Dị Giới Chi Nông Gia Kí Sự
-
Chương 110: Bi thương
Lưu a ma ngủ, phát ra tiếng ngáy nhỏ. Lưu Trang trong lòng chua xót, nhưng cũng biết Lưu a ma có thể tỉnh lại đã là ông trời phù hộ. Phương Trí Viễn nhìn bộ dáng của chưởng quầy Lưu và Lưu a ma, không biết sao mà trong lòng tràn ngập bất đắc dĩ và khổ sở. Thì ra Lưu a ma luôn dựa vào ký ức để sống, cha A Trang qua đời chỉ sợ sớm đã thành vết sẹo trong lòng Lưu a ma, vừa động là đau, vừa nhớ là xót.
Chưởng quầy Lưu ở bên cạnh hai mắt sưng đỏ, vẻ mặt thống khổ bi thương, không biết là đang hoài niệm quá khứ hay bi thương hiện tại, chỉ là không ngừng nhìn Lưu a ma đang nằm trên sập, tràn ngập ảo não, hối hận và đau lòng.
Đại phu thấy Lưu a ma tỉnh lại, bảo mọi người đi nghỉ, để một người gác đêm là được. Phương Trí Viễn và Lưu Trang đâu chịu đi nghỉ, ngay cả chưởng quầy Lưu cũng kiên trì ở trong phòng trông chừng, đại phu không khuyên được, chính mình đi ngủ.
Giờ dần, Lưu Trang muốn đút cho Lưu a ma chút nước, nhìn Phương Trí Viễn đang tựa vào bàn ngủ, hơi đau lòng, cố gắng đi thật khẽ để không ồn đến hắn. Cậu rót trà chuẩn bị nâng Lưu a ma dậy, nhưng tai cậu vốn thính mà lại không nghe được tiếng ngáy của Lưu a ma, trong lòng hơi bất an, lấy tay đưa lên mặt Lưu a ma, phát hiện Lưu a ma đã không có khí tức.
Chén trà trên tay Lưu Trang rơi xuống đất, Phương Trí Viễn giật mình tỉnh lại. Chưởng quầy Lưu ngồi trên ghé, nhanh chóng đi tới, nhìn Lưu Trang đang ngây ngẩn, trong lòng ông thoáng bất an, nhẹ giọng hỏi: “A Trang, sao thế”
Lưu Trang quay đầu lại, mờ mịt nhìn chưởng quầy Lưu. Phương Trí Viễn nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của Lưu Trang, đứng vụt dậy nhìn Lưu a ma, chỉ thấy Lưu a ma trên mặt mang cười, ngủ an ổn. Lòng Phương Trí Viễn thoáng kiên định, hắn bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, run rẩy lấy tay thử hô hấp của Lưu a ma.
Lưu a ma đã tắt thở. Tay Phương Trí Viễn cứng lại, đến lúc hồi phục tinh thần, vội vàng hô: “Đại phu, đại phu, mau tới cứu mạng.”
Lưu Trang nhất thời như mất hết sức lực, ngã xuống đất, ghé vào cạnh sập, ngơ ngác nhìn Lưu a ma, giống như không tin lại tuyệt vọng. Chưởng quầy Lưu nhào tới, ôm lấy Lưu a ma, run rẩy hô: “A Lâm, đệ tỉnh lại đi, đừng ngủ, đừng ngủ, chúng ta còn phải đi tìm A Hòa, đưa A Hòa đi học. Mau dậy đi, mau tỉnh lại, đệ còn A Trang và hai chắt mà, đệ tỉnh lại đi.” Nói, nước mắt từng giọt rơi xuống, hu hu gào khóc.
Lưu Trang phục hồi tinh thần, kéo chưởng quầy Lưu ra, cẩn thận sửa sang lại quần áo cho Lưu a ma. Vì đến Lưu gia thôn chơi nên Lưu a ma cố ý mặc đồ mới, mang cả trang sức, chỉ là lúc đến đây vội vàng, tóc Lưu a ma hơi loạn, trên đầu có chút vết máu.
Lưu Trang sửa lại tóc cho Lưu a ma, cẩn thận lau sạch vết máu, từ đầu tới đuôi không nói tiếng nào. Khi Phương Trí Viễn gấp gáp kéo đại phu tới, cậu đã chỉnh lý dung nhan cho Lưu a ma xong.
Đại phu bị Phương Trí Viễn kéo xuống giường, ông bắt mạch cho Lưu a ma, lắc đầu nói: “Ông ấy đi rồi, các ngươi nén bi thương thuận biến.”
Phương Trí Viễn tuy đã biết sự thật nhưng vẫn ôm tâm lý may mắn, hy vọng mình nghĩ sai. Lúc này không còn may mắn, trong lòng mờ mịt, Lưu a ma, ma ma của bọn họ cứ thế mà đi Sao lại có thể Rõ ràng tối qua vẫn còn tốt, ông còn xuống giường đi vài vòng, còn ôn chuyện với chưởng quầy Lưu, cho dù Lưu a ma bệnh, không nhớ rõ bọn hắn nhưng chỉ cần ông còn sống Phương Trí Viễn cũng đã không cầu gì hơn.
Chưởng quầy Lưu như mất hồn phách nhìn người trong phòng. Đại phu biết bi thương mất người thân, cũng rất lý giải thất thố của họ. Nhưng làm đại phu, ông vẫn nói: “Các ngươi nén bi thương thuận biến, chuẩn bị an táng cho ông mới là đúng, để cho ông ấy trang trọng mà đi đi.”
Phương Trí Viễn biết người ở đây rất coi trọng lễ tang, cho rằng một người không chỉ khi còn sống cần trang trọng, chết đi càng cần trang trọng. Lưu a ma là người tốt như vậy, khổ khổ sở sở một đời, nuôi dưỡng Lưu Trang, càng thâu tâm đào phế với hắn. Ông một đời tranh cường hiếu thắng, làm tiểu bối, việc cuối cùng của Lưu a ma, hắn nhất định phải làm thật lớn, thật trang trọng.
Đồng thời, Phương Trí Viễn thề với lòng, nhất định phải làm cho một nhà Lưu Hưng cửa nát nhà tan, nếu không sao có thể đối mặt với linh hồn Lưu a ma trên trời chứ. Nếu trời không phạt người ác thì hắn tự làm.
Lưu Trang mở miệng, giọng trầm thấp hơi khô khốc: “A Viễn, chúng ta đưa ma ma về đi, để ma ma theo chúng ta về nhà. Không thì đệ sợ ông không nhớ được đường, cũng cho Phúc Sinh và Phúc Vận nhìn ma ma. Ma ma thương chúng nó như vậy, sao lại không nhìn chúng nó lần cuối rồi đi chứ. A Viễn, huynh nói xem, ma ma tốt như vậy, sao lại đi như vậy chứ”
Phương Trí Viễn im lặng, nén thương tâm, nói với Lưu Trang: “A Trang, ma ma thương đệ nhất. Tuy ông đi rồi nhưng ông vẫn sống trong lòng chúng ta, chúng ta không bao giờ quên ông, ông ở trên trời có linh nhất định sẽ không muốn đệ bi thương như vậy đâu. Nào, lau nước mắt đi, để chúng ta đưa ma ma một đoạn đường, nói cho ma ma nhất định chúng ta sẽ sống tốt, để ông thanh thản mát mẻ ra đi. Đời này ông chịu nhiều khổ rồi, trăm ngàn lần không thể để ông đi mà không yên tâm vì chúng ta.”
Lưu Trang cố nén bi thương, cầm tay Lưu a ma nức nở nói: “Ma ma, ông yên tâm, con và A Viễn nhất định sẽ sống tốt. Ông đừng lo cho chúng con, đi đầu thai, nguyện kiếp sau hữu duyên, con là trưởng bối của ông, che gió che mưa cho ông, bảo vệ ông một đời yên vui.”
Lúc này, chưởng quầy Lưu hồi thần, nhìn Lưu a ma, cầu xin Lưu Trang và Phương Trí Viễn: “A Trang, cháu Phương, ông có thể đưa ma ma hai đứa một đoạn không. Ông, ông trộm theo, tuyệt đối sẽ không để ai phát hiện.”
Lưu Trang nhìn chưởng quầy Lưu trước mặt, đây là người trượng phu ma ma thương nhớ nửa đời người, dù có giận đến đâu thì vì cuộc đối thoại với chưởng quầy Lưu của Lưu a ma trước khi mất, cậu cũng hiểu ma ma chưa từng quên trượng phu của mình, có thể để chưởng quầy Lưu đưa ma ma một đoạn đường cũng coi như thành toàn tình cảm phu phu cho họ.
Lưu Trang nhìn nhìn Phương Trí Viễn, mở miệng nói: “Chưởng quầy Lưu, ông đi cùng đi, không cần lén lút. Ông là trượng phu của ma ma, trước kia chúng tôi giấu tin tức của ông là vì không muốn ma ma chịu kích thích, bây giờ…đã không cần nữa rồi. Người chân chính để ý, đã đi, đã đi.”
Lúc này Phương Trí Viễn thoáng bình phục tâm tình. Lưu a ma vừa đi, những thứ cần cho tang sự ngoài áo liệm có sẵn trong nhà thì chưa có gì. Phương Trí Viễn không muốn Lưu a ma ra đi thê lương, ngẫm nghĩ, nói với Lưu Trang: “A Trang, đệ chờ đã, ta đi đặt quan tài và các thứ cần cho tang sự, lại đến chỗ chưởng quầy Trần mượn đầu bếp để làm đám. Còn phải ra chùa ngoài trấn để mời sư thầy về cúng bái hành lễ, nhất định phải long trọng tiễn ma ma đi đoạn đường cuối cùng.”
Chưởng quầy Lưu nghe Phương Trí Viễn an bài cũng phục hồi tinh thần, nói với Phương Trí Viễn: “Ông đi cùng cháu, ông có quen vài người ở trấn trên, đi cùng cháu sẽ tiện hơn.”
Phương Trí Viễn không từ chối, thân ảnh hai người biến mất khỏi y quán.
Lưu Trang cứ như vậy lẳng lặng nhìn Lưu a ma, còn một mình nên rũ bỏ kiên cường, khóc lớn không thôi, giống như phát tiết hết thảy bi thương và bi phẫn khó có thể nói rõ.
Hơn nửa canh giờ sau, Phương Trí Viễn trở lại. Hắn không lay chuyển được Lưu Trang, để Lưu Trang cõng Lưu a ma, hắn đỡ, chậm rãi lên xe la, vội vàng trở về Phương gia.
Phương Tằng thì suốt đêm đi bắt Lưu Hưng đã trốn sang thôn bên cạnh. Trần Nghiễn giúp rất nhiều, trước kia ở nhà Trần Mặc đã kể qua chuyện của Lưu a ma, Trần Nghiễn tức giận vì có người dám động vào người thân của đệ đẹ anh, khác gì tát anh một cái. Bây giờ nghe Phương Tằng kể lại, anh càng phẫn nộ, lão ma ma tốt như vậy lại bị ác đồ làm thương hôn mê bất tỉnh.
Vì thế Trần bộ đầu nói chờ bắt Lưu Hưng vào ngục, ông nhất định sẽ từ từ mà dùng nắm đấm dạy y cách kính già yêu trẻ. Trần Nghiễn sợ đêm dài lắm mộng, Lưu Hưng chạy xa, tìm mấy thủ hạ và huynh đệ cưỡi ngựa đến Lưu gia thôn nhưng lại không bắt được người.
Phương Tằng cũng đi cùng, anh có tiền, bọn Trần Nghiễn lại là viên chức, thoáng nghe ngóng ở Lưu gia thôn liền biết Lưu Hưng đánh người xong biết là không tốt liền chạy tới nhà phu lang trốn, đợi qua chuyện lại về.
Khi bọn Trần Nghiễn tìm được Lưu Hưng, Lưu Hưng vừa nhìn thấy Phương Tằng đã sợ choáng váng. Phương Tằng cũng không khách khí, dạy dỗ nhà cha ma của phu lang y một trận rồi mới bắt Lưu Hưng về nha môn.
Phương Tằng đưa cho Trần Nghiễn hai trăm lượng bạc, cám ơn mấy huynh đệ cùng đi bắt Lưu Hưng, Trần Nghiễn cũng không từ chối. Khi Lưu Hưng vào trong ngục, Phương Tằng đã chuẩn bị từ trước, đưa cho Trần bộ đầu năm trăm lương, cho sư gia, nha dịch trong nha môn chút ngon ngọt.
Lưu Hưng cũng không phải người tốt gì, người khác biết y ăn trộm, tàn hại lương dân liền vô cùng khinh thường, lại đều đã thu bạc, tất nhiên là phải cẩn thận mà dạy dỗ y.
Lúc đầu Lưu Hưng con rất cứng đầu, nghĩ: không phải chỉ là đẩy lão già đó một cái sao, bọn họ cùng lắm đánh mình một trận thì có thể làm gì nữa. Nhưng đến khi nha dịch tận lực đánh y, đau đến muốn lăn lộn trên mặt đất y mới cầu xin tha thứ.
Phương Tằng không để ý đến y, chỉ nói với nha dịch là không cần đánh chết là được. Về đến Trần gia, ngồi còn chưa ấm chỗ, chưởng quầy Trần đã đến báo tin Lưu a ma mất. Phương Tằng hoảng sợ, ngay cả người Trần gia cũng kinh ngạc, lần trước gặp Lưu a ma còn rất khỏe mạnh mà.
Trần Mặc và Phương Tằng cũng không dám chậm trễ, ngẫm nghĩ lại dẫn cả ba đứa nhỏ về. Lưu a ma đối với Phúc Sinh Phúc Vận tất nhiên là không thể chê, nhưng ông đối với Tiểu Đoàn Tử cũng còn thân hơn cả ma ma ruột. Ông mất, Phúc Vận nhất định phải suất bồn*, Phúc Sinh và Tiểu Đoàn Tử cũng phải tiễn ông một đoạn đường.
*suất bồn (đập chậu) trước khi rước linh cữu đi hạ thổ, con trai trưởng đập vỡ một cái chậu sành trước linh sàng.
Trần a ma cũng khó chịu trong lòng, ông và Lưu a ma cũng thân thiết, nghĩ Phương gia không có trưởng bối liền bảo Trần Nghiễn gia ở nhà chăm phu lang của cháu cả, mình thì cũng đi theo chăm ba đứa nhỏ.
Phương Trí Viễn và Lưu Trang về thôn. Người Lâm gia cũng nghe được tin, vì không đi đường nhỏ nên người Lâm gia nhìn thấy xe la của Phương Trí Viễn, lập tức đi tới hỏi, vừa nghe Lưu a ma mất, người Lâm gia đều không dám tin. Ngay lập tức, Lâm Thành gia dẫn các phu lang trong nhà tới, Đại Tráng, Tiểu Tráng thì đi thông báo cho những nhà quen biết Phương gia.
Khi Phương Trí Viễn và Lưu Trang đặt Lưu a ma vào phòng thì mấy người Lâm Thành gia chạy tới. Mọi người đều an ủi Lưu Trang và Phương Trí Viễn nhưng tay cũng không nhàn rỗi. Phương Trí Viễn mang theo không ít vải trắng và vải bố về, vài phu lang liền bắt đầu làm đồ tang và khăn hiếu.
Lâm Thành cũng đến, ông là người già, biết tập tục mai táng, chỉ huy Phương Trí Viễn và vài hán tử đã tới Phương gia làm linh đường. Lát sau, Phương Tằng dẫn người về. Trần Mặc ôm hai đứa nhỏ, Trần a ma dắt tay Tiểu Đoàn Tử vào phòng.
Trong phòng, Lưu Trang đang lau người cho Lưu a ma, mặc áo liệm theo lời dạy của Lâm Thành gia. Trần Mặc bế hai đứa nhỏ vào phòng của Lưu Trang và Phương Trí Viễn trước rồi mới sang phòng Lưu a ma. Trần Mặc nhìn Lưu a ma bất động, nước mắt chảy xuống.
Anh vừa khóc, hơn phân nửa phu lang trong phòng đều nhịn không được mà nức nở. Lúc này chưởng quầy Lưu dẫn người đánh hai cái xe la tới. Phương Trí Viễn đi ra nhìn, thấy chưởng quầy Lưu không biết đang nói gì với Phương Tằng, ôm mấy thùng lớn cất vào phòng Phương Tằng.
Chưởng quầy Lưu đến, mọi người không biết đều tưởng là bạn của Phương gia. Phương Trí Viễn cũng không giải thích, để cho mọi người hiểu lầm. Chưởng quầy Lưu mang tới một xe đồ dùng cho tang lễ, Phương Trí Viễn nghĩ ông mang đồ hắn đặt lúc trước đến, cám ơn xong liền không quản nữa.
Chưởng quầy Lưu vẫn ngơ ngẩn, vào phòng nhìn Phúc Sinh và Phúc Vận xong liền vào phòng Lưu a ma. Trong phòng toàn là phu lang, tuy chưởng quầy Lưu lớn tuổi nhưng cũng khiến người không tự nhiên. Lâm Thành gia bối phận lớn, nói với Lưu Trang vài câu, ý bảo chưởng quầy Lưu là hán tử lạ không nên ở đây.
Lưu Trang nghĩ nghĩ, nói: “Ông ấy là ông nội cháu, trượng phu của ma ma cháu, không tính người ngoài.”
Lời này vừa ra, cả phòng đều kinh ngạc.
**
Zổ: thôi buồn lắm nhưng sẽ có pn hạnh phúc cho ma ma, mn đừng khóc nhé.
Chưởng quầy Lưu ở bên cạnh hai mắt sưng đỏ, vẻ mặt thống khổ bi thương, không biết là đang hoài niệm quá khứ hay bi thương hiện tại, chỉ là không ngừng nhìn Lưu a ma đang nằm trên sập, tràn ngập ảo não, hối hận và đau lòng.
Đại phu thấy Lưu a ma tỉnh lại, bảo mọi người đi nghỉ, để một người gác đêm là được. Phương Trí Viễn và Lưu Trang đâu chịu đi nghỉ, ngay cả chưởng quầy Lưu cũng kiên trì ở trong phòng trông chừng, đại phu không khuyên được, chính mình đi ngủ.
Giờ dần, Lưu Trang muốn đút cho Lưu a ma chút nước, nhìn Phương Trí Viễn đang tựa vào bàn ngủ, hơi đau lòng, cố gắng đi thật khẽ để không ồn đến hắn. Cậu rót trà chuẩn bị nâng Lưu a ma dậy, nhưng tai cậu vốn thính mà lại không nghe được tiếng ngáy của Lưu a ma, trong lòng hơi bất an, lấy tay đưa lên mặt Lưu a ma, phát hiện Lưu a ma đã không có khí tức.
Chén trà trên tay Lưu Trang rơi xuống đất, Phương Trí Viễn giật mình tỉnh lại. Chưởng quầy Lưu ngồi trên ghé, nhanh chóng đi tới, nhìn Lưu Trang đang ngây ngẩn, trong lòng ông thoáng bất an, nhẹ giọng hỏi: “A Trang, sao thế”
Lưu Trang quay đầu lại, mờ mịt nhìn chưởng quầy Lưu. Phương Trí Viễn nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của Lưu Trang, đứng vụt dậy nhìn Lưu a ma, chỉ thấy Lưu a ma trên mặt mang cười, ngủ an ổn. Lòng Phương Trí Viễn thoáng kiên định, hắn bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, run rẩy lấy tay thử hô hấp của Lưu a ma.
Lưu a ma đã tắt thở. Tay Phương Trí Viễn cứng lại, đến lúc hồi phục tinh thần, vội vàng hô: “Đại phu, đại phu, mau tới cứu mạng.”
Lưu Trang nhất thời như mất hết sức lực, ngã xuống đất, ghé vào cạnh sập, ngơ ngác nhìn Lưu a ma, giống như không tin lại tuyệt vọng. Chưởng quầy Lưu nhào tới, ôm lấy Lưu a ma, run rẩy hô: “A Lâm, đệ tỉnh lại đi, đừng ngủ, đừng ngủ, chúng ta còn phải đi tìm A Hòa, đưa A Hòa đi học. Mau dậy đi, mau tỉnh lại, đệ còn A Trang và hai chắt mà, đệ tỉnh lại đi.” Nói, nước mắt từng giọt rơi xuống, hu hu gào khóc.
Lưu Trang phục hồi tinh thần, kéo chưởng quầy Lưu ra, cẩn thận sửa sang lại quần áo cho Lưu a ma. Vì đến Lưu gia thôn chơi nên Lưu a ma cố ý mặc đồ mới, mang cả trang sức, chỉ là lúc đến đây vội vàng, tóc Lưu a ma hơi loạn, trên đầu có chút vết máu.
Lưu Trang sửa lại tóc cho Lưu a ma, cẩn thận lau sạch vết máu, từ đầu tới đuôi không nói tiếng nào. Khi Phương Trí Viễn gấp gáp kéo đại phu tới, cậu đã chỉnh lý dung nhan cho Lưu a ma xong.
Đại phu bị Phương Trí Viễn kéo xuống giường, ông bắt mạch cho Lưu a ma, lắc đầu nói: “Ông ấy đi rồi, các ngươi nén bi thương thuận biến.”
Phương Trí Viễn tuy đã biết sự thật nhưng vẫn ôm tâm lý may mắn, hy vọng mình nghĩ sai. Lúc này không còn may mắn, trong lòng mờ mịt, Lưu a ma, ma ma của bọn họ cứ thế mà đi Sao lại có thể Rõ ràng tối qua vẫn còn tốt, ông còn xuống giường đi vài vòng, còn ôn chuyện với chưởng quầy Lưu, cho dù Lưu a ma bệnh, không nhớ rõ bọn hắn nhưng chỉ cần ông còn sống Phương Trí Viễn cũng đã không cầu gì hơn.
Chưởng quầy Lưu như mất hồn phách nhìn người trong phòng. Đại phu biết bi thương mất người thân, cũng rất lý giải thất thố của họ. Nhưng làm đại phu, ông vẫn nói: “Các ngươi nén bi thương thuận biến, chuẩn bị an táng cho ông mới là đúng, để cho ông ấy trang trọng mà đi đi.”
Phương Trí Viễn biết người ở đây rất coi trọng lễ tang, cho rằng một người không chỉ khi còn sống cần trang trọng, chết đi càng cần trang trọng. Lưu a ma là người tốt như vậy, khổ khổ sở sở một đời, nuôi dưỡng Lưu Trang, càng thâu tâm đào phế với hắn. Ông một đời tranh cường hiếu thắng, làm tiểu bối, việc cuối cùng của Lưu a ma, hắn nhất định phải làm thật lớn, thật trang trọng.
Đồng thời, Phương Trí Viễn thề với lòng, nhất định phải làm cho một nhà Lưu Hưng cửa nát nhà tan, nếu không sao có thể đối mặt với linh hồn Lưu a ma trên trời chứ. Nếu trời không phạt người ác thì hắn tự làm.
Lưu Trang mở miệng, giọng trầm thấp hơi khô khốc: “A Viễn, chúng ta đưa ma ma về đi, để ma ma theo chúng ta về nhà. Không thì đệ sợ ông không nhớ được đường, cũng cho Phúc Sinh và Phúc Vận nhìn ma ma. Ma ma thương chúng nó như vậy, sao lại không nhìn chúng nó lần cuối rồi đi chứ. A Viễn, huynh nói xem, ma ma tốt như vậy, sao lại đi như vậy chứ”
Phương Trí Viễn im lặng, nén thương tâm, nói với Lưu Trang: “A Trang, ma ma thương đệ nhất. Tuy ông đi rồi nhưng ông vẫn sống trong lòng chúng ta, chúng ta không bao giờ quên ông, ông ở trên trời có linh nhất định sẽ không muốn đệ bi thương như vậy đâu. Nào, lau nước mắt đi, để chúng ta đưa ma ma một đoạn đường, nói cho ma ma nhất định chúng ta sẽ sống tốt, để ông thanh thản mát mẻ ra đi. Đời này ông chịu nhiều khổ rồi, trăm ngàn lần không thể để ông đi mà không yên tâm vì chúng ta.”
Lưu Trang cố nén bi thương, cầm tay Lưu a ma nức nở nói: “Ma ma, ông yên tâm, con và A Viễn nhất định sẽ sống tốt. Ông đừng lo cho chúng con, đi đầu thai, nguyện kiếp sau hữu duyên, con là trưởng bối của ông, che gió che mưa cho ông, bảo vệ ông một đời yên vui.”
Lúc này, chưởng quầy Lưu hồi thần, nhìn Lưu a ma, cầu xin Lưu Trang và Phương Trí Viễn: “A Trang, cháu Phương, ông có thể đưa ma ma hai đứa một đoạn không. Ông, ông trộm theo, tuyệt đối sẽ không để ai phát hiện.”
Lưu Trang nhìn chưởng quầy Lưu trước mặt, đây là người trượng phu ma ma thương nhớ nửa đời người, dù có giận đến đâu thì vì cuộc đối thoại với chưởng quầy Lưu của Lưu a ma trước khi mất, cậu cũng hiểu ma ma chưa từng quên trượng phu của mình, có thể để chưởng quầy Lưu đưa ma ma một đoạn đường cũng coi như thành toàn tình cảm phu phu cho họ.
Lưu Trang nhìn nhìn Phương Trí Viễn, mở miệng nói: “Chưởng quầy Lưu, ông đi cùng đi, không cần lén lút. Ông là trượng phu của ma ma, trước kia chúng tôi giấu tin tức của ông là vì không muốn ma ma chịu kích thích, bây giờ…đã không cần nữa rồi. Người chân chính để ý, đã đi, đã đi.”
Lúc này Phương Trí Viễn thoáng bình phục tâm tình. Lưu a ma vừa đi, những thứ cần cho tang sự ngoài áo liệm có sẵn trong nhà thì chưa có gì. Phương Trí Viễn không muốn Lưu a ma ra đi thê lương, ngẫm nghĩ, nói với Lưu Trang: “A Trang, đệ chờ đã, ta đi đặt quan tài và các thứ cần cho tang sự, lại đến chỗ chưởng quầy Trần mượn đầu bếp để làm đám. Còn phải ra chùa ngoài trấn để mời sư thầy về cúng bái hành lễ, nhất định phải long trọng tiễn ma ma đi đoạn đường cuối cùng.”
Chưởng quầy Lưu nghe Phương Trí Viễn an bài cũng phục hồi tinh thần, nói với Phương Trí Viễn: “Ông đi cùng cháu, ông có quen vài người ở trấn trên, đi cùng cháu sẽ tiện hơn.”
Phương Trí Viễn không từ chối, thân ảnh hai người biến mất khỏi y quán.
Lưu Trang cứ như vậy lẳng lặng nhìn Lưu a ma, còn một mình nên rũ bỏ kiên cường, khóc lớn không thôi, giống như phát tiết hết thảy bi thương và bi phẫn khó có thể nói rõ.
Hơn nửa canh giờ sau, Phương Trí Viễn trở lại. Hắn không lay chuyển được Lưu Trang, để Lưu Trang cõng Lưu a ma, hắn đỡ, chậm rãi lên xe la, vội vàng trở về Phương gia.
Phương Tằng thì suốt đêm đi bắt Lưu Hưng đã trốn sang thôn bên cạnh. Trần Nghiễn giúp rất nhiều, trước kia ở nhà Trần Mặc đã kể qua chuyện của Lưu a ma, Trần Nghiễn tức giận vì có người dám động vào người thân của đệ đẹ anh, khác gì tát anh một cái. Bây giờ nghe Phương Tằng kể lại, anh càng phẫn nộ, lão ma ma tốt như vậy lại bị ác đồ làm thương hôn mê bất tỉnh.
Vì thế Trần bộ đầu nói chờ bắt Lưu Hưng vào ngục, ông nhất định sẽ từ từ mà dùng nắm đấm dạy y cách kính già yêu trẻ. Trần Nghiễn sợ đêm dài lắm mộng, Lưu Hưng chạy xa, tìm mấy thủ hạ và huynh đệ cưỡi ngựa đến Lưu gia thôn nhưng lại không bắt được người.
Phương Tằng cũng đi cùng, anh có tiền, bọn Trần Nghiễn lại là viên chức, thoáng nghe ngóng ở Lưu gia thôn liền biết Lưu Hưng đánh người xong biết là không tốt liền chạy tới nhà phu lang trốn, đợi qua chuyện lại về.
Khi bọn Trần Nghiễn tìm được Lưu Hưng, Lưu Hưng vừa nhìn thấy Phương Tằng đã sợ choáng váng. Phương Tằng cũng không khách khí, dạy dỗ nhà cha ma của phu lang y một trận rồi mới bắt Lưu Hưng về nha môn.
Phương Tằng đưa cho Trần Nghiễn hai trăm lượng bạc, cám ơn mấy huynh đệ cùng đi bắt Lưu Hưng, Trần Nghiễn cũng không từ chối. Khi Lưu Hưng vào trong ngục, Phương Tằng đã chuẩn bị từ trước, đưa cho Trần bộ đầu năm trăm lương, cho sư gia, nha dịch trong nha môn chút ngon ngọt.
Lưu Hưng cũng không phải người tốt gì, người khác biết y ăn trộm, tàn hại lương dân liền vô cùng khinh thường, lại đều đã thu bạc, tất nhiên là phải cẩn thận mà dạy dỗ y.
Lúc đầu Lưu Hưng con rất cứng đầu, nghĩ: không phải chỉ là đẩy lão già đó một cái sao, bọn họ cùng lắm đánh mình một trận thì có thể làm gì nữa. Nhưng đến khi nha dịch tận lực đánh y, đau đến muốn lăn lộn trên mặt đất y mới cầu xin tha thứ.
Phương Tằng không để ý đến y, chỉ nói với nha dịch là không cần đánh chết là được. Về đến Trần gia, ngồi còn chưa ấm chỗ, chưởng quầy Trần đã đến báo tin Lưu a ma mất. Phương Tằng hoảng sợ, ngay cả người Trần gia cũng kinh ngạc, lần trước gặp Lưu a ma còn rất khỏe mạnh mà.
Trần Mặc và Phương Tằng cũng không dám chậm trễ, ngẫm nghĩ lại dẫn cả ba đứa nhỏ về. Lưu a ma đối với Phúc Sinh Phúc Vận tất nhiên là không thể chê, nhưng ông đối với Tiểu Đoàn Tử cũng còn thân hơn cả ma ma ruột. Ông mất, Phúc Vận nhất định phải suất bồn*, Phúc Sinh và Tiểu Đoàn Tử cũng phải tiễn ông một đoạn đường.
*suất bồn (đập chậu) trước khi rước linh cữu đi hạ thổ, con trai trưởng đập vỡ một cái chậu sành trước linh sàng.
Trần a ma cũng khó chịu trong lòng, ông và Lưu a ma cũng thân thiết, nghĩ Phương gia không có trưởng bối liền bảo Trần Nghiễn gia ở nhà chăm phu lang của cháu cả, mình thì cũng đi theo chăm ba đứa nhỏ.
Phương Trí Viễn và Lưu Trang về thôn. Người Lâm gia cũng nghe được tin, vì không đi đường nhỏ nên người Lâm gia nhìn thấy xe la của Phương Trí Viễn, lập tức đi tới hỏi, vừa nghe Lưu a ma mất, người Lâm gia đều không dám tin. Ngay lập tức, Lâm Thành gia dẫn các phu lang trong nhà tới, Đại Tráng, Tiểu Tráng thì đi thông báo cho những nhà quen biết Phương gia.
Khi Phương Trí Viễn và Lưu Trang đặt Lưu a ma vào phòng thì mấy người Lâm Thành gia chạy tới. Mọi người đều an ủi Lưu Trang và Phương Trí Viễn nhưng tay cũng không nhàn rỗi. Phương Trí Viễn mang theo không ít vải trắng và vải bố về, vài phu lang liền bắt đầu làm đồ tang và khăn hiếu.
Lâm Thành cũng đến, ông là người già, biết tập tục mai táng, chỉ huy Phương Trí Viễn và vài hán tử đã tới Phương gia làm linh đường. Lát sau, Phương Tằng dẫn người về. Trần Mặc ôm hai đứa nhỏ, Trần a ma dắt tay Tiểu Đoàn Tử vào phòng.
Trong phòng, Lưu Trang đang lau người cho Lưu a ma, mặc áo liệm theo lời dạy của Lâm Thành gia. Trần Mặc bế hai đứa nhỏ vào phòng của Lưu Trang và Phương Trí Viễn trước rồi mới sang phòng Lưu a ma. Trần Mặc nhìn Lưu a ma bất động, nước mắt chảy xuống.
Anh vừa khóc, hơn phân nửa phu lang trong phòng đều nhịn không được mà nức nở. Lúc này chưởng quầy Lưu dẫn người đánh hai cái xe la tới. Phương Trí Viễn đi ra nhìn, thấy chưởng quầy Lưu không biết đang nói gì với Phương Tằng, ôm mấy thùng lớn cất vào phòng Phương Tằng.
Chưởng quầy Lưu đến, mọi người không biết đều tưởng là bạn của Phương gia. Phương Trí Viễn cũng không giải thích, để cho mọi người hiểu lầm. Chưởng quầy Lưu mang tới một xe đồ dùng cho tang lễ, Phương Trí Viễn nghĩ ông mang đồ hắn đặt lúc trước đến, cám ơn xong liền không quản nữa.
Chưởng quầy Lưu vẫn ngơ ngẩn, vào phòng nhìn Phúc Sinh và Phúc Vận xong liền vào phòng Lưu a ma. Trong phòng toàn là phu lang, tuy chưởng quầy Lưu lớn tuổi nhưng cũng khiến người không tự nhiên. Lâm Thành gia bối phận lớn, nói với Lưu Trang vài câu, ý bảo chưởng quầy Lưu là hán tử lạ không nên ở đây.
Lưu Trang nghĩ nghĩ, nói: “Ông ấy là ông nội cháu, trượng phu của ma ma cháu, không tính người ngoài.”
Lời này vừa ra, cả phòng đều kinh ngạc.
**
Zổ: thôi buồn lắm nhưng sẽ có pn hạnh phúc cho ma ma, mn đừng khóc nhé.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook