Dị Giới Điền Viên Phong Tình
-
Chương 25: Làm ầm ĩ
Muốn nói gần đây ai làm ra chuyện gây sốc cho Văn Quý hắn nhất, thì người này phải nói chính là mẹ của hắn.
Ngày hắn cứu Văn Nhã, sau đó được Từ Lang cõng về, đến nhà tay chân vẫn mềm nhũn không nhấc lên nổi. Mấy người Tiền thị vừa trở về thì mẹ hắn hấp tấp chạy đến nhà hắn, trước mặt một đống người mắng chửi hắn một trận, tổng ý lại chính là: “Mạng của mày rẻ lắm sao? Không tự coi mình ra sao mà còn bày đặt cứu người!” Mắng hắn đã đời xong, người này còn quay sang mắng luôn cả Văn Nhã đi chỉ biết dụ dỗ, câu dẫn người khác, hai á thú nhân bọn họ không biết tự lượng sức, ngay cả mạng cũng không cần…
Văn Quý nghe đối phương mắng xong, vẻ mặt cực kì囧 囧, cái tên này đầu óc lệch lạc vừa thôi chứ. Tên này rốt cuộc đến mắng hắn một trận để làm cái quái gì vậy?
Văn Quý bị mẹ hắn la hét một hồi cũng không có cảm giác gì, nhưng Từ Lang thì lại vô cùng mất hứng, nghiêm mặt nhìn chằm chằm cái người đang hùng hổ kia. Mẹ Văn Quý muốn mắng chửi cũng mở miệng không nổi nữa, mặt mày xám xịt rời đi, trước khi đi còn quay lại hung hăng trừng mắt liếc Văn Quý, hận không thể đánh cho Văn Quý một bạt tai: “Mày nếu không muốn sống nữa thì nói với tao một miếng, tao liền trực tiếp bóp cổ cho mày chết, miễn cho mày gây tai họa!”
Văn Quý bị mắng đến chẳng biết nên phản ứng sao cho phải, hắn thực ra cũng không chán ghét nổi người không có não này, hắn còn hơi buồn cười nữa, dù sao nếu như con mình vì cứu người mà xém chút mất mạng, mà người làm mẹ một chút phản ứng cũng không có, thì đó mới là kẻ có trái tim băng giá.
Cho đến hôm nay Văn Quý trên mạng nhìn thấy mẹ hắn chửi mắng mới biết được xảy ra chuyện gì. Mẹ hắn trên mạng chửi Văn Nhã suốt ngày chỉ biết mị hoặc người khác, là một kẻ lẳng lơ, nếu muốn tìm người chơi thì tìm bán thú nhân, đừng có tìm tới mấy tên á thú nhân thể yếu làm gì, hại đến người ta suýt mất cả mạng.
Văn Nhã không nhìn thấy cho nên cũng không phản ứng gì, nhưng có rất nhiều người yêu mến Văn Nhã thì không ngồi yên, lên đấu võ mồm một trận. Đáng tiếc, bán thú nhân ăn nói vụng về, so về cãi lộn thì còn thua á thú nhân một bậc, đó là còn chưa nói mẹ Văn Quý đầu óc có chỗ kỳ lạ, người bình thường không cách nào hiểu được, tính tình lại nóng nảy, thô lỗ, chuyện gì cũng có thể nói đến người khác câm nín, mấy bán thú nhân kia không đường nào đấu lại.
Văn Quý nhìn thấy có vài từ ngữ chửi bậy, đang cảm thấy ngạc nhiên, thì có một á thú nhân cãi lại mẹ hắn: “Cái gì mà đi câu dẫn á thú nhân, cái gì mà gây họa cho người khác, đừng có đứng đây chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, Văn Quý người ta làm vậy chính là cứu người, ngươi ở đây trách ai chứ! Hơn nữa, thân làm mẹ không xót con mình đi hỏi thăm thì thôi đi, chạy đến đây chửi mắng người khác dụ dỗ con mình tìm chết? Huống chi, Văn Quý cũng đã không có việc gì rồi đó thôi, mà cho dù Văn Quý xảy ra việc gì thì cũng không biết ai mới thật sự là hung thủ a!”
Mẹ của Văn Quý bị chọc tức, còn chưa kịp đáp trả thì một á thú nhân tuổi trung niên cười hỏi: “Nha, mẹ Văn Quý thì ra cũng đau lòng Văn Quý à? Cũng biết sợ con mình chết nữa nhỉ, ta còn tưởng ngươi là người mẹ nhẫn tâm nhất trên đời này ấy chứ.”
Mẹ của Văn Quý giận tím mặt, nhảy dựng lên phun nước bọt lên mặt người kia. Tuy chỉ là mô phỏng thôi, nhưng cảm xúc thì rất chân thật. Bình thường trong thôn có họp mặt mọi người thì đều có chỗ ngồi của mình, những nhân vật đại diện ngồi nói chuyện với nhau giống như mọi người đang trực tiếp gặp mặt vậy. Người thiết kết nói như vậy có thể xúc tiến tình cảm giữa mọi người. Đương nhiên, trong trường hợp này rất vừa vặn thích hợp để đánh nhau.
Người bị phun nước miếng vào mặt quả nhiên lúc này trực tiếp giơ chân đạp người. Mẹ của Văn Quý cũng hung hãn không kém, né sang một bên, nắm tóc người kia lôi mạnh xuống đất, miệng nói: “Phi, ta nhẫn tâm, ngươi thì thiện lương hả? Văn Quý thằng nhãi đó ra sao thì cũng là cục thịt từ bụng ta! Ta còn chưa muốn nó chết, các ngươi thì sao? Cũng không phải ngày đêm muốn nó chết lắm mà! Tốt xấu cũng là người cùng thôn, ngẩng đầu gặp, cúi đầu cũng gặp, các ngươi muốn nó chết đi cho vừa lòng các ngươi chắc…”
Người nọ vóc dáng lùn, cũng không cường hãn như mẹ Văn Quý, tóc bị nắm đến muốn rách da đầu, còn không ngừng bị mắng, bị phun nước miếng, người nọ tức đến hai mắt đều đỏ, trực tiếp khóc lớn.
Mọi người xung quanh thấy đến nước này bèn vội vàng chạy lại kéo hai người tách ra.
Văn Quý dở khóc dở cười, cũng vội vàng đi qua ngăn lại, mẹ hắn quay đầu bực bội nói: “Tao nói cho mày biết, dù tao chết, cũng sẽ không cho Văn Nhã bước được một bước nào vào cửa!”
…
Văn Quý không lời gì để nói, sao tự nhiên lại nhảy ra chuyện này, hắn hoàn toàn không nghĩ có quan hệ gì với Văn Nhã, hắn cũng không yêu cầu Văn Nhã lấy thân báo đáp a. (Cứ tưởng anh Từ Lang bị dính chưởng cơ, không ngờ:]])
Lời này của mẹ hắn thật sự kích động sự phẫn nộ của dân chúng, không ít bán thú nhân còn đang muốn kết hôn với Văn Nhã đâu, một tên á thú nhân cỏn con như Văn Quý là cái thá gì! Bán thú nhân mặc kệ bản thân ăn nói giỏi hay không đều nhào lên chửi bới. Mẹ của Văn Quý thấy quen thói bắt nạt kẻ yếu, thấy thế liền đăng xuất, bỏ chạy.
Để mặc Văn Quý một người đứng trước một đám bán thú nhân lửa giận ngập trời, đây là chuyện quái gì! Nháo thành như vậy, Văn Quý tức giận, hít một hơi, lớn tiếng tỏ thái độ: “Tôi không thích Văn Nhã, cũng sẽ không lấy anh ta.”
Sau đó thì Văn Quý cũng đăng xuất. Xoay người lại liền nhìn thấy Từ Lang sắc mặt biến đen đang nhìn hắn, Văn Quý đột nhiên cảm thấy chột dạ…
Từ Lang lại sinh khí, lại không chịu nói chuyện với hắn.
Văn Quý không hiểu gì, đành hái nhiều tiểu hồng quả một chút tặng lấy lòng Từ Lang, đánh tiếc người ta vẫn như trước không để ý tới hắn. Văn Quý sờ sờ mũi, người này lại giận cái gì a? Chuyện này cũng đâu có ảnh hưởng gì đến vị Từ tướng quân này đâu chứ.
Từ Lang giận hắn đến mấy ngày liền, mà những ngày này, Văn Quý đi mua vòng bảo hộ, Từ Lang thì đào lại, sửa sang mấy cái rãnh nước, cây tiểu hồng quả không bị hư hại nhiều, mọc không ít trái, Văn Quý hái xuống, một phần đem đi bán, còn lại đem chia cho mọi người, nhà Hạ Hoa một phần, nhà Từ Lang, Văn Khoan cũng được một phần, Văn Quý còn không quên đi tặng một phần cho mẹ hắn.
Bởi vì qua trận cãi nhau hôm đó, hắn có thể nhìn ra được, mẹ hắn tuy bất công nhưng không có lòng dạ hiểm độc, vẫn còn tình mẫu tử với đứa con là hắn, Văn Quý nghĩ hắn cũng nên vì nguyên chủ hiếu thuận với cha mẹ.
Trận mưa lớn này kéo dài đến năm, sáu ngày, giữa cái thời tiết này Hạ Hoa lại đến thăm Văn Quý, xem thân thể hắn khỏe chưa, sợ hắn bị ngâm nước biển lâu bị bệnh, lần trước Hạ Hoa nhìn thấy cảnh tượng Văn Quý nhảy xuống biển, bản thân Hạ Hoa mới biết mình bị dọa sợ đến mức nào.
Người trong thôn đều truyền tai nhau rằng là do hải thần tức giận, bình thường mưa chỉ kéo dài một, hai ngày, trong thôn cũng chưa từng gặp trận mưa lớn như vậy, chuyện này nhất định là do có quá nhiều người xuống biển quấy nhiễu chọc giận đến hải thần, trận mưa này chính là lời cảnh cáo đến thôn bọn họ.
Hạ Hoa đến Văn Quý gia xuyến môn thời điểm đặc biệt mà dặn dò Văn Quý, “Ngươi về sau đừng lại đi bờ biển, vật kia mặc dù hảo, khá vậy không thể làm tức giận hải thần.”
Văn Quý cũng không biết có phải có hải thần thật hay không, tín ngưỡng của thế giới này, bán thú nhân thờ thần thú, á thú nhân thờ Sáng Thế thần (thần sáng lập thế giới). Thần thú và Sáng Thế thần cũng giống như Adam và Eva ở Trái Đất, giúp kéo dài nòi giống của bán thú nhân và á thú nhân. Mà những thứ khoa học không giải thích được họ đều coi là do thần ban ân xuống, tỷ như thú văn trên mặt của bán thú nhân, tỷ như khả năng gieo trồng thực vật đặc biệt của á thú nhân…
Hạ Hoa nói Văn Nhã đã xuất viện trở về nhà, nhưng cơ thể vẫn còn suy yếu nên không ra cửa được. Hạ Hoa than thở nói sao Văn Quý đã cứu hắn mà không đến cảm ơn một tiếng. Văn Quý nghe xong cũng mỉm cười cho qua, trong lòng nói Văn Nhã bị mẹ hắn mắng đến vậy mà còn dám tới mới lạ a! Hạ Hoa lại nghĩ Văn Nhã không đáng giá để hắn cứu.
Hạ Hoa đang nói thầm vài câu về Văn Nhã, đột nhiên ngừng một chút, thần thần bí bí nhìn Văn Quý, Văn Quý buồn cười nhìn, vẫn phối hợp với đối phương, nhỏ giọng: “Sao vậy Hạ thúc thúc?”
Hạ Hoa nhìn Văn Quý cười ái muội, nói thầm bên tai hắn: “Ngươi không làm hòa được với Từ tướng quân à?”
Ngày hắn cứu Văn Nhã, sau đó được Từ Lang cõng về, đến nhà tay chân vẫn mềm nhũn không nhấc lên nổi. Mấy người Tiền thị vừa trở về thì mẹ hắn hấp tấp chạy đến nhà hắn, trước mặt một đống người mắng chửi hắn một trận, tổng ý lại chính là: “Mạng của mày rẻ lắm sao? Không tự coi mình ra sao mà còn bày đặt cứu người!” Mắng hắn đã đời xong, người này còn quay sang mắng luôn cả Văn Nhã đi chỉ biết dụ dỗ, câu dẫn người khác, hai á thú nhân bọn họ không biết tự lượng sức, ngay cả mạng cũng không cần…
Văn Quý nghe đối phương mắng xong, vẻ mặt cực kì囧 囧, cái tên này đầu óc lệch lạc vừa thôi chứ. Tên này rốt cuộc đến mắng hắn một trận để làm cái quái gì vậy?
Văn Quý bị mẹ hắn la hét một hồi cũng không có cảm giác gì, nhưng Từ Lang thì lại vô cùng mất hứng, nghiêm mặt nhìn chằm chằm cái người đang hùng hổ kia. Mẹ Văn Quý muốn mắng chửi cũng mở miệng không nổi nữa, mặt mày xám xịt rời đi, trước khi đi còn quay lại hung hăng trừng mắt liếc Văn Quý, hận không thể đánh cho Văn Quý một bạt tai: “Mày nếu không muốn sống nữa thì nói với tao một miếng, tao liền trực tiếp bóp cổ cho mày chết, miễn cho mày gây tai họa!”
Văn Quý bị mắng đến chẳng biết nên phản ứng sao cho phải, hắn thực ra cũng không chán ghét nổi người không có não này, hắn còn hơi buồn cười nữa, dù sao nếu như con mình vì cứu người mà xém chút mất mạng, mà người làm mẹ một chút phản ứng cũng không có, thì đó mới là kẻ có trái tim băng giá.
Cho đến hôm nay Văn Quý trên mạng nhìn thấy mẹ hắn chửi mắng mới biết được xảy ra chuyện gì. Mẹ hắn trên mạng chửi Văn Nhã suốt ngày chỉ biết mị hoặc người khác, là một kẻ lẳng lơ, nếu muốn tìm người chơi thì tìm bán thú nhân, đừng có tìm tới mấy tên á thú nhân thể yếu làm gì, hại đến người ta suýt mất cả mạng.
Văn Nhã không nhìn thấy cho nên cũng không phản ứng gì, nhưng có rất nhiều người yêu mến Văn Nhã thì không ngồi yên, lên đấu võ mồm một trận. Đáng tiếc, bán thú nhân ăn nói vụng về, so về cãi lộn thì còn thua á thú nhân một bậc, đó là còn chưa nói mẹ Văn Quý đầu óc có chỗ kỳ lạ, người bình thường không cách nào hiểu được, tính tình lại nóng nảy, thô lỗ, chuyện gì cũng có thể nói đến người khác câm nín, mấy bán thú nhân kia không đường nào đấu lại.
Văn Quý nhìn thấy có vài từ ngữ chửi bậy, đang cảm thấy ngạc nhiên, thì có một á thú nhân cãi lại mẹ hắn: “Cái gì mà đi câu dẫn á thú nhân, cái gì mà gây họa cho người khác, đừng có đứng đây chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, Văn Quý người ta làm vậy chính là cứu người, ngươi ở đây trách ai chứ! Hơn nữa, thân làm mẹ không xót con mình đi hỏi thăm thì thôi đi, chạy đến đây chửi mắng người khác dụ dỗ con mình tìm chết? Huống chi, Văn Quý cũng đã không có việc gì rồi đó thôi, mà cho dù Văn Quý xảy ra việc gì thì cũng không biết ai mới thật sự là hung thủ a!”
Mẹ của Văn Quý bị chọc tức, còn chưa kịp đáp trả thì một á thú nhân tuổi trung niên cười hỏi: “Nha, mẹ Văn Quý thì ra cũng đau lòng Văn Quý à? Cũng biết sợ con mình chết nữa nhỉ, ta còn tưởng ngươi là người mẹ nhẫn tâm nhất trên đời này ấy chứ.”
Mẹ của Văn Quý giận tím mặt, nhảy dựng lên phun nước bọt lên mặt người kia. Tuy chỉ là mô phỏng thôi, nhưng cảm xúc thì rất chân thật. Bình thường trong thôn có họp mặt mọi người thì đều có chỗ ngồi của mình, những nhân vật đại diện ngồi nói chuyện với nhau giống như mọi người đang trực tiếp gặp mặt vậy. Người thiết kết nói như vậy có thể xúc tiến tình cảm giữa mọi người. Đương nhiên, trong trường hợp này rất vừa vặn thích hợp để đánh nhau.
Người bị phun nước miếng vào mặt quả nhiên lúc này trực tiếp giơ chân đạp người. Mẹ của Văn Quý cũng hung hãn không kém, né sang một bên, nắm tóc người kia lôi mạnh xuống đất, miệng nói: “Phi, ta nhẫn tâm, ngươi thì thiện lương hả? Văn Quý thằng nhãi đó ra sao thì cũng là cục thịt từ bụng ta! Ta còn chưa muốn nó chết, các ngươi thì sao? Cũng không phải ngày đêm muốn nó chết lắm mà! Tốt xấu cũng là người cùng thôn, ngẩng đầu gặp, cúi đầu cũng gặp, các ngươi muốn nó chết đi cho vừa lòng các ngươi chắc…”
Người nọ vóc dáng lùn, cũng không cường hãn như mẹ Văn Quý, tóc bị nắm đến muốn rách da đầu, còn không ngừng bị mắng, bị phun nước miếng, người nọ tức đến hai mắt đều đỏ, trực tiếp khóc lớn.
Mọi người xung quanh thấy đến nước này bèn vội vàng chạy lại kéo hai người tách ra.
Văn Quý dở khóc dở cười, cũng vội vàng đi qua ngăn lại, mẹ hắn quay đầu bực bội nói: “Tao nói cho mày biết, dù tao chết, cũng sẽ không cho Văn Nhã bước được một bước nào vào cửa!”
…
Văn Quý không lời gì để nói, sao tự nhiên lại nhảy ra chuyện này, hắn hoàn toàn không nghĩ có quan hệ gì với Văn Nhã, hắn cũng không yêu cầu Văn Nhã lấy thân báo đáp a. (Cứ tưởng anh Từ Lang bị dính chưởng cơ, không ngờ:]])
Lời này của mẹ hắn thật sự kích động sự phẫn nộ của dân chúng, không ít bán thú nhân còn đang muốn kết hôn với Văn Nhã đâu, một tên á thú nhân cỏn con như Văn Quý là cái thá gì! Bán thú nhân mặc kệ bản thân ăn nói giỏi hay không đều nhào lên chửi bới. Mẹ của Văn Quý thấy quen thói bắt nạt kẻ yếu, thấy thế liền đăng xuất, bỏ chạy.
Để mặc Văn Quý một người đứng trước một đám bán thú nhân lửa giận ngập trời, đây là chuyện quái gì! Nháo thành như vậy, Văn Quý tức giận, hít một hơi, lớn tiếng tỏ thái độ: “Tôi không thích Văn Nhã, cũng sẽ không lấy anh ta.”
Sau đó thì Văn Quý cũng đăng xuất. Xoay người lại liền nhìn thấy Từ Lang sắc mặt biến đen đang nhìn hắn, Văn Quý đột nhiên cảm thấy chột dạ…
Từ Lang lại sinh khí, lại không chịu nói chuyện với hắn.
Văn Quý không hiểu gì, đành hái nhiều tiểu hồng quả một chút tặng lấy lòng Từ Lang, đánh tiếc người ta vẫn như trước không để ý tới hắn. Văn Quý sờ sờ mũi, người này lại giận cái gì a? Chuyện này cũng đâu có ảnh hưởng gì đến vị Từ tướng quân này đâu chứ.
Từ Lang giận hắn đến mấy ngày liền, mà những ngày này, Văn Quý đi mua vòng bảo hộ, Từ Lang thì đào lại, sửa sang mấy cái rãnh nước, cây tiểu hồng quả không bị hư hại nhiều, mọc không ít trái, Văn Quý hái xuống, một phần đem đi bán, còn lại đem chia cho mọi người, nhà Hạ Hoa một phần, nhà Từ Lang, Văn Khoan cũng được một phần, Văn Quý còn không quên đi tặng một phần cho mẹ hắn.
Bởi vì qua trận cãi nhau hôm đó, hắn có thể nhìn ra được, mẹ hắn tuy bất công nhưng không có lòng dạ hiểm độc, vẫn còn tình mẫu tử với đứa con là hắn, Văn Quý nghĩ hắn cũng nên vì nguyên chủ hiếu thuận với cha mẹ.
Trận mưa lớn này kéo dài đến năm, sáu ngày, giữa cái thời tiết này Hạ Hoa lại đến thăm Văn Quý, xem thân thể hắn khỏe chưa, sợ hắn bị ngâm nước biển lâu bị bệnh, lần trước Hạ Hoa nhìn thấy cảnh tượng Văn Quý nhảy xuống biển, bản thân Hạ Hoa mới biết mình bị dọa sợ đến mức nào.
Người trong thôn đều truyền tai nhau rằng là do hải thần tức giận, bình thường mưa chỉ kéo dài một, hai ngày, trong thôn cũng chưa từng gặp trận mưa lớn như vậy, chuyện này nhất định là do có quá nhiều người xuống biển quấy nhiễu chọc giận đến hải thần, trận mưa này chính là lời cảnh cáo đến thôn bọn họ.
Hạ Hoa đến Văn Quý gia xuyến môn thời điểm đặc biệt mà dặn dò Văn Quý, “Ngươi về sau đừng lại đi bờ biển, vật kia mặc dù hảo, khá vậy không thể làm tức giận hải thần.”
Văn Quý cũng không biết có phải có hải thần thật hay không, tín ngưỡng của thế giới này, bán thú nhân thờ thần thú, á thú nhân thờ Sáng Thế thần (thần sáng lập thế giới). Thần thú và Sáng Thế thần cũng giống như Adam và Eva ở Trái Đất, giúp kéo dài nòi giống của bán thú nhân và á thú nhân. Mà những thứ khoa học không giải thích được họ đều coi là do thần ban ân xuống, tỷ như thú văn trên mặt của bán thú nhân, tỷ như khả năng gieo trồng thực vật đặc biệt của á thú nhân…
Hạ Hoa nói Văn Nhã đã xuất viện trở về nhà, nhưng cơ thể vẫn còn suy yếu nên không ra cửa được. Hạ Hoa than thở nói sao Văn Quý đã cứu hắn mà không đến cảm ơn một tiếng. Văn Quý nghe xong cũng mỉm cười cho qua, trong lòng nói Văn Nhã bị mẹ hắn mắng đến vậy mà còn dám tới mới lạ a! Hạ Hoa lại nghĩ Văn Nhã không đáng giá để hắn cứu.
Hạ Hoa đang nói thầm vài câu về Văn Nhã, đột nhiên ngừng một chút, thần thần bí bí nhìn Văn Quý, Văn Quý buồn cười nhìn, vẫn phối hợp với đối phương, nhỏ giọng: “Sao vậy Hạ thúc thúc?”
Hạ Hoa nhìn Văn Quý cười ái muội, nói thầm bên tai hắn: “Ngươi không làm hòa được với Từ tướng quân à?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook