì! Văn Nhã cái tên rác rưởi kia, tên đó thấy mạng hắn rác rưởi hay mạng Văn Quý rác rưởi, chỉ cần hai mươi khối hạt giống hồng tiêu là báo đáp xong ơn cứu mạng hả!?”
Vừa mới về nhà chưa được một lát, liền chạy đến trước nhà mắng Văn Nhã, những lời khó nghe nhất đều mắng hết. Người trong thôn đến xem náo nhiệt, Lưu Tam thúc ở gần đó, cũng tới xem, cảm thấy buồn cười, lớn tiếng nói: “Mẹ Văn Quý, tài sản lúc trước anh cho Văn Quý lúc ra riêng còn không bằng tiền Văn Nhã người ta báo ân đâu, còn nói người ta rác rưởi, rốt cuộc ai mới là người rác rưởi đây?”
Mẹ Văn Quý nhớ đến lúc trước Văn Quý ra riên, hắn phân cho hai mẫu đất, lại còn cả một gian nhà, đã đau lòng xót của lắm rồi, sau lại bị cha chồng mắng một trận, phải cho Văn Quý thêm năm vạnđồng, hận không thể tát cho cái thằng con mấy bạt tai! Vậy mà còn bị người ta nói, hận đến muốn phụt máu: “Con ta ở tiêng, cái gì nên cho ta đều đã cho nó, có bản lĩnh thì phải tự mình kiếm sống đi, lớn đến như vậy còn ăn cơm nhà cha mẹ thì đáng mặt nam nhi không? Lão gia và ta phân chia đều dựa vào năng lực của mấy đứa nhỏ mà phân, nhiều ít cái gì! Ta thiếu nợ nó chắc? Văn Quý tên bạch nhãn lang đó, lúc ta sinh nó thiếu chút mất cái mạng, nuôi nó gần hai mươi năm trời, ăn ở nhà ta, ở cũng ở nhà ta, lúc ra riêng ta còn đưa thêm tiền cho nó kia kìa! Nó xài đồ ta đưa cho còn oán trách cái gì!”
Nói đến đây, hắn bực muốn chết, nghiến răng nghiến lợi: “Nó thì sao, được lợi một cái thì đều đem tặng cho lão Hạ Hoa kia, không thấy tặng gì cho nhà cha mẹ nó đâu!…”
Sau cằn nhằn nói liên miên Văn Quý bạch nhãn lang ra sao, càng nói càng không đúng trọng tâm, Lưu Tam thúc nghe không nổi nữa, cắt ngang lời: “Vậy sao ngươi lại luôn miệng mắng chửi Văn Nhã như vậy?”
Mẹ Văn Quý cả giận nói: “Cái tên bạch nhãn lang đó nói đi nói lại cũng là từ bụng ra đi ra, được chưa! Văn Nhã tên rác rưởi kia, đừng có nghĩ ai cũng rác rưởi như hắn, đem hạt giống hồng tiêu rách nát tới là trả xong ơn cứu mạng rồi đó hả, trên đời làm gì có chuyện vô lý thế! Đây là chiếm tiện nghi thằng con ta, nghe chưa!” Văn Nhã dám làm chuyện như vậy, hắn có thể không giận hay sao? Sau đó, hắn không ngừng đập cửa nhà Văn Nhã, la hét muốn đòi lại công đạo.
Lúc này không ít những bán thú thích Văn Nhã cũng xông đến, thì thấy Văn Nhã mở cửa ra, sắc mặt thản nhiên, liếc mắt nhìn mẹ Văn Quý, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy thì muốn tôi báo đáp ân cứu mạng thế nào? Lấy thân báo đáp?”
Tư thái cao ngạo kia, chỉ còn thiếu điều nói câu ‘Văn Quý phế vật kia cũng xứng?’ thôi.
Mẹ Văn Quý nhìn Văn Nhã mặt mày thanh tú như lan, như cúc, nhất thời á khẩu không trả lời được. Thật ra Văn Quý so với Văn Nhã quả thật là trên trời dưới đất. Lại nói, nếu như Văn Nhã gả cho Văn Quý, thì thằng nhãi kia còn không biết sẽ bị chèn ép đến mức nào! Đáng giận nhất chính là, nếu như Văn Nhã gả cho Văn Quý rồi không tuân thủ phu đạo, người ta không phải sẽ cười vô mặt người làm mẹ chồng như hắn sao! Văn Nhã càng chói mắt bao nhiêu, trong lòng mẹ Văn Quý càng xem thường, phi, đồ hồ ly tinh.
Bất quá nhìn đám bán thú nhân chung quanh giận dữ gào hét, ai nấy đều nhìn chằm chằm mình, mẹ Văn Quý chân đã nhũn hết, miễng khô lưỡi khô, lần thứ hai không có tiền đồ xám xịt quay về.
Lưu Tam thúc ờ phía sau ôm bụng cười to, trong lòng nói hôm nào Văn Quý đến tìm hắn may quần áo, hắn nhất định phải giảm giá cho tên nhóc này mới được a.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook