Di Châu
-
Chương 95:
Buổi đi săn hôm nay khá suôn sẻ, Tuân Du sớm trở về lại lều trại.
Trên người vẫn còn mặc nguyên giáp phục, vừa nhìn thấy liền ôm nàng vào lồng ngực, cúi người xuống hôn nàng.
“Có người ở đây.” Nàng nhỏ giọng nhắc nhở, đỏ mặt quay đi không để hắn đạt được ý muốn. Người đàn ông bóp chặt chiếc cằm mềm mại của nàng, nhướng mày nhìn nàng: "Đến phu quân mà cũng dám trốn? Phải phạt!" Dứt lời, hắn nâng nàng lên, cúi xuống ngậm lấy bờ môi của nàng.
Nụ hôn của hắn ấm áp dịu dàng, chầm chậm như gió mát không mang theo nửa phần ý tứ nào, lại trong đêm đông như thế này cực kỳ mê người. Ân Ly vùng vẫy hai lần, liền nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn, nàng nhắm mặt lại, cả người quấn lấy cơ thể hắn, đôi tay nhỏ đặt nhẹ lên giáp phục, hoàn toàn ngây ngất ngã vào lòng hắn.
Hạ nhân bên trong lặng lẽ cúi đầu rời hỏi lều trại. Hắn như đang bắt lấy nàng, bàn tay lớn dừng lại ở thắt lưng, vuốt ve mông nàng, tấm rèm cửa lều trại bị xốc lên, gió lạnh lên ngoài phần phật thổi vào.
“Thất Hoàng Huynh!” Một cậu bé mũm mĩm bước vào.
Ân Ly vội vàng đẩy Tuân Du ra, xấu hổ xoay người sửa sang lại y phục của mình.
Cậu nhóc kia không hề hay biết chuyện xấu hổ trong lều trại vừa rồi, thấy Ân Ly xoay người đi, cậu cũng muốn đuổi theo để xem thử, liền bị Tuân Du kéo lại: “ Thấy Hoàng Huynh lại không hành lễ sao? Phép tắc biến đâu cả rồi? Có phải người nhà Lý Thị dạy hư đệ rồi không?”
“Không có! Không có!” Cậu nhóc kia bị Tuân Du dọa cho phát hoảng, sợ người nhà Lý Thị sẽ bị hắn đuổi đi, vội vàng quay lại hành lễ với hai người trong lều: “Thất Hoàng Huynh, Thất Hoàng Tẩu vạn phúc, Thập Tam xin thỉnh an Hoàng Huynh, Hoàng Tẩu.”
Hóa ra vị này chính là đứa con trai nhỏ nhất của Hoàng đế, Tuân Lạc. Mẫu Thân của cậu xuất thân không tốt, chính là lúc Hoàng đế trong men say không cẩn thận sủng hạnh một cung nữ trong hậu cung, mặc dù sau khi sinh Tuân Lạc được sắc phong làm Tần nhưng lại không được Hoàng đế yêu thích, mấy năm sau thì mất.
Đứa con cũng bị nàng ta làm liên lụy, nhà ngoại không được xem trọng, lũ hoạn quan trong cung cũng không để nhóc vào tầm mắt, đường đường là hoàng tử, ở trong cung lại bị đối xử lạnh nhạt, ngay cả đến một tên hoạn quan cũng không bằng.
Tuân Du cũng là vô tình phát hiện ra, liền giữ lại cậu trong cung để chăm sóc. Vị Thập Tam điện hạ này có chỗ dựa, mấy năm này uy thế cũng tăng không ít, hiện tại cũng hết sức kề cận với Thất Hoàng Huynh của nhóc.
“Đệ đến làm gì?” Tuân Du buông tay ra hiệu cho người hầu dọn bàn ăn.
Tuân Lạc chúm chím miệng nhỏ, nhìn lén Ân Ly bên cạnh: “Thập Tam chưa bái kiến qua Hoàng Tẩu, muốn vội tới vấn an Hoàng Tẩu.”
“Bây giờ thấy rồi, đệ có thể về được rồi.” Nói xong liền nhắc lấy cổ áo, vén rèm muốn ném người ra bên ngoài.
Ân Ly vội vàng ngăn hắn lại, dù thế nào cũng là tiểu thúc thúc của mình, làm gì có cái đạo lý mang người nhà ném ra ngoài. Dắt nhóc đến trước bàn ăn, dặn dò người hầu chuẩn bị thêm cơm canh.
Ân Ly rảnh rỗi, mang theo một tì nữ tự mình hầm canh từ con chim cắt đi săn về, muốn để cho Tuân Du bồi bổ thân thể. Thấy vị Thập Tam điện hạ này vừa ghé qua lại vô cùng lanh lợi đáng yêu, liền múc một bát lớn cho nhóc, sợ vị hoàng tử này bị hóc xương, nên tự tay gỡ xương cho nhóc.
Tuân Du ngồi bên cạnh nhìn thấy, lập tức khoanh tay nhìn nàng, thấy nàng dồn toàn sự chú tâm lên người của Thập Tam, liền cầm đũa khoáy khoáy gõ gõ lên chính bát của mình.
Mấy âm thanh leng keng cuối cùng cũng lôi được sự chú ý của Ân Ly về phía hắn, thấy bát hắn vẫn trống không liền vội vàng múc cho hắn, dáng vẻ lấy lòng mang tới trước mặt hắn.
“Không xương.” Tuân Du buông ánh mắt nhìn không thèm tiếp lời.
Âm Ly giương mắt liếc nhìn, người này bình thường đã quen ở trong doanh trại, sao lại xem trọng chuyện này như vậy? Không phải chính là thấy nàng gỡ xương cho Thập Tam điện hạ sao? Người này sợ là không thấy thoải mái, liền có thái độ như thế.
Lại đi so đo với một đứa trẻ, Ân Ly thầm nghĩ. Những vẫn tự tay gỡ xương, đặt ở trước mặt hắn: "Điện hạ, mời dùng."
Sau bữa ăn, Thập Tam điện hạ cực kỳ yêu mến vẻ ôn nhu và xinh đẹp của Thất hoàng tẩu, quấn quýt Ân Ly hỏi đủ chuyện, giống như cái đuôi nhỏ bám theo không rời.
Tuân Du không chịu được cảnh bị quấy rầy thế này, ban ngày đã không thể cùng nàng ở bên, ban đêm về lại có người vô duyên đến quấy rầy thế này, đúng là tới để làm phiền mà.
Lúc này không thèm đếm xỉa đến Ân Ly đang ngăn cản, đem Tuân Lạc tống ra ngoài, nhét vào ngực của Chu Tước đang đứng đợi hoàng tử nhà mình ở bên ngoài , sắc mặt âm trầm: “Mang điện hạ nhà các ngươi về, đừng để hắn chạy loạn.” Xoay người nắm lấy Ân Ly kéo vào lều.
Ân Ly có cảm giác không ổn lắm, đang muốn mở miệng than trách, hắn đã ôm lấy nàng, bế đến chiếc giường nhỏ phía trong lều trại.
“Làm gì vậy?” Ân Ly cũng không dám nghĩ, hắn định làm chuyện đó ở chỗ này sao? Màn mỏng như vậy, bên ngoài đều là người, muốn nàng mất hết mặt mũi sao?
“Làm việc!” Hắn nhanh tay lột sạch quần áo, chặn ngay Ân Ly đang muốn chạy đi, mang nàng đặt ở thân dưới của hắn,
“Không được! Sẽ bị người khác nghe thấy!” Ân Ly vùng vẫy cơ thể không cho hắn cởi y phục nàng nhưng nàng càng vùng vẫy càng cảm thấy đau hơn.
Tuân Du không nhịn được, liền xé hết quần áo của nàng, lộ ra ở bên dưới là đóa mẫu đơn, đóa mẫu đơn nổi bật trên làn da trắng nõn, càng làm tăng vẻ yêu mị của nàng.
“Chúng ta nhỏ tiếng một chút, bên ngoài sẽ không nghe được.” Dứt lời nhanh chóng đút lọt vào khe giữa hai đùi của nàng.
“A!” Lúc hắn xé y phục của nàng, nàng thực sự đã muốn ướt cả rồi, Tuân Du một mạch đút vào thuận lợi, cười nhẹ trêu đùa nàng: “Con vịt nhỏ này, còn nói là không muốn? Đều ướt đẫm cả rồi.”
Ân Ly đỏ mặt, cắn chặt môi dưới, không dám bật thành tiếng, sợ người ngoài nghe được tiếng rên rỉ.
Nàng càng như thế, Tuân Du lại càng muốn vui đùa với nàng, hoặc chơi chín cạn một sâu, hoặc sẽ đút vào tới chỗ sâu bên trong rồi khuấy động một chút, hoặc sẽ kích thích ở tốc độ cao hơn...Giống như lật bánh rán vậy, lặp đi lặp lại tận hưởng nàng hết lần này đến lần khác.
Trên người vẫn còn mặc nguyên giáp phục, vừa nhìn thấy liền ôm nàng vào lồng ngực, cúi người xuống hôn nàng.
“Có người ở đây.” Nàng nhỏ giọng nhắc nhở, đỏ mặt quay đi không để hắn đạt được ý muốn. Người đàn ông bóp chặt chiếc cằm mềm mại của nàng, nhướng mày nhìn nàng: "Đến phu quân mà cũng dám trốn? Phải phạt!" Dứt lời, hắn nâng nàng lên, cúi xuống ngậm lấy bờ môi của nàng.
Nụ hôn của hắn ấm áp dịu dàng, chầm chậm như gió mát không mang theo nửa phần ý tứ nào, lại trong đêm đông như thế này cực kỳ mê người. Ân Ly vùng vẫy hai lần, liền nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn, nàng nhắm mặt lại, cả người quấn lấy cơ thể hắn, đôi tay nhỏ đặt nhẹ lên giáp phục, hoàn toàn ngây ngất ngã vào lòng hắn.
Hạ nhân bên trong lặng lẽ cúi đầu rời hỏi lều trại. Hắn như đang bắt lấy nàng, bàn tay lớn dừng lại ở thắt lưng, vuốt ve mông nàng, tấm rèm cửa lều trại bị xốc lên, gió lạnh lên ngoài phần phật thổi vào.
“Thất Hoàng Huynh!” Một cậu bé mũm mĩm bước vào.
Ân Ly vội vàng đẩy Tuân Du ra, xấu hổ xoay người sửa sang lại y phục của mình.
Cậu nhóc kia không hề hay biết chuyện xấu hổ trong lều trại vừa rồi, thấy Ân Ly xoay người đi, cậu cũng muốn đuổi theo để xem thử, liền bị Tuân Du kéo lại: “ Thấy Hoàng Huynh lại không hành lễ sao? Phép tắc biến đâu cả rồi? Có phải người nhà Lý Thị dạy hư đệ rồi không?”
“Không có! Không có!” Cậu nhóc kia bị Tuân Du dọa cho phát hoảng, sợ người nhà Lý Thị sẽ bị hắn đuổi đi, vội vàng quay lại hành lễ với hai người trong lều: “Thất Hoàng Huynh, Thất Hoàng Tẩu vạn phúc, Thập Tam xin thỉnh an Hoàng Huynh, Hoàng Tẩu.”
Hóa ra vị này chính là đứa con trai nhỏ nhất của Hoàng đế, Tuân Lạc. Mẫu Thân của cậu xuất thân không tốt, chính là lúc Hoàng đế trong men say không cẩn thận sủng hạnh một cung nữ trong hậu cung, mặc dù sau khi sinh Tuân Lạc được sắc phong làm Tần nhưng lại không được Hoàng đế yêu thích, mấy năm sau thì mất.
Đứa con cũng bị nàng ta làm liên lụy, nhà ngoại không được xem trọng, lũ hoạn quan trong cung cũng không để nhóc vào tầm mắt, đường đường là hoàng tử, ở trong cung lại bị đối xử lạnh nhạt, ngay cả đến một tên hoạn quan cũng không bằng.
Tuân Du cũng là vô tình phát hiện ra, liền giữ lại cậu trong cung để chăm sóc. Vị Thập Tam điện hạ này có chỗ dựa, mấy năm này uy thế cũng tăng không ít, hiện tại cũng hết sức kề cận với Thất Hoàng Huynh của nhóc.
“Đệ đến làm gì?” Tuân Du buông tay ra hiệu cho người hầu dọn bàn ăn.
Tuân Lạc chúm chím miệng nhỏ, nhìn lén Ân Ly bên cạnh: “Thập Tam chưa bái kiến qua Hoàng Tẩu, muốn vội tới vấn an Hoàng Tẩu.”
“Bây giờ thấy rồi, đệ có thể về được rồi.” Nói xong liền nhắc lấy cổ áo, vén rèm muốn ném người ra bên ngoài.
Ân Ly vội vàng ngăn hắn lại, dù thế nào cũng là tiểu thúc thúc của mình, làm gì có cái đạo lý mang người nhà ném ra ngoài. Dắt nhóc đến trước bàn ăn, dặn dò người hầu chuẩn bị thêm cơm canh.
Ân Ly rảnh rỗi, mang theo một tì nữ tự mình hầm canh từ con chim cắt đi săn về, muốn để cho Tuân Du bồi bổ thân thể. Thấy vị Thập Tam điện hạ này vừa ghé qua lại vô cùng lanh lợi đáng yêu, liền múc một bát lớn cho nhóc, sợ vị hoàng tử này bị hóc xương, nên tự tay gỡ xương cho nhóc.
Tuân Du ngồi bên cạnh nhìn thấy, lập tức khoanh tay nhìn nàng, thấy nàng dồn toàn sự chú tâm lên người của Thập Tam, liền cầm đũa khoáy khoáy gõ gõ lên chính bát của mình.
Mấy âm thanh leng keng cuối cùng cũng lôi được sự chú ý của Ân Ly về phía hắn, thấy bát hắn vẫn trống không liền vội vàng múc cho hắn, dáng vẻ lấy lòng mang tới trước mặt hắn.
“Không xương.” Tuân Du buông ánh mắt nhìn không thèm tiếp lời.
Âm Ly giương mắt liếc nhìn, người này bình thường đã quen ở trong doanh trại, sao lại xem trọng chuyện này như vậy? Không phải chính là thấy nàng gỡ xương cho Thập Tam điện hạ sao? Người này sợ là không thấy thoải mái, liền có thái độ như thế.
Lại đi so đo với một đứa trẻ, Ân Ly thầm nghĩ. Những vẫn tự tay gỡ xương, đặt ở trước mặt hắn: "Điện hạ, mời dùng."
Sau bữa ăn, Thập Tam điện hạ cực kỳ yêu mến vẻ ôn nhu và xinh đẹp của Thất hoàng tẩu, quấn quýt Ân Ly hỏi đủ chuyện, giống như cái đuôi nhỏ bám theo không rời.
Tuân Du không chịu được cảnh bị quấy rầy thế này, ban ngày đã không thể cùng nàng ở bên, ban đêm về lại có người vô duyên đến quấy rầy thế này, đúng là tới để làm phiền mà.
Lúc này không thèm đếm xỉa đến Ân Ly đang ngăn cản, đem Tuân Lạc tống ra ngoài, nhét vào ngực của Chu Tước đang đứng đợi hoàng tử nhà mình ở bên ngoài , sắc mặt âm trầm: “Mang điện hạ nhà các ngươi về, đừng để hắn chạy loạn.” Xoay người nắm lấy Ân Ly kéo vào lều.
Ân Ly có cảm giác không ổn lắm, đang muốn mở miệng than trách, hắn đã ôm lấy nàng, bế đến chiếc giường nhỏ phía trong lều trại.
“Làm gì vậy?” Ân Ly cũng không dám nghĩ, hắn định làm chuyện đó ở chỗ này sao? Màn mỏng như vậy, bên ngoài đều là người, muốn nàng mất hết mặt mũi sao?
“Làm việc!” Hắn nhanh tay lột sạch quần áo, chặn ngay Ân Ly đang muốn chạy đi, mang nàng đặt ở thân dưới của hắn,
“Không được! Sẽ bị người khác nghe thấy!” Ân Ly vùng vẫy cơ thể không cho hắn cởi y phục nàng nhưng nàng càng vùng vẫy càng cảm thấy đau hơn.
Tuân Du không nhịn được, liền xé hết quần áo của nàng, lộ ra ở bên dưới là đóa mẫu đơn, đóa mẫu đơn nổi bật trên làn da trắng nõn, càng làm tăng vẻ yêu mị của nàng.
“Chúng ta nhỏ tiếng một chút, bên ngoài sẽ không nghe được.” Dứt lời nhanh chóng đút lọt vào khe giữa hai đùi của nàng.
“A!” Lúc hắn xé y phục của nàng, nàng thực sự đã muốn ướt cả rồi, Tuân Du một mạch đút vào thuận lợi, cười nhẹ trêu đùa nàng: “Con vịt nhỏ này, còn nói là không muốn? Đều ướt đẫm cả rồi.”
Ân Ly đỏ mặt, cắn chặt môi dưới, không dám bật thành tiếng, sợ người ngoài nghe được tiếng rên rỉ.
Nàng càng như thế, Tuân Du lại càng muốn vui đùa với nàng, hoặc chơi chín cạn một sâu, hoặc sẽ đút vào tới chỗ sâu bên trong rồi khuấy động một chút, hoặc sẽ kích thích ở tốc độ cao hơn...Giống như lật bánh rán vậy, lặp đi lặp lại tận hưởng nàng hết lần này đến lần khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook