"Tam nhi! Tam nhi!"
Bên ngoài truyền đến tiếng mẫu thân gọi, vì thời gian cậu ngốc trong không gian khá lâu, trong phòng quá an tĩnh, Khâu Thị cho rằng cậu ngủ, lên không quan tâm, nhưng tới giờ cơm chiều, thấy cậu còn không có động tĩnh, mới gọi cậu rời giường.

"Ai! Nương, ta tỉnh!"
Trình Dịch Phạn nhanh chóng cất linh dược cẩn thận vào ngực, mặc áo bông ra ngoài.

"Cha cùng ca ca con sắp về nhà rồi, chuẩn bị ăn cơm."
"Được."
Trình Dịch Phạn vội vàng giúp Khâu Thị bưng thức ăn.

"Con trai cùng nương nó à, ta đã trở về."
Trình Văn Đào vừa vào cửa liền đi thẳng vào bếp, ông biết tức phụ ông khẳng định ở đó.

"Lần này đoàn chúng ta giết được Xích viêm thú hai đầu, ta nhận được một chân thú, thịt bán đi được không ít tiền, còn xương thú giữ lại mang về, bà một hồi mang đi hầm canh cho tam nhi uống bồi bổ thân thể."
"Được."
Khâu Thị vui sướng nhận xương thú, thịt trên bề mặt đã bị lóc thật sạch sẽ, tuy không đáng mấy đồng tiền, nhưng mang hầm canh lại bổ dưỡng nhất, những người bán thịt yêu thú đều sẽ đem xương cốt giữ lại lưu trữ trong nhà hoặc tặng thân thích, đây là thứ tốt ngày thường muốn mua cũng không được.

"Đúng rồi, tiểu nhị sao không cùng ông trở về?"
"Ta không phải đi chợ bán thịt thú sao, lại vòng đến Võ Phủ một chuyến, người ở đấy nói hắn gửi lời nhắn rằng hắn đã trở về, phỏng chừng lát nữa là về đến nơi."
Trình Văn Đào xoa xoa trán, quay đầu thấy Trình Dịch Phạn, liền hỏi.

"Tam nhi hiện tại cảm giác thế nào?"
"Cha, ta khá hơn nhiều."
Trình Dịch Phạn cười sáng lạn với ông.

Nhìn khuôn mặt nhỏ của tiểu nhi tử cuối cùng cũng có chút huyết sắc, Trình Văn Đào trong lòng cảm giác vừa cao hứng vừa đau lòng, sờ sờ đầu nhi tử, Trình Văn Đào từ trong túi nhỏ lấy ra một khối điểm tâm nhét vào tay cậu.

"Nhi tử ngoan, ăn đi."

Trình Dịch Phạn nhìn thoáng qua điểm tâm trong tay, là bánh ngọt thực bình thường, cứng đơ đơ, trên mặt phủ một tầng như nước đường, hình thức cực kém, nhìn qua đã không có cảm giác muốn ăn, bán ở hiện đại chắc chắn cậu ngay cả liếc mắt cũng lười.

Chỉ là xưa đâu bằng nay, ở thời đại này, đường là thứ vô cùng hiếm thấy, chỉ có những võ giả tôn quý mới ăn được các loại điểm tâm mỹ vị, hiện giờ một cái bánh ngọt chế biến thô như vậy, khẳng định tiêu tốn của phụ thân không ít tiền, cậu làm sao có thể lãng phí?
Trình Dịch Phạn dưới ánh mắt chăm chú của Trình Văn Đào, há miệng cắn một ngụm bánh ngọt, hương vị ngọt nị lập tức lan toả đầu lưỡi, vị vừa cứng vừa sáp, nhưng với cậu hiện tại thì vô cùng mỹ vị, cậu không khỏi thích ý nheo mắt, chậm rãi nhấm nháp.
"Tam nhi a, nếu con thích thì ăn nhiều một chút."
Trình Văn Đào thấy nhi tử thích ăn, tự nhiên trong lòng cao hứng, khuyên cậu ăn nhiều một chút.

"Đừng để hài tử ăn nhiều, một hồi còn ăn cơm nữa!" Khâu Thị tức giận nói.

"Được rồi, con cất đi trước, mai lại ăn."
Trình Văn Đào cười khổ nói với Trình Dịch Phạn.

"Vâng!"
Trình Dịch Phạn cười ha hả gói kỹ điểm tâm, thời điểm chuẩn bị về phòng cất đi, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập.

"Trình gia, Trình gia! Mau mở cửa!"
"Làm sao vậy?!"
Trình Văn Đào cùng Khâu Thị nghe tiếng vội vàng chạy ra ngoài, liền thấy vài hán tử dáng người cường tráng nâng một người đứng ngoài sân.

Nam tử cầm đầu lại là võ sư Lý Vân Phong người của Võ phủ, trong lòng bọn họ lập tức nảy lên một dự cảm không lành.

Mở cửa ra, vợ chồng Trình Thị lúc này mới thấy rõ người được mấy nam tử cường tráng nâng đằng sau rõ ràng là con thứ của bọn họ Trình Dịch Hoài, Trình Dịch Hoài lúc này sắc mặt trắng bệch, quần áo trên người dính đầy vết máu loang lổ.

Hai người khóe mắt tức khắc như muốn nứt ra, kinh thanh nói.

"Tiểu nhị làm sao vậy?!"
Lý Vân Phong chỉ huy đám hán tử, đỡ Trình Dịch Hoài vào phòng, đặt lên giường sau đó mới chậm rãi thuật lại sự tình phát sinh hôm nay.

Thì ra hôm nay là ngày Võ Phủ khảo võ, Võ Phủ ba tháng khảo võ một lần, khảo võ trừ võ sư khảo giáo công phu thủ đoạn của võ đồ, đồng thời còn ảnh hưởng tới vị trí trên bảng của viện.


Mà sau mỗi lần khảo võ, ba học viên có vị trí cao nhất đều nhận được phần thưởng phong phú, khen thưởng có ích rất lớn cho tu vi của học viên, đôi khi vận khí tốt, thậm chí còn có cơ hội nhận được linh dược cấp thấp, vì vậy tất cả võ đồ tham gia khảo võ không ai không toàn lực cố gắng.

Trình Dịch Hoài xếp hạng thực lực trong Võ Phủ luôn đứng số một số hai, khảo võ luôn đạt được khen thưởng phong phú.

Lần này phần thưởng của người đứng đầu khảo võ là một lọ Hành Khí Tán, khi dùng có thể trợ giúp võ đồ tiến thêm một bước trong rèn luyện, thậm chí đột phá.

Trình Dịch Hoài hiện là Thối Thể Cảnh tầng năm đỉnh cấp, tiến thêm một bước là đột phá tầng sáu, tự nhiên thập phần muốn đoạt được linh dược này.

Trình Dịch Hoài sau khi liên tiếp đánh bại hơn mười người, thì một người tên Hoắc Kim võ đồ lên đài nghênh chiến.

Hoắc Kim là đệ tử dòng bên của gia tộc Hoắc Thị thực lực mạnh nhất Thanh Vân thành, diện mạo bình thường, tư chất cũng bình thường, tu vi chỉ có Thối Thể Cảnh tầng bốn, lúc thường không xuất sắc, chỉ xếp hạng trung.

Không nghĩ tới trong đợt võ khảo lần này, gã ta vi phạm quy định sử dụng chiến kỹ, hung hăng đánh bại Trình Dịch Hoài.

Thối Thể Cảnh là giai đoạn nhập môn cơ sở nhất trở thành võ giả, vào giai đoạn này, võ giả chỉ cần rèn luyện khí lực, khiến thân thể trở nên càng thêm kiên cường dẻo dai, tu tập tốt võ đạo cơ sở, trải đường cho tiến giai Lực Võ Cảnh.

Vì vậy công pháp đầu tiên Võ Phủ truyền thụ cho võ đồ đều vì đánh vững cơ sở, thích hợp với bọn họ nhất.

Mà chiến kỹ là kỹ năng đặc thù kích phát tiềm năng trong cơ thể, mấu chốt là thắng do đánh bất ngờ, nhưng không phải tu vi Thối Thể Cảnh có thể tùy ý sử dụng.

Khi sử dụng chiến kỹ, sẽ khiến thân thể võ giả phải chịu áp lực cực lớn.

Hơi vô ý là sẽ thương tổn tới cơ bắp, kinh mạch ngược chiều, nghiêm trọng hơn thậm chí nổ tan xác mà chết.

Hoắc Kim sau khi sử dụng chiến kỹ — Hổ vương nứt sơn chưởng đánh bại Trình Dịch Phạn, chính gã cũng bay ngược mười mét, bất tỉnh nhân sự.


Sau khi Lý Vân Phong điều tra phát hiện, Hoắc Kim tuy nội thương, nhưng không nguy hiểm tới tính mạng.

Mà Trình Dịch Hoài bị chấn thương phế phủ, nếu không nhanh chóng trị liệu, chỉ sợ khó giữ được mạng nhỏ.

Vì vậy vội vàng phái người đưa Hoắc Kim cùng Trình Dịch Hoài hai người đến Dược Phường Hoắc Thị gần nhất, cầu Giám dược sư của Dược Phường Hoắc Thị chẩn trị cho bọn họ.

Giám dược sư không giống Thực Linh Sư, không có hồn lực, chỉ là tôi tớ nhiều năm hoặc trợ thủ đi theo Thực Linh Sư, hiểu biết linh thực linh dược, biết chuẩn bệnh bốc thuốc.

Trong linh thực hàm chứa nguồn linh lực khổng lồ, nếu vô ý dùng dược vật có dược tính tương khắc, vậy thì không xong.

Bất luận chữa thương hay đánh sâu vào cảnh giới, tốt nhất trước tiên nên hỏi giám dược sư một chút.

Đương nhiên, những võ giả cao giai thân kinh bách chiến không cần kiếm nghị của Giám dược sư.

Trớ trêu thay Giám dược sư của Dược Phường kia chỉ cho mình Hoắc Kim lưu lại, không muốn chuẩn trị cho Trình Dịch Hoài, Lý Vân Phong tìm mọi cách khẩn cầu không thay đổi được, đành phải đưa người về nhà trước, rồi tìm biện pháp khác.

Nghe vậy, vợ chồng Trình Thị sắc mặt trở nên trắng bệch, bọn họ hiện tại nên làm gì bây giờ?
"Nhi tử số khổ của ta a!"
Nhìn nhi tử hơi thở càng lúc càng mỏng manh, Khâu Thị trong lòng bi ai, nước mắt rơi như mưa.

"Trình đại ca, Trình đại tẩu, ta nơi này có Hoàn Linh Tán, phẩm giai tuy thấp, nhưng hẳn có chút tác dụng, bằng không trước cho Dịch Hoài ăn vào rồi nói sau?"
Lý Vân Phong rất thích hài tử chăm chỉ hiểu chuyện như Trình Dịch Hoài này, thấy hắn dính tai bay vạ gió, cũng không đành lòng, liền cắn răng, đưa lọ linh dược nhị đẳng mình trân quý ra.

Hoàn Linh Tán có tác dụng giúp phục hồi khí huyết nhanh khi chiến đấu, tác dụng bảo mệnh lúc mấu chốt, nhưng không có công hiệu chữa nội thương tạng phủ, chỉ là hiện tại Trình Dịch Phạn nguy sớm tối, hắn cũng không rảnh lo nhiều chuyện, trước giúp đứa nhỏ này kéo dài tính mạng lại nói.

"Đa tạ! Đa tạ! Ngày sau chúng ta nhất định sẽ trả dược lại cho ngài!"
Vợ chồng Trình Thị tuy biết dược này không thể hoàn toàn chữa khỏi cho nhi tử mình, nhưng kéo mạng con mình thêm một khắc cũng tốt, bọn họ lại không nghĩ được biện pháp khác, vì vậy sau khi bày tỏ ngàn ân vạn tạ liền nhận linh dược cho Trình Dịch Hoài ăn.

Trình Dịch Hoài sau khi uống thuốc, sắc mặt tốt hơn một chút, nhưng vẫn không tỉnh lại như cũ.

Trình Văn Đào truyền linh khí vào cơ thể hắn điều tra, mới phát hiện tốc độ tạng phủ chảy máu tuy chậm lại không ít, nhưng kinh mạch nhiều chỗ tắc nghẽn, nếu khai thông trễ, vẫn gây nguy hiểm cho tính mạng.

"Nương nó à, bà ở nhà chiếu cố tiểu nhị cùng tam nhi, ta ra ngoài tìm đoàn trưởng một chuyến."

Trình Văn Đào trái lo phải nghĩ vẫn chỉ còn cách tìm tới nhà đoàn trưởng đoàn săn thú, hy vọng hắn ra tay tương trợ.

Chỉ thấy ông thân hình chợt lóe, lấy tốc độ cực nhanh biến mất tại chỗ, võ giả Lực Võ Cảnh bất luận tốc độ hay lực lượng đều cao hơn võ giả Thối Thể Cảnh mấy lần, hiện tại phát ra toàn lực, tốc độ càng kinh người, tin tưởng không tới một nén nhang, liền quay lại đây.

Mà lúc này Trình Dịch Phạn ở ngoài cửa cũng hiểu đại khái sự tình, cậu gắt gao siết chặt nắm tay.

Không nghĩ tới người Hoắc gia lại mặt dày vô sỉ như vậy, rõ ràng đệ tử gia tộc bọn họ trái với quy tắc khảo võ khiến Nhị ca trọng thương, vậy mà còn không muốn chịu trách nhiệm!
Bỗng nhiên, cậu nghĩ tới bình [ Bách Lộ Hoàn ] được hệ thống khen thưởng, cậu nhớ đó là linh dược chữa thương, chỉ là không biết hiệu quả ra sao.

Nhưng nếu cậu muốn lấy linh dược ra, còn phải nghĩ một lý do hợp lý, giải thích linh dược này từ đâu mà có, nếu không chắc chắn sẽ dẫn đến phiền toái liên tiếp.

Trình Dịch Phạn đang do dự tính toán, bỗng ngoài phòng vang lên tiếng vang nhỏ, hai đạo thân ảnh một trước một sau xuất hiện trong sân.

Thì ra Trình Văn Ðào vừa ra ngoài cầu viện cùng một nam tử trung niên xa lạ, hai người đều sắc mặt phiếm hồng, hiển nhiên một đường chạy nhanh mà đến.

"Nương nó à, Lý sư phó, vị này chính là giám dược sư Từ Chân của Thiên La Ðoàn bọn ta."
Trình Văn Ðào vội vàng giới thiệu với mọi người.

"Từ đại nhân, đây là tức phụ của ta, mấy vị này là sư phó của nhi tử ta ở Võ Phủ."
Lại nhìn thoáng qua Trình Dịch Phạn đứng phía sau, vội vàng kéo cậu đứng cạnh mình.

"Đây là đứa con thứ ba của nhà ta, Trình Dịch Phạn."
"Nguyên lai là Từ đại nhân, phiền toái ngài tới đây một chuyến, thật sự làm phiền rồi!"
Khâu Thị vội vàng lau nước mắt đang không ngừng trào ra từ hốc mắt, cung kính thăm hỏi Từ Chân, đám người Lý Vân Phong cũng cực kỳ khách khí hàn huyên vài câu với Từ Chân.

"Mọi người khách khí, vẫn là để ta nhìn tình huống của lệnh công tử trước đi."
Từ Chân khiêm tốn nói.

"Mời ngài, mời ngài!"
Mọi người vội vàng tránh ra nhường đường, để Từ Chân tiến lên chuẩn bệnh cho Tình Dịch Hoài.

。。。.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương