Khoảng thời gian tiếp theo, Dương Thiếu Quân ngày ngày hầu hạ Tô đại thiếu gia, thi thoảng Đới Dục đại nhân cũng sẽ xuất hiện để thẩm vấn. Bình thường công tác bề bộn, tuy rằng tính cách thoải mái nhưng thực tế hắn cũng không có nhiều bạn bè, cho nên hắn thường làm trạch nam ở nhà họ Tô chứ không ra ngoài.

Hôm nay tinh thần Tô Kiềm xảy ra chút vấn đề, lúc Dương Thiếu Quân phục vụ, hắn đã cố cẩn thận hơn nhiều, tuy rằng vẫn thường xuyên không nhịn được mà trêu chọc Tô Kiềm một chút, nhưng cũng chỉ là mấy lời trêu đùa đầu môi, thực tế Tô Kiềm bảo hắn làm cái gì hắn sẽ ngoan ngoãn làm cái đó.

Tuy rằng Tô Kiềm tích cực phối hợp, nhưng bởi vì thuốc trị liệu, anh ngày càng trở nên… lặng lẽ. Thoạt đầu anh còn bảo lão Mạnh đỡ anh ra ngoài một chút, nhưng một tuần sau, anh dần dần không muốn ra ngoài. Thời gian nghe đọc báo cũng ngắn dần, rồi thời gian ngủ ngày nhiều lên, nhưng anh cứ trở mình liên tục. Bởi vì anh bị che mắt, nên người chăm sóc không biết anh ngủ hay là nằm trên giường không yên. Có đôi khi ban ngày Tô Kiềm ngủ liền bốn năm tiếng, tối đến lại không ngủ được, người trông buổi đêm thường bị anh đánh thức, lúc thì nói là muốn ra ngoài đi dạo, lúc lại thở dài đầy phiền toái. Tô Tạ Nguyên và Tô Di không khỏi lo lắng, nhưng lại không biết nên làm thế nào.

Hôm nay Chung Ly gọi Tô Tạ Nguyên, Dương Thiếu Quân cùng mọi người đến phòng khách, nói tình hình hiện tại: “Dựa vào tình huống trước mắt của thiếu gia, xem ra điều chúng ta lo lắng đã trở thành hiện thực —— xem ra thiếu gia bắt đấu có dấu hiệu bị trầm cảm.

Tô Di khổ sở vùi mặt vào lòng bàn tay, Dương Thiếu Quân bắt đầu hút thuốc, vẻ mặt Tô Tạ Nguyên đầy lo lắng hỏi thăm: “Vậy phải làm thế nào bây giờ?”

Chung Ly thở dài: “Hiện nay đã ngừng sử dụng thuốc, đợi tình hình khá hơn, chờ thiếu gia khôi phục lại rồi sẽ tiếp tục. Mọi người nên quan tâm chú ý anh ấy nhiều hơn, năng đưa thiếu gia ra ngoài, nói chuyện cùng thiếu gia, cố gắng giảm bớt áp lực trong lòng anh. Chỉ là, người như đại thiếu gia.. anh ấy vốn hướng nội, nên tỷ lệ bị trầm cảm khá cao. Phần lớn thời gian tôi nói chuyện cùng anh ấy, bảo anh nói hết chuyện trong lòng, gặp áp lực phải nói ra, anh ấy sẽ nói mọi chuyện theo chiều hướng tốt đẹp.”

Tô Tạ Nguyên chắp tay trước ngực, trầm ngâm nói: “Uông Văn đã rời Thượng Hại rồi, nhưng em ấy còn chưa xuất ngoại. Để tôi đi nói chuyện với em ấy một chút, khuyên em ấy đưa Tiểu Niên đến đây bồi Tiểu Kiềm, có trẻ con trong nhà, có lẽ sẽ khá hơn.”

Tô Di chán nản nói: “Hôm trước em nói chuyện điện thoại với anh hai, anh ấy nói hiệu suất làm việc của đại sứ quán kém quá, anh ấy vẫn đang thúc giục bên đấy, mong chuyện visa có thể xử lý sớm. Anh cả đó giờ thích anh hai nhất, anh hai lại học tâm lý học nữa, nếu có anh hai ở đây thì hay biết mấy…”

Dương Thiếu Quân móc chiếc bật lửa zippo ra, bật lửa lên, sau đó nhanh chóng dùng ngón trỏ và ngón cái dập lửa xuống, lặp đi lặp lại, không nói một lời nào.

Nhưng mà chị em của Tô Kiềm đều có công việc riêng của mình, Tô Tạ Nguyên làm buôn bán vốn rất tốt, nhưng gần đây phải thay Tô Kiềm xử lý việc công ty, nên công việc chất đống; Tô Tạ Tích vẫn bị vướng chân ở Hongkong chưa về được, chỉ có thể ngày đêm gọi điện thoại hỏi han tình huống của Tô Kiềm; Tô Di vốn làm khảo cổ, cậu đã trì hoàn một vài việc quan trọng cần giải quyết, nhưng vẫn thường xuyên phải đi đến cục làm việc. Cuối cùng chỉ có Dương Thiếu Quân và lão Mạnh thường xuyên ở bên cạnh Tô Kiềm.

Chiều hôm đó, Tô Kiềm lại trốn trong phòng không muốn đi ra ngoài. Dương Thiếu Quân cố ý đỡ anh lên xe lăn, đẩy anh đi ra ngoài phơi nắng. Hắn đẩy anh lên sân cỏ trong biệt thự, sau đó dìu anh ngồi xuống sân, để anh ghé đầu nằm trên chân mình, để ánh nắng chiếu xuống.

Nhưng Tô Kiềm vừa ngồi xuống sân cỏ đã lập tức kháng nghị, anh ghét bãi cỏ vừa bẩn vừa thấp. “Gần đây có nuôi chó, con golden, có thể nó sẽ tùy tiện giải quyết ở đây!” —— Tô Kiềm kháng nghị nói như vậy.

Dương Thiếu Quân cởi áo khoác của mình lót xuống bãi cỏ mềm, cương quyết đè Tô Kiềm nằm xuống: “Phải ở đây ngủ trưa! Đừng có suốt ngày ở trong phòng, anh xem, đầu anh mọc đầy nấm rồi đấy!”

Tô Kiềm vô thức đưa tay lên đầu tìm manh mối, tay ngưng lại giữa không trung, đột nhiên cảm thấy không phải, anh xị mặt xuống, tay đưa lên sờ tai, sau đó ủ rũ buông tay xuống.

Dương Thiếu Quân cười, cười xong lại cảm thấy khổ sở —— Hắn thấy Tô Kiềm thật sự rất đáng thương.

Hai giờ chiều, ánh nắng chiếu lên gương mặt Tô Kiềm, mặt anh nóng lên trong chốc lát. Cuối tháng chín tháng mười, Thượng Hải đã bắt đầu lạnh rồi, mấy cô bé đi đường đều phải mặc thêm áo khoác ngoài. Trong Tô gia suốt ngày bật hệ thống sưởi, hơi ấm nhân tạo khiến trong nhà có chút ngột ngat, ra bên ngoài rồi, hóng gió một chút, phơi nắng một chút, có thể làm tâm tình thư thái hơn rất nhiều.

Dương Thiếu Quân híp mắt nhìn trời, nói với Tô Kiềm: “Hôm nay trời trong, không có mây, trời xanh lắm.”

“Lá cây đã đỏ rồi, dọc đường có rất nhiều lá khô. Hoa cúc bên kia đã nở, ế… Kia là hoa gì vậy? Màu vàng, nụ hoa rất lớn, cành rất dài, giống như hoa hướng dương, cũng đã nở bung ra, nhưng em không biết hoa gì.”

“Trên cây không có chim sẻ… Ha ha, trước đây không chú ý nên không nhận ra, bây giờ muốn nhìn, chim lại bay về phương Nam tránh rét rồi. Ế, bên kia có một con chó vàng, con này là golden ấy hả? … Nó đang tè dưới gốc cây.”

Dương Thiếu Quân không nhanh không chậm nói cho Tô Kiềm những điều mắt thấy tai nghe. Hắn chưa từng nghiêm túc quan sát mọi vật như thế này, hôm nay Tô Kiềm không thể nhìn thấy, lại khiến hắn nhạy cảm với cảnh sắc xung quanh hơn. Mặc dù mọi thứ vẫn bình thường như vậy, nhưng nhìn kỹ, lại cảm thấy có nhiều điều mới mẻ.

Tô Kiềm chỉ nghe, anh không nói một tiếng nào, Dương Thiếu Quân ngờ rằng anh đã ngủ. Giọng Dương Thiếu Quân ngày càng nhẹ, dần dà hắn không nói nữa, cúi đầu nhìn Tô Kiềm. Từ đó tới giờ, hắn chưa từng quan sát Tô Kiềm kỹ như vậy. Trên mặt anh có lông tơ, khẽ rung dưới ánh mặt trời, sống mũi cao ngất, hai cái mụn đầu đen nho nhỏ trên mũi cũng bị hắn soi ra; da anh gần như trắng bệch, bên vành tai có một nốt ruồi đen bé xíu, Dương Thiếu Quân lần đầu phát hiện ra nốt ruồi này, cảm thấy rất ngạc nhiên; từ sau khi Tô Kiềm bị bệnh, bờ môi anh rất đỏ, Dương Thiếu Quân nhìn viền môi tinh tế, đột nhiên cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Hắn cúi người xuống, thổi hơi bên tai Tô Kiềm, nhẹ giọng nói: “Này, anh ngủ rồi à?”

Lông mi Tô Kiềm giật giật.

Môi Dương Thiếu Quân ghé xuống bên mặt anh, khoảng cách rất gần, chỉ độ hai ba cm, từ trán chậm rãi đi xuống mũi, rồi xuống đôi môi, hắn chột dạ nhìn quanh, thấy không có ai, vì vậy in đôi môi mình xuống đó.

Ngay lúc môi hắn chạm vào môi Tô Kiềm, anh giống như bị điện giật mà đẩy hắn ra, anh ngồi dậy, đưa tay lên lau miệng mình.

Dương Thiếu Quân ngẩn người một lúc, lẩm bẩm nói: “Đến mức ấy sao..” Trước đây hắn một thân bụi bặm trở về nhà, chưa tắm đã mặt dày đi tới ôm Tô Kiềm, anh cũng không kích động đẩy hắn ra như vừa rồi. Hắn nghĩ, hay là vì căn bệnh, tâm lý anh đã đi đến mức này rồi sao?

Tô Kiềm lau môi, cũng không nói gì, cứ ngồi bất động như vậy mãi.

“Khụ..” Dương Thiếu Quân bảo: “Yên tâm, ở đây không có ai nhìn đâu.”

Tô Kiềm vẫn không nhúc nhích.

Một lát sau, Dương Thiếu Quân nhịn không được hỏi: “Anh..rốt cuộc anh nghĩ về em như thế nào?” Tuy rằng trước đây hắn từng hỏi Tô Kiềm, nhưng khi đó Tô Kiềm nghĩ hắn không phải là Dương Thiếu Quân thật, cũng xuất phát từ một ít tâm tư trong lòng, Dương Thiếu Quân coi như mình chưa nói mấy câu đó—— thật ra sau khi nói hắn đã cảm thấy hối hận rồi, chỉ là nói rồi, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Cuối cùng Tô Kiềm cũng có phản ứng, anh đưa lưng về phía hắn, thấp giọng hỏi: “Vậy cậu nghĩ gì về tôi?”

Dương Thiếu Quân nhếch môi, nhưng lại không biết nói gì.

Hai người rơi vào trầm mặc lúng túng.

Một lát sau, Tô Kiềm đột nhiên run lên, kéo cổ áo mình lên nói: “Gió lớn, lạnh, về thôi.”

Dương Thiếu Quân cũng không nói gì, hắn đỡ Tô Kiềm dậy, chậm rãi đẩy anh trở về biệt thự.

Buổi tối đột nhiên Tô Kiềm nói muốn ăn đồ ngọt. Bởi vì đầu bếp trong nhà bị đuổi hết rồi, Dương Thiếu Quân đành phải tự ra khỏi nhà, lái xe đến khu vực nội thành, khó khăn lắm mới tìm thấy một cửa hàng bánh gato, xe dừng trước cửa một lúc, bởi vì Tô Kiềm cực kén chọn, chắc anh chỉ ăn bánh gato của mấy hàng có tiếng, suy nghĩ một hồi, hắn lại lái xe đi, đi thêm mười km tới một cửa hàng chuyên bán bánh ngọt châu Âu.

Cửa hàng làm ăn rất tốt, tối đến bánh đã được bán hết sạch, cửa hàng cũng từ chối tiếp khách, bởi còn bánh nữa đâu mà bán? Dương Thiếu Quân cười cười giải thích mãi, nói mình từ vùng ngoại thành xa xôi lái xe tới, cuối cùng một đầu bếp đưa một chiếc bánh gato hạt dẻ mà ông lưu lại cho mình để bán cho hắn.

Vị đầu bếp cười nói: “Nhóc con, trễ như thế mà còn đi mua, mua cho bạn gái hả?”

Dương Thiếu Quân cởi cúc áo, thổi hơi vào bàn tay, sau đó móc điếu thuốc trong túi ra đưa cho đầu bếp: “Coi như vậy đi.”

Đầu bếp vỗ vỗ vai hắn, dựng ngón cái: “Chàng trai tốt, săn sóc như vậy.”

Dương Thiếu Quân rũ mắt xuống cười, lấy chiếc bật lửa zippo ra, một tay che gió, đầu tiên châm lửa cho vị đầu bếp, sau đó thì châm cho mình, hít một hơi thật sâu, nói: “Trước đấy người ấy bị bệnh, ngay cả sinh nhật người ấy tôi cũng quên. Hôm nay người ấy đột nhiên muốn ăn đồ ngọt, nên… muốn nhận lỗi.” Vừa nói những lời này, chính bản thân hắn cũng ngẩn ra, hóa ra trong lòng hắn cũng không muốn trốn tránh sai lầm của mình.

Đầu bếp ấy nói: “Tối rồi mà cậu vẫn còn chạy xe xa như vậy mua bánh cho người ta, ít ra trong lòng vẫn còn có chút lương tâm. Bây giờ về nói với người ta đi, dỗ dành vài câu là được rồi.”

Dương Thiếu Quân cười cười, nói lời cảm ơn, xong mang bánh gato trở về xe.

Trở lại Tô gia, Dương Thiếu Quân mệt mỏi đặt bánh xuống đầu giường, chậm rãi dùng thìa xúc từng miếng bánh nhỏ cho Tô Kiềm ăn. Ăn hết nửa chiếc bánh, Dương Thiếu Quân lại tiếp tục xúc, đột nhiên “cạch” một tiếng, nhân hạt dẻ hiện ra.

Dương Thiếu Quân ngẩn người, chậm rãi ngẩng đầu lên, chỉ thấy dưới miếng che mắt của Tô Kiềm, nước mắt anh đang lăn dài. Hắn vội vã bỏ miếng bánh xuống, lấy tay lau nước mắt trên gương mặt anh, hỏi: “Anh khó chịu ở đâu? Có cần gọi bác sĩ tới không?”

Tô Kiềm chậm rãi lắc đầu, giơ tay lên nắm chặt chỗ áo phía trước ngực, giọng nói vẫn lạnh như băng: “Tôi không muốn thành như vậy, nhưng không thể khống chế được, có lẽ là tác dụng phụ của thuốc.” Lòng buồn bực, tim đập nhanh, đè nén… sắp không trụ nổi nữa rồi…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương