Di Chứng Của Căn Bệnh Hoang Tưởng Capgras
Chương 65: Phiên ngoại – Du Lịch (phần hai)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vài ngày tiếp theo, bọn họ tới Hỏa Diệm Sơn, hang đá Đôn Hoàng, danh thắng lịch sử Gia Dự Quang, sau đó còn đi tới bảo tàng xem xác ướp cổ đại, khiến Tô Tiểu Niên hưng phấn cả đêm không ngủ được. Mười lăm năm này, cậu hết chuyển từ thành phố nọ lại đến thành phố kia, tuy rằng Tô gia có tiền, nhưng không ai có thời gian rảnh, nên cậu hầu như không được đi du lịch ngắm cảnh như thế này. Mấy thắng cảnh cậu từng xem qua, chắc cũng chỉ có Grand Canyon của Mĩ. Thế nhưng cảnh sơn thủy ở Trung Quốc thì không giống như vậy, phong cảnh non xanh nước biếc, vừa tĩnh mịch lại rất có hồn, với Tô Tiểu Niên mà nói, cảnh nơi đây chẳng khác nào một bức tranh thủy mặc.

Mà, khiến Tô Tiểu Niên lưu luyến không muốn rời đi nhất, chính là khu bảo tồn thiên nhiên Kanas.

Khu bảo tồn thiên nhiên Kanas nằm ở dãy núi Altay, được bao quanh bởi cảnh rừng núi hoang sơ phủ đầy tuyết trắng, nơi đây rời xa chốn đô thị ầm ĩ huyên náo, và còn giữ nguyên những thôn trang từ ngày xưa với những cảnh sắc thiên nhiên thuần túy hoàn mỹ nhất.

Lúc họ đến Kanas là đã giữa trưa, nơi đây không có kiến trúc hiện đại, đều là những gian nhà gỗ, tuy nhiên vẫn tương đối sạch sẽ, trong phạm vi Tô Kiềm có thể chịu đựng được. Lúc buông hành lý, Tô Tiểu Niên cảm thấy đói bụng, vị trợ lý liền dẫn cậu bé đi vào thôn trang ăn gì đó, còn Tô Kiềm và Dương Thiếu Quân cũng dẫn nhau ra ngoài di dạo.

Bởi vì nằm trong vùng núi, nên phương tiện đi lại chủ yếu ở nơi này vẫn là ngựa. Dương Thiếu Quân và Tô Kiềm đến nhà dân mượn hai con ngựa, Dương Thiếu Quân không cưỡi, nhưng cũng không chịu buông tha, nói cái gì mà tới vùng thảo nguyên này rồi, nếu không có ngựa thì không được coi là tản bộ chân chính, nên hắn dắt một con, Tô Kiềm cưỡi một con, dùng tổ hợp kì quái này để xuất phát.

Nơi đây có thảo nguyên rộng lớn, những dải núi thấp phẳng, có sông, có cầu đá, an tĩnh, mênh mông và mỹ lễ, tựa như có một loại ma lực vô cùng quyến rũ mà chốn thành thị không thể có, không thể tả rõ loại ma lực này mà chỉ có thể tự mình lạc sâu vào đó và trải nghiệm.

Bọn họ dừng lại trên một đồng thảo nguyên, để ngựa tự do ăn cỏ, ngồi nơi đây hưởng thụ nắng ban chiều. Mặc dù tháng bảy tháng tám vốn oi ả, nhưng ở trên núi này, một chút nắng và oi bức cũng không có, nhiệt độ vô cùng thoải mái, thậm chí mặc áo sơ mi dài tay và quần dài cũng chẳng hề gì.

Thoạt đầu hai người còn ngồi cách xa nhau, nhưng cứ mỗi lúc Dương Thiếu Quân lại dịch vào một chút, ôm lấy eo Tô Kiềm. Trên thảo nguyên này không có bóng người khác, Tô Kiềm cũng đang vui, hiếm khi chủ động nhích vào lồng ngực hắn.

Dương Thiếu Quân nói: “Phong cảnh nơi này thật là đẹp.”

Khóe môi Tô Kiềm cong lên.

Dương Thiếu Quân nâng tay kia lên, hai tay vòng qua người anh, cười xấu xa: “Bảo bối, hay là chúng ta chơi dã chiến ở đây đi, ở đây mới gọi là ‘dã’ chiến thực sự này, cơ hội hiếm có đó.”

Nụ cười trên môi Tô Kiềm cứng đờ, hưng tợn trừng mắt qua, Dương Thiếu Quân cười nói: “Chỉ đùa một chút thôi, sao mà anh có thể đồng ý được.”

Tô Kiềm liếc nhìn hắn, thầm nghĩ, mấy chuyện điên cuồng như vậy chỉ có Dương Thiếu Quân mới dám làm.

Ánh dương quang mềm mại ghé xuống chỗ họ, gió nhẹ thổi qua, những ngọn cỏ mềm đung đưa trong gió, nhìn xa xa, giống như cả biển cỏ xanh cuộn theo làn gió thoảng.

Dương Thiếu Quân nhịn không được mà cảm khái một lần nữa: “Đẹp quá.. rốt cuộc em đã hiểu vì nhiều người già muốn rời thành thị mà hồi hương rồi. Em cũng không nhịn được mà muốn tới đây sống.”

Tô Kiềm nói: “Thật ra từ khi còn nhỏ tôi đã muốn tới Tân Cương rồi, khi đó nhìn thấy ảnh chụp trong mấy quyển tạp chí, rất đẹp, tôi chỉ nghĩ, nhất định phải dẫn Tiểu Duy và Tiểu Di tới đây chơi, cưỡi ngựa trên thảo nguyên, cùng nhau nói chuyện phiếm..” Anh ngưng lại một chút, dùng giọng điệu không hài lòng nói: “Không ngờ cuối cùng lại đi tới đây cùng cậu.”

Dương Thiếu Quân cười cười: “Em cũng không ngờ, lại có một ngày được ôm anh.”

Tô Kiềm xù lông hừ một tiếng.

Vòng tay của Dương Thiếu Quân lại siết chặt, hắn cúi đầu xuống hôn lên gò má anh, nhẹ giọng nói: “Thật may vì người đó là anh. Tô Kiềm, em thật sự rất yêu anh.”

Tô Kiềm nhẹ vuốt lên cánh tay đang ôm lấy mình, lẳng lặng không nói gì.

Phơi nắng được một lúc, bọn họ tiếp tục bước chậm rãi trên thảo nguyên, con ngựa Dương Thiếu Quân dắt đột nhiên không nghe lời, lôi kéo mãi nó cũng chẳng chịu đi. Cuối cùng Dương Thiếu Quân buộc nó vào một gốc cây, quyết định cưỡi cùng một con ngựa với Tô Kiềm.

Cảnh sát Dương rất có kinh nghiệm hành hạ người khác, nhưng chưa từng thử với động vật bao giờ. Mỗi chuyện lên ngựa thôi đã rất không xong. Đầu tiên hắn đặt một chân vào chỗ để chân, sau đó úp sấp người trên lưng ngựa mà kéo lấy cái yên, con ngựa thấy nặng liền tiến lên trước hai bước, trọng tâm hắn bất ổn, tay vỗ vỗ trên không trung vài cái, cuối cùng vẫn không thoát nổi lực hút của trái đất, chật vật ngã từ trên yên ngựa xuống.

“Khụ…” Khóe miệng Tô Kiềm run rẩy, ho nhẹ một tiếng, giữ vẻ mặt – nghiêm túc.

Dương Thiếu Quân ủy khuất lên án: “Cười cái gì mà cười, anh cứ đứng nhìn như thế à, còn không mau giúp em.”

Tô Kiềm bình tĩnh phản bác: “Tôi không cười.” Anh khoanh tay thờ ờ, không hề giúp.

Dương Thiếu Quân cẳn răng nghiến lợi khiêu chiến lần thứ hai, vừa đặt chân lên chỗ để, còn chưa kịp dùng lực, con ngựa đã đi về phía trước, bởi vì chân vẫn đặt trên chỗ để không rút ra được, lần này con ngựa đi, kéo một chân của hắn đi luôn. Dương Thiếu Quân giựt chân ra không được, đành phải nhảy lò cò theo sau, “Này này này.. đừng chạy mà…”

“Ha ha…” Lần này Tô Kiềm nhịn không được, cười đến cong mắt.

Dương Thiếu Quân phải chật vật lắm mới leo lên lưng ngựa được, mệt muốn đứt hơn. Tô Kiềm đi tới, dễ dàng leo lên yên, an vị phía sau lưng hắn—— ngày còn ở Mĩ anh từng học cưỡi ngựa, có thể dễ dàng điểu khiển được.

Dương Thiếu Quân trừng mắt: “Buồn cười lắm sao?”

“Hừm..” Tô Kiềm có chút hả hê nhíu mày.

Dương Thiếu Quân cúi người xuống vỗ vỗ cổ con ngựa, liếc xéo Tô Kiềm ở phía sau, cắn răng nghiến lợi nói: “Ông ngựa à, ngay cả cái tên phía sau kia tôi còn có thể cưỡi được, tưởng tôi không cưỡi được ông chắc?”

Mặt Tô Kiềm  biến sắc, đạp hắn một cái đầy hung tợn: “Cút!”

Sẽ có lúc Dương Thiếu Quân yêu Tô Kiềm không ai có thể bằng, những cũng có lúc lạnh lùng không ai có thể sánh, hắn cười cười, xoay người nắm chặt cổ Tô Kiềm, nói: “Em cút xa rồi không về nữa thì làm sao bây giờ?”

Tô Kiềm lạnh lùng nói: “Cậu có thể cút mà không về?”

Dương Thiếu Quân sững sờ, nụ cười lại càng tươi, hắn thu cánh tay về. Tô Kiềm tỏ vẻ chán ghét lấy tay xoa cổ, nói: “Ngồi cho vững!” sau đó khép chân lại, cưỡi ngựa chạy ra ngoài.

Trên đời này có mấy chuyện tiêu sái, mà cưỡi ngựa trên thảo nguyên lại là một trong số đó. Nhưng cái tiêu sái này chỉ để cho khán giả xem, chứ người ngồi trên lưng ngựa thì không có cảm giác như vậy. Một khi ngựa đã chạy thì điên cuồng không gì bằng, người học cưỡi ngựa, chính là học cách điều chỉnh bản thân theo tần suất rung động của con ngựa phía dưới, do đó cưỡi ngựa là một bộ môn rất khó; nên những người không biết cưỡi mà ngồi trên lưng ngựa chạy thì rất thảm, trời đất quay cuồng, đến thở còn không biết nên thở thế nào.

Đến khi hai người xuống, hai chân Dương Thiếu Quân không khép lại được. Ánh mắt Tô Kiềm mang theo ý cười nhìn hắn hỏi: “Thế nào?”

Dương Thiếu Quân liếc mắt: “Đau trứng.”

Tô Kiềm cười cười.

Họ dắt ngựa trở về, trên đường gặp Tô Tiểu Niên. Tô Tiểu Niên cũng muốn ngồi ngựa, nên cậu trèo lên con ngựa của Dương Thiếu Quân, để Dương Thiếu Quân đi trước dắt, Tô Kiềm cưỡi một con ngựa khác, lững thững đi bên cạnh.

Bọn họ đi dọc con đường, số sông bên bờ mỗi lúc một nhiều, cũng không còn là thảo nguyên nữa, mà thành một rừng cây.

Dương Thiếu Quân nhịn không được mà bắt đầu kể lể với Tô Tiểu Niên: “Ngày trước chú Dương đi dã ngoại sinh tồn, đi vào rừng núi sâu thẳm, ở đấy hẻo lánh, thấy con gì thì bắt con đấy rồi nướng ăn, mùi vị hoang dã, rất mới mẻ.”

Tô Tiểu Niên chỉ vào con sông phía trước đầy kì vọng: “Hay là chúng ta tự bắt cá được không? Buổi tối nướng cá ăn!”

Dương Thiếu Quân nói: “Được!”

Thế là Tô Tiểu Niên lập tức leo xuống, một lớn một nhỏ xắn ống quần mò xuống sông, Dương Thiếu Quân còn nhặt một cành cây để xiên cá. Tô Kiềm đứng bên bờ nhìn, chỉ cảm thấy tâm tình rất vui vẻ, tự dưng muốn cười.

Nước sông chảy tương đối siết, thi thoảng có cá bơi qua, sau đó liền mất dạng, căn bản không bắt được. Dương Thiếu Quân và Tô Tiểu Niên bận bận rộn rộn, cả người ướt đẫm rồi mà còn chưa bắt được con cá nào, nhưng cũng không tỏ ra thất vọng, ngược lại còn rất vui vẻ. Dương Thiếu Quân giơ giơ cành cây trong tay lên, hướng bên kia gọi Tô Kiềm: “Anh cũng xuống đây đi, nước đây lành lạnh, thích lắm.”

Tô Kiềm lắc đầu.

Tô Tiểu Niên cũng nói: “Bố, bố cũng xuống đi, nước ở đây sạch lắm.”

Tô Kiềm vẫn lắc đầu.

Dương Thiếu Quân phồng mang trợn má: “Thỉnh thoảng anh cũng phải tham gia cùng chứ!”

Tô Kiềm suy nghĩ một chút, anh nhún vai: “Hai người bắt cá, tôi tham gia ăn.”

Cuối cùng Tô Kiềm vẫn không chịu xuống nước. Tô Tiểu Niên và Dương Thiếu Quân mò đi mò lại mãi, một con cá cũng không bắt được, mà bản thân thì ướt sũng như hai con cá, đến tóc cũng ướt rượt. Vì không có khăn lau, nên lắc đầu y như tụi chó nhỏ, nước trên tóc bắn tung tóe, bắn cả vào người Tô Kiềm, anh muốn mắng một câu, nhưng lại im lặng nhìn.

Từ nhỏ tới giờ anh luôn như thế này, lúc người khác chơi đùa, có khi cũng sẽ gọi tên anh, nhưng bị anh từ chối hai ba lần.. sau đó không bao giờ tìm anh nữa; hoặc là chỉ nhìn anh một lúc, sau đó bị khí chất trên người anh dọa sợ, hoặc là vì mất thể diện nên không tới tìm lần thứ hai. Lúc ở với Dương Thiếu Quân, Dương Thiếu Quân giống như một đứa trẻ lớn xác, đôi khi rất nghiêm túc, nhưng cũng có lúc náo loạn đến vô cùng.. Nhưng hắn là người duy nhất bị anh từ chối một lần, hai lần, ba lần… bất luận anh từ chối bao nhiêu lần, cũng coi như chưa xảy ra chuyện gì mà lại tới tìm anh. Không thể không thừa nhận, tuy rằng Tô Kiềm sẽ không tham dự cùng, hay thậm chí ra vẻ ghét bỏ khó chịu, thì tự đáy lòng anh vẫn cảm thấy rất vui vẻ, muốn nhảy múa.

Tô Tiểu Niên oán trách nói: “Chú Dương, có phải chú gạt người không, đến một con cá chúng ta còn chẳng bắt được!”

Dương Thiếu Quân lập tức nói: “Chú lừa cháu làm gì! Để sau này chú dẫn cháu đi Vân Nam, vào núi ở vài ngày, cho cháu tự trải nghiệm.”

Tô Kiềm lười biếng chỉ vào mặt đất: “Ở đây có con rùa đen.”

Tô Tiểu Niên và Dương Thiếu Quân đồng loạt quay sang nhìn, quả nhiên có một con rùa màu đen, cũng không nhỏ lắm, đang chậm rãi bò trên mặt đất. Dương Thiếu Quân tiến đến nhặt con rùa: “Hay là chúng ta nướng rùa ăn đi! So với cá cũng không tồi!”

Tô Tiểu Niên ngẩn người, lập tức hưng phấn nói: “Rùa cũng có thể nướng sao? Hay hay!””

“Hả?!” Vẻ mặt Tô Kiềm như nhìn thấy xác ướp trong bảo tàng sống dậy: “Cậu đùa à?! Rùa mà cũng có thể ăn?”

Vẻ mặt Dương Thiếu Quân rất thành thật: “Đùa cái gì, rùa thì có gì đâu mà không ăn được?”

Tô Kiềm run lên.

Buổi tối, Dương Thiếu Quân và Tô Tiểu Niên thật sự nhặt củi về để nhóm lửa. Dương Thiếu Quân dùng phương pháp mổ ba ba để làm thịt rùa, sau đó bôi một lớp bùn dày vào bên ngoài con rùa, trực tiếp ném vào đống lửa. Áng chừng nửa giờ sau, họ dập lửa, lấy nhóm bùn đã bị đốt cứng kia ra, đập một cái, lộ ra con rùa bị nướng chín ở bên trong. Vỏ rùa lúc này đã rất giòn, dễ dàng lật được ra, lộ ra lớp thịt rùa.

Dương Thiếu Quân rắc một chút thì là và muối ăn, nước miếng của Tô Tiểu Niên đã sớm chảy thành dòng, nhanh chóng lấy con dao nhỏ cắt thịt rùa, cho một miếng vào miệng thử, bị nóng đến kêu lên.

Dương Thiếu Quân nhìn cậu đầy mong đợi: “Ngon không?”

Thật ra thịt rùa không có vị cụ thể gì, vẩy muối và thì là vào, thành ra có vị của muối và thì là. Nhưng Tô Tiểu Niên vẫn cảm thấy rất mới mẻ, cao hứng gật đầu: “Ngon!”

Dương Thiếu Quân cũng nếm thử một miếng, vị đạo quả nhiên không tệ, vì vậy hắn cắt một miếng đưa tới cho Tô Kiềm. Lấy lòng nói: “Nếm thử tay nghề của em đi.”

Tô Kiềm dở khóc dở cười: Dùng cái phương thức dã man này mà cũng không biết xấu hổ gọi là tay nghề? Anh vốn tưởng Dương Thiếu Quân nói ăn chuột là đùa với Tiểu Niên, hôm nay thấy hắn làm rùa, giờ thì anh đã tin. Nhưng vì anh tận mắt thấy con rùa bị tước đoạt sự sống, thực sự không thể ăn, ủ rũ mà lắc đầu: “Cậu tự ăn đi.”

Dương Thiếu Quân tiếp tục dâng vật quý: “Nếm thử đi.”

Tô Kiềm đau khổ quay mặt ra chỗ khác: “Không cần, cảm ơn.”

Dương Thiếu Quân lại dỗ dành bảo đảm: “Không có độc! Ăn ngon lắm! Anh nếm thử đi! Rùa giống ba ba mà, ba ba ăn được, chẳng lẽ rùa không thể ăn được sao?”

Lúc này Tô Tiểu Niên cũng phụ họa: “Thật sự ngon lắm, bố nếm thử đi.”

Tô Kiềm bị hai người làm phiền, cuối cùng nhắm mắt cắn một miếng nhỏ. Không có vị gì lạ, ăn vào bụng, cũng không có gì khó chịu.

Thấy Tô Kiềm ăn, Dương Thiếu Quân vô cùng cao hứng, quay lại cùng Tô Tiểu Niên ăn hết chỗ thịt rùa còn dư, cuối cùng còn nếm thử cả vỏ rùa.

Tô Kiềm nhìn con trai nhét cái thứ kinh khủng kia vào miệng nhai nhai, tim lặng yên rỉ máu: Đây là con trai tôi sao? Là nó sao? Sao lại giống Dương Thiếu Quân thế này?….

Ngủ một đêm, sớm hôm sau hướng dẫn viên đi đánh thức bọn họ, dân bản xứ muốn dẫn họ đi cưỡi ngựa lên núi ngắm mặt trời mọc.

Sáng sớm trời mù sương, mặt trời cũng chưa lập tức xuất hiện, bọn họ chậm rãi đi dạo trên núi, nói chuyện phiếm. Đến hơn sáu giờ, sương rốt cuộc tan ra, ánh dương dần ló dạng. Một tia nắng chiếu qua lớp sương mỏng, sau đó các tia nắng khác nhanh chóng đánh tan lớp sương, chiếu rọi xuống nơi này.

Tô Kiềm có chút mệt, dựa vào đầu vai Dương Thiếu Quân, lười biếng nhìn mặt trời mọc.

Dương Thiếu Quân giơ tay lên vuốt ve gương mặt anh, nhẹ giọng nói: “Trời sáng rồi.”

Tô Kiềm lầm bầm lặp lại: “Trời sáng rồi.”

Hành trình du lịch mười ngày chẳng mấy mà kết thúc, bọn họ lên máy bay, quay trở về Thượng Hải.

Lúc ngồi trên máy bay, bởi vì mệt mỏi nhiều ngày nên Tô Tiểu Niên nhanh chóng ngủ thiếp đi. Dương Thiếu Quân lén lút chuyển sang ngồi bên cạnh Tô Kiềm, Tô Kiềm cũng từ từ nhắm mắt lại nghỉ ngơi, không rõ ngủ hay không. Dương Thiếu Quân lặng lẽ cầm tay Tô Kiềm, anh thu tay vào, nắm lại bàn tay của hắn. Mười ngón tay đan xen.

Từ ô cửa nhỏ trên máy bay nhìn ra ngoài, phía dưới kia chính là nơi họ dừng chân suốt mười ngày. Trời rất xanh, mây rất trắng, núi xanh biếc, nước trong veo, phong cảnh rất diễm lệ.

Không có trời rộng, không có đất dày, chỉ có năm tháng tĩnh lặng và bình yên.

*

Kanas:



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương