Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch
Quyển 1 - Chương 23: Ôn tuyền

Ở phía sau núi cách trúc ốc không xa, có một suối nước nóng nhiều đống đá thưa thớt vây quanh, rộng chừng ba mươi thước vuông, từ nơi nào đó trên đỉnh núi chảy xuống.

Chung quanh ôn tuyền tràn ngập từng trận sương mù bốc hơi lên, bay mờ ảo hướng ra bốn phía, không trung tối đen đầy sao lấp lánh, bị ánh trăng tròn tròn một mảnh mây đen che khuất cũng có vẻ ngượng ngùng động lòng người.

Ngâm suối nước nóng nhiều có thể ôn kinh thông lạc, điều hòa âm dương, có bệnh hết bệnh, không bệnh thì phòng bệnh.

Nước suối ấm áp từ khe hở đá trắng chậm rãi chảy xuống, rơi trên mặt nước, phát ra thanh âm “tí tách tí tách”, trên mặt nước cũng tản ra một vòng gợn sóng.

Một nam tử trưởng thành dáng người to lớn cao ngất đang đứng bên tảng đá cách ôn tuyền không xa, chậm rãi cởi y phục trên người xuống, vấn mái tóc thật dài mềm mại cố định trên đầu, sau đó liền chân trần, chậm rãi hướng về thiếu niên đang trong ôn tuyền hồn nhiên chơi không biết chán.

Chỉ nghe “phù phù” một tiếng, bọt nước nho nhỏ văng lên người Tiểu Bạch, Tiểu Bạch lau lau nước suối dính trên mặt, liền xoay người sang chỗ khác, ôm cánh tay Mộ Dung Lâm Phong.

“Sư phụ, vì sao nước này lại nóng nóng...... Thật thoải mái a.”

“Nơi này vốn là núi lửa tới, nhưng gần đây cũng không phun trào, lại phát hiện nơi này chậm rãi ngưng tụ thành ôn tuyền, ôn tuyền đối với thân thể ngươi có năng lực chữa bệnh rất tốt, Tiểu Bạch phải thường thường đến ngâm a.”

“Kia sư phụ cũng sẽ cùng Tiểu Bạch đến ngâm sao?”

“Đương nhiên, nếu Tiểu Bạch hy vọng vi sư tới.”

“Ân ân, sư phụ đối với Tiểu Bạch thật tốt.” Tiểu Bạch thỏa mãn cười.

“Ngươi là đồ đệ duy nhất của vi sư, vi sư có thể không đối với ngươi tốt sao, Tiểu Bạch ngốc.” Mộ Dung Lâm Phong cưng chiều xoa xoa đầu Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch trong lòng vui mừng muốn bốc hơi nước, đột nhiên nhớ tới sư phụ có nói, làm người phải biết ân báo đáp, tích thuỷ chi ân dũng tuyền tương báo.

Tiểu Bạch nắm tóc suy nghĩ, y ở của sư phụ, mặc của sư phụ, ăn của sư phụ, dùng của sư phụ, hiện tại tiểu khố mặc trên người cũng là sư phụ kêu Trúc Tử làm cho y.

Trừ bỏ bản thân, còn có cái gì Tiểu Bạch có thể trao lại mà, thật sự là nghĩ không ra nha

A, đúng rồi

Tiểu Bạch vẻ mặt cảm thấy bản thân thật là thông minh nói: “Sư phụ, sư phụ, Tiểu Bạch giao chính mình cho sư phụ đi ”

Mộ Dung Lâm Phong đang ở vẻ mặt thỏa mãn tựa vào trên thạch bích bị Tiểu Bạch đột nhiên nói một câu kinh ngôn sợ tới mức thiếu chút nữa trượt chân.

Mộ Dung Lâm Phong vững vàng tình tự rồi mới hỏi.

“Tiểu Bạch, sao đột nhiên nói giao chính mình cho vi sư mà?”

“Bởi vì sư phụ cho Tiểu Bạch rất nhiều thứ, nhưng Tiểu Bạch cái gì cũng không trả cho sư phụ được, Tiểu Bạch chỉ có chính mình, cho nên Tiểu Bạch quyết định giao chính mình cho sư phụ.” Tiểu Bạch cảm thấy được bản thân thật là làm rất đúng gật gật đầu.

Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy vẻ mặt thuần bạch vô khiết, có điểm bị đả bại.

“Tiểu Bạch nên biết nếu giao chính mình cho vi sư, là một chuyện rất nguy hiểm nha.” [Gin: gật đầu lia lịa đúng đúng đúng, cực kỳ nguy hiểm a]

Tiểu Bạch thực không biết gật gật đầu lại lắc lắc đầu.

“Vì sư phụ... Tiểu Bạch... Tiểu Bạch, không sợ.” [Gin: rồi, đi đời 1

em lắc đầu thở dài]

Mộ Dung Lâm Phong hơi hơi nhếch lên khóe miệng một bên.

“Kia sư phụ cần phải làm chút chuyện nguy hiểm với Tiểu Bạch nha.”

Tiểu Bạch nhìn Mộ Dung Lâm Phong vẻ mặt anh dũng hy sinh nói.

“Ân, Tiểu Bạch không sợ...”

Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Tiểu Bạch như vậy, trong lòng luôn tâm dương khó nhịn nghĩ muốn đùa giỡn Tiểu Bạch như tờ giấy trắng này.

Tiểu Bạch nhìn thấy trên gương mặt Mộ Dung Lâm Phong phong tư nhược tiên tràn đầy tươi cười nghiêng đầu hướng về phía y, lại đột nhiên có điểm không hiểu được sao mặt đỏ hồng mà nhắm mắt lại.

Tiểu Bạch cảm giác môi mình đột nhiên chạm vào hai cánh hoa mềm mại ướt át, ở trên môi mình xoa đến xoa đi, Tiểu Bạch cảm thấy ngứa, trộm vươn đầu lưỡi nho nhỏ của mình ra, nghĩ muốn cọ cọ.

Mộ Dung Lâm Phong vốn đang chuẩn bị hôn nhẹ một cái lên môi Tiểu Bạch rồi thôi không đùa Tiểu Bạch nữa, nhưng môi của Tiểu Bạch chạm vào dị thường mềm mại ngon miệng, nhịn không được lại hôn thêm vài cái, lại đột nhiên đụng tới cái lưỡi ẩm ướt mềm mềm, liền nhịn không được vươn đầu lưỡi của mình cuốn lấy cái lưỡi ngượng ngùng của Tiểu Bạch vào miệng tùy ý dây dưa.

Tiểu Bạch hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, đã bị sư phụ đột nhiên ôm chặt lấy, kéo thân xác vào trong lòng. Trong miệng bị thứ trắng mịn gì đó đảo qua đảo lại đảo qua, đảo đến nỗi Tiểu Bạch hô hấp cũng không thể thông thuận

Qua thời gian không biết là ngắn ngủn trong nháy mắt hay là lâu đến một khắc, Mộ Dung Lâm Phong rốt cục buông đôi môi bị tra tấn sưng đỏ thủy nhuận của Tiểu Bạch ra.

Tiểu Bạch vừa có được không gian hô hấp, lập tức liền “hồng hộc” mồm to hít khí, hóa ra sư phụ nói thực là chuyện rất nguy hiểm a, y thiếu chút nữa liền hít thở không thông mà chết.

Mộ Dung Lâm Phong bật cười nhìn Tiểu Bạch vẻ mặt phấn nộn phấn nộn nói: “Tiểu Bạch, thật sự là tiểu ngu ngốc, khi hôn môi cũng không biết hô hấp.”

“Hôn môi???”

“Chính là chuyện giống mới rồi vi sư làm với Tiểu Bạch, đây là hôn môi.”

“Hóa ra là như vậy a, sư phụ có phải thích hôn môi hay không a, vậy Tiểu Bạch liền mỗi ngày hôn môi với sư phụ đi.” Tiểu Bạch vẻ mặt lấy lòng nói. [Gin: nguy hiểm lắm a lắc đầu quầy quậy bất quá, ta thích... =))]

“Tiểu Bạch, ngươi thật sự là......”

Nhìn thấy Tiểu Bạch đôi mắt lòe lòe động lòng người, tầm mắt hạ xuống, là đôi môi kiều diễm ướt át vừa mới bị hắn tra tấn, ánh mắt hơi hơi tối sầm lại.

“...... Thật sự là đáng yêu.”

Đêm nay Tiểu Bạch ngâm ôn tuyền thực vui vẻ, y rốt cục cũng có thể làm cho sư phụ chút việc.

Mà Mộ Dung Lâm Phong đêm nay ngâm ôn tuyền trễ lại không yên lòng, trước mắt thường thường hiện lên đầu lưỡi phấn nộn của Tiểu Bạch cùng đôi môi ngon miệng kia

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương