Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch
-
Quyển 3 - Chương 43: Trái lệnh
Khi thái dương đã hoàn toàn lặn xuống, Trúc Tử mới chậm rãi trở về giữa sắc chiều hôn ám, từ bên ngoài ồn ào náo nhiệt, trở lại Vưu Minh hiên tuyệt đẹp yên tĩnh vùng ngoại thành này, làm cho người ta có một cảm giác như đang về nhà, an bình điềm tĩnh khác thường. Lúc này trong Vưu Minh hiên đã hoàn toàn tối đen, chỉ có gian phòng kế bên chính đường sáng lên một ánh nến nho nhỏ, mờ nhạt nhu hòa chiếu sáng, xuyên qua cửa sổ khắc hoa, có thể nhìn thấy một nam tử thanh nhã mặc áo xanh cầm một quyển sách, nằm tựa trên giường, trên người nam tử có một thiếu niên nằm sấp để trần hai chân trắng noản, mí mắt cũng đã từ từ cao thấp đánh vào nhau, gật gà gật gù, hiển nhiên là đã buồn ngủ. Năm ngón tay thon dài của nam tử thường vuốt ve trên mái tóc mềm mại của thiếu niên trong lòng, trên đầu cọ xát thoải mái làm cho thiếu niên càng thêm buồn ngủ. Màu vàng nhạt nhu hòa chiếu trên người bọn họ tạo ra một bầu không khí thật ấm áp, nếu xem nhẹ nét nhăn nhíu nhàn nhạt giữa hai mắt nam tử đang đọc sách, thì đây quả là một hình ảnh cực kỳ ấm áp.
Mộ Dung Lâm Phong lật từng trang từng trang giấy, vẫn không tìm thấy phần ghi chép hắn cần, lúc này giữa trời chiều từ bên ngoài truyền đến một tiếng bước chân rất nhỏ, Mộ Dung Lâm Phong quay đầu nhìn qua cửa sổ khắc hoa, thấy Trúc Tử đứng cách đó không xa.
Trúc Tử cũng chú ý tới ánh mắt Mộ Dung Lâm Phong nhìn qua bên này, sau đó lại thấy Mộ Dung Lâm Phong cúi đầu nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói vài câu với Tiểu Bạch đang nằm sấp ngủ gà ngủ gật trong lòng hắn, tiếp theo Mộ Dung Lâm Phong bế bé nhẹ nhàng đặt trên giường, lấy chăn đắp qua cho Tiểu Bạch, chỉ thấy miệng Tiểu Bạch hơi hơi đóng mở vài cái, vì cách quá xa cũng không biết bé nói cái gì, sau đó mí mắt lại lần nữa mơ mơ màng màng khép lại, Mộ Dung Lâm Phong nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên thái dương của Tiểu Bạch rồi mới rời đi.
......
Mộ Dung Lâm Phong lúc này đang ngồi trên ghế thái sư chạm rỗng khắc hoa giữa đại đường, nhìn Trúc Tử vẻ mặt nghiêm trọng đích trên mặt đất, Mộ Dung Lâm Phong bưng lên ly trà trên bàn sớm đã lạnh, nhấp một ngụm nho nhỏ, sau đó thần sắc bình thản nhìn chăm chú Trúc Tử vẫn quỳ trên đất không dậy nổi, Mộ Dung Lâm Phong khe khẽ gõ ngón trỏ trên bàn trà, càng gõ đầu Trúc Tử càng cúi thấp, hận không thể đào một cái lỗ chui hẳn vào đó đi, sau đó hắn mới từ từ mở miệng nói, “Những điều này đều là Trần Thần bảo ngươi nói?”
Trúc Tử cứng đờ thân mình, trên mặt lộ ra một chút ngượng nghịu, nói, “Kỳ thật, trong đó cũng có cái nhìn của thuộc hạ, Diễm Nguyệt Cơ tuy rằng thiếu chút nữa khiến Tiểu Bạch...... Nhưng sau nàng cũng giao ra ‘ Bạch Quả ‘ cứu Tiểu Bạch, huống hồ nước không thể một ngày không có vua, hiện tại Mộc Diễm quốc phồn vinh cường thịnh như thế, mà đây cũng là giang sơn trước kia chủ nhân vất vả giành được, nếu như bị hủy hoại chỉ trong chốc lát......”
“...... Cho nên ngươi liền tự chủ trương không nghe theo mệnh lệnh của ta.” Mộ Dung Lâm Phong ngữ khí bình tĩnh không gợn sóng, nghe không ra rốt cuộc là tức giận hay là đồng ý, chỉ làm cho trong lòng Trúc Tử không hiểu thắt lại.
“...... Chủ nhân...... thuộc...... thuộc hạ......”
“Thôi, nàng bất quá cũng chỉ là một kẻ nhát gan đáng thương, vĩnh viễn không thể chiếm được tình yêu, chuyện này cho qua, bất quá, Trúc Tử ngươi cần phải nhớ kỹ, Mộ Dung Lâm Phong ta ghét nhất là kẻ tự cho mình là thông minh, hừ ” Mộ Dung Lâm Phong đứng lên, mâu quang lạnh như băng hạ xuống nhìn thoáng qua Trúc Tử trên mặt đất thân thể càng ngày càng cứng ngắc, sau đó phất tay áo rời đi.
Sau khi Mộ Dung Lâm Phong rời đi được một khắc rồi, Trúc Tử vẫn duy trì tư thế quỳ trong một canh giờ lâu, mới chậm rãi giật giật thủ, lau đi mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán, một khắc kia Trúc Tử thật sự nghĩ y sẽ bị giết chết......
Trúc Tử vừa muốn đứng lên, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân vội vàng, người chưa tới tiếng đã vang lên, “Trúc Tử......”, Trúc Tử hơi nhíu lông mày, thấy Trần Thần vẻ mặt sốt ruột bước vào, nói, “Không phải kêu ngươi đừng tới sao? Sao vừa đến lại mang vẻ mặt hoang mang khẩn trương như thế, phía sau có quỷ đuổi theo ngươi sao a......”
Trần Thần vừa tiến đến liền xem xét quanh thân từ trên xuống dưới Trúc Tử một chút, còn nắm lấy mặt Trúc Tử, mở to mắt, tỉ mỉ nhìn ngắm hai bên, sợ sẽ bỏ qua gì đó, Trúc Tử nghi hoặc hỏi, “Ngươi làm sao vậy?”
Trần Thần kiểm tra trên người Trúc Tử không có vết thương gì, cảm thấy thả lỏng rồi mới nói, “Không phải ta lo lắng ngươi bị chủ nhân ngươi trách phạt sao, dù sao mười năm trước, Diễm Thích là người khiến kẻ khác kinh hồn táng đảm, thủ đoạn tàn nhẫn đủ để người ta chết không được sống không xong. Hơn nữa ta đợi ở nhà cũng lo lắng, nên cứ tới đây xem xem, chủ nhân nhà ngươi không làm gì ngươi đi?”
Trúc Tử nghe được Trần Thần nói, trố mắt một lúc, sau đó nghi hoặc hỏi, “Ngươi...... Ngươi sao lại...... Chủ nhân là.....”
Trần Thần bĩu môi vỗ vỗ nhẹ hai má Trúc Tử, nói, ” Trúc Tử nhà ta sao lại có thể tùy tiện đánh giá con người qua vẻ bề ngoài chớ, huống hồ ngay cả Diễm Nguyệt Cơ luôn luôn mũi mắt rất cao cũng rất là cung kính với hắn, sợ hãi không có lý do, còn có bản thân hắn đôi khi toát ra khí thế cường thế bá đạo, liên hệ trước sau một chút sẽ biết, bất qua ta không rõ là chủ nhân nhà ngươi rõ ràng mười năm trước đã bước qua tuổi bốn mươi rồi, hiện tại sao lại trẻ tuổi như thế, rất chi là kỳ quái.”
Trúc Tử thấy Trần Thần nhìn y giống như đang cầu giải thích, cũng không vội trả lời, ngoài phòng gió lạnh thổi bay tóc mai hai bên, mang theo cảm giác mát mẻ đầu xuân, nhớ tới mười năm trước Diễm Thích thân đầy máu tươi xuất hiện trước mặt y, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng cùng lãnh ngạo, Trúc Tử biết, vào một ngày xuân của mười năm trước, chủ nhân của y vứt bỏ danh vọng địa vị cao ngất khiến người người cực kỳ hâm mộ kia, đồng thời cũng mất tất cả ôn nhu lo lắng của người thân nhất, bóng dáng dưới trời đêm đầy sao thẳng đứng ngạo nghễ mà cô tịch.
Bất quá nghĩ đến Tiểu Bạch đang ngủ say trong gian phòng kia, đứa nhỏ đột nhiên lạc đường xuất hiện này đã hoàn toàn bước vào tâm của chủ nhân, bổ khuyết khoảng trống tình cảm trong chủ nhân, y cảm thấy lại vui mừng, nói, “Nói đến thì dài dòng, không nói đến thì hơn, dù sao Diễm Thích đã chết mười năm trước, trên đời này cũng sẽ không xuất hiện một người như vậy.”
...... Ta là ngăn tuyến về sau sẽ rất hạnh phúc rất ngọt ngào.
Khi Mộ Dung Lâm Phong trở lại phòng, Tiểu Bạch vẫn đang ngủ, đôi môi nho nhỏ khẽ nhếch, khẽ nhẹ nhàng hô hấp, tư thế thân mình nhỏ nhắn vẫn y như khi Mộ Dung Lâm Phong rời đi không hề thay đổi, Mộ Dung Lâm Phong bước lên nhẹ nhàng kéo chăn cao lên cổ Tiểu Bạch, sau đó lại lấy mấy quyển tạp ký dược vật, nghiêm túc nghiên cứu dưới ánh nến mờ nhạt.
Tự khi thân thể Tiểu Bạch phát sinh dị biến, Mộ Dung Lâm Phong luôn tìm đọc tất cả sách thuốc, mong muốn tìm ra chút dấu vết, nhưng bởi vì ‘ Bạch Quả ‘ vốn là dược vật quý hiếm trên thế gian, cho nên ghi chép cũng ít đến đáng thương, ‘ Bạch Quả ‘ đối với người cần thì là vô giá, song đối với người bình thường lại không đáng một đồng, khoảng cách xa vời vợi, khiến kẻ khác ca thán.
Mộ Dung Lâm Phong cũng đã cẩn thận xem xét khe hở ngây ngô bị che lấp đột nhiên xuất hiện của Tiểu Bạch, so với nữ nhân thì khéo léo hơn chút, trải qua lần đầu tiên ngoài ý muốn tiến vào, nơi đó mềm mại hấp thụ, nhưng cũng không kém bao nhiêu so với nữ nhân, song tổ hợp kỳ quái này luôn làm trong lòng người ta
khó mà an tâm, đường đường nam nhi sau khi dùng ‘ Bạch Quả ‘, thế nhưng xảy ra đại biến hóa như thế, ở nơi nên có nam tính khí quan, lại còn sinh ra thứ thuộc về nữ tính, chỗ thần kỳ của ‘ Bạch Quả ‘ này đích thật làm người khác khiếp sợ, cũng đủ khiến Mộ Dung Lâm Phong lo lắng.
Trước kia trên sa trường đẫm máu, Mộ Dung Lâm Phong cũng rất ít khi nghe nói có người dùng ‘ Bạch Quả ‘, thứ nhất, ‘ Bạch Quả ‘ là kì dược hiếm có, thứ hai, ‘ Bạch Quả ‘ chỉ có tác dụng với người cần nó, hơn nữa người cần nó cũng rất ít, cho nên muốn tìm các bản ghi chép thật rất khó, Mộ Dung Lâm Phong cũng chỉ tìm được vài dòng ngắn củn trong bản 《 Dược vương kỷ 》, mà trong đó không ghi rằng sau khi dùng nó rồi, sẽ khiến thân thể phát sinh biến hóa.
Mộ Dung Lâm Phong buông quyển 《 Dược du tạp ký 》đã đọc hết trên tay xuống, vẫn không phát hiện được gì, cảm thấy vô lực ảo não, ngả người dựa vào lưng ghế, nhìn thoáng qua đống sách đã được chất thành núi nhỏ trên bàn, trong lòng lại dâng lên một nỗi phiền chán, Mộ Dung Lâm Phong giờ phút này chỉ hy vọng thân thể Tiểu Bạch sẽ không bị thương tổn nữa, Mộ Dung Lâm Phong không muốn chịu đựng mỗi ngày lo lắng hãi hùng, sợ đứa nhỏ đã khắc thật sâu trong lòng này, một ngày nào đó sẽ đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh, hoặc giả lại biến thành một khối thi thể lạnh như băng, đó đều là chuyện Mộ Dung Lâm Phong không thể chịu được.
Bất quá trải qua một tháng qua quan sát này, Mộ Dung Lâm Phong cũng không phát hiện thân thể Tiểu Bạch có biến hóa gì khác, vẫn như cuộc sống bình thường, Mộ Dung Lâm Phong cũng không nói việc này với ai khác, đương nhiên Mộ Dung Lâm Phong cũng không phải người bất cẩn, đặc biệt khi đối mặt Tiểu Bạch đều cẩn thận săn sóc, há có thể để Tiểu Bạch bị chút thương tổn nào.
Mộ Dung Lâm Phong một mình ngồi yên một lát, lại đứng dậy cởi ngoại bào, thổi tắt nến, nhấc chăn nhẹ nhàng nằm vào bên cạnh Tiểu Bạch, Tiểu Bạch đang ngủ mơ tựa hồ cũng cảm giác được bên cạnh là người quen thuộc thường ôm ấp bé cả ngày đêm, từng chút từng chút chậm rãi cọ vào vòm ngực ấm áp rộng lớn của Mộ Dung Lâm Phong, nghiêng đầu tựa vào hõm vai của Mộ Dung Lâm Phong, rồi mới an tĩnh bất động.
Mộ Dung Lâm Phong bật cười hôn nhẹ Tiểu Bạch thái dương, ôm tiểu bảo bối mềm mại ấm áp từ từ nhắm mắt lại, thế nhưng sau khoảng nửa canh giờ, Mộ Dung Lâm Phong liền cảm giác được Tiểu Bạch trong lòng bắt đầu khó chịu cọ xát, chung quanh tản ra một loại lãnh hương thoang thoảng, một bàn tay của Tiểu Bạch không có ý thức chậm rãi muốn đưa xuống hạ thân mà gãi, Mộ Dung Lâm Phong mở hai mắt sâu thẳm ra, tựa hồ trước đó vẫn chưa từng ngủ.
Bắt lấy bàn tay nhỏ bé xao động của Tiểu Bạch, tay Mộ Dung Lâm Phong hướng về phía khe hở của Tiểu Bạch, trước tiên là cọ nhẹ lên bề mặt của khe hở, sau đó mới một ngón, hai ngón, ba ngón tay chậm rãi đưa vào, cảm giác được khe hở ướt át vội vàng nuốt lấy, chừng nửa khắc sau, rút ngón tay ướt sũng ra, Mộ Dung Lâm Phong nâng thứ cực nóng của mình lên từng chút từng chút đi vào nơi kia, nơi kia mềm mại mạnh mẽ siết lấy thứ được đưa vào, làm cho Mộ Dung Lâm Phong lẫn Tiểu Bạch đều hít một hơi thật sâu, run rẩy một chút.
Đây là điều khác với bình thường duy nhất trong thời gian gần đây của Tiểu Bạch, mỗi ngày trong khe hở đều cực ngứa, khi hoan hảo dù đã tiết ra vẫn cắn chặt không buông, tựa hồ đang cực lực cắn nuốt gì đó, cứ như vậy ngủ tới hừng đông.
Mộ Dung Lâm Phong lật từng trang từng trang giấy, vẫn không tìm thấy phần ghi chép hắn cần, lúc này giữa trời chiều từ bên ngoài truyền đến một tiếng bước chân rất nhỏ, Mộ Dung Lâm Phong quay đầu nhìn qua cửa sổ khắc hoa, thấy Trúc Tử đứng cách đó không xa.
Trúc Tử cũng chú ý tới ánh mắt Mộ Dung Lâm Phong nhìn qua bên này, sau đó lại thấy Mộ Dung Lâm Phong cúi đầu nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói vài câu với Tiểu Bạch đang nằm sấp ngủ gà ngủ gật trong lòng hắn, tiếp theo Mộ Dung Lâm Phong bế bé nhẹ nhàng đặt trên giường, lấy chăn đắp qua cho Tiểu Bạch, chỉ thấy miệng Tiểu Bạch hơi hơi đóng mở vài cái, vì cách quá xa cũng không biết bé nói cái gì, sau đó mí mắt lại lần nữa mơ mơ màng màng khép lại, Mộ Dung Lâm Phong nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên thái dương của Tiểu Bạch rồi mới rời đi.
......
Mộ Dung Lâm Phong lúc này đang ngồi trên ghế thái sư chạm rỗng khắc hoa giữa đại đường, nhìn Trúc Tử vẻ mặt nghiêm trọng đích trên mặt đất, Mộ Dung Lâm Phong bưng lên ly trà trên bàn sớm đã lạnh, nhấp một ngụm nho nhỏ, sau đó thần sắc bình thản nhìn chăm chú Trúc Tử vẫn quỳ trên đất không dậy nổi, Mộ Dung Lâm Phong khe khẽ gõ ngón trỏ trên bàn trà, càng gõ đầu Trúc Tử càng cúi thấp, hận không thể đào một cái lỗ chui hẳn vào đó đi, sau đó hắn mới từ từ mở miệng nói, “Những điều này đều là Trần Thần bảo ngươi nói?”
Trúc Tử cứng đờ thân mình, trên mặt lộ ra một chút ngượng nghịu, nói, “Kỳ thật, trong đó cũng có cái nhìn của thuộc hạ, Diễm Nguyệt Cơ tuy rằng thiếu chút nữa khiến Tiểu Bạch...... Nhưng sau nàng cũng giao ra ‘ Bạch Quả ‘ cứu Tiểu Bạch, huống hồ nước không thể một ngày không có vua, hiện tại Mộc Diễm quốc phồn vinh cường thịnh như thế, mà đây cũng là giang sơn trước kia chủ nhân vất vả giành được, nếu như bị hủy hoại chỉ trong chốc lát......”
“...... Cho nên ngươi liền tự chủ trương không nghe theo mệnh lệnh của ta.” Mộ Dung Lâm Phong ngữ khí bình tĩnh không gợn sóng, nghe không ra rốt cuộc là tức giận hay là đồng ý, chỉ làm cho trong lòng Trúc Tử không hiểu thắt lại.
“...... Chủ nhân...... thuộc...... thuộc hạ......”
“Thôi, nàng bất quá cũng chỉ là một kẻ nhát gan đáng thương, vĩnh viễn không thể chiếm được tình yêu, chuyện này cho qua, bất quá, Trúc Tử ngươi cần phải nhớ kỹ, Mộ Dung Lâm Phong ta ghét nhất là kẻ tự cho mình là thông minh, hừ ” Mộ Dung Lâm Phong đứng lên, mâu quang lạnh như băng hạ xuống nhìn thoáng qua Trúc Tử trên mặt đất thân thể càng ngày càng cứng ngắc, sau đó phất tay áo rời đi.
Sau khi Mộ Dung Lâm Phong rời đi được một khắc rồi, Trúc Tử vẫn duy trì tư thế quỳ trong một canh giờ lâu, mới chậm rãi giật giật thủ, lau đi mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán, một khắc kia Trúc Tử thật sự nghĩ y sẽ bị giết chết......
Trúc Tử vừa muốn đứng lên, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân vội vàng, người chưa tới tiếng đã vang lên, “Trúc Tử......”, Trúc Tử hơi nhíu lông mày, thấy Trần Thần vẻ mặt sốt ruột bước vào, nói, “Không phải kêu ngươi đừng tới sao? Sao vừa đến lại mang vẻ mặt hoang mang khẩn trương như thế, phía sau có quỷ đuổi theo ngươi sao a......”
Trần Thần vừa tiến đến liền xem xét quanh thân từ trên xuống dưới Trúc Tử một chút, còn nắm lấy mặt Trúc Tử, mở to mắt, tỉ mỉ nhìn ngắm hai bên, sợ sẽ bỏ qua gì đó, Trúc Tử nghi hoặc hỏi, “Ngươi làm sao vậy?”
Trần Thần kiểm tra trên người Trúc Tử không có vết thương gì, cảm thấy thả lỏng rồi mới nói, “Không phải ta lo lắng ngươi bị chủ nhân ngươi trách phạt sao, dù sao mười năm trước, Diễm Thích là người khiến kẻ khác kinh hồn táng đảm, thủ đoạn tàn nhẫn đủ để người ta chết không được sống không xong. Hơn nữa ta đợi ở nhà cũng lo lắng, nên cứ tới đây xem xem, chủ nhân nhà ngươi không làm gì ngươi đi?”
Trúc Tử nghe được Trần Thần nói, trố mắt một lúc, sau đó nghi hoặc hỏi, “Ngươi...... Ngươi sao lại...... Chủ nhân là.....”
Trần Thần bĩu môi vỗ vỗ nhẹ hai má Trúc Tử, nói, ” Trúc Tử nhà ta sao lại có thể tùy tiện đánh giá con người qua vẻ bề ngoài chớ, huống hồ ngay cả Diễm Nguyệt Cơ luôn luôn mũi mắt rất cao cũng rất là cung kính với hắn, sợ hãi không có lý do, còn có bản thân hắn đôi khi toát ra khí thế cường thế bá đạo, liên hệ trước sau một chút sẽ biết, bất qua ta không rõ là chủ nhân nhà ngươi rõ ràng mười năm trước đã bước qua tuổi bốn mươi rồi, hiện tại sao lại trẻ tuổi như thế, rất chi là kỳ quái.”
Trúc Tử thấy Trần Thần nhìn y giống như đang cầu giải thích, cũng không vội trả lời, ngoài phòng gió lạnh thổi bay tóc mai hai bên, mang theo cảm giác mát mẻ đầu xuân, nhớ tới mười năm trước Diễm Thích thân đầy máu tươi xuất hiện trước mặt y, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng cùng lãnh ngạo, Trúc Tử biết, vào một ngày xuân của mười năm trước, chủ nhân của y vứt bỏ danh vọng địa vị cao ngất khiến người người cực kỳ hâm mộ kia, đồng thời cũng mất tất cả ôn nhu lo lắng của người thân nhất, bóng dáng dưới trời đêm đầy sao thẳng đứng ngạo nghễ mà cô tịch.
Bất quá nghĩ đến Tiểu Bạch đang ngủ say trong gian phòng kia, đứa nhỏ đột nhiên lạc đường xuất hiện này đã hoàn toàn bước vào tâm của chủ nhân, bổ khuyết khoảng trống tình cảm trong chủ nhân, y cảm thấy lại vui mừng, nói, “Nói đến thì dài dòng, không nói đến thì hơn, dù sao Diễm Thích đã chết mười năm trước, trên đời này cũng sẽ không xuất hiện một người như vậy.”
...... Ta là ngăn tuyến về sau sẽ rất hạnh phúc rất ngọt ngào.
Khi Mộ Dung Lâm Phong trở lại phòng, Tiểu Bạch vẫn đang ngủ, đôi môi nho nhỏ khẽ nhếch, khẽ nhẹ nhàng hô hấp, tư thế thân mình nhỏ nhắn vẫn y như khi Mộ Dung Lâm Phong rời đi không hề thay đổi, Mộ Dung Lâm Phong bước lên nhẹ nhàng kéo chăn cao lên cổ Tiểu Bạch, sau đó lại lấy mấy quyển tạp ký dược vật, nghiêm túc nghiên cứu dưới ánh nến mờ nhạt.
Tự khi thân thể Tiểu Bạch phát sinh dị biến, Mộ Dung Lâm Phong luôn tìm đọc tất cả sách thuốc, mong muốn tìm ra chút dấu vết, nhưng bởi vì ‘ Bạch Quả ‘ vốn là dược vật quý hiếm trên thế gian, cho nên ghi chép cũng ít đến đáng thương, ‘ Bạch Quả ‘ đối với người cần thì là vô giá, song đối với người bình thường lại không đáng một đồng, khoảng cách xa vời vợi, khiến kẻ khác ca thán.
Mộ Dung Lâm Phong cũng đã cẩn thận xem xét khe hở ngây ngô bị che lấp đột nhiên xuất hiện của Tiểu Bạch, so với nữ nhân thì khéo léo hơn chút, trải qua lần đầu tiên ngoài ý muốn tiến vào, nơi đó mềm mại hấp thụ, nhưng cũng không kém bao nhiêu so với nữ nhân, song tổ hợp kỳ quái này luôn làm trong lòng người ta
khó mà an tâm, đường đường nam nhi sau khi dùng ‘ Bạch Quả ‘, thế nhưng xảy ra đại biến hóa như thế, ở nơi nên có nam tính khí quan, lại còn sinh ra thứ thuộc về nữ tính, chỗ thần kỳ của ‘ Bạch Quả ‘ này đích thật làm người khác khiếp sợ, cũng đủ khiến Mộ Dung Lâm Phong lo lắng.
Trước kia trên sa trường đẫm máu, Mộ Dung Lâm Phong cũng rất ít khi nghe nói có người dùng ‘ Bạch Quả ‘, thứ nhất, ‘ Bạch Quả ‘ là kì dược hiếm có, thứ hai, ‘ Bạch Quả ‘ chỉ có tác dụng với người cần nó, hơn nữa người cần nó cũng rất ít, cho nên muốn tìm các bản ghi chép thật rất khó, Mộ Dung Lâm Phong cũng chỉ tìm được vài dòng ngắn củn trong bản 《 Dược vương kỷ 》, mà trong đó không ghi rằng sau khi dùng nó rồi, sẽ khiến thân thể phát sinh biến hóa.
Mộ Dung Lâm Phong buông quyển 《 Dược du tạp ký 》đã đọc hết trên tay xuống, vẫn không phát hiện được gì, cảm thấy vô lực ảo não, ngả người dựa vào lưng ghế, nhìn thoáng qua đống sách đã được chất thành núi nhỏ trên bàn, trong lòng lại dâng lên một nỗi phiền chán, Mộ Dung Lâm Phong giờ phút này chỉ hy vọng thân thể Tiểu Bạch sẽ không bị thương tổn nữa, Mộ Dung Lâm Phong không muốn chịu đựng mỗi ngày lo lắng hãi hùng, sợ đứa nhỏ đã khắc thật sâu trong lòng này, một ngày nào đó sẽ đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh, hoặc giả lại biến thành một khối thi thể lạnh như băng, đó đều là chuyện Mộ Dung Lâm Phong không thể chịu được.
Bất quá trải qua một tháng qua quan sát này, Mộ Dung Lâm Phong cũng không phát hiện thân thể Tiểu Bạch có biến hóa gì khác, vẫn như cuộc sống bình thường, Mộ Dung Lâm Phong cũng không nói việc này với ai khác, đương nhiên Mộ Dung Lâm Phong cũng không phải người bất cẩn, đặc biệt khi đối mặt Tiểu Bạch đều cẩn thận săn sóc, há có thể để Tiểu Bạch bị chút thương tổn nào.
Mộ Dung Lâm Phong một mình ngồi yên một lát, lại đứng dậy cởi ngoại bào, thổi tắt nến, nhấc chăn nhẹ nhàng nằm vào bên cạnh Tiểu Bạch, Tiểu Bạch đang ngủ mơ tựa hồ cũng cảm giác được bên cạnh là người quen thuộc thường ôm ấp bé cả ngày đêm, từng chút từng chút chậm rãi cọ vào vòm ngực ấm áp rộng lớn của Mộ Dung Lâm Phong, nghiêng đầu tựa vào hõm vai của Mộ Dung Lâm Phong, rồi mới an tĩnh bất động.
Mộ Dung Lâm Phong bật cười hôn nhẹ Tiểu Bạch thái dương, ôm tiểu bảo bối mềm mại ấm áp từ từ nhắm mắt lại, thế nhưng sau khoảng nửa canh giờ, Mộ Dung Lâm Phong liền cảm giác được Tiểu Bạch trong lòng bắt đầu khó chịu cọ xát, chung quanh tản ra một loại lãnh hương thoang thoảng, một bàn tay của Tiểu Bạch không có ý thức chậm rãi muốn đưa xuống hạ thân mà gãi, Mộ Dung Lâm Phong mở hai mắt sâu thẳm ra, tựa hồ trước đó vẫn chưa từng ngủ.
Bắt lấy bàn tay nhỏ bé xao động của Tiểu Bạch, tay Mộ Dung Lâm Phong hướng về phía khe hở của Tiểu Bạch, trước tiên là cọ nhẹ lên bề mặt của khe hở, sau đó mới một ngón, hai ngón, ba ngón tay chậm rãi đưa vào, cảm giác được khe hở ướt át vội vàng nuốt lấy, chừng nửa khắc sau, rút ngón tay ướt sũng ra, Mộ Dung Lâm Phong nâng thứ cực nóng của mình lên từng chút từng chút đi vào nơi kia, nơi kia mềm mại mạnh mẽ siết lấy thứ được đưa vào, làm cho Mộ Dung Lâm Phong lẫn Tiểu Bạch đều hít một hơi thật sâu, run rẩy một chút.
Đây là điều khác với bình thường duy nhất trong thời gian gần đây của Tiểu Bạch, mỗi ngày trong khe hở đều cực ngứa, khi hoan hảo dù đã tiết ra vẫn cắn chặt không buông, tựa hồ đang cực lực cắn nuốt gì đó, cứ như vậy ngủ tới hừng đông.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook