Dị Giới Điền Viên Phong Tình
-
Chương 28: Hạt giống hồng tiêu
Văn Quý bọn họ lúc trở về đến nhà đã thấy Văn Nhã đứng chờ trước cửa, trong tay ôm một cái bọc nhỏ.
Văn Nhã lẳng lặng đứng ở nơi đó, xinh đẹp như một đóa ngọc lan, dịu dàng cao nhã nhưng mộc mạc, duyên dáng yêu kiều, phong vận độc đáo, chỉ cần nhìn qua bất cứ ai cũng sinh hảo cảm.
Văn Quý không phải không thừa nhận Văn Nhã xuất sắc, nhưng hắn không muốn phát sinh chuyện gì với Văn Nhã.
Nhướng mày nghi hoặc nhìn hắn, “Có việc sao?”
Văn Nhã khẽ cắn môi đỏ mọng, trong mắt ánh lên sự quật cường, còn có một tia ủy khuất, làm người xung quanh ai cũng đau lòng không thôi, âm thầm trừng mắt liếc cảnh cáo Văn Quý.
Văn Quý nhíu nhíu mày, Hạ Hoa cười nói với Văn Quý, “Người ta tới tìm ngươi, trước mở cửa mời người ta vào nhà rồi nói.” Văn Quý nhìn đám người đang vây xem, tự nhiên cảm thấy thật thú vị, xấu xa cười rộ lên.
Từ Lang đen mặt, khẩn trương nhìn Văn Quý, trong lòng hắn thực sốt ruột. Lúc trước hắn từng nhìn thấy một tên á thú nhân dưới trướng thực bưu hãn cướp người yêu của một bán thú nhân kia, cho nên, đối với á thú nhân, Từ Lang nửa điểm cũng không dám coi khinh, nếu như Văn Quý…
Tay cuộn thành nắm đấm, chuyện này tuyệt đối không thể!
Vào nhà rồi, Văn Quý rót một chén nước trà pha linh tuyền đưa cho Hạ Hoa, lại rửa sạch một cái dĩa đem tiểu hồng quả lấy ra mời khách. Văn Hổ vừa thấy tiểu hồng quả, khuôn mặt ỉu xìu của thằng bé sáng hẳn lên, tươi cười nhìn, hai bàn tay mập mạp cầm trái cây lên ăn. Hiếm lắm mới có dịp Từ Lang không để ý đến tiểu hồng quả, lực chú ý của hắn đều dán chặt trên người Văn Nhã.
Văn Nhã ngồi ngay ngắn trên ghế, cúi đầu nhìn xuống đất, hàng lông mày nhíu lại thật chặt, trong mắt tràn ngập đau lòng.
Mi mắt Văn Quý rũ xuống, nhét mấy trái tiểu hồng quả vào tay Từ Lang, mệnh lệnh: “Ăn đi, nghỉ ngơi một lát rồi xử lý hai con trường nhĩ thú một chút, tối nay chúng ta ăn tiểu hồng quả xào thịt.”
Từ Lang phản xạ có điều kiện làm theo. Hạ Hoa trái phải hết nhìn Văn Quý, lại nhìn Văn Nhã, hiểu ý cũng lôi kéo Văn Hổ cùng đi chuẩn bị bữa tối.
Văn Quý vuốt ve bát trà, không thèm để ý nói rằng: “Có chuyện gì, bây giờ có thể nói rồi chứ?”
Văn Nhã lông mi run nhè nhẹ, cho thấy nội tâm rối rắm cùng không bình tĩnh của hắn, chậm rãi thở nhẹ một chút, sau đó thanh âm Văn Nhã vang lên: “Văn Quý, cảm ơn anh đã cứu tôi, chuyện lấy thân báo đáp…”
Văn Quý không biết nên diễn tả tâm trạng hắn bây giờ ra sao. Sparta, bạn trẻ thân ái, không cần đâu a!
“Tôi làm không được, nhưng ơn cứu mạng của anh vẫn còn đó, ngoại trừ chuyện kia ra, anh muốn tôi làm cái gì cũng được!” Văn Nhã kiên định nói rõ ràng như đinh đóng cột tuyên thệ, nhìn thẳng vào mắt Văn Quý không chút lùi bước, giống như cho dù Văn Quý có đề xuất chuyện gì không hợp với lẽ thường, vì bảo vệ trinh tiết của mình hắn cũng sẽ không tiếc giá nào để thực hiện.
Văn Quý thở phào một hơi, là hắn tự mình đa tình thôi, thật sự là quá tốt!
“A, như vậy a, tôi biết rồi.”
Văn Nhã kinh ngạc ngẩng đầu, sau đó không kiên nhẫn nhíu mày, “Anh muốn tôi làm cái gì thì anh nói ra đi, tôi nhất định dốc toàn lực giúp đỡ.” Nói xong thì mở cái gói lớn mình đem theo, bên trong toàn là hạt giống đỏ thẫm, Văn Nhã nhu tình nhìn hạt giống trong bao: “Đây là hạt giống của trái hồng tiêu, đây là thứ tốt nhất tôi có để tặng anh, đây là chuyện đầu tiên tôi làm để báo đáp anh, về sau anh còn có yêu cầu gì thì có thể tới tìm tôi.”
Nhắm mắt lại, Văn Nhã giao hạt giống hồng tiêu cho Văn Quý mà như bị cắt mất miếng thịt trên ngườ. Có trời mới biết trong lòng hắn không nỡ cỡ nào. Hắn là á thú nhân thể chất loại A đặc biệt, vậy mà cũng chỉ có thể mua được một bọc nhỏ hạt giống. Hắn giữ lại một ít, còn lại đều cho Văn Quý, mà những hạt giống này, đến trên tay Văn Quý, chỉ sợ chỉ có một con đường chết, còn mấy hạt giống hắn giữ lại, cũng chưa chắc có thể trồng được. Loại thực vật dị chủng này khó trồng thế nào, hắn so với người khác càng hiểu rõ.
Nhưng hắn lại chỉ có thể lấy chúng nó để báo đáp ân tình của người này, hắn thật tình nguyện Văn Quý đừng có đi cứu hắn, làm hắn bây giờ phải rơi vào cái cảnh khó khăn này đây.
Văn Quý kinh hỉ quan sát cái gói trong tay, cẩn thận xem xét hạt giống hồng tiêu, nhìn rất mập mạp béo tốt, nhìn qua là biết sẽ cho trái khác với ớt địa cầu, một hạt giống đã to bằng nắm tay đứa bé sơ sinh thế này, Văn Quý có thể cảm nhận được linh khí như ngọn lửa ẩn bên trong hạt giống, ngón tay của hắn sờ lên đều nóng rực lên.
Cao hứng thiếu chút nữa khoa chân múa tay ăn mừng, trong mắt lúc trước có bất mãn gì với Văn Nhã đều vứt ra sau đầu, cười đến thỏa mãn: “Được được, cái này có thể dùng để báo đáp a.”
Văn Nhã tay cầm chén trà siết chặt lại, cuối cùng chỉ thản nhiên gật đầu: “Kia nếu không có việc gì nữa thì tôi đi về trước đây.” Văn Nhã đối với lời mời ở lại ăn cơm của Văn Quý coi như không khí, mắt điếc tai ngơ chậm rãi rời đi.
Hạ Hoa nhìn thân ảnh Văn Nhã rời đi, nói thầm vài câu: “Tính tình của Văn Nhã cũng thật…” Kỳ thật Hạ Hoa rất hâm mộ Văn Nhã, thể chất của người này hoặc là A hoặc là còn tốt hơn nữa. Hơn nữa người này lại có được những tố chất khiến ai cũng thương yêu, làm người khác không có cách nào ghen tị và hận thù mình. Có đôi khi Hạ Hoa cũng tưởng tượng, nếu như hắn là Văn Nhã, thì bây giờ cuộc sống của hắn có phải sẽ rất tốt không?
Văn Nhã vừa đi, cái người nãy giờ ngồi làm thịt thú mà không chú tâm, cứ lo lắng nhìn sang hướng Văn Quý, chính là Từ Lang, nháy mắt tập trung vào chuyên môn, lột da xử lý nội tạng liền một mạch, trình độ lột da kia phải nói là vừa chuẩn xác vừa sảng khoái, lúc chặt xương nghe bang bang vang khắp nhà, Văn Hổ nghe thấy sợ đến nổi hết da gà.
Văn Quý xuống bếp phụ làm cơm tối, Hạ Hoa ái muội nhìn Văn Quý cười cười, Văn Quý cũng nhếch miệng cười đáp lại: “Người ta nói không muốn lấy thân báo đáp, đưa con một bao hạt giống hồng tiêu đây, mấy ngày sau con đem ra sau nhà trồng, về sau nấu thịt ăn thịt sẽ có thêm mùi cay cay ăn ngon hơn nhiều rồi!” Hạ Hoa a một tiếng, thực thất vọng, hắn còn tưởng hai đứa nó sẽ có cái gì nữa…
Từ Lang cái mũi hừ hừ vài tiếng, lúc xuống tay chặt xương càng dùng sức.
Văn Hổ thối lui, rụt cổ trốn tránh cái vị chặt đến muốn nát thịt ra kia, hình tượng Từ tướng quân trong lòng nó từ nay đổi thành ba chữ, chính là: rất hung tàn!
Văn Quý nghĩ đến đất sau nhà hắn không nhiều lắm, trồng nhiều lắm cũng chỉ được mấy cây nhỏ nhỏ, lỡ mà lúa nhà hắn không được mùa, chỉ sợ hắn không đủ ăn, hắn đang tính xem có thể xin thêm ít đất hoang để trồng khoai tây hay đậu tương gì đó làm lương thực dự phòng.
Hạ Hoa nghĩ nghĩ, cảm thấy Văn Quý dùng đất hoang để trồng hoa mầu thì hơi vất vả chút, nhưng mà trồng trên đất hoang thì khả năng sống của cây cao hơn, thu hoạch cũng được: “Ý này rất không tệ, đất hoang thôn chúng ta rất nhiều cũng không ai dùng đến, ngươi đi hỏi xin, có lẽ còn có thể được cho nhiều mẫu nữa.
Văn Quý lo lắng, “Xin cấp đất hoang thì có cần yêu cầu về cấp bậc hay không? Cấp bậc của con cũng không cao.” Mà đâu phải chỉ không cao bình thường đâu, mà là thấp đến thê thảm!
Hạ Hoa vo gạo sau đó đặt lên bếp nấu, nói: “Chỉ là đất hoang thôi, không cần phân cấp gì cả, ngươi chỉ cần nhớ lúc đi xin cấp thì mang đủ tiền là được. Chính phủ chúng ta luôn cổ vũ á thú nhân đi khai hoang để cải thiện cấu tạo và tính chất của đất đai.”
Cái chính sách này thật sự quá tốt! Văn Quý cười mị mắt, trong lòng bắt đầu nhẩm tính: “Vậy, con trước đi xin vài mẫu trồng khoai lang với đậu.” Khoai lang có thể phơi khô ăn, cũng có thể nấu lên ăn, gạo không có thì cũng có thể đem thành món chính. Đậu tương thì có thể làm đậu hũ, làm sữa đậu nành, cũng có thể ăn chung với cá kho, mùi vị nhất định sẽ rất tuyệt!
Hạ Hoa nhìn Văn Quý lạc quan như vậy, nghĩ đến chuyện nhà mình, trong lòng có chút khó chịu khổ sở, ruộng nhà hắn rất tốt, lại nhiều, muốn nuôi lớn con nhỏ thì không thành vấn đề, nhưng nhân tâm làm gì dễ thỏa mãn được? Lúc trước hắn cứ nghĩ rằng bọn họ chỉ cần ăn no mặc ấm, là có thể sống an nhàn hạnh phúc, thử hỏi trong thôn có gia đình nào được như vậy không? Nhưng thiên tính vạn tính, hắn lại không đem lòng người tính vào.
Trong lòng chua sót một mảnh, ngẩng đầu nhìn hai người Văn Quý cùng Từ Lang, Hạ Hoa cảm thấy ấm áp vô cùng, hắn thật sự hy vọng Văn Quý sẽ không phải trải qua những chuyện này giống hắn, mà Từ tướng quân cũng là một người tốt.
Văn Nhã lẳng lặng đứng ở nơi đó, xinh đẹp như một đóa ngọc lan, dịu dàng cao nhã nhưng mộc mạc, duyên dáng yêu kiều, phong vận độc đáo, chỉ cần nhìn qua bất cứ ai cũng sinh hảo cảm.
Văn Quý không phải không thừa nhận Văn Nhã xuất sắc, nhưng hắn không muốn phát sinh chuyện gì với Văn Nhã.
Nhướng mày nghi hoặc nhìn hắn, “Có việc sao?”
Văn Nhã khẽ cắn môi đỏ mọng, trong mắt ánh lên sự quật cường, còn có một tia ủy khuất, làm người xung quanh ai cũng đau lòng không thôi, âm thầm trừng mắt liếc cảnh cáo Văn Quý.
Văn Quý nhíu nhíu mày, Hạ Hoa cười nói với Văn Quý, “Người ta tới tìm ngươi, trước mở cửa mời người ta vào nhà rồi nói.” Văn Quý nhìn đám người đang vây xem, tự nhiên cảm thấy thật thú vị, xấu xa cười rộ lên.
Từ Lang đen mặt, khẩn trương nhìn Văn Quý, trong lòng hắn thực sốt ruột. Lúc trước hắn từng nhìn thấy một tên á thú nhân dưới trướng thực bưu hãn cướp người yêu của một bán thú nhân kia, cho nên, đối với á thú nhân, Từ Lang nửa điểm cũng không dám coi khinh, nếu như Văn Quý…
Tay cuộn thành nắm đấm, chuyện này tuyệt đối không thể!
Vào nhà rồi, Văn Quý rót một chén nước trà pha linh tuyền đưa cho Hạ Hoa, lại rửa sạch một cái dĩa đem tiểu hồng quả lấy ra mời khách. Văn Hổ vừa thấy tiểu hồng quả, khuôn mặt ỉu xìu của thằng bé sáng hẳn lên, tươi cười nhìn, hai bàn tay mập mạp cầm trái cây lên ăn. Hiếm lắm mới có dịp Từ Lang không để ý đến tiểu hồng quả, lực chú ý của hắn đều dán chặt trên người Văn Nhã.
Văn Nhã ngồi ngay ngắn trên ghế, cúi đầu nhìn xuống đất, hàng lông mày nhíu lại thật chặt, trong mắt tràn ngập đau lòng.
Mi mắt Văn Quý rũ xuống, nhét mấy trái tiểu hồng quả vào tay Từ Lang, mệnh lệnh: “Ăn đi, nghỉ ngơi một lát rồi xử lý hai con trường nhĩ thú một chút, tối nay chúng ta ăn tiểu hồng quả xào thịt.”
Từ Lang phản xạ có điều kiện làm theo. Hạ Hoa trái phải hết nhìn Văn Quý, lại nhìn Văn Nhã, hiểu ý cũng lôi kéo Văn Hổ cùng đi chuẩn bị bữa tối.
Văn Quý vuốt ve bát trà, không thèm để ý nói rằng: “Có chuyện gì, bây giờ có thể nói rồi chứ?”
Văn Nhã lông mi run nhè nhẹ, cho thấy nội tâm rối rắm cùng không bình tĩnh của hắn, chậm rãi thở nhẹ một chút, sau đó thanh âm Văn Nhã vang lên: “Văn Quý, cảm ơn anh đã cứu tôi, chuyện lấy thân báo đáp…”
Văn Quý không biết nên diễn tả tâm trạng hắn bây giờ ra sao. Sparta, bạn trẻ thân ái, không cần đâu a!
“Tôi làm không được, nhưng ơn cứu mạng của anh vẫn còn đó, ngoại trừ chuyện kia ra, anh muốn tôi làm cái gì cũng được!” Văn Nhã kiên định nói rõ ràng như đinh đóng cột tuyên thệ, nhìn thẳng vào mắt Văn Quý không chút lùi bước, giống như cho dù Văn Quý có đề xuất chuyện gì không hợp với lẽ thường, vì bảo vệ trinh tiết của mình hắn cũng sẽ không tiếc giá nào để thực hiện.
Văn Quý thở phào một hơi, là hắn tự mình đa tình thôi, thật sự là quá tốt!
“A, như vậy a, tôi biết rồi.”
Văn Nhã kinh ngạc ngẩng đầu, sau đó không kiên nhẫn nhíu mày, “Anh muốn tôi làm cái gì thì anh nói ra đi, tôi nhất định dốc toàn lực giúp đỡ.” Nói xong thì mở cái gói lớn mình đem theo, bên trong toàn là hạt giống đỏ thẫm, Văn Nhã nhu tình nhìn hạt giống trong bao: “Đây là hạt giống của trái hồng tiêu, đây là thứ tốt nhất tôi có để tặng anh, đây là chuyện đầu tiên tôi làm để báo đáp anh, về sau anh còn có yêu cầu gì thì có thể tới tìm tôi.”
Nhắm mắt lại, Văn Nhã giao hạt giống hồng tiêu cho Văn Quý mà như bị cắt mất miếng thịt trên ngườ. Có trời mới biết trong lòng hắn không nỡ cỡ nào. Hắn là á thú nhân thể chất loại A đặc biệt, vậy mà cũng chỉ có thể mua được một bọc nhỏ hạt giống. Hắn giữ lại một ít, còn lại đều cho Văn Quý, mà những hạt giống này, đến trên tay Văn Quý, chỉ sợ chỉ có một con đường chết, còn mấy hạt giống hắn giữ lại, cũng chưa chắc có thể trồng được. Loại thực vật dị chủng này khó trồng thế nào, hắn so với người khác càng hiểu rõ.
Nhưng hắn lại chỉ có thể lấy chúng nó để báo đáp ân tình của người này, hắn thật tình nguyện Văn Quý đừng có đi cứu hắn, làm hắn bây giờ phải rơi vào cái cảnh khó khăn này đây.
Văn Quý kinh hỉ quan sát cái gói trong tay, cẩn thận xem xét hạt giống hồng tiêu, nhìn rất mập mạp béo tốt, nhìn qua là biết sẽ cho trái khác với ớt địa cầu, một hạt giống đã to bằng nắm tay đứa bé sơ sinh thế này, Văn Quý có thể cảm nhận được linh khí như ngọn lửa ẩn bên trong hạt giống, ngón tay của hắn sờ lên đều nóng rực lên.
Cao hứng thiếu chút nữa khoa chân múa tay ăn mừng, trong mắt lúc trước có bất mãn gì với Văn Nhã đều vứt ra sau đầu, cười đến thỏa mãn: “Được được, cái này có thể dùng để báo đáp a.”
Văn Nhã tay cầm chén trà siết chặt lại, cuối cùng chỉ thản nhiên gật đầu: “Kia nếu không có việc gì nữa thì tôi đi về trước đây.” Văn Nhã đối với lời mời ở lại ăn cơm của Văn Quý coi như không khí, mắt điếc tai ngơ chậm rãi rời đi.
Hạ Hoa nhìn thân ảnh Văn Nhã rời đi, nói thầm vài câu: “Tính tình của Văn Nhã cũng thật…” Kỳ thật Hạ Hoa rất hâm mộ Văn Nhã, thể chất của người này hoặc là A hoặc là còn tốt hơn nữa. Hơn nữa người này lại có được những tố chất khiến ai cũng thương yêu, làm người khác không có cách nào ghen tị và hận thù mình. Có đôi khi Hạ Hoa cũng tưởng tượng, nếu như hắn là Văn Nhã, thì bây giờ cuộc sống của hắn có phải sẽ rất tốt không?
Văn Nhã vừa đi, cái người nãy giờ ngồi làm thịt thú mà không chú tâm, cứ lo lắng nhìn sang hướng Văn Quý, chính là Từ Lang, nháy mắt tập trung vào chuyên môn, lột da xử lý nội tạng liền một mạch, trình độ lột da kia phải nói là vừa chuẩn xác vừa sảng khoái, lúc chặt xương nghe bang bang vang khắp nhà, Văn Hổ nghe thấy sợ đến nổi hết da gà.
Văn Quý xuống bếp phụ làm cơm tối, Hạ Hoa ái muội nhìn Văn Quý cười cười, Văn Quý cũng nhếch miệng cười đáp lại: “Người ta nói không muốn lấy thân báo đáp, đưa con một bao hạt giống hồng tiêu đây, mấy ngày sau con đem ra sau nhà trồng, về sau nấu thịt ăn thịt sẽ có thêm mùi cay cay ăn ngon hơn nhiều rồi!” Hạ Hoa a một tiếng, thực thất vọng, hắn còn tưởng hai đứa nó sẽ có cái gì nữa…
Từ Lang cái mũi hừ hừ vài tiếng, lúc xuống tay chặt xương càng dùng sức.
Văn Hổ thối lui, rụt cổ trốn tránh cái vị chặt đến muốn nát thịt ra kia, hình tượng Từ tướng quân trong lòng nó từ nay đổi thành ba chữ, chính là: rất hung tàn!
Văn Quý nghĩ đến đất sau nhà hắn không nhiều lắm, trồng nhiều lắm cũng chỉ được mấy cây nhỏ nhỏ, lỡ mà lúa nhà hắn không được mùa, chỉ sợ hắn không đủ ăn, hắn đang tính xem có thể xin thêm ít đất hoang để trồng khoai tây hay đậu tương gì đó làm lương thực dự phòng.
Hạ Hoa nghĩ nghĩ, cảm thấy Văn Quý dùng đất hoang để trồng hoa mầu thì hơi vất vả chút, nhưng mà trồng trên đất hoang thì khả năng sống của cây cao hơn, thu hoạch cũng được: “Ý này rất không tệ, đất hoang thôn chúng ta rất nhiều cũng không ai dùng đến, ngươi đi hỏi xin, có lẽ còn có thể được cho nhiều mẫu nữa.
Văn Quý lo lắng, “Xin cấp đất hoang thì có cần yêu cầu về cấp bậc hay không? Cấp bậc của con cũng không cao.” Mà đâu phải chỉ không cao bình thường đâu, mà là thấp đến thê thảm!
Hạ Hoa vo gạo sau đó đặt lên bếp nấu, nói: “Chỉ là đất hoang thôi, không cần phân cấp gì cả, ngươi chỉ cần nhớ lúc đi xin cấp thì mang đủ tiền là được. Chính phủ chúng ta luôn cổ vũ á thú nhân đi khai hoang để cải thiện cấu tạo và tính chất của đất đai.”
Cái chính sách này thật sự quá tốt! Văn Quý cười mị mắt, trong lòng bắt đầu nhẩm tính: “Vậy, con trước đi xin vài mẫu trồng khoai lang với đậu.” Khoai lang có thể phơi khô ăn, cũng có thể nấu lên ăn, gạo không có thì cũng có thể đem thành món chính. Đậu tương thì có thể làm đậu hũ, làm sữa đậu nành, cũng có thể ăn chung với cá kho, mùi vị nhất định sẽ rất tuyệt!
Hạ Hoa nhìn Văn Quý lạc quan như vậy, nghĩ đến chuyện nhà mình, trong lòng có chút khó chịu khổ sở, ruộng nhà hắn rất tốt, lại nhiều, muốn nuôi lớn con nhỏ thì không thành vấn đề, nhưng nhân tâm làm gì dễ thỏa mãn được? Lúc trước hắn cứ nghĩ rằng bọn họ chỉ cần ăn no mặc ấm, là có thể sống an nhàn hạnh phúc, thử hỏi trong thôn có gia đình nào được như vậy không? Nhưng thiên tính vạn tính, hắn lại không đem lòng người tính vào.
Trong lòng chua sót một mảnh, ngẩng đầu nhìn hai người Văn Quý cùng Từ Lang, Hạ Hoa cảm thấy ấm áp vô cùng, hắn thật sự hy vọng Văn Quý sẽ không phải trải qua những chuyện này giống hắn, mà Từ tướng quân cũng là một người tốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook